Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Biên giới ngày tháng năm - phần 6

Kệ, gạt là việc của nó còn bóp là việc của mình. Đến nước này mà thanh niên nào chỉ nằm ôm bạn gái ngủ thì đặt vé sang Thái là vừa  ... Thím Tú người yêu Linh gs là 1 vd điển hình

Nằm vuốt ve một lúc mình bắt đầu liếm nhẹ lên cổ, lên tai nó... Mắt con bé vẫn dán vào cái tab nhưng người nóng bừng bừng, hơi thở đứt quãng rồi  ...

...

Rồi cái tab cũng hết giá trị sử dụng, bị qưang sang một bên...

"Một số thứ" cũng chung số phận, rơi vãi xuống nền nhà...

Nó kêu to lắm  dự là hàng xóm nghe thấy...

Đọc đến đây chắc một số thanh niên đang cho tay vào trong quần, hơi thở dồn dập và ánh mắt đờ đẫn ... Nhưng đây là f145 không phải Nga lên cho phép mình tua qua đoạn này

Có gì các thím google "3 chị em hàng xóm", "cave trường học" hay "7 đêm khoái lạc" để tham khảo thêm

.

.

.

Hút xong điếu thuốc mà thấy con bé cứ chùm chăn kín mặt. Kéo ra thì thấy nước mắt giàn dụa, nhìn mình chân chối, vẫn cái kiểu khóc không thành tiếng

Mình chẳng hiểu nó khóc vì cái gì mặc dù lý do thì có nhiều...khẽ nằm xuống ôm nó vào lòng

- huhu...

- ...

- òaaaaa...  - đệt mom nó gào mồm lên

- thôi nào, lấy chồng đến nơi mà hơi tí khóc nhè? đêm rồi để hàng xóm ngủ...

- em đã bảo em chưa chuẩn bị rồi mà anh cố làm...huhu...lỡ em có bầu thì sao...huhu...

- sáng mai anh mua thuốc cho uống, không sợ đâu!

- đau quá...huhu...

- ...

- mẹ mà biết mẹ đánh em chết...

- ...

- em sẽ báo công an anh tội híp zâm...

- ...

Nó cứ lảm nhảm mấy câu không đầu không cuối còn mình nằm đốt thuốc...

Một lúc sau quay sang thấy nó ôm bụng, úp mặt vào ngực mình ngủ rôi...chỉ nhớ câu cuối nó nói: "đừng bỏ em" ...

Kéo cái chăn đắp cho 2 đứa, hôn nhẹ lên cái môi hồng hồng rồi mình cũng ôm con bé chìm vào giấc ngủ...

Sáng dậy cảm giác đầu tiên là bắp tay trái đau nhừ, quay sang thấy con bé đang nhìn mình chằm chằm, đầu gối lên tay mình...

Không biết có phåi sở thích của bọn con gái là ngắm người yêu ngủ hay không chứ con bé là đứa thứ 2 như thế này rồi...

- em dậy lâu chưa?

- trước anh khoảng 1 tiếng - nó vẫn nhìn mình chân chối

- dậy sớm hơn anh cả tiếng chỉ để nhìn anh thôi hả?

- em muốn ngắm thật kĩ người sẽ ngủ với mình 50 năm tới

Cô người yêu của mình không đơn giản như mình tưởng

Quay sang hôn nó, vừa đưa lưỡi vào thì nó đẩy mình ra

- miệng anh đắng lắm, lại toàn mùi thuốc, anh đi đánh răng đi...

Nhục vãi  ...

Vệ sinh xong thì thấy con bé vẫn chùm chăn kín mít. Tính mặc quần áo đi ăn sáng thì con bé níu tay mình lại:

- em mệt lắm, chả muốn đi đâu, chỉ muốn ở nhà...ngủ thôi - nó thò mỗi đôi mắt ra nhìn mình...

Hiểu rồi  ...

Sáng hôm ấy con bé tuyệt lắm...

...

Mình gối đầu lên tay nhìn ánh nắng chiếu vào bức tường tranh tối tranh sáng...còn con bé thì... nghịch đầu ti mình, thỉnh thoảng cấu cấu ra chiều thích thú lắm... Bắt đầu có cảm giác bị lạm dụng tình dục rồi đấy

- nghịch cái đấy làm gì? Nghịch cái thằng ở dưới ấy!

- không thèm...lông lá thấy ghê - nó rúc mặt vào nách mình, chắc xấu hổ, tay vẫn xoa xoa từ ngực xuống bụng...quen hơi rồi

"Buồn lắm phút biết mình lỡ yêu anh khi đôi mình tay trong tay chiều về ngược gió...gió...có khẽ hờn trách em yếu mềm..." - nó hát khe khẽ

.

.

.

- anh...

- gì?

- ...

- ...

- em gia cảnh bần hàn lại ít học, sau này em có gì không phải thì chỉ bảo từ từ, đừng đánh đập chửi mắng hay bỏ rơi em. Không có anh chắc em sống không nổi - nó thỏ thẻ, hai tay bấu vào nhau không dám nhìn mình...

- khùng!

- ...

- điên!

- ...

- dở hơi ăn cám lợn!

- chửi đủ chưa? Chửi đủ chưa?

- vợ vừa xinh vừa ngoan thế này ngu mới bỏ, hì hì - mình hôn choẹt lên mặt nó

- già dê - nó cười cười mặt phụng phịu

- từ hôm qua đến giờ 2 lần chê già rồi đấy

- hihi! Chồng già, già mà dê!

Con bé cứ cả nghĩ. Còn mình sau đêm qua hiểu từ bây giờ ngoài tình yêu còn phải có trách nhiệm...

Đã qua lâu rồi cái thời thích là yêu - chán là bỏ...

Làm gì cũng phải nghĩ trước nghĩ sau  ...

Khoan...

Hình như 2 tháng nữa mới sinh nhật con bé 16 tuổi

9. We were in love

Sau hôm ấy mình sang China luôn. Nếu như trước đây chỉ khi ở vn con bé mới nt, gọi điện cho mình buổi tối thì bây giờ nó gọi sang tận bên này bắt mình gọi lại, hôm nào cũng cả tiếng đồng hồ...

Tốn kém vãi  ...

Hôm nào không gọi được là hôm sau lại sụt sịt

- anh hết thương em rồi...

- anh gọi cho con nào mà em gọi không được...

- em biết cái thân em mà...

- anh đừng tìm em nữa...

Nịnh nọt mấy câu là lại cười hì hì, yêu chồng, thương chồng, nhớ chồng, sờ trym chồng... Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu quãng thời gian "có vợ" của mình...

Mình với con bé thỏa thuận dù có là vợ chồng thì ai cũng có những khoảng trời riêng tư, không ai được xâm phạm đến, tôn trọng nhau mà sống...

Vì thế yh, fb, twitter...của đứa nào đứa ấy dùng, không chung chạ gì hết...

Lý do nghe thì có vẻ cao đẹp thế thôi chứ thực ra không phải thế

Trên fb có 2 đứa mình quen trên h4, hồi trong hcm có hẹn hò, xh, đóng gạch đủ cả nhưng đéo yêu, chính xác là đéo yêu nổi. Sau này chúng nó có người yêu rồi nhưng thỉnh thoảng vân ib với mình "ôn lại chuyện xưa"...

Lơ ngơ thế nào hôm ấy mình quên log out, con kia nó ib đúng lúc con vợ đang nghịch máy  ...

Giải thích thế nào nó cũng éo nghe, đêm ấy khoảng trống giữa giường dư ra cả mét. Nửa đêm quay sang đá nhẹ vào chân nó ...

éo thấy tín hiệu gì  ...

Ôm nó thì nó hất tay mình ra...

Bực mình đè cmn ra, vừa cho tay vào trong quần thì nó lên gối một phát giữa thằng em mình...

Thốn chảy nước mắt ...

Rên rỉ cả đêm...

Không biết có phải nó thấy có lỗi không mà sáng dậy thấy đang gối đầu lên ngực mình, tay vuốt vuốt tờ rym...

Hôm ấy mình bị hiếp, chỉ biết nằm hưởng thụ thôi ...

Nhưng từ hôm ấy nó bắt đầu kiểm tra ib của mình. Mặc dù mình đã rất cẩn thận log out, xóa sạch history trước khi đưa máy cho nó nhưng không hiểu sao nó dò được pass fb mình  ...

Hôm ấy đang nằm xem tivi thì nó đáp cái máy cho mình

- đọc! - răng nó nghiến kèn kẹt

"chat sex không anh eiii?"  - âu sệt con T nó ib trêu mình...

Con T mình quen trên fb, mặt xinh, dáng chuẩn, gái thủ đô nhưng bựa vô đối. Giống nhau cái dòng chữ đỏ nên 2 anh em hợp cạ, ib chém gió hẹn nhau cà phê, cà pháo chứ chả có gì...

Nhưng đập vào mắt con vợ mình nó lại là chuyện khác  ...

Nó mò vào lịch sử trò chuyện của mình với con T, toàn tin nhắn bẩn bựa, vd cho các thím dễ hình dung:

- anh yêu đang làm gì đấy

- anh nhớ em đéo ngủ được :'(

- me too :'( nhớ anh "ướt" hết rồi

...

Không cần uống fisty cũng có thể tưởng tượng con vợ mình lúc ấy thế nào...

Nó vừa khóc vừa chửi. Nó chửi trời, trời nào có của riêng ai! Nó chửi đời. Cũng chả sao! Đời là tất cả nhưng chẳng là ai! Nó quay ra chửi fb, mình tự nhủ: chắc nó chừa mình ra

Chửi chán đéo ai thưa nó quay ra chửi mình

- anh là thằng khốn nạn, tôi đã làm gì sai, tôi có gì không tốt mà sau lưng tôi anh lăng nhăng tán tỉnh con khác...huhu...

- em hỗn nó vừa thôi! Em chưa hiểu đầu cua tai nheo gì cứ vơ hết tội cho anh là thế nào?

- bằng chứng rành rành đây mà anh còn cãi được à? Anh cút đi, tôi không muốn thấy cái mặt anh nữa!

- tôi còn chưa hỏi cô cái tội tự tiện vào fb tôi đấy! Được, muốn thì thằng này cút cho cô vừa lòng...

Mình mặc quần áo đóng cái sầm cửa vào, đằng sau vẫn nghe giọng nó khóc nóc:

- anh đi được thì đi luôn đi, đừng vác cái mặt vê gặp tôi nữa...huhu...

Nói đi chứ biết đi đâu, xuống thuê cái phòng khác cạnh cái phòng nó đang khóc trong đấy, bà chủ nhà nghỉ cứ nhìn chằm chằm...

Sáng dậy xuống nhà thì bà chủ nhà nghỉ bảo con bé trả chìa khoá từ tối qua, chắc về quán rồi...

Giờ ra đấy chắc nó xé xác, để tối cho nó nguôi giận đã...

Tối 6h ra, đang ngồi trông quán thấy mình mặt nó tối sầm vào, sát khí ngút trời, đi thẳng xuống bếp. Ăn cơm mà lo ngay ngáy, có khi nào đang ngồi nó xách dao lên xiên cho mình một phát không

- hai đứa làm sao đấy?

- dạ...không có gì đâu chú... - mình cười gượng, chả biết nói gì

8h hai vợ chồng bà cô chui vào buồng hú hí với nhau, con bé ngồi trông hàng, cầm cái ghế ra ngồi cạnh nó

Mắt nó đỏ hoe...

Mình đưa cái tab cho nó

- em xem kĩ lịch sử tin nhắn đi, lần cuối anh nói chuyện với nó cách đây gần 3 tháng, từ hồi yêu em anh có quan hệ với con nào nữa đâu. Mà bọn anh cũng chẳng có gì. Nếu em chưa tin thì anh gọi điện cho em nói chuyện với nó! - nói thế thôi chứ gọi điện cho con T vì cái chuyện này nhục bỏ mợ.

Giải thích một lúc thấy nó im im

Nó nhìn cái tab, mắt không chớp. 1 giọt, 2 giọt...nước mắt nó rơi tong tong xuống mặt kính

Hàizz...

Lại quay sang ôm nó dỗ như dỗ em bé

- hôm qua anh "cô, cô, tôi, tôi" với em...huhu...Anh mắng em...huhu...anh hết thương em rồi...huhu...

Không biết nên buồn hay nên cười đây?

- rồi! Từ giờ anh không "cô cô tôi tôi" nữa, được chưa?

- anh không được mắng em?

- ừ!

- không được nói chuyện với con kia nữa?

- ừ!

- cho em dùng chung fb, yh, skype...của anh?

- ê hơi quá rồi đấy, được voi đòi 2 bà Trưng à?

- hihi

- quỷ sứ

- eo! giống thằng Nam quá

- giống là giống thế nào? Tối về ngủ anh cho thấy sự khác biệt!

- thôi về anh có cho em ngủ đâu  sáng ra đi làm mệt lắm!

Nói thế chứ tí dọn hàng xong nó lại nhảy lên lưng bắt mình cõng về

- chồng ơi

- ơi

- mình sinh em bé nhé

- hâm

- sao hâm?

- bao giờ cưới mới đẻ

- thế bao giờ cưới?

- đợi vợ 18 tuổi

- èo! Lâu lắm!

- ...

- chồng ơI

- ơI

- sau này đẻ đặt tên con là gì?

- thế vợ thích tên gì?

- tên là Anh, nếu con trai đặt là Linh Anh, con gái đặt là ... Anh!

- ừ nghe cũng được!

- chồng ơI

- cái gì nữa mẹ? Không thấy con đang cõng mẹ hộc c*t ra đây à?

- hihi, để em xuống...mà chồng ơi?

- ơI

- em yêu chồng

Đến đây là hồi ký đã hoàn thành phân nửa...

Đối với những thým mong chờ một cái h.e thì có thể coi đây là chap cuối cùng...

Còn những thím mong chờ một cái kết trọn vẹn - có thể nó lại lặp lại điệp khúc muôn thưở của f145 - mất niềm tin vào tình yêu...nhưng nếu các thím muốn...mình sẽ hoàn thành nốt "biên giới"

10. Mơ hồ

(mẹ con bé khỏi bệnh, nó về Điện Biên làm chờ ngày nhập học. Mình cũng về thăm nó thường xuyên, mẹ nó cũng coi mình như rể, chờ ngày cưới...)

Hôm ấy trời không được đẹp lắm, mưa lất phất cả ngày, về đến biên giới mình gọi cho con bé. Đợt này hàng nhiều, hơn 2 tháng rồi mới có thời gian về thăm nó. Ở bên kia lắm lúc nhớ nó gọi về thì sóng tậm tịt, lúc được lúc không, lúc gọi được thì nó bảo đang bận làm, không nghe máy được...

Con bé lại không nghe lời mình, cứ ham công tiếc việc lại ốm ra đấy thì khổ

Gọi 2 cuộc nó mới bắt máy

- em về chưa hay vẫn đang làm?

- em đang làm, bận lắm, nói chuyện sau nhé!

- anh về rồi, mai anh về Điện Biên đấy.

- thôi dạo này em làm thêm ca tối, anh có về cũng không đi chơi được đâu, tốn kém ra, mà anh thì cũng rảnh rang gì, thôi nhé, khách gọi...tút...tút...tút...

Lúc ấy là 22:15...

Lên đến Điện Biên thì mình vẫy xe ôm về nhà con bé, tiện thể mua mấy túi miến ngan cho cả nhà ăn sáng, con bé thích món này lắm, giờ này chắc còn chui trong chăn chưa dậy đâu...

Về nhà thấy mỗi mẹ vợ đang sửa soạn chuẩn bị đi làm

- con chào mẹ, hì hì, con mới về, vợ con đâu mẹ?

- mày...chưa bước chân vào nhà đã hỏi vợ, nó xuống Hà Nội đi làm với bạn nó, thế nó không báo với mày à?

- dạ không! Có thấy vợ con nói gì đâu! Mà sao mẹ cho vợ con đi làm xa làm gì? Đi làm thuê thì lương lậu được bao nhiêu mà cao!

- mẹ cũng không cho nhưng nó nằng nặc đi, nó bảo lương cao với dưới xuôi vui hơn, ở trên này chán. Con với cái, nuôi cho lớn rồi hơi tí là tếch đi, không muốn ở với bà già này nữa...

- vợ con còn bé ham vui ấy mà...hì hì...thôi mẹ con mình ăn sáng...để chiều con lại bắt xe xuống dưới xem ăn ở thế nào...

Khoảng 4h xe về đến Hà Nội, thuê tạm 1 phòng ở Mỹ Đình rồi gọi cho con bé

- em đang ở đâu đấy?

- em đang ở nhà

- nhà nào?

- nhà em chứ nhà nào? Anh hỏi cung em đấy à?

- anh không hỏi cung em và anh vừa từ nhà em xuống đến Mỹ Đình đây!

- ...em đã bảo anh đừng về mà anh cố về làm gì?

- hơn 2 tháng không gặp, anh nhớ vợ anh thì anh phải về. Thế chốt lại là giờ em đang ở đâu anh qua!

- em ở chung với bạn toàn con gái anh qua bất tiện lắm...hay anh qua cafe...ở...đợi em, khoảng 7h em ra!

...

-7h30 em có việc phải đi, tối về mình nói chuyện tiếp nhé - con bé kéo ghế ngồi đối diện mình...

mới hơn 2 tháng không gặp mà nhìn nó khác quá: trang điểm khá đậm, đeo mascara, đi đôi guốc gần chục phân, chân nó vốn thon nhỏ nên nhìn cao hơn hẳn, nó mặc quần đùi ngắn cũn, ôm sát mông kèm cái áo chấm bi hở đôi vai tròn lẳn - bộ quần áo mình chưa thấy nó mặc bao giờ...

- em ăn sáng chưa để anh gọi...

- thôi ăn uống gì em vội lắm

- Hà Nội không vội được đâu vợ ơi, hì hì- mình trêu nó kèm một nụ cười hóm hỉnh như ngay lập tức là một nụ cười nhạt nhẽo - nó không cười tít mắt hay nhăn mặt như mọi lần 2 đứa trêu nhau mà thay vào đó là một cái nhìn vô cảm, gương mặt lạnh tanh nhìn ra ngoài đường...

Giữa quán có một thằng điên tự pha trò, tự cười một mình  ...

Không khí tự nhiên ngột ngạt, nó đang suy nghĩ gì mình không hiểu nổi...

- em sao đấy? Đến tháng à?

- anh bỏ cái kiểu nói chuyện cợt nhả ấy đi, em không thích! - nó thái độ ra mặt...

Đm trước giờ mình vẫn thế có sao đâu, tự nhiên giờ bắt lỗi linh tinh khó chịu rồi đấy

Đang định hỏi nó chỗ ăn ở thì nó có sms, mới làm hơn nửa tháng đã đổi được con galaxy xịn gớm, cái nokia asha chứa mấy gb ảnh 2 đứa không biết vất đâu rồi

- em phải đi làm bây giờ có gì tối về em gọi cho - đọc xong sms nó xách vú lên và đi...

Lúc đến đi taxi, lúc về vẫy taxi, nhiều tiền gớm

- anh bị cắm sừng cmnr - nghe mình tâm sự xong con T nó quả quyết

- cô thì biết cái loành gì, vợ anh chắc đến tháng nó trái tính trái nết hoặc nó gái quê lên thành phố sinh thói hư tật xấu nó thế, để tối về anh chỉnh

- em con gái lại bằng tuổi nên em cứ suy từ em ra nó thôi, riêng cái kiểu gọi điện dậm dật là kiểu em chuyên dùng để từ chối nói chuyện với mấy thằng em không thích...hay anh bỏ cmn đi rồi về đội của em

- hồi trước cô khoe có thằng người yêu chủ quán bi-a, về đội của cô để anh ăn bi-a vào đầu à

Gọi con này ra rốt cuộc nghe nó nói xấu vợ mình...phí ly sinh tố  ...

...

- em thấy nó ở nhà suốt có làm gì đâu  lần nào em qua rủ đi ăn cũng thấy đang ngủ

- em đọc hộ anh địa chỉ chỗ nó trọ để anh lưu vào!

Biết ngay hỏi thằng Nam là ra mà, dưới này con bé quen ai ngoài nó đâu

không phải mình không mơ hồ nhận ra một cái gì đó...nhưng trong thâm tâm mình vẫn tin con bé, con người chứ có phải cái gì đâu mà thay đổi trong ngày một ngày hai được...

Cả ngày dài đằng đẵng trôi qua, 22h rồi mà chưa thấy con bé gọi...

- em đang ở đâu đấy? Làm ăn gì mà giờ này chưa gọi được cho anh!

- em vừa đi làm về, mệt lắm, mai gặp!

- một là bây giờ em đến chỗ anh, hai là kể cả lục tung cái Hà Nội này lên anh cũng tìm bằng được em! - mình gằn giọng

- thôi được rồi, anh ở đâu em qua...

Con bé vừa bước vào phòng mình ôm chầm lấy, đè nghiến xuống giường, bóc sạch. Lưỡi mình rê từng cm trên cơ thể nó...

Nó nhắm mắt, tay duỗi thẳng, buông xuôi...

.

.

.

- em sao đấy?

- em mệt, không muốn!

- mệt thì thôi...ngủ đi!

Định ôm con bé vào lòng thì nó cựa mình, quay lưng về phía mình  ...

Vợ chồng xa nhau hơn 2 tháng mà giờ nó kêu "không muốn", rồi thái độ của nó từ hôm qua đến giờ...

Mình điên lắm...

Mình phải kiềm chế...

Vì nếu không kiềm chế mình së xốc nó dậy, hét vào mặt nó :"tại sao?"

Hàng trăm câu hỏi...

Nhưng mình lại sợ nó trả lời...

Sợ cái kết quả mà mình đang mơ hồ nhận ra...

Mình...sợ mất con bé...

Chap phụ: một mảnh ký ức

Đợt ấy mình về thấy mặt con bé cứ rầu rầu, đêm quay sang thấy nó không ngủ, cứ nhìn chong chong lên trần nhà...

Hỏi thì kêu mất ngủ  ...

Tối đi hóng gió mà con bé cứ dụi dụi đầu vào cổ mình, thở dài thườn thượt...

Hỏi thì kêu mệt  ...

Nó cứ im ỉm như mèo giấu cứt, bướng không chịu được, gặng hỏi thế nào nó cũng không nói, mình nổi khùng lên quát cho một trận mới chịu hé răng

Nó bảo mẹ nó nằm viện mấy tháng rồi mà bệnh tình chẳng tiến triển, bà càng ngày càng gày, ho khạc ra đờm xanh lè kèm máu...

Đợt vừa rồi nó về thăm thì được một bác nằm cùng phòng mách cho phải đến nhà bác sĩ trưởng khoa mua thuốc riêng của ông ấy, chứ thuốc của bệnh viện cấp cho miễn phí chỉ cầm cự chứ không khỏi được...

Và vấn đề ở chỗ thuốc đấy 5-7tr/tháng, uống 3-4 tháng mới khỏi hẳn...

Lương nó đủ ăn uống viện phí là may...

Bạn bè thì toàn học sinh, nó chẳng biết vay mượn ai số tiền lớn thế...

Mình thì nó ngại, ngại vì cái gì chắc ai cũng hiểu...

...

Mình bảo nó cứ yên tâm, để mình lo. Con bé chẳng còn cách nào nên cũng phải xuôi theo mình...

Nói cứng thế chứ mình cũng làm gì có, ví cũng chỉ có vài ba triệu, phải rút tạm tiền hàng ra chứ biết sao giờ...Mấy tháng sau ăn tiêu tiết kiệm chắc cũng đủ...

Trút được nỗi lo con bé tươi tỉnh hẳn, ăn no ngủ kĩ hơn...

Nó bảo: "không có chồng chắc em không sống nổi"

Mẹ con bé cũng coi mình như rể rồi...

...

Bẵng cái gần đến sinh nhật con bé, tiền thì thuốc men cho nhạc mẫu nên chẳng có nhiều...

Mình xuống Hải Phòng mua cho nó con mèo con, nó đặt tên là Lin

- Lin ăn ngoan mày, ăn nhanh không con dê già nó ăn hết bây giờ

Từ hôm có con mèo nó cưng còn hơn cưng mình, ít gọi điện cho mình hơn, quần áo lúc nào cũng dính lông mèo...

Cứt mèo thì bắt mình dọn  ...

Tối ngủ nó ôm mèo chứ không ôm mình  ...

Nó cứ dụi dụi đầu vào vếu vợ mình

Sai lầm khi mua cái con ôn dịch này về

Chiều hôm sinh nhật 2 đứa dung dăng dung dẻ xuống Lạng Sơn chơi

- chồng ơiii... - nó níu tay mình, mặt phụng phịu nhìn vào tiệm bánh kem...

Hiểu rồi

Giở ví ra đếm còn gần 300k - tiền nhà nghỉ tối nay với mai về Tân Thanh nữa

Chỉ mua được cho nó cái bánh kem nho nhỏ, 35k to cỡ 4 bao vina gộp lại 

Mua xong nó bắt mình cõng ra công viên chơi, ngồi trên lưng nó vừa ăn bánh vừa lấy kem trát vào mũi mình...

Đi đường bao nhiêu người nhìn, có đứa đi qua huýt huýt...mình ngượng chín mặt, con bé cười sằng sặc, nó bảo chưa bao giờ ăn cái bánh ngon thế

11. Nước mắt

Cả đêm chằn chọc, mình bị đánh thức bởi tiếng chuông điện thoại của con bé, nhìn đồng hồ mới sáu giờ hơn...

Nó ngắt cuộc gọi, nhắn tin...

Nhặt quần áo vương vãi dưới đất nó chui vào nhà tắm, độ nửa tiếng sau ra, sửa soạn tóc tai, make-up...

- anh còn ở đây mấy ngày?

- em muốn anh ở đây mấy ngày?

- anh bỏ cái kiểu nói chuyện dấm dẳng ấy đi, mới sáng ra đã kiếm chuyện, bực cả mình!

.

.

.

- giờ em đi làm, tối về - nói xong nó quay đít đI.

- đợi anh thay quần áo đưa em đi ăn sáng

- thôi tí trên đường em mua cái gì ăn cũng được, anh cứ ngủ đi

Nó dợm bước ra cửa...

- Linh...

- dạ...

- anh không biết em đang làm gì nhưng sắp vào năm học rồi, mẹ mới ốm dậy không lâu. Về nhà đi! Việc của em là ăn học, còn kiếm tiền - là việc của anh!

- anh tưởng anh lo cho em thế là đủ à? Anh có biết em cần gì và muốn gì không? Còn mẹ em, tự thân em biết phải làm gì, không mượn anh quan tâm  - nó gắt lên

- ừ..."mẹ em"...

- ...

- ...

- em...xin lỗi...em hơi quá lời...

Nó đóng cửa, tiếng guốc nện xuống nền nhà xa dần...

...

Thuốc hôm nay nhạt thật...

Nghĩ lại thì từ ngày yêu nhau mình đã cố gắng chăm lo cho con bé hết sức có thể...

Vậy mà chưa đủ đối với nó...

...

...mười một giờ hơn con bé về, tay cầm hộp cơm chiên...

- anh ăn luôn đi cho nóng!

Mình đéo nói gì, kệ cmn...

Nó chui vào wc, 15ph sau nó ra:

- chiều có làm nữa không?

- có, khoảng 9-10h em về!

- cô làm cái đéo gì mà đi từ sáng sớm đến tối mịt thế? Về nhà cô chán nhìn thấy cái mặt thằng này rồi thì cứ nói thẳng ra...

- Ừ đấy! Đúng rồi đấy! Anh thử giỏi giang như người ta xem, tôi ở nhà cả ngày với anh ngay - nó đóng sầm cửa rồi cút luôn...

Khốn thật...bây giờ lại móc đâu ra cái thằng "người ta giỏi giang" nữa...

Con T nó rủ đi cafe với bạn nó, đang chán nên nhích luôn. Bạn nó cũng xinh nhưng nói chuyện nhạt vãi, lại bài ca muôn thưở của mấy teen girl: xe cộ, bar sàn, thằng này thằng kia...

Không biết con T nó có ý đồ gì không mà bắt mình ra hầu chuyện con này

5h xin phép 2 đứa nó về đưa vợ đi ăn cơm

...

Căn phòng vẫn vậy...

Trống trải và lạnh ngắt...

Nhớ hồi trước mỗi lần mình về vn là con bé hôm nào cũng nhanh nhanh chóng chóng về thật sớm để quấn quýt lấy nhau...

Gần 12 giờ đêm nó mới lết về...

Nồng nặc mùi rượu, quần áo xộc xệch...

Pha nước nóng lau người cho nó...

Vừa xốc nó ngồi dậy cởi áo thì ọe...nôn một phát ra lưng mình, còn cười hì hì nữa

Lại lầm lũi dọn dẹp...đắp cho nó cái chăn rồi đi tắm...

Tắm xong thấy đt nó có calling...

"baby" gọi...

Tầm này gọi làm đéo gì không biết, chắc con bạn nó...tốt nhất là không nghe đt của người khác..như thế là xấu lắm...

Vài phút sau có sms...

Vài phút sau lại sms...

Đm không có phép lịch sự à

Vớ cái đt nó:

"em ve den nha chua, ve sao khong goi bao anh biet, da bao o lai voi anh ma khong nghe"

"em ngu roi ah"

.

.

.

...

Vừa đặt lưng xuống con bé quay sang ôm mình, tay vuốt vuốt...

- anhhh...em muốnnn...

Hất nó ra, quay mặt vào tường...

Không thấy nói gì, một lúc sau có tiếng thở đều đều...

Quay sang kéo cái chăn kín cổ cho con bé...

Ôm nó vào lòng, nước mẳt rơi lã chã...

...

Gần trưa con bé mới tỉnh rượu

- em có tin nhắn đấy...

Nó vớ vội cái đt...

Đọc xong nó im lặng - không thanh minh - như một lời khẳng định...

- từ giờ đêm hôm đừng uống nữa...không có anh chăm sóc lỡ gió máy lại ốm ra...

- vâng...

- chiều có đi làm không?

- dạ...có... - nó trả lời mà không nhìn mình...

"Em có thể dối anh trong lời nói...nhưng làm sao giấu được trong ánh mắt"

- Linh...

- dạ

- đừng đi nữa...ở nhà với anh đi...

- em...xin lỗi...

.

.

.

Con bé đi rồi...

Mình vẫn đứng đó...chết lặng...ngạt thở...cảm giác như tim ngừng đập...

Bất lực...bất lực nhìn người con gái mình yêu đi về vòng tay khác...

Hết rồi...hết thật rồi...

Câu trả lời đanh gọn cho hi vọng nhỏ nhoi của mình...

"- đừng bỏ em"

"- không có chồng chắc em không sống nổi"

" - em yêu chồng"

Mình bật khóc...như một đứa trẻ...như cái ngày con bé gục vào vai mình trên Tân Thanh ngày ấy...

Người đàn ông rất ít khi khóc...

Nhưng khi họ khóc vì một người con gái...hẳn nhiên...đó là người cực kỳ có ý nghĩa và quan trọng với họ...

Họ khóc vì một tình yêu...

Buổi chiều hôm ấy...căn phòng ngập tràn nước mắt...

Chap cuối: Nín đi em! Đừng khóc nữa...

21h...mình khật khưỡng trong một cái pub nhỏ...

Đm bọn này bán rượu đểu hay sao...nhạt vãi...uống đéo say...

Con T gọi...tắt máy nhắn tin...nửa tiếng sau nó có mặt...theo sau là con bạn hôm qua...

- ông anh hôm nay không ở nhà với vợ à?

- ...

- kiêu thế...

- ...

- đm đẹp trai mỗi tội khuyết tật...

Nó ngóay đít sang bàn khác ngồi... Con T giật cái ly của mình:

- anh làm sao đấy? Úông lấy sống hay lấy chết đây?

- một là em uống với anh, hai là CÚT!

Nó trợn mắt nhìn mình...rồi mượn thêm một cái ly, rót rượu...

Vừa cầm cái ly lên mình gục đầu xuống bàn...vai run run...nước mắt dàn giụa...

Con T nó bảo:

- Đm để em cho con này một trận...

Đúng là trẻ con...

...

Nửa đêm mình về...

Chuyếnh choáng...

Con bé đang ngủ...

Đm..

Sao không đi luôn đi còn về làm gì? Định dày vò nhau đến bao giờ?

Con bé vội vàng dìu mình nằm xuống giường, cởi áo ra lau người...

"Bịch"

Mình vật nó xuống, xé cái áo rách làm đôi lộ mảng da thịt trắng ngần...

Ngấu nghiến...

Mình ra vào thô bạo mặc cho nó vẫn còn khô rát, nước mắt lăn dài...

Đêm hôm ấy mình như một con thú...không phải con người...

...

Gần trưa mình dậy...đầu nặng trình trịch...ngó quanh không thấy con bé đâu...có mẩu giấy kẹp dưới cái điện thoại: "đừng tìm em nữa" ...

Tối hôm ấy...con bé không về...

Có lẽ sự hiện diện của mình không còn quan trọng với con bé nữa, thậm chí là một trở ngại...ít nhất là trong suy nghĩ của nó...

Chia tay là lối thoát duy nhất...

Mình không có sự lựa chọn...

Khi chia tay, con người ta có nhiều cách: người thì khóc nóc níu kéo, người thì chửi bới lăng mạ nhau...

Còn mình...mình chọn cách im lặng...im lặng để nỗi đau thôi gào thét...

Im lặng để nói cho con bé biết: "anh buông rồi đấy, em chạy đi"

...

Mai về biên giới, mình muốn đi thật xa, bỏ lại cái mảnh đất với ký ức đau thương này... mình muốn chào con bé lần cuối...

Nhưng ...

Dưới cơn mưa mùa hè hôm ấy...mình đã nhìn thấy điều đáng lẽ không nên thấy...

Đôi tình nhân chui ra từ chiếc Sonata... chạy vội vào nhà...cửa chốt...then cài...

Con bé cười tươi lắm...nụ cười của mình...

dẫu biết nó là sự thật hiển nhiên...nhưng sao tim vẫn đau quá...chân vẫn run quá...mắt vẫn nhòe quá...

Lời chào tạm biệt...chắc không cần thiết nữa rồi...

Buổi tối hôm ấy...dưới cơn mưa tầm tã...mình không nhớ đã về bằng cách nào...

Chỉ biết đi...đi mãi...

"anh thấy lạc lõng...ở giữa dòng người đi trên phố đông...

Đi tiếp bao lâu mới tới cuối nỗi buồn?

Tại sao anh thấy lòng trống rỗng...khi đã trải qua bao rung động...

Chợt nhìn yêu thương trôi đi...nhẹ bẫng như không còn gì..."

...

"Biên giới...ngày...tháng...năm...

Ngày thứ nhất không em...

Chiếc pick-up chở anh chạy sâu vào thung lũng hun hút...biên giới ở sau lưng...em đã ở sau lưng...

Ngày thứ hai không em...

Giật mình tỉnh giấc giữa cơn mộng mị... anh dối lòng rằng tất cả những gì đã qua chỉ là cơn ác mộng...nhưng anh chợt nhận ra đã lâu lắm rồi không nhận được những dòng tin nhắn yêu thương...

Ngày thứ ba không em...

Anh muốn ngủ...thật lâu...thật sâu...anh không muốn tỉnh dậy...vì chỉ khi ngủ anh mới thôi nghĩ về em...

Ngày thứ tư không em...

Hôm nay mẹ hỏi em. Anh gắt lên: "mẹ đừng nhắc đến nó nữa" ...

Đúng rồi...anh phải thù hận em...đồ bội bạc ạ...

Ngày thứ năm không em...

Hôm nay mưa to lắm...to như cái hôm ở Lạng Sơn ấy...anh nhớ em...bé con ạ...

Ngày thứ sáu không em...

Hôm nay anh đi hơn 200 cây giao hàng...tối về ăn bát cơm là lên giường ngáy o o...có lẽ anh đã tìm được lối thoát cho mình: công việc...

Ngày thứ bảy không em...

Anh xóa hết ảnh hai đứa...thay theme điện thoại, tab bằng hình Ameri Ichinose...mấy thứ em tặng anh cất hết vào ngăn kéo...không dám vất đi (phòng trường hợp em đòi quà) ...

Thế là xong...

Rảnh nợ...

Anh quên em rồi đấy...bé con ạ..."

...

Quyết tâm là thế nhưng khi nghe số con bé gọi:

- anh Linh à? Con Linh nó bị người ta đánh nhập viện ...

Chỉ nghe có vậy mình lao ngay ra bến xe...

Giờ này làm gì còn xe, mượn tạm A Nhất cái xe máy mình phóng xuống biên giới...

Về đến Pò Chài tầm 1h đêm, cửa khẩu đóng, đành thuê tạm nhà nghỉ chờ sáng mai. Sốt ruột gọi cho thằng Nam thì tò tí te  ...

Sáng về đến Lạng Sơn thì xe Hà Nội chạy rồI...

Bắt taxi...

Về đến Hà Nội mới nhớ ra quên chưa hỏi con bé nằm viện nào...gọi cả 2 số con bé với thằng Nam đều tò tí te...

Bực đéo chịu được...

Mình chạy nháo nhào các bệnh viện, ngó vào từng phòng của các khoa ngoại với hi vọng nhìn thấy thằng Nam hay con bé...thỉnh thoảng gặp ánh mắt của một vài thanh niên không được thiện cảm cho lắm  ...

Thấy ai mặc áo trắng mình cũng hỏi

- có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không cô?

- có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không bác?

- có Linh 16t mới nhập viện chiều qua không em?

...

Đến gần tối mà con bé vẫn bặt vô âm tín, nóng ruột gọi liên tục mà số 2 đứa vẫn tò tí te như trêu ngươi mình...

Đang tính đập cmn máy thì số lạ gọi...thằng Nam...

Vào thì thấy con bé đang ngủ, thằng Nam ngồi trông nó...

Con bé đầu băng trắng xóa, mặt dán mấy miếng băng gạc, da tái nhợt đi chứ không hồng hào như trước nữa, cái áo bệnh viện làm nó trông càng nhỏ bé, tội nghiệp

Tim mình nhũn ra, thằng đàn bà trỗi dậy, mình xoa lên những vết thương của nó, sờ chân, sờ tay, nước mắt rơi lã chã

Con bé chợt tỉnh giấc...thoảng thốt...nhìn mình chân chối...nước mắt ròng ròng...

- Anh đây rồi...đừng khóc nữa... - mình xoa đầu con bé...

Nó bật dậy ôm cứng lấy mình nức nở:

- sao anh không mặc kệ em đi, còn về làm gì?

- nín đi không người ta cười cho kìa...

Mình càng dỗ thì nó càng khóc to hơn...đúng con bé của mình đây rồi

Thằng Nam bảo con bé đang đi với thằng kia thì bị 4 đứa ở đâu túm đầu đánh túi bụi...thằng kia chui vào xe cút mất...từ hôm qua đến giờ chẳng thấy mặt nó đâu...con bé chẳng ai thân thích chỉ biết gọi cho thằng Nam...thằng Nam cũng chỉ biết gọi cho mình...

Nghe qua là mình hiểu vấn đề rồi...

Đêm ngủ con bé thỉnh thoảng giật mình thon thót, nó ngồi dậy khóc ngon lành

- anh đâu rồi? Huhu...anh ơi

- anh đây! Đừng khóc nữa - mình ôm con bé xoa đầu

- Em sợ lắm...huhu...

...

Con bé nó quấn mình cả ngày...đi đâu cũng không cho đi...nó bảo "sợ mình đi mất" ...

Con bé bảo cắt chỉ xong nó muốn về Điện Biên, nó sợ sống ở đây rồi, ở đây người ta như đeo mặt nạ sống với nhau...người ta ác với nó quá...

Mình hỏi nó:

- có bằng em ác với anh không?

Con bé khóc nức nở...

- em biết sai rồi...em xin lỗi...đừng bỏ em...

"Có phải bây giờ em mới biết sai đâu em...Cái cách em phản bội anh nó tàn nhẫn hơn bất cứ điều gì anh từng trải...em dẫm đạp lên trái tim anh để chạy theo cái thứ em gọi là "tình yêu đích thực" của đời mình...

Em biết thế là có lỗi với anh...nhưng em vẫn làm...

Để rồi bây giờ em quay về nói câu xin lỗi là xong à? Bát nước hắt đi không bao giờ lấy lại được...dù cho có đánh đổi tất cả để quay lại...chắc chắn sẽ không còn như phút ban đầu...

Em ích kỷ lắm...đồ bội bạc ạ!

Anh không giàu có như người ta...không cho em những món quà xa xỉ...không xe lớn xe bé...anh chỉ biết là bờ vai mỗi khi em mệt mỏi...là bàn tay lau khô gương mặt lem nhem...

Anh chỉ biết cho em những nụ cười...

Vậy mà em trả lại anh toàn khổ đau và nước mắt...

Quá đủ rồi..."

- Nín đi em! Đừng khóc nữa!

...

Ngày mình đưa con bé về cũng là ngày mình lên xe về biên giới...

Mẹ nó dúi cho bình rượu táo mèo biếu mẹ mình, bà bảo:

- dù thế nào con vẫn là con mẹ...

Con bé mếu máo:

- hứa với em...anh phải về...anh nhé...

Mình cắn răng ngăn cho những giọt nước mắt rơi ra, xoa đầu con bé...

- ừ...tết đến...hoa ban nở...anh sẽ về...

Xe ì ạch lăn...con bé chạy theo...nước mắt dàn giụa...mình tàn nhẫn quá...

...

Nanning...ngày...tháng...năm...

Mùng 1 mình gọi về chúc tết mẹ con bé (mẹ nhé chứ không phải con)...mẹ nó bảo con bé giờ chững chạc lắm...sáng đi làm, tối về...cứ thui thủi một mình...

24 đi mua gạo với đỗ về tự gói bánh trưng...biếu ông bà, họ hàng bên nội 5 cái...4 cái để hai mẹ con ăn tết...còn cái méo nhất nó bảo để phần anh Linh về ăn ...

Mà chờ mãi không thấy anh Linh về  ...

...

Gửi em...bé con của anh...

Khi hoàn thành cái hồi ký này...là lúc...Tình yêu và thù hận chỉ còn là quá khứ...

Em phải sống thật tốt em nhé!

Ráng học hành chăm chỉ...sau này đi làm nuôi mẹ...thay cả phần của anh...

Một mùa hoa ban nở...anh chưa về...đừng buồn...

Còn những mùa hoa ban sau nữa......biết đâu vào một đêm đông nào đó...giữa màn sương lạnh buốt...ta chợt nhìn thấy một bóng hình thân quen...trong sáng và tinh khôi như những ngày đầu...

Anh sẽ lại ôm em và nói:

- Nín đi em...đừng khóc nữa...

Đọc tiếp: Biên giới ngày tháng năm - Phần 7
Home » Truyện » Truyện Teen » Biên giới ngày tháng năm
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Duck hunt