Lamborghini Huracán LP 610-4 t

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Nhật ký buồn ... chuyện tù 2013 - phần 4

5h30p sáng ngày hôm sau.
- Buồng… dậy!
Tôi nghe tiếng hô nhỏ nhỏ nhưng cũng phải bật dậy luôn, vì lúc này cả buồng ai cũng thế. Sau khi dậy, chúng tôi gấp chăn chiếu gọn gẽ rồi mang xuống chỗ quy định. Tiếp theo chúng tôi lại về chỗ ngồi như bình thường. Lúc này dân chơi, trách nhiệm, lính phủ bắt đầu đi xuống nhà mét để vệ sinh, đánh răng rửa mặt. Dân chơi, trách nhiệm, lính phủ vệ sinh xong, lúc này Tuấn trật tự quay sang hô :
- Sàn ngắn vệ sinh đi. 
Hô xong thì các ông sàn ngắn đi vệ sinh trước, 5 người một nối đuôi nhau đi xuống, xuống đến cửa nhà mét thì thằng lơ bắt đầu đưa bàn chải đánh răng cho từng người, đợi đến khi lính phủ cho phép thì mới được vào. Sàn ngắn đánh răng xong xuôi thì trật tự hô cho sàn dài đi vệ sinh, chúng tôi vẫn tiếp tục nối đuôi nhau 5 người một, đến cửa nhà mét thì đợi lính phủ hô “tiếp” thì mới được vào. Vào trong thì tôi thấy 1 cái chậu nhựa to, bên trong vất khoảng 7,8 cái bát nhựa. Chúng tôi vớ lấy mỗi người 1 bát múc nước trong chậu để đánh răng.
- Mỗi người 2 bát, không thằng nào hơn nhé. 1 thằng lính phủ ra lệnh.
Bát đầu tiên đánh răng, bát thứ 2 rửa mặt. Tất nhiên là chưa đến tuổi dùng khăn mặt các bác nhé, dùng tay không mà rửa. Đánh răng rửa mặt xong xuôi thì bắt đầu đến màn đi vệ sinh nhẹ. 5 người ngồi quây thành 1 vòng hướng về lỗ cống, tụt quần, ngồi xuống đái như đàn bà. Xong xuôi đứng dậy đi lên. Vẫn phong cách cụp pha, chắp tay sau đít, đi chân mèo sát lề đường đi về chỗ ngồi.
- Buồng tập thể dục. Tuấn trật tự hô.
Chúng tôi bắt đầu xếp hàng trên mà, mỗi mà xếp 2 hàng để tập thể dục. Dân chơi, trách nhiệm trở lên ai thích thì tập, không thì thôi, ngoài ra thì phải tập hết. Màn khởi động bắt đầu nhẹ nhàng như bài thể dục ở cấp 3. Đến màn chống đẩy thì được ăn 25 cái, đứng lên ngồi xuống 30 cái sau đó rồi chạy tại chỗ làm tôi mệt đứt hơi không thể tưởng tượng được. Kết thúc bài tập thể dục sau 15p, chúng tôi được ngồi nghỉ và chưa phải bó gối. Lúc này bên dân chơi bắt đầu dọn mâm bát, lính phủ lôi mỳ tôm ra cho vào từng bát rồi lấy nước nóng cho vào. Mùi mỳ tôm bốc lên thơm nức mũi làm tôi cảm thấy thèm. Đến khoảng 6h30 thì thầy vào mở cửa. Để vào trong buồng thì thầy mở cửa hành lang trước. Chỉ cẩn nghe thấy tiếng lạch cạch là cả buồng ai về chỗ nấy và chuẩn bị tư thế điểm đứng. Thầy Thành vào đứng ở cửa lồng, lúc này anh Nghị béo cũng đứng ở bên trong lồng và hô :
- Chào cán bộ !
- Chào cán bộ ! cả buồng đồng thanh.
- Buồng điểm ! Anh Nghị béo hô.
- 1,2,3,4…..53, Chúng tôi điểm từ đầu đến cuối.
- 54, báo cáo thầy buồng 54 điểm đủ. Anh Nghị là người điểm cuối cùng và báo cáo. Báo cáo xong xuôi thì thầy thành bắt đầu mở cửa và đi ra ngoài. Lúc này dân chơi bắt đầu tản mát, ai đi ngủ thì lại lôi chăn chiếu ra ngủ, ai ra ngoài hành lang thì ra, còn ai đọc sách thì lại vẫn đọc. Ở đây riêng buổi sáng và chiều, vào giờ hành chính thì không bao giờ được chơi bời vì các thầy cấm làm ồn, ai mà làm ồn thì xác định, kể cả trưởng buồng.
Chúng tôi bắt đầu ngồi nói chuyện nhỏ. Tôi khát nước nhưng không biết làm thế nào, liền quay sang hỏi anh 2SG :
- Anh ơi, em khát nước quá, lúc nào mới được uống nước hả anh?
- Khi nào có nước trại bọn nó mới cho uống, uống ít thôi không là không nhịn vệ sinh được đâu.
- Em biết rồi. Cảm ơn anh. 
Tầm 7h30, xe lồng chạy ra ngoài xách 1 xô nước nóng vào. Nước vẫn còn bốc hơi do trời quá lạnh. Lính phủ bắt đầu bóc mỳ tôm và cho nước trại này vào. Những ai có lưu ký hay có quà thì được ăn mỳ tôm vào bữa sáng. Kinh tế quay chỉ tôi và bảo :
- Thằng này hôm qua có 3 gói mỳ tôm, sáng nay cho nó ăn.
Tôi vâng vâng dạ dạ và đi vào mâm ăn mỳ tôm. Vẫn như hôm qua, trước khi ăn thì tổng phủ đều khoanh tay mời :
- Em mời các anh ăn sáng. 
- Em mời các anh ăn sáng. Chúng tôi mời lại.
Do nước không đủ độ nóng nên mỳ tôm hảo hảo ăn cứ sần sật do chưa chín hẳn, cái thìa nhựa sắp gẫy cũng khó mà dùng để ăn nên tôi cứ húp rồi nuốt thẳng mỳ tôm vào miệng. Ăn xong chúng tôi lại về chỗ, công việc dọn dẹp lại do lính phủ làm. Tầm 5p sau thì 1 người mang lưng ca nước xuống cho chúng tôi lần lượt uống. Nước hơi nóng nhưng tôi cũng cố làm 2,3 ngụm vì biết rằng nếu ko uống thì đầu giờ chiều tôi mới được uống tiếp. Rất may ở buồng này thứ 7 và chủ nhật không phải học nội quy nên tôi không phải xuống ngồi học và cũng không phải bó gối. Lúc này anh Nghị trưởng buồng đi xuống và bảo là nếu ai lạnh thì đem chăn ra mà đắp, nhưng không được ngủ, nếu ngủ thì sẽ ăn đánh. Chúng tôi bắt đầu đi lấy chăn đắp và ngồi nói chuyện, ngày nghỉ nên bọn trật tự cũng không hay soi lắm. Các dân chơi thì nằm ngủ gần hết, tôi nhìn thấy thế mà thèm nhưng tặc lưỡi vì chưa gọi được về. Buổi sáng trôi qua bình thường, đến trưa thì có 1 việc động trời xảy ra. Bật buồng…
Lúc chúng tôi chuẩn bị đi ngủ thì Tuấn trật tự chửi 2 thằng lính phủ và gọi bọn nó xuống. Khi 2 thằng lính phủ ngồi xuống lòng mà để thằng Tuấn hỏi thì thằng Tuấn tát luôn 2 thằng lính phủ 2 phát. Tức nước vỡ bờ, chắc là do ức chế từ lâu nên 1 thằng đứng dậy nhẩy vào định bật. Thằng đứng lên tên là Tiệp, nhà ở TX, nó đấm vào mặt thằng Tuấn trật tự nhưng thằng Tuấn né được, bọn lính phủ thấy thế thì 2,3 thằng cũng nhẩy vào. Dân chơi đang ngồi thấy có biến thì đứng dậy hết. 2,3 người nhẩy vào can nên cuộc bật buồng diễn ra chóng vánh, thằng Tuấn trật tự cũng ko bị ăn phát nào. Lúc này anh Nghị mới gọi 3 thằng lính phủ liên quan trực tiếp đến vụ việc để hỏi thì hóa ra thằng Tuấn trật tự do ngứa mắt nên định bắt lỗi. Anh Nghị biết được như thế liền nói :
- Anh không biết chúng mày có coi anh là trưởng buồng nữa hay không. Dù trong buồng có xảy ra vấn đề gì thì chúng mày cũng phải báo cáo với anh. Thằng Tuấn nó không đúng thì chúng mày cũng không được phép bật nó mà phải nói lại với anh trước. Dù gì nó cũng là trật tự và nó có quyền. Chúng mày hôm nay bật buồng, anh sẽ phải phạt. Chiều anh sẽ báo với thầy, còn thầy xử chúng mày như thế nào thì phải chịu, không được trách ai. Anh Nghị gọi 3 thằng lính phủ xuống tát cho mỗi thằng 2 cái lệch hàm rồi bắt đóng góc, cắt toàn bộ chế độ, sinh hoạt như sàn dài. 


Ngày thứ 2 ở đây tôi đã được chứng kiến 1 vụ bật buồng, đúng là không như trong chuyện, mọi việc diễn ra chóng vánh và kết thúc cũng chóng vánh. Rất may cho 3 thằng lính phủ là thầy quản theo đạo Phật nên rất hiền và có lòng thương người nên mới không làm ầm lên, nếu không mỗi thằng ít ra cũng lãnh chục cái cặc ngựa.
Ngày thứ 2 trôi qua chóng vánh trong buồn tẻ vì tôi ít được nói chuyện, không được đi lại và chẳng được làm gì cả. Đến ngày chủ nhật cũng như vậy, không học nội quy, không bó gối. Tôi ngồi lo thấp thỏm vì không biết mẹ tôi đã mang tiền cho thầy Tiến chưa. Tôi hỏi anh Nghị là xin gọi về thì anh ấy bảo chiều thầy lên thì cho gọi. Tôi chỉ biết chờ đợi.5h chiều, anh Nghị gọi tôi ra ngoài. Trước khi ra thì anh dặn tôi là gặp thầy phải xưng hô lễ phép, không được nói trống không. Không được phép nhìn thầy mà phải nhìn xuống đất, lúc nào thầy cho vào thì phải đi lùi 1 đoạn chứ không được quay đít vào mặt thầy. Đúng là rắc rối. 
Ra đến cửa hành lang thì tôi nhìn thấy thầy. Thầy nhìn trẻ lắm, chắc tầm 86,87 gì đó, thầy cười và hỏi tôi :
- Tên gì ?
- Dạ thưa thầy cháu tên X.
- Nhìn béo nhỉ, bao nhiêu kg?
- Dạ thưa thầy cháu được 137kg ạ.
- Thế trên đấy thầy Tiến đòi nhà mày bao tiền?
- Dạ thưa thầy 5tr thầy ạ.
- À, nhà mày ở đâu?
- Dạ thưa thầy, nhà cháu ở thành phố A ạ.
- Ồ thế à, thế nhà mày có gần trường B không.
- Dạ thưa thầy mẹ cháu làm giáo viên ở đấy ạ.
- Thế à, trước tao cũng thi vào đấy, tí nữa thì giờ là giáo viên rồi, thầy cười và nói. 

Sau khi hỏi tôi mấy câu, thầy rút điện thoại Nokia 1202 ra và đưa anh Nghị, bảo dẫn tôi vào trong hành lang gọi điện về nhà. Thầy đi ra ngoài bàn ngồi, khép cửa buồng và làm gì đó ngoài đấy. Tôi cầm điện thoại và gọi cho mẹ.
- Mẹ à, con X đây. Mẹ ở nhà khỏe không?
- Mẹ vẫn khỏe, con ở trong đấy thế nào, có khổ lắm không? Có thiếu thốn gì không?
- Mẹ yên tâm, con vẫn khỏe. Mẹ đã đưa tiền cho thầy Tiến chưa?
- Mẹ chưa, mẹ đang ở nhà chị L, sáng mai mẹ mới qua được.
- Mẹ ơi, mẹ không phải đưa tiền cho thầy Tiến nữa, giờ con xuống buồng tạm giam rồi. Mẹ biếu thầy quản chính của con 5tr để thầy giúp con trong này mẹ nhé.
- Ừ, để sáng mai mẹ sang. Thế đây là số thầy con à, mai mẹ gọi vào số này chứ gì?
- Vâng, mẹ cứ gọi vào số này nhé. Thầy con tên là..
- Thầy tên là Điệp. Anh Nghị nhắc.
- Vâng, thầy tên Điệp mẹ nhé. Thế tối nay mẹ qua luôn được không?
- Tối nay mẹ chưa qua được, để sáng mai mẹ qua. Thế có cần cái gì không mẹ gửi?
- Mẹ gửi cho con ít quần áo, vào căng tin đóng cho con 800k tiền lưu ký, mua cho con 1 cây thuốc lá với ít đồ ăn mẹ nhé.
- Ừ được rồi, có gì mai mẹ gửi cho. Trong đấy giữ gìn sức khỏe nhé.
- Vâng, con chào mẹ.
Tôi gọi xong cho mẹ thì đi vào. Lúc này tôi muốn gọi cho Vân Anh lắm nhưng không dám bởi nhà chưa lên cơ chế thì làm sao gọi. Anh Nghị quay sang bảo tôi :
- Yên tâm đi, mai mẹ mày lên thì anh xin thầy cho mày gọi về, lúc đấy gọi cho Vân Anh tha hồ mà nói chuyện.
- Vâng em biết rồi.
- Ừ, giờ vào đi nhé, chấp hành tốt vào.
- Vâng ạ.
Tôi đi vào buồng, mọi người xung quanh hỏi tôi đã điện về chưa, tôi bảo điện được rồi, mai nhà lên cơ chế làm dân chơi. Lúc này tâm trạng tôi cũng hơi lo nhưng thời gian vẫn cứ trôi, ngày vẫn cứ hết. Ngày thứ 2 trôi qua trong nỗi nhớ nhung và ảm đạm.

Sáng hôm sau buồng dậy cũng vào lúc 5h30. Lúc này tôi mới biết dù mùa hè hay mùa đông thì buồng cứ dậy vào lúc 5h30 sáng, chiều thì dậy vào lúc 1h30 để chờ thầy mở cửa. Đúng là hành nhau quá đáng, tôi tự nhủ. Sáng nay thì tôi không được ăn sáng nữa vì 3 gói mỳ của tôi chúng nó cắt mất 2 chỉ cho ăn 1 gói. Tập thể dục xong, khát nước nên tôi cố gắng tiết nước bọt để nuốt cho đỡ khát. Cuộc đời làm nhân dân thật là khổ.

7h30p sáng, kẻng điểm giờ hành chính bắt đầu. Nghĩa trật tự ( biệt danh Cụ Lý ) cho 3 thằng bật buồng xuống học nội quy. Tôi cũng bị gọi xuống, chỉ khác là tôi không phải bó gối mà cứ ngồi khoanh chân như bình thường. May là 3 thằng kia lính phủ, cũng đc nhiều người quý nên vừa học chúng vừa đc lén cho hút kèn với hút thuốc lá, tất nhiên tôi cũng đc hút ké. Ở đây thì sàn dài ngày đc hút 3 lần kèn, sáng ngủ dậy, chiều ngủ dậy và tối lúc ăn cơm xong cho nên tôi thèm thuốc lắm. May mắn làm sao, ngồi đến khoảng 9h30 thì chúng tôi được nghỉ, chắc là do 3 thằng kia cũng mỏi mệt rồi nên được ưu tiên nghỉ sớm và tôi cũng may mắn được nghỉ theo. Lúc này tổng phủ đi xuống nói nhỏ với tôi là gia đình tôi lên rồi. Tôi nghe vậy thì thấy vui vui, chuẩn bị hết khổ, quay sang sung sướng thì ai mà chẳng vui. Hết buổi sáng, ngồi ăn trưa xong vẫn không thấy động tĩnh gì, tôi quay sang hỏi anh 2SG :
- Anh ơi, nghe bảo nhà em lên rồi thì lúc nào em mới được bay sàn nhỉ ? ( bay sàn là thuật ngữ chỉ cơ chế ).
- Yên tâm, lúc nào bay sàn thì anh Nghị sẽ bảo với thằng Tuấn trật tự, Tuấn nó sẽ gọi mày xuống để nói.
- Vâng. Tôi trả lời.
Ngủ trưa xong, đầu giờ chiều thì Tuấn trật tự gọi tôi xuống. Tôi ngồi dưới lòng mà, nó ngồi thành mà và nói :
- Nhà mày lên rồi nhé, giờ anh cho mày sang ngồi sàn ngắn. Nhớ chấp hành. Thôi ngồi vào chỗ kia đi.
Tuấn chỉ tôi vị trí của sàn ngắn để tôi ngồi, tôi trong lòng thấp thỏm lo không biết vì sao chỉ bay sang sàn ngắn. Mặc kệ, cứ bay sàn cái đã, tôi tự nhủ. Sang sàn ngắn ngồi không phải bó gối, cũng chẳng phải học nội quy nữa nên tôi cứ tạm thời ngồi im không nói chuyện, chân tay thả lỏng cho đỡ mỏi. Đến khoảng 3h chiều thì buồng cho sàn ngắn và sàn dài đi vệ sinh nặng và đi tắm. Tôi từ chối không đi vì không quen kiểu đi vệ sinh mà có người đứng nhìn. Lúc này Cụ Lý quay sang bảo tôi :
- Úi giời, đi làm đéo gì, để tối bay sang dân chơi thì đi thoải mái, sao phải xoắn.
- Vâng em biết rồi.
Nghe Cụ Lý nói thế tôi thấy vui vui, tầm 4h chiều thì anh Nghị gọi tôi ra ngoài hành lang. Tôi chắp tay sau đít và đi ra. Ra ngoài hành lang thì tôi ngồi khoanh chân dưới đất và nghe anh Nghị hỏi :
- Nhà mày có ai ở Hn không?
- Dạ có chị gái em ở Hn anh ạ.
- Nhà chị gái ở chỗ nào HN?
- Dạ chị gái em ở ngay ngã tư Khuất Duy Tiến – Nguyễn Trãi anh ạ, chị ấy mua nhà ở đấy mà.
- Được rồi, thế nhà mày xách tay 1 tháng được 2 lần chứ.
- Dạ vâng, mẹ em đi từ Hn xuống đây mất 2 tiếng, gọi về trước báo thì nhà em lo được anh ạ.
- OK, vậy thì bây giờ anh cho mày lên làm dân chơi, nhớ chấp hành nội quy nhé, đừng làm gì quá đáng. 
- Dạ vâng, em cảm ơn anh.
- Rồi, đi vào kia đi, để anh bảo Thủy kho lấy quần áo cho mày tắm.
- Dạ vâng.
Tôi đi vào, vẫn thói quen chắp tay sau đít thì anh Nghị chửi :
- Đm mày, dân chơi rồi, chắp tay làm đéo gì nữa, chân vung tay quăng anh xem nào.
- Vâng em biết rồi ạ.
Từ lúc này cho đến lúc xử xong, bước chân ra khỏi buồng tôi không bao giờ phải bó gối cụp pha, đi chân mèo hay đái ngồi nữa. Mọi thứ tốt nhất trong buồng tôi đều được hưởng, mọi trò chơi trong buồng tôi đều được chơi mà ko cần phải hỏi ý kiến ai. Từ bây giờ, số của tôi tăng vùn vụt.

Tôi đi tắm, dân chơi đi tắm thì 2 người 1 gói dầu gội đầu, nước xả ra chậu và tắm thoải mái, nếu muốn thì có thể nhờ lính phủ vào kì lưng hộ. Tắm xong xuôi thì có người mang quần áo vào cho tôi, tôi lấy khăn mặt để lau người, mặc quần áo và đi lên. Bữa tối diễn ra sau đó gần 1 tiếng. Ngồi mâm dân chơi khác hẳn các mâm khác, có thịt, có nước mắm, có rau sạch để ăn. Quan trọng nhất là chúng tôi không phải dùng thìa nữa mà dùng đũa gỗ như ngoài xã hội. Ăn xong chúng tôi pha nước uống chè, ăn kẹo bánh tầm 30p rồi ai chơi gì thì chơi. 
Buổi tối đầu tiên tôi đã mon men đi làm quen với những ông dân chơi còn lại và bắt đầu chơi tán lả. Trong này cờ bạc diễn ra hàng ngày, chủ yếu là chắn, tán lả, cờ tướng, thi thoảng lắm mới được đánh xóc đĩa vì ồn ảo. Ở đây chúng tôi đánh chỉ bằng thuốc lá, tất cả đều quy ra thuốc lá và không gì ngoài thuốc lá. 9h tối thì tôi thấy bên sàn ngắn có 4 người sang rải chăn chiếu, gối đệm cho chúng tôi rồi về chỗ. Tôi thấy số tiền bỏ ra làm dân chơi quả là có giá, không phải làm gì cả, ăn uống chơi bời thoải mái. Nói chung so với ở ngoài xã hội thì trong này, 5tr làm dân chơi đúng là đáng đồng tiền bát gạo. Sau khi thức đến 12h để chơi bài, tôi bắt đầu về chỗ, trùm chăn đi ngủ.

5h30p sáng, buồng dậy. Tôi mắt nhắm mắt mở ngồi dậy, trời lạnh này mà dậy sớm thì quả là 1 điều khó khăn. Điều đầu tiên tôi làm đó là đi kiếm gói thuốc lào của vi phạm, sau đó bắn 1 bi cho nó phê rồi làm gì thì làm. Ở đây điếu cầy được làm bằng chai nước mắm nam ngư với lọ C sủi, ngoài ra thì nõ là nõ kim loại ngoài xã hội nên hút vẫn rất phê. Tôi vừa ngồi vừa chờ cho bọn lính phủ, dân chơi đánh răng xong trước đi thì tôi mới xuống. Bước chân xuống nhà mét với tư cách là dân chơi tôi không cần phải kiêng kị gì nữa. Vệ sinh cá nhân xong, tôi đi lên, lúc này dân chơi đang ngồi bu lại 1 chỗ để buôn chuyện cờ bạc của ngày hôm qua. Khoảng 5p sau, sàn dài vệ sinh xong xuôi thì buồng bắt đầu tập thể dục. Tôi mặc kệ không tập vì không có hứng. Tập thể dục xong xuôi thì sàn dài ai về chỗ nấy, lính phủ đi dọn mỳ tôm ăn sáng còn dân chơi chúng tôi thì ngồi đợi.
- Anh em ăn sáng. Tuấn trật tự nói.
Nghe thấy khẩu lệnh, dân chơi từng người ngồi vào mâm để ăn sáng. Bữa sáng bao gồm mỗi người 1 gói mỳ tôm hảo hảo, 1 ít rau sống và gia vị như giấm , ớt, tỏi, mì chính…
- Em mời các anh ăn sáng. Chúng tôi đồng thanh mời rồi bắt đầu ăn uống. Ăn xong thì chúng tôi lại ngồi chơi để chờ điểm. Tầm 7h sáng, cán bộ vào điểm xong thì ngày mới của chúng tôi mới chính thức bắt đầu. Lúc này ai ngủ thì về chỗ trải chăn chiếu ra mà ngủ, ngoài ra thì ai về việc người nấy, làm đúng bổn phận của mình. Tôi ra ngoài hành lang, đi vào kho để lấy cái áo khoác khoác vào cho đỡ lạnh. Xong xuôi tôi đi ra ngoài hành lang, ngoài này có mỗi xe lồng đang ngồi nhìn qua khe chớp. Tôi nói chuyện thì được biết anh ấy tên là Đông, tạm giam ở đây đã 9 tháng. Anh Đông bị bắt là do đi xe máy không đội mũ bảo hiểm, đang đi ở đường thì đột nhiên công an giao thông nhẩy ra chặn đầu xe, anh ấy không làm chủ được tốc độ nên mới quệt phải làm “đồng chí” csgt bị gãy 2 cái răng. Sau đó là bị khởi tố và bắt tạm giam vào đây vì tội “ chống người thi hành công vụ”. Tôi ngồi nói chuyện với anh Đông, anh Đông liền quay sang kể về những người trong buồng. Nói chuyện lan man cho đến hết buổi sáng cũng là 1 cách giết thời gian tốt nhất ở trong này. Chúng tôi ngồi nói chuyện khá lâu, đến khi thầy Đ vào mở cửa đưa cơm canh vào thì tôi mới chui vào buồng. Ở đây có 1 điều khá oái oăm đó là các thầy không cho ngủ vào giờ hành chính. Nếu các thầy vào thì tất cả phải ngồi dậy không được phép ngủ. May sao dân chơi chúng tôi đã có xe lồng làm tai mắt, nếu thầy mở cửa thì sẽ báo ngay để còn đạp chăn màn để ngồi dậy.
1 ngày nữa trôi qua trong buồn tẻ, thoáng cái đã 1 tuần trôi qua. Hôm nay tôi xin anh Nghị cho gọi điện về, anh Nghị đồng ý và ra xin thầy. 5h chiều, tôi cầm điện thoại gọi cho mẹ nhưng mẹ tôi không nhấc máy, thế là tôi gọi cho em. 1 hồi chuông dài thật dài, tôi mong em nhấc máy vì tôi nhớ em.
- Alo, ai đấy ạ. Giọng nói của em nhỏ nhẹ làm tim tôi đau thắt lại.
- Em đang ở đâu đấy? Tôi hỏi.
- Em đang ở phòng. Ai vậy ạ?
- Em không nhận ra anh à?
- Dạ không, ai đấy ạ?
- Anh A đây… 
- Anh…anh đừng có đùa em.
- Anh không đùa, không nhận ra anh thật à.
- Anh, giọng anh khác thế. Vân Anh vừa nói vừa bật khóc, thật sự nghe Vân Anh khóc tôi cũng không kìm được lòng.
- Ừ, mấy hôm nay lạnh nên anh bị cảm, em vẫn đang ở Hn à?
- Vâng, em vẫn ở phòng trọ, anh về chưa, a đang ở đâu đấy?
- Anh đang ở buồng tạm giam ở trại giam Xa La, chưa về được, người ta đang điều tra, chắc mấy hôm nữa là anh được về thôi. Tôi an ủi…
- Không, anh về luôn đi, anh về với em đi, em nhớ anh lắm. Vân Anh vừa nói vừa khóc….
- Ngoan nào, anh chưa về được. Nghe lời anh, mấy hôm nữa anh về, yên tâm đi. 
- Không, anh về với em, anh về ngay đi, anh ở đâu để em đi thăm.
- Thôi mà, ngoan, đừng khóc nữa. Em gọi cho mẹ anh bảo, mua cho anh ít đồ ăn, cây thuốc lá rồi gửi thầy mang vào cho anh, nhớ dặn mua cho anh 1 cái bàn cạo râu nhé. Giờ đang tạm giam nên không thăm được đâu…
- Không, anh đi mà gọi, em không gọi đâu, anh về đi, về với em đi anh, em nhớ anh lắm. Anh ở trong đấy khổ không? Ăn uống có đủ không? Về với em đi anh..
- Anh trong này không khổ đâu, ăn uống bình thường, em yên tâm, mọi người trong này cũng tốt lắm, anh ở trong này cũng thấy vui.
- Anh nói dối, trong tù có gì mà vui. Anh về đi không em đi yêu người khác đấy, về đi anh.
- Anh chưa về được, thôi ngoan có gì anh gọi về cho.
- Thật không anh, anh được gọi về mấy lần.
- 1 tháng anh được gọi về 4 lần, yên tâm anh sẽ gọi cho em, anh nhớ em lắm. Ở nhà giữ gìn sức khỏe, cố gắng học nhé, đừng có lười nữa đấy. Anh đi rồi em phải biết tự lập nghe chưa, đừng có ngoan hiền quá kẻo người ta bắt nạt.
- Ứ đâu, anh về đi, anh về với em, em không chịu đâu… 
Đến lúc này thì tôi cũng bật khóc luôn vì không thể nhịn được nữa, 2 dòng nước mắt tuôn trào, tôi nói với em 1 câu cuối :
- Thôi anh phải tắt máy đây, có gì anh gọi cho em sau, anh yêu em.
- Vâng, em biết rồi…
Tôi tắt máy và đưa cho anh Nghị, anh Nghị nãy giờ ngồi cạnh tôi nên nghe đc hết, anh ấy an ủi tôi, lúc này mẹ tôi gọi lại. Tôi dặn mẹ tôi gửi đồ và 1 số thứ cần thiết, xong xuôi tôi mới đi vào buồng. Vào đến buồng, nghĩ đến em tôi lại bật khóc. Mấy người đến an ủi tôi mặc dù họ không biết tôi gặp chuyện gì. Tôi châm điếu thuốc để hút cho bình tĩnh lại, đúng là khi gặp chuyện buồn, chỉ có thuốc lá mới có thể làm người ta bình tĩnh.

Cuối cùng 1 ngày nữa cũng trôi qua, tôi hi vọng thời gian trôi qua thật nhanh để tôi có thể gọi cho em lần nữa.

Tối thứ 6 hàng tuần, chúng tôi sinh hoạt buồng. Sinh hoạt buồng thì trưởng buồng sẽ bỏ bánh kẹo ra để liên hoan. Bánh kẹo nào ngon thì chúng tôi ăn, bình thường thì sẽ chia cho phủ còn loại nào không ngon thì sẽ chia cho những người còn lại trong buồng. Hôm nay chúng tôi sẽ được hát, tất nhiên là hát nhỏ bởi vì ở Xa La này cấm hát hò hay làm ầm trong buồng. Tôi mở màn bằng ca khúc Kiếp Đam Mê của Bằng Kiều, 
- Tôi xin người, cứ gian dối, cho tôi tưởng người cũng yêu tôi, may ra còn được chút tình vui, khi cơm mưa mùa đông đang tới…
Nghe thấy tôi hát được nên mọi người bắt hát tiếp. Tôi tiếp tục hát những bài hát ưa thích của mình, lúc cất cao tiếng hát thật sự tôi lại chìm vào trong nỗi nhớ. Tầm 9h tối sinh hoạt xong thì mọi người lại về với công việc của mình, tôi hôm nay ngồi đọc truyện. Hôm trước không biết anh Nghị mượn được buồng nào 5 quyển Mật Mã Tây Tạng của Hà Mã, đúng sở thích của tôi nên tôi cầm nghiên cứu luôn không rời mắt.
Buổi sáng hàng ngày, sau khi điểm buồng xong, tôi lại ôm cái đài FM để chui vào kho, làm 1 cốc café với nửa bao thuốc rồi ngồi nghe nhạc. Thời gian cứ chầm chậm trôi qua, tôi nhìn qua cửa sổ, phóng tầm nhìn ra ngoài và nghĩ. Tôi thấy khao khát được thoát ra khỏi 4 bức tường này, tôi ước bây giờ tôi được đi lại tự do, hò hét tự do, tận hưởng không khí trong lành, thoáng mát ngoài xã hội. 
Bình thường ngoài đọc truyện và chơi bài thì tôi cũng học thêm đc 1 món mới, đó là cờ tướng. Trong buồng chỉ có 1 bộ cờ tướng, cao thủ ở đây cũng rất nhiều nên tôi hay la liếm đi xem và cũng học đc 1 chút. Sau này có người muốn dậy tôi đánh chắn nhưng do mắt kém, lại không có kính nên tôi không học. Cuộc sống bình thường đến nhàm chán cứ trôi qua. Lúc này tôi chỉ hi vọng nhanh nhanh đến tết để tôi được gọi điện về gặp em. Suy nghĩ về em cứ lởn vởn trong đầu tôi, thế là tôi bắt đầu nghĩ đến việc tôi sẽ nói những gì khi được nói chuyện với em. Đằng nào cũng sắp tết rồi, tôi cũng chẳng biết còn phải ở đây bao lâu nữa, tôi định sẽ bảo em về nhà chơi với bố mẹ tôi cho vui, nhưng cũng không biết em có dám không vì tính em nhát lắm. Mấy hôm sau, anh Nghị thông báo, trại nghỉ tết từ 27 đến 09 cho nên thầy cho gọi về gia đình để xách tay gửi đồ ăn, chè thuốc nếu không căng tin nghỉ bán là đói cả buồng. Dân chơi chúng tôi ai cũng gọi về cả, tết đến rồi, ai trong này cũng phải xa nhà nên đều muốn cố gắng có làm sao 1 cái tết vui vẻ và ấm cúng 1 chút. Đến lượt tôi gọi điện về, tôi gọi cho mẹ để dặn gửi đồ cho tôi. Sau đấy tôi bấm số đt của em để gọi. Tôi đưa điện thoại lên để nghe nhưng không thấy bên kia đổ chuông mà lại nghe thấy 1 giọng nói vang lên :
- The number you have dialed is not available at the moment, please try again later. Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại sau.
Tôi bấm đi bấm lại vài lần nhưng không được, anh Nghị thấy thế liền giục tôi đưa đt để cho người khác gọi. Lòng tôi như quặn thắt lại, trong đầu hiện ra không biết bao nhiêu câu hỏi. Tại sao em lại tắt máy? Tại sao lại không liên lạc được? Có phải em gặp chuyện gì không hay? Bao nhiêu câu hỏi cứ lặp đi lặp lại làm tôi thấy bất ổn, tinh thần đi xuống rõ rệt. Bây giờ tôi mới biết tình yêu thật lòng nó đau đớn như thế nào.
Tôi buồn nhưng vẫn cố gắng tỏ ra vui vẻ để mọi người không biết và cười nhạo tôi. Đến tối khi đi ngủ, nằm co ro 1 góc trong cái lạnh của mùa đông, tôi thật sự mới thấy thấm thía nỗi đau này. Tôi bật khóc, những giọt nước mắt của 1 thằng đàn ông rơi xuống vì lo lắng và nhớ nhung 1 người con gái. Tôi cố gắng để không phát ra tiếng khi khóc, nhưng người tôi cứ run lên từng chập. Cảm giác kìm nén nỗi đau trong lòng thực sự khó khăn đối với tôi. Sau này nghĩ lại, tôi không nhớ đã bao nhiêu lần tôi khóc vì em nữa. 

Trước tết khoảng 1 tuần, hôm đấy tôi đang ngồi ngoài hành lang với xe lồng mới để chém gió. Anh Đông xe lồng cũ đi xử và đã có án, đau đớn cho anh ấy là chỉ vì rút lại 70tr chạy án mà giờ từ 18 tháng tù chuyển thành 5 năm 6 tháng. Anh Đông chuyển xuống khu D chờ kháng án, còn bây giờ anh Nghị đưa 1 người khác lên thay. Xe lồng mới tên là Tuấn.

Tôi nhìn ra sân còn Tuấn xe lồng cứ mải mê đọc báo, tự nhiên tôi thấy từ cổng khu đằng xa có 1 toán cán bộ đi vào, thằng nào thằng đây mặt hằm hằm, cũng phải đến chục tên, tay cầm cặc ngựa đi tới. Người dẫn đầu đoàn trông cũng đã hơn 40, có lẽ là già nhất, tay đang cầm 1 tờ giấy A4. Tôi nhìn không rõ nên quay sang bảo Tuấn XL :
- Ê, bọn kia là bọn nào đấy mày?
Tuấn XL nhìn ra ngoài sân, mặt tái mét không nói nên lời rồi phi ngay vào cửa buồng gọi anh Nghị mà chẳng thèm đoái hoài đến câu hỏi của tôi:
- Anh Nghị ơi, cướp, cướp! Giọng thằng Tuấn XL nghe khẩn trương và sợ hãi 1 cách kỳ lạ. Tôi đang không hiểu tại sao lại cướp, trong tù cũng có cướp thì nghe thấy tiếng Tuấn trật tự hô :
- Đập buồng…..
Lúc này buồng tạm giam như ong vỡ tổ, ai cũng phi ngay vào công việc dọn đồ vi phạm. Thuốc lá, sách, truyện, báo chí được Kiên vi phạm bỏ vào túi đồ nhét vào trong kho. Gạt tàn được đem đổ sạch, tóp thuốc, tóp kèn được đổ xuống cống và dội hết nước, tàn thuốc ở sàn thì được quét sạch sẽ… Trong buồng bấy giờ không khí nhộn nhịp như đi chợ, nhìn rất là buồn cười.
Chỉ trong vòng 5p từ khi có lệnh dòn đồ, buồng A3 của tôi đã sạch bong từ trong ra ngoài, nhìn không có 1 dấu vết gì. Lúc này dưới buồng A1 đã bị đập, chúng tôi nghe thấy tiếng chào cán bộ ở dưới nên chắc chắn rằng chỉ tầm 10p sau, lũ cướp này sẽ lên đến buồng tôi.
Đúng 10p sau, tiếng cửa buồng lạch cạch mở. Chúng tôi ngồi gọn vào chỗ, anh Nghị ra cửa đón đường trước. Khi cán bộ vào chúng tôi chào đồng thanh theo anh Nghị. Bọn đi đập buồng hôm nay là bọn chuếch nghĩa vụ, làm ở đội bảo vệ của trại. Bọn chúng bắt chúng tôi đứng lên, quay mặt vào tường và giơ 2 tay lên đầu cho chúng nó khám. Chúng sờ mó người chúng tôi từ trên xuống dưới và lục từng túi áo một. Đống chăn màn cũng được dỡ tung ra để kiểm tra. Nhưng có 1 người có vẻ là đội trưởng nói :
- Ôi giời, kiểm tra nhanh nhanh lên còn về, muộn mẹ rồi đấy. 
Nghe thấy vậy bọn chuếch cũng chỉ kiểm tra qua loa rồi rút vì chúng biết có tìm cũng chả thấy gì. Đây là lần đập buồng đầu tiên tôi trải qua, tôi thấy không giống trong chuyện Bão Lòng gì cả, mãi sau mới biết trước khi đập quản giáo đều được thông báo hết và cũng có phong bì hết rồi, nên có đập được cái gì cũng không bao giờ bị lập biên bản cả. Hình thức hết cả thôi. Anh Nghị quay sang nói cho bọn tôi biết, giờ có thể an tâm ăn tết được rồi.

Tết đã đến, năm nay chúng tôi định không mua mứt bằng sổ lưu kí vì nghĩ rằng trại sẽ phát, nhưng cuối cùng căng tin báo lại là sẽ không phát nếu không đăng kí mua. Thế là chúng tôi lại phải mua 20 hộp với giá hơn 40k 1 hộp, rõ là phí tiền.
Những ngày cuối năm tôi thấy có vẻ dễ thở hơn, nhưng càng gần đến giao thừa thì chúng tôi lại nhớ nhà. Năm nay trại phát cho chúng tôi mỗi người 1 cái bánh chưng, 1 hộp mứt, 1 gói bánh quy tàu để ăn tết, còn đồ ăn thì chưa biết sẽ có những gì.
Đêm 28 âm lịch, tôi vì nhớ em nên không ngủ được, nhìn lên đồng hồ thì cũng đã 1h rồi. Trong buồng lúc này cũng chỉ còn khoảng 10 người đang thức đánh bài với đọc truyện. Chú Khang đang nằm liền nhổm dậy, nói với anh Nghị vài câu. Tôi thấy anh Nghị gật gù 1 lúc rồi quay sang bảo Đàn kinh tế đi lấy mấy con mực với cá chỉ vàng ra nướng. Mực với cá chỉ vàng của chúng tôi toàn là hàng ngon nhất do nhà anh Kiên béo vi phạm gửi lên từ Quảng Ninh. Chú Khang lôi ra 1 chai rượu nếp cái hoa vàng còn anh Nghị cũng lấy ra 1 chai nước mắm Nam Ngư để ở giữa mâm. Mực nướng thơm nức mũi, bọn tôi bắt đầu xé nhỏ và bầy ra đĩa, chúng tôi thấy muối ớt vắt thêm ít chanh và lôi ra 1 chai tương ớt chinsu đổ ra đĩa. Đang chuẩn bị đánh chén thì anh Nghị lôi ra 1 chai nước mắm nam ngư đổ ra cốc. Tôi ngạc nhiên vì không biết anh ấy đổ nước mắm ra cốc làm gì. Tôi đưa lên mũi để ngửi, hóa ra là rượu tây. Chú Khang nói rượu nếp cái hoa vàng này được đặt trực tiếp từ lò nấu rượu, được chưng cất 2 lần nên trong vắt hơn cả nước lọc. Tôi không biết uống rượu nhưng thật sự khi ngửi mùi thơm tỏa ra từ cốc rượu nếp cái hoa vàng thì cũng biết rượu này thực sự là rượu ngon. Anh Nghị cũng giới thiệu luôn loại rượu tây anh vừa đổ ra là Ballentines 30 năm. Tôi thấy rượu có màu đỏ thẫm, nhấp thử 1 ngụm cũng thấy khá là nặng, hỏi ra mới biết đây là loại rượu cũng khá đắt tiền. Chúng tôi bắt đầu ăn uống, thật sự ra mà nói tôi chưa bao giờ nghĩ đến việc trong tù cũng được ăn uống như thế này. 
Ở đây tôi thấy anh Nghị với chú Khang là người hiểu biết nhất, anh Nghị có 2 bằng đại học, biết 2 ngoại ngữ và là giám đốc công ty tư nhân, còn chú Khang tuy tuổi đã cao nhưng cũng am hiểu phật pháp, hiểu biết cực kỳ rộng, có kỹ năng giao tiếp cực tốt, lúc nào cũng tụng kinh niệm phật và sở hữu 1 khối tài sản khá lớn. Tôi đã trực tiếp thấy quản giáo trong trại cũng phải kính nể chú Khang và gọi chú Khang bằng anh.
Sau khi kết thúc bữa rượu, tôi thật sự thấy phê và chui lên nằm ngủ luôn đến sáng hôm sau. Sáng dậy tôi bị đau bụng. Khi mọi người đánh răng rửa mặt tôi không dám đi, điểm buồng xong xuôi thì buồng hết sạch nước, không biết làm sao nên tôi đành đi ngủ cho quên nỗi đau về thể xác này. 10h trưa tôi tỉnh dậy, đi lòng vòng xuống dưới đi đang giờ cơm nước, cấm không được đi. Tôi định nhịn 1 lúc nữa nhưng xem ra không thể chịu nổi nên đành lén đi vệ sinh. May mắn là không ai phát hiện. Bữa trưa xong xuôi, mọi người chuẩn bị đi ngủ, tôi bắt đầu thấy hơn chục dân chơi đang xếp hàng chờ đi vệ sinh thì tôi mới biết rằng không phải mình tôi bị đau bụng tiêu chảy. Hóa ra cả dàn dân chơi hôm qua đều bị ngộ độc thực phẩm.
Thực phẩm của chúng tôi ở đây không có thứ gì bảo quản, trại chỉ bán vào thứ 4 hàng tuần nên đồ ăn chúng tôi phải thu xếp sao cho cả buồng đủ dùng trong 1 tuần. Đồ ăn tươi mua về phải đem đun lại rồi cho vào chậu, khi nào có mùi thì đun tiếp rồi đem ra ăn, giả sử nếu không được phép đun thì đồ ăn bốc mùi chúng tôi cũng phải cố mà nuốt. Hôm qua cả dàn dân chơi bị tiêu chảy là do ăn phải món canh chân giò bị bốc mùi. Chân giò trại bán do không luộc kỹ nên tủy bị thiu và bốc mùi, 2 thằng xe ở phủ không hiểu làm thế nào mà sau khi nấu canh chúng tôi lại không thấy mùi nữa nên bắt đầu ăn sùm sụp, cuối cùng là lãnh hậu quả. Hôm đấy vi phạm phải lấy ra 1 đống thuốc bê tông ( viên con nhộng, không biết tên thuốc là gì ) cho dân chơi uống để cắt cơn tiêu chảy. May sao cuối cùng mọi sự cũng qua đi, nghĩ lại chỉ thấy buồn cười khi nhìn thấy cảnh cả chục người xách quần chờ đi vệ sinh thôi.
29 tết, hôm nay là ngày cuối cùng của năm 2012, anh Nghị cho cả buồng tắm rửa sạch sẽ chờ đón năm mới. Đồ ăn của chúng tôi được chia cho mọi người 1 ít để bữa tối cuối cùng của năm ai cũng được no đủ. Hôm nay thầy Đ mang vào buồng 3 cái điện thoại rồi bảo anh Nghị cho cả buồng gọi về chúc tết. Tôi cũng được gọi về, tôi gọi về cho mẹ và chúc tết gia đình sau đó gọi cho em họ nhưng nó không bắt máy. Tôi gọi cho Vân Anh thì vẫn không được nên cũng đành thôi, bao nhiêu dự định, bao nhiêu điều tôi định nói với em giờ đều không thực hiện được. Cả buồng thay nhau gọi về chúc tết, xem ra ai cũng trút được phần gánh nặng nhớ nhà.
Buổi tối chúng tôi được phát thuốc. Mọi người trong buồng ai được phát thì đều đc x2 số thuốc so với hàng ngày, còn những ai bình thường không được phát thì đều được cho 1 điếu thuốc.
Lúc này anh Nghị đứng ra tổ chức xới xóc đĩa thuốc, bất kể ai trong buồng, từ sàn ngắn đến sàn dài, từ dân chơi đến trách nhiệm, ai có thuốc đều được chơi. Anh Nghị đứng ra cho trật tự cầm cái và tuyên bố hôm nay không cho tín dụng vì là cuối năm. Cuộc chơi diễn ra rất vui vẻ, bên sàn dài gom thuốc lại cho 1 người đi sang thả và cũng kiếm đc 3 bao mang về, tôi thì thua sạch nhưng cũng rất vui. Đến gần 12h thì cuộc chơi chấm dứt, mọi người bắt đầu trải chiếu và lấy bánh kẹo ra để liên hoan. Hôm nay trong buồng ai cũng giống ai, đều được tham gia liên hoan. Mọi người chờ anh Nghị phát biểu xong thì bắt đầu chúc tết lẫn nhau, lúc này tiếng pháo giao thừa đã nổ, nhìn qua khe cửa chớp thì chỉ thấy những bóng sáng trên bầu trời chớp lên chớp xuống, hình như có người bắn pháo hoa ngay gần đây. Chúng tôi bắt đầu chúc tết nhau, cả trại bắt đầu hò hét, từng buồng chúc tết nhau một.
- A1 chúc mừng năm mới A3 nhé… tiếng hò reo ầm ỹ từ dưới tầng 1 vang lên.
- A3 chúc mừng năm mới A1 nhé, bọn tôi hò reo đáp trả. Thi thoảng lại nghe thấy tiếng buồng nữ hò reo chúc tết nhau rất rôm ra nên chúng tôi cũng thấy vui lên phần nào. 
Từng người bắt đầu lên hát, nhạc tù có, nhạc chế có, nhạc trẻ có… Không khí mỗi ngày 1 sôi động, đến 1h có tiếng mở cửa buồng. Chúng tôi không ai bảo ai tự giác không làm ồn nữa. Có tiếng bước chân ngoài hành lang. Anh Nghị thấy vậy liền đi ra cửa chờ sẵn. Lúc này có 3 cán bộ đi vào cửa lồng.
- Xin chào các anh.
- Cháu chào thầy ! anh Nghị trả lời còn chúng tôi vẫn im phăng phắc.
- Vâng cảm ơn anh, tôi tự giới thiệu, tôi là Đỉnh, đội trưởng đội quản giáo ở trại giam số 3, hôm nay là 01 tết, tôi trực nên tôi lên chúc tết các anh. Các anh dù sao cũng là những người có tội với nhà nước chứ không phải có tội với chúng tôi nên chúng tôi cũng mong các anh mạnh khỏe, có sức khỏe dồi dào, gia đình yên vui, an khang thịnh vượng và quan trọng nhất là sớm trở về với gia đình và xã hội.
- Cháu cảm ơn thầy. Anh Nghị nói tiếp, hôm nay cháu xin phép thay mặt cả buồng chúc các thầy năm mới an khang thịnh vượng, gia đình mạnh khỏe, làm ăn phát đạt. Chúng cháu có tội với nhà nước nên chúng cháu sẽ cố gắng cải tạo thật tốt để trở về với gia đình và xã hội. Cháu xin cảm ơn thầy.
- Ừ, các anh cứ liên hoan đi, tôi cũng chỉ qua được 1 chút thôi, giờ phải đi sang mỗi buồng 1 chút. Đây tôi có mấy bao thuốc nhờ anh cho anh em trong buồng 1 người 1 điếu để mừng lộc năm mới.
- Cháu cảm ơn thầy.
Nói xong thì thầy Đỉnh và 2 người nữa đi ra, chúng tôi lại tiếp tục truyện trò rôm rả. Đến 1h30p sáng thì anh Nghị cho mọi người đi ngủ, chúng tôi là dân chơi nên vẫn thức, do uống mấy chén rượu năm mới nên ai cũng đỏ mặt và vui nên anh Nghị mới cho lấy cái đài chạy thẻ nhớ ra bật nhạc sàn lên cho mọi người nhẩy. Tiếng nhạc tuy không to nhưng trong màn đêm yên tĩnh cũng đủ cho mọi người nghe thấy và nhẩy nhót. Tôi thật sự cảm thấy rất vui và tạm thời quên đi nỗi nhớ nhà khi được đón 1 cái tết vui vẻ và đầm ấm như thế này.

Chap 12

Sáng 01,02 và 03 tết, anh Nghị cho cả buồng ăn sáng bằng mỳ tôm. Tất nhiên là bọn tôi ăn bằng nước sôi còn những người còn lại ăn bằng nước trại, nhưng tôi thấy như thế cũng là đầm ấm lắm rồi. Trại 3 ngày này cho chúng tôi ngày 2 bữa giò xào ( giò mỡ ), như thế cũng là tốt lắm rồi. ( sau này mới biết ở Hỏa Lò thì có gà, giò nạc, chả, miến ăn không hết phải đổ đi, Văn Hòa riêng 02/09 đã cũng có đậu luộc, thịt luộc, giò nạc với canh miến => Xa La ăn bớt thực phẩm của can phạm, phạm nhân ). 
3 ngày tết cũng nhanh chóng trôi qua, chúng tôi lại bắt đầu trở lại guồng quay như bình thường. Tôi bây giờ chỉ còn biết chờ đợi đi cung. Đúng là ở trong 4 bức tường lâu ngày nên ai cũng muốn đi ra ngoài để cho thoải mái. Mấy hôm nay tôi muốn làm 1 cái gì đó để giết thời gian, cuối cùng tôi quyết định quay sang học đan tôm. Chúng tôi trong này đan tôm bằng túi nilon. Túi nilon đựng đồ xách tay do gia đình gửi vào qua quản giáo được chúng tôi chọn lọc, sau đó dùng chỉ cắt nhỏ ra thành từng sợi bằng nhau, cuối cùng là xe nhỏ lại thành sợi để bắt đầu đan tôm. Quá trình học cắt túi rất đơn giản vì nó không đòi hỏi kỹ năng nhưng quá trình xe dây quả là quá trình đòi hỏi sự rèn luyện lâu ngày. Túi nilon có nhiều loại, có loại cứng có loại mềm, có loại dãn ít, loại dãn nhiều và có cả không dãn nên đòi hỏi người xe dây phải có kinh nghiệm thực sự. Trong lúc xe dây thì phải dựa vào cảm giác của ngón tay để xem sợi dây đã nhỏ đều nhau chưa, phải biết lúc nào không được kéo nữa nếu không sẽ đứt dây. Quá trình học xe dây của tôi cũng ngốn mất 3 tuần. Tiếp theo là học đan tôm, đan tôm thì rất đơn giản nhưng để đan đẹp thì cũng cần phải có thời gian, trải qua bao gian nan vất vả, cuối cùng tôi đã bỏ cuộc vì không thể kiên nhẫn ngồi đan tôm cả ngày được. Cuối cùng tôi quay sang nhờ anh Kha người Quốc Oai đan cho tôi 2 con tôm và 1 cái nhẫn cực kì đẹp để sau này về tôi sẽ tặng nó cho em. 2 con tôm của tôi đều có 4 màu là xanh nõn chuối, đỏ, tím và vàng, chữ được đan bằng dây trắng nên rất đẹp. Tôi nhờ anh Kha đan cho chữ I ( trái tim ) U và 1 con nữa là T ( trái tim ) V.A. Chiếc nhẫn của tôi khung được làm bằng lọ C sủi, dây đan bên ngoài cũng bằng dây đan tôm nhưng nhỏ hơn nhiều, dây đan chữ được xe bằng túi nilon còn nhỏ hơn sợi tóc. Tôi nhờ đan lên chiếc dẫn dòng chữ : I ( Trái tim ) U ( Trái tim ) T ( trái tim ) V.A ( 2 trái tim lồng nhau ) cực kì đẹp. Đôi tôm và chiếc nhẫn này có lần 1 quản giáo trẻ xin tôi nhưng tôi không cho. Rất tiếc nó đã bị thất lạc khi tôi gửi thằng bạn khi ra xử và nó đã làm mất. Thấm thoắt cũng đã gần 2 tháng trôi qua. Tôi đang chờ đợi không biết bao giờ mới được đi cung thì khoảng 03/03 cán bộ điều tra viên của tôi vào lấy cung. Tôi vui mừng, cầm cái áo Juve lên tay rồi theo thầy quản giáo ra phòng chờ, lúc này cán bộ điều tra dẫn tôi đi ra sân và lên phòng cung ở khu C. Vẫn chả có gì mới, điều tra viên của tôi vừa đi vừa dọa tôi :
- Nhận tội đi, nếu không nhận thì tao sẽ cho ở đây mấy tháng nữa đấy. Tôi cười khẩy và bảo lại rằng:
- Anh cho em ở đây mấy tháng cũng được, càng vui.
Nghe thấy tôi nói thế thì hắn không nói gì nữa. Lên đến phòng lấy cung thì hắn lại hỏi tôi mấy cái vớ vẩn rồi chốt lại với tôi 1 câu rằng :
- Tao khỏi cần mày nhận tội, bọn kia khai mày là được rồi.
- Vâng, kệ anh, em không quan tâm.
Xong việc tôi lại được đưa trở về lại khu. Về đến buồng thì anh Nghị hỏi tôi “sao rồi em”, tôi trả lời “chả có gì mới anh ạ” rồi đi vào buồng nói chuyện. Trong thời gian ở đây, chú Khang nói chuyện với tôi, dậy tôi cách cư xử, nói năng trước tòa rất nhiều. Chú ấy còn nói với tôi hôm nào cầm kết luận điều tra về cho chú ấy đọc xem sao. Tôi đồng ý và bắt đầu công cuộc chờ đợi kết luận điều tra. 
Khoảng 10 hôm sau, đang ngồi trong buồng tự nhiên Tuấn xe lồng vào gọi tôi đi nhận cáo trạng. Tôi ngạc nhiên vì đã nhận kết luận điều tra đếch đâu mà đã có cáo trạng rồi. Tôi nghĩ nó đùa nên không đi thế là nó mới bảo là thật. Nghe vậy tôi phi ra ngoài kho, vớ cái áo xuống rồi chờ quản giáo lên mở cửa buồng để đi nhận cáo trạng. 
Xuống đến phòng chờ của quán giáo, tôi thấy 1 nữ viện kiểm sát vừa nhỏ vừa già, chắc cũng U40 rồi. Nhìn mặt thì đúng theo kiểu mặt quắt tai dơi. Nữ KSV này giới thiệu tên là N.T.T và dẫn tôi đi ra cửa buồng A2 gặp 1 thằng nữa. KSV này nói với thằng kia :
- Thôi kí luôn ở đây rồi vào buồng nhé, đỡ phải lên trên phòng. Giờ cô dẫn thằng này lên phòng làm việc đã. Thế nào? Đã nhận tội chưa? Câu cuối T quay sang hỏi tôi.
- Em không làm thì không nhận. Tôi trả lời.
- Thôi để em lên kia đọc rồi ký chị ạ. Thằng ở buồng A2 nói.
- Ừ, thế đi theo chị. Nữ KSV nói.
3 người chúng tôi đi lên phòng cung, nữ KSV lấy hồ sơ giấy tờ ra rồi đưa cho thằng ở buồng A2 đọc bản cung rồi đưa 1 biên bản bàn giao cáo trạng cho nó kí. Tôi quay sang nói với KSV :
- E đã có cáo trạng rồi à? Nhưng mà e đã nhận kết luận điều tra đâu?
- Tôi không biết, thế đã nhận tội chưa?
- Em không nhận tội đâu, e không làm nên không nhận.
- Có 3 nhân chứng với bị hại nữa là 4, 4 người làm chứng mày trộm cắp xe mà vẫn không nhận à.
- Em không làm nên không nhận, thế thôi. Mà em chưa được kí lệnh tạm giam hả chị?
- Ơ, anh nghĩ anh là con bộ trưởng bộ công an hay sao mà đòi ký lệnh tạm giam?
- Chẳng lẽ em không được kí lệnh tạm giam, thế lệnh tạm giam của em đâu?
- Tôi không mang theo, ở đây có lệnh gia hạn tạm giam của anh, anh kí đi. Nói xong KSV đưa ra tờ lệnh gia hạn tạm giam của tôi. Tôi nhìn vào thì không thấy có chỗ ký nên ký bừa xuống dưới. Lệnh gia hạn tạm giam của tôi được gia hạn thêm 20 ngày nữa. Tôi ký xong thì KSV lại nói.
- Thế nhận cáo trạng không?
- Không. Tôi trả lời.
- Thế được rồi, giờ tôi hỏi còn anh trả lời nhé.
- Ok thôi, tôi trả lời hời hợt vì không có mấy cảm tình với thể loại phụ nữ mặt quắt tai dơi này.
Chúng tôi làm việc với nhau khoảng 30p, KSV vẫn hỏi đi hỏi lại vấn đề mà tôi đã khai sau đó bảo tôi kí vào biên bản hỏi đáp. Sau cùng KSV quay sang hỏi tôi 1 câu :
- Có đọc cáo trạng không?
- Không, chưa nhận được kết luận điều tra thì em không nhận cáo trạng. Thế thôi.
Dụ dỗ tôi nhận cáo trạng không được, KSV liền đưa tôi về buồng. Cũng như lần trước, mọi người đều chạy ra hỏi tôi có tiến triển gì mới không? Có nhận cáo trạng không? Tôi trả lời hết và nói rằng không nhận cáo trạng. Ai cũng khen tôi rắn vì dám chơi lại với ĐTV và KSV. Tôi mặc kệ vì từ đầu đến giờ tôi có nhận tội đâu mà phải sợ chúng nó.
Khoảng 10 ngày sau, KSV đến dụ tôi nhận cáo trạng. Trước đó mấy hôm chú Khang bảo tôi là cứ nhận đi, sau rồi ghi rõ vào tờ biên bản ấy, không phải sợ nên hôm nay tôi quyết định nhận cáo trạng, hôm đó là 22/03/2013.
Lên đến phòng cung, tôi đưa bản cáo trạng lên và đọc. Thật sự kinh ngạc vì hóa ra bọn kia khai khống hết, đổ hết tội lỗi cho tôi. Nội dung cáo trạng tôi muốn kể ra nhưng thật sự đến giờ không nhớ rõ. Đại khái chúng nó vui khống cho tôi bảo là thấy tôi dắt xe của chúng nó từ tầng 2 xuống, chúng nó nói khám người tôi khi bắt thì thấy tay công chữ T và dưới chân tôi là đầu vam phá khóa 2 cạnh. Khi công an khám nhà thì phát hiện 1 chiếc kìm cộng lực. Tôi đọc xong liền ghi vào biên bản giao nhận cáo trạng như sau ( nhớ đại khái thôi chứ không rõ ràng được ) :
- Tôi không đồng ý với nội dung cáo trạng vì nội dung cáo trạng sai sự thật. Nhưng điểm sai đó như sau :
- Trong cáo trạng T.N.T khai nhìn thấy tôi trộm xe lúc 4h30 nhưng 5h15 tôi mới ra khỏi nhà. Biên bản bắt người quả tang được lập vào lúc 5h15p sáng ngày 03/01/2013.
- Lời khai của anh T.N.T và 3 nhân chứng trong cáo trạng đã thể hiện rõ là không khớp với nhau, có nhiều điểm mâu thuẫn và không thể đúng với thực tế, nếu thực hiện lại hiện trường thì chắc chắn là không được.
- Tay công chữ T và vam phá khóa không phải thu giữ trên người và dưới chân tôi như trong cáo trạng. Khi khám người tôi không phát hiện được gì, tay công chữ T và đầu vam phá khóa do anh H.K.B nhặt được ở ngoài mang vào. Lúc này có rất nhiều người chứng kiến.
- Kìm cộng lực thu giữ tại nhà tôi đã bị hỏng, gẫy lưỡi nên không thể sử dụng, không thể coi là vật chứng thu giữ tại nhà.
Sau khi ghi vào biên bản giao nhận cáo trạng, tôi nói :
- Chị đưa em 1 bản để em cầm về buồng.
- Không được, đọc ở đây thôi chứ không được mang về buồng?
- Tại sao lại không được, em có quyền cầm về chứ.
- Giao nhận cáo trạng được thực hiện dưới nhiều hình thức, giao tại buồng giam, đọc cáo trạng tại phòng làm việc hoặc là nghe đọc cáo trạng tại phòng làm việc. Giờ cậu đọc xong cáo trạng rồi thì thôi, tôi không cho cậu mang về buồng nữa.
Tôi uất ức nhưng không làm được gì nên cũng đành chấp nhận. Trên đường về buồng tôi cũng nói là tôi sẽ đấu với chúng nó đến cùng. Tôi thấy con mụ KSV này cũng cay cú với tôi lắm.
Về đến buồng thì vẫn là những câu hỏi quen thuộc, tôi đem vấn đề sai phạm trong cáo trạng ra để nói với chú Khang và đã được chú ấy hướng dẫn cách nói ở tòa sao cho tốt nhất. Sau nhiều thời gian tranh luận, cuối cùng tôi cũng chuẩn bị được sách lược 1 cách kỹ lưỡng khi ra tòa. Và bây giờ tôi lại mong ngóng từng ngày để nhận báo xử.


Đọc tiếp: Nhật ký buồn ... chuyện tù 2013 - Phần 5
Home » Truyện » Truyện Teen » Nhật ký buồn ... chuyện tù 2013
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM