Snack's 1967

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chạy án - phần 5

Nó đi lâu chưa em?- chị hất hàm hỏi con bé cùng phòng đang run bần bật.

- Chị ấy vừa ở nhà, tự nhiên lại dọn đồ đi luôn. Chị ấy còn đưa em tiền phòng đây này, em không dám nói dối đâu.- con mếu máo nói, nước mắt vẫn tèm nhem. Khổ thân nó ăn oan một cái tát của chị.
- Sao, đau à? Ai bảo chưa gì em đã chửi bới ầm ĩ lên. Chị người đàng hoàng tử tế đến tìm người nói chuyện chứ có phải đến đánh ghen ăn cướp gì đâu.- chị vừa cười vừa nói đểu, cái cười tuy không có thần thái như mẹ nhưng nặng mùi dân anh chị.
- Em xin lỗi, em không biết chị là em chị Hằng. Nếu không nhất định em không dám láo thế.- Con kia cúi đầu lí nhí.
- Khi nào nó về gọi chị, hai đứa làm dưới M bar Trần Duy Hưng phải không?
- Vâng, em làm cùng chỗ chị Minh. Nếu chị ấy về em sẽ nhắn lại ạ.

Hai chị em lại lên tắc xi hành quân về nhà. Mình giở điện thoại ra, thấy hơn chục cuộc gọi nhỡ của mẹ. Cũng sợ sợ, vừa bỏ cơm lại vừa đi khuya. Chắc tí về lại mất ngủ cả đêm mất.
- Tối mai có lên M bar ko?- Mình hỏi
- Thừa thãi, giờ nó chắc đã có chỗ trú chân an toàn rồi. Khổ thân con kia, định cho nó ít gọi là đền bù, nhưng mà đang cáu, kệ mẹ nó. Coi như trút giận tí. 
- Mình đi taxi vẫn chậm hơn một cuộc điện thoại.
- Chắc chẳng còn ai vào đây được nữa, chị có nghĩ như em không?
- Ukm, không ngờ được, là chị em… Có nên làm rõ chuyện này không?
- Để em xem đã chị ạ. Nếu như mối quan hệ giữa con kia và anh Bình có vấn đề thật thì chưa nên. Chúng nó xoay đâu chả được lí do. Nhưng nếu anh ấy mà không quen biết con kia. Thì giết cũng chưa hết tội được, em lại nhớ ra gói hồng phiến. Đm nó, đời em tí thì tàn.
- Giờ biết làm sao là nó có quan hệ gì với anh Bình không?
- Hôm trước ai đi làm lại sim cho anh Bình?
- Thằng Tam ở chợ xe, chứng minh thư là do nó làm.
- Mai em muốn đi với ông ấy chút, chị bảo sáng mai qua đón em. Chị vẫn giữ cái chứng minh thư giả chứ. Đưa em.
- Ukm. Vẫn để két, cái đấy bố ai dám mang ra ngoài, công an mà tóm được lại khóc. Mai chị gọi nó sớm. À, mà hôm nay ngày mấy rồi nhỉ?
- Ngày gì? Mùng 7 âm rồi.
- Không, anh Bình ở quận được mấy ngày rồi?
- Sắp đủ 3 lệnh rồi đấy chị ạ. Chị nói mẹ xem thu xếp đi. Nếu giờ không chạy được tại ngoại vào Hỏa Lò rồi, cửa ra hẹp đ’ lách được đâu.
- Nhưng lại có thể điều khiển được mọi việc ở nhà dễ dàng hơn.
Mình liếc nhìn chị, cười và gật đầu ra chiều hiểu ý chị… Đúng là có dễ hơn với ông ấy thật.
Hai chị em rón rén bước lên tầng hai, mẹ vẫn đang nằm ôm con bé cháu ngủ, hoặc giả vờ ngủ. Thôi thế cũng may, để sáng mai có chút sức lực nghe chửi cũng đỡ hơn, bịa ra lí do gì bây giờ nhỉ? Thôi kệ mẹ, sáng mai cứ trốn dậy sớm bảo đi có việc tối lại tính tiếp. Khốn nạn ,ra đời rồi mà vẫn bị quản lý như gái mới lớn trong nhà. Nản.

8h sáng hơn một chút, Hai đứa khách rình rập từ sáng sớm này có lẽ là khách sớm nhất trong ngày. Quên mẹ nó mất bọn hành chính chúng nó làm muộn. Ngồi ngắm đi ngắm lại cái chứng minh thư kiểu mới. Hoàn hảo không có chút sai sót. Thế này đến công an cũng khó có thể phân biệt được khi mà mọi thông tin trên CMT đều chính xác đến cả cái ảnh chụp từ thời học sinh thò lò mũi. Thảo nào xe NOPP sau khi đẩy cho nhà ông này cà lại số khung số máy chạy bon bon chưa dính tí dớp nào.

- Anh muốn làm lại sim ạ? Anh vui lòng kê khai vào đầy đủ thông tin vào đây cho em với.
- Chị ơi, em mất sim, mất cả máy luôn. Giờ không nhớ hết 5 số, em nhớ được vài ba số thôi ạ.
- Anh cứ ghi vào đây đi ạ, rồi bọn em sẽ xác minh thêm.
Nó cầm tờ giấy ghi ba số điện thoại, của chị, của nó, và của con khốn nạn kia.
- Em chỉ nhớ được ba số này thôi ạ. Của em trai, vợ với mẹ em. Chị kiểm tra đi, ba số này là hay liên lạc nhiều nhất đấy.- Ông Tam cầm tớ giấy đưa cho con bé nhân viên.
- Anh có nhớ thêm được số nào không ạ? Thế này ít quá, hơn nữa số cuối sai rồi ạ.
- Sai thế nào được chị xem lại hộ em với.- Nó thở phào trong bụng tuy nhiên cũng không loại trừ khả năng là có thể ông Bình dùng số rác.
- Chắc chắn anh ạ, số này chưa từng liên lạc trong 6 tháng gần đây. Anh có nhớ lần nạp thẻ gần đây nhất là bao nhiêu không ạ.
- Bố ai mà nhớ được, 500 phải không chị?
- Không phải anh ạ. Hay là thế này đi, anh cố nhớ thêm được có liên lạc với ai nữa không? Bạn bè chẳng hạn, 1 lần thôi cũng được. Chứ thế này khó khăn cho bọn em quá.
Ông Tam quay sang nhìn mình, mình kéo kéo tay áo ông ấy, hất đầu ra phía cửa. hiểu ý ông ấy đứng dậy
- Mẹ chúng mày nữa, làm ăn quan liêu bố đời như bao cấp ý. Rồi có ngày bố mày qua đập nát cái chỗ này. 
Hai anh em cắp đít ra về trước sự ngỡ ngàng của con bé nhân viên, kiểu gì tí cũng bị chửi sau lưng nhưng it nhất là đã xác minh được 6 tháng qua ông Bình không có mối liên hệ gì với con bé kia. Nhẹ nhõm chút. Cơ mà lại có cái khác nặng lòng hơn. Như vậy đúng mẹ nó là có đứa muốn đứng ra phá đám chuyện nhà mình rồi. Giờ nhìn ai cũng lại cảnh giác. 

Sau khi tường thuật câu chuyện lại cho chị với thái độ lạc quan nhất có thể. Bà ấy có vẻ hào hứng và yêu đời hơn lúc nào hết, như kiểu mai đón được ông Bình ra khỏi quận ngay vậy. Cứ ầm ĩ giục mẹ qua nhà chú B nói chuyện chạy tại ngoại. Đến độ khiến mẹ khó chịu
- Tao còn sốt bằng trăm mày, ba ngày hôm nay tao liên tục giục. Nhưng cứ ậm ừ cho qua bảo phải bàn đã. Hôm nay tao chốt sổ với chú ấy là có đi xem thầy, thầy nói đẹp ngày, nếu có làm thì làm ngay trong hôm nay thôi, bắt chú ấy phải đặt vấn đề ngay.
- Liệu từ giờ tới tối có tin gì không ạ?
- Đang đợi, nếu không tao đang tính cửa khác.
- Con nhớ nhà mình có quen với ông làm trên ủy ban quận, phụ trách vấn đề an ninh và công an.
- Tao vẫn muốn thông qua con đường ngoại giao trước đã. Nếu chưa gì mà đã dùng cấp trên ép người ta, không hay. Vụ này cũng lớn, không phải muốn nhanh là nhanh được, phải tháo từ từ. mà hôm qua họp bar thế nào?
- Chẳng có gì cả, vẫn thế động viên mọi người cố gắng bảo ban nhau, vì danh dự, vì anh em. Mọi người cũng có ý kiến là lo cho hai anh, nhưng hời hợt con cũng chán chả muốn nói gì thêm. Vài cổ đông muốn ngãng ra. Nhưng lại không ai cho phép bán cổ phần ra ngoài cả. cãi nhau, bà Hằng với vợ ông Dũng thì khóc bù lu bù loa lên, cuối cùng thì chả ra cái gì.
- Cái bar đấy rồi còn có nhiều chuyện hay để xem lắm.Nhưng thôi mình cứ lo chuyện nhà mình đã.
- Đợi chú B thì biết tới bao giờ?
- Không, tối nay dù thế nào tao với chúng mày cũng qua nhà chú ấy, dứt điểm trong tối nay thôi. Nếu không sẽ phải tính cửa khác.
- Vâng.

Nói là tối nhưng phải tới 11h đêm, ba mẹ con mới dám mò tới nhà chú và ngồi ngáp vặt. Chú chưa về, cũng có thể là tin tốt. Vì biết đâu ông ý đang vui vẻ với mấy đồng chí kia ở một chỗ mát-xa, hoặc karaoke, hoặc tử tế hơn là một quán lẩu nào đó bàn chuyện đại sự chưa thể dứt ra được. Ngồi tán chuyện trên giời dưới đất với bà thím tới 12h hơn thì thấy tiếng oto ngoài cửa, chú đã về. Vừa bước xuống xe ông ấy đã ngồi ngay vào bàn không cả kịp cởi giày tất, có phảng phất chút mùi rượu nhưng chắc chắn chú rất tỉnh, dù mặt có đỏ hơn bình thường
- Chuyện lại không được như ý đâu chị ạ.
- Không được như ý là không được như ý thế nào?
- Có lẽ… Cháu phải chịu khổ một chút. Em sẽ nhờ người quen nói chuyện với bên Hỏa Lò thu xếp cho cháu. Tạm thời cứ thế, rồi em sẽ lo chạy tòa cho cháu sau.- Giọng chú hơi nhỏ.
- Thế thì việc quái gì phải nhờ tới chú. Nếu đã phải chạy tới tòa thì cần gì phải phí tiền chạy chuyển tội danh. Cùng lắm là nhà chị nằm khám thêm 2 tháng là tròn cái án chống người thi hành công vụ 6 tháng rồi.- Mẹ mình cười gằn.- Quan trọng là nhà chị không muốn ăn đủ 2 cái lệnh tạm giam nữa.Thế là đi tù rồi còn gì.
- Giờ mọi việc nó đi quá tầm tay của em. Em cũng đã cố hết sức, nhưng người ta không dám nhận lời. Nếu chị có cửa nào cao hơn…
- Chị nói thằng là chị có cửa cao hơn. Nhưng chị lại sợ chú phật ý…
- Ấy chết, em không dám, tất cả là vì cháu…- Chú B lắc đầu.
- Chị với chú, từ khi chú còn là anh hộ khẩu quèn, chị đối với chú không tệ, đến giờ chú có chức quyền, chú đối chị cũng vẫn tốt. Chị cũng coi chú như người nhà thôi, có những chuyện người ngoài thì dễ, nhưng người nhà rồi có khi lại làm phật ý nhau.- Mẹ mình bắt đầu xuống giọng vỗ về, cái này gọi là vừa đấm vừa xoa rồi.- chị cũng muốn tới xin phép chú trước rồi tính sau. Chị không bảo chú là không có quyền hành, không làm được gì. Nhưng có những việc đôi khi người khác lại làm dễ hơn. Chú hiểu chị không.
- Em hiểu rồi.
- Nếu người ta lo được cho cháu, thì chị mừng. Mà chú cũng mừng, con chị nhưng là cháu chú cơ mà. Sống tết, chết giỗ. Có năm nào mà mùng 1 tết các cháu không qua thắp hương cho ông bà…
- Vâng vâng, em đúng là không thuộc đường đi nước bước của việc này bằng chị. Nếu về vấn đề an ninh, thì trong tầm tay của em. Nhưng án đã thành hồ sơ. Đường đi nước bước thế nào, em hoàn toàn mù mờ. Phải thông qua người khác. Nếu chị biết cửa nào hơn, em mừng cho cháu. Tuyệt đối không có ý so bì gì. Còn lên tới tòa án, là chỗ quen thân. Nếu chị còn cần, em sẽ vẫn lo hết cho cháu được.
- Giờ chị có hai cửa. Một cửa là ban điều động cán bộ của thành phố, hai là phụ trách an ninh quận ủy. Chú nói xem cửa nào thoáng hơn.
- Cái đấy tùy chị, nếu chị cần cửa nào em cũng dám đi cùng theo chị để lo cho cháu.
- Vậy chị xin phép qua mặt chú lần này vậy. Chú tạm thời ngừng nhờ vả bên kia. Khi nào lo chạy tòa. Chị lại đặt niềm tin ở chú hết.
- Vâng.

Trời đêm mát mẻ, ba mẹ con quyết định đi bộ về thay vì leo lên taxi. Mặc dù mình vô cùng muốn đi về nhanh để đặt lưng đi ngủ, nhưng chẳng dám trái ý mẹ. Nhất là trong cái hoàn cảnh ai cũng chẳng vui vẻ gì lắm cho thế này
- Liệu có hy vọng gì ở người khác không mẹ. 
- Không.
- Thế sao mẹ lại nói với chú B là …
- Vì tạm thời hy vọng ở chỗ chú B cũng hết rồi.
Mẹ ngồi bấm bấm đốt tay, lẩm nhẩm tính. Rồi bà ấy nói một câu làm mình và chị tí ngã cắm đầu xuống vỉa hè
- Có lẽ để bên công an dắt mũi cũng lâu rồi, nhà mình phải chơi với họ một chuyến cho phải phép. Tháng này xấu, nhưng lại hợp tuổi chúng mày, ngày mai mà làm việc sẽ thuận lắm.

- Không nhận một đồng nảo cả? Mẹ nghe ai nói thế?- Chị mình bật dậy khỏi ghế quát ầm lên.
- Khé thôi cho con bé ngủ-Mẹ vỗ vỗ nhẹ tay lên lưng con bé con, lừ mắt nhìn chị-Không phải là không nhận đồng nào, có nhận. Nhưng không đúng như mình đã đưa. Lúc tao đưa tao biết là sẽ bị ăn chặn nhưng không ngờ chúng nó lại ăn dầy thế. Người ta nhận ít nghĩ là mình chơi không đẹp, không muốn dây dưa nữa.
- Sao lúc nãy ở nhà chú B mẹ không nói rõ ràng thế, ba mặt một lời đi. Giờ về mới nói với bọn con. Kiên. Lấy xe, chị qua nhà chú B làm rõ chuyện này. Nhỡ có đứa đứng sau lưng tung tin đồn nhảm ly gián nhà mình thì sao?
- Đừng hỏi chú B, chú ấy không biết chuyện này đâu. Không nên làm khó chú ấy nữa. Chú ấy là người đứng giữa khó xử lắm. rồi sau này có việc muốn nhờ chú ấy lại khó dễ ra. Việc chú ấy là việc chuyên môn, có những cái thuộc về vấn đề tế nhị, chú ấy còn phải thừa nhận là không nắm rõ bằng tao. Tốt nhất là để chú đứng ngoài việc này. Còn về nguồn tin nào nói, chúng mày cứ yên tâm. Là một khi tao đã nói cho chúng mày biết chuyện gì, thì 10 phần không sai 1 phần nào hết.
- Chắc chắn là lão mặt thịt kia rồi, thằng chó ấy, ngay từ lúc gặp con đã chẳng có thiện cảm gì rồi. Mẹ để con dò xem nhà nó ở đâu. Hàng ngày con cho người qua ném c*t ngập nhà nó thì thôi. Lành làm gáo vỡ làm môi.
- Tao không sợ thằng Hùng, chỉ là một thằng nhân viên quèn thôi, sợ nhất là nhỡ nó lật lọng thêm lần nữa kích cho ông quận đổi lại hồ sơ thì nhục. 
- Để chúng nó đạp lên mặt thế này thì là không nhục à? Nếu chồng con ở đây chồng con cũng đồng ý cho nhà mình chơi với nó tới bến luôn. Đằng nào cũng nằm Hỏa Lò 4 tháng đợi xử, lên tòa mà có xử cho án treo hay phạt hành chính thì cũng nằm khám mẹ nó rồi. Chạy tòa là việc trong tầm tay, cùng lắm là nằm thêm 2 tháng nữa cho tròn án. Con không sợ. Sau này có cái tiền án tiền sự, hơi khó làm ăn chút nhưng có chỗ ngồi so với anh em. Mẹ nói đi, giờ bảo con cầm dao đi đâm chết chúng nó con cũng làm.
- Cứ bình tĩnh, có phải cầm dao đấy, nhưng phải làm cho khéo, và dứt khoát, khiến chúng nó sợ uy ngay. Đã dây với nhà mình, là giao ước với quỷ rồi, muốn lật nhà này còn phải xem xương cổ có chắc không đã. Chúng mày phải nghe tao thế này …thế này nhé…. Hiểu chứ…. Sẽ có người hậu thuẫn… Tao sẽ làm cho nó phải lết đến tận đây xin lỗi thì thôi.- mẹ mình thì thầm to nhỏ chí đúng cho hai chị em nghe thấy.
Chị nghe qua liếc nhìn mình một cái, mình khẽ gật đầu mắt hằn lên sự quyết tâm. Liều đấy nhưng phải chơi tới cùng. Con tin mẹ.

12h trưa tại nhà hàng của vợ lão Hùng. 3 chiếc taxi 7 chỗ biển ngoại tỉnh đầy ú ụ người lao vào hàng cơm tránh nóng. Bà chủ nhìn ra cười thầm hí hửng trong bụng, hôm nay trúng mánh to. Gặp đúng đám khách đông. Đúng là sáng ra ngõ gặp giai có khác. Mấy ông khách xem chừng có vẻ đói và mệt lắm đòi lên thẳng phòng vip và gọi đồ ăn không ngớt. Liên tục hò reo chúc tụng, nhìn quần áo thế kia chắc vừa đi đá bóng về,rượu bia vào mặt ông nào ông ấy đều đỏ gay như gà chọi. Giữa cái tháng cô hồn oi bức khiến cho mọi hoạt động ăn uống tiệc tùng đều bị gián đoạn thế này, mà có một đám khách nhiệt tình vào ăn uống không tiếc tiền thế này quả là dịp may hiếm có.Đầu bếp làm liên tay không nghỉ, đám tiếp viên mà bà chủ định cho nghỉ bớt để tiết kiệm chi phí hôm nay được ca làm việc hết công suất chạy như đèn cù. Bà nhẩm nhẩm tính, 4 mâm, toàn cá sông, gà đồi, ba ba… mấy két ken nữa. Sơ sơ cũng phải gần hai chục chai rồi, ngày hôm nay vất đi cũng phải kiếm bằng cả tuần ngồi đuổi ruồi bình thường. Đang âm ỉ với cái niềm vui sướng tột độ kia thì bỗng rầm một cái, tiếng bát đĩa loảng xoảng tiếng người xôn xao chửi bới ầm ĩ ở trên tầng khiến bà giật mình hoảng hốt chạy vội lên trên
- Có chuyện gì mà ầm lên thế này?- Bà vừa nói vừa thở khi mà phải vác cái thân hình to béo ục ịch chạy lên tận lầu ba xem xét tình hình.
- Bà chủ xem lại nhân viên của mình đi, nó đổ nguyên cả đống rác với xương lên đầu tôi đây này. Nếu có bát canh nóng ở đây thì thằng này thành lợn luộc rồi. Định giết khách đấy phải không?- Một thằng đầu tóc, quần áo ướt nhẹp canh với mỡ và thức ăn thừa.
Bà chủ quán xin lỗi rối rít, hứa đền bù rồi quay sang mắng mỏ con bé phục vụ như tát nước
- Tao biết ngay cái loại sinh viên chúng mày tiểu thư cành vàng lá ngọc mà, có làm được cái gì ra hồn đâu, thế mà lúc xin việc xoen xoét là cháu làm được, cháu làm được. Còn đứng đấy là? Dọn dẹp đi rồi lấy khăn cho khách lau người. 
- Cô ơi, nhưng là anh kia ngáng chân cháu đấy chứ.- Con bé khóc thút thít giọng uất ức lắm.
- Đm mày, mày đi vướng vào chân bố mày mà mày còn cãi à? Bà chủ xem lại thái độ nhân viên đi, nhà hàng loại này chó nó thèm vào.- Một thằng cầm chai bia rỗng đứng phắt dậy chỉ thằng vào mặt con bé phục vụ rồi lại chỉ sang bà chủ quán. Sợ phật lòng khách quý bà dang tay ra tát một cái hẳn đủ 5 ngón tay trên mặt con bé nhân viên.
- Mày xuống tầng một thay đồng phục ra, ngồi đấy đợi tao xuống giải quyết. Con Lan- bà gọi với sang bàn bên cạnh- Ra đây dọn dẹp và phục vụ các anh.
Con bé khóc òa lên lao vụt xuống cầu thang, bà chủ quán vừa cười vừa xin lỗi rối rít hứa sẽ đền bù và phục vụ các anh đến nơi đến chốn. Một thằng nhìn già nhất bọn, lảo đảo cầm chai Vodka Hà Nội đứng dậy nói
- Thôi, hôm nay anh em mình có khi tới đây là giải tán anh thấy chả vui gì hết, tất cả giải tán đi lên Xã Đàn hát giải rượu. Rút đê.
Tất cả lần lượt kéo dậy đi xuống tầng 1 ra cửa, 3 con taxi đỗ sẵn đợi đấy. Mấy con nhân viên chạy theo lôi tay mấy thằng lại
- Khoan đã các anh ơi, các anh chưa thanh toán?
- Chúng mày phục vụ như cái cờ ý. Thanh toán cái gì.
- Bảo vệ, bảo vệ đâu.
Lập tức mấy thằng ôn con, chắc cũng lại sinh viên nốt mặc đồng phục tay cầm dùi cui tiến lại gần. Cốp sau xe taxi bật mở, mấy chục mạng người chạy lại cầm mỗi thằng một tuýt nước to cỡ ngón chân cái lao vào vụt vù vù. Lũ bảo vệ và nhân viên chạy toán loạn. Bà chủ quán thấy động chạy ra chưa kịp nói gì đã ba chân bốn cẳng chạy vụt lên tầng 2 vừa chạy vừa chửi
- ối làng nước ơi, chúng nó giết người chúng nó ăn cướp, chúng nó ăn quỵt ối làng nước ơi.
Toàn bộ quán bị đập nát không còn chừa một chiếc cốc nào. Tất cả phi lên taxi chạy biến trước khi công an kịp tới. Trước khi đi còn không ngừng chỉ trỏ dọa nạt bọn nhân viên và khách hàng” đứa nào còn bén bảng tới đây, bọn ông giết cả nhà” .Mình và chị ngồi bên đường nhìn đống tan hoang và nhếch mép cười. Đúng là quá chuyên nghiệp, quay xuống nhìn đồng hồ chưa tới 30s cho 3 tầng nhà. Khi công an phường bắt đầu ò í e tới, chỉ biết vồ về mụ béo một cách miễn cưỡng và tiến hành các thủ tục, cũng hơi lo lo một chút nhưng mình nghĩ bụng chắc dân chuyên thì không tệ tới mức chạy thẳng về ổ để bị bắt dọc đường.


17h30 chiều
Một thằng ku con tai đeo headphone vừa đi vừa bấm còi điên loạn giữa ngã tư. Sự bực mình và sôi tiết của nó có thể dễ dàng nhận thấy qua tiếng còi dồn dập và bấn loạn chẳng theo một nhịp điệu nào hết. Í tai biết trong lòng nó đang sôi sục, phần vì hôm nay lão thầy đột nhiên khó tính tới kì lạ ăn ngay con 6 môn chuyên ngành, phần vì đường đông và bụi thế này đáng lẽ chỉ cần rẽ phải qua ngã tư là nó có thể thoát ra khỏi đây và tha hồ mà thả ga làm một mạch về nhà luôn nhưng lại vướng một đàn xe máy, oto rồng rắn nối đuôi nhau chặn mất cái quyền đèn đỏ được phép rẽ phải của nó. Nhưng khốn nạn nhất có lẽ là học xong đáng lẽ nó có thể được đi chơi với gái, rồi biết đâu có thể đi xa hơn, ABC,XYZ gì gì đó, vậy mà lũ chó nào hôm nay qua đập nát nhà nó như cám khiến cho giờ này nó phải chạy ngược về nhà để lo chuyện gia đình. Phải mất một lúc lâu nó mới có thể thoát ra được khỏi cái mớ bòng bong này, lập tức cu cậu rú ga lao thẳng lên đoạn đường trống trước mặt về nhà thì rầm một tiếng nó lăn quay ra đường. Một đôi đèo nhau từ trong ngõ phi thẳng ra đâm vào sườn xe của nó, may mắn cho cả hai là xe nó chưa kịp tăng tốc còn đôi kia phi từ ngõ ra nên đi chưa nhanh. Ông đeo kính râm thấy nó ngã, dựng chân chống xe lao ra sút bồi thêm mấy phát vào bụng nó rồi chửi đổng
- Đm mày, mày mù à, đường nhà mày đấy à mà mày đi thế, tao giết cả nhà mày bây giờ.
Đứa con gái ngồi sau thấy ông này nóng lao ra can
- Anh ơi, bình tĩnh đã, mình đi ra ngõ đã nhìn trước ngó sau gì đâu, đâm vào em nó lại còn trách gì nữa.
- May mà bố mày đ’ ngã, tao đ’ biết, tự dưng nó ở đâu phi ngay qua trước mặt, để im đấy anh đạp cho nó thêm vài cái.
Thằng ku nhăn nhó chưa kịp mừng vì chị xinh đẹp bênh mình trước mặt người yêu thì đã ăn thêm hai đạp nữa tối tăm mặt mũi, lão kia lại còn đi giày khủng bố đế cao su giày cả nửa gang tay khiến cho cú đạp thực sự có uy lực thiếu chút nữa là đi mất hàm răng. Bà kia hoảng hốt lao vào che cho nó
- Thôi anh ơi, anh sai lè lè ra còn đánh nó- rồi quay sang thằng ku- Chị xin lỗi, anh chị nóng quá, em có sao không? Có đau lắm không? Anh dựng xe vào vỉa hè cho em nó. Công an ra lại rách việc bây giờ.
Ông kia thấy nhắc đến công an cũng lại chùn tay, làu bàu chửi thề rồi ra dắt con wave của thằng ku vào sát vỉa hè. Bà kia vào phủi phủi quần áo nó vừa suýt xoa hỏi han. Rồi bà rút trong ví ra mấy tờ năm trăm nhét vào túi quần nó miệng không ngừng xin lỗi
- Thôi, chị có chút ít, gọi là đền em vậy, em thông cảm cho anh chị nhé, anh nhà chị nóng tính quá. Anh chị đang vội nữa, mẹ chị đang cấp cứu nằm trong Bạch Mai. Chị em mình giải quyết nóng ở đây thôi không công an ra lại phiền hà rách việc. Chị đi nhé, đây là số chị, nếu em thấy chưa thỏa đáng, cứ gọi chị. Chị em mình sẽ giải quyết sau.
Nói xong bà kia lên xe, hai ông bà rú ga đi thẳng. Nó nhìn theo nghĩ bụng, ông bà đi cũng khác đ’ gì ai mà đã chửi người khác. Đợi một lúc cho máu lên tới não, nó mới định hình được việc gì đang xảy ra. Nhổ một bãi nước bọt đỏ chót máu xuống lòng đường. Coi như là đen vậy, hơn nữa tự dưng lại có tiền rơi vào túi, cũng không thiệt thòi lắm. Nó nổ ga đi từ từ không dám ẩu nữa.
Được một đoạn tới ngã tư, một đồng chí áo xanh lao ra chặn xe nó, bọn trật tự phường đây mà. Nó muốn gào lên là sao hôm nay ăn cái gì mà đen quá vậy. Đi về nhà cũng không yên nữa.
- Yêu cầu anh xuống xe xuất trình giấy tờ.
- Anh ơi, em có lỗi gì ạ?
- Vừa có vụ va chạm giao thông ở phía đầu trên kia, theo thông tin chúng tôi nhận được. Anh là người có liên quan đề nghị anh xuất trình giấy tờ và cho kiểm tra xe.
Nó lao lên định chống cự lập tức bị bẻ quặt tay lại đằng sau, chiếc balo sau lưng bị mở tung ra, đồng thời một ông thò tay vào túi quần nó lôi ra một bọc tiền và một túi nilong nhỏ. Ông ấy quát lên
- Cái gì đây?
Nó ngước nhìn cái túi nilong đầy những viên nhỏ nhỏ hồng hồng hai mắt trợn ngược sợ hãi, gào thét thảm thiết
- Cháu không biết, cháu không biết thả cháu ra hu…huu…
- Còn tay nó lại giải về phường, không biết thì về đấy sẽ biết.
- Chú ơi, cháu con bố Hùng làm bên công an Thành phố.
- Giờ mày là con ông Chung thì may ra mới cứu được mày thôi.- Một thằng áo xanh đóng lon thượng sĩ nhìn nó cười tiện tay phang luôn cho nó một phát dùi cui.
Nó bị còng ngược và ném lên thùng xe như một con lợn, nước mắt nước mũi hòa cùng máu mồm tèm lem. Đây mới gọi là quá đen cho thằng bé.

9h tối tại căn phòng khách cấm cúng quen thuộc của nhà mình
- Nào, zooo, thành công mỹ mãn.- Một lão râu quai nón có những chiếc răng vàng cười vang cả căn phòng.
- Nhờ có chú em cả thôi- Mẹ nó vẫn như mọi khi, một nụ cười xã giao mang nhiều hàm ý.
- Không có chị vạch đường chỉ lối, bọn em cũng không dám làm to thế, hề hề.
- Giờ tất cả về gọn Quảng Ninh rồi ạ?- Mình tò mò hỏi.
- Gọn rồi, đi xe ôm ra bến Mĩ Đình bắt xe Móng Cái hết. Mỗi đứa một xe. Tao bảo chúng nó cạo hết đầu rồi. Mặc áo nhà sư. Có thánh cũng đ’ nhận ra được.- Ông cười nhe răng cười, cái răng vàng lóe sáng lên trong ánh đèn tuýt.
- Thế còn xe oto?
- Xe thuê thôi, dán đề can đổi màu, dán số điện thoại taxi hết cả sáng đấy. Lên xe được một đoạn, mỗi đứa đi một nơi. Đi được khoảng 1km. là lao hết vào ngõ, xé đề can thay biển lại. Mẹ mày căn giờ như thánh ý, giờ đấy các con giời đi ăn cả. Đèn đỏ vượt vô tư. Không con giời nào dám qua chặn. Nào, em kính riêng chị một chén vì tính toán liệu việc hơn thần.- Lão răng vàng nâng cốc cụng ly mẹ mình.
- Cũng nhờ chú và các anh em, gan to hơn giời dám nghe con mụ già lẩm cẩm này thôi.Kính chú một ly , nhờ chú chuyển lời cảm ơn tới các cháu đã mất công lặn lội không quản đường xá xa xôi đã lên góp công chia sẻ với gia đình.
- Gớm chị cứ khách khí, nhà mình thì cũng là người nhà cả. Em vẫn nhớ cái hồi hai anh em đi buôn qua biên giới. Người dắt đầy đô la… Ôi giời ôi, nhanh quá, đã mấy chục năm rồi. Thôi sảy cha còn chú, sảy mẹ bú dì, thằng Kiên, con Linh cũng là con, là cháu em.
- Thôi thôi, chị hiểu, chị hiểu. Hôm nay không ôn nghèo kể khổ nữa, hôm nay là phải vui hết sức cái đã. Không có việc dễ gì lôi được chú từ mấy cái mỏ than lên thủ đô thế này.
- Em phục chị đấy, bao năm rồi vẫn là nội tướng đảm đang. Mà chị kiếm đâu được cái thứ của nợ đấy đấy? Đừng nói nhà chị bán đấy nhé? Chị ơi dây vào cái đấy phiền lắm. Tử hình đấy. Mình làm giàu để sống, đâm chém cũng được, buôn lậu cũng được, nhưng mà làm giàu để chết thì làm làm gì?
- Không không, chú cứ yên tâm. Nhà chị là nhất định không có dây vào.
- Cái đấy là cái lần trước con nhặt được trên bar phải không mẹ, thảo nào mẹ bảo để lại có việc dùng.
- Hẵng cứ biết thế, nào ăn uống đi, gà Đông Tảo, chị đích thân làm đấy, chú xem tay nghề của chị có khá không.
Cả nhà nói chuyện huyên thuyên, rượu vào lời ra. Ông răng vàng hết ôn cố tri tân. Lại quay ra hát hò ầm ĩ. Rồi quay sang vỗ về, an ủi chị em mình. Rồi lại rượu, rồi lại ăn. Mình thấy ông chú này xa lạ, mà lại gần gũi như chính người thân ruột thịt của mình vậy.
Tiếng điện thoại reo ầm ĩ phá ngang cuộc vui. Mẹ mình nhấc máy lên
- Alo…chú B à?..... Có chuyện gì?...... À vậy à?..... Nhưng chị lại đang bận mất rồi?.... Hay để mai đi chú?..... Thôi được rồi.Thế 12h nhé, ừ. Nhà chị…- Rồi bà lại quay sang mọi người, gắp thịt gà tiếp lão răng vàng, miệng cười cười- Cứ ăn đi đã, hôm nay là phải vui, công việc cứ để sau. Mà nhất kể say thì đế hôm khác. Nào, uống đi.
Chưa bao giờ mình thấy mẹ uống và nói nhiều đến thế, cười cũng nhiều. Mình quay sang nhìn chị. Chú B muốn gặp, bất kể đêm hôm. Lo hay mừng đây???

- Nghe chú B nói nhà chú hôm nay có chuyện, chị thành thật chia buồn với chú.Vậy mà đêm hôm vẫn lặn lội qua đây với nhà chị, chắc chuyện của cháu Bình có tin mừng phải không?- Mẹ mình vẫn nói giọng ngọt nhạt, miệng cười tay pha nước chè và rót đều ra từng cốc.
- Dạ, không chị ạ. Bọn em qua đây có chuyện nhờ chị giúp.- Chú B từ tốn nói.- Chú Hùng đây hôm nay bị bọn nào trả thù, thôi chuyện cửa hàng chẳng nói làm gì. Nhưng thằng con trai thì lại đang bị giữ trên phường nhà mình. Em cũng nói với chú là chị có mối quan hệ tốt với phường. Muốn nhờ chị ra mặt xin giúp cho cháu. Chuyện cũng chưa đâu vào đâu cả, nhưng vỡ lở ra thì chẳng hay. Mà chị biết đấy bên công an đấu đá nhau từng ngày, bình thường thì chẳng sao nhưng hở ra là chỉ tìm cớ dìm nhau xuống…
- Chị cũng nghe qua chuyện nhà chú rồi, đồn ầm cả Hà Nội lên, chắc là gặp phải bọn đầu gấu thôi chứ mình không làm gì có lỗi với ai, lo gì người ta trả thù chú Hùng nhỉ?- Mẹ mình lại ngọt nhạt, mấy câu cuối bà cố ý dài giọng châm biếm. Ông Hùng nghe thấy hoảng hốt tuột tay làm rơi cốc đến choang một cái xuống sàn. Miệng vừa lắp bắp vừa rối rít xin lỗi.
- Còn chuyện của cháu, để chị hỏi xem thế nào, thường thì những vụ thế này phường chưa chuyển hồ sơ lên quận vội đâu, còn xem động thái người nhà ra làm sao đã. Còn một khi đã lên quận thì nhà chú cứ xác định tầm 2 năm là vừa, đã chứa cái của ấy trong người thì dù vô tình hay hữu ý cũng chẳng thoát được án đâu.
- Chị hết sức giúp em với, em năm nay năm xung tháng hạn, lại sắp có đại hội chi bộ, việc này mà vỡ ra em sợ đến chỗ ngồi còn chẳng vững chứ đừng nói tới chuyện thăng tiến. Ơn này em không dám quên, sau này chị gọi một tiếng việc của chị cũng là việc của em.- lão Hùng ngồi im nãy giờ mới dám lên tiếng.
Mình thiếu chút nữa là nhổ toẹt bãi nước bọt ra nền nhà, khinh thật. Thằng bố này chỉ lo tới cái ghế của mình chứ lo gì cho ông tướng con giờ đang nằm trong phường đâu. Tội dính tới ma túy theo nó biết thì bị đánh nặng nhất, chút nữa sợ có nhìn thấy con sợ chúng nó đánh cho sưng hết người rồi không cả nhận ra được. Mình có cảm giác như câu chuyện ngày hôm nay, chưa ai dám chơi bài ngửa hẳn ra, dù hai bên đã biết hết bài tẩy của nhau rồi. Một bên thì ngọt nhạt dửng dưng, một bên thì run rẩy, lo sợ. 
- Thôi được rồi, trên quận thì chị sợ hơi quá sức, chứ bọn dưới phường thì toàn người nhà cả, chị hứa sẽ báo cho chú tin mừng sớm nhất. Chú đã vừa ý chưa?
- Vâng, còn chuyện của cháu Bình, em hứa sẽ cố gắng. Mong chị thư thư cho em khoảng 2 tháng.
- Chú này cứ đùa chị.- mẹ lại cười- Hai tháng thì hồ sơ đã hoàn tất để đưa lên viện rồi, lúc đấy quyền nằm trong tay viện, chị đưa cửa nào mà chả xuôi, đâu dám làm phiền tới chú nữa. 
- Em thật sự không biết phải làm sao…
- Thôi được rồi, chị với chú cứ hiểu ý nhau thế là được rồi. Cũng muộn rồi, đi khuya quá lại không hay. Chuyện hôm nay chị cũng đã nghe, chị sẽ cố gắng. Còn chuyện của chị, chú cứ cố được tới đâu là chị mừng. Còn không thì âu cũng là cái số, đành vậy. Chuyện cũng chỉ có thế, chị em mình nói ít hiểu nhiều, nói dài nói dai lại thành nói dại không hay. Nhà chị hôm nay cũng có khách, chị không mang tiếng thất lễ, chú B ở lại chị bàn chút chuyện. Chú Hùng nếu không phiền để chị bảo cháu đưa chú về nhé, mang tiếng xấu đuổi khách mất rồi.
- Thôi chị ạ, xe em để dưới kia. Làm phiền chị rồi…
Mình tiễn lão Hùng xuống nhà, đóng sập cửa xong lại rón rén lên gác ngồi hóng chuyện
- Chuyện này chị nhúng tay vào phải không chị?
- Ai nói chú vậy chứ? Chú Hùng nghi ngờ chị sao?
- Chú ấy thì không nói gì với em hết. Nhưng em cảm giác như hai người có chuyện gì giấu em. Có gì đó không phải.
- Chú B này, cái thời chú làm công an, mọi chuyện nó chưa phức tạp,giờ nhiều chuyện trong ngành có khi chị còn hiểu hơn cả chú. ..
- Vâng đúng thế thật…- chú B rít một hơi thuốc rồi thở dài.
- Có những chuyện có khi chú không biết lại dễ thở hơn, còn chú cứ yên tâm ở chị. Có bao giờ có chuyện gì mà chị làm một cách vô tổ chức đâu.
- Vâng...
- Còn chuyện cháu Bình, chị nói là đợi nhưng chắc không đợi được, giờ còn một vài cửa chị cũng muốn lấy cái uy của chú ra mặt giúp đỡ cháu. Vì nói thực với chú, giờ ở nhà chẳng hay ho gì đâu. Anh em đấu đá cắn xé lẫn nhau, cũng chỉ nhằm vào lúc này. Nếu chị để cho cháu nó vào Hỏa Lò thì sợ phải lĩnh đủ nửa cái lệnh tạm giam thì mới có thể lo tại ngoại.

- Chị cứ nói đi, nếu trong khả năng của em thì em không tiếc, cũng chẳng được mấy năm nữa em về hưu. Chỉ sợ không lo được cho cháu, chứ nếu lo được thì em không ngại.
- Ấy là chị cứ dò trước thế để biết lòng chú, còn chị với chú khác người ngoài, chị không dồn chú vào chỗ khó đâu…
- Vâng.
Rồi mẹ và chú còn ngồi nói chuyện một lúc lâu. Toàn chuyện linh tinh, mình nghe câu được câu chăng, gật gà đi ngủ. Đang nửa mê nửa tỉnh, thì mẹ khua dậy.
- Kiên, lấy xe máy đèo mẹ lên phường.
- Nửa đêm rồi, hay để sáng mai đi mẹ.
- Sáng mai thì lỡ hết việc.
Con chị mình đang nằm ngủ trong nhà như kiểu rình rập nghe thấy tiếng của lò mò dậy bật cửa thò mặt ra
- Mẹ đi đâu để con đèo đi.
- Mày ở nhà trông con bé, đi làm gì, đêm rồi sương xuống cảm cả hai mẹ con. Thằng Kiên nhanh lên, tao hẹn người ta rồi.
- Vâng.
Chỉ vài phút sau hai mẹ con đã ngồi ở phường. Đối diện là anh hình sự phường, cũng là hàng xóm nhà mình
- Thằng ku kia sao rồi cháu?
- Đánh cho thừa sống thiếu chết cô ạ, nhất định là không chịu kí vào biên bản. Cháu có gọi điện về nhà nhưng không thấy ông già nó ý kiến gì. Cũng người trong ngành cả, nói một tiếng là anh em khéo léo tác động cho ngay chứ gì đâu…
- Thôi, cháu cứ giam nó nốt đêm nay rồi sáng mai thả cho nó về, nhà nó cũng có sang nói chuyện với nhà cô rồi.
- Đêm nay cháu cho bọn công an nghĩa vụ vào dần cho nó trận nữa cô nhớ.
- Thôi tạm thế là cũng được rồi. Không nên quá tay rồi sau này lại khó cho các cháu thôi.
- Còn cái bọc kia thì làm thế nào cô? Hay đã làm thì làm cho trót, cháu cứ làm cho nó cái hồ sơ cho lên quận cô ạ. Mượn dao giết người, chẳng tội gì.
- Hồ sơ cái gì chứ?- Mẹ mình phá lên cười- Trong ấy chỉ toàn là thuốc kháng sinh thôi- Bà ấy nói làm mình cũng giật nảy người vì bất ngờ.- Thôi thả nó ra cháu ạ, cứ coi như bắt nhầm thế là cả đôi bên đều dễ nói chuyện, mà sau này bọn cháu cũng không khó xử với bên kia.
- Cô cao tay, lại còn lừa cả cháu nữa.- Anh kia cũng vỗ đầu đến đét một cái- Cháu chủ quan quá không xem lại, tí nữa thì lại to tội.
- Chẳng gì thì gì, nếu cô mà để người nhà cô mang thứ ấy ra ngoài, lỡ may làm sao thì khổ nhà cô đầu tiên. Thôi dọa thế cũng đủ rồi, à mà nhà cô mới có ít tổ yến người ta biếu, dùng không hết, lúc nào qua mang về cho mẹ nhé.
- Ấy chết, đắt lắm cháu đâu dám.
- Yến huyết nấu cháo là tốt lắm đấy, mẹ mày dạo này xanh lắm, mấy lần đi chùa với cô chẳng bước phăm phăm được như mọi năm nữa rồi. Mang về mà bồi bổ cho mẹ, nhà cô đây mấy đứa vô tích sự này thì ăn làm gì nữa cho béo trương béo nức ra. Mày nữa đấy, gần 30 rồi cũng lo lập gia đình đi cho bố mẹ còn yên tâm.
- Còn trẻ chán cô ạ, cô cứ giục thế mẹ cháu lại lo ý.- Anh kia gãi đầu gãi tai.
Sau một hồi luyên thuyên ngoài ra phường mẹ cũng dẫn xác được về nhà với mình, chị đã ngồi sẵn ở phòng khách vừa thấy mẹ lên tới nơi đã cất lời
- Mẹ đi đâu về.
- Đi có việc thôi.
- Chị Hằng gọi điện thoại cho con mẹ ạ.
- Có việc gì?
- Chị ấy muốn gặp mẹ bàn chuyện.
- Bảo nó cứ tới đây.
- Con sợ là không hay.
- Không hay gì chứ? Tao tưởng mày tin nó lắm cơ mà.
- Mẹ có nói chuyện với chị ấy cũng cảnh giác, bà này chuyên có kiểu đặt máy ghi âm, sợ mình nói hớ ra điều gì thì không hay.
- Cứ biết thế.
Im lặng một lúc, như kiểu tất cả đang suy nghĩ về điều gì. Bà lại lên tiếng
- Chống thù trong giặc ngoài, giặc ngoài lo xong rồi, giờ muốn tính tới thù trong đây.
- Con chẳng muốn an hem lại đấu đá nhau mẹ ạ. Giá mà biết người ta muốn cái gì mình cũng sẵn sang cho không để được yên.- Chị lại vò vò trán, xoa xoa hai thái dương ra chiều đau đầu vì suy nghĩ.
- Giờ là lúc nhạy cảm, hoặc là mình sẽ đạp người ta, hoặc là người ta sẽ đạp mình. Chẳng có ai được yên hết. Nếu con cảm thấy rằng không đủ sức cáng đáng mọi chuyện, thì rút chân ra còn kịp. Còn không thì đây là cơ hội để con có được những thứ mình muốn mà chẳng phải bỏ ra quá nhiều công sức…- mẹ nói với giọng nhỏ nhẹ và chân thành ít khi thấy ở bà.
- Con chỉ muốn yên bình thôi- Chị lớn tiếng ngắt lời mẹ.
- Tùy con.
Rồi mẹ đứng dậy chậm chãi bước lên tầng, dáng bà cứ tội tội khổ khổ, khác với cái dáng vẻ quyết đoán mạnh mẽ những ngày bình thường. Mình nhìn thấy và chợt có cái gì đó chạnh lòng. Hóa ra tuổi tác chẳng chừa một ai, lòng hơi gợn lên chút cồn cào. Mình cũng bật dậy chạy vội lên cầu thang níu níu vai mẹ khẽ nói thầm đủ để chị không nghe thấy
- Mẹ ơi, hay… để con nhé.
Bà đứng sững một lúc, rồi như hiểu ra cái mà mình đang muốn nói đến. Bà lắc đầu cười
- Sư bố anh, không phải chuyện của anh.
- Nhưng con cũng lớn rồi, có thể làm được
- Hẵng cứ biết thế, rồi chị mày sẽ nghĩ khác ngay thôi.
- Vâng.
Mẹ đóng sập cửa lại đi ngủ, mình vò đầu bứt tai, mày đang nói cái gì thế không biết? Đáng lẽ mình phải hỏi, mẹ có mệt không, có lo nghĩ gì không, có cần con bóp vai cho như hồi xưa không…Nhưng sao những lời ấy nói với mẹ lại khó quá. Tự dưng khóe mắt cay cay, phải lâu lắm rồi mình mới nhìn mẹ từ đằng sau và biết rằng, so với mấy năm trước mẹ có bước chậm hơn một chút, dáng còng hơn ít nhiều,bà đã gánh vác cái gia đình này ngần ấy năm, quá lâu, quá đủ đề cho gánh nặng thời gian oằn lên đôi vai của bà. Hai chị em, đã lớn đến chừng này, ngoài thời gian ăn chơi lêu lổng, có khi nào chợt nằm vắt tay lên trán mà nghĩ xem, đến khi nào mới để mẹ hết lo. Mình giở điện thoại ra nhìn đồng hồ, gần 3h sáng, cái giờ mà đáng lẽ mẹ phải được ngủ ngon từ lâu…

- Di di, cái này dùng thế nào mày?- Mình cầm cái cục tròn tròn nhỏ nhỏ to cỡ 2/3 bao diêm quay sang hỏi con bạn. 
- Mẹ mày, ko được gọi tao là Di Di, nghe như mày gọi chó ý.- Con bé nhăn mặt- Thế này nhớ, để tao chỉ cho. Đây, mày lắp một cái sim khuyến mãi vào, nạp vào đấy tầm 1 củ.
- Vãi hàng, một củ cơ á?
- Mày đừng có nhảy vào mồm cán bộ, mày nghĩ là nó làm thế nào để gừi được tin cho mày. Đây là loại rẻ tiền đấy, loại quay phim chụp ảnh còn phải lắp sim 3G cơ. Đây nhé- Con bé cầm cái cục đen đen lên- Tháo nắp ra, mày lắp cái sim quay ngược đầu vát ra, đợi nháy đèn một cái, đấy thấy đèn đỏ chưa-Mình thò mặt vào gần nhìn cái đèn đỏ nháy nhẹ một phát- Đợi sau 3s thì lắp lại. Rồi giấu vào chỗ nào đó, nhớ hướng cái đầu mic này ra ngoài này- tay nó chỉ vào hai cái lỗ đen đen – Thì nghe rõ hơn. Bán kính trong phòng 20m2 thì nghe cực ổn.
- Thế làm thế nào để kích hoạt nó?
- Mày cầm điện thoại của mày nt vào số điện thoại lắp trong cái máy này. Nó sẽ lưu số mày vào bộ nhớ. Khi nào có bất cứ một âm thanh nào kéo dài liên tục trong 30s, tức nào có bất cứ dấu hiệu nào của một cuộc nói chuyện ở trong phòng ý, thì nó sẽ chụp một kiểu ảnh lưu vào bộ nhớ vào sẽ gọi lại trực tiếp vào số của mày.
- Tiếc nhỉ không có chức năng ghi âm.
- Mày não hả mày, thế điện thoại mày không có chức năng khi âm cuộc gọi à?- Con bé cốc đầu mình một cái rõ đau.
- À ừ nhỉ- Mình gãi tai ngại ngại- Cái này bao tiền hả mày? Cho tao gửi.
- Bọn tao nhập theo lô là 2tr/cái. Thôi lấy mày 2tr. À này, pin chờ là được 1 tuần, còn pin thoại là 6 tiếng liên tục nhé, tốt nhất là cứ khoảng mấy ngày thì sạc một lần cho chắc ăn.Cái này có chức năng đồng bộ tần số với sóng điện thoại nữa nhé, nghĩa là trong phòng mà có người đang nghe điện thoại, thì nó sẽ giống tai nghe blutooth, chuyển từ chế độ nghe lén sang thành nghe mỗi cuộc điện thoại ấy thôi, tuy nhiên là chất lượng cuộc thoại thì không được đảm bảo cho lắm, tao không dám chắc.
- Uầy, hiện đại vãi lều, đúng là đồ của phòng an ninh công nghệ cao có khác.
- Cũng thường thôi, nhiều em còn ngon hơn nhiều.
- Cái này lộ ra ngoài thì mày có bị làm sao không? 
- Sao là sao chứ?- con bé phá lên cười- Mày bắt đầu học tính cẩn thận từ ai thế? Cái này là đồ tàu thôi, Mày nghĩ bên công an sản xuất ra cái này à? bọn tao cũng chỉ mua lại từ mấy công ty xuất nhập khẩu thôi. Thiết bị nghe lén quay trộm thì Hà Nội bán nhan nhản, miễn là mày đừng khai là lấy từ tao là được. Mẹ, tao nói chuyện với cả thằng bán hàng,chủ yếu là bán cho mấy ông thám tử với vợ chồng theo dõi nhau, thâm chí đầy bố sinh viên ở xóm trọ còn mua cả camera lắp vào phòng tắm, bệnh hoạn vãi lều. Sắp 19/8 với 2/9 bên an ninh cũng thắt chặt hơn chút. Camera ở các ngã tư được tăng cường, với cả nhập thêm ít đồ về cho anh em trinh sát. Nhiều lúc đi xe bus gặp bọn phản động lên nói nhăng nói cuội gô cổ được chúng nó về mà không làm gì được vì chúng nó mang quốc tịch nước ngoài, lại được bảo lãnh. Mình thì không ghi lại được vì đ’ có bằng chứng, uất lắm.
- Mà mày không tò mò là tao mua làm gì à?
- Tao chẳng quan tâm, mày thì có bao giờ làm cái gì từ tế đâu.- Con bé lại cười đểu.
- À, tiện nói đến vụ camera, mày có biết đêm ấy ở phòng trực ban…
- Mày định hỏi là ai trực ban đêm mà chúng mày gây chuyện chứ gì?- Con bé lại ngắt lời mình.
- Ukm, tao cũng muốn biết chút ít.
- Để làm gì chứ? Để mày lại đập nát nhà người ta như nhà chú Hùng à? Mày vẫn không phục vì chuyện cái camera ghi lại hình à? Vụ của chúng mày đâu phải chỉ vì bị ghi lại mà bên công an bới lên đâu. Mày phải hiểu là điểm mấu chốt ở đây là tiếng súng,chúng mày chống người thi hành công vụ có tổ chức và gây hậu quả nghiêm trọng. Mày nên quên luôn chuyện ấy đi, đừng bới tung nó lên nữa, dù tao có nói cho mày biết là đêm ấy ai trực ban thì làm sao chứ? Mày có dám khẳng định là do người ta báo cáo lên lãnh đạo không hay là do ai khác? Hơn nữa không phải chỉ có thành phố có camera, quận có, phường có. Một số đơn vị nhà nước và tư nhân khác được cấp phép cũng có. 
- Rồi rồi, biết rồi, mày nói nhiều quá, lải nhải y như mẹ tao.
- Nói là công an, chứ thực ra tao cũng chỉ là công chức bình thường thôi. Không như một số bộ phận khác. Cái gì giúp được mày thì tao không ngại, nhưng mày cũng phải giữ cho tao. Chuyện nhà lão Hùng đấy, đồn ầm cả cơ quan lên. Ai cũng biết nhưng chẳng ai nói ra. Tao không biết có chuyện gì xảy ra với nhà mày, nhưng chúng mày đừng làm khó bố B nữa ( con này có thói quen gọi chú B là bố vì ngày xưa chú ấy nâng đỡ đưa nó vào làm trong công an thành phố) , bố còn mấy năm nữa đâu. Dĩ nhiên công an giao du với băng đảng xưa nay là chuyện bình thường nhưng xảy ra sự cố gì thì khó ăn khó nói lắm… Mày biết đấy giờ bố đang mất tín nhiệm lắm.
- Cái này là chuyện giữa mẹ tao với chú B, tao không biết. Nhưng chuyện giữa tao và mày thì tao đảm bảo.
- Tao thì có gì để mất đâu.- Con bé lại cười to.- cũng chỉ là cái lon thượng sĩ quèn thôi mà, ukm, rồi biết thế.
6h30, tại phòng ăn nhà mình
- Chị Hằng hôm nay không thấy qua nhỉ?
- Tao cũng chẳng mong tiếp đón nó trong nhà này đâu.- mẹ vừa đút thìa bột cho con bé cháu vừa lầm bầm nói.
- Bố bảo tối nay họp cổ đông, lại họp, suốt ngày họp mà chả để làm cái gì - Quay sang mình- Mày đèo chị đi nhé?
- Tối nay em bận, tí đi sinh nhật đứa bạn, chị chịu khó đi taxi đi.- Mình nhăn mặt.
- Mày thì lúc nào cũng sinh nhật với sinh nhẽo, nước đến đ*t rồi mà còn lo chơi bời.
- Ơ chị hôm nay ăn phải ớt chỉ thiên đấy à? Tự dưng mắng em. Dở hơi.- Mình bực mình vùng vằng bỏ bát đứng dậy, mẹ hôm nay cũng lầm lầm ít nói chẳng quan tâm đến cuộc nói chuyện của hai chị em vẫn bình thản đút bột cho con cháu. Thi thoảng lại gắt um lên là con bé biếng ăn. Đứng tần ngần một lúc mình dăt xe phi thẳng.
7h trước cửa bar
- Anh Kiên, đến sớm thế?- Mình vẫy tay chào ông Kiên HG khi ông ấy lăng xăng chạy ra định dắt xe cho mình.
- Đến sớm gì, anh ngủ lại đây làm bảo vệ luôn mà. Hề hề.
- Ngủ đây không về nhà chị nhà có ghen không?- Mình trêu
- Ơ, chú lại quên rồi, vợ anh làm tạp dịch ở đây, hai anh chị ngủ trên tầng 4 mà.
- Vợ chồng son, làm gì thì lôi nhau sang nhà nghỉ bên kia đường nhớ, đừng có bậy ra quán là thần tài sợ chạy mất dép đấy.
- Chú này cứ đùa, anh chị làm quần quật 2,3 h sáng mới xong lúc đấy có thuốc tiên vào thì cũng còn sức đâu mà chiến đấu nữa. Giương cờ trắng đầu hàng thôi. Mà em Minh thế nào? Ngon không?
- Mẹ, anh nói em mới nhớ. Hôm ấy mẹ lôi cổ về sớm, sau vụ lần trước là nhà em đặt giờ giới nghiêm rồi. Giờ đi check hàng khéo chỉ đi được buổi sáng. Số em nhọ lắm anh ạ. Ghi số mấy con hàng nữa ra giấy rồi để trên bàn, lúc về quên đ’ mang về, giờ dọn đổ rác quét nhà chắc vất bố nó đi hết rồi.
- Ở trên phòng an ninh á? Phòng ấy mấy hôm nay đang để rượu với loa, đèn. Chưa dọn dẹp gì đâu. May ra còn.
- Sao lại có loa với đèn ở đấy?
- Bố ( bố nuôi) bảo là bar đang bị để ý, giảm công suất xuống. Rượu giờ cũng phải mang đi gửi không dám để tràn lan như mọi khi nữa rồi. Hết lại lấy, có đêm anh phải chạy đi chạy lại cả chục lần lấy rượu. Oải vãi.
- Thôi được rồi, anh để ý em cái xe, em chạy lên chút. À, không được nói với ai em qua đây nhớ. Vừa nói dối mẹ với chị là đi sinh nhật, chị em mà biết lại chửi bục mặt. Tranh thủ lấy số nhanh, đi check hàng cái.- Mình nháy măt với lão Kiên HG đầy ẩn ý.
- Rồi rồi, mày cũng lớn rồi đấy ku ạ. Con nào ngon mà rẻ rẻ, nhượng lại cho anh trốn vợ đi giải quyết cái nhớ.
- Biết thế- Mình vừa chạy hùng hục lên cầu thang vừa nói vọng xuống.
Phòng nhỏ nhưng chật kín đồ đạc, có chút mùi rượu nặng với mùi đồ điện tử trong phòng. Ngoài bộ bàn ghế hòa phát đặt giữa phòng với cái máy tính bật 24/24 ở góc ra. Phòng chả có cái gì đáng giá. Nhìn xung quanh một thoáng, nhẩm tính nhanh được một góc đặt máy ưng ý và kín đáo. Xong xuôi tất cả, mình thở phào nhẹ nhõm chạy như bay ra đường như sợ ai nhìn thấy. Không quên chào ông Kiên HG với những lời hứa hẹn đầy hấp dẫn. Hí hửng với thành quả công việc mình quyết định tự thưởng cho mình một vòng Hồ Tây cho mát mẻ đã rồi tối về nhà tính sau.

12h30 tại nhà, mẹ với nó ngồi chụm đầu bên con Iphone….
- Sao mày không gửi tin nhắn kích hoạt luôn từ lúc đặt xong ý. Nhỡ chúng nó sớm thì sao?- Mẹ bực mình làu bàu.
- Mẹ buồn cười nhỉ- Mình gắt- Cái này cứ có tiếng nói chuyện là nó tự động gọi lại vào máy mình,phòng đấy thì hết bọn an ninh, bảo vệ, say rượu ngồi đủ cả. Khó khăn lắm mới đặt được vào đấy. Giờ cứ để nó gọi nhỡ đến lúc cần nghe thì lại hết pin thì sao?Với cả chắc chắn là phải xong xuôi mọi việc nhân viên giải tán hết thì mới đủ mặt mọi người mà họp, không sớm hơn 1h đâu. Giờ con kích hoạt là được rồi.
- Mất công mua sao không mua hẳn cái nào tử tế một tí.- mẹ chẹp chẹp môi. Có vẻ động đến đống đồ công nghệ này không phải món tủ của mẹ nên mẹ phát ngôn ra câu nào nghe cũng rất ư là chán đời. Mình gắt um lên.
- Mẹ biết cái gì mà nói. Pin nó cũng chỉ được đến thế thôi chứ đâu mà nhiều hơn.
- Sao đợi mãi mà nó chưa gọi lại? Hay là hỏng rồi.
- Chưa có ai nói gì thì nó gọi lại để cho mẹ nghe tiếng điều hòa à? Mà sao mẹ lại muốn nghe họp làm gì? Sao không hỏi chị là được?
- Mày cứ biết thế hỏi nhiều, mà có phải nó đang gọi lại không?
Mình nhìn vào cái điện thoại, để chế độ rung nên không biết đang có cuộc thoại đến. Bật vội nút nghe và để loa max hai mẹ con lại chăm chú vào cái điện thoại.
- Mọi người tắt hết điện thoại đi chưa ạ?- tiếng chị Hằng là rõ nhất giữa cái đám ồn ào và lào xào trong phòng.- Hôm nay vẫn thiếu một cổ đông, như mọi khi. Không cần nhắc lại nữa. Bố ơi ( chắc gọi bố nuôi) giờ bố là lớn nhất ở đây, con muốn bố lên chủ trì cuộc họp.
- Thôi các con cứ làm với nhau, bố ở đây lắng nghe thôi. Bố nhắc lại, cổ phần của bố trong bar chỉ mang tính ủng hộ.
- Vâng, con xin phép bố, xin phép mọi người, với tư cách giám đốc điều hành, em muốn thông báo một số điều. Thứ nhất có thể sắp có đoàn thanh tra liên ngành của thành phố xuống thanh tra một số quán bar hoạt động trên địa bàn thành phố, mình có nguồn tin xác thực, không phải chuyện gì bên trên cũng chống lưng cho được nên mong mọi người chú ý giúp em. Em mong là anh Bảo ( lão cổ đông béo mà có lần mình đã nhắc tới khi anh bị bắt ở quận)em mong là anh cố gắng chạy chọt như đã hứa, để có giấy phép kinh doanh bar thay cho thẻ môn bài kinh doanh nhà hàng ăn uống cũ, cũng phải nói rõ với mọi người là 90% bar ở Hà Nội không có giấy phép kinh doanh bar nhưng họ lại không dính vào những chuyện phiền phức như mình.- Tiếng lão Bảo nói leo lên “ chuyện nhỏ”- Cái thứ hai, giờ phải thuê thêm kho để rượu và shisha và hai nhân viên giao vận nữa, toàn bộ chi phí em sẽ cho bên kế toán khê khai vào danh sách thu chi đầy đủ.
- Anh có mối, muốn nhập thêm XO về bar có được không? – tiếng một cổ đông nữa của bar , thực ra ngoài một vài người đã gặp mặt mình cũng không biết là có những ai và có bao nhiêu người chung vốn vào đây.
- Việc này không được đâu anh, bên mình đã kí hợp đồng độc quyền với Chivas, nếu là whisky thì tuyệt đối là bên mình không được bán loại nào khác cả. Mỗi tối đều có hai con bên hãng sang bên mình để kiểm tra, nếu mình không tuân thủ hợp đồng sẽ phải bồi thường và lập tức bị cắt nguồn rượu ngay. Với lượng tiêu thụ gần 50 chai một đêm thế này mà không được kí hợp đồng với hãng, phải mua ngoài thì chi phí đội lên rất nhiều. Không tham bát bỏ mâm được đâu.
- Em đã lo làm hợp đồng lao động và đóng bảo hiểm hết cho toàn bộ nhân viên bar chưa?
- Thế này anh ạ, việc của mình là việc rất là mang tính thời vụ nhiều đứa thích thì hôm nay làm, mai nó chán nó nghỉ nếu làm hồ sơ và đóng bảo hiểm hết cho chúng nó, thì rất là phiền. Giờ tất cả những nhân viên an ninh và bảo vệ, là an hem trong nhà em đều có hợp đồng rõ ràng. Bọn phục vụ thì thôi, bọn Pr coi như là khách rồi, em dặn dò chúng nó kĩ. Còn một hai đứa trông xe, mình coi như là bãi khoán trắng cho chúng nó thầu như bãi xe bình thường. Cái gì cũng lách luật được hết. Cái chính bây giờ là giấy phép. Có giấy phép thì không phải lo gì cả.
- Bên mình có nên tuyển thêm quản lý an ninh không? Từ ngày anh Dũng đi thì anh cảm thấy không an tâm cho lắm?
- Anh nghĩ là tuyển ai? Anh tưởng an ninh với bảo vệ là một à? Giống như trông mấy cái xe máy à? Anh cảm thấy bất an thì lo cho anh ấy về đi, chính anh đứng ra nhân với mọi người là chuyện này trong tầm tay, anh lo được hết. Giờ là bao ngày rồi? Anh xem đã làm được gì chưa- Giọng con gái nghe rất xúc động, nếu mình đoán không nhầm thì là vợ ông Dũng lên tiếng.
- Thôi tắt đi- mẹ nói.
- Sao lại tắt con đang nghe mà?- mình giật mình.
- Có gì đáng nghe đâu, cái cần nghe thì chẳng có. Cái không cần nghe lại sắp phải nghe rồi. Được dăm ba câu nữa lại nghe chúng nó cãi nhau như lần trước thôi.
- Vâng.- Mình hậm hực tắt máy, phí cả tiền mua về rồi lại chả dùng vào việc gì.
- Hôm nay thiếu cổ đông đúng không?
- Vẫn thiếu một người mẹ ạ, hình như là người làm trên quận, là cổ đông hình thức thôi, không bao giờ ông ấy đi họp cả, ông ấy chống lưng cho bar nhà mình ở quận đấy ( bar với nhà mình nằm ở hai quận khác nhau),
- Mày đi ngủ sớm đi, kệ chị mày, khi nào nó về nó tự mở cửa, lúc đi dặn nó mang chìa khóa rồi.
Mình dạ ran một tiếng rồi lếch thếch leo lên tầng ngủ. Thôi càng đỡ phiền, đánh một giấc đã cho lành. Nếu không nhầm thì chỉ còn hai ngày nữa là hết 3 lệnh tạm giam.
Đang thiu thiu chìm vào giấc ngủ thì điện thoại rung bần bật như phải bả. mình vốn thính ngủ, sợ nhất là mấy cuộc điện thoại lúc nửa đêm, vốn chẳng mang đến mấy điều tốt lành gì. Vừa làu bàu vừa chửi vừa vừa khấn giời chỉ là con chị gọi xuống dắt xe lên nhà thì tốt với tay đặt cái máy ngang mặt, mình phều phào nói bằng cái giọng ngái ngủ
- Alo. Ai đấy?
- Anh đang ở đâu, đến ngay bar gặp em đi, mọi người về hết rồi.- Giọng đích xác bà Hằng.
- Ơ, ảo à, nhầm số rồi chị ơi- Mình trả lời, mắt vẫn nửa nhắm nửa mở, đầu dây bên kia xẹt xẹt xèo xèo một tí, tiếng nói nghe nhỏ và yếu hẳn đi như kiểu dò đài bị lệch sóng chút ít, giọng một người đàn ông chen vào
- Anh không tới đấy được, hôm nay có việc, tình hình thế nào rồi em?
- Anh đánh động cho con Minh chạy đúng không? Giờ anh giết em rồi, cả nhà nó đang nghi lên đầu em hết đây này, chúng nó giết em lúc nào không biết đâu.
Mình bật dậy như chưa hề từng ngủ, câu nói này làm cho mình tỉnh hẳn. Ngơ ngơ và đứng hình một chút cho máu dồn kịp lên não. Sau khi nhìn lại số điện thoại gọi đến,mình hớt hải lao như bay xuống nhà, thất thanh gọi
- Mẹ, mẹ ơi, dậy dậy …


Đọc tiếp: Chạy án - Phần 6
Home » Truyện » Truyện Teen » Chạy án
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM