Insane

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

The Khải Huyền - Phần 9

Đoàn xe chạy chậm chậm rẽ vào 1 con đường nhỏ rồi dừng lại hẳn. Đi thì ít ngồi chờ thì nhiều ê cả mông nên tôi chỉ mong đã đến điểm dừng chân, cũng như những lần trước, mồi lẫn xe dừng là lính lác đổ ra ngoài lập vành đai, nằm quỳ nghe ngóng. Đáng lẽ tôi cũng nhảy ra hóng hớt nhưng đã chán cảnh này rồi nên nán lại xe. Qua gương hậu tôi thấy họ bắt đầu dỡ đồ trên xe vận tải xuống chứng tỏ đã tới điểm dừng tôi mới xuống.

Là 1 doanh trại quân đội cũ đã bỏ hoang mấy tháng nay, sau khi mấy anh trinh sát đặc công mò  vào kiểm tra xong xuôi thì chúng tôi được vào, mấy chiếc xe lầm lũi chạy vào sau.

Mới nửa ngày đường nhưng vì không trơn tru cho lắm nên ai nấy cũng đã thấm mệt,  tôingồi xuống bậc thang của dãy nhà nhìn mọi người làm việc. James, Nam, Mac vẫn tất bật chỉ đạo lực lượng canh gác, số còn lại được ngồi nghỉ hoặc tụm năm tụm ba nói chuyện. Không thấy Christ đâu cả tôi mới đứng dậy đi tìm, vì thú thật ngoài Christ tôi cũng chẳng muốn nói chuyện với ai, tất nhiên có Fisher nhưng anh ta có vẻ nói nhiều quá làm tôi hơi mệt.

Lại chỗ xe vận tải không thấy, nghé qua chỗ Mac cũng không thấy tìm mãi mới thấy Christ với chục người khác vẫn nai nịt súng ống canh gác 2 chiếc xe thiết bị không được nghỉ.

-Hey, why don’t you take a break ? Này, sao không nghỉ đi 1 lát ? Tôi hỏi Christ

-Not now men ! không phải bây giờ anh bạn, Christ vừa nói vừa nhắn tráng đá mắt qua chỗ chiếc xe là gánh nặng của anh ta.

Tôi chống nạnh đi lại toan sờ mó vào thùng xe thì 1 anh linh gác chụp tay tôi lại ngay tức khắc làm tôi giật cả mình.Christ quay sang thấy thế liền nói:

-No ! you better don’t touch it. Không, Đừng nên đụng vào nó.

-This make me confuse a lot Christ, look at fisher, he even doesn’t care about these container. Cái này làm tôi hơi lo đó Chirst, Nhìn Fisher kìa, anh ta chẳng quan tâm gì về mấy cái thùng này cả.

Tôi chỉ vào ngài Fisher đang chém gió linh tinh với Mary ở đằng kia rồi hỏi xoáy Christ vì không lý gì đây là thiết bị của Fisher mà anh ta lại chẳng để mắt gì tới cả, còn bên quân đội thì cứ giữ khư khư.

-Minh ! I know you’re helping us but the less you know the safer you are.I don’t want to hide anything from you but this is classified. Tôi biết anh đang giúp chúng tôi nhưng anh biết càng ít càng tốt cho anh, tôi không muốn dấu anh đâu nhưng cái này là tuyệt mật. Christ rúm ró trả lời 1 cách van nài.

Tôi cũng không làm khó anh ta nữa nên vỗ vai Christ rồi bỏ đi.Bên quân nhu phát cho mỗi người 1 hộp thức ăn bên trong có nhiều bọc nhỏ, tôi khui ra thì thấy khá nhiều món ngon như bò hầm, khoai tây nghiền và súp nhưng ăn không ngon cho lắm vì hơi nguội, với lại đồ tây không hợp bụng tôi.

Vì chuyên viên và thường dân  phải ngồi chung 1 góc nên cô nàng Mary lại có dịp chọc quê tôi:

-Này, anh phải bẻ thanh nhiệt ra trước chứ ? anh chưa ăn bao giờ sao ?

-Gì? Thanh nào cơ ? Tôi hỏi

Mary lấy 1 gói đồ ăn ra rồi làm cho tôi xem, bên trong nó có 1 cái que mà tôi cứ tưởng là ống hút, bẻ thanh đó trước khi mở gói đồ ăn nó sẽ làm gói đồ ăn nóng lên.

-Đây, anh ăn của “em” đi. Mary đưa gói đồ ăn cho tôi

Tôi tròn mắt , cô nàng chảnh chọe khi sáng sao lại hiền dịu bất ngờ như thế này chứ. Tôi nhìn vào gói đồ ăn hẩm hiu của mình rồi nhận lấy trong khi Fisher ngồi cười khúc khích.

Có lẽ Mary cũng thấy thái độ của tôi lẫn Fisher nên hơn thẹn rồi  ngồi ăn mà không nói gì thêm.Ngoài kia mấy anh lính đã bắt đầu ngã mũ xuống ngủ, tôi thấy mọi người cũng mệt mà ngủ ngoài này không tốt nên đứng dậy xô cửa vào cái phóng ngay sau lưng.

Đây là nhà hành chính nên không có giường nệm gì sấc, tôi đẩy hết vật dụng trên bàn xuống đất rồi ghép 2 cái lại thành 1 cái giường, ưu tiên phụ nữ nên tôi gọi Mary vào nghỉ trong khi fisher có vẻ hơi bất mãn.

-That’s unfair. Không công bằng đâu đấy. Fisher nhăn nhó.

-You can sleep in my warm arm Fisher. Anh có thể ngủ trong vòng tay ấm áp của tôi Fisher, tôi cười khẩy.

-No way…..Không đời nào….

Chúng tôi đang giỡn thì Jame với Mac đi tới:

-You’re Good? Cậu ổn chứ ?Jame hỏi

 -Tired a little bit but ok, with this speed I afraid it will take longer than 2 days. Hơi mệt 1 chút nhưng vẫn ổn, nhưng mà với vận tốc này tôi lo phải tốn nhiều hơn 2 ngày đó.

-Ok, you’re right but we have no choice. Cậu đúng nhưng chúng ta không có cách nào khác. James đáp

-And if you scare you can leave. Và nếu cậu sợ cậu có thể bỏ đi mà, Mac chen vào.

-What the fucking wrong with him ?thằng cha này bị làm sao thế không biết, tôi nghĩ trong đầu

-I’m here to be a adviser Mac ! Tôi ở đây là để tư vấn mà Mac, tôi nhã nhặn, Nghĩ thế thôi chứ tôi cũng không muốn gây sự với cha này.

-Just take a look at you and people here, have a good night, we’ll go early tomorrow. Ghé qua hỏi thăm mọi ngừoi thôi, ngủ ngon vì ngày mai cúng ta còn phải đi sớm. Jame thấy tôi với Mac hơi căng nên đánh trống lãng.

Có lẽ mục đích của Mac tới đây không phải giống như James vì anh ta còn tạt qua chỗ Mary 1 lúc rồi mới đi, mà cũng đúng thôi. Hơn trăm mạng đàn ông ở đây có mỗi Mary là con gái, lại xinh thế kia. Nếu không mất thiện cảm với cô ta từ đầu tôi cũng muốn nghiên ngả.

Tôi tìm 1 chỗ an toàn rồi cũng dựa lưng nằm ngủ, cả buổi tối hôm qua bị tụi trật tự KAT nó tra khảo mãi có ngủ đc chút nào đâu.

Lần đầu sau cả tháng tôi được ngủ ngon như thế, không phải sợ sệt, không phải giật mình thức giấc bởi tiêng ngáy như kéo cưa .Dù có mây con muỗi cứ vo ve mà thôi tôi cũng kệ, ấy vậy mà….

-Bộp..bộp…...wake up….Fisher vỗ bôm bốp vào mặt tôi, giật mình tôi vớ súng bật dậy.

4h sáng ! chắc có chuyện gì nên mọi ngừoi dậy cả và gấp rút chuẩn bị đồ leo lên xe.

-What happen ? chuyện gì vậy.

-I don’t know… Fisher trả lời…

Tôi chạy lại chỗ Christ.

-Everything ok ? Mọi việc ổn chứ ?

-No, whole bunch of shit are coming to us. We have to go ASAP. Không, cả đống rabs đang tiến lại chỗ chúng ta, phải đi gấp thôi. Christ vừa thở vừa đáp.

Chúng tôi lại lên xe, trời vẫn chưa sáng. Cả đoàn xe vùn vụt lao đi 1 cách vội vã, mấy người trên xe ai cũng vẫn còn ngái ngủ, Fisher với trợ lý cũng chỉ thức được 1 lúc rồi ngáy o o.

Tôi cũng vậy nhưng không ngủ được vì Mary đang dựa vai tôi thiếp đi, tôi ngả đầu sang trái dựa vào cửa kính thì đường giồng, đầu cứ vỗ bồm bộp vào kính còn ngả qua phải thì lại đụng Mary.

Ngôi lơ đãng nhìn ra ngoài, mặt trời bắt đầu mọc, hừng đông cả 1 góc,tôi hạ kính xuống bô tình để gió lạnh và sương tạt vào ướt cả mặt.

Tờ mờ sáng xe cứ lao đi, mấy rặng cây bên đường cứ vùn vụt tuột ra đằng sau, khi bé lúc ngồi trên xe tôi vẫn hay đưa tay lên lượn theo mấy rặng cây như là lướt sóng……

-FUCK ! FUCK ! CHRIST ! ON THE LEFT…….!

Khốn nạn thật, Christ ! bên trái……… Tôi hét lên khi thấy những cảnh tượng quen thuộc, mấy cành cây đong đưa dữ dội rồi rung lên bần bật, chim trong rừng sợ hãi vỗ cánh bay lên từng đàn kêu la náo loạn. Chính là bọn rab như tôi đã từng gặp trong rừng cao su.

-Emnemy on the left, speed up and ready to engage. Có địch ở bên trái , tăng tốc và chuẩn bị giao chiến. Christ báo qua bộ đàm

 -Roger ! Rõ ! Ai đó đáp lạnh lùng.

Cả xe lúc này đã thức giấc, tôi lấy súng ra lên đạn cạch cạch làm cho mấy người còn lại tỏ vẻ hoang mang.

Chúng tôi đang cố lao hết tốc lực nhưng 2 chiếc BTR dẫn đoàn chạy quá lắm cũng chỉ 70km/h nên không đi nhanh được, cuối cùng họ quyết định đưa chúng ra đằng sau.

Tôi cố ngoái nhìn lại xem đám rab đã đuổi kịp chưa nhưng bị khuất tầm, hơn 5 phút mà chưa có chuyện gì xảy ra, tôi thở phào nhẹ nhõm nhưng không phải vậy là xong.

Tự nhiên chiếc xe dẫn đoàn thắng gấp rồi mất lái trượt dài 1 đoạn xong lật ngang chắn giữa  đường, cả đoàn xe cũng thắng lại kin kít ,chiếc này xém tông vào đít chiếc kia.

Vì không có 2 chiếc BTR dọn đường nên xe tông phải gì đó rồi mất lái, tôi định nhảy ra thì Christ liền nắm cổ áo tôi lại bắt ngồi im trong xe.

-No way, if they are coming I’ll know before you do. Không , nếu chúng nó tới tôi sẽ biết trước anh, tôi giùng dằng với Christ rồi trèo xuống chạy ra sau đoàn xe để canh gác.

Phía trước họ đang cố húc chiếc xe đó qua 1 bên với ý định bỏ nó lại nhưng không kịp rồi, chúng nó đã từ sau phóng tới.

-Too late, incoming….Trễ rồi,bọn chúng đã tới.Christ thét lên trên bộ đàm.

Nhấp nhô trên con đường nhựa đàn đàn lũ lũ chúng nó xuất hiện, không khác gì lũ rab tôi đã chạm tráng trước đó, bọn này cũng bò trường chạy tới 1 cách hung hãng.

Tất cả chúng tôi chạy ra sau rồi bố trí đội hình, James quen với cách đánh trực diện nên dàn đội hình  vòng cung đón bọn chúng hy vọng sẽ dùng hỏa lực áp chế được trong khi bên Đặc Công lại tản mát ra với ý định bắn tỉa.

Qúa quen với bọn rab này, cách đi săn của bọn chúng là khi gần tới mục tiêu sẽ tỏa ra 2 bên tránh né hỏa lực rồi bọc lấy mục tiêu. Khi đã phân tán được lực lượng của chúng tôi chúng nó sẽ ào vào tấn công. Lúc này tôi chưa biết bọn chúng có bao nhiêu con nên chưa lường trước được chuyện gì.

-James !They gonna wrap us from both sides, if you deploy our men like this we’ll trapped. Chúng nó sẽ bọc chúng ta lại từ 2 hướng, nếu ông bố trí như vậy chúng ta sẽ bị bao vây.

Tôi gào lên trong khi James vẫn đang bận chỉ huy.

-What ? James hét lớn.

-They will wrap us like this, chúng nó sẽ vây chúng ta lại như thế này, tôi líu quíu mô tả cho James hiểu.

-I KNOW…Biết rồi…..

James gọi anh Nam rồi thống nhất lại đội hình hàng ngang trong khi mấy khẩu pháo 23ly của 2 chiếc BTR bắt đầu nhả đạn.

Khốn nạn, đúng như tôi tính, bọn chúng bắt đầu dàn trải ra rồi tản mát ra 2 bên, cứ tiếp tục như vậy chúng tôi sẽ bị bao vây. Chẳng có thời gian mà nói với ai nữa tôi nhảy lên xe mở nắp hét vào trong.

- Bắn chụm vào ! quét từ ngoài vào !!!!

Chắc tên pháo thủ chẳng hiểu tôi là thằng dở hơi nào mà tự nhiên giành quyền chỉ đạo nên anh ta đớ người ra 1 lúc, đến khi tôi hét tới lần thứ 3 anh ta mới làm theo.

Tiến súng bắt đầu nổ đì đùng, lẻ tẻ rồi rộ lên ào ào. Tôi lúc này đang đứng trên xe cũng bất đầu lấy hỏa điểm rồi nổ súng.

-DON’T FUCKING RELOAD AT THE SAME TIME !!! ĐỪNG CÓ MÀ THAY ĐẠN CÙNG 1 LÚC, tay Mac nóng máu hét lên sau khi kết thúc loại đạn đầu vì hết đạn.

Chúng đã tới gần,  chỉ còn hơn 50 mét, bọn tinh ranh này bắt đầu nằm xuống tránh đạn hoặc bu lên cây. 2 khẩu pháo 23 ly bắn xối xả vào 2 rặng cây bên đường làm chúng gãy răng rắc rồi đổ nhào xuống.

Bọn rab bị dính đạn ngã nháo nhào nhưng vẫn còn đông, không hung hẵng như lúc đầu, bọn chúng chậm lại rồi chạy tán loạn để né đạn.

- Grenade . Lựu đạn ………….! Tôi hét lên khi bọn chúng đã ở trước mặt toan nhảy xổ vào chúng tôi.

Từ phía sau hàng chục trái lựu  đạn được ném tới nổ đi đùng inh tai làm tôi phải nằm xuống để tránh bị văng miểng.

Không biết là James hay ai ra lệnh mà bên U.N bắt đầu vừa bắn vừa rút lui, 2 chiếc BTR thấy vậy cũng lui dần ra sau.

Má ! tôi nghĩ thầm, lui nữa là chết chắc vì chúng bắt đầu bọc chúng tôi lại.

-Retreat……………!Rút lui….! James hét lớn thêm lần nữa.

Từ trên cao tôi thấy chiếc xe chặn đoàn đã được dẹp qua 1 bên, mọi người bắt đầu rút về xe đỉnh bỏ đi nhưng nếu vậy cũng không kịp, bọn chúng sẽ nhảy vào cắt ngang hông đoàn xe và  hỗn loạn như vậy chỉ có chết.

-NO !!!! We not gonna make it. Không kịp đâu! Tôi gào trong vô vọng khi bọn rab chỉ còn cách tôi chục bước chân.

Lúc này đội hình đã lùi ra sau 1 đoạn xa chỉ còn tôi và 2 chiếc thiết giáp ở lại bắn cầm chân

Bọn chúng vây lấy 2 chiếc xe , 2-3 con rabs nhảy lên đầu xe với lấy tôi liền bị tôi bắn vỡ sọ, tôi cúi xuống định cạy cửa xe lên chui xuống thì không kịp nữa rồi, 1 con nắm lấy chân tôi lôi xuống làm tôi ngã cằm mặt xuống nóc xe.

Hoảng hồn tôi cố đạp nó ra trong khi tay vẫn giữ chốt cửa nếu không nó sẽ lôi tôi xuống mất.

2 chiếc xe đã bị bao vây liền cài số lùi de lại nhưng tôi gào lên cản lại nếu vậy bọn rab sẽ vây cả đoàn mất.

Tôi 1 tay nắm chốt cửa 1 tay rút súng lục ra định bắn con rabs thì bỗng tiếng súng lại rộ lên, ai đó đã bắn hạ con rabs cho tồi.

Từ phía sau lính Đặc Công phóng lên rào rạt, thay vì co cụm phòng thủ như bên U.N lính Việt Nam thiện chiến hơn, họ chạy lên bắn áp chế bọn rabs.

Ban đầu chúng còn hùng hổ lao lại nhưng bị phản công vỗ mặt 1 cách bất ngờ chỉ sau vài loạt đạn chúng bắt đầu chần chừ rồi lủi vào 2 cánh rừng.

 Chúng tôi được giải thoát nhưng vẫn chưa yên vì tụi rabs vẫn rình mò ở 2 bên.

-Sao không em…! Anh Nam đứng dưới đất hỏi vọng lên.

-Không, nhanh ! lui ! tôi nhảy xuống khỏi xe rồi cùng mọi người rút về đoàn.

Xe lăn bánh, mọi người từ trong xe vẫn thò súng ra bắn ngắt quãng để dọa bọn chúng nhưng chúng nó vẫn kiên trì bám theo.

Khi đã yên vị trong xe tôi mới thở lấy thở để và hoàn hồn sau lần hút chết vì muốn làm anh hùng.

Đáng lẽ trận này phải “ngọt” hơn như thế. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Tất cả là do bên Đặc Công và U.N không ăn khớp với nhau,mấy tay lính U.N  khá chủ quan nên bắn phá bừa bãi chẳng theo trật tự nào theo kiểu “Free fire” (bắn tự do) trong khi lính Đặc Công thiện chiến hơn lại chờ thời cơ đón lõng bọn chúng, họ đợi tụi rabs tới thật gần mới đánh nên bọn chúng mới có cơ hội làm tàn đến vậy.

Chúng tôi ngồi trong xe nhấp nhổm 1 hồi lâu mới được yên sau khi mấy chiếc trực thăng tới yểm trợ bắn rocket quét 2 bên đường.

James điểm danh qua bộ đàm, may mà không có thiệt hại mọi người mới yên tâm thoải mái yên vị.

-Fuck !!! Khốn nạn, tôi ngao ngán thốt lên.

-Good job mate. Christ vỗ vai tôi an ủi sau lần hút chết.

Tôi chép miệng tỏ vẻ đáng tiếc vì trận này không như ý mình, lúc này để ý mới thấy mấy người trong xe còn có vẻ hoản hơn tôi.

Fisher thì khỏi phải nói, cứ luôn mồm hỏi tôi chuyện gì xảy ra đằng sau đó trong khi Mary chăm chú tròn mắt lắng nghe.

Đoàn xe chạy đều đều, thỉnh thoảng vẫn phải dừng lại như hôm qua nhưng đã đỡ hẳn vì đường ở đây rộng hơn và đi qua khá nhiều khu dân cư.

Cứ như thế này đến đầu giờ chiều sẽ đến được thành phố, James báo qua bộ đàm không muốn vào thành phố vào buổi tối như tôi đã cảnh báo nên đoàn sẽ không nghỉ trưa mà chạy thẳng luôn.

Tôi thì sao cũng được, vẫn còn thiếu ngủ nên tôi thiếp đi lúc nào không hay cho tới khi Christ gọi tôi dậy.

-Hey, we’ve arrived ! Ê ! tới rồi !!!

Tôi mở mắt rồi nhăn nhó ngó nghiên, đã vào tới quận 12 rồi cơ đấy, giờ mới 3h chiều. Vì đường trong thành phố có nhiều chướng ngại vật và bị phong tỏa nên tôi được điều lên xe dẫn đoàn để chỉ đường.

Sài gòn sau hơn 20 ngày vẫn vậy, không khác lúc tôi rời đi nên tôi cũng không ngần ngại gì mấy, chỉ có mấy tay ở đây hơi lo sợ khi nhìn Sài Gòn hoang tàn hơn họ tưởng.

Vào địa hình đô thị nên đoàn xe chậm dần, tôi dẫn đoàn qua Quang Trung, Hoàng Văn Thụ, Nguyễn Văn Trỗi rồi nhắm hướng quận 7 mà đi không có gì khó khăn.

-What the hell is that ? Cái gì vậy ? James hỏi bân quơ khi thây 1 cái lỗ bự đùng trên tòa nhà Bitexco.

Tay Mac thò đầu ra nhìn rồi đáp:

-100mm Cannon, I guess. Tôi đoán là pháo 100ly.

Phần tôi thì lắc đầu giả bộ không biết, mấy tay bộ đội mà biết cái lỗ đó do tôi với thằng Hoàng bắn chắc tôi lại bị ăn đập.

 Cuối cùng cũng tới nơi, Tôi dẫn vài người vào trước, kiểm tra tất cả dây an toàn đã cài cắm trước đó xem có còn không, ok xong  hết mọi người mới vào. Xe được được xuống hầm, mọi ngừoi tiến hành tháo dở thiết bị.

Đúng như lời tôi nói, họ khá hài lòng với nơi này. Không khó mấy để khởi động lại hệ thống điện và an ninh.

Tôi cũng mấy vị sĩ quan đi 1 vòng bố trí canh gác ở cầu thang phía Bắc và Nam và vành đai, hướng dẫn họ sử dụng các hệ thống xong xuôi tôi mới được nghỉ. Tất nhiên tôi cũng không quên nhắc mọi người đừng nên để ánh sáng lọt ra ngoài nếu không chuyện gì sẽ đến ai cũng biết.

Không giống như tôi, James, anh Nam và những người khác chưa gì đã vào phòng họp lên kế hoạch gì đó mà tôi không được vào, thú thật là tôi cũng chẳng muốn vào. Nhiệm vụ của tôi tới đây có lẽ cũng đã hết. Đưa họ vào và bàn giao 1 chỗ an toàn, đang thoải mái nằm trên ghế salong nơi hành lang thì Christ lại hối hả chạy tới.

-Come in, we need your help. Vào đây, chúng tôi cần anh giúp.

Vâng ! lại cần giúp, cần giúp kiểu gì mà đến lúc tôi nói lại chẳng ai nghe. Miễn cưỡng đứng dậy tôi bước vào phòng họp.

Ban bệ cuộc họp vẫn như cũ, trước hết Fisher muốn bắt 3 con rabs để làm mẫu vật vì Fisher cho rằng bọn rabs ở đây là loại nguyên thủy, chưa biến đổi nhiều. Nó sẽ giúp cho anh ta nhiều.

-Ok, just wait till night, give me a platoon and I’ll catch some. Được thôi, cứ đợi tới tối, đưa cho tôi 1 tiểu đội tôi sẽ bắt được chúng nó.

Tôi đáp và tỏ vẻ việc này không có gì khó, và quả thật cũng không khó. Đem 3 cái mền ra ngoài đường xem con nào đi lẻ thì trùm lại thôi mà.

-Alive……! Nhưng phải con sống…..Fisher yêu cầu…

-Of course ….tất nhiền rồi…

-And…. In one piece ….và phải lành lặng nữa.

-Sureeeeee….. tôi hắn giọng, anh ta cứ làm như tôi ngu lắm vậy.

Tiếp theo James trải ra bàn 1 tấm sơ đồ và phải mất vài phút tôi mới nhận ra là bản vẽ 1 tòa nhà.

Jame cũng chỉ vị trí nó trên bản đồ, nếu tôi không nhầm thì là Vincom Tower ở Đường Đồng Khởi.

-You want to come here ? ông muốn tới đây hả?

-No, I want you lead a team to breach in. Không, tôi muốn anh cùng 1 đội vào tòa nhà này.

-Ok ! but for what? I think I supposed to know. Được nhưng để làm gì, tôi nghĩ là tôi cần phải biết. Tôi bắt đầu trả treo

-Just testing some devices. Chỉ để thử nghiệm 1 số thiết bị thôi, James đáp.

-Ok but which floor ?  the extractly location.Được nhưng mà tầng nào, cụ thể 1 chút đi.

-No, we go down to the basement. The parking lot. Không,  chúng ta xuống tầng hầm, bãi để xe.

Lúc này thì mặt tôi hơi biến sắc 1 chút. Vào tầng hầm ! Cái tầng hầm ở ngay trung tâm quận Nhất sâu mấy chục mét thế này này chắc phải chứa đủ 10 vạn con rabs.

Đớ mặt 1 hồi tôi ái ngại hỏi lại:

-Are you sure …?Ông chắc không ?

-That’s all we have to do in here Minh ! Đó là mục đích chúng tôi ở đây. James chắc chắn.

-Ok, listen up. The basement like this can contains ten thousand , may be twenty thousand of them. Even they line up for  you to shoot it gonna take hours. So if you want me and your guys come down there, I would say this mission is impossible .

Nghe này, tầng hầm như thế này có thể chứa từ 10.000 tới 20.000 con rabs, thậm chí chúng xếp hàng lại cho ông bắn cũng mất vài tiếng đồng hồ nên ông muốn tôi cũng lính lác mò xuống dưới đó thì thực sự là nhiệm vụ bất khả thi.

Bọn họ nghe tôi trả lời xong cũng khá là quan ngại, thực sự tôi không biết họ làm gì nhưng chuyện này khó khăn hơn họ tưởng.(Truyện được copy từ website: Haythe.us)  Dù có dùng khí gas, lửa hay boom mìn gì cũng không thể dọn sạch 1 cái hầm sâu và to như thế được.

-That’s why we need you here. Think about it, we’ll start tomorrow morning. Đó là lý do chúng tôi cần cậu ở đây, cứ tìm cách đi, sáng mai chúng ta sẽ bắt đầu. James động viên

Lúc này tôi cũng chỉ biết cười khẩy, chẳng có cách nào hết. Nhớ tới cái hồi đâm đầu xuống hầm giữ xe Cresent mall mà người tôi đã nổi da gà, giờ bảo tôi xuóng đó thì thà bắn nát óc tôi còn hơn.

Họ giao cho tôi một bài toán khó, bài toán mà ngay đến bản thân họ cũng không giải được. Không, thực tế là họ sẽ cố gắn làm việc đó dù có tôi hay không, đơn giản là với cái giá phải trả là bao nhiêu mà thôi, tôi chỉ là 1 vật nặng để khi họ đặt lên bàn cân thì cán cân sẽ cân bằng hơn chút it.

Trước hết tối nay tôi sẽ ra ngoài bắt vài con rabs cho Fisher và đồng nghiệp của anh ta, còn việc xuống căn hầm đó tôi cần phải suy nghĩ thêm. Ở ngoài ban công ngắm nhìn Sài gòn im lặng 1 cách thanh bình quả thật làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm lạ dù công việc còn nhiều, từ trên cao thế này chẳng ai có thể biết được đây là thành phố chết, thành phố mà đến con chó cũng không có chỗ nương thân.

-Căng thẳng quá nhỉ ? Giọng Mary vang lên ở đâu đó.

-Hey !

Tôi quay lại chào khi thấy cô ta đẩy cửa bước ra ngoài.

-Mary không nên ra đây ! Tôi vẫn xưng tên 1 cách sến rện như thế vì tôi thấy chúng tôi vẫn chưa thân nhau cho lắm.

-Anh ra được tại sao em không ra được ? Cô nàng đáp lửng lờ.

Tôi xoay người lại, khoanh tay  dựa vào ban công nhìn cô nàng từ đầu đến đuôi rồi cười mỉm?

-Anh cười gì ?

-Ah…thì buồn cười….Tôi đáp

-Anh có thôi đi không, làm người khác khó chịu đấy. Cái kiểu chảnh  quen thuộc

-Ừ ! em ra đây làm gì ?

-Cũng như anh thôi, hít thở !

-Ừ….thật ra lúc này tôi không có hứng nói chuyện là mấy.

-Đáng lẽ anh không nên nhận lời cho chuyển đi này.

-Anh đâu có nhận lời, họ ép anh đi đấy chứ.

-Vậy sao? Mary có vẻ ngạc nhiên

-Ừ, dài dòng lắm.

-Nhìn thái độ của anh không có vẻ bị ép buộc.

-Cũng vì sự an toàn của mọi người thôi. Tôi nhún vai.

- Còn em ? sao em lại nhận lời ?

-Công việc của em mà.

-Em tới Sài Gòn bao giờ chưa ? Ý anh là trước khi nó như thế này…

-Chưa anh ạ, Em sang Mỹ từ khi lên 10.

-Thú thật mà nói a thích nó thế này hơn chứ bình thường thì ồn ã lắm.

-Vâng !

-Anh muốn hỏi thật em 1 câu.

-Anh nói đi.

-Họ muốn xuống đó…để làm gì ?

Có lẽ Mary cũng biết trước rằng khi ra đây tôi sẽ hỏi câu này nên cô nàng không lung túng là mấy.

-Mọi chuyện tệ hơn anh tưởng, dù họ có làm gì đi nữa cũng là tốt cho chúng ta, ý em là đất nước…. !

Không biết đây là lần thứ mấy người ta từ chối cho tôi câu trả lời, bản tính tôi thì không van nài hay mè nheo gì ai bao giờ nên Tôi cũng không mong đợi câu trả lời từ Mary.

-Ừ…

-Thực ra James nói em ra đây có đôi lời với anh để ngày mai…

-Anh hiểu rồi…tôi ngắt lời.

-Chuyện này không đơn giản nên a sẽ cố gắn, trời tối rồi đó. Mình nên vào trong thì hơn.

Tôi đẩy cửa mời cô nangf bước vào trong, vì tý nữa tôi phải đi bắt rabs nên phải ghé qua chỗ Fisher 1 chút, tạm biệt Mary ở hành lang tôi qua chỗ Fisher.

Fisher chiếm hẳn 1 phòng thuyết trình lớn, bên trong có khá nhiều chuyên viên đang lắp đặt máy móc. Nếu không biết là chuẩn bị cho bọn rabs thì đây có vẻ giống bệnh viện hơn.

Tôi rón rén bước vào, mọi người khá bận bịu nên không chú ý tới tôi là mấy, nhất là Fisher. Anh ta cứ quay tới quay lui tháo tháo lắp lắp, thỉnh thoảng còn gắn đồ lên người tự kiểm tra.

-Here you are !!! Anh đây rồi, Fisher mừng rỡ khi thấy tôi.

-Yeah !!! a lot of works huh? Nhiều việc nhỉ?

-Everything nearly done, now we wait for you to bring them here. Tất cả gần xong rồi, chỉ chờ anh mang chúng về nữa thôi.

-Ok ! just 3 right ? I means if you testing on them and they die, I’ll……Chỉ cần 3 con thôi đúng không ? ý tôi là nếu anh thí nghiệm mà chúng chết thì tôi sẽ phải……

-No ! no ! just 3. Không ! không ! chỉ cần 3 mà thôi. Fisher ngắt lời.

-Just some kind of brain tests, behavior and light sensitives, I won’t kill them. Chỉ là thí nghiệm trên não, hành vi và nhạy sáng, tôi không có ý giết chúng đâu.

-Ok ! good. Tôi gật gù toan bỏ đi trước khi Fisher kịp kể lễ nhưng có vẻ hơi muộn.

-As you know, I want to figure out why the fuck in the cities they live like this….i mean afraid of sun light…..i have some theory and I have to test it.

Như anh đã biết, tôi muốn tìm hiểu tại sao bọn rabs trong thành phố lại sốg như vậy….lại sợ ánh sáng…tất nhiên là tôi có 1 số giả thuyết và muốn kiểm tra chúng.

-I think just because in the city they have more place to hide….and…it become habits….

Tôi nghĩ là chỉ vì ở trong thành phố chúng có nhiều nơi để ẩn nấp hơn và dần dần thành thói quen. Tôi cố giải thích

-NO ! NO WAYS !!!  Không ! không phải .Fisher đột ngột lớn tiếng làm tôi giật mình.

-Did you here when it begin. Anh có ở đây khi mọi chuyện bắt đầu không ?

-Yes. Có…!

-Did you see the very first attack ? Anh có nhớ vụ tấn công đầu tiên không ?

-Yes?

-When was this? Khi nào ?

-In the afternoon….!

-YES ! YES ! afternoon, at first they not scare of light …! Đúng, chính xác, ban đầu chúng không hề sợ ánh sáng.

Tôi ngơ mặt ra, đúng rồi ! Cuộc tấn công đầu tiên tôi thấy tầm 4h chiều ở phòng GYM, ban đầu chúng không hề sợ ánh sáng.

-So why the fuck  they scare of it now ?Vậy thế quoái nào mà chúng lại sợ ánh sáng ? Fisher hỏi dồn.

Tôi lắc đầu tỏ vẻ không biết làm anh ta càng được đà lấn tới.

-They are absolutely not afraid of light, even living in the dark can lead to light  sensitive but it can not make them like that, the hunger is much more danger than the light. Chúng nó hoàn toàn không sợ ánh sáng, dù có sống lâu trong bóng tối chỉ làm chúng nhạy sáng 1 chút thôi, cơn đói với chúng thậm chí còn đáng sợ hơn ánh sáng.

-….And….this only happen in large cities. Và chúng chỉ xảy ra ở những thành phố lớn mà thôi….

-Please make it lound and clear. Làm ơn nói toẹt ra đi, tôi tỏ vẻ van nài vì quá mệt với cái kiểu nói chuyện càng lúc càng rối của anh ta.

-Bring them here and I’ll tell you. Đem chúng về đây tôi sẽ nói cho nghe. Fisher tỏ vẻ đắc thắng.

-Ok…Được rồi…

Đáng lẽ tôi không nên ghé qua chỗ anh ta thì đúng hơn, đã rối anh ta còn làm cho tôi rối hơn, rõ chán ! Chào khéo anh ta rồi tôi chạy đi kiếm gì ăn. Tối nay còn kha khá việc phải làm.

Kế hoạch của tôi cũng đơn giản, gọi thêm vài người rồi đi ra ngoài, gặp con nào thì dụ nó tới rồi chụp lấy thôi. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Yêu cầu của Fisher là còn nguyên vẹn nhưng cho nó vài đấm vài đá chắc chũng không sao, thậm chí cứ “Tưng bừng” 1 chút rồi lựa con nào còn thoi thóp đem về là được.

Thú thật họ đang làm cho tôi phật ý khá là nhiều, lúc cần thì gọi tôi đến trong khi lúc tôi nói lại chẳng ai nghe. Tôi biết giữa tôi và họ cũng chẳng có ràng buộc gì cả, tôi có thể đi bất cứ khi nào tôi muốn nhưng tôi cảm thấy có 1 chút trách nhiệm gì đó ở đây.

Điều duy nhất bây giờ tôi muốn là kết thúc chuyện này thật nhanh, quay lại đón Nhi-Hùng và về với Gia đình như đã hứa. Có lẽ với tôi lang bạt và mạo hiểm như thế đã đủ rồi.

Và như Mary đã nói, mọi chuyện trầm trọng hơn tôi tưởng….

Anh Nam và tôi dẫn 1 toán tầm 10 người đi ra ngoài để bắt rab, chúng tôi đi trên 2 xe, tất nhiên là tôi lái chiếc Triton quen thuộc, nó còn có cả thùng sau đủ để chứa “hàng”.

Vừa chập tối bọn rabs được xổ chuồng nên sẽ khá hung tợn và tập trung đông, để đảm bảo an toàn cho mọi người chúng tôi ra ngoài lúc 10h hơn.

Với tôi chuyện  rabs ở đâu là không khó, chỉ cần vào thành phố 1 chút đã có thể bắt gặp vài con đi ngông nghênh nhưng giết là 1 chuyện bắt là 1 chuyện khác. Tốt nhất tôi nên dẫn mọi người ra đại lộ Nguyễn Văn Linh, thỉnh thoảng có vài con đi lẻ cho chúng tôi dễ dàng xử lý.

-Em biết luật chưa ? Anh Nam hỏi khi tôi đang lái  xe ra khỏi cổng

-Luật gì anh ?

-Nếu có chuyện không may thì….

-Bắn em ? tôi hỏi.

-Không, em có 2 lựa chọn…1 là chạy đi…2 là tự tử…..

-Ừ. Em biết ! Tôi còn thậm chí chưa nghĩ tới chuyện bị cắn nữa mà anh ta đã hù tôi như vậy.

Vì phải tắt hết đèn xe nên chúng tôi phải đi thật chậm,  anh Nam lấy kính tầm nhiệt là nhìn liên tục. Có lẽ anh ta đang sốt ruột tại sao đi lâu vậy vẫn chưa thấy con nào.

-Vào trong thành phố có nhiều lắm nhưng đông quá thì không kham nổi đâu. Tôi chủ động giải thích.

Mãi thì có 1 còn đang ngông nghênh giữa đường, chúng tôi dừng xe bước xuống. Anh Nam bố trí mọi người chuẩn bị thòng lọng và lưới còn phần tôi sẽ dụ nó lại.

Sau khi chuẩn bị xong tôi rón rén đi tới, 1 con rab tuổi đôi mươi cũng rách rưới và ốm đói như những con khác. Có lẽ bộ dạng tôi không khác chúng là mấy nên nó nhìn tới vài lần vẫn không thèm để ý làm cho tôi phải tới gần hơn.

Ê !!! Tôi la lên.

Nó quay qua và coi bộ đã để ý liền chạy lại. Theo phản xạ tự nhiên tôi đưa súng ngắn lên, chợt nhớ là đang làm nhiệm vụ nên tôi hạ xuống và chạy giật lùi cố đừng để nó tụt quá xa và cũng đừng lại quá gần.

Ban đầu tôi còn cố tỏ vẻ nghiêm túc nhưng con rab này nó thảm quá, nó chạy được ít bước thì chuyển thành đi và cuối cùng là lết lại chỗ tôi nên tôi phải dừng lại đợi nó.

Quay ra chỗ mấy người phục sẵn tôi làm dấu xin lỗi vì để họ đợi lâu rồi cười nhưng cười ngừoi chớ vội cười lâu.

Đang nhảy chân sáo thì tôi vấp phải cái gì đó té cái bịch, mấy người thấy vậy hết hồn tính chạy lại đỡ  thì tôi lồm cồm bò dậy, xấu hổ quá nên tôi xua tay bảo thôi rồi đích thân lại xữ nó cho nhanh.

Nó lao lại đớp, con nào cũng lao lại đớp trước tiên, tôi né qua 1 bên. Sau cú đớp hụt nó mất đà lao tới, chớp thời cơ tôi tặng thêm 1 đạp. Nó ngã dúi dụi xuống đất, nhanh chân tôi đè lên cổ nó cắm mặt xuống lòng đường.

Con vật giãy giũa nhưng mọi người đã tới, 2 anh lính nắm tay nó bẻ ra sau cột lại, giữ đầu, bịt miệng, cột chân rồi vất lên xe.

Sau cái màn biểu diễn “quê độ” tôi lẳng lặng leo lên xe không dám nói thêm lời nào.

Chúng tôi bắt được con thứ 2 cách đó không xa, lần này mọi người lao ra tròng thòng lọng vào cổ nó rồi bắt tại chỗ vì kịch bản ban đầu không hiệu quả cho lắm.

Chúng tôi vẫn đi chậm chậm trên đại lộ với 2 con rabs sau thùng xe, chỉ còn 1 con nữa thôi là xong việc. Đêm khuya thanh vắng, giữa đại lộ mênh mông  chũng tôi cứ lầm lũi đi như những thợ săn kiên trì.

Ai đó thở dài thường thượt vì chán chường, xin lỗi nhưng thực ra tôi chủ ý để mọi người lang thang như vậy, lâu rồi tôi mới có được cái cảm giác này nên tôi muốn tận hưởng nó 1 chút, cảm giác tĩnh lặng nhưng có gì đó mạo hiểm, cảm giác đi săn và cũng bị săn.

Lang thang mãi chúng tôi đã  ra ngoại ô, gần tới Quốc Lộ 1. Tôi nghĩ là cuộc đi săn nên kết thúc ở đây nên đánh lái  vào 1 con đường nhỏ dẫn vào  khu dân cư. Cắt cử 2 người canh gác đầu đường để khỏi bị chặn, chúng tôi đậu xe bên đường rồi bắt đầu ra tay.

Ở đây chắc chắn sẽ có rabs, thậm chí nhiều là đằng khác nên tôi xuống kiểm tra trước, quàng súng lên vai tôi tiến vào, 2 bên nhà nhà cửa im lìm nhưng chắc chắn trong con hẻm nào đó phải có vài con. Nhẫn nãi tôi bước từng bước một cố gắn không gây ra tiếng động vì nếu không chúng sẽ ùa ra đây mất.

Đúng như tôi dự đoán, 4 con rab đang đứng im lìm trong con hẻm cách tôi không xa. Nhưng mà 4 con cơ đấy, tôi quay lại ra dấu gọi mọi người lại vì phải cần sự giúp sức của họ khá nhiều. Chúng tôi sẽ hạ 3 con và bắt 1, tôi dựa lưng vào tường  vẫy tay cho mọi người tới.

Mấy anh lính nhảy xuống se chạy lộp bộp, tôi phe phẩy mấy lần bảo nhỏ thôi mà chắc tối quá họ không thấy. Thò đầu vào nhìn, mấy con rabs thấy động bắt đầu khật khưởng đi ra.

Chán thật, mấy ông này làm ăn như khỉ. Hy vọng họ đến kịp để xữ bọn nó cùng lúc.

Toán lính  đang đổ tới chỗ tôi còn hơn chục mét nữa tự nhiên đứng khựng lại rồi chần chừ, Xa xa 2 thằng gác đầu đường cũng chạy lại chỗ xe. Có biến gì rồi !

Anh Nam lệnh cho tất cả lên xe rồi gọi tôi quay về, tôi thò đầu vào nhìn lần nữa, chúng nó gần quá rồi tôi lắc đầu bảo không được vì rabs đã ở ngay sau lưng. Anh ta đi lui dần rồi móc bộ đàm ra định nói gì đó với tôi nhưng không, tiếng bộ đàm vang lên là tôi chết chắc nên nhanh tay tôi móc bộ đàm ra rồi tắt ngay lập tức trước khi anh ta kịp nói

Có lẽ anh ta cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra nên bất lực đi về xe phó mặc cho tôi đang mắc kẹt.

Chuyện gì vậy? không lẽ có cả đàn rab đang di chuyển trên đại lộ và chúng sắp đi qua đây khiến cho mọi người phải rút vào trong xe ?

Kệ ! tôi phải lo phần tôi trước, nín thở nấp sau góc tường tôi chờ  cho chúng đi qua. 1 con rồi 2 con…..giương súng lên, chỉ cần chúng quay qua  tôi sẽ bóp cò.

Tôi đang căng não chờ đợi con thứ 3 thì có gì đó rất lạ, mặt đất bất thình lình rung lên, nhẹ thôi nhưng tôi có thể cảm nhận được. (Truyện được copy từ website: Haythe.us) Ngẩn lên trên thấy tấm mái che cũng rung rinh giũ bụi xuống đầy đầu tôi.

Cái gì thế ? tiếng ù ù ở đâu vang vọng rồi mỗi lúc gần hơn, tiếng gì đó gãy vỡ rồi tiếng sắt thép…..nghe rất quen thuộc.

Đám rab cũng cảm nhận được điều đó, chúng lao nhanh ra ngoài bỏ mặt tôi.

Thở phào nhẹ nhõm nhìn về phía xe, mọi người trong xe đều nằm rạp xuống để trốn.

Bọn rabs lúc này bỏ qua 2 chiếc xe rồi đi về phía đầu đường, chúng đi mỗi lúc 1 nhanh hơn vì tôi cũng cảm thấy được cái gì đó đang tiến rất gần lại đây, cái gì đó rất to lớn khiến cho mấy người lính kia phải trốn tránh như vậy.

Tôi chạy lại chỗ xe, anh Nam thò đầu lên bảo tôi nấp đi. Dù đã thấy nhưng tôi vẫn cố chạy thêm vài bước nữa cốt là để tìm hiểu xem cái gì đang tiến tới.

Nhưng mọi chuyện có vẻ nghiêm trọng hơn tôi tưởng, tay Nam giơ súng ngắn lên chỉ thẳng vào tôi, mặt đanh lại. Nằm xuống hoặc anh ta sẽ bắn….!

OK !....!

Tôi nằm xuống khi cách chiếc xe chỉ 3 bước, cần thận tôi trường vào gầm xe chờ đợi.

Cái nòng pháo dần dần lộ ra, rồi cả chiếc xe tăng mà tôi chẳng biết là loại gì lừ đừ vượt qua ngã ba đường. Trên tháp pháo 1 tay lình chiểm chệ đứng quan sát xung quanh.

4 con rab đứng ngó nghiên chẳng hiểu chuyện gì cũng như tôi vậy. sau chiếc xe tăng là nhiều chiếc thiết giáp khác, cả xe chở quân cứ lần lượt kéo qua, lạ 1 điều là lũ rab. Chúng cứ đứng đó nhìn, không lao lại cào cắn gì cả.

Tất cả những gì tôi có thể thấy lờ mờ là cái quốc huy sao vàng quen thuộc của quân đội ở trên thành xe.

Nằm dưới gầm xe mà tôi hoang mang vô cùng. Tại sao những người lính đặc công trong xe lại trốn đoàn tùng thiết này ? Có thực sự họ là lính đặc công của quân đội Việt Nam? Có thật sự tôi đang phụng sự đất nước không ? Hay tôi đang bị lợi dụng bởi thế lực nào đó với những âm mưu mà suốt những ngày qua họ không hé răng cho tôi nữa lời ?

Đọc tiếp: The Khải Huyền - Phần 10
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM