Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ – CHAP 21: BẠN HAY THÙ ?
Sáng hôm sau
– Cạch- Cánh cửa trắng dần mở ra, một người đàn ông mặc chiếc áo blouse trắng bước vào. Mai đưa ánh mắt vô vọng nhìn bác sĩ, bờ môi nhỏ khẽ mấp máy
– Bác sĩ,…..tôi…tôi muốn xuất viện.
– Xin lỗi nhưng cô không thể xuất viện được!
– Tại sao chứ, bây giờ tôi có tiếp tục ở đây thì sao, tôi cũng chỉ lấy được tình cảm của anh ấy bây giờ thôi, vả lại tôi thấy không cần thiết phải gạt mọi người nữa, thế này là quá đủ với tôi rồi
– Cô biết nghĩ vậy cũng tốt, nhưng mà thành thật xin lỗi cô, để bảo đảm khối u không đè lên dây thần kinh não của cô, chúng tôi buộc cô tạm thời phải ở lại để chúng tôi theo dõi
– Cái gì! Khối…khối u ?
– Vâng, cô chưa đọc bảng xét nghiệm đó sao ? Kì lạ, tô đã đưa cho cô Hồng Anh,chị của cô rồi mà.
– Ông đưa cho chị tôi?
– Phải, tối hôm qua, khoảng lúc 23h, tôi đã định đưa bảng xét nghiệm đó cho cô, nhưng mà thấy chị em cô đang nói chuyện nên tôi cũng không muốn làm phiền, sau đó tôi đã đưa trực tiếp cho chị của cô.
Quả thật là có đưa bảng xét nghiệm đó sao, tối hôm qua rõ ràng cô đâu có thấy gì,nhưng nếu bác sĩ nói đưa cho Hồng Anh thì…..thì ra là Hồng Anh. (giải thích : ấy dà, nếu đưa cho Mẹc Thị Hồng Anh á thì coi như là cái bảng xét nghiệm đó của chị Mai mình đi tong rầu)
– À, chị tôi chắc là quên không đưa cho tôi, nhưng ông nói tôi có khối u, vậy ông có thể in lại bảng xét nghiệm đó cho tôi được không ?
– Ừm, cũng được thôi, cô chờ tôi một lát, lát nữa tôi sẽ cho người mang vào cho cô, thật hiếm khi thấy người bệnh như cô lại có thể lạc quan như vậy. Nếu là người khác chắc đã thất thần lên rồi.
– Uhm !
Cánh cửa lại đóng sầm lại, lại một mình Mai bơ vơ trong căn phòng trắng xoá xộc mùi thuốc men. Cái cảm giác cô đơn lại ập về như bao trùm cả căn phòng bệnh, Mai cuối gục mặt xuống gối, mái tóc xoã dài xuống, những giọt nước mắt nóng hổi rớt xuống thấm vào gối. Cái cảm giác như mất tất cả, cái cảm cảm giác đau đớn nhất của con người.
“Làm nhiều chuyện ác thì cũng sẽ có ngày gặp quả báo thôi, trước đây mày luôn luôn ức hiếp, khinh bỉ mọi người, chia rẽ người ta, mày hạnh phúc cũng đã lâu rồi, đến lúc bắt chước người ta tập cách sống đầy sóng gió của cuộc đời rồi, mày đâu hạnh phúc mãi mãi được. Không sao đâu Mai à, cuộc sống luôn cho mày cơ hội thứ hai mà, ngày mai, đó là ngày mai mày sẽ bắt đầu lại Mai nhé, làm lại hết Mai nhé, phẫu thuật xong sẽ quên hết nhé, khôngg nhớ đến mọi thứ nhé, làm lại người tốt nhé. Không khóc Hồng Mai, không khóc. Cố lên ! ”
———————-
– Keng !
– Tiệm cháo Mini Smile xin kính chào quý khách!
– Cho tôi một tô cháo thịt bầm!
– Dạ!
– Trời ơi, đẹp trai quá hà!
– Má ơi, ” mỹ giai ” !!!! ><
– Đẹp gì mà đẹp dữ vậy trời, tôi mà được tôi bỏ luôn ông già ở nhà để tình nguyện đi theo hầu hạ anh ấy!
– Dạ của quý khách đây ạ!
– Bao nhiêu tiền thế ?
– Dạ !
– Bao nhiêu ?
– Dạ !
– Nè cái cô này, làm gì thế, tôi hỏi cô bao nhiêu ?
– Ơ dạ dạ xin lỗi quý khách, tại…tại quý khách đẹp trai quá í lộn tại tôi bất cẩn, xin lỗi xin lỗi nha! Của quý khách 20 ngàn !
– Nè, rút giùm đi, tay tôi đang bận rồi
– Dạ..dạ tờ nào ?
– Tờ nào mà chẳng được !
– Ơ dạ dạ! Tiền thối đây ạ !
– Khỏi đi, ra mở cửa giùm !
– Dạ
– Keng ! Xin tạm biệt quý khách
Hoboy vừa ra khỏi quán là i như rằng mấy bà đó lại la rần rần lên
– Ê, chồi ôi, đại gia nha, bóp nhắm tiền !
– Vừa đẹp trai, vừa giàu, lại còn nhìn rất là phong lưu, trời ơi, xin hãy cho con được nhìn anh ấy thêm một lần nữa, đẹp chết mất!
Vâng và bla…bla….bla…
Ngoài đường cũng không kém gì nhưng lời xì xầm với main chính của chúng ta. Nhưng trông tình hình bây giờ quả thật main chính rất là mất hình tượng a ~! Tay trái cầm bịch cháo nóng hổi mới mua, tay phải cầm giỏ trái cây, vai quấn cái áo khoác quanh mình, đầu tóc bù xù, mặt như 8 năm rồi chưa rửa, đã thế chàng còn tiện chân xọt đôi dép đi trong nhà màu….hồng phấn. (ây dà, là do trong nhà vẫn còn có đôi dép của nó để quên, mà chàng của chúng ta thì lại nhớ không muốn cất vào, sáng lại đi vội nên xọt nhầm.)
Ấy thế nhưng, tuy là mặt mộc nhưng mà vẫn làm cho mấy chị chết ngấc vì cái nhan sắc ” chuối ” này.
Bước vào bệnh viện, Ken nhanh chóng bắt thanh máy lên, chạy ù vào phòng bệnh của Mai, nhưng lại chẳng thấy Mai đâu. Đang định đi tìm thì Mai khập khễnh bước vào với ống truyền nước biển.
– Em đi đâu thế ? Sao lại thành ra thế này rồi ? Mốt đừng tự í đi lung tung khi anh chưa tới nghe chưa?
– Biết rồi, anh từ lúc nào mà như ba em vậy, mà em chỉ đi vệ sinh thôi, nhưng nhìn lại bộ dạng anh kìa, như là mới vừa ngủ dậy ấy mà phải nói mồ hôi mồ kê đầy mình, anh mới chạy giặc về hả ?
– Gì chứ, anh quan tâm em thôi, mà cũng tại em, ai kiêu em sáng nào cũng đoi ăn nào là canh, rồi cháo, rồi trái cây…….thế nên anh tiện thể đem theo một lượt, vào đây em thích gì cho em ăn cái đó. Cũng tại em mà anh mất hết hình tượng đấy thôi. Còn chưa bắt đền em.
– Gì, ai kêu anh mang nhiều thứ như vậy đến làm gì, nói anh biết trước nha, em ăn không hết đâu à, phần còn lại anh phải tự ăn đó.
– Thôi không đùa nữa, sáng giờ bác sĩ đã sang đây khám bệnh cho em chưa?
– À, rôi!
– Thế nào rồi, bệnh tình đỡ hơn chưa, có cần phải phẫu thuật không ?
– Ơ
– Haisssss, tự nhiên lần trước bác sĩ bảo với anh em sẽ không tỉnh lại nếu như không phẫu thuật, ai dè, em không những tỉnh mà còn khoẻ re hà, đã thế còn ăn nhiều hơn trước.
– Ken!
– Gì thế?
– Bác sĩ…bảo em phải…
– Phải gì ?
– Bác sĩ bảo em phải làm phẫu thuật do khối u.
– Cái gì, khối u à!
– Đúng vậy, là khối u do máu bầm tụ lại, là do…..
Cách đây 2 tiếng
– Là do máu máu trên não bộ của cô bị vật chắn không thể lưu thông, thêm nhiều tác hại do thuốc nên làm cho máu cô bị nhiễm độc, lâu ngày máu độc tích tụ lại trở thành máu bầm, do lại càng không thể lự thông nên máu độc đó mới tụ lại thành khối u. Không những vậy mà khối u này còn là khối u ác tính, lại còn hay di dời chỗ tích tụ vì thế nên nếu cô không thực hiện ca phẫu thuật này tôi e là máu bầm nhiều ngày quá sẽ lại càng tạo ra thêm nhiều khối u hơn nữa, sẽ dễ ảnh hương đến tính mạng cô.
– Nhưng mà tôi làm gì mà lại có máu bầm chứ, lại còn máu không lưu thông, bác sĩ ông nói rõ hơn đi!
– chỉ có hai trường hợp. Thứ nhất là do cô hay thức đêm, lại hay suy nghĩ hay tập trung quá nhiều vào một việc gì đó, khiến cho máu không lên đước tới não, dần dần không được lọc, dẫn đến có nhiều máu độc hại tạo nên máu bầm, sau đó máu bàm tích tụ thành khối u
– Hai là do cô sử dụng ecstasy với một liều lượng vượt quá mức quy định làm cho máu độc hại tạo thành máu bầm và thành khối u.
– Nhưng mà bác sĩ à, tôi không thức đêm được, trước giờ chỉ 9h là tôi đã lên giường ngủ rồi. Tôi cũng không dùng ecstasy.
– Thế cô có hay sử dụng thuốc an thần không?
– Không có, những điều ông nói hoàn toàn không
– Vậy sao, thật kì lạ, vậy thì để chúng tôi tiến hành xét nghiệm máu để xem trong máu của cô có bất kì chất độc nào không, khi đó mới xác định được.
– Được rồi! Cảm ơn bác sĩ!
(chú thích: ecstasy có nghĩa là thuốc lắc. Hay còn gọi là thuốc an thần)
– Chả biết mấy cái trên có đúng không, mong các bạn nhắm mắt cho qu giùm Jen nha.
——————
Hiện tại
– Đúng vậy, là khối u dó máu bầm tụ lại !
– Máu bầm, em có máu độc sao, nếu không sao lại có máu bầm !
– Đâu nhất thiết phải là máu độc tụ lại lại, bác sĩ nói đây là khối u nhiều năm rồi, chắc có lẽ do em uống cafe nhiều quá mà
– Đừng xạo, cafe thực chất chỉ làm em mất ngủ, em trước giờ lại khong uống cafe, lại không hay thức đêm. Ngoan, nói thật cho anh nghe, nguyên nhân là gì
Mai bỗng bật khóc, giờ mà nói ra sự thật máu bầm của cô là do thuốc lắc tạo nên, như vậy, Ken sẽ không tin và sẽ tìm cho ra sự thật, đến khi biết sự thật rồi thì sẽ ra sao .
– Em…em không…
– Em gái, sao mới sáng sớm mà đã phải khóc rồi vậy ?
Hồng Anh bước vào với một gương mặt ” nai tơ “, tay còn xách theo mấy giỏ đồ cùng với một xấp giấy tờ và chỉ một cây bút bi xanh.
– Cô đến đây làm gì ?- Ken đưa ánh mắt hình viên đạn nhìn Hồng Anh, ánh mắt như muốn bắn chết cô tại chỗ.
– Ơ hay, tôi đến đây thăm em gái tôi, không được sao ? Hay là anh muốn tôi phải nhìn em gái tôi như thế này mà ngay cả một lời hỏi thăm cũng không nói được ? Thế thì đâu xứng là chị.
– Cô…
– Cứng họng rồi à, biết điều thì làm ơn, đi ra ngoài đi, để tôi và em gái còn có chuyện để nói với nhau.
– Đừng hòng !
– Không sao đâu, anh ra ngoài đi, để em nói chuyện với chị ấy được rồi, không sao đâu. Nếu có chuyện gì em sẽ báo cho anh biết được chứ ? Không sao đâu mà! Hay là anh đi xuống canteen ăn gì đi, nãy giờ anh chưa ăn gì mà
– Hừ, thôi được, nếu có gì thì gọi ngay cho anh hiểu chưa ?
– Dạ
– Cạch
Cánh cửa đóng lại, lại một người đi ra, giờ thì hai chị e ngồi đối đầu nhau trong căn phòng bệnh, người thì vẻ thảnh thơi, cứ ngồi mà nhìn trời nhìn mây, chẳng để tâm ai đó. Người thì lộ vẻ cáo già cả ra mặt
– ” Em gái ” ? Chị móc cái từ đó từ thùng rác nào thế ?
– À, lấy từ em gái này mà thôi
– Chị làm tôi nổi hết cả da gà, chị cứ làm như là cứ giả bộ như thế thì không ai thấy được bản chất ” cáo ” trong người chị vậy. Xem lại đi, đánh phấn dày cỡ nào thì lông cáo cũng lộ ra thôi. Còn chưa nói đến cái đuôi dài của chị kìa lết phết dưới đất, nhìn thật bẩn mắt.
– Em gái à, mày nên nhớ, dù cho chị mày có cáo hay người chăng nữa, chúng ta vẫn là chị em.
– Hừ, chị chỉ là một con chó được mẹ tôi nuôi thôi. Mẹ nuôi đem chị về nuôi là cũng nhân đạo rồi, chị dù sao, cũng chỉ là đứa con ngoài giá thú của ba tôi thôi. Mẹ chị lại là một con hồ ly tinh đi giựt chồng người khác, xét ra, chị cũng không bằng được con chó đâu.
– Ơ, tính dùng chiêu này để chọc chị giận sao, không đâu, mày nên biết một chuyện, bây giờ, ba đã mất hết lòng tin vào mày, đứa con ngoài giá thú như chị có khi bây giờ lại có lợi thế hơn con bệnh hoạn như mày.
– Tôi sớm biết đã có ngày này rồi, chị không cần phải lo cho tôi đâu.
– Xem ra chị không lo không được rồi, mày vẫn quá ngu ngốc, sẵn tiện báo cho mày một tin buồn. Mày biết không, trong đầu mày đang có một khối u đó, ha ha, mày biết vì sao không ?
– Tôi biết chứ !
– Mai à, kết quả xét nghiệm của mày đã có rồi, hay la để tao nói cho mày biết nha. Lúc nãy, tao đang vào đây thì y tá đã đưa cho t bảng xét nghiệm máu của may này. Tệ thật có ai ngờ được một thiên kim tiểu thư của một tập đoàn lớn nhất nhì thế giới, lại ăn chơi sa đoạ, dùng những thứ khồng nên dùng để rồi giờ đây, rơi vào tình cạnh như hiện giờ.
– Chị…chị…tôi như hôm nay là do chị thôi. Thực chất chính chị đã hại tôi. Tôi không hề sử dụng nhưng thứ đó, là chị đã hại tôi. Chị thật đáng chết!
Mai tức giận nghiến răng nhìn Hồng Anh, thật đáng ghét, cô thì lấy tư cách gì mà nói như thế với Hồng Mai này chứ. Mai giận dữ lao tới phía con cáo đáng ghét đang đứng, cô dùng sức của mình xô Hồng Anh té ngã, vốn dĩ định tát cho Hồng Anh một cái nhưng thật trớ trêu, Hồng Anh lại mạnh hơn cô, lật ngược tình thế xô cô xuống, nhanh chóng rút một khẩu súng ngắn chĩa vào đầu Mai, dùng tay bóp chặt cổ Mai
– Mày cũng giỏi lắm, dám chống lại tao cơ đấy, nhưng không may cho mày, tao mạnh hơn, thế nên lại thành ra như thế này !
– Để rồi coi, mày bây giờ đâu làm gì được, chỉ có thể lớn giọng thôi, mày nên nhớ, tao chỉ cần nói một tiếng, thì mày sẽ lập tức bị gạch tên trong danh sách gia đình họ Ngô này vĩnh viễn
– Haha, thật là, mày thật là ngu ngốc, chậm hơn tao rồi, bây giờ, chỉ cần tao nói một tiếng thì mày mới là người bị gạch tên vĩnh viễn khỏi nhà họ Ngô, khi đó, đại tiểu thư là tao, khi đó, tài sản là của tao. Thế nên, mày nên bỏ cuộc đi, tao sẽ không để phải sống dưới trướn mày nữa, con khốn !
– Mày…,mày, khốn nạn !
– Haha không ngờ phải không, mày thử nghĩ xem, liệu ba yêu có đồng ý khi mà cô con gái của mình lại hư hỏng như thế chứ! Ha, tốt nhất nên xuống dưới mà báo mộng cho tao hằng ngày
– Buông tao ra, cứu tôi với cứu tôi, có người muốn giết tôi, cứu tôi với, có ai không ? Cứu tôi – Mai dùng sức la toáng lên mục đích để người trong bệnh viện nghe được và đến cứu, nhưng chờ rất lâu vẫn không ai đến, Hông Anh thì điên loạn chĩa súng vào đầu cô, Ken thì đi đâu không biết, người thì sao chẳng thấy ai, làm ơn, cứu tôi với, tôi…tôi..sắp kiệt sức rồi!
– Nhanh nào, sao không ai đến cưu mày vậy, nếu thế thì tao nhả súng vậy. Vĩnh biệt, em gái !
– Đùng ! Đùng !
———————-
Sân bay Quốc tế Tân Sơn Nhất
– Welcome to Vietnam!
– Woa! Về lại Việt Nam rồi, sướng quá đi, không khí thật trong lành ! Hít hà hít hà (Jen: Má này hít lấy hít để cứ như là chưa từng được sống á)
– Phải phải, thật là tuyệt vời, tuy hơi nắng một chút nhưng mà phải công nhận là về đây rồi mới thấy sướng thật nha, đúng là không đâu bằng nhà mà!
– Nè, hai người mau phụ coi, đồ đạc quá trời đã không thèm xách phụ mà còn đứng đó ngắm khí trời nữa hả !
Hai tiểu thư quay lại nhìn thì hố hàng với hai cha nội đang nai lưng ra vác ” cả tá ba lô ” cái nào cái nấy to đùng, liền vội vã chạy lại.
– Ngoa, xin lỗi mà ! ^+^ nhưng mà giữa ” chời ” nắng thế này không lẽ muôn hai ” liễu yếu đào tơ ” như chúng tôi phải dùng bàn tay ngà ngọc này để xách những cái balô nặng nề chứ ? – Con Gum chu mỏ, người lắc qua lắc lại, nhõng nhẽo không chịu làm theo lời Bun, đã thế nàng ta còn cười vì cái dáng * xách đồ quải cặp * của đại thiếu gia, sau đó quay lưng chạy đi mất tiêu.
– Đứng..đứng lại, b..bổn thiếu gia mà bắt đ..được cô, cô sẽ chết, mệt..mệt dễ sợ ! – Bun chụi không nổi nữa, bỏ hết xuống, ngồi thở hồng hộc, mồ hôi ướt đẫm khuôn mặt điển trai. Thế nhưng, nhiêu đó là gì với anh, mấy mẹ ở sân bay vẫn cứ…
– Đẹp trai thiệt nha, tui là tui kết cái anh mà đang ngồi á, mồ hôi chảy xuống nhìn anh ấy bảnh ghê luôn nha !!!!!!
– Tui thấy á, cái anh kế bên cũng đẹp không kém nhoa,
Bla…Bla…Bla…
– Có cần tôi phụ không ? – Nữ chính nãy giờ cũng được lên tiếng, không như Gum, nó cuối xuống dịu dàng hỏi, làm cho Bun thì ngỡ ngàng, Quân thì nhìn chăm chăm, Mấy cha nội ngoài kia thì chảy nước miếng, nhưng mà nữ chính không đáng yêu đến thế – Nhưng chắc tôi không phụ đâu, anh tự xách đi, dù gì thì cũng là hình phạt của anh, poai poai ! Đi trước nhé ! Nhớ phải mang đến tận nhà cho tôi đó nha!
Min như tạt một thau nước lạnh vô người Bun với câu nói đó
– Đậu phọng ! Hai cô được lắm ! Chờ đó, nỗi nhục này TUI sẽ trả thù ! * QUÂN TỬ TRẢ THÙ MƯỜI NĂM CHƯA MUỘN *. Quân, tôi với anh cùng tác chiến !
– Dẹp đi, đây là trò chơi của anh và họ, đừng kéo * hàng xóm * vào, theo luật thì chỉ có anh bị phạt thôi, xách giùm anh 1 cái balô là phước ba đời của anh đấy. Đừng tưởng Quân * đập troai * này dễ sai nha. A trễ rồi, tôi đi đây ! Poai poai ! Hí hí
– Con bà nhà anh, biến đi, hây, tôi sẽ tự chịu hình phạt của mình, rồi sau này thì đừng hòng tôi giúp anh lại nghe chưa ? Hây xem ta đi ! Bun gòng mình, để lộ cơ bắp * cuồn cuộn * của mình, hé, một mình anh bơ vơ với 3 cái balô và 2 cái vali ! Hai người này lúc đi thì một cái giỏ cũng không có , vậy mà khi về đồ lại cồng kềnh như thế rõ là muốn ức hiếp người ta ! (Bun bị ức chế thần chưởng) Grừ ! Bun nhà ta sẽ báo thù !!!
——————
– Sao lâu nhỉ ? Nãy giờ vẫn không thấy cô ấy gọi điện, không lẽ có chuyện gì, phải đi kiểm tra mới an tâm !
Ken ngồi chờ ở quán ăn nhanh bên ngã ba cũng đã khá lâu, gần cả nửa tiếng đồng hồ. Toan đứng lên về bệnh viện thì một giọng nói đã ngăn cản anh
– Mày đi đâu ?
– Bun ? Mày làm gì ở đây ???
– Mày đi đâu ? – Bun lạnh lùng lập lại câu hỏi ấy
– Tao đến bệnh viện
– Thế à, thế có tiện đường về nhà không ?
– Mày muốn gì ?
– Sao mày không về nhà mà lại đến bệnh viện ?
– Tao phải đi, Mai chắc chắn đang gặp chuyện !
– Vậy à, thế thì Min thì sao, cũng đang gặp chuyện đấy !
– Min bị làm sao ?
– Quan tâm sao ?
– Tao hỏi mày cô ấy làm sao ?
– Quan tâm thì mày đừng đến bệnh viện nữa, về nhà với cô ấy đi !
– Mày đừng làm tốn thời gian của tao nữa !
– Mày không lẽ không quan tâm mấy ngày nay Min ra sao sao ?
– Tao…tao có chuyện phải đi !
– Thằng chó, mày thật sự hết thuốc chữa rồi, tao phải đánh mày một trận mới được ! – Bun đập bàn đứng dậy túm cổ áo Ken, khuôn mặt anh lúc này, như là một tên côn đồ ngoài đường, có khi còn hơn thế. Người trong quán hoảng hốt bỏ chạy, họ sợ sẽ xảy ra một trận đánh nhau giữa hai người thanh niên trẻ.
– Mày nhìn lại đi, nếu mày đánh tao ở đây, sẽ rất mất hình tượng đấy !
– Hừ, mày…
– Đánh đi, tao sẽ chịu. Chỉ lo cho hình tượng của mày thôi !
– Với thằng chó như mày bổn thiếu gia không quan tâm đến hình tượng, bằng mọi giá hôm nay, tao phải đánh mày cho mày tỉnh ra !
– Bốp ! Bốp ! Chát ! – Những tiếng đó cứ liên tục phát ra, Bun liên tục tấn công Ken bằng những đòn đánh rất mạnh. Người trong quán đã bỏ chạy gần hết, trong quán ăn nhanh bên ngã ba bệnh viện, hai người thanh niên đang đánh nhau. Người thì liên tục tấn công, người thì chỉ yên lặng chịu đựng mà không hề phản kháng. Cứ như thế, thì dù là hình tượng đẹp đẽ thế nào, cũng sẽ bị phá hỏng. Đối với Bun mà nói thì bây giờ, anh đang tức giận hơn bao giờ hết, anh giờ đây như con dã thú phun trào hết mọi bực tức trong tâm ra. Anh bây giờ không là Bun thiếu gia nho nhã nữa, anh là Lê Minh Phong thô lỗ, bạo lực trong mắt mọi người. Đánh xong, Bun ngồi xuống, cúi đầu vào trán Ken, cứ ngồi yên như thế đến 5′ sau
– Tao xin lỗi mày…xin lỗi mày !
– Không, tao xin lỗi, do tao nóng nảy quá !
– Hi hi, cũng nhờ mày cho tao một trận ra trò, tao cảm ơn !
– Mày là bạn bổn đại gia, là thằng bạn thân duy nhất của tao, bổn đại gia không lẽ thấy mày chết ở biển mà không vớt xác mày .
– Ừ, mày là thằng khốn, không bao giờ cứu tao, chỉ vớt xác tao thôi, giờ mày còn không đỡ tao đứng dậy ?
– Ây da, mày nặng lắm, đừng hòng
1s
.
.
.
2s
.
.
.
3s
– Đứng dậy nhanh, tao đỡ mày.
– Ờ thì đứng.
– Nè, từ từ thôi.
– Ê, quán người ta tan tành rồi, giờ sao đây ?
– Haissss, ra xin lỗi chứ sao !
– Ừ, thì đi !
Hai người cùng dìu nhau ra khỏi quán, chắc vì có lẽ cả hai cùng là thiếu gia công tử của tập đoàn nổi tiếng, nên mọi người biết điều chẳng ai dám hó hé một tí gì, cũng không dám báo cảnh sát, may hơn là không có phóng viên. Ông chủ quán được bồi thường một số tiền gấp đôi số tiền trước đây được dùng để xây quán. Ngã ba gần bệnh viện đã mất đi một quán ăn nhanh chỉ vì cuộc xung đột của hai chàng trai trẻ. Bun cuối cùng cũng dìu Ken đến bệnh viện trước, bở vì dù sao thì Mai cũng đang bệnh, còn Min . Chỉ là thử lòng Ken thôi, thì bỏ qua tất cả cho nhau là được mà !
” Chẳng ai biết, cũng chẳng ai có thể tin họ là bạn bè thân thiết với nhau từ nhỏ, cùng chơi chung, cùng ngủ chung, cùng mơ mộng, cùng ăn chung, cùng là hai chàng trai đầy nhiệt huyết. Tôi chỉ thấy tình bạn thân thiết là dành cho nhau những nụ cười, những niềm vui. Nhưng tôi lần đầu tiên thấy tình bạn của họ, một tình bạn cao cả, chẳng bỏ rơi, chẳng yêu thương, chẳng xót xa, chẳng nhân nhượng. Tôi không thấy ở họ điểm chung của những cặp bạn thân bình thường, tôi chỉ thấy ở họ một thứ mà không ai có, một thứ tình bạn đẹp. Và đặc biệt rất bá đạo, tôi thích sự bá đạo ấy. – Không bao giờ cứu khi cậu rơi xuống biển, cái chính tôi có thể làm là vớt xác của cậu lên sau khi cậu chết… Nhưng nếu như cậu gọi, tôi sẽ cứu cậu dù ở bất đâu, vì cậu là bạn tôi. ”
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ!- CHAP 22: GẶP NHƯ KHÔNG
bạn Jen đã ghi xong, đáp ứng yêu cầu của các bạn -w- và Min thấy có vài bạn hình như không thích Min nhỉ ? Min không bắt mấy bạn phải thích nhưng mong rằng mấy bạn vẫn tôn trọng Min
******
Nó chỉnh lại chiếc tai nghe trắng, mắt lướt nhanh qua từng con chữ trong cuốn sách dày cộp
“1.Pablo Picasso (1881 – 1973) Sinh ra tại Tây Ban Nha nhưng Picasso gắn bó nhiều hơn với nước Pháp. Cùng với Georges Braque, ông được coi là cha đẻ của trường phái Lập thể trong hội họa và điêu khắc. Sau khi qua đời, Pablo Picasso để lại di sản gần 50.000 tác phẩm nghệ thuật thuộc nhiều thể loại như tranh, điêu khắc, đồ gốm, ký phác thảo…”
“Bộp”
-Lại đọc nữa à?
Nó bĩu môi ngước lên nhìn người con trai vừa gõ nhẹ cuống sách vào đầu nó:
-Quân, tôi thích đọc thì kệ tôi!
Quân nhếch môi, nhéo chiếc mũi nhỏ của nó:
-Min ơi là Min! làm sao tôi kệ cô được, ngốc thật!
-Ah..
Nó đỏ mặt, cúi đầu cặm cụi đọc sách. Quân khẽ cười rồi ngồi xuống đối diện nó, dở sách ra đọc. Nó liếc nhìn anh :
-Truyện gì thế?
-Ngốc! đây không phải truyện! là sách về chính trị!
-Woa..anh giỏi thật nha!!
Nó gật gù khen ngợi:
-Haha!!! cảm ơn!!
Quân cười, nó khen anh, anh kỳ thực vui không thể tả:
-Mà này, ngày mai cô phải đi học lại đúng chứ? dù gì cũng hết holiday và phép xin nghỉ rồi!
-…-A…anh nhắc tôi mới nhớ nha!!
2 người nói chuyện trong quán cafe nhỏ, cười nói vui vẻ mà không hay biết về việc mình làm hiên hiện giờ sẽ là tin chấn động cho giới báo chí
*****
Hắn dìu Mai ra khỏi bệnh viện, ánh mắt tràn đầy sự quan tâm:
-Em chắc là ổn rồi chứ?
-Haha! Vâng
Mai cười miễn cưỡng, cô thật sự lo lắng về Hồng Anh, khi Hồng Anh nhấn còi, cô đã nhanh tay mà làm xéo viên đạn nhưng vẫn trúng y tá đứng phía ngoài, cô ta đã nghe hết mọi truyện và với bản tính mê trai thì cô ta sẽ không ngại mà nói với Ken nên tốt nhất chết cũng không sao. Hắn cười hiền rồi dẫn cô đến một quán cafe cho thoải mái:
-Haha!! anh nhớ khúc mà cả 3 người bị thằng nhóc ấy gài bẫy trong Home Alone 3 không, tôi thật rất thích nha!!
-Đúng đúng, tôi coi cười chết luôn, à cô coi Home Alone 2 rồi đúng không? Hay nhỉ?
Nó và Quân ngồi cười tươi rỏi, uống cũng đã gần hết 4 ly nước nhưng vẫn ngồi nói chuyện:
-FinalHero’s xin kính chào quý khách!
-Quân?
Nó quơ tay trước mặt Quân, nhìn anh đứng hình sau câu nói của nhân viên. Nó cau mày thắc mắc, có gì lạ? quay đầu lại nhìn, nó liền bắt gặp người mà nó đã quên mất, đúng hơn là…đã cô quên. Hắn tròn mắt nhìn nó, các câu hỏi liên tục xuất hiện: “Tại sao cô ấy lại ở đây?” “Tại sao lại đi với hắn ta?” “Tại sao…”. Nó ngỡ ngàng nhìn rồi lạnh lùng quay mặt đi, cười đùa với Quân nhưng có chút gì đó..nụ cười mà hắn nhìn thấy..là mặc kệ sự xuất hiện của hắn. Mai nhìn hắn đang chăm chú hầu như không rời mắt khỏi nó. Cô mím môi, khẽ giựt tay áo hắn:
-Ken..
-Ha..hả? à..đi thôi..
Hắn cười miễn cưởng, nắm tay Mai dẫn đến bàn kế nó ngồi. Hắn sẽ chọc giận nó. Nó lạnh lùng liếc hắn, đôi mi dài cong vút rung nhẹ:
-Min..ta..về thôi
Quân nhìn nó, anh không muốn nó như vậy:
-A..ừ..về thôi..
Nó cười, đứng dậy xách túi đi, như không có sự hiện diện của hắn
“Rầm-bộp”
Hắn bỗng đứng bật dậy kéo tay nó lại. Quân giật mình, định kéo nó về phái mình thì nó thốt lên, giọng nói lạnh giá khiến ai ở đây cũng phải rùng mình:
-Buông…ra..
-Nghe tôi nói đã!
Hắn giữ chặt tay nó, mặc cho ánh nhìn của Mai và Quân, và các người khác. Nó nhếch môi khinh bỉ:
-Nói?
-Tôi..tôi nhớ em..
-…
Nó im lặng nhìn hắn, ánh mắt dần bén hơn, Mai và Quân sững người:
-Ahahaha!!!
Nó cười lớn. Hắn tròn mắt nhìn, ánh mắt thoáng khó hiểu và buồn bã
-Anh..haha…thật buồn cười…
-…buồn…cười..?
-Ừ..haha..anh thấy..-nó khẽ quệt nước mắt – trước mặt bạn gái..à không..người yêu mình mà nói thế..có quá đáng không ?
Hắn im bặt, bàn tay hắn thả lỏng tay nó ra, nó liếc nhìn rồi nhanh chóng rút tay về, quay người đi khỏi quán. Môi nó mím chặt, đôi mắt trong chốc lát đã ngấn nước. Quân đứng trong quán căm hận nhìn hắn rồi nhìn Mai, bọn họ làm Min đau đã đủ, bây giờ…còn muốn nữa sao? Quân lạnh lùng nhìn hắn đang bàng hoàng:
-Sẽ có một ngày..mày sẽ hiểu ra, mất thứ quan trọng..cảm giác như thế nào!
Quân nói rồi quay lưng bỏ đi, anh phải đi an ủi Min cái đã. Hắn tròn mắt nhìn Quân, tại sao…cậu ta lại nói như vậy? Mai hoảng sợ, cô sợ…sợ ngày cô sẽ không còn trên cõi đời nãy nữa..một tia ác độc lóe sáng..cô phải triệt thủ nó ngay, càng nhanh càng tốt.
*****
-Tao về rồi đây!
-Min, Quân !!
Nó cười cười nhìn Gum và Bun đang chăm chú chơi game, mắt dán vào và mồm thì chào:
-Tao..vừa mới gặp Ken..
“Bộp”
Chiếc máy chơi game rớt xuống, Gum kéo tay nó lại gần:
-Rồi sao ?!
-Đi với Mai..và tao nghĩ…tao..nên tránh xa bọn họ một thời gian và tao sẽ đi Pháp!!
Gum ngỡ ngàng nhìn nó, có phải cô gái này đã trưởng thành hơn hay không ?, Gum cười nhẹ:
-Tao..không cản đâu, nhưng..cho tao đi với nhé!
“Cốc”
-A đau…!!
-Mày thật hết thuốc chữa rồi Gum!!
2 nàng liền ngồi nói chuyện rồi cùng chơi game, Quân và Bun kéo nhau vào bếp, Bun hỏi nhỏ:
-Cậu ta phản ứng ra sao?
-Tao không rõ..nhưng không vui!
Quân xoa cằm
Bun : “=_=’ ”
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ – CHAP 23 : THÀNH PHỐ NICE – TÌNH YÊU CHỜ ĐỢI
– Em…đang ở đâu ? Anh nhớ em nhiều lắm Min à !
– Ken à đừng uống nữa, anh uống nhiều lắm rồi !
– Min à, anh nhớ em, anh không yêu Mai, anh chỉ yêu em thôi Min à đừng đi !
– Anh…
Ken với bộ dạng say xỉn hoa mắt nhìn lầm Mai thành nó, anh ôm Mai mà cứ như đang ôm nó vậy, điệu bộ đó của anh, làm Mai đau khổ thế nào anh có biết ?
– Anh say rồi, em đỡ anh vào trong.
– Không, anh không đi đâu hết, Min à, em nghe anh nói đi, thật sự anh rất yêu em mà. Không biết từ khi nào anh đã yêu em, yêu em nhiều lắm !
– Anh ngủ đi !
– ….
Mai đỡ anh lên giường, nước mắt lại tiếp tục rơi, cứ rơi mãi, đã tự nhủ trong. Lòng là làm người tốt nhưng sao khó quá. Làm người tốt là sẽ phải hy sinh buông tay Ken để anh về với nó, Mai…,không làm được, cô không thể buông tay.
– Người buông tay sẽ là mày !
———————–
– Xin thông báo, chuyến bay MP 532 khởi hành đi Pháp – Paris còn thiếu 4 hành khách: Trần Nguyễn Bảo Nhi, Phạm Tuyết Minh, Triệu Minh Quân. Xin mọi người nhanh chóng lên máy bay, chuyến bay sẽ cất cánh sau 5′. Xin cảm ơn !
– Nhanh nhanh, trễ trễ rồi !
– Hơ, chết rồi !
– Gì thế ?
– Nhầm đường rồi, bên phải cơ mà !
– Không phải đâu, bên trái mà !
– Mày điên hả, hôm trước đi Nhật mình cũng đi đường kia mà !
– Nhưng mà mình đang đi Pháp
– Nhưng…
– Phía này, nhanh lên !
Quân nắm tay nó kéo đi về phía cầu thang, quả thật, lối của hai má chỉ không hề đúng, anh Quân mới là nhất ! Chừng 3′ sau, 3 người đã bình an vô sự lên trên máy bay an toàn, nhưng mà do máy bay không có chỗ ngồi nên khi mua vé còn lại ba ghế cuối cùng, nhưng mà mỗi đứa mỗi nơi cơ.
Min thì sướng rồi, nó được ngồi chung với Gum, còn là ngoài cửa sổ nữa chứ (quả là tác giả không phụ lòng nữ chính mà). Thế nhưng, con Gum thì lại ngồi ở giữa, ngồi chung với một ông mập, suốt ngày thọc tay vào mũi ngoáy ngoáy rồi miệng còn dính đầy đồ ăn, quả thật là….. Quân đập zai thì khỏi nói, hai bên toàn là mấy em chân dài, ăn mặc hở hang, đùi trắng nõn nà, eo thon thả, tóc mượt….bla…bla. Nói chung là phải nói zai bình thường thì sẽ chịu không nổi mà chết ngất, nhưng Quân vẫn tỉnh bơ trước một ” bầy ” mấy em như thế, vì trái tim anh chỉ có cô công chúa đáng yêu ngốc nghếch đó thôi.
– Min ơi, đổi chỗ đi, tao chịu không nổi ròi, thằng cha này cứ nhìn tao rồi cười hoài hà. (nói nhỏ)
– Mày chịu khó đi, chứ giờ mà đổi chỗ là mất lịch sự lắm, lỡ ổng biết rồi sao ? (nói nhỏ)
– Vậy tao phải ngồi đâu thêm bao lâu nữa hả ?
– Chắc cũng mấy tiếng nữa thôi ! Ránh đi.
– ĐẬU PHỌNG !!!!
– Suỵt ! Nhỏ tiếng thôi muốn ổng nghe thấy hả ? Ráng đi, biết đâu ổng nhìn vậy mà là người tốt thì sao ? Chắc ổng hổng làm gì mình đâu
– Hừ, đừng đánh giá sách qua bìa.
– Hihi, ổng ngủ rồi, đó, ngủ ngoan dễ sợ! Thôi, ráng mà chịu, ai kiu lúc đầu mày không chịu ngồi ngoài cửa sổ, giờ còn la làng gì nữa !
– Chắc ngoan !
15′ sau
– Khò…khò….khò khò khò…khẹt…ớ ớ ớ…khò….piu …..piu…..piu….plè….plè (nhân 1000 lần)
– Trời ơi ồn ào quá !
– Nè ai đó kiu ông ta im miệng đi !
– Ừ, hai người ngồi ở dưới tiện hơn, kiu đi !
– Á,chịu…chịu hết nổi rồi, chế không tập trung đọc sách đc ! Á, ai kiu ổng im miệng đi.
– Gọi phục vụ lại đây !
Mọi người xung quanh bịt tai lại vì không thể chịu nổi được cái tiếng ngáy khỉ đột đó, cả phục vụ lại cũng giải quyết không xong, quả là một ông khách phiền phức. Thế nhưng, nó vẫn nằm im mắt dim dim ngủ, tai đeo headphone. Trên máy bay, khí lạnh phà vào người, tiếng nhạc nhẹ tựa bên tai, nó thiêm thiếp ngủ, thế nhưng trong giấc mơ, giữa dòng nhạc du dương ấy lại thấy bóng dáng người nào đó. Vẫn cái dáng ấy, vẫn lạnh lùng như xưa, nhưng sao trong giấc mơ này, hình bóng ấy tuy mờ nhạt nhưng lại rất gần gũi, khác xa với hình dáng ở ngoài, nó như chạy lại, muốn giơ tay ôm lấy, nhưng sao chạy mãi chạy mãi mà vẫn xa thế. Bỗng trong phút chốc, cái hình dáng đó quay người bước đi, rồi dần biến mất theo tiếng nhạc. Bỗng…máu đỏ đổ đầy giấc mơ hồng, nó chợt hoảng hốt tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên một chiếc giường xanh biển, cả căn phòng cũng trang trí bằng màu xanh, khẽ thoang thoáng mùi biển dịu nhẹ. Gió thổi vào tấm màn ngoài ban công, những thanh ống sắt của chiếc chuông gió bị thổi mạnh đập vào nhau kêu leng keng leng keng hoà quyện vào mùi cát biển. Bàn chân trần nhỏ khẽ bước ra ban công, nó ngắm nhìn vẻ đẹp biển xanh trong vắt thoáng nhẹ mùi hương tĩnh lặng của thành phố Nice, thành phố biển lớn thứ hai của nước Pháp, là nơi lãng mạn cho các cặp tình nhân trẻ. Đứng trên ban công khách sạn, nó có thể nhìn bao quát cả vùng biển rộng lớn, trong vắt vẻo này, đẹp làm sao, nó nghiêng mình theo gió, bờ môi nhỏ khẽ cất tiếng hát, nhưng cùng lúc đó cửa phòng mở ra ngăn chặn giọng hát chuẩn bị cất lên, nó ngước đầu lại nhìn thì ra là con Gum.
– Tỉnh ngủ rồi hả chị hai ?
– Rồi, nhưng mà sao lúc xuống máy bay mày không gọi tao dậy ?
– Mày ngủ như heo á, vả lại thấy mày ngủ ngon quá nên là Quân ko nỡ gọi dậy nên ẵm mày xuống. Mày có biết hai đứa mày như thế giữa sân bay, chậc, lãng mạn thế, tình cảnh của mày lúc đó, nam chính ẵm nữ chính ngủ say trên tay, bước đi giữa sân bay thu hút mọi ánh nhìn. Ôi…
– Dẹp đi, mày suốt ngày gì mà nam chính gì mà nữ chính chứ, hết chịu nổi mày luôn.
– Xì !
– Ủa mà Quân đâu ?
– À, đi tìm nhà hàng hải sản nào đó rồi !
– Buồn nhỉ, lần này chỉ có 3 người, không có Bun đi.
– Ờ, chả hiểu sao tao dã dùng mọi cách để lôi đi, thế mà tên dó vẫn không thay đổi ý định, còn nói là chờ một người. Xì, chắc chờ cô nào đây mà !
– Có cô nào ngoài mày chứ
– Im đi !
– Thôi tao với mày đi tìm Quân đi, tao đói quá rồi !
– Ờ, mày gọi cho Quân đi !
– Ok !
———————
– Haissss !
– Làm gì mà mặt mày trù ụ ra một cục thế, lại còn nồng nặc mùi rượu nữa, mới đi bar về à ?
– Làm gì có, tối qua tao hơi say
– Hơi say, như thế mà hơi say cái gì, khai đi, tại sao uống rượu mà không rủ tao hả ?
– Mày rảnh hơi quá, kêu cho tao li …
– Cho một li trà gừng nóng đi !
– Dạ quý khách !
– Tao còn định bảo mày kêu cafe
– Uống trà gừng có thể giúp mày tỉnh táo hơn đó !
– Biết ạ ! Mà mày kêu tao ra đây có gì không ?
– Bộ phải có chuyện gì mới kêu mày ra được sao, bạn bè lâu lâu mới gặp mà mày ăn nói…bởi vậy, buồn hết sức.
– Đùa thôi, tao biết mày ” iu ” tao mà.
– Thật ra, tao có chuyện muốn nói.
– Nói đi, còn bày đặt ngại ngại ngùng ngùng!
– Min bỏ đi Pháp rồi, khá lâu đấy, bỏ đi để quên mày.
Tim anh đau nhói, nó…nó đi rồi sao, đi Pháp? Để quên anh ? Anh khẽ mỉm cười cay đắng.
– Cũng tốt, để cô ấy đi, để cô ấy quên tao cũng tốt !
– Mày nói thế mà nghe được sao, mày còn yêu Min mà
– Kệ đi, bây giờ đâu làm được gì nữa. Cứ để cô ấy tiến đến với Quân hay ai cũng được, miễn là tốt hơn tao là được rồi.
– Không được ! Mày không kệ được, đó là cô gái của mày, đó là tình yêu của mày, nói buông tay là buông tay sao? Nói kệ là kệ sao ?
– Nhưng tao đâu làm gì được nữa. (Truyện bạn đang đọc được up bởi wapsite: Haythe.US - Ghé thăm để đọc nhiều truyện mới và hay hơn nhé! ) Tao cũng đã làm tổn thương cô ấy quá nhiều rồi !
– Haisss, sao mày…á, mày không hiểu, cô ấy là con gái mà, cô ấy cần tình yêu, cô ấy bỏ đi không phải muốn quên mày, mà là muốn mày đuổi theo, dỗ ngọt cô ấy hiểu không ?
– Không phải đâu, trước giờ cô ấy rất cứng đầu, đã quyết thì sẽ không thay đổi đâu.
– Nhưng dù thế, cô ấy cũng sẽ phải thay đổi trước tình yêu cũng như mày đã thay đổi tất cả, mày trở nên mềm yếu hơn như bây giờ không phải vì cô ấy sao ?
– Thật sự còn thay đổi được sao ?
– Bây giờ cô ấy đang ở thành phố Nice của nước Pháp, mày mau đuổi theo cô ấy đi !
– Nhưng…
– Nhưng nhị gì, tao với mày cùng đi
– Ừ, đi thôi.
Bun à Ken cùng hối hả đặt vé máy bay sang thành phố Nice của nước Pháp. Nhưng mà liệu nơi hai người đến có phải là thành phố Nice không, hay là một nơi nào khác, liệu số phận có trêu đùa tình yêu hai người ?
——————
– Heart beats fast. Colors and….
Tiếng chuông điện thoại reo lên, bên trong phòng tắm, tiếng nước xối xả che lấp âm thanh điện thoại, rất lâu như thế, chuông điện thoại vẫn không ngừng reo, nhưng tiếng nước cũng chảy che lấp âm thanh đó. Chừng 15′ sau, Mai tắt nước, cô quấn khăn bước ra khỏi phòng tắm, cô ngồi trên bàn trang điểm, khẽ ngắm mình trong gương, cô có khác gì nó chứ, thậm chí cô còn đẹp hơn, cô có những nét đẹp rất sắc xảo, thế nhưng nếu đẹp mà không chiếm được trái tim của người đàn ông mình yêu thì cũng vô dụng. Mai thở dài, cô mở tủ lấy bộ váy đen thật đẹp diện lên người, trang điểm làm tóc xong cô ngắm mình trong gương một lần nữa, rồi mỉm cười bước ra khỏi phòng. Cô đi mà không hề biết mình vẫn còn để quên điện thoại với 3 cuộc gọi nhỡ từ Ken, đêm nay, Mai có hẹn với Ken tại nhà hàng 5 sao Trà My, nhưng có lẽ đêm nay Mai sẽ phải cô dơn một mình tại nhà hàng Trà My với chiếc điện thoại bỏ quên cùng 3 cuộc gọi nhỡ.
——————-
Tại biển Nice.
– Woa! Cứ ngỡ ban ngày mới đẹp, nào ngờ ở đây ban đêm sao đầy trời còn đẹp gấp bội cơ.
– Ừm, lại còn vừa ngắm sao vừa ăn hải sản ngon nữa chứ. Tuyệt vời lun!
– Hai người thì tuyệt vời rồi, sao dán đầy cả mắt, sao không nhìn tôi đi, khói che lấp cả sao. Tôi thì cực khổ ngồi nướng cả tá đồ ăn cho hai (con heo ú) người ăn, nãy giờ vừa nướng xong là đúng lúc hai người ăn xong, tôi có ăn được miếng nào đâu.
– Thôi mà, cùng lắm chùng tôi phụ anh chịu chưa hả ?
– Ừm !
Tại bãi biển Nice, bầu trời ban đêm trải đầy sao, những vì sao lấp lánh đẹp tuyệt vời, tại chỗ nó ngồi, mùi hải sản nướng của ” Nữ công gia chánh ” anh Quân bốc lên thơm lừng, khói mờ bay lên mắt nó, các vì sao mập mờ núp sau làn khói, huyền ảo, diệu kì. Không ngờ, bãi biển Nice ban đêm lại đẹp đến thế, gió lạnh từ cánh biển thổi nhẹ vào nó khẽ rùn mình vì lạnh, bỗng bờ vài nó trở nên ấm áp hơn, nó quay đầu nhìn, thì ra là Quân khoác áo lên người nó
-‘Cảm ơn ! Nó mỉm cười, nụ cười chan hoà với biển khiến tim Quân như ngừng đập. Đẹp thật, nụ cười của em làm tôi ngất ngây !
– Quân à ! Quân !!!
– À, gì thế !
– Nó quá, đừng nướng nữa !
-‘Ừ, thế thì dẹp vậy.
– Min Min, tao đi về đi, buồn ngủ quá à !
– Ờ, phải dọn đã !
– Ừm!
Cả ba cùng nhau dọn dẹp sạch sẽ, sau đó rời bãi biển đẹp về lại khách sạn. Quân về phòng mình, còn nó thì về phòng với Gum, hai đứa ngồi nói chuyện phiếm cho tới khuya rồi ngủ thiếp đi lúc nào không hay.
—————–
– Alo !
– Gum hả, tôi đây, Bun nè! Cô vs Min đang ở đâu vậy ?
– À đang ở khách sạn, có việc gì không ?
– Tôi đưa Ken tói thành phố Nice rồi, cô dắt Min ra quán ăn nào đó ngồi tạm đi rồi gọi cho tôi.
– Anh tính làm người tốt hả, Min khôgn gặp anh ta đâu, tôi cũng không cho anh ta gặp Min đâu
– Cô làm ơn đi, cô nỡ nhìn họ bị chia cắt sao ?
– Nhưng cũng không chắc lần này anh ta sẽ không làm tổn thương Min của tôi
– Trời ơi
Bla….bla…
Vâng thưa quí vị, sau 30’ nói chuyện, giải thích, cãi lộn chí choé trên điện thoại, chế Gum cũng đã đồng ý cho hai nhân vật chính gặp mặt tại nhà hàng gần khách sạn một ngàn bước chân dài. Mọi chuyện ra sao, xin đón xem chap típ theo .
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! – CHAP 24 : GẶP LẠI VÀ SỰ NGUY HIỂM
– Min à…
– Không !
Gum năn nỉ nó mỏi cả miệng vẫn không lôi đi shopping được. Vò mái tóc đã được nhuộm phong cách với phần đuôi hồng phấn, Gum cắn môi. Nó liếc nhìn Gum, thở dài:
– Được rồi, đi thì đi!
———–
Bước vào khu thương mại, người qua lại đều nhìn nó và Gum với ánh mắt hâm mộ, ghen tị. Nó nghe loáng thoáng có vài câu của các thanh niên tầm 17-19 tuổi *tiếng Pháp*
– Đẹp thật nhỉ, cô tóc hồng mà làm bạn gái tao thì hay biết mấy nhỉ?
– Tao lại thích nàng tóc xanh hơn, như búp bê ấy!
– …
Nó liếc nhìn rồi khẽ nhếch môi, bước theo Gum, bỗng..
– Xin lỗi…
Nó quay đầu lại nhìn người con trai nắm vai mình. Mái tóc màu đen, ánh mắt nâu, sống mũi cao, đôi môi không quá mỏng,…nói chung rất đẹp. Gum quay đầu lại nhìn, bản tính mê trai lại trổi dậy nhưng cô nàng liền phải kiềm chế khi đang là tâm điểm:
– Anh cần gì ?
– Tôi…nhầm người…xin lỗi…
– Không sao…
– À…tôi có thể biết tên cô ?
– Min..
– Tôi là Phares..mong được gặp lại cô
– Vâng…
…..
Sau 3h đồng hồ làm ma-nơ-canh, cuối cùng 2 nàng xách 15 chiếc túi về nhà. Trèo lên chiếc taxi, nó trách mắng :
– Mày mua cái qué gì mà lắm thế !?
– Hề hề..
…..
– 2 người….
– Sao sao ? tui chọn đó *thoả mãn*
– Cũng được..đẹp…
– Hà hà…
Bun giật giật khoé môi nhìn 15 chiếc túi xách của 15 hãng khác nhau. Quân liếc nhìn rồi lại chăm chú coi tiếp bộ phim gay cấn, kinh điển – Tom & Jerry *chết cười với anh :v * với cuộc rượt đuổi đạp xẻng cuốc đất :)). Kéo Gum vào phòng bếp, Bun hỏi nhỏ:
– Nè nè…hẹn được cậu ta chưa?
– Rồi…6h chiều nay tại Royal Próye
….
5h45
– Đi đâu ?
– Royal Próye !
– Chi vậy má ?
– Đến rồi biết..
Nó trong bộ váy xoè trắng, phần eo thắt nơ đen, mái tóc xanh để xéo qua 1 bên vai. Bước vào nhà hàng, nó có phần ngạc nhiên với cách trang trí ở đây…như một toà lâu đài thực thụ, nó đã từng tưởng tượng…nó là công chúa và hoàng tử…là hắn…lắc đâuf xua đi hắn, nó mím môi theo chỉ dẫn của Gum bước lên lầu, chiếc giày búp bê bước lên từng bậc một, từng bậc một…
“Cạch”
Mở cánh cửa ở cuối hành lang, nó nhìn vào bên trong, ngoài lan can, một người con trai với mái tóc xù khẽ bay vì gió, bộ âu phục trắng nhẹ nhàng. Nó nhíu mày:
– Xin lỗi…
Nó có đi nhầm phòng không nhỉ? Người con trai khẽ quay lại…là HẮN!!!! Nó sững người, không chớp mắt nhìn hắn, sống mũi bất giác cay xè:
– Min..
– Đừng đến gần tôi…
Nó không muốn nói….nếu nói ra…nó sẽ không kiềm được mà bật khóc và kể ra những gì trong lòng mất..gặp lại hắn có phần xanh xao, nó có phần xót biết mấy. Cả 2 đứng lặng người nhìn nhau, gió biển khẽ thổi nhẹ nhàng, lướt qua từng lọn tóc của nó:
– Anh…sao lại..
Phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng, nó run run hỏi. Hăn mím môi, bước lại gần nó, kéo nó vào lòng:
– Anh xin lỗi…anh nhớ em…anh xin lỗi đã làm em đau…lúc nghe tin Mai bị gặp nạn, anh đã rất hoảng hốt, tim anh lúc đó chỉ có mỗi bóng hình của Mai..những lời nói lúc ở bệnh viện, anh thật sự không cố ý, lúc đó, Mai như nằm trong trái tim anh, anh đã thức trắng để hỏi bản thân..trái tim mình rằng em..và Mai..ai là người anh yêu…
Nó bật khóc. Hắn im lặng, cầm tay nó đặt lên trái tim của mình:
– Khi em đi..anh đã nhớ em biết bao….và anh…chỉ coi Mai như người em gái thân nhất…nhưng anh yêu em, Min à…anh xin lỗi đã làm em buồn…làm ơn tha lỗi cho anh…
– Ken…anh…
– Anh đã rất đau lòng khi nghe em bỏ đi…anh vô vọng khi không biết em ở đâu..anh..
– Anh im đi…tôi không muốn…mình bị trêu ghẹo..
– Anh không trêu em, Min, anh xin em, tha lỗi cho anh…
Nó mím chặt môi, những giọt nước mắt nóng hổi lăn dài trên má. Hắn xót xa, vuốt nhẹ đôi má nó, gạt đi những giọt nước mắt ấy rồi cúi người, hôn lên đôi môi đang mím chặt ấy. Nó bỡ ngỡ..rồi khẽ tiếp nhận, nếu như nói nó không có tình cảm với hắn..thì hoàn toàn sai lầm, nó yêu hắn, nhưng nó nghĩ chỉ nó yêu đơn phương, nào ngờ…nụ hôn nhẹ nhàng cứ thế mà tiếp diễn, không quá mạnh mẽ chiếm đoạt..cũng không quá hời hợt
“Cạch cạch”
Cả 2 giật mình khi nghe tiếng lạ, nó đẩy hắn ra, đôi môi nhỏ khẽ run:
– Ken…
– Sao?
– Em….yêu anh…
Hắn ngạc nhiên, rồi cười ôn hoà:
– Anh cũng yêu em..
“Đùng”
“Rầm”
Hắn bàng hoàng nhìn nó ngã xuống nền nhà, bờ vai nhuốm máu:
– MIN!!!! Em sao vậy Min ?!
Vội vàng bế nó xuống, ngồi vào xe phóng thẳng đến bệnh viện, nó không được chết !!
– Đã xong nhiệm vụ!
-“Làm tốt lắm, mau về đây, tôi sẽ đưa tiền cho anh”
….
– Mày sẽ chết thôi Min à…Ken là của tao…hahahahaha!!!!
VỢ À, MÌNH YÊU NHAU NHÉ – CHAP 25 : TAO SẼ THẾ CHỖ MÀY!
– Thiếu gia, mời anh ở ngoài cho..
– Nhưng…
– Ken à, mày nên bình tĩnh lại mau, nếu không cho họ vào, Min sẽ nguy hiểm đấy!
Ken lo sợ nhìn Quân, hắn sợ nó sẽ không qua khỏi. Ngồi xuống băng ghế trước phòng cấp cứu, hắn ngã đầu dựa vào tường. Trong căn phòng cấp cứu đầy mùi sát trùng ấy..là người con gái hắn yêu, người con gái hắn nhung nhớ bấy lâu nay, hắn đã phải vội vàng mời tất cả bác sĩ giỏi trên toàn thế giới cho dù giá cả có cao đi chăng nữa…Quân thấp thỏm, lâu lâu lại đứng lên đi đi lại lại, mạng sống của nó khi đến đây chỉ đếm được trên đầu ngón tay, nó bị trúng độc và mất quá nhiều máu, anh đã phải ra lệnh cho các nhân viên trong công ty của anh xem coi ai cùng nhóm máu liền hiến cho. Gum lặng lẽ giương đôi mắt đỏ ngầu sưng húp nhìn của cấp cứu đã đóng, đầu dựa hẳn vào vai Bun…nhỏ đã phải kiềm chế mãi mới không ngất đi mà chỉ lẳng lặng khóc. Bun ôm nhẹ vai nhỏ, cảm nhận được cái run bần bật của Gum, cậu cũng rất lo, đã quá quen với một cô nàng luôn cười cười nói nói giờ đây lại chới với giữa ranh giới sống và chết và cũng buồn thay cho thằng bạn chí cốt, sau vụ hiểu lầm, mới gặp lại mà đã đau khổ lần nữa..
– Min ơi Min…!!
Người phụ nữ với mái tóc búi cao, mặc đồ khá sang trọng, khuôn mặt tràn đầy sự lo lắng tột độ chạy tới cùng với người đàn ông toát lên sự cao quý, ánh mắt lấp đầy sự hoảng hốt lo lắng nhưng ông che giấu bởi khuôn mặt lạnh lùng điềm tĩnh, trên tay là đôi guốc đỏ của người phụ nữ, chắc rằng họ vừa từ một buổi tiệc chạy về:
– Bác gái…bác trai
Hắn đứng dậy chào, vâng….họ là ba mẹ của nó…Trình bày sự việc xong xuôi, y tá bác sĩ lại phải làm việc làn thứ 2 khi mẹ nó ngất xỉu. Lát sau, ba mẹ hắn hốt hoảng chạy tới, rõ là họ vừa mới bay gấp sau chuyến du lịch về đây khi ba hắn còn đang chật vật chạy theo với chiếc vali. Sau, y tá lần nữa làm việc với người phụ nữ thứ 2 ngất. Lát lát lát nữa, cuối cùng, 2 bà vú nuôi, 1 ông quản gia đều ngất xỉu. May mắn rằng đây là bệnh viện VIP nên phòng có thể chứ tới 6 người.
“Đinh”
Sau 1 tiếng, bác sĩ với chiếc áo blouse trắng bước ra, nhìn thoáng qua có thể biết rằng ông vừa thở phào nhẹ nhõm khi bước ra. Ba nó thấy thế liền đứng bật dậy:
– Con tôi sao rồi bác sĩ !?
– Cô ấy may mắn đã thoát khỏi nguy hiểm, quả là kì diệu khi cô ấy rất có nghị lực sống, trong lúc mổ, nhịp tim đã ngừng đến 15 lần!
– Cảm ơn ông….
– Mời ông theo chúng tôi làm thủ tục
Bóng lưng của ba nó xa dần. Hắn giờ đây như chiến binh sẵn sàng bay vào phòng cấp cứu bất cứ lúc nào. Nhìn cô y tá vừa bước ra, hắn và Quân liền chạy tới hỏi tới tấp, nhưng không may lại trúng la sát, liền bị la 1 trận gần 10′ mới cho vào. Bun xin phép đưa Gum về nghỉ vì giờ nhỏ đã mệt lã và thiếp đi. Sau 5′ chờ nó được đưa vào phòng hồi sức, hắn liền nhìn một lát, tay vuốt nhẹ mặt nó rồi kêu Quân ở lại dùm, lát hắn lại tới, hắn phải tìm ra người làm. Quân khẽ gật đầu thay lời chào rồi nhìn nó hốc hắc trên giường bệnh. Vén mái tóc xoả xuống mặt nó, Quân khẽ nói thầm:
– Em làm tim tôi như ngừng đập em biết không ? Tôi đã lo sợ thế nào khi nghe em bị hại, em biết chăng ? Liệu…em có biết tình cảm của tôi dành cho em lớn thế nào hay không..
– Ra là mày yêu cô ấy…
Hắn bất chợt đứng đằng sau anh cất tiếng nói:
– Ken…
– Tao ra rồi nhưng sực nhớ quên lấy chiếc USB nên quay lại, nào ngờ…hah..
– Tao không có ý định giựt Min của mày đâu!
Quân khẽ nhếch môi, mắt vẫn nhìn nó ngủ say:
– Tao chỉ muốn ở gần cô ấy, chỉ vậy thôi…
– Từ lúc nào ?
– Từ lúc tao bị rượt..à không..trước đó một lúc…
Hắn lạnh lùng nhìn Quân, anh cũng dời mắt khỏi nó mà lạnh lùng nhìn lại, không khi trong phòng thật lạnh lẽo nhưng may thay, họ đều đang lo lắng cho cô gái nhỏ trên giường nên một chút ấm áp cũng len lỏi vào:
– Là ai rượt mày ?
– Là…
“Cạch”
– Mời hai anh ra ngoài tôi chích thuốc cho bệnh nhân…
Nữ y tá bước vào, chiếc mũ y tá che gần hết khuôn mặt của cô. Hắn và anh nhìn cô y tá bước vào, khẽ hừ một tiếng rồi cả hai tránh ra 1 bên, không hề muốn dời bước ra ngoài. Cô ta lên tiếng:
– Hai anh, làm ơn đi ra, tôi không để cho con trai trong phòng…
– Nhưng…
Cô ta khẽ liếc nhìn 2 người, Ken và Quân cắn môi nhìn nhau rồi nhìn đồng hồ điểm 11h.5′ sau, trong phòng chỉ còn cô y tá cầm chiếc kim tiêm. Gỡ chiếc khẩu trang y tế, lộ ra một khuôn mặt xinh đẹp nhưng có phần tàn ác- Mai:
– Chậc..chậc..Bảo Nhi..Bảo Nhi..mày nên biến khỏi trần gian thôi..thật là sống chật đất mà…
Vuốt ve khuôn mặt của nó, Mai khẽ nhếch môi, lấy trong túi ra chiếc táo đỏ..:
– Nếu mày là Bạch Tuyết với làn da trắng…thì tao sẽ thay thế chỗ mày, tao sẽ lấy hoàng tử..haha
– Ư..ưm..
Nó khẽ động đậy, từ từ mờ đôi mắt nặng trĩu, chớp chớp cho quen, nó nghiêng đầu nhìn sang bên phải rồi sợ hãi lắp bắp:
– Mai…
– Aha…tỉnh rồi sao !
Mai nhếch môi, khuôn mặt cô bỗng đáng sợ đến kinh ngạc..xoay chiếc táo đỏ trong tay:
– Mau há miệng ra và cắn một miếng để mày thoát khỏi thế gian này nào!
– Mai…tôi xin cô…tha cho tôi…
– Làm sao mà tha cho mày được, mày đã làm tao mất tất cả, mất tình chị em, mất tình yêu và mất luôn sự sống, vậy, mày trả cho tao được không ?!!!!
– Tôi…
– Mày chết đi !!!
Mai mắt đỏ ngầu lao tới, túm tóc nó giật ngưa ra sau, nó đau muốn chảy nước mắt, vết thương ở vai nhói lên rồi chảy máu, ướt đẫm cả bộ đồ bệnh nhân, Mai cười đắc thắng rồi nhét quả táo ấy vào miệng nó, bỗng..
“Bộp”
Quả táo đỏ bị cắn một miếng rớt xuống đất…
*****
– Min rảnh nên ngồi ghi chơi, có dở thì xin mn góp ý nghen :))) –
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ ! – CHAP 26: BẠCH TUYẾT – PHÙ THUỶ
– Bộp
Quả táo đỏ bị cắn một miếng rớt xuống đất.
——————-
Bên ngoài căn phòng bệnh, hai người con trai cùng một tâm trạng, cùng một nỗi lo đứng chờ đợi, bất giác Ken đưa tay lên đầu, nhắm mắt lại, và cất tiếng
– Mày…mày thật sự yêu cô ấy đến mức nào chứ ?
Người con trai còn lại cũng khẽ mỉm cười cay đắng trả lời
– Như mày yêu cô ấy thôi !
– Mày nghĩ gì thế, mày làm sao có thể yêu cô ấy được như tao chứ
– Tao quen cô ấy không lâu, lúc đầu tao chỉ có ý định chơi xỏ mày thôi, nhưng tao thật sự đã ghen tị với mày, vì không biết từ khi nào, kế hoạch chơi xỏ đã bị thay đổi thành kế hoạch yêu.
– Mày…
– Nhưng tao dù có yêu cô ấy đến mức nào, thì…mãi mãi tao cũng chỉ là nhân vật phụ thôi. Mày mới là nhân vật chính. Thật sự tao rất yêu cô ấy, nhưng từ lúc nào đó, tình yêu này, đã bắt tao phải im lặng.
– ….
– Tao không thể lên tiếng giành lại cô ấy được, tao chỉ có thể âm thầm yêu thôi, vì trái tim tao, bắt tao phải im lặng trước cô ấy. Bởi tao sợ, khi tao nói ra, đến cả làm bạn cũng không được, huống chi là yêu. Nên tao chọn cách im lặng, để giữ mãi mối quan hệ này, tao cũng sẽ không giành nữa. Mày là nhân vật chính, mày là người cô ấy yêu, tao…không có tư cách so với mày.
-….
Im lặng ! Sau những lời nói ấy của Quân, những gì anh nhận lại được từ người kia là sự im lặng.
Cả bầu không khí, chìm trong im lặng, một giọt nước mắt lén lút rơi…yếu đuối! Một người con trai không được phép khóc trước người khác, nhưng tình yêu đã rơi nước mắt rồi, quả thật tình yêu làm con người ta yếu đuối. Đưa tay lên lau giọt nước mắt ấy…và…Quân quay lưng bỏ đi, anh từ bỏ, QUYẾT ĐỊNH TỪ BỎ !
Cùng lúc ấy, cô y tá với mũ đen đội trên đầu mở cửa bước ra, vẫn không ai có thể nhìn thấy gương mặt cô vì chiếc khẩu trang trắng mùi y tế trên gương mặt cô. Khoảng khắc cánh cửa mở ra, khoảng khắc Quân quay đi, khoảng khắc ấy, trong không gian tĩnh lặng …có ai nghe được…tiếng nấc của người nào đó. Tiếng nấc, cùng hoà với tiếng lòng…rất nhỏ, rất rất nhỏ nên có lẽ, không ai nghe được cả !
—————-
– Hừ ! Lâu lắc !
Một câu nói lạnh lùng đến đáng sợ chĩa về phía nữ y tá bí ẩn. Quay người, nữ y támleen tiếng
– Xin lỗi nhưng anh không vào được, vì mới tiêm thuốc nên cô ấy cần nghĩ ngơi, cũng gần xế chiều, anh nên về nhà để cô ấy yên tĩnh, sáng mai hãy quay lại!
– Không cần, tôi tự vào….
Bất chợt, Ken thò tay vào túi quần, điện thoại rung sao ? Lấy điện thoại ra, số của Mai hiện lên, hắn nghe máy
– Alo ! Có chuyện gì không ? Anh đang rất bận
– Sao? Được rồi chờ đó, anh đến ngay !
Lại người thứ hai, Ken quay người bỏ đi, dù sao cũng để cho nó nghỉ ngơi, ít nhất là Ken nghĩ thế.
Còn lại cô y tá Hồng Mai, khẽ quay đầy nhìn vào cánh cửa, bước đi, đôi guốc hàng hiệu của cô va chạm vào mặt đất ” cạch…cạch ” âm thanh ấy, đáng sợ và…vô cùng không dễ nghe.
—————-
Hồng Mai – nhiều lần tự nhủ mình sẽ cố gắng để tốt hơn, nhưng thực chất cũng chỉ là phù du. Lòng dạ đa đoan, âm mưu toan tính, một kế hoạch quá ư hoàn hảo khi tự thu âm giọng nói của mình và hẹn giờ cho cuộc gọi ” định mệnh ” . Trong khi, cô đang có mặt tại hiện trường gây án, chỉ việc về nhà thay đồ và chờ sẵn thôi, Ken sẽ làm một con mồi ngoan cho việc ” nhân chứng thời gian “. Quá hoàn hảo, không ai qua được kế hoạch này. Tình yêu ? Dựng lên kế hoạch này không phải vì tình yêu sao ? Quên tình yêu đi, giờ thì thù hận nhét đầy não cô ta rồi! Không khác chị hai của cô ta ! Đáng ghét !
—————-
Quay trở lại căn phòng bệnh với cô gái ấy, gì đây, thuốc gây mê à ! Chết từ từ trong đau đớn sao ? Hay là thuốc độc không có độc tạm thời ? Rốt cuộc cô toan tính gì đây hả Hồng Mai ? Cô đang nghĩ gì thế ?
– K..Ken…
” Anh đang ở nơi đâu vậy ? Nói cho em nghe, anh có yêu em không ? Yêu nhiều không ? Hay là…có…hận em không ? Em đang tuyệt vọng đây, xin anh, xin anh lên tiếng đi, xin anh đến đây đi, hay là, xin anh ngay giây phút này hãy nghĩ đến em được không ? Ít ra như thế em sẽcarm thấy an ủi được phần nào ? E rất nhiều lần nằm mơ, nằm mơ thấy mình lạc vào cõi thần tiên, tuyệt lắm anh ạ, rất đẹp, nhưng sau đó thì lại đầy máu, có người chĩa súng vào em, nhìn em với ánh mắt căm thù, người đó liệu có là anh ? Em sợ lắm, sợ giấc mơ rồi cũng thành sự thật, nhưng mà bây giờ em không sợ nữa. Là vậy hay là vì em không còn cơ hội để sợ, em không còn cơ hội để mơ, em không còn cơ hội để yêu, phải không anh ? Em…không còn cơ hội để giành nữa rồi, em xin lỗi, mùi vị tình yêu này cũng như mùi vị của trái táo đó vậy, bề ngoài đỏ mọng, bên trong đắng vô cùng, xin lỗi, em vốn dĩ không muốn, nhưng em còn lựa chọn sao ? Ăn vào rồi mới biết được mùi vị trái cấm thật…đắng. có lẽ Bạch Tuyết không hẳn sẽ gặp lại Hoàng Tử ! Em xin lỗi ! ”
Một, rồi hai, rồi ba giọt nước mắt rơi xuống, không cử động được…không cử động được nữa rồi. Muốn khóc thật to, thật nhiều nhưng nước mắt vẫn cứ rơi từ từ, hệt như phim tình cảm, từ từ để đợi chờ chàng trai, phải, đợi chờ….đợi chờ ! VĨNH BIỆT TÌNH YÊU !
Lúc ấy là 3h chiều. Kim đồn hồ trong bệnh viện chỉ đúng 3h chiều
——————-
– Em có chuyện gì sao ?- với dáng vẻ bình thản đến mức. Không thể nào bình thản hơn, cố tỏ ra một vẻ bất cần, Ken hỏi
– Em chỉ lo cho anh thôi, suốt ngày cứ ở bệnh viện, không chỉ em, Min mà biết chắc cũng sẽ rất lo cho anh đấy.
Hắn không nói gì, chỉ gật đầu ừ một cái cho có lệ, hăns quay đầy lại nhìn Mai, cô đang cầm cái khăn tắm lau mặt, bất chợt, hắn nhìn thấy được một hình ảnh không nên có trong kế hoạch. Khi cái khăn tắm được Mai đặt vào vị trí ngay mũi của mình, trùng hợp, đó cũng là vị trí mọi người thường đeo khẩu trang, sẽ cũng bị che đi nữa khuôn mặt giống như vậy. Bắt đầu suy luận, từ hình ảnh cô y tá đội mũ đeo khẩu trang ấy, đến gương mặt Mai khi bị che lại hoàn toàn giống nhau.
– Mai, em đi ăn tối với anh nhé !
– Hả ! Ừm, anh đợi em lau tóc đã !
15′ sau
– Em lên xe đi, nhớ mang khẩu trang vào !
– Sao hôm nay mình không đi xe như mọi ngày ?
– Không nhất thiết, như thế này anh thích hơn, đi xe này sẽ thoáng mát hơn chứ !
– Vâng, tuỳ anh, xe mui trần ? Khác biệt quá .
– Này, em định để không thế à ? Xe mui trần đấy
– Thì sao chứ ?
– Đeo khẩu trang vào, anh không muốn bụi bám vào mặt em đâu, sẽ dễ nổi mụn đấy.
Đến đây Mai hơi khựng lại, nhưng lại vui vẻ trở lên lấy cái khẩu tranh y tế xuống và đeo lên, nhưng mà, nguyên suốt chuyến đi, Mai không một lần quay qua nhìn Ken, co nói muốn ngắm cảnh.
” Ngắm cảnh trong khi đã từng nhìn thấy rất nhiều lần sao ? Nhắm cảnh trên chiếc BMW thể thao mui trần ? ” Ken thầm nghĩ, đi xe mui trần, ý kiến rất hay nhưng Mai không dính bẫy, haisssss!
Đến cửa hàng kỳ lạ là Mai vẫn không hề tháo khẩu trang ra, nhưng cũng không hề quay mặt lại, hành động này làm cho hắn rất bối rối, rốt cuộc là sao ? Là cô sợ bị hăns phát hiện hay nên không dám quay mặt qua, hay là vô tình thôi ?
– Em ngồi đi !
– Ừm ! – Cuối cùng, Mai cũng quay mặt qua, nhưng thật kì lạ, khuôn mặt cô khi đeo khẩu trang lúc này, hoàn toàn khác với cô y tá, có lẽ Ken đã quá hoài nghi. Nhưng việc cái khăn tắm ấy, lại rất giống, hai người khác nhau sao ?
– Sao anh nhìn em chằm chằm thế ? À, cái khẩu trang phải không, quên mất, để em tháo xuống !
– Ừm !
– Rồi, anh gọi món đi
…
Nửa tiếng sau, hai người cùng ra khỏi quán, đưa Mai về nhà, lòng Ken đã bớt hoài nghi hơn, nhưng khi Mai bước xuống, cô đưa tay lên bịt mũi vì vô tình có bụi bay ngang, rất giống, rất giống với cô y tá , không thể tin vào mắt mình nữa, Ken như rối lên, nhưng vẫn kịp kiềm chế và tạm biệt Mai. Về nhà, hắn không ngừng suy nghĩ về việc này, lúc giống lúc không, rất khó hiểu. Thôi, sao cũng được, ngủ một giấc đã.
22h đêm, Ken bừng tĩnh, hắn không ngủ được nữa, nhanh chóng đứng dậy vơ vội lấy cái áo khoác, bước ra khỏi cửa đến bệnh viện. Lúc nãy, Ken đã mơ, mơ nó sẽ rời xa anh mãi mãi.
——————
10′ sau
– Xin chào anh !
– Ừ, cho hỏi, bây giờ tôi có thể vào phòng bệnh 426 của bệnh nhân Trần Nguyễn Bảo Nhi được không ?
– Vâng được ạ !
Toan bỏ đi, nhưng chợt nhớ ra gì đó, hắn quay lại hỏi cô y tá
– Tôi có thể xem lịch tiêm thuốc của bệnh nhân Trần Nguyễn Bảo Nhi không ?
– Ơ thưa anh, không thể đâu ạ, chúng tôi không thể tiết lộ được !
– Xin cô mà
– Không được ạ !
– Làm ơn đi, đây là lần đâu tiên tôi cầu xin một người đấy. Làm ơn đi !
– Thật…thật hả ?
– Thật mà !
– Thôi đ…
– Nguyễn Ánh ! Cô còn đứng đó làm gì, mau đi làm việc đi !
– Ơ dạ ! Xin lỗi anh !
– Ơ
Hỏi cũng không xong, hăns bực bội quay đi, bước vào thang máy, bàn tay hắn lập tức bấm nút đóng cửa, nhưng có một cô y tá trên tay ôm một xấp tài liệu hối hả chạy vào.
– Xin đừng đóng…cửa…chờ..chờ tôi với- Co y tá vừa thở hồng hộc vừa nói
-…được rồi!
– Cảm ơn !
Thang máy đóng cửa, bước lên trước bấm số 4, Ken quay mặt lại, nhìn thấy xấp tài liệu trên tay cô y tá, hỏi
– Xấp này là gì thế ?
– À, thưa anh là lịch tiêm thuốc của các bệnh nhân
– Tôi mượn xem chút được không ?
– Ơ…
Không đợi cô y tá đồng ý, Ken giật xấp tài liệu và mở ra xem, lịch tiêm thuốc ? Những ngón tay dò trên tên của bệnh nhân
– Để xem nào, chữ N……..không có ? (nói nhỏ)
– Anh ơi, xin anh trả lại cho tôi, anh làm thế tôi sẽ bị la đấy
– Ơ…xin lỗi
Xin lỗi, lần xin lỗi gần nhất Ken nói là…..không có. Ngoại trừ nó ra, chưa bao giờ Ken xin lỗi ai cả, cô y tá này là ngoại lệ chăng, hay tình yêu đã dạy ai đó biết nói tiếng xin lỗi.
Cửa thanh máy mở, Ken bước ra đi thẳng vào phòng bệnh của nó, trong lòng rất rối và lo lắng. Nếu không có lịch tiêm hôm nay, vậy cô y tá lúc sáng, không ai khác chính là Mai rồi, Ken chạy thật nhanh vào căn phòng cuối hành lang, thật nhanh.
– Cầu xin em, đừng có chuyện gì.
Dừng lại trước căn phòng của nó, dự cảm xấu ngập trong lòng hắn, không do dự, hắn đưa tay mở cửa.
– Cạch !
Cánh cửa trắng mở ra, lại cái mùi thuốc khó chịu ấy xộc vào mũi, ánh mắt Ken ngay lập tức tìm kiếm một người nào đó trên giường bệnh và…
– ….
Im lặng, không Ken hoàn toàn bất động trước hình ảnh trước mắt. Phải, là nó đang nằm trên giường bệnh, nhưng…mắt nó nhắm nghiền lại như sẽ không bao giờ mở ra nữa, dưới đất dính vài ba giọt máu đỏ tươi, máu…từ mũi, từ miệng của nó. Trong máu còn hoà lẫn với cả nước mắt, giọt nước mắt vẫn còn ướt và vẫn còn rất mặn.
——————–
22h 20′
– Bác sĩ, bây giờ làm sao đây ?
– Nhanh chóng chuẩn bị phòng cấp cứu cho bệnh nhân.
– Nhưng, cô ấy mới vừa trải qua ca….
– Phải đó bác sĩ, tình trạng hiện giờ của cô ấy rất yếu, thậm chí còn không thể kích tim.
– Chúng ta bằng mọi giá phải thử, nếu không thử làm sao biết được dù thể trạng rất yếu nhưng bằng mọi giá chúng ta phải lấy hết máu độc ra, nếu không nhanh chóng máu độc sẽ loan khắp cơ thể.
– Vâng !
Chiếc xe trắng đầy máu chạy dọc hành lang đến phòng cấp cứu, giữa đêm, tiếng tranh luận bàn cãi của nhưng y tá bác sĩ, thêm cả tiếng khóc của nhưng người thân dành cho cô gái nằm trên giường, dường như đã đánh thức cả bệnh viện. Bộ hỗ trợ oxy chụp lên sóng mũi và bờ môi nhỏ, gương mặt nhợt nhạt đến không còn sức sống, hơi thở càng lúc càng yếu, tim đập càng lúc càng chậm, vết thương do viên đạn lần trước lại hở ra, máu ướt đẫm cả chiếc áo bệnh nhân, ai nhìn vào mà không xót xa cho số phận hãnh hiêu của cô gái bé nhỏ.
Trong phòng cấp cứu
– Bác sĩ, bây giờ làm cách nào lấy máu độc ra đây ?
– Nhìn tình trạng hiện giờ của cô ấy, hẳn rằng trúng độc cách đây khoảng 5-6 tiếng gì đó, nhưng tại sao loại độc này trong thời gian lâu như vậy vẫn không loan ra cơ thể, chỉ liên tục dồn lên não thôi. Loại độc này thật kỳ lạ.
….
Tình hình trong phòng cấp cứu ồn ào, căng thẳng bao nhiêu thì dãy ghế chờ ngoài phòng cấp cứu cũng căng thẳng bấy nhiêu, nhưng thay vì ồn ào thì rất im lặng…im lặng đến đáng sợ. Ai cũng im lặng, kể cả con Gum hay khóc lóc cũng im bặt, những người bình thường khi có người thân trong phòng cấp cứu, ai nấy cũng khóc sướt mướt, nhưng ở đây, chẳng ai nói chẳng ai rằng, cũng không hề có một giọt nước mắt nào. Có lẽ, ai cũng biết, nếu im lặng thì sẽ không khóc, mọi chuyện cũng sẽ bị tiếng khóc làm to lên, nên họ chọn cách im lặng để bộc lộ yêu thương chân tìn. Hoặc là…khi con người quá đau khổ, thì sẽ không khóc được nữa.
——————–
3 tiếng đồng hồ ngồi chờ đợi bên ngoài phòng cấp cứu, vẫn chưa có tin tức gì cho thấy mọi nỗ lực cố gắng của mọi người có kết quả. Vẫn như thế, tình ình cả trong lẫn ngoài cách đây 3 tiếng trước như thế nào thì 3 tiếng sau vẫn như thế. Nhưng khác mỗi, là có thêm gương mặt của hung thủ, cùng tham gia yên lặng. Thật sự, ai cũng khốc kể cả hắn và Quân, nhưng sẽ rất khó để nghe được nhưng tiếng khóc và rất khó để nhìn thấy giọt nước mắt đang chảy ngược vào trong.
– Cạch ! Cuối cùng, cánh cửa phòng cấp cứu hồi sức cũng mở ra, và mọi người ai cũng mong đợi một câu nói.
– Bác sĩ, bạn/con tôi sao rồi ? Những tiếng nói cùng đồng thanh, cha mẹ của nó, con Gum, Bun, và cả Hồng Mai.
– Không sao, máu độc được lấy ra, nhưng thể trạng cô ấy cực kì yếu, mạng sống được bảo toàn nhưng có tỉnh lại hay không, tất cả là dựa vào ý chí của cô ấy. Trong khoảng thời gian này đồng thời cũng rất cần sự động viên của gia đìn và những người thân của cô ấy.
– Cảm ơn bác sĩ
– Và còn một điều mọi người cần chú ý, không được để bất kì chuyện gì xảy ra với bệnh nhân nữa, dù chỉ là một vết xước nhỏ.
– Chùng tôi sẽ thay phiên nhau chăm sóc nó, không để ai làm tổn thương con gái tôi nữa.
– Mọi người có thể vào thăm cô ấy bây giờ, nhưng chỉ nửa tiếng thôi
Vừa dứt lời bác sĩ, người đầu tiên chạy nhanh vào phòng là….mẹ của nó. Còn gì đau khổ hơn khi con mình như vậy, vì vậy cũng dễ hiểu khi nỗi lòng của một người mẹ trào dâng trong khoảnh khắc này. Ai cũng đã vào phòng bệnh, kể cả Mai, chỉ còn mình Quân với hắn. Cả hai đều im lặng không nói gì, Quân đứng dậy, bỏ mặc lại bóng dáng kia, anh bước vào phòng bệnh cùng mọi người.
– Khoảnh khắc đó, em làm tim tôi đau lắm em có biết không ? Xin em, cầu xin em đừng như vậy nữa, khoảng khắc em nhắm nghiền mắt lại, tim tôi dường như đã hoàn toàn ngừng đập.
Vậy là, Ken đứng lên…quay đi, không nhìn lại, không do dự. Vì lo sợ, nếu như lại nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt ấy, chắc chắn, Ken sẽ không thể nào đứng vững nửa, Ken bây giờ, chỉ muốn tạo ra khoảng trống để trái tim mình được thở thôi.
—————–
– Ha ha, mày dai thật, dai thật, quả là người tính không bằng trời tính, tao không biết phải giết mày bao nhiêu lần đây. Thật sự, tao cũng không còn hứng thú giết mày nữa, mày biết không, giết mày không được, vậy tao làm cho mày khi tỉnh lại cũng đau đớn không kém gì. À, mà cũng tại mày, Ken phát hiện ra tao là hung thủ rồi đấy, nè, tao rất thông minh phải không ? Lúc trang điểm thì nhìn rất khác, lúc không trang điểm thì lại càng khác hơn. Haha, là tao cố ý bôi lớp trang điểm của mình, là tao cố ý để Ken nghi ngờ tao, vì dù sao đi nữa, Ken cũng sẽ không vạch mặt tao trước đám đông. Ghen tị không, haisss, nhìn mày rất đẹp, da mặt mịn này, môi mọng nước này, mắt to này, tao cũng vậy thôi, nhưng tao lại thua mày. Buồn nhỉ? Thôi không sao, tao quen rồi, dẫu sao, hôm nay cũng chỉ muốn nói đến đây thôi, tạm biệt.
Ác quỷ bước ra khỏi phòng rồi, căn phòng lại tối đen như mực.
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! – CHAP 27 : KẾT THÚC HOÀN HẢO!
Nó mở mắt, chớp chớp nhìn bóng tối xung quanh. Đây là đâu? Nó thấy hắn, thấy Quân, thấy Gum, Bun và ba mẹ của nó cũng như của hắn. Cúi đầu nhìn mình trong chiếc váy trắng tinh, hắn trong bộ lễ phục trắng đang cười dịu dàng nhìn nó trước mắt. Không thể nào, nó chết rồi cơ mà! Mai đã đầu độc nó cơ mà…Bỗng nó nghe tiếng hắn vang bên tai:
– Min à! Anh yêu em, em mau tỉnh lại đi Min, mọi người đều rất lo cho em!..
Lo cho nó sao? Nhưng sao lại…hắn đang đứng cạnh nó..tại sao kêu nó tỉnh dậy? Nó không hiểu..nó nhìn hắn đang mặc lễ phục, hắn cười nhẹ nhàng nói với nó:
– Sao vậy vợ?
– Anh…thật ra là ai..?
– Là chồng em, Ken đây mà!
– Tôi thích gì?
– Thích đọc sách, nghe nhạc..
– Thần tượng của tôi?
– TFBOYS, Arian Grade, v.v
– Tôi thích màu gì?
– Xanh dương nhạt
-…
Sau 20 câu hỏi và trả lời, nó nhìn “hắn” rồi hỏi:
– Tên thật của anh là gì…!
-…
– Ha..nói mau..anh là ai.?!!
Chớp mắt, một tên mặc đồ đen, trông cũng không tồi, chỉ tội cái mặt non choẹt, cầm lưỡi hái hét toáng lên với nó:
– Người chết mà hỏi nhiều vật vả! Gặp nhiều người như cô chắc tôi tổn thọ mất!!
– Anh là thần chết sao tổn thọ được!
Nó nhếch môi khinh bỉ, hắn ta khẽ ngơ ngác nhìn nó như con bò đeo nơ:
– Sao cô biết tôi là thần chết?
– Nhìn cái cách ăn mặc của anh thì không phải là thần chết thì là gì..mà tôi…chết rồi sao?
– Không hẳn, nhưng cô đi theo tôi thì cô sẽ chết, giờ thì cô phải chọn, một sống hai chết!
Tên thần chết cái mặt non choẹt này bị ngu sao?! Ai mà muốn chết chứ!! Nó bĩu môi..
– Mà..anh s anh biết tất cả về tôi?
– Điều tra..mà thiếu mất tên của thằng nhóc kia.!!
– Anh lớn quá nhỉ !
– 300 tuổi rồi!
-…
Rồi tiếng hắn lại vang lên
– Min à! Anh xin em…em tỉnh lại rồi mình sẽ đi kết hôn, em đồng ý chứ? Anh đã tìm ra ai là thủ phạm rồi, là Mai..anh xin lỗi em, xin lỗi đã không bảo vệ được em…
Nó im lặng ngồi cạnh tên thần chết non choẹt, giọng hắn cứ vang bên tai nó, rồi nó nghe tiếng Gum, tiếng Quân, tiếng ba mẹ nó, ba mẹ hắn, bà vú, ông quản gia..ai cũng kể những câu chuyện thú vị cho nó…nó còn nghe được những tật xấu xấu của hắn khi bé, nghe tiếng cãi cọ vui nhộn giữa Bun và Quân..rồi…nghe lời tâm tình của Quân…
….
Đã 6 tuần rồi mà nó vẫn chưa tỉnh, hắn bất lực nắm chặt lấy bàn tay nó, nước mắt bỗng đâu rơi xuống bàn tay nó, dù gì hắn cũng chỉ mới là thanh niên 19 tuổi, thời gian trôi thật nhanh…mới đây đã 2 năm kể từ khi nó gặp hắn..Bỗng..bàn tay nó nhẹ nhàng cử wsđộng, hắn đơ người, tròn mắt nhìn bàn tay nó cử động rồi ôm chặt lấy bàn tay hắn…:
– Bác sĩ..bác sĩ !!
Hắn hét lên, hai bàn tay nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của nó. Bác sĩ chạy hối hả vào, bọn họ đều ngạc nhiên xen lẫn vui mừng, họ kêu hắn ra và bắt đầu khám cho nó. Sau 15′ thì họ đi ra và hắn đi vào, đứng ở cửa, hắn thấy nó đang cố gượng dậy nên vội vàng tới đớ:
– Min…min..
– A..n..h
Nó cất giọng khàn khàn, cổ họng khô khốc. Hắn cầm lấy ly nước bên cạnh dìu nó uống, rồi nhẹ nhàng ôm nó vào lòng:
– Anh nhớ em..Min..
– Ken…em…đã bất tỉnh..bao lâu..
– 6 tuần! Và anh cũng tưởng em bỏ anh rồi chứ!
Nó nhoẻn môi, giọt nước mắt hạnh phúc lăn dài 2 gò má, hắn hôn lên trán nó, thì thầm:
– Em đói không…vợ?
– Có..nhưng ai..vợ anh chứ..
Nó đánh nhẹ vào ngực hắn, bờ vai nhói lên. Nó cau mày, răng cắn lấy bờ môi khô khốc. Hắn lo lắng nhìn nó:
– Em cần phải nghỉ ngơi dài dài…mau nằm xuống nghỉ đi..anh đi mua đồ ăn cho..
Hắn nhẹ nhàng dìu nó nằm xuống, đôi mắt không ngừng quan sát nó đến từng chi tiết. Hôn nhẹ lên chóp mũi nó, hắn toan đi thì nó vội vàng níu hắn lại:
– Ở…lại với em..xin anh…
– À ừ…
Hắn mím môi, ngồi xuống cạnh nó. Lát sau..
“Rầm”
– Cái thằng này, mày chạy té chết mày giờ!
– Ba..gặp chị dâu có gì là sai ?!
– Ê…ê đưa tao cái bịch đen đen coi!
– Thằng Quân này, cái mặt mày bình tĩnh dễ sợ ha !
– Chứ tao loạn như tụi bây thì giống thằng Kin mất!
– Em làm sao ?!
“Oạch”
– Thấy chưa, té luôn!
– ĐÂY LÀ BỆNH VIỆN, MỜI IM LẶNG DÙM CHO!!!!
-….
Nó:”…”
Hắn:”…”
Tiếng ồn ngoài cửa liền im bặt, rồi cánh cửa mở ra, mọi người đều ùa nhau vào, tranh giành hỏi thăm nó. Nó toét miệng cười hạnh phúc. Thằng Kin, em ruột của hắn chưa bao giờ xuất hiện giờ đây được mở màn liền làm trò hề…ai cũng cười, kể cả những bệnh nhân khác liền chạy tới chúc mừng, cùng hoà vui.
…..
Tối:
Hắn vội vàng đuổi mọi người về với lý do củ chuối : muốn ở bên vợ…và hắn cũng nhận được vô vàn lựu đạn :)). Ngồi bên nó, hắn vuốt mái tóc nó:
– Em này, anh xin lỗi !
– Sao lại xin lỗi em ?
– Anh…biết Mai đã hại em, nhưng anh lại không nói ra
– Anh biết sao ?
– Anh xin lỗi
Nó trợn tròn mắt nhìn Ken, rõ ràng là hắn biết hung thủ nhưng tại sao lại không nói ra.
– Anh…không sao đâu.
Nó chấp nhận bỏ qua hết mọi chuyện, lỗi cũng không phải ở Ken mà
– Anh…
– Thật ra, em cũng đâu có chuyện gì, em vẫn bình an cơ mà. Nếu vậy, cho cô ấy cơ hội làm lại được không anh ?
– Em thật là, nếu Mai quay lại làm tổn thương em thì sao ?
– Không sợ, có anh sẽ bảo vệ cho em mà
– Ừ, nhưng mà Mai thì yên ổn, nhưng Hồng Anh thì vào tù rồi
– Hồng Anh ?
– Chị Mai, người này cũng nguy hiểm lắm, em đã gặp bao giờ chưa nhỉ ?
– Không biết, không có ấn tượng
– Anh không muốn em giao lưu với cô ta, cô ta là con cáo già nguy hiểm, cô ta vừa bị bắt vào tù cách đây vài tiếng đấy
– Sao thế ?
– Cô ta tàng trữ hàng cấm và những chuyện xấu khác em không cần biết đâu.Anh…không muốn em biết, lỡ đâu em bị ám ảnh những chuyện xấu đó thì sao
– Em không có hứng thú biết đâu
– Ừ, ngoan lắm.
– Hì hì
– Anh lại rất có hứng thú với chuyện…
– Chuyện gì ?
– Chuyện quản lí con heo ngỗ nghịch như em, không để ai đụng vào, chuyện đám cưới của hai chúng ta
Nó đỏ mặt, ngượng ngùng quay đi chỗ khác, ghơng mặt của nó sắp đỏ như trái cà chua rồi.
– Thôi em đi ngủ sớm đi
– Ừm, anh sẽ về sao ?
– Không, anh ở lại ngủ với vợ ngốc
-Ai cho anh ngủ với em chứ, xuống đất nằm.
– Không anh ngủ với em thôi, vợ à!!!!!
– Không, biến thái, xuống đất mà nằm
….
Giằng co với nhau một hồi, Nó cũng cho Ken NGỒI trên giường, ngắm nhìn nó ngủ, Ken khẽ mỉm cười.
– Ừ, yêu em nhất !
Cuối xuống hôn nhẹ lên đôi môi nó, ánh trăng đêm dịu dàng chiếu chút tia sáng mờ hoặc cho đôi tình nhân trẻ. Yêu rồi ánh trăng đêm
—————-
– Em ăn cháo nhé !
– Vâng!
– Chờ anh chút nhé, anh đi một lát sẽ quay lại ngay.
– Ok !
Sáng sớm hoàng hôn vương vai chiếu những ánh nắng chói chang, khẽ hôn nhẹ lên đôi gò má nhỏ của nàng công chúa vừa mới tỉnh giấc sau giấc ngủ trong rừng đen. Ken đứng dậy mở tung màn cửa ra cho sáng đường sáng lối, Nó mở to mắt nhìn ra khung cửa sổ, lâu lắm rồi nó mới nhìn thấy lại được khung cảnh này, phải lâu lắm rồi (6 tháng chớ ít ỏi gì)
Bước ra khỏi cửa, Ken không quên tạm biệt nó thêm một lần, khẽ gửi gió mang nụ hôn đến làm nó yên lòng.
Căn phòng trắng vừa khép cửa chẳng được bao lâu thì người không muốn đến nhất lại đến – Hồng Mai. Đứng trước cửa, nó và Mai nhìn nhau thật lâu, ánh mắt của Mai chứ đầy sự hối lỗi nhìn nó, như đứa trẻ vừa làm lỗi với mẹ. Nó ngơ ngác nhìn Hồng Mai, không biết làm sao, không biết nói gì, và cứ thế, Hồng Mai là người lên tiếng phá tan bầu không khí ngại ngùng đó.
– Tôi…tôi…tôi xin lỗi. Tôi xin lỗi cô, xin lỗi !
Nhưng lời xin lỗi cùng những giọt nước mắt tuôn ra, lời xin lỗi nghe rất chân thật, Mai đã sửa đổi.
-….!
Im lặng, đáp lại Mai là im lặng. Nó im lặng không phải vì không tha thứ cho Mai, nó im lặng vì không biết nên thông cảm hay tha lỗi cho cô ta.
– Tôi đã quá ngu muội, tôi xin lỗi vì sự ghen tuông ích kỉ của mình mà…hức…làm hại cô, tôi xin lỗi cô nhiều lắm, tôi…tôi không hy vọng cô sẽ bỏ qua cho tôi mọi lỗi lầm, được không ?
– Tôi… – không nói gì thêm nữa, đơn giản, vì nó không biết cách để mở lời.
– Cô không tha lỗi cho tôi thì tôi cũng hiêu, nhưng tôi hy vọng cô tha lỗi cho tôi lần này
– Lần này ?
– Cạch !
Gương mặt con nhỏ mít ướt lúc nãy giờ đã cạn khô nước mắt. Hồng Mai rút con dao nhỏ trong túi ra và….
Một giọt…hai giọt…máu thấm ướt cả áo, loang ra dưới mặt sàn, đôi môi nhạt màu đi vì mất máu. Chết rồi, chết thật rồi, đôi mắt với hàng mi cong vút nhắm nghiền lại.
– Xin lỗi !
Lời cuối cùng người bị đâm có thể nói là xin lỗi, lúc nãy có tiếng mở cửa vào, người thanh niên ấy bước vào, cảnh tượng trước mắt như làm người đó sụp đổ
– Ken…đến bên em lần cuối có được không ?
– M…Mai
Hắn đưa ánh mắt sững sờ hết nhìn nó rồi nhìn người dưới đất, gì thế này, Mai tự sát sao. Hăns bước vào trước lúc Mai rút con dao ra, nhưng sao chẳng kịp ngăn cản, hay vì không thể ngăn cản ?
– Min…tôi…tôi thành thật xin lỗi cô, mong cô bỏ qua cho tôi được không.
– Mai…cô…tôi bỏ qua, bỏ qua hết cô đừng như vậy, không sao đâu, tôi không giận cô đâu, tôi bỏ qua hết rồi, không ai giận cô nữa Mai à. Đừng như vậy nữa.
– Tôi…tôi làm mọi việc cũng do sự ích kỷ của mình, nhưng dù tôilafm gì đi nữa thì Ken vẫn yêu cô hơn. Tôi…tôi chịu thua.
Phải Hồng Mai hoàn toàn thay đổi, cô thay đổi vì chợt nhận ra, cô muốn là thiên thần trong mắt Ken, chứ không phải một con ác quỷ.
Sau vụ việc lần này, ai cũng cảm thông cho Mai, vì ít ra cô còn có thể hối lỗi, ít ra cô cũng biết làm thiên thần trong những phút cuối. Còn Hông Mai, cô không chết, vết thương chí mạng nhưng không chết, vì ông trời không phụ lòng người đâu. Nhưng vấn đề tâm lí của cô thì hơi….nên bây giờ, nơi tốt nhất để Hồng Mai sống cùng vớ nỗi niềm của mình là ….bệnh viện tâm thần.
—————-
– Anh hai, cõng em !
– Gì chứ, không đâu, em nặng quá rồi !
– Hic…hic…chị hai, anh hai không cõng em.
– Hồng Mai ngoan này, chị la anh hai nhé
– Vâng ạ !
– Anh à cõng đi
– Gì…gì chứ, nè, Mai nặng lắm đó, huhu
– Em thương anh mà .
– Có mới nói à
– Ừm.
– Được rồi nhỏ ngốc, lên đây hai cõng cho đi chơi vòng vòng.
20′ sau
– Ngủ rồi cơ đấy
Hồng Mai say sưa ngủ trên lưng Ken, một cô em gái yên tâm dựa vào lưng anh hai mình. Từ cái ngày đó, cái ấn tượng duy nhất của Mai đối với nó và hắn là anh hai và chị hai, thế thôi, chỉ cần thế cũng đủ để Mai hạnh phúc rồi. Không những thế, còn có Bun, Quân, Gum đến thăm cô hàng tuần, tất cả đều trong vai trò đax cảm thông cho Mai. Mai đã thành thiên thần.
—————–
Trên con đường về vắng vẻ, mùa Xuân cũng đã đi, mùa hè nóng bức lại sắp đổ bộ xuống thành phố. Một năm, một năm kể từ ngày hai người gặp nhau, rồi cãi cọ, đấu đá, cuối cùng tình yêu cũng đến. Nó 17 tuổi rồi, ra dáng thiếu nữa lắm rồi, hắn, cung ra dáng thanh niên nghiem túc hơn. Với dự kiến hai năm sau sẽ làm đám cưới, xong thì đi hưởng tuần trăng mật, quá ư là hạnh phúc, một kết cục đại viên mãn cho hai trái tim yêu.
– Anh này, còn chuyện đi học ?
– Chắc hai đứa mình ở lại một năm thôi.
– Đồng nghĩa với việc cả Bun, Quân, Gum cũng sẽ ở lại sao ?
– Ừm, tại em chứ ai, khi không bỏ đi nước ngoài hoài, ai mà quản cho nổi heo ngốc nhà em.
– Thật sao, chết rồi, em không muốn ở lại lớp đâu
– Hì hì, đùa thôi, em sẽ vẫn lên lớp, nhưng hè thì phải có gia sư về ôn, chịu chứ.
– Ừm !
– Em này, mình ly dị em nhé !
– Hả ?nó há hốc mồm miệng, ly dị, không phải chứ ?
– Ừ, để vợ anh biết được anh đang hứa hôn với cô gái khác, cô ấy giận chêt !
– Anh…anh có vợ ?
– Ừ, hai năm nữa anh phải làm đám cưới, cưới cô ấy về ! Nên mình ly dị đi
– Là sao ? Ai là vợ anh ? Không phải hôn ước là của em và anh sao
– Cô ấy tên Trần Nguyễn Bảo Nhi, hai năm nữa cô ấy sẽ làm vợ anh, vì vậy nên….
– A anh gạt em, đáng ghét!
– Không chơi với anh nữa
– Thôi mà, anh xin lỗi em yêu
– Tạm tha !
– Em à !
– Gì hở
– Anh Yêu Em !
– Sến quá ! Không yêu
– Vậy à, tiểu thư nhà này làm giá nhỉ, được thôi vậy thì tôi bắt cóc tiểu thư đi, để xem tiểu thư còn làm giá được không ?
– Á, cứu tôi, cứu tôi với. Có tên hung dữ bắt cóc tôi.
– Có la cũng không ai nghe đâu, anh bắt cóc em rồi, ngoan ngoãn mà nghe lời anh.
Nói rồi hắn cuối người bồng nó lên, cả hai cùng đùa giỡn trên còn đường vắng mùa hạ. Quả thực, công chúa vẫn về với tay của hoàng tử thôi. Đó là kết cục viên mãn nhất dành cho Bạch Tuyết.
—————–
Trong khoảnh khắc hai nhân vật chính chơi đùa cùng nhau, thì cũng đừng nên bỏ quên hai nhân vật phụ chứ.
Đứng trên một ngọn đồi gió thổi vi vu, Gum đưa tay vuốt tóc mình, ngại ngùng và im lặng. Sau nhỏ là Bun, cuộc hẹn trên ngọn đồi này hôm nay là Bun hẹn nhỏ ra, Bun có một điều gì đó muốn nói với nhỏ, lời yêu thương chăng ?
– Gum này !
– Gì hở !
Vốn biết thừa kế hoạch này rồi, mặt nhỏ Gum như trái cà chua chín mọng vậy, nhỏ quay đầu đi hướng khác để tránh là mất hình tượng của mình trước ai kia.
– Tôi…hôm nay trời đẹp nhỉ ?!
Vốn không biết cách bắt đầu, Bun đó giờ đâu phải là người dịu dàng thuần khiết, biết làm gì hơn ngoài việc đánh trống lãng đây.
– Ờ ! Còn gì nữa không ?
Vốn với ý nghĩ Bun sẽ tỏ tình với mình, nhưng không ngờ một gáo nước lạnh lại tạt vào mặt Gum như thế, mặt nhỏ méo xẹo như cà chua vừa bị bóp nát.
– À không, hết rồi
– Vậy thôi sao, kêu tôi đến đây cũng để nói vậy thôi à, trời đẹp đấy, thế thì tự mà ngắm nhìn đi. Đồ đáng ghét !
Bun chết bầm, kêu tôi ra đây cũng chỉ nói mấy câu đó, cái tôi mong đợi đâu phải là cái đó đâu chứ, người ta đang mong một lời tỏ tình cơ mà. Gum giận dữ bỏ đi, vừa đi nhỏ vừa ấm ức trong lòng, chờ một bàn tay ai đó nắm lại, xin lỗi nhưng nhỏ đã cố đi thật chậm mà vẫn chẳng thấy gì. Nhỉ giận dữ quay lại trút giận lên Bun, nếu anh không nói, thì tôi nói vậy
– Đồ đáng ghét, sao anh chỉ đứng trơ ra đó thế không…không muốn làm gì sao ?
Biết được ý đồ của heo ngốc, Bun nhịn cười và khêu khích, vì cậu cũng muốn được nghe lời yêu thương từ con heo ngốc kia. Kêu nhỏ đến đây không phải như trong truyện cổ tích mà là theo kế hoạch của tác giả Ken – Min. Chọc tức Gum sau đó xoa giận. Biết Gum sẽ nhịn vì hình tượng, tội gì không chơi thêm chút nữa.
– Làm gì ?
– Anh…anh…vậy mục đích anh kêu tôi đến đây là để làm gì ?
– Ngắm trời, hè hè
– Anh….anh..Lê Minh Phong chết bầm, tôi mặc kệ anh .
– Hì hì, trời đẹp thật mà, sao mặt cô như cà chua chín thế ?
– Anh…anh, tôi ghét anh. Lí ra anh kêu tôi ra đây không phải tỏ tình sao chứ ?
– Tôi có nói sao?
– Anh…chết đi ! Nhỏ quay mặt giận giữ bước đi, dường như cậu đã làm nhỏ hố nguyên tràng rồi, nhỏ còn mặt dày ở lại đó nữa chắc. Nhưng dường như ai đó đã biết điểm dừng cho trò đùa quá lố này khi làm cho nhỏ khóc. Níu tay nhỏ lại, Bun thẳng thắn nhìn vào mắt nhỏ, ghé sát tai nhỏ đôi môi đỏ khẽ mấp máy chỉ đủ để hai người nghe
– Ừ, Anh yêu em !
-….
– Anh xin lỗi ! Bé yêu ngốc ! ” bé yêu ngốc ” ba từ ngọt ngào phát ra từ cửa miệng chàng trai phong lưu, đào hoa như Bun, phát ra từ cửa miệng người mà Gum mong muốn, hạnh phúc quá, nhỏ chẳng biết nói gì hơn ngoài im lặng cảm nhận sự ấm áp này.
– Tha cho anh đó !
– Ừm, cảm ơn em, bé yêu !
– Anh…có thể đừng gọi em bằng cái tên sến súa đó được không chứ ?
– Không, anh sẽ gọi bé yêu của anh như thế đến suốt đời, để đảm bảo không thằng nào được đụng vào bé yêu của anh, hiểu chưa ?
– Anh…đáng ghét thật
– Ừ, đáng ghét, nhưng cũng rất đáng yêu phải không ?
– Ai nói chứ, anh chỉ có đáng ghét không đáng yêu tẹo nào, chọc em khóc nữa, đáng ghét !
– Ừ, tên đáng ghét này nguyện yêu em suốt đời được chứ !
– Ha ha, dẻo miệng quá !
– Đi về, anh cõng em xuống núi.
– Đâu càn, em muốn nắm tay anh đi thôi.
– Anh muốn cõng em để em mãi nhớ ngày hôm nay, và sau này anh cũng sẽ cõng em đi suốt, đi hết cả đời chịu không ?
– Ừm !
Nhỏ Gum hí hửng leo lên lưng Bun, vòng tay bé nhỏ siết chặt Bun, khẽ dựa đầu vào bờ vai rộng lớn, nhỏ mỉm cười tủm tỉm. Còn Bun, còn gì hạnh phúc hơn khi được cõng cả thế giới yêu dấu trên lưng chứ, cậu sẽ dùng bờ vai này, dùng trái tim này bảo vệ nhỏ, vì sao ư ? Rất dễ hiểu, vì cậu yêu nhỏ, vì đấy là tình yêu. Hoàng hôn buông lối về, tia nắng tinh nghịch lén lút hôn lên gương mặt hạnh phúc của ai kia. Cả hoa cũng phải ghen tị. (jen: tác giả GATO)
—————-
Quân sao, đứa con của (tác giả) trời này đã quyết định rồi, quên đi mọi thứ, âm thầm đứng sau bảo vệ nó như một người em gái vậy. Anh cũng đã có tình yêu của mình rồi chứ bộ, cô nàng người lai, sự kết hợp giữa Pháp và Việt Nam, hoàn mỹ. Có lẽ cũng đã đến lúc cất những kỷ niệm đó lại đằng sau rồi, quyết định đến với cô người lai không phải để quên nó, thật ra anh đã xem nó như em gái từ hôm trong bệnh viện rồi, đơn giản vì anh tìm được ở cô nàng này có những nét ướng bướng, những nét trẻ con giống nó. Và anh được phép yêu cơ mà, đến với tình yêu của mình, anh đi Pháp để tạo ra không gian riêng cho cả hai. Quân cũng đã có tình yêu rồi. (jen : moa, con trai của ta, củm động)
—————-
2 năm sau
Tròn 19 tuổi, cái tuổi đủ để tính đến chuyện hôn sự của các cặp tình nhân rồi. Đám cưới sẽ được diễn ra linh đình tại nhà hàng Pháp, ở thành phố Nice, thành phố biển chứa đựng những kỷ niệm đẹp nhất. Trong một lễ cưới, hai chú rể, hai cô dâu, hai tình yêu. Có lẽ, trong đám cưới linh đình hôm nay, có một điều kì diệu mà ai cũng thấy, đó là tình yêu mặn mà của những người trẻ tuổi đến với hôn nhân. Và thêm cả tình yêu mới nổi của cặp phù dâu Quân và Sophia, dù thế nào anh cũng phải về dự tiệc cưới của2 thằng bạn và đứa em gái chứ
Tiếng nhạc nổi lên, điệu khúc quen thuộc trong từng lễ cưới, cặp cô dâu đẹp nhất, từ từ bước lên phía trước, đôi mắt nhìn thẳng về phía chú rể, nó cười tủm tỉm. Chiếc nhẫn rốt cuộc cũng được đeo vào ngón áp út của nó.
– Anh chờ giây phút này lâu rồi bé ngốc
– Em cũng thế !
Cặp đôi nhân vật phụ sến bao nhiêu, cặp đôi nhân vật chính sến gắp đôi
– Em này, chiếc nhẫn này đeo vào rồi, em chính thức là vợ anh, là bã xã của anh suốt đời.
– Biết rồi, anh cũng thế, là ông xã em suốt đời
– Bà xã yêu !
– Ông xã yêu !
Tiệc đám cưới diễn ra hơn cả mong muốn, ai nấy cũng tìm được hạnh phúc riêng của mình, đại kết cục cho cả Bạch Tuyết lẫn mọi người. Không vướng trở, tình yêu sẽ đưa lối họ đến nơi hạnh phúc nhất!
Hết.