Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chị quản lý dễ thương - phần 3

Em nằm ở viện suốt một tuần, rồi về nhà dưỡng thương thêm hơn 1 tuần nữa mới thấy khỏe hẵn. Lúc này đây em nhớ quán café lắm, nhớ chị L nữa, em chỉ muốn mau chóng bình phục hoàn toàn để trở lại làm việc. 
Rồi thì cái gì đến nó đến, em tháo băng, và trở lại làm việc sau gần 3 tuần ở nhà. Không biết mọi người ở quán thế nào rồi, không biết có nhân viên nào mới không, em hồi hộp trở lại quán lắm mấy thím ợ. 
Em quên, sau khi bị đánh và được chuyển vào bệnh viện thì em hay tin chiếc wave thần thánh của em đã bốc hơi . Có lẽ lúc đó hỗn loạn quá nên có kẻ đã chờ thời cơ rồi lấy mất. Thế là em phải đập heo mua lại chiếc Honda 67 của ông chú để đi đỡ.
Như thường lệ, 4h sáng em dậy sớm chạy bộ và tập tạ, hơn 3 tuần nghỉ tập, 6 múi của em đã phai mờ các thím ạ , em buồn lắm, nên em quyết tâm tập luyện để lấy lại phong độ . Tập xong thì em đi học. Đúng 1h45 em đã có mặt tại quán trên chiếc 67 mới mua.

Em bước vào quán mà tim em xao xuyến các thím ạ, khung cảnh quen thuộc, mới 3 tuần mà như 3 tháng vậy. Mọi người chào mừng em trở lại, chị L, 2 thằng mặt ngựa nồng nhiệt chào mừng em, ôm nhau thắm thiết, em thấy Lacoste đứng đó thì liền chạy đến ôm nó nhấc bổng lên rồi hun lên má nó liên tục:
- B.N ơi anh nhớ em lắm!
Lúc đó em nhớ nó quá nên không kiềm chế được, mặt nó ngu ra trông thấy mấy thím ợ . Con Công Chúa thì khoanh tay nhìn em cười.

Hôm đó chị L đi mua đồ ăn về đãi mọi người ăn nhân ngày em đi làm lại. Công Chúa sau 3 tuần gặp lại thì em thấy nó có vẻ chăm chỉ hơn hẵn.

Con Lacoste từ khi bị em ẳm lên hun, nó có thái độ buồn cười lắm, cứ gặp em là mặt đỏ như gấc, nói năng lắp bắp kiểu như thẹn thùng ấy mấy thím ạ.

6h hôm đó, hai thằng mặt ngựa về, nhưng Công Chúa thì vẫn ở lại, em thắc mắc, đến hỏi chị L:
- Ủa nó làm ca tối luôn hả chị?
- Ừa, nói nhỏ em nghe thôi, ba nó gửi gắm nó cho anh K.
- Là sao chị?
- Là anh K sẽ giúp ba nó giữ nó ở đây từ trưa tới 10h tối để nó lo làm việc mà không đi chơi bời nữa.
- Ông ba này ác thiệt chị!
- Chị thấy được đó chứ, dạo này nó làm việc chăm chỉ lắm, bớt đanh đá hơn trước rồi. 
Em nghĩ thầm: ‘Công chúa đã hóa lọ lem chăng’

Đoạn rồi em nhìn nó cặm cụi dọn ly trên bàn mà thấy thương lắm mấy thím ợ. Nó đem ly vào rửa, em thấy nó loay hoay suốt từ trưa tới giờ nên vào phụ nó:
- Em nghỉ đi, để anh rửa cho!
Nó nhìn em, không nói gì, rồi bước ra quầy xếp bàn ghế lại gọn gàng, em bất ngờ thật luôn, bình thường là nó sẽ lấy iPhone 4 ra lướt rồi. Càng nhìn càng thấy nó dễ thương, khác hẵn với 2 ngày đầu tiên đi làm. Em cứ nhìn nó mãi, nhìn cái tóc đuôi ngựa lắc lắc mỗi khi nó lăn xăn chạy đến bàn tiếp khách

Khoảng 6h45 Chị L dặn em trông quán cẩn thận rồi lấy xe đi. Em, Lacoste, Công Chúa làm việc luôn tay từ 6h trở đi khách khá đông. Công Chúa được vào pha nước luôn, 2 đứa pha, em thì bưng bê. Đến tầm 8h kém thì khách ít đi, cũng là lúc con Lacoste về.

Bây giờ trong quán chỉ còn em và con Công Chúa cùng 2 3 khách. Khi khách về hết rồi thì cái cảm giác một nam một nữ lại sẽ tìm về trong em

Chap 16: Công Chúa đáng yêu.

Bài nhạc Kiss The Rain du dương cùng ánh đèn vàng lãng mạn, cái chuông gió treo trước cửa đang nhẹ nhàng đung đưa, cặp đôi nhân tình âu yếm nhau trên chiếc sofa dài, không gian đó hòa lẫn với mùi café dịu dàng tạo cho em một cảm giác lâng lâng khó tả. Công Chúa đang loay hoay rửa ly ở phía dưới bếp, tội nghiệp, vừa pha nước, vừa rửa ly, vừa phục vụ, cả ngày hôm nay quả là một ngày cực nhọc cho một cô bé chân yếu tay mềm như thế. Hì hục rửa thật kỹ từng chiếc ly, mồ hôi Công Chúa ướt đẫm hết cả lưng, lộ ra cái dây áo ngực màu hồng hằn trên lưng áo. Những giọt mồ hôi lăn trên đôi má em, những lần em bặm môi, những lần em thở mạnh, những lần hất cái đuôi ngựa khi nó rũ xuống vai, Công Chúa ơi, em đẹp quá.

Rồi, đôi tình nhân đã về, trong quán giờ chỉ còn mình em và cô Công Chúa bé nhỏ. Đống ly cũng đã rửa xong, Công Chúa chùi tay vào cái tạp dề đang đeo rồi đi đến quầy, tự pha cho mình một ly trà chanh, lấy ghế ngồi nhâm nhi ở đó. Như một thỏi nam châm, em như bị Công Chúa hút lấy, em vờ đi đến quầy tìm cách tiếp cận Công Chúa.
- P ơi! Em biết làm soda chanh không?
Công Chúa không nói gì, đứng dậy đi đến chỗ em rồi mở tủ lạnh lấy soda và chanh ra làm liền tại chỗ. Công Chúa thực sự đã thay đổi rồi mấy thím ợ, nhớ ngày nào em kêu ra tiếp khách còn gắt gõng với em, thế mà giờ đây em vừa hỏi thôi thì đã làm dùm em một ly soda rồi, thiệt dễ thương và đảm đang. 
Công Chúa loay hoay cắt từng lát chanh, em thì đứng ngay bên cạnh. Cả ngày làm việc vất vả nên Công Chúa hơi hôi, cơ mà em thích lắm, mùi hôi của con gái nó làm mình hưng phấn sao sao ấy mấy thím ợ. Em cứ hít lấy hít để, giờ mà được ôm Công Chúa vào lòng thì sướng biết bao, lúc đó em có thể ngửi từ cổ xuống…cũng được. 
- Xong rồi nè!
Công Chúa đưa cho em ly soda chanh mát lạnh với một lát chanh xinh xắn gắn trên ly, khéo tay thế không biết. Em cầm ly soda đến ngồi kế Công Chúa.
- Anh ngồi đây được không?
- Ùm!
Em bối rối lắm, không biết nên bắt chuyện gì, cái không khí im lặng này làm em thấy khó chịu.
- Bạn trai em sao rồi?
Công Chúa im lặng một hồi
- Em chia tay với ảnh rồi!
- S…Sao vậy?
- Em thấy ảnh không tốt!
- Sao lại không tốt, đẹp trai cao ráo, đi moto chuẩn man thế…
- Chỉ là vẻ bề ngoài thôi…
- Vậy à?
- Lòng dạ ảnh hèn hạ, hẹp hòi lắm… Em nhận ra từ lúc ảnh đánh nhau với anh đấy.
Phải đấy, lúc 1 on 1 thì nó xin tha mạng rồi chạy cong đuôi, về sau lại gọi người đánh up em thế kia.
- Vậy em chủ động chia tay trước à.
- Ùm… sau khi chia tay, ảnh nhắn tin cho em rằng “em chỉ là qua đường thôi”.
Nói đến đây tự nhiên nó bắt đầu mếu. Đệt! Mít ướt y như con Lacoste vậy. Thấy nó sắp khóc nên em nói dỗ:
- Hôm đó anh lỡ miệng nạt em, làm em khóc, mai mốt anh đền cho em nhé.
- Đền gì?
- Em thích gì anh đền nấy!
Nó suy nghĩ một hồi…
- Em chưa nghĩ ra! Khi nào nghĩ ra thì em nói anh được không?
- OK!
Rồi nó vui vẻ trở lại. Công Chúa kiêu căng lạnh lùng ngày nào giờ đã trở thành một Công Chúa dễ thương, đáng yêu. Em uống một hớp soda chanh rồi khen:
- Khà…Ngon quá! 
Nó nhìn em cười híp cả mắt, không gian quanh em như chậm dần lại, lần đầu em được nhìn Công Chúa gần đến vậy, làn da trắng hồng, đôi mắt long lanh, cái mũi nhỏ xinh, đôi môi chúm chím. Em lúc đó chỉ muốn cắn vào bờ môi xinh xắn ấy mà thôi. 
Rồi bỗng có khách vào, Công Chúa nhanh nhảu chạy ra tiếp khách, em thì vẫn đê mê tưởng tượng hình ảnh hôn Công Chúa…
- Anh N, phụ em với!
Em giật mình…
- Rồi anh tới liền.
Hôm đó có một đám Tây vào ăn mừng cái gì ấy, chúng nó kéo bàn xếp thành bàn dài rồi hát hò, đùa giỡn um sùm đến hơn 9h30 mới chịu về , bày bừa khắp bàn. Em với Công Chúa dọn dẹp đến hơn 9h45 vẫn chưa xong, Đang dọn thi có tiếng còi xe, em nhìn ra thì thấy ba Công Chúa đến đón. 
- Thôi em về trước đi, để anh dọn được rồi.
- Vậy em về trước!
Công Chúa vào lấy túi xách rồi đi ra 
- Bye anh…
Công Chúa mở cửa ra ngoài rồi cùng ba về. Hình ảnh Công Chúa vẫy tay “Bye anh” cứ hiện lên trong đầu em mãi…

Chap 17: Cá sấu nổi giận.

Từ khi Công Chúa làm luôn ca tối thì em với chị L cũng ít vụn vặt lại, chị L có nhiều lần dụ em sau giờ làm đi nhà nghỉ nhưng em từ chối, em sợ bị phát hiện . Quay lai với Công Chúa, thực sự trong 3 người con gái: Chị L, Lacoste, Công Chúa thì em đều có những kỷ niệm riêng với từng người, kỷ niệm khiến em khó quên nhất chính là với Công Chúa, em đã chửi Công Chúa rồi về sau còn đổ máu nữa, nên lúc nào gặp Công Chúa em cũng có một cái ấn tượng dành riêng cho ẻm. Thêm nữa là Công Chúa bây giờ rất đảm đang và dễ thương, ai cũng yêu mến…Em nghĩ trong 3 người, em đã fall in love với Công Chúa mất rồi.

Trong những lúc làm việc, em thích ngắm Công Chúa nhất, cứ lăn xăn lăn xăn, cái tóc đuôi ngựa cứ tưng tưng theo nhịp, mồ hôi đẫm cả lưng để lộ dây áo ngực, mỗi ngày một màu . Em thương Công Chúa lắm, Công Chúa làm gì em cũng vào phụ, hai người rửa ly chung, xếp bàn chung, dọn hàng chung, ngày càng thân mật hơn. Em hay đùa giỡn với Công Chúa khi làm việc lắm, lúc thì cù léc, lúc thì nhấc bổng lên vai như John Cena , lúc thì bắt dọa ma. Nói đến dọa ma em mới nhớ, Công Chúa nhát lắm mấy thím ợ, có lần Công Chúa rửa ly bên trong, em thì đứng ngoài quầy xếp ly, có con thằn lằn rơi vào người Công Chúa, nó hét toáng lên phủi phủi rồi vừa khóc vừa chạy ra ngoài rối rít:
- Anh ơi, anh ơi! Bắt nó ra cho em đi. Hu hu
Em chẳng hiểu gì cả…Nó thì rối rít bù lu bù loa, làm cả quán ai cũng nhìn.
- Bắt con thằn lằn ra, nó bò lên người em…hu hu 
Em chả thấy con thằn lằn nào cả, thấy nó sợ quá nên giả bộ bắt rồi ném qua cửa sổ.
- Rồi! xong rôi!
Nó ôm em cứng ngắc lúc nào không biết , vừa ôm vừa nấc không ngừng. Thế là em đã biết Công Chúa sợ con thằn lằn. Em bế Công Chúa đặt lên cái ghế cao gần quầy rồi lấy khăn giấy lau nước mắt cho nó, cứ như em bé vậy các thím ạ, dễ thương lắm . Khóc xong nó cứ ngồi thừ ra đó, có lẽ nó vẫn còn sợ, em ra ngoài mua một bịch bánh tráng trộn đem vô cho nó ăn để đỡ sợ, bỗng chị L nói:
- Sao không mua cho chị nữa? 
Đệt! em giật mình mấy thím ợ, chả biết nói sao, em nói đùa:
- Chị lớn rồi, không được ăn bánh tráng! 
Chỉ chẳng nói gì, quay mặt đi vào quầy làm việc. Cái đệt, lần đầu tiên em thấy chỉ làm mặt lạnh như vậy, chị L ghen chăng …Sau cái vụ thằn lằn đó, chị L lạnh nhạt với em lắm mấy thím ợ, mỗi lần em đang làm việc cùng Công Chúa thì chỉ lại sai em qua phụ Lacoste , chỉ ghen ra mặt mấy thím ợ. 
Hôm đó chị L thì viết sổ sách, hai thằng mặt thộn lau bàn, quét nhà, Công Chúa thì sau vụ thằn lằn không dám vào bếp nữa, ngồi ở ngoài dọn dẹp quầy, em với Lacoste thì ở trong bếp rửa ly. Trong bếp im lặng đến sợ mấy thím ợ ,chỉ nghe tiếng ly chén va vào nhau “leng keng”. Kể từ vụ quần sịp thì con Lacoste đã không nói chuyện với em nữa rồi. Hai người đứng đấy, mặc ai nấy rửa…
- Anh thích chị P hả? 
Đệt! em hết hồn mấy thím ợ, tự nhiên hôm nay nó lại bắt chuyện với em, lại còn hỏi vấn đề nhạy cảm nữa.
- Đ…Đâu có, sao em hỏi vậy?
- Em thấy…anh cưng chị P lắm mà.
- Thì anh coi nó như em gái thôi mà.
Nói đến đây em lại liếc ra quầy nhìn Công Chúa, em lại bắt đầu bị cái đuôi ngựa đó thôi miên, em cứ đảo mắt theo cái đuôi ngựa đang lắc lắc khi Công Chúa di chuyển, rồi em nhìn xuống cái lưng áo, cố nhìn thấu vào trong để xem hôm nay Công Chúa mặc áo lót màu gì . Em như người mất hồn vậy, tay thì rửa ly, mắt thì dán vào Công Chúa, em si mê Công Chúa thật rồi mấy thím ợ. 
- Hôm đó anh lấy quần lót em về làm gì vậy?
- À! Anh lấy về ngửi. 
Đệtttttttt ! Em cũng éo hiểu lúc đó lại buột miệng nói ra như vậy nữa, đúng là khi mình tập trung vào cái gì đó thì không để ý gì tới xung quanh nữa mấy thím ợ. Nói xong em rối rít lắp bắp không ra chữ nhằm biện hộ thì bị nó tát cho một cái dính đầy xà bông lên mặt . Nó đi một mạch ra ngoài, bỏ lại một mình em với đống ly. Nó tát mạnh lắm mấy thím ợ. Em nhận ra tình cảm giữa em và Lacoste giờ đây không còn gì có thể cứu vãn nữa…

Chị L thì lạnh nhạt với em, Lacoste thì không thèm nhìn mặt em, giờ đây em chỉ còn mỗi Công Chúa, em rửa xong đống ly rồi lên quầy ngồi chơi với Công Chúa. 
- Ngày mai phát lương phải không anh.
- Đúng rồi!
- Em nôn quá! Hi hi
- Nôn nhận tiền à?
- Uhm, từ khi đi làm, ba không cho tiền em nữa. Em cứ nhận lương là để dành, giờ được 9 triệu rồi đó.
Hic, khâm phục thật, em cứ nhận lương là xài xả láng, có nhiêu ăn nhiêu, chả tiết kiệm được đồng nào. 
- Em đang để dành tiền mua một con Husky về nuôi, ngày mai nhận lương xong là đủ luôn. Hi hi.
Hóa ra Công Chúa đang nôn nóng mua chó về nuôi, em được biết thì giống chó ấy đẹp lắm, như chó sói ấy mấy thím ợ. Nhắc đến chó em lại nhớ đến con chó mập nhà Lacoste, lâu rồi em không gặp nó, rồi em nghĩ đến Lacoste, em buồn lắm mấy thím ợ, em không muôn bị nó nghĩ là một thằng dâm dê biến thái, nhưng chuyện đã lỡ rồi. Đoạn rồi em với Công Chúa ngồi nói chuyện về chó mèo. Công Chúa yêu động vật lắm mấy thím ợ, không biết có yêu con sâu mập mạp của em không.

Tối hôm ấy, chỉ có em và Công Chúa ở lại quán, chị L dường như giận em hay sao ấy mà không trực ca tối nữa. Chỉ có hai người nên hơi cực, Công Chúa với em làm liền tay, vã hết cả mồ hôi, vừa pha nước, vừa tiếp khách, vừa bưng bê. Lưng áo Công Chúa ướt đẫm, dây áo ngực màu trắng lộ ra.

Đến gần 9h thì khách mới về hết, em với Công Chúa cùng dọn bàn, rửa ly rồi ngồi lên quầy nghỉ ngơi.
- Phù…..Mệt quá!
- Em khỏe ghê đó P.
- Chắc em phải đề nghị chị L mướn thêm người làm ca tối quá.
- Thì bình thường có chị L phụ cũng được mà, tại hôm nay chỉ bận.

Công Chúa cầm lý nước chanh tu ực ực, mồ hôi từ trán chảy xuống mặt rồi xuống cái cổ, em nhìn mà muốn liếm một cái mấy thím ợ. Mùi cơ thể Công Chúa thoang thoảng bên em, rồi tiếng thở gấp làm em nóng hết cả người.
Em từ từ ngồi sát vào rồi hôn lên má Công Chúa…

Chap 18: Một phút lầm lỡ.

Môi em chạm nhẹ lên má Công Chúa, điều đầu tiên em cảm nhận được là sự mềm mại của làn da, tiếp đó là mùi mồ hôi nồng nàn ấm áp. Công Chúa liền quay sang nhìn em, em giật mình “rút” môi về, hai ánh mắt nhìn nhau, Công Chúa ngỡ ngàng trông thấy, tim em đập thình thịch…
Mặt Công Chúa bắt đầu đỏ lên. Gương mặt ngây ngô ấy, đôi môi ấy làm em rạo rực, em lấy hết can đảm hôn vào môi Công Chúa, em cảm nhận được một chút ướt át khi môi kề môi, môi Công Chúa mềm mại lắm các thím ạ, giấy phút ngắn ngủi đó bỗng dập tắt khi Công Chúa đẩy em ra, sau đó là một cái tát đau điếng vào mặt. 
- Anh…Anh xin lỗi!
Công Chúa liền chạy ra khỏi quầy, rồi chạy thẳng ra cửa, em bấy giờ mới hoàn hồn lại. ‘Mình vừa làm cái éo gì thế này’. Em liền chạy ra ngoài cửa ngóng thì thấy Công Chúa đang ngồi trên cái ghế đá kế tiệm, Công Chúa quay qua nhìn em rồi lập tức quay lại cúi mặt xuống như sợ em vậy. Em nhìn Công Chúa suy tư một hồi thì trở vô quán. Cả đêm hôm đó, mỗi người một nơi, Công Chúa cứ ngồi mãi ngoài quán, em thì ở trong thơ thẩn một mình. Em đã nghĩ Công Chúa sẽ siêu lòng với em, em đã quá tự mãn…
Đoạn em nghe tiếng xe, rồi Công Chúa vào quán, em chẳng dám nhìn, Công Chúa đi thẳng vào bếp lấy túi xách rồi đi một mạch ra ngoài rồi hồi sau tiếng xe chạy đi. Ba Công Chúa đến đón, giờ đây quán chỉ còn mình em theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng…
Tối hôm đó em trằn trọc mãi, chị L giận em, Lacoste nguyền rủa em, Công Chúa thì sợ em…Sự vô ý, tự mãn và gấp gáp đã làm cả 3 thấy được mặt xấu của em. Em như rớt xuống vực sâu. Giờ em chẳng còn mặt mũi nào mà gặp ai nữa…
Ngày hôm sau, em có một buổi sáng sầu não chưa từng thấy, nhìn mấy đứa con gái trong trường mà chán nãn, giờ em chỉ muốn được một trong 3 người tha thứ, em sợ cảm giác bị ghẻ lạnh lắm, đang ngồi buồn thì em có điện thoại, là thầy dạy Boxing của em, thầy ấy muốn nhờ em dạy lớp vỡ lòng buổi tối giúp, lương tháng 5 triệu. Đề nghị hấp dẫn thật nhưng em chả còn tâm trí, vả lại em còn phải làm ở quán nữa.
Trưa hôm ấy, trên chiếc 67 cà tàn, em mong cho đường đi tới quán dài ra thêm, em sợ phải đối diện với 3 người. 
2h15 em mới có mặt tại quán, em bước vào, hơi mát từ máy lạnh xoa dịu cái nóng ngoài đường, chị L, Lacoste, Công Chúa, mỗi người nhìn em một vẻ, nhưng đều mang một điểm chung là sự lạnh nhạt buốt đến từng đốt xương sống. Em lủi thủi vào cất ba lô rồi bắt đầu làm việc. Có một cái ly bị mẻ, làm em lúc rửa bị cắt vào ngón tay, máu chảy ra. Em vội ra hỏi chị L:
- Chị có băng cá nhân không?
Chị L lạnh lùng đáp:
- Hỏi con P kìa!
Chị ấy vẫn còn giận lắm mấy thím ạ. Công Chúa đang dọn ly, em lủi thủi bước đến, Công Chúa thấy em liền né tránh, lúc đó em buồn lắm mấy thím ợ, em thấy đây là dịp có thể hàn gắn tình cảm lại, Lacoste vốn tốt bụng, em đánh liều đến chỗ Lacoste.
- Em có băng cá nhân không, anh bị đứt tay…
Nó vờ như không nghe, cứ cắm đầu pha café…Em buồn lắm mấy thím ạ, em cảm giác như bị cả xã hội ruồng bỏ. Đoạn rồi hai thằng lựu đạn chỉ em tiệm thuốc gần đây mà tự đi mua băng. 
Khoảng chiều chiều, khách khá đông, mọi người làm việc rất vất vả. Lacoste đang gọt cam thì bị đứt tay, em thấy tay nó chảy máu, sẵn có băng cá nhân mua dư liền chạy đến chỗ nó, xé băng ra
- Đây anh dán cho!
- BUÔNG RAAA! 
Nó hét lên, cả quán ai cũng nhìn em, cứ như em làm vừa làm việc gì xấu lắm ấy, rồi em đặt băng cá nhân xuống bàn cho nó rồi cúi gầm mặt xuống đi thẳng vào bếp rửa ly. Hôm đó là ngày đi làm đau khổ nhất của em. Chị L giờ cứ 5h là về, Lacoste 8h về, chỉ có Công chúa là ở lại với em đến 10h, nhưng chẳng ai nói ai câu nào nữa, lúc nhàn rỗi thì em ngồi chơi, Công Chúa thì lướt iPhone, đến giờ thì ba đến rước về. Cứ như thế, những ngày tiếp theo em làm việc trong sự ghẻ lạnh của 3 người.
Một buổi tối buốn tẻ, em ngồi trong quán chả biết làm gì, ngồi bật điện thoại coi danh bạ, em coi một hồi thì thấy số của sư phụ em, em chợt nhớ tới lời mời dạy võ cho lớp vỡ lòng. Suy nghĩ một hồi em gọi cho sư phụ, hai thầy trò trò chuyện, bàn giao công việc xong thì em cúp máy. Hóa ra người dạy lớp vỡ lòng chuyển công tác sang quận khác nên thiếu người dạy, cũng lâu rồi không vận động tay chân, lương cũng cao, thế là em quyết định nghỉ ca tối để đi dạy Boxing. 
Hôm sau em gặp anh K để xin nghỉ ca tối, em lấy lý do là bận học, ảnh cũng thông cảm cho em. Hôm đó em đi làm bình thường, đến 6h thì em mở tủ lấy balo rồi chào mọi người. Lúc này thì chị L hỏi em.
- Em nghỉ làm ca tối hả?
Thấy chị L hỏi thăm, em cũng vui lắm
- Dạ! năm nay học căng lắm nên em làm một buổi thôi.
Em thấy Lacoste với Công Chúa nhìn em mãi, không biết tụi nó có luyến tiếc không, hic.
Em lên chiếc 67, chạy thẳng đến võ đường, thay cái quần thể dục vào, mặc áo ba lỗ màu trắng, mang giày bata. Lâu lắm rồi em mới trở lại căn phòng tập thân thương. Phòng tập bây giờ đông hơn hẵn, trên võ đài và khu bên phải là đội tuyển tập, còn khu bên trái là lớp vỡ lòng, em đi từ từ vào lớp, nhìn vào cái gương trên cửa sổ, em trong bộ đồ thể thao nhìn phong độ lắm mấy thím ợ, hi hi. Em gặp lại các huynh đệ cũ rồi chào hỏi bắt tay nhau, chợt em thấy sư phụ
- Sư phụ!
Sư phụ quay sang em tay bắt mặt mừng rồi dẫn em đến khu vỡ lòng. Mấy đứa vỡ lòng thấy sư phụ tới thì loay hoay đóng thùng, xếp hàng ngay ngắn nghiêm trang chào thầy.
- Thầy giới thiệu với mấy em! Đây là thầy N, từ giờ sẽ dạy thế thầy T cho các em.
- Chào cả lớp!
Bổng có một con nhỏ hô to:
- Chào thầy đẹp trai!

Chap 19: Boxing girl.

Em liếc mắt nhìn nó. Sư phụ gắt gỏng:
- Không đùa giỡn trong lớp! Đi ra chống đẩy 10 cái.
- Thôi mà thầy!
- Mau!
Nó miễn cưỡng bước ra ngoài hàng rồi bắt đẩu chống đẩy.
Sư phụ tiếp tục
- Thôi cả lớp tập chăm chỉ nhé.
Thầy vỗ vai em rồi đi lên võ đài luyện cho đội tuyển.
Em quay lại với lớp. Lớp vỡ lòng khá đông, tầm 30 học viên, đa số là nam, nữ thì chừng 4 5 người, kể cả con đang chống đẩy. Em đợi con kia xong thì bắt đầu luôn. Nó đứng dậy, mặt đỏ gay cả lên. Con này cao tầm 1m6, để tóc ngắn ngang vai, mắt rất to, nhìn giống người Thái Lan, tướng tá cân đối, dân thể thao mà. Đoạn rồi em cho cả lớp khởi động, căng cơ, rồi sau đó tập đánh bài 1, bài 2. Em vừa khoanh tay ra sau vừa đếm một hai rồi đi xung quanh để chỉnh sửa tư thế cho học viên. Đi một hồi thì đến chỗ con kia, nó tập rất nghiêm túc, tư thế chuẩn nên cũng không chỉnh sữa gì. Tập được một hồi lâu thì em cho lớp nghỉ 5 phút. Bọn học viên bu quanh em tâng bốc dữ lắm mấy thím, đa phần là hỏi tập bao lâu mới được dáng như em, rồi em chỉ tụi nó cách tập rồi chế độ ăn uống, chúng nó có vẻ kính trọng em lắm. Đoạn rồi em đến thùng trà đá múc nước, con kia cũng cùng lúc đến uống, nó nhìn em rồi trêu chọc:
- Thầy dzú bự.
Nói xong nó múc một ly trà đá tu ực ực rồi chạy ra đấm đá tụi con trai. Em cũng bó tay với nó. 
- Rồi, mọi người về vị trí đánh kết hợp 1,2,3,4 (Đấm thẳng và móc ngang hàm)
Em tập trung nhìn con kia, bình thường theo em thấy nó khá quậy, nhưng khi vào tập thì rất nghiêm túc. 
Để em tả chi tiết đồng phục boxing cho mọi người dễ hình dung: Đồng phục gồm quần đùi, áo 3 lỗ (Có 2 màu: xanh hoặc đỏ), riêng con gái thì mặc thêm áo thun tay ngắn bên trong.
Đến 7h30 thì em cho lớp giãn cơ đến 8h về. Em xách balo về, con nhỏ kia đi đến bên em chào:
- Em về nha thầy dzú bự!
Rồi nó cắm đầu chạy đi trước. Nó mặc cái áo khoác hoodie màu cam, cái nón trùm đầu có hai cái lỗ tai to và nhọn chỉa lên y như con hồ ly ấy.
Dạy xong em thấy thoái mái hẵn, quên cả buồn phiền về 3 cô nương kia, em thấy đi dạy võ là một quyết định đúng đắn. 
Mới hơn 8h tối, thiết nghĩ quán còn mở, em dự sẽ chạy ngang qua xem thế nào. Trên chiếc 67 huyền thoại, em vi vu trên đường và thẳng tiến tới quán café. Đến đầu hẻm, em tắt máy dẫn bộ từ từ vào, em đứng nép nép sang một bên, nhìn trộm vào quán. Quán vắng hoe, Công Chúa đang chán chường nằm bĩu môi trên quầy, chị L thì đang chơi laptop, còn Lacoste chắc về rồi. Nhìn cả hai đáng yêu lắm mấy thím ợ, em ngắm một hồi lâu thì lên xe chạy về nhà. 
Em nằm trên giường, tiếng hét “TRÁNH RA!” của con Lacoste cứ văng vẳng trong đầu em, nghĩ đến mà buồn lắm, lần đầu tiên nó nạt em như thế, nghĩ cũng phải thôi, so với hành động “đội bại” của em đối với nó thì như vậy là quá nhẹ. Em trằn trọc mãi, tìm cách để hòa giải với 3 người, em nhớ cái toilet, nhớ con chó mập, nhớ cái quần sịp, nhớ con thằn lằn, nhớ ly soda chanh. Rồi em ngủ thiếp đi. 
4h sáng dậy, em chạy bộ, gập bụng, hít xà…Kể từ ngày xuất viện, em lười hẵn đi, cơ bụng 6 múi của em giờ không còn rõ và săn chắc như xưa nữa, em nghĩ đến lớp võ, nghĩ đến sự hâm mộ của các học viên nhằm lấy lại động lực tập luyện. Vậy là lịch trình của em đã thay đổi, sáng tập luyện rồi đi học, trưa đi làm đến 6h tối và tiếp tục đi dạy võ đến 8h. Kể ra cũng đỡ nhàm chán hơn, được nhiều tiền lương hơn, nhưng…giảm bớt thời gian ở cùng 3 thiên thần đáng yêu…
Đi học về, ăn cơm, ngủ trưa đến 1h15 thì bắt đầu dậy đi làm. Giờ đây khi ở trên quán, chỉ có không khí lạnh lẽo bao trùm, em chỉ mong được về sớm để giải tỏa căng thẳng. 5h30h em lủi thủi ra khỏi quán, không bé nào chào tạm biệt em cả…
Bây giờ là 6h tối, em đang đứng lớp cùng với hơn 30 học viên boxing. Cả lớp đóng thùng rồi cúi chào em một cách nghiêm túc. Em bắt đầu khởi động. Cả lớp đang xoay hông thì con “Hồ Ly” xuất hiện với cái áo hoodie màu cam có tai cáo, nó đến trễ 10 phút. 
- Xin lỗi thầy em đến trễ…
Em nhớ đến chuyện hôm qua nó dám chọc em là “Thầy dzú bự” nên phạt nó chống đẩy 20 cái vì tội đến trễ. 
- Ra kia hít đất 20 cái cho tôi!
- 20 cái sao em hít nổi!
- Nhanh!
Nó cau có, cởi áo khoác ra rồi ra ngoài chống đẩy. Đoạn rồi em thấy nó hít được khoảng 12 cái đã run tay rồi nên tha cho vào lớp. Khởi động xong cho lớp tập đánh đối kháng theo cặp, cộng thêm đánh gió vài hiệp rồi cho nghỉ 5 phút. Con Hồ Ly đến chỗ em múc nước uống.
- Lần sau đi tập đúng giờ nghe chưa!
- Dạ, em biết rồi!
rồi nó múc nước uống. Uống xong nó ngồi xuống cạnh em.
- Thầy mấy tuổi vậy thầy?
- Thầy 20 tuổi. 
- Vậy thầy còn đi học không?
- Có chứ, thầy đang học đại học. Em nhiêu tuổi?
- Em đang học lớp 12.
Vậy ra nó nhỏ hơn con Lacoste 1 tuổi. 
- Thầy có bạn gái chưa thầy?
- À…Ừm…Chưa!
- Dzậy thầy làm bạn trai em nha! Hi hi
WTF? 
- Nói giỡn làm thấy ghê!
Đoạn rồi nó lại tung tăng chạy vào đám học viên đấm đá nhau chí chóe…Con Hồ Ly này tính tình dễ gần, vui vẻ, hòa đồng, trái ngược hoàn toàn với con Cá Sấu kia. Mỗi lần đến giờ về nó lại chào em: “Thầy dzú bự em về!”

Thế là ngày qua ngày, làm việc ở quán rồi lại đến võ đường dạy, những ngày tháng vui vẻ ở quán nay còn đâu, nhiều lúc nhớ lại mà lòng đau như cắt.

Rồi đến một ngày định mệnh…
Hôm ấy là một ngày bình thường như bao ngày khác, em đi học về lại đi làm, đi làm xong lại đi dạy võ. Sau khi dạy xong, tự dưng em lại muốn ghé tiệm café để xem mấy baby đang làm gì. Thế là em cùng 67 huyền thoại vi vu đến quán.
Chuẩn bị qua đường để vào hẻm thì em chợt thấy Lacoste đang đạp xe ra hẻm, hết ca của nó, thế là em đổi ý định đi theo sau nó chơi. Con Lacoste này đi xe nhát lắm mấy thím ợ, nhất là mấy khúc qua đường. Em cứ thế, trên 67 huyền thoại tàn tàn theo sau Lacoste, em thì đi hơi sát lề đường, còn nó thì đi giữa làn xe hai bánh, hai bên xe chạy lên tấp nập. 
Đi đến ngã một ngã tư trên đường Phan Đăng Lưu, Lacoste đang chuẩn bị quẹo thì từ đằng sau, một chiếc su xì bo chạy bạt mạng lên quẹt thẳng vào xe đạp của Lacoste rất mạnh, em nghe một cái rầm giật cả mình, chiếc xe đạp như gãy cả khung, Lacoste té đập mặt xuống đường…

Chap 20: Đừng bỏ anh, Lacoste!

Chuyện xảy ra quá nhanh, em như bay hết cả hồn phách, đến khi định thần lại rồi em vẫn chưa tin vào những gì em đang thấy trước mặt, thằng chạy su xì po cũng mất lái mà trượt té lê một đoạn hơn 3 mét dưới lề đường, chiếc xe đạp nằm lăn lốc trên đường, cái khung xe gập hẵn sang một bên, dòng người đằng sau thắng gấp lại, những người ở gần thì hoang mang, những người ở sau thì bấm còi inh ỏi. Lúc này tim em như ngừng đập, tai em như bị ù, em cuống cuồng xuống xe, quên cả gác chống, chiếc 67 ngã nhào... rồi chạy đến chỗ Lacoste. Nó nằm bất động dưới đất, Lúc này trong đầu em chỉ lặp đi lặp lại một câu duy nhất “Đừng chết!, đừng chết!...”. Em vội vàng quỳ xuống trở mình nó lại, hai mắt nó nhắm tịt, cái mắt kính văng đi đâu mất rồi, mặt mũi trầy trụa ghê lắm, rách cả trán và môi, máu chảy chảy ra bết vào cả tóc. Em sợ lắm, em vuốt tóc nó tóc nó lên, em lay nhẹ nó. 
- B.N, B.N ơi!
Rồi em nghẹn cả cổ họng mấy thím ạ.
- B.N ƠI!!!!!
Nó không nhúc nhích gì cả. Bấy giờ em mới nhìn lên, không biết từ bao giờ mà người dân đã bu đầy xung quanh, đa số là người đi đường ,họ ngồi trên xe máy mà tò mò dòm dòm, họ chỉ biết đứng nhìn thôi mấy thím ạ. Lúc đó em nghĩ nó chết rồi mấy thím ạ, em sợ lắm, em sang thằng chó đẻ kia, nó đang lom khom dựng xe lên, em tức mà khóc luôn mấy thím ạ, em đứng dậy chạy thẳng đến chỗ nó rồi tháo nón bảo hiểm đập tới tấp vào đầu nó mà nát hết cả cái nón, nó ngã nhào xuống đất, em vừa khóc vừa đạp mấy cái liên tục vào mặt nó, rồi 3 4 người kéo em ra can, một bà thím ngồi trên chiếc Lead màu bạc nói với em.
- Chở con nhỏ tới bệnh viện Gia Định nhanh đi, ngay ngã tư đây nè
Đúng rồi, bệnh viện, lúc này em mới bình tĩnh lại. Em dùng vừa chạy lại chỗ Lacoste vừa hét to:
- AI BẮT DÙM CHIẾC TAXI HAY XE ÔM DÙM ĐI.
Đoạn rồi có một bác vào giúp em, bác trung niên để tay vào cổ Lacoste rồi nói với em:
- Không sao, còn sống!
Em mừng lắm, em nhìn bác ấy mà đầu gật gật không ngừng. 
- Tránh ra, taxi tới rồi!
Một bác trung niên khác đến lùa mọi người ra.
- Ẵm nó lên xe nhanh!
Em lật đật bế Lacoste dậy, bác ấy theo em ra mở cửa giúp. Bệnh viện rất gần đó mấy thím ợ, chạy một tý đã đến, em vội lấy bóp, thấy tờ 100k đầu tiên thì liền lấy ra đưa bác tài luôn rồi mở cửa đi thẳng vào bệnh viện. Em hối hả vừa ẵm Lacoste, vừa la hét:
- Cứu người, cứu người dùm đi! 
Ai cũng nhìn em mấy thím ạ, đoạn rồi vào trong sảnh, mấy bà y tá thấy em thì liền vội vàng chạy đến em
- Cô ơi, cứu con với!
- Đụng xe hả!
Em gật đầu lia lịa. Rồi một bà vội dẫn em đến một phòng cấp cứu, giúp đặt Lacoste nằm lên giường. Rồi đuổi em ra ngoài ngồi. Em ngồi đấy, thấy mấy bà hồi nãy cùng 2 ông bác sĩ khác hối hả chạy đến chỗ Lacoste. Em lo mà tái mặt cả đi, mồ hôi đầm đìa trên người. Từ lúc tai nạn xảy ra đến giờ, nó không nhúc nhích chút nào, em sợ nó chết lắm. 
Lúc xem phim có mấy cảnh tương tự vậy thì thấy bình thường, giờ đây trãi nghiệm nó lần đầu thì mới biết cảm giác của người trong cuộc. Em từ từ bình tĩnh lại rồi lấy điện thoại gọi báo cho anh K để anh K gọi cho mẹ Lacoste, em không biết số mẹ nó. 
Rồi khoảng 30p sau anh K chở mẹ Lacoste đến bệnh viện gặp em, mẹ nó khóc quá trời luôn, nhưng nó đang trong phòng cấp cứu, chưa được vào gặp, mẹ nó cứ xỉu lên xỉu xuống, em với anh K dỗ mãi mới dịu được phần nào. 
….
Hồi sau thì mấy bà y tá gọi em, mẹ Lacoste vội đứng dậy đến chỗ y tá hỏi han liên tục. Y tá nói không sao, chấn thương không đến nỗi nghiêm trọng, do con bé bị shock bất ngờ nên ngất xỉu. Lacoste được băng cái đầu, may mấy mũi trên trán, em nhìn mà nhớ lại hồi em nằm viện. Hồi nữa mẹ nó cám ơn em rối rít rồi khuyên em về nghỉ ngơi, còn bác ở lại chăm sóc nó. 
Em với anh K ra về, anh K hỏi chuyện rồi em kể cho nghe. Ảnh nói em:
- Em có duyên với B.N đấy. Cái đó gọi là giác quan thứ 6.
Em cũng chả tin vào mấy cái đó, anh nói thì cứ ầm ừ thôi, mà thấy cũng đúng, tự dưng đúng hôm nay em lại muốn quay lại quán ngắm gái. Có lẽ em với nó có duyên thật, duyên đến nỗi lụm được nguyên cái quần sịp thần thánh, chuyện đó hi hữu đấy. 
Đoạn rồi em chào anh K, rồi bắt đầu thấy thiếu thiếu cái gì đó. Đệt, chiếc 67 của em, em bắt xe ôm chạy lại hiện trường, vừa đi vừa cấu nguyện nó sẽ còn nguyên ở đó. Rồi đến nơi, chiếc xe đã bốc hơi. Em buồn lắm, rồi thì cũng kệ, coi như của đi thay người. Đang loay hoay lấy điếu 3 số ra hút thì có một bác xe ôm bên đường hú em, em nhìn qua thì thấy cái bác bắt mạch cho con Lacoste khi nãy, bác ấy chạy xe ôm, em càng mừng hơn khi thấy chiếc 67 của em đậu kế chiếc dream của bác, em mừng lắm mấy thím ợ, em vội chạy sang cám ơn bác, rồi bác hỏi han con Lacoste, hai bác cháu ngồi chém gió một hồi thì em về. Nhờ những người như bác xe ôm ấy mà trong mắt em xã hội mình còn rất đẹp, nhất là cái quận Bình Thạnh này, đúng với cái tên của nó “Bình Thạnh”. 
Tối hôm ấy em về ngủ một giấc say mèm vì quá mệt.

Sáng hôm sau em trốn học, trên đường em ghé mua một con gấu bông to rồi đến bệnh viện thăm Lacoste. Em vi vu trên chiếc 67 huyền thoại cùng con gấu bông to được đặt nằm trên bình xăng xe mà thẳng tiến đếnh bệnh viện…
Đến bệnh viện, em chầm chầm cùng con gấu bông trên tay bước vào phòng, Lacoste đang ngồi một mình buồn hiu trên giường bệnh, nó đeo cặp kính mới, nhìn dễ thương hơn hẵn, mặc dù bị băng bó nguyên cả cái đầu.
- B.N ơi!
Nó quay sang nhìn em, em bước đến bên giường, nhẹ nhàng để con gấu lên người nó.
- Anh tặng em nè!
Nó tròn xoe mắt nhìn em một hồi rồi bắt đầu mếu, rưng rưng nước mắt…

Chap 21: Sau cơn mưa trời lại sáng.

Nó bắt đầu hức hức, hai dòng nước mắt lăn dài trên má, chắc nó vẫn còn sợ. 
- Thôi, thôi, sao vậy, anh có mua gấu tặng em nè!
Rồi nó khóc lớn hơn, mấy người trong phòng nhìn em quá trời. 
- Em không thích con này hả, để tý anh đem đổi con khác đẹp hơn nha!
Dỗ ngọt một hồi thì nó nín. Đoạn rồi em hỏi thăm sức khỏe nó, rồi cả hai nói chuyện. Nó không ghẻ lạnh em nữa. 
- Mẹ em kể anh đưa em vào bệnh viện đúng không?
Em cười rồi nhìn nó gật đầu
- Sao anh có mặt đúng lúc vậy?
- Um…Thì anh là thần hộ mạng của em mà.
Nó nhìn em cười
- Em cám ơn anh…
Em xoa đầu nó.
- Ái da!
- Ấy chết, Anh xin lỗi, anh quên. 
- Bắt đền đi!
- Đền gì giờ?
Nó suy nghĩ một hồi…
- Giờ anh phải nghe lời em, em hỏi gì phải nói thật, nói xạo ba má chết chùm, anh thề đi! 
Đệt, nó bị đập đầu xong ăn nói độc địa hẵn ra…
- Uhm, anh thề…em hỏi gì hỏi đi.
Nó lại suy nghĩ một hồi thì ngại ngùng hỏi:
- Anh…lấy quần lót của em về ngửi thiệt không?
Đệt! em ngượng chín cả mặt, em còn nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy không nữa. Em cứ ngập ngừng. Em nghĩ đến lời thề hồi nãy mà cũng sợ. Cắn rắng mà cúi mặt gật gù. Lúc đó em muốn độn thổ luôn ấy, chẳng dám nhìn nó nữa. Rồi nó hỏi tiếp:
- Anh…ngửi chi vậy? 
Giọng nó cũng ngại chẳng thua gì em.
- Thì…ngửi cho thơm! 
Đệt, đệt, đệt! Lúc đó bí quá nói bừa ra mấy thím ạ. Lúc này máu như dồn hết lên mặt em, chưa bao giờ em rơi vào tình trang khó xử mà xấu hổ như lúc này. Em thấy nó không hỏi nữa thì liếc mắt lên nhìn nó cái, chợt thấy ánh mắt chằm chằm của nó em vội cúi xuống lại. Em muốn đi về! 
- Anh thấy thơm hả?
Móe! Nó muốn dồn em vào đường cùng mấy thím ạ. 
- Ừ! …Hơi khai một chút. 
Em chịu đựng hết nổi rồi mấy thím ợ , nói toẹt ra luôn. Nó cũng đỏ mặt không thua gì em, nó lại hỏi tiếp.
- Vậy anh có thích ngửi quần lót của em không?
Cái đệt cm, nó ăn nhằm cái gì thế không biết, hỏi toàn cái gì đâu không, em khó xử vãi cả con gà mái mấy thím ợ, lúc đó em nhục như con cá nục luôn. Tim em đập thình thịch, đồ hết cả mồ hôi.
- Anh có thích không?
- T...Thích! 
Bỗng mẹ nó vào, em tạ ơn trời phật, em vội chào bác rồi đánh trống lãng xin về trước. Trả lời câu hỏi với nó mà đổ mồ hôi ướt hết cả nách. Trên chiếc 67 huyền thoại, hình ảnh quần lót màu trắng có ren cứ hiện lên trong đầu em. Đang đi thì chị L gọi điện rũ em đi thăm Lacoste, em bảo chỉ là vừa thăm về.
Em về đánh một giấc đến trưa rồi đi làm.

Đúng 1h45 em có mặt tại quán, vừa vào quán thì hai thằng mặt ngựa bu đến, kêu em kể lại chuyện hôm qua chúng nó nghe, đoạn rồi em đưa chị L một bịch bánh tráng trứng cút. Chỉ có vẻ thích lắm, còn mời em ăn chung. Em nhẹ nhõm hẵn, phần nào cũng làm chỉ bớt giận hơn. Vậy là sau một đêm kinh hoàng và một bịch bánh tráng trứng cút đã giúp em hàn gắn được với Lacoste và chị L…Giờ đây chỉ còn Công Chúa, nụ hôn vội của em đã tạo nên một bức tường ngăn cách em và nó, em không biết làm cách nào để Công Chúa lại vui vẻ lại với em, họa chăng em một lần nữa làm “anh hùng cứu mỹ nhân” thì may ra, hơi hi hữu nhỉ mấy thím.

Lúc này Công Chúa xuống nhà dưới đi vệ sinh, em thì đang làm việc, bỗng Công Chúa chạy lên với vẻ mặt sợ hãi, Công Chúa chạy tới chỗ hai thằng mặt ngựa. Em nghe loáng thoáng Công Chúa nói:
- Hai anh vô toilet bắt con thằn lằn ra dùm em, nó cứ nằm trên vách bồn cầu mãi không chịu đi. 
Hai thằng mặt ngựa thì cứ đùn đẩy cho nhau, đệt mẹ, hai thằng đàn ông đi sợ thằn lằn. Em đi đến.
- Đâu, chỗ nào anh xuống bắt cho. 
Công Chúa dẫn em xuống toilet, quả nhiên có một con thằn lằn rất to đang nằm đấy, em hù mãi nó không chịu đi.
- Anh bắt nó ra luôn đi, không tý nó lại bò vào.
Em dùng hai ngón tay bắt nó lên, Công Chúa sợ xanh cả mặt, nép mình đằng sau em, em đi lên quán, thấy hai thằng mặt ngựa, em lấy con thằn lằn hù một cái, chúng nó tái hết cả mặt, chị L cũng sợ nữa. Đoạn rồi em đem con thằn lằn ra ngoài thả lên cây cột điện. Em trở lại quán, nhìn Công Chúa cười rồi nói:
- Khi nào thấy thằn lằn thì kêu anh bắt cho!
Công Chúa gật đầu rồi cám ơn em. Nhờ con thằn lằn ấy mà Công Chúa đã nói chuyện với em sau bao tháng ngày lạnh nhạt.

Cả ngày hôm ấy, em vui lắm, đúng như câu “Sau cơn mưa trời lại sáng”. Chỉ tiếc là không có Lacoste, em thấy thiếu vắng lắm, cô bé pha café lạnh lùng đâu rồi…Đến chiều chiều, quán vắng bớt, Công Chúa ngồi ghế salon lướt iPhone, hai mặt ngựa quét nhà, em thì đứng trong quầy với chị L xếp ly, dọn vệ sinh quầy. Mỗi lần em đứng gần chị L em lâng lâng lắm mấy thím ạ, người chỉ thơm lắm, mái tóc dài bồng bềnh như trong quảng cáo vậy. Em đang xếp ly thì chị L bỗng thò tay xuống sờ tờ rym em… em phê lắm nhưng sợ mọi người để ý nên cứ gạt tay chị ra, càng gạt chỉ càng sờ mạnh, làm em chào cờ luôn, chỉ cứ soa đều dọc theo đường thẳng của thằng nhỏ, em mê mẫn luôn mấy thím ợ, đang phê thì chị nắm tay em cho vào váy, ướt hết cả tay luôn, đoạn này em xin không kể chi tiết ạ. Cảm giác “ăn vụn” theo kiểu public thế này nó thích thích sao đó mấy thím ợ. Rồi đến 6h chiều em về, em vẫy tay chào Công Chúa, Công Chúa cũng chào lại em…

Trên chiếc 67 huyền thoại, em phi thẳng đến võ đường. Em gửi xe, đang dựng xe thì em nghe:
- Chào thầy dzú bự!
Em vừa nghe đã biết là ai, vâng, đó chính là con Hồ Ly không đuôi nhí nhố . Nó chào xong thì loay hoay dựng xe, em vào lớp trước. 
Võ đường đa số là nam nên phòng vệ sinh nữ chúng nó lấy làm khu chứa bao cát, găng tay, áo giáp luôn các thím ạ, chiếm luôn phòng vệ sinh nữ, nên học viên nữ thường thay đồ sẵn ở nhà trước khi đi tập, hoặc vào toilet nam khóa cửa mà thay. Toilet nam khá to, bên trong có nhiều bồn tiểu và chỗ rửa tay, còn có 4 nhà cầu ngăn cách rất tiện nghi và kín đáo. 
Em như thường lệ vào nhà vệ sinh thay đồ, đoạn mắc ị quá nên vào nhà cầu cuối, khóa cửa rồi xử lý, khi xử lý xong, chuẩn bị mặc quần thì em nghe có tiếng mở cửa rồi khóa cửa ở ngoài, em nghe tiếng trò chuyện, giọng con gái. Em thấy có điềm nên mở hé cửa ra nhìn thử, ra là con Hồ Ly với một con trong lớp đang nói chuyện, thấy chúng nó mặc đồ thường, em dự sẽ có chuyện hay nên cứ ở trỏng rình, đúng như em dự đoán, chúng nó thay đồ, con kia nhan sắc cũng thuộc hạng ma chê quỷ hờn nên em không quan tâm…Đoạn rồi con Hồ Ly cởi quần ra…

Chap 22: Nỗi lòng Hồ Ly.

Nó bắt đầu cởi nút quần, tiếng kéo phẹc- mơ- tuya “xoẹt” một cái làm em ngưng thở một nhịp. Nó bắt đầu kéo chiếc quàn jeans xuống…Em rao rực hết cả người, nó mặc quần lót hình Pikachu, cặp mông săn chắc, tròn như hai trái banh, nhìn mà muốn cắn một miếng mấy thím ợ … Rồi nó cởi áo ra, nó không mặc áo ngực, nhưng em không thể thấy được phần trước được. nó còn giơ tay lên ngửi nách, rồi gãi mông nữa mấy thím ạ, bọn con gái khi ở không gian riêng tư thì chúng nó cũng có những hành động thô thiển y như con trai tụi mình vậy, xong nó lấy áo nịt ngực thể thao mặc vào, cái áo khá bó, sau đó mặc đồng phục vào, con kia cũng thay xong, đoạn nó cùng nhỏ bạn mở cửa ra ngoài. Em như nhặt được vàng mấy thím ợ, rồi em dự sẽ lên sớm và rình ở đây mỗi ngày.

Cả lớp đóng thùng, nghiêm trang gập người chào em. Như thường lệ, cả lớp khởi động, căng cơ rồi tập đánh gió, em rất nghiêm khắc nên cả lớp tập rất nghiêm túc và hăng say, em để ý con Hồ Ly, nó tập đổ hết cả mồ hôi ra, em lại nhớ đến cái mông căng tròn của nó. 
Sau giờ giải lao, cả lớp tập họp lại chia theo cặp tập đánh đối kháng, lớp bị lẻ một người, thế là em kêu con Hồ Ly ra em tập riêng với em để lớp đủ cặp. Em với Hồ Ly tập đối kháng với nhau. Nhân đây cũng kể mấy thím nghe, trong lớp võ có hai con thích em ra mặt, nhưng vì tụi nó cũng thuộc dạng quỷ khóc thần sầu nên em không đề cập đến chi tiết. 
Quay lại với Hồ Ly, tập với em nó thích thú lắm mấy thím ạ, nó cứ thủ thế nhảy nhót rồi đấm vào bụng em.
- Bụng thầy cứng dữ, thầy có múi bụng không thầy.
Em chưa kịp nói gì thì nó kéo liền áo em lên. Tuy bụng em không còn rõ múi như xưa nhưng cũng gọi là tạm chấp nhận được, cộng với việc mồ hôi làm nó bóng lên nhìn cũng rõ hơn bình thường. Nó “Ồ” lên một tiếng rồi hỏi:
- Thầy tập bao lâu mới được dzậy thầy?
Em bực mình
- Lo tập đi, nói nhiều quá!
Rồi em với nó tập đối kháng, em đánh nó đỡ, rồi em đỡ nó đánh. Mỗi lần như vậy là cơ thể cả hai cứ va chạm vào nhau, nhiều khi tay em chạm vào ngực nó nữa cơ, thích lắm mấy thím ợ. Con Hồ Ly tuy đổ mồ hôi nhiều nhưng vẫn rất thơm tho, nhìn nó ở cự ly gần em mới nhận ra gương mặt nó rất sắc sảo, nhất là cặp mắt, to tròn, long lanh, lông mi dày, cặp mắt của nó theo em là đẹp nhất trong 4 người. 
Tập một hồi lâu thì nó mệt lã, ngồi phịch xuống sàn, em la:
- Đang tập không được ngồi. 
- Em mệt quá thầy ơi! Đứng không nổi nữa…
Rồi nó nằm bẹp ngửa xuống sàn, hai chân thì để hỏm. Lúc này em đứng đối diện nó, cái quần đùi rộng thùng thình nên thấy hết cả bên trong, em thấy cả cái ngấn chính giữa trên cái quần lót luôn.

Tám giờ, hết giờ tập, cả lớp về, em cởi áo cho mát rồi tu nước ực ực, con Hồ Ly bỗng xuất hiện, nó cầm điện thoại giơ về phía em.
- Thầy cho em chụp tấm hình khoe mấy nhỏ bạn.
Chưa kịp nói gì nó đã chụp rồi chạy đi mất.
- Cám ơn thầy!

Em hí hững lắm mấy thím ạ, không ngờ em được nó hâm mộ thế. Thế nên em khuyên mấy thím có rỗi thì đi tập tạ để cơ thể cường tráng, ít nhiều cũng được mấy gái chú ý hơn.

Thế là tối ấy, em bị cặp mông của Hồ Ly ám ảnh, em bắt đầu mơ tưởng về nó, khăn giấy, gel bôi trơn đã chuẩn bị.

Hôm sau đi làm, một ngày làm việc bình thường như cân đường hộp sữa. Quán lúc bấy giờ đang vắng khách, em đang ở sau quầy dọn dẹp, Công Chúa thì đang ngồi trước quầy lướt iPhone. Kể từ ngày em bị Công Chúa tát đến giờ đã hơn 2 tuần rồi, hôm trước em còn giúp Công Chúa bắt thằn lằn nữa, nên giờ cũng cảm thấy dễ chịu hơn, không còn sợ đụng mặt nhau như lúc trước nữa. 
Đang dọn thì em liếc nhìn Công Chúa, cái đuôi ngựa ngoe ngoảy nhìn đáng yêu lắm. Đoạn rồi em vô tình thấy hình nền trên iPhone của Công Chúa là hình một con husky con rất đẹp, em liền hỏi:
- Em mua chó rồi đó hả?
Công Chúa quay lại nhìn em, rồi chỉ vào điện thoại.
- Con nay hả, em nuôi được hơn 2 tuần rồi.
- Đẹp quá ha!
- Đẹp thì mới mua chớ!
Công Chúa hết ác cảm với em thật rồi các thím ạ. Em vui lắm, rồi hai đứa bàn về chó mèo suốt. 
- Em yêu động vật lắm! chó nè, mèo nè, gấu nè…
- Thế à! Thế em có yêu con thằn lằn không?
- Gớm! em sợ con đó nhất, người nó mềm mềm, bò lõm ngõm thấy mà ghê. Em chỉ thích con gì to to mà nhiều lông thôi. 
Nghe nó nói đến đoạn này thì buồn cười éo chịu được, em cười khằng khặc.
- Anh cười gì thế?
- Không, không có gì!
Lúc bấy giờ em chợt thấy chị L nhìn em chằm chằm từ lúc nào, nhìn xong chỉ lại lơ đi, em cảm thấy có gì đó bất an . Em vờ đến mượn laptop của chỉ.
- Chị L! Cho em mượn laptop lên mạng tý nhé!
- Mượn iPhone của con P kìa! 
Đệt, em linh cảm quả không sai. 
Sáu giờ chiều, em lấy balo rồi ra cửa
- Anh về nha P!
- Bye anh!
- Em về nha chị!
chị L chả thèm nhìn lại em. Em lủi thủi ra lấy xe.

Và bây giờ, em trên chiếc 67 huyền thoại chạy bạt mạng đến võ đường nhằm đến sớm để rình Hồ Ly thay đồ. Vâng, em đã đến rất nhanh, em vội gửi xe rồi đi thẳng vào võ đường, ghé ngay vào nhà vệ sinh nam và cố thủ trong nhà cầu thứ tư.
Em sốt ruột đợi mãi chả thấy ai vào, em bắt đầu mất kiên nhẫn, rồi em bỗng nghe tiếng mở cửa.
- Có ai ở trong này không?
Là giọng con Hồ Ly , em mừng vãi ra các thím ạ, em nhẹ nhàng hé cánh cửa ra để nhìn trộm. Nó không thấy ai trả lời liền đóng cửa lại rồi bấm khóa. Nó đứng vào bồn rửa mặt một hồi lại trở ra cửa kiểm tra kỹ xem đã khóa chưa, rồi nó lại quay vào, nó bật điện thoại xem cái gì đó rất lâu, rồi nó đặt điện thoại xuống đất, em bắt đầu khó hiểu.

Rồi cái gì đến thì nó đến, nó bắt đầu cởi quần ra, cặp mông căng tròn lại hiện ra, em rạo rực cả lên các thím ợ. Bỗng dưng nó cởi cả quần lót …Em hoảng hồn luôn, rồi nó quay người lại, em giật mình khép cửa hẹp lại đề phòng nó phát hiện. Lúc này cả phần dưới của nó phơi hết ra trước mắt cả mấy thím ạ, thằng em của em bắt đầu tỉnh giấc. Nó quay lại rồi ngồi phịch xuống sàn dang chân ra , rồi một tay cầm điện thoại lên rồi nhìn chằm chằm vào, còn tay kia


Đọc tiếp: Chị quản lý dễ thương - Phần 4
Home » Truyện » Truyện Teen » Chị quản lý dễ thương
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
pacman, rainbows, and roller s