80s toys - Atari. I still have

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chap 1

Một buổi chiều hè đầy nóng oi ả, cái nóng của miền bắc hình như cũng khó chịu hơn vì thực ra tôi cũng biết mùa hè ở miền Trung và miền Nam như thế nào đâu  2 thằng thanh niên 1 cao 1 thấp, 1 gầy 1 béo, 1 trắng 1 đen.... Tưởng chừng như chẳng có mối liên hệ nào giữa 2 con người đấy. Ấy thế mà lại có đấy. Vâng ! Điểm chung chính của 2 thằng là " Gái ", mà có lẽ đấy là điểm chung của rất nhiều thằng gọi là đàn ông. Câu chuyện nhỏ của tôi bắt đầu như thế này :

-Ê ! Anh thấy bé kia như thế nào?

Theo hướng tay nó chỉ thấy 1 con bé váy hồng lẳng lơ, để lộ ra cặp đùi trắng muốt. Tóc hơi buộc cao để lộ ra khuôn mặt thanh tú nhưng đôi mắt có vẻ gì đó man mác buồn. Mông cong cớn lắc đều sang bên trái rồi bên phải theo chu kỳ 0.5s.

Nhìn em, tôi chỉ muốn Tết đến nhanh để đi mua lịch mặc dù cũng còn gần nửa năm nữa mới hết năm

- Như thế nào là như thế nào? Tôi hít 1 hơi thuốc lào thật dài và trả lời nó một cách cốc lốc.

-Là được hay không ý mà? Nó tỏ vẻ hơi khó chịu hỏi lại tôi.

- Ờ ! Thì "ngon" chứ làm sao nữa . Mà chú thích nó à ? ( Xin lỗi các bạn nữ mình dùng từ ngon nhé )

-Vâng ! Em tán nó 2 năm rồi mà chưa đổ.

- Đệt ! 2 năm ??? Mày cũng thừa thời gian quá ha ( Ý câu này là mày rảnh b` quá ha )

-Da trắng, mặt xinh, chung tình nhưng đ*o dễ bảo. Vừa ngoan lại học giỏi, ước mơ của bao nhiêu thằng đấy anh ạ ! Nó vừa nhâm nhi cốc trà đá vừa nói nghe có vẻ Triết lý lắm.

-Thế đã đi chơi với em ấy chưa? Tôi quay sang hỏi nó.

- Nói chuyện thì rồi nhưng vụ đi chơi thì hơi khó. Ông bà già nó quản ghê lắm. Con một mà anh ! Quà cáp thì nó nhận nhưng vụ đi chơi thì chả ỉ ê, ý kiến gì. Em cũng phát chán đây.

Đúng cái kiểu con gái anh nào cũng tốt nhưng em rất tiếc.

-Con này có cái đếch gì mà khó tán vậy? Mày tin anh chỉ tán nó trong vòng một nốt nhạc không ?? Tôi ra vẻ từng trải nói với nó.

- Là gì ?? A chỉ em với, hết bao nhiêu em xin hầu hạ đại ca

- Hấp diêm !

-Đệch ! Anh nói cứ như là đ' có gì thay đổi ngày mai là thứ 2 ý.

Xong 2 anh em lại quay sang cười với nhau. Nhâm nhi nốt cốc trà đá. Nói đủ chuyện trên trời dưới bể, nhưng quay đi quay lại vẫn là chuyện gái gú. À quên, chưa giới thiệu về nó-thằng em tôi như đã kể ở trên. Em họ con nhà bác  .Cũng cao ráo, đẹp trai, nhà thuộc loại khá giả.Thằng này tên Chiến, mọi người hay gọi nó Chú Thợ Điện. Cái tên này tôi nhớ đến 2 thánh trên Voz là Điệp Liên Tú và Tú Thợ Điện. Tôi đặt cho nó cái tên nó cũng dựa một lần tình cờ tàu ngầm ở Voz. Bác nào không biết thì có thể mò lại cái topic đấy nhé.

-À ! Mà con bé đấy tên là gì?

- Cún anh ạ !

- Định mệnh ! Chó gọi mẹ là chó , còn bày đặt là Cún với chẳng không Cún ! Tôi cưởi khẩy

-Anh bảo ai là Chó đấy ?

Tôi quay lại, giật mình. Con bé váy hồng đã ngay sau ass ! Vẫn chiếc váy hồng lẳng lơ và cặp đùi ếch trắng bóc . Em đáp cho tôi cái nhìn người ta gọi là đéo thiện cảm cho lắm.

- Có tật thì giật mình, ai hỏi thì người đấy là chó thôi. Tôi ra vẻ đắc ý trả lời.

-Chó cái thằng bố, con mẹ nhà anh. Đồ mất dạy, vô học. Xong em đáp cho tôi cái nhìn đầy khinh bỉ, quẩy đít vào nhà.

Lúc đấy mặt tôi như thế này  Chưa kịp phản ứng gì....


Nói lại cho thím nào chưa biết em làm thợ tiện. Vâng ! Chẳng phải Tiện con quay hay Tiện cầu thang đâu. Mà Tiện việc gì thì làm việc đấy. Sau khi học xong cấp 3 xong em không đi thi Đại Học. Vì em nghĩ sẽ chẳng được thêm gì khi đi học vừa tốn tiền và tốn thời gian. Em giấu ra đình lên thành phố lăn lộn làm đủ các loại nghề từ bồi bàn, lễ tân, cứu hộ, xin nhan cẩu... Nhưng em vẫn nói với bố mẹ là đang học Đại Học. Rồi trong thời điểm này em xin được vào 1 Gara Ô tô ! Làm thợ sửa xe ô tô. Nói thợ cho oai chứ thực chất em chỉ là chân chạy. Là chuyên đưa ô tô về Gara để sửa, hoặc gọi là cứu hộ giao thông. Tập tành được vài tháng thì em cũng sửa được 1 số bệnh gọi là cơ bản. Nhưng chủ yếu là công việc chính em là đánh xe về Gara.... Lại lan man rồi các thím lại  em thì khổ.

Trờ lại chap trước :

-Chó cái thằng bố, con mẹ nhà anh. Đồ mất dạy, vô học. Xong em đáp cho tôi cái nhìn đầy khinh bỉ, quẩy đít vào nhà.

Chap 2

Đúng là oan gia ngõ hẹp, ngồi đâu không ngồi. Lại ngồi trước cổng nhà con của nợ này uống trà đá. Đã thế còn nói xấu sau lưng nó chứ. Mà nó ở sau lưng tôi chứ tôi sau lưng nó đâu.

Thằng em quay nhìn tôi cười khúc khích

-Tưởng 1 nốt nhạc của anh như thế nào Hóa ra là như thế này =))

- Cười cái căng củ cọt Tôi quay sang gõ 1 phát vào đầu nó và nói tiếp: ( Căng củ cọt đọc ngược và tự hiểu nhé )

- Về ! Thù này anh đé* trả ! A thề a đé* làm người. Thực ra tôi cũng ngại lắm, ra vẻ cho oai thôi. Chứ thằng đéo nào gái chửi như thế chả xấu hổ vl ra.

- Thôi ! Làm éo gì mà anh nóng thế. Đi nhậu với thằng em coi như là giải khuây

- Nhận ! Ý chú vừa khít lỗ đ*t anh !

- Thế qua quán bà Tỵ làm vài quai đi anh. Bu ! Cho con gửi tiền 2 cốc nước. Nó quay sang gửi tiền nước.

Chứ gì nói đến nhậu là tôi khoái lắm. Nhưng tửu lượng thì kém lắm. Rượu thì uống khoảng 2 lít là say cmnr ! Còn bia thì khoảng 1 két là ngất ngây còn gà tây 

Một rượu, một trà, một đàn bà.

Cả ba thứ ấy nó hại ta

Bỏ được thứ nào hay thứ ấy

May ra chỉ được rượu với trà !

Tua nhanh đoạn này chẳng có gì. Công việc hằng ngày của tôi vẫn là đến Gara , có xe hỏng thì sửa. Không lại ngồi chém gió với mấy thằng ở Gara. Tôi nhớ không nhầm hôm đấy là thứ 6 ngày 13 năm xxx. Cũng trời mưa gió, mấy thằng đang ngồi chém gió vì chẳng có khách. Thì ông chủ ra bảo em :

-Ê ku ! Chạy qua chỗ XXX lấy xe ông YYY về sửa. Số điện thoại khách đây !

Đến nơi thì gọi cho khách.

- Vâng ! Em chạy qua liền đây.

Leo lên chiếc DD 70 thần thánh của tôi. Màu đỏ màu của Tổ quốc, màu của hi vọng cũng là màu của máu. Tôi phi đến địa chỉ mà ông chủ vừa đưa.Đi được 1 lúc thì cũng tới nơi. Đập ngay trước mắt tôi là cái biệt thự to vl. Tôi bốc máy gọi điện cho khách. Thì đường dây bên kia trả lời 1 giọng nữ trả lời. Nghe ngọt lịm.

- A lô ! Ai đấy ạ !

- Vâng ! Chào chị em bên Gara Ô TÔ xxx ! Em đến xem xe hỏng ạ !

- À ! Anh đợi em chút, em ra mở cổng đây!

Đù! Mở cổng ra thấy 1 chị khoảng ngoài 30 đang mặc chiếc áo 2 dây đen, với cặp bưởi tròn trĩnh. Mặc cái quần ngủ không thể mỏng hơn. Lúc đấy mặt tôi đang như thế này

-Khiếp ! Nhìn em kiểu gì mà như muốn ăn thịt thế. Xe kia anh xem sửa hộ cho em cái đèn hậu và còi với. Em lùi vào nhà thế nào mà thành ra như thế kia.

Xem qua thì cái con xe Toyota Camry của bà ấy nát cmn hết đèn hậu rồi. Đúng là cái gì cho vào tay con gái cũng thành ra như thế này.

- Xe chị bị hỏng đèn rồi. Phải thay đèn mới chị ạ ! Em không mang theo đồ thay ở đây. Chị đưa chìa khóa em đánh xe về Gara.

- Vâng ! Chìa khóa đây. Anh xem cần thay, cần sửa gì thì cứ thay cho em.

Chào tạm biệt chị, tôi đi xe về Gara. Đang mãi suy nghĩ các kiểu tư thế với chị.Thì 1 thanh niên hổ báo cáo chồn xăm trổ đầy mình ra chặn xe tôi.

Tôi xuống xe thì thấy 1 đám đông đang bu quanh 1 bên 1 chị hình như là bị tai nạn. Chiếc xe SH màu mận chín nát cmn hết yếm rồi. Máu me be bét, nhìn như đến tháng ý . Anh thanh niên hổ báo mở lời :

- Đ.m ! Thằng chó đi ô tô gây tai nạn rồi bỏ chạy. Chú có xe chở chị ấy đi viện cái. Từ nãy anh vẫy cái taxi nào cũng đ*o dừng cả. Anh đành phải chặn xe chú.

Tính tôi vốn thương người, mình giúp người ta sau này chẳng có lúc người khác giúp lại mình. Luật nhân quả mà.

- Vâng ! Em cũng tiện đường nên em chở cho. Mọi người giúp 1 tay cho chị ra ghế sau cái.

Chở chị kia đến trạm xá gần nhất, đưa vào phòng cấp cứu. Thì mấy người đi cùng xin cáo lui về trước vì có việc. Bỏ lại tôi một mình bơ vơ ngoài phòng chờ. Thực ra cũng chẳng phải một mình vì tôi vẫn có điếu thuốc làm bạn cơ mà.Vẫn đang mơ XH với chị 3x kia thì có một người vỗ vai hỏi tôi :

- Con Camry ngoài sân kia của mày à ?

- Vâng ! Của em. Sao anh ?

- Sao sao cái đ.m.m à ?

Tạch...tạch...tạch... Tiếng dùi cui điện. Em gục xuống sàn như một con nhái,thì 3 4 người lao vào đánh em. 1 mũ bảo hiểm HonDa vào đầu. Theo phản ứng tự nhiên tôi chỉ ôm đầu và mặt. Thủ những phần mềm mà dễ bị tổn thương nhất thôi. Còn phần cứng thì kệ cmn đi. Đ.m không bị dùi cui điện thì 3 4 thằng này đâu phải đối thủ của tôi. ( Tôi cũng học VXQ 3 năm rồi mà )

Một giọng nữ vang lên :

- Có những bước chân in dấu trên mặt đường, còn có những bước chân in dấu trên mặt mày. Thằng mất dạy, vô học.

Tôi ngước lên nhìn thì thấy một màu hồng lẳng lơ, mà hình như không phải màu hồng. Chính xác thứ tôi nhìn thấy màu đen từ chiếc quần zen lưới  Lúc này tôi đang nằm sàn rồi nên hướng nhìn lại là hướng lên trên. Một sút vào mồm,tôi thấy mặn mặn, tanh tanh trong miệng. Tôi nhổ nước bọt ra, một thứ màu đỏ như chiếc xe DD 70 của tôi.

À đúng rồi ! Tiết canh chứ còn cái đéo gì nữa. Nhưng không phải tiết canh vịt mà là tiết canh của tôi. Chỉ thiếu ít lạc và hạt tiêu nữa là ngon...Xong rồi tôi cũng lịm dần đi.Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy vẫn chỉ là 1 màu đen....


Tôi ngước lên nhìn thì thấy một màu hồng lẳng lơ, mà hình như không phải màu hồng. Chính xác thứ tôi nhìn thấy màu đen từ chiếc quần zen lưới Lúc này tôi đang nằm sàn rồi nên hướng nhìn lại là hướng lên trên. Một sút vào mồm,tôi thấy mặn mặn, tanh tanh trong miệng. Tôi nhổ nước bọt ra, một thứ màu đỏ như chiếc xe DD 70 của tôi.

À đúng rồi ! Tiết canh chứ còn cái đéo gì nữa. Nhưng không phải tiết canh vịt mà là tiết canh của tôi. Chỉ thiếu ít lạc và hạt tiêu nữa là ngon...Xong rồi tôi cũng lịm dần đi.Hình ảnh cuối cùng tôi nhìn thấy vẫn chỉ là 1 màu đen....

Chap 3

Trạm xá X

Tôi tỉnh dậy khoảng 8 giờ tối. Đầu hơi nhức và tay phải vẫn còn ê. Xung quanh chẳng có ai ngoài tôi và con bé váy hồng kia. Tôi quay sang thì thấy con bé ngủ cạnh tôi luôn. Tôi tỉnh giấc vì mùi thuốc kháng sinh, mùi khử trùng và mùi bệnh viện làm cho cơ thể tôi cảm thấy khó chịu. Và sau này tôi còn biết được 2 mùi nữa ở bệnh viện là mùi âm khí và mùi của tử khí  .Tôi khẽ kéo cái chăn mỏng ra khỏi người và bước xuống giường. Đi chầm chậm ra ngoài ban công, mở hộp thuốc Thăng Long sắt rút ra 1 điếu. May hôm nay tôi hút hộp sắt chứ mà hút Thăng Long mềm là nát cmnr , chẳng còn thuốc mà hút . Màn đêm tối đen như mực, chỉ còn vài ánh đèn hiu hắt dưới sân.Thở 1 làn khói dài dài ra màn đêm đen tối. Tôi nhớ lại câu cuối trong tác phẩm Tắt Đèn mà đã từng được đọc ở hồi cấp 3

Buông tay, chị vội choàng dậy, mở cửa chạy té ra sân. Trời tối như mực và như cái tiền đồ của chị.

Tôi cũng thấy mình như thế, có khác chị Dậu là bao. Bao năm tôi bôn ba bên ngoài, lên thành phố lập nghiệp. Tôi hi vọng được đổi đời, thoát khỏi cái nghèo. Nhưng thực sự đời đéo như là mơ. Giàu thì vẫn giàu và nghèo cứ lại hoàn nghèo. Tôi tự nhủ đã bao lâu nay nó không về thăm bố mẹ rồi. Thế nên ai còn cha mẹ trên đời này. Thi thoảng hãy nhớ đến cha mẹ 1 tý nhé. Các bác thử nghĩ xem nếu đi học hay đi làm trên Hà Nội. 1 năm có 2 dịp về quê là Tết và nghỉ Hè. Vậy chúng ta còn bao nhiêu lần để gặp cha mẹ nữa Đời người dài mà nó cũng ngắn lắm, như chuyện hôm nay biết đâu tôi bỏ mạng lại nơi đất khách quê người. Mắt tôi cay cay, tôi rít điếu thuốc càng mạnh hơn. Bỗng 1 giọng nhỏ nhẹ từ đằng sau cất lên, chen ngang mạch cảm xúc của tôi :

- Anh tỉnh rồi à ?

Tôi quay lại, là con bé váy hồng. 1 tay đang dụi mắt, 1 tay đang che mồm đang ngáp. Tôi đáp lại 1 cách cộc lộc :

- Ừ !

- Còn đau không anh. Bác sỹ khâu cho anh 5 mũi rồi. May chỉ phần mềm, không ảnh hưởng đến não anh ạ !

Tôi sờ tay lên đầu, thấy 1 mảng tóc bị cắt. Tôi quay lại khẽ nhìn con bé cười nhếch mép 1 cái. Có lẽ đây là cái sẹo mà tôi nhớ mãi. Đúng là miếng ngon nhớ lâu mà đòn đau nhớ đời. Con bé lại mở lời trước.

- Mà anh đói chưa ? Anh ăn gì để em chạy đi mua.

- Cho tôi xin cốc nước ! Tôi đáp lại

- Nước cam nhé, để em pha cho.

Cam 2 quả kia cần gì phải pha. Nói gì thì nói 2 quả kia chắc thuộc cam Vinh Tôi lại thèm ăn cam đầu mùa  Nếu 2 quả cam kia mà mút mà ra nước thì tôi cũng mút luôn đấy. Nói thực là cam, chứ chẳng phải chanh hay quất như một số bạn nữ đâu. Em đưa tôi cốc nước vừa pha, tôi làm 1 hơi hết luôn. Con bé lí nhí nói :

- Em xin lỗi chuyện lúc chiều nha. Chỉ là hiểu nhầm thôi. Lúc em nghe điện báo mẹ em bị thằng nào đi ô tô đâm phải. Em lên viện thấy xe Camry lại bị nát đèn sau. Nên nghĩ thằng đó là anh. May là mẹ em chỉ bị xây sát nhẹ thôi. Nên về trước rồi. Bảo em lại chăm sóc anh. Viện phí nhà em thanh toán xong hết rồi. Anh an tâm đi.

- Ừ ! Thôi không sao. Coi như tôi đen thôi.

Nói thế thôi chứ, cũng là đen vl ra, tính tôi không tính đôi co. Nhất là đôi co với con gái. Chả lẽ lại bảo em ơi anh đau lắm à. Nó lại khinh cho, tốt nhất cái gì mà chịu được thì cứ chịu. Kể ra với tụi con gái không tam sao thất bản thì cũng thành ra thương hại mình.

- Anh không sao là tốt rồi. Con bé nhoẻn miệng cười

- Mà anh tên gì nhỉ? Em chưa biết tên anh ?

- Thằng mất dạy ! Tôi đáp 1 lại 1 cách cốc lộc.

- Anh vẫn còn giận em chuyện lúc chiều à ?

- Không ! Quen rồi.

- Em tên Kiều My nhưng mọi người hay gọi em là Cún !

- Ừ ! Mà thôi tôi về đây. Mai còn đi làm.

- Anh cứ ở lại nghỉ ngơi đi. Xe anh, em cho người đánh về Gara rồi.

- Tôi vẫn phải về, không quen ở đây.

-Thế để em đưa anh về !

- Cám ơn ! Nhưng nhà tôi gần đây. Tôi đi bộ cho thoáng, nằm cả chiều đau lưng lắm rồi.

- Anh về cẩn thận nhé, em không giữ anh nữa  Nói xong em cũng quẩy đít đi về. Vẫn cặp mông phúc hậu đấy  Vẫn theo chu kỳ 0.5s sang trái rồi sang phải.

Vừa về đến nhà, thấy số ông chủ Gara gọi. Tôi nhấc máy nghe :

- Zalo ! Em nghe rồi anh ơi !

- Tỉnh chưa thằng em ?

- Em cũng tỉnh rồi, có gì mai em đi làm ạ !

- Thôi chú cứ ở nhà mà nghỉ ngơi đi. Bao giờ khỏe thì đi làm. Làm cả năm cả đời. Chứ giàu nghèo đéo gì một hai ngày. Thế nhé ! Anh đi bay đây

- Vâng !

Tút .... tút .... tút

5 rưỡi sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy. Nó vớ cái áo đi tắm, Nó có nghĩa là tôi. Mặc dù người vẫn còn hơi ê ẩm. Những giọt nước mát xối xả trên cơ thể nó. Nó ngắm gương,nó thầm nhủ trách bố mẹ mình. Nó trách những người sinh ra nó. Nó thấy cuộc sống thật bất công. Nó đi tìm câu hỏi mà bấy lâu nay vẫn chưa có thể có câu trả lời : "Tại sao nó lại đẹp trai như thế này ? " .Mỗi tội có sẹo trên đầu. Tay phải hôm nay nó đau nên sẽ không thể lắc sữa bình được 

Tắm xong nó vào nhà, làm bi thuốc lào Kỳ Đồng. Chuông điện thoại nó reo lên 1 cách quen thuộc nhưng lại từ 1 số lạ :

-0979xxx999 calling....


Chap 4

Tôi uể oải nghe máy, đáp lại bằng cái giọng vẫn còn ngái ngủ :

- A lô ! Mất tiền chấp nói trước !

Giọng cười khúc khích từ đầu dây bên kia vang lên:

- Hi Hi ! Anh vui tính thế. Em Cún đây ! Anh đã dậy chưa ?

Tôi hơi ngạc nhiên vì con bé biết số tôi. tôi hỏi lại :

- Tôi dậy rồi, mà sao cô lại biết số tôi ?

- Muốn biết thì đâu có gì khó đâu anh. Lại giọng cười khúc khích vang lên.

- Đùa anh tí thôi. Chiến cho em số anh !

- Anh em như thế đấy ! Tôi nghĩ thầm : Mẹ ! Gái hỏi là phun cmn hết ra.

- Đi ăn sáng với em. Coi như là em cám ơn vụ hôm qua anh đã giúp mẹ em. Em đang dưới nhà anh nè.

Tôi thò mặt ra ngoài ban công, thấy con bé ấy đã đứng ngoài cổng. Tay vẫy vẫy tôi, còn nhoẻn miệng cười.

- Thôi ! Không cần cám ơn đâu. Tôi không quen kiểu vậy.

- Thì cũng chỉ là ăn sáng thôi mà. Em có ăn thịt anh đâu mà anh phải sợ

Tôi thầm nghĩ hôm nay cũng chẳng phải đến Gara. Con bé cũng không phải dạng quá đáng quá. Cũng chỉ là đi ăn sáng. Có cái đéo gì mà phải xoắn. Tôi trả lời :

- Ừm. Thế đợi tôi tí.

Vớ cái áo ở góc giường, tôi mặc vào và đi xuống. Tôi cũng chẳng quên đội cái mũ Nón Sơn để che đi vết sẹo trên đầu. Gặp tôi con bé nhoẻn miệng cười. Cái môi hình trái trim nhìn đáng yêu vật vã. Hôm nay con bé không mặc váy nữa. Con bé mặc áo phông trắng in hình Mickey dễ thương, mặc quần short bò ngắn khoe được chân dài và trắng. Nhưng những cái đấy tôi chả để ý đến. Vẫn đôi mắt đấy, trong veo, hút hồn nhưng có vẻ buồn sâu thẳm. Đôi mắt ấy hút hồn tôi, làm tôi thẫn thờ mất khoảng 5s. Tôi lên tiếng trước để che giấu đi những cảm xúc trong đầu của mình:

- Đợi tôi lâu không? Thế giờ đi ăn gì ?

- Cũng vừa đủ em nghe xong 1 bài nhạc. Ăn cháo cá nhé ! Cháo dễ nuốt, mồm anh vẫn sưng thế kia. Cá nhiều canxi giúp nhanh liền xương và giúp thông minh hơn. Con bé nhún vai cái và trả lời tôi.

- Đ.m ! Thế ý cô bảo tôi ngu à ?

- Không ! Em không có ý đấy. Em thấy anh vẫn còn đau nên bảo vậy thôi. Anh không thích thì mình ăn món khác. Con bé vội vàng thanh minh.

Tôi khẽ nhếch mép cười một cái. Chắc lúc đấy nhìn tôi vừa dâm vừa đểu

- Thôi ăn gì mà chả được. Mà xuống đi để tôi đèo cho ! Tôi ra vẻ một người đàn ông galang.

- Tay anh vẫn sưng kia để em lai cho. Với lại xe em đi không quen dễ ngã lắm. Con bé nhoẻn miệng cười tập 2 chúm chím nhìn đáng yêu vật vã.

Tay tôi đau đéo tự lái xe đi làm được,thế thì đèo con bé kiểu đéo gì đây. Với lại cái xe đạp điện teen teen của bọn của nợ này đi không quen. Ngã một phát chết vì nhục chứ đau thì đéo sợ. Mai lại lên lều báo " Thanh niên già trâu đi xe đạp điện lao đầu vào hố rác"

Ăn đòn không đau bằng ngồi sau con gái

Đ.m đằng đéo chả nhục rồi. Thì nhục một lần cho biết. Nghĩ nhiều làm gì cho đau đầu. Mà ngồi sau con bé tôi tha hồ mà ngắm gái. Chả phải chú ý đến đường phố, xe cộ như thế nào. Tôi leo lên xe, ngồi ngay sau ass em.

Con bé vừa đi vừa hát. Mùi hương tóc phảng phất làm nao nao lòng tôi.

Đến quán Cháo Cá nó gọi :

- Bu ! Cho con một bát ít cháo nhiều cá không hành.

- Một bát như thế nhưng nhiều cháo ít cá có hành Bu nhé !

- Cô không ăn được hành à ? Tôi quay sang hỏi con bé.

- Không. Ăn hành kinh lắm!

2 đứa ăn, chẳng nói với nhau câu gì. Thi thoảng con bé lại nhoẻn miệng cười với tôi. Ăn xong, tôi tranh trả tiền nhưng con bé không cho.

- Để em mời bữa này ! Cám ơn thì cũng phải thành tâm 1 tý chứ. Hi hi.

- Tôi không thích nợ ai cái gì cả.

- Nếu anh thích thì có thể mời em trà sữa được mà. Hi hi. Con bé lại nhoẻn miệng cười. Đ.m cười đéo gì mà cười lắm thế

- Ô kê ! Let's go !

Lại rong ruổi trên những con đường tràn đầy nắng vàng.Những hàng cây sấu vẫn xanh, tiếng ve râm ran riêng một góc trời. Con bé vẫn ngân nga hát vu vơ. Tôi ngồi sau, ngoài giọng hát con bé ra tôi để ý đến những cặp mông, cặp đùi, cặp vếu của những cô gái đi ngược chiều. Con trai mà! Tôi không để ý đến những cái đấy mới đáng lo

Đến quán trà sữa, tôi hơi ngại. Vì nó quá teen không hợp với phong cách của tôi. Tôi hơi chần chừ, con bé kéo tay tôi một cách tự nhiên bước vào quán.

- Chị ơi ! Cho em 1 Trà sữa Socola, có Trân Châu nhé !

- Một cốc như thế - Tôi lắp bắp gọi vì tôi chẳng uống cái này bao giờ.

Con bé phục vụ khẽ nhìn nó cười 1 cái. Từ lúc nó bước vào quán mọi người đều quay ra nhìn tôi và con bé. Có lẽ là do con bé xinh lại đi với 1 thằng như tôi. Con bé nhìn xinh và trông đáng yêu thật 

- Trà sữa của anh chị đây ! Chúc anh chị ngon miệng ạ !

Tôi đang loay hoay cố mút mấy viên trân châu ở đáy cốc, còn khó hơn việc tháo ốc hay thay dầu nhiều. Thì đằng sau có tiếng của 2 đứa con gái. Hình như là đang nói về tôi và con bé :

Nắng chiếu sau lưng nắng đỉnh đầu

Sao cằm vẫn mát bởi răng vâu

Ai về nhắn nhủ với em gái

Chớ để nó hôn kẻo vỡ đầu !

Tôi nghĩ Vâu cái đ.m nhà các em chứ. Nếu không phải do chuyện hôm qua thì anh đây đâu có bị sưng mồm như hôm nay. Tôi không nói gì, mình già rồi chấp gì cái bọn trẻ trâu đấy. Mà cây muốn lặng gió lại đéo ngừng. Càng đéo nói gì thì chúng nó lại càng lấn tới.

-Trâu già thích gặm cỏ non, trẻ con lại thích chơi đồ cổ.

- Chắc thằng này giàu, nên con này mới thế...

-Nhìn như kiểu chú với cháu, vớ vẩn chú bú cháu...

Đến lúc này, con bé đập bàn quay lại.

- Đ.m ! Chúng mày nói ai đấy? Chuyện nhà chúng mày à?

- Bọn tao nói ai thì kệ mẹ bọn tao. Có mồm thì nói có thói thì quen. Liên quan à ?

Con bé cầm cốc nước lọc hất thẳng vào mặt con bé kia. Nhìn cũng tội con bé kia, nước chảy xuống áo đồng phục trắng, để lộ ra một màu đen huyền bí.

- Đ.m con gõ này ! Mày chơi tao hả? Con bé học sinh kia lao vào

Xoạc........oặc .............

Chiếc áo đồng phục bị xé làm đôi, để lộ ra cặp ngực mới nhú, đầy đặn, tròn trịa...

Nhưng thực sự đời đéo như là mơ. Cho các thím tưởng tượng tí thôi. Đến đoạn lao vào nhau thì nhân viên quán và tôi gỡ cmn ra rồi. Tôi quay sang bảo em :

- Em làm sao đấy ? Chuyện bé xé ra to. Đi về....

- Anh xin lỗi 2 đứa ! Em anh nó hơi nóng. Cho anh gửi tiền hết bữa này coi như là xin lỗi.

Tôi kéo em ra khỏi quán, nhưng em lại có vẻ không bực tức gì cả. Nở một nụ cười nửa miệng đầy bí hiểm..........

Đọc tiếp: Nhật ký những ngày mưa...! - Phần 2
Home » Truyện » Truyện Teen » Nhật ký những ngày mưa...!
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM