Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 5:
- Cô tưởng thế là hay à ? Cô thích đánh nhau như thế à ? Chuyện thiên hạ nói mình quản làm sao được. Tôi hằn học mắng em.
Em im lặng, không nói gì.
- Thôi ! Anh về đi, hôm nay em muốn ở lại một mình.
Lại cái mắt buồn man mác ấy, khiến tôi cảm thấy khó chịu. Tôi chào tạm biệt rồi ra về. Ngày hôm sau tôi đi làm. Thực ra ở nhà mãi cũng chán. Ra ngoài Gara cho nó thoáng. Chứ ở nhà hoài khiến tôi bức bí lắm. Chuyện cũng chẳng có gì hay ho mấy. Em cũng chả liên lạc gì, tôi cũng dần quên mất đến sự tồn tại của em. Cho đến ngày thứ 3 sau vụ đấy. Tôi đang loay hoay chui dưới cầm ô tô để sửa cái củ đề thì có tiếng mấy thằng trong Gara.
- Chúng mày ơi ! Gái kìa
- Người đẹp sao đi người không thế này ? Em muốn sửa gì nào? Tiếng thằng K.
- Thằng này ngu thế ! Gầm cao, máy thoáng, bô nổ tốt thế kia thì cần gì phải sửa nữa. Thằng N lên tiếng.
- Anh X ơi ! Có chị dâu đến tìm anh kìa ! ( Mr. X là tên tôi, tên thật đéo dám khai ra )
- Dâu dâu cái l*n ! Để im bố mày đang làm. Tôi vừa cười vừa đáp lại chúng nó.
- Thật mà anh ơi ! Bọn em không đùa đâu. Anh ra đây mà xem. Tiếng bọn nó có vẻ nghiêm túc.
Tôi loay hoay bò ra thì là em thật. Hôm nay em mặc áo ren đen, cũng khoe được tấm lưng trắng, cách điệu với chân váy ngắn xòe. Mặc thế sao đéo cởi truồng cho nhanh Đ.m rất ghét kiểu con gái mặc quần áo kiểu này. Nhìn kích thích mà éo làm gì được. Thế mới đau !
- Cô đến tìm tôi ? Tôi mở lời trước.
- Vâng ! Hi hi. Em nhoẻn miệng cười.
- Mặt tôi có gì bẩn hay sao mà cười.
Em chỉ lên má, tôi vội lấy tay lau. Tay đang có dầu mỡ, càng lau lại càng nhoèn nhoét. Lại làm được trận cười cho bọn nó và em. Làm tôi ngại vcc
- Có chuyện gì cô nói nhanh đi tôi còn làm. Tôi đánh trống lảng.
- Ở đây nói chuyện không tiện, anh ra ngoài được không ? Em có chuyện quan trọng thật mà.
- Cô mù hay sao mà không thấy tôi đang bận.
- Em đợi được mà. Mà anh đừng nói chuyện kiểu đấy với em
- Ờ ! Tùy cô.
Con bé cũng tự nhiên, kéo ghế ra ngồi đợi thật. Tôi mặc kệ quay lại làm tiếp.
Thì ông chủ đi ra bảo nó :
- Để bạn gái đợi thế à ? Thôi anh cho chú nghỉ sớm mà về đi. Cứ để việc đấy thằng K, thằng N làm nốt cho.
- Vâng ! Em cám ơn anh. Anh tâm lý quá. Mà con bé ấy không phải là bạn gái em đâu. Nó vội vàng thanh minh.
Tôi vào trong rửa mặt mũi chân tay và thay quần áo. Nhìn trông nhem nhuốc, ngại vcl. Tôi đi ra ngoài, em cười bảo :
- Đi thôi anh !
- Ừ ! Nói trước là tôi đéo uống trà sữa nữa đâu nhé. Lên đi, lần này là tôi đèo nhé.
Em nhảy lên con DD 70 của tôi mà cũng chẳng ngại ngần gì. Chắc điểm này tôi thích nhất của em.
Tạch..tạch...bạch...bạch...bạch...
Mùi mồ hôi, dầu mỡ của tôi quện với mùi hương tóc em tạo nên một mùi thum thủm . Tôi chở em đến quán cà phê quen thuộc của tôi. Chẳng phải 1 quán sang chảnh hay teen teen gì. Chỉ là quán cà phê vỉa hè. Nhưng tôi vẫn thích ngồi vì có thể ngắm đường phố lúc tan tầm. Và vị cà phê quán này rất ngon. Tôi hỏi em :
- Ngồi đây được chứ ?
-Vâng !
- Anh chị dùng gì ạ ?
- Cho anh một cốc như mọi khi. Cô uống gì ? Tôi hỏi em
-Một đen đá không đường cho thêm 1 ít muối. Em gọi.
Tôi cũng hơi ngạc nhiên vì cốc em gọi giống hệt với tôi. Tôi đánh giá hơi nhầm về em vì tôi nghĩ 1 con nhóc như em thì ngoài trà sữa ra thì biết đếch gì về cà phê.
- Cũng biết uống cà phê nhỉ ? Tôi rút điếu thuốc ra hút.
- Một chút. Nhưng chỉ lúc nào em buồn mới uống cà phê thôi. Mà anh hút thuốc nhiều thế?
- Ừ ! Quen rồi. Giờ muốn bỏ cũng khó mà cô có chuyện gì mà gọi tôi ra đây?
- Em....em...em...muốn -Con bé ấp úng nói
- Có gì thì cô cứ nói thẳng. Tôi khẽ cười thái độ của em.
- Em muốn anh làm tài xế riêng cho em.
- Đệt ! Cô điên à? - Câu nói của em tí làm tôi sặc cốc cà phê đang uống.
- Không ! Em đang rất nghiêm túc mà. Con bé khẽ đỏ mặt, cúi xuống 1 tý.
- Cô không đùa tôi đấy chứ? Mà sao lại chọn tôi ?
- Em đang nói thật mà. Năm nay cuối cấp rồi, đi học nhiều. Em muốn là anh. Vì anh chững chạc, điềm tĩnh. Em muốn chọn người như thế.
- Thế cô trả cho tôi được bao nhiêu mà đòi tôi làm tài xế riêng ?
- Hai triệu !
- Ha Ha ! Cô không biết lương tôi đang 3 triệu không ? Tôi cười với em.
- Không. 2 triệu 1 tuần. Nếu không đủ thì anh cứ nói. Mặt em trông có vẻ rất tha thiết.
- Đệt ! Troll nhau vãi. Tôi nhẩm tính. 2 củ 1 tuần thì 2 x 4 = 8 củ 1 tháng. Nhiều gần gấp 3 lần lương tôi.
- Thế cô cho tôi 3 ngày. Tôi sẽ trả lời.
- Vâng ! Hi hi. Em đợi câu trả lời của anh. Cố gắng giúp em nhé ! Em lại nhoẻn miệng cười.
Nắng chiều đã tắt, dòng người đi lại tấp nập. Có những bà mẹ hối hả về kịp để đón con. Bác lao công cần mẫn quét rác cũng hối hả để kịp bữa cơm chiều...
Chỉ còn lại nó và con bé ngồi lại nơi góc phố. Đông người qua lại. Mỗi người lại một suy nghĩ riêng cho mình. Nó nghĩ : " Đi làm quan trọng cũng chỉ vì tiền. Cũng vì tiền nó mới lên thành phố lập nghiệp. Cũng vì tiền mà nó cũng mất đi người con gái mà nó yêu thương nhất. Nó ghét cái nghèo, mà lời đề nghị kia cũng khá hấp dẫn. Nhưng còn danh dự của nó, đi phục vụ 1 con bé 17 tuổi. Đỏng đảnh và trẻ con. Mà danh dự cái đéo gì, tiền mới là quan trọng. "
Còn con bé nó nghĩ " Có lẽ đây là cách mà nó có thể giữ thằng bé bên cạnh, tuy không phải là hay ho lắm. Nhưng ngày nào nó cũng có thể nhìn thấy thằng bé"
Nó nghĩ cả đêm và Sáng hôm sau, nó đến gặp ông chủ Gara :
- Anh ơi ! Em có chuyện muốn trình bày.
- Ừ ! Nói đi. Anh nghe đây.
- Anh cho em xin nghỉ . Nó lí nhí nói.
- Ừ ! Nghỉ mấy hôm đi, anh bảo bao giờ khỏe thì đi làm mà. Chú cứ tham công tiếc việc quá !
- Không ! Em muốn xin nghỉ hẳn.
- Chú quyết định rồi đấy à? Nếu thực sự chú muốn nghỉ, anh muốn giữ cũng khó. Có chú anh cũng đông khách hơn. Thế đã tìm được việc mới chưa?
- Em tìm được rồi. Nhưng chẳng biết có tốt hơn không? Nhưng em vẫn muốn thử.
- Tuổi trẻ mà, cứ bay nhảy đi. Đây tiền lương tháng này của chú. 20 ngày nhưng anh cứ trả đủ cả tháng.
- Đấy ! Đếm đi xem đủ chưa ? Ông chủ rút một sấp tiền 200 đưa cho nó.
- Em xin! Em cám ơn anh trong thời gian qua đã chỉ bảo em. Ơn này em sẽ không bao giờ quên.
- Ơn với chẳng huệ cái đéo gì. Mà có liên quan đến con bé hôm nọ đúng không ? Ông chủ hỏi nó.
- Vâng ! - Nó lí nhí trả lời.
- Gia đình con bé đấy không phải dạng vừa đâu, chú cẩn thận một chút vẫn tốt hơn. Anh chẳng biết khuyên chú thế nào. Thôi thì chúc chú sớm ổn định với công việc mới. Khi nào rảnh thì về thăm anh em, làm chén rượu.
Hôm đấy, mọi người tổ chức bữa nhậu nho nhỏ để chia tay nó. Món ăn cũng toàn thứ dân dã nhưng rất đỗi thân quen với nó. Hôm đấy là lần đầu tiên nó say, không phải say vì rượu bởi nó đã uống đủ 2 lít đâu. Nó say bởi tình người, tình anh em. Nó cảm thấy thật ấm áp,nó coi mọi người trong Gara như là gia đình thứ 2 của nó.
Có những người tình cờ gặp mặt gọi là duyên số.
Có những người tình cờ gặp mặt rồi lại tình cờ.
Và cái quyết định đấy đã thay đổi cuộc đời nó. Sang một trang mới. Chẳng biết có sáng sủa hơn không nhưng ít ra thì nó cũng không hối hận...
Nó hẹn con bé ra quán cà phê cũ.
- Cho 2 cốc cà phê như mọi khi. Con bé gọi.
- Mấy hôm không gặp anh, trông anh già đi nhanh nhỉ?
- Đ.m ! Có trẻ đéo bao giờ đâu mà già đi
- Hi hi! Anh đồng ý giúp em chứ ? Con bé ra vẻ năn nỉ
- Tôi quyết định rồi. Nhưng tôi chỉ lấy 6 triệu thôi. Gửi lại cô 2 triệu.
- Vâng ! Thế nào cũng được. Anh đồng ý là em vui rồi. Thế giờ anh chở em đi nhậu nhé. Coi như là buổi đi làm đầu tiên, được hông anh? Giọng con bé ngọt lịm khó mà cưỡng lại.
Con bé nhảy lên xe DD 70 của nó. Phố đã lên đèn, nó chở con bé đi qua những góc phố quen. Tạt vào 1 quán cóc quen đường.
Con bé hôm đấy, vì vui nên uống quá nhiều. Say luôn từ trong quán. Nó phải đưa về, mà đằng đéo nào mà chẳng phải đưa về. Giờ là công việc của nó mà.
Con bé ôm chặt nó, bình thường nó sẽ gỡ tay ra. Nó đẹp trai nhưng không dễ dãi đâu nha.Nhưng giờ thì không ôm thì cũng ngã, còn nguy hiểm hơn. 1 tay nó lái xe, 1 tay vòng ra sau lưng ôm con bé...
Về gần tới nhà con bé. Thì bỗng :
- Rầm..mmmmmmmmm........... !
Chap 6 :
Xe nó loạng choạng tí đổ, may là nó đi chậm. Nó gạt chân chống xuống. 1 tay vẫn đỡ con bé.
- Đ.m ! Đi kiểu gì thế thằng ranh con. Tiếng đằng sau vang lên.
Đèn pha xe máy chiếu thẳng mắt nó, hình như là SH.
- Anh đợi em tý ! Nó trả lời.
Nó ôm con bé xuống, để con bé ngồi ở vỉa đường. Con bé ngáp ngủ hỏi nó :
- Có chuyện gì đấy anh ?
- Không có chuyện gì, em ngồi đây đợi anh lát. Nó bảo với con bé. Con bé lại ngủ một cách ngon lành chắc là say quá. Nó ra nói chuyện với 2 thanh niên kia.
- Em xin lỗi ! Có chuyện gì không các anh ? Nó hạ giọng.
- Lỗi lỗi cái cmm à ? Mày đi đứng kiểu gì mà để bọn bố đâm vào.
- Em xin lỗi nhưng em đang đi đúng phần đường của em. Có gì các anh bỏ qua cho em.
- Bọn tao đéo bỏ qua đấy thì làm sao?
- Thế các anh giờ muốn gì ?
- Bọn tao muốn đánh nhau đấy? Chẳng lẽ lại muốn đ*t nhau à ?
- Nhưng hôm nay em không có hứng anh ạ !
Nó nhếch mép cười. Kiểu này là muốn gây sự với nó rồi. Nó học Vịnh Xuân Quyền 3 năm, cũng là con cưng của thầy Th "xiếc". Nhưng thầy Th dạy nó đã từng bảo : " Học võ không phải là để đánh nhau, nhưng con sẽ biết khi nào cần phải dùng và dùng như thế nào? "
- Hứng... hứng... cái cmm à? Lên !
1 thanh niên lao vào trước đấm nó, khẽ gạt tay sang 1 bên . 1 đấm vào gần Thái Dương, 1 tay chặt thẳng vào yết hầu. Thanh niên kia ngồi phịch luôn xuống đường, mất khả năng chiến đấu luôn. Thanh niên kia có vẻ già hơn. Lao vào điềm tĩnh hơn, nhưng cũng chỉ trụ được khoảng 2 phút. 1 đá vào chân trụ, ngã xuống. Tay nó đấm nhanh liên tiếp vào mặt. Nhưng nó cũng dừng lại ở đòn cuối cùng. Vịnh Xuân thiên về thực chiến nhiều hơn. Những bài nó tập với mộc nhân chả áp dụng được mấy. Nếu mà đánh người thường như kiểu mộc nhân thì chắc chẳng có ai trụ được trừ võ sư hoặc mấy anh muay Thái ra.
Tả có vẻ lâu nhưng thực chất khoảng hơn 2 phút là 2 thanh niên kia gục rồi.
Thanh niên đầu tiên lồm cồm bò dậy, đỡ thanh niên già lên xe rồi phi chạy mất. Người nó lã chã mồ hôi. Nó quay lại thấy em vẫn ngủ ngon lành. Nó ngồi cạnh lấy điếu thuốc ra hút.
Nó nghĩ " Từ khi quen em, nó toàn gặp những chuyện không đâu. Chả biết em có phải điểm hạn của nó. Nó không tin bói toán, nhưng đến một ngày....đã thay đổi nó về cách nhìn thế giới tâm linh..."
Sương xuống trời lạnh, uống rượu nó sợ em bị cảm.Nó cởi áo sơ mi đang mặc trên người khoác lên vai em và nó đỡ em lên xe. Đi nốt đoạn đường về nhà em. Đến cổng nó bấm chuông.
...Kính kong... kính kong....kính kong....
Mẹ em chạy ra mở cửa:
- Vào nhà đi em !
- Dạ... ! Cháu đưa Cún về, Cún hôm nay uống nhiều nên hơi say. Thôi cháu về luôn đây!
- Đừng gọi chị là cô, hãy gọi cô là chị ! Vào nhà đi chị có chuyện muốn nói với em.
Thực ra mẹ em nhìn khá là trẻ, và cũng xinh nữa.
Nó cũng đành miễn cưỡng dắt xe vào. 1 tay nó đỡ em, dìu vào cửa thì khá là bất ngờ.
2 thanh niên vừa va chạm với nó đang ngồi trong nhà. 1 thanh niên bông băng thuốc đỏ, 1 thanh niên đang chườm đá ở mặt. Nó khẽ nhếch mép cười 1 cái
- Thằng Q ! Đỡ em Cún lên phòng. Tiếng mẹ em nói.
- Ngồi xuống đi em. Em uống gì ?
- Cho em chai rượu Đùa đấy ! Dạ em uống gì cũng được.
- Trước hết chị muốn cám ơn em chuyện hôm nọ. ( Chuyện em đưa đi viện ở Chap 2 đấy ) Mẹ em mở lời trước.
- Vâng ! Không có gì đâu chị.
- Và thứ hai, chúc mừng em đã qua vòng phỏng vấn của chị.
- Phỏng vấn gì hả chị ? Nó ngơ ngác hỏi lại.
- Thì chuyện vừa xong, không phải là tình cờ mà là do chị sắp xếp cả đấy. Mẹ em chỉ vào 2 thanh niên kia.
- Ơ... Ơ... Em vẫn chưa hiểu ?
- Nghĩa là chị muốn em làm vệ sỹ riêng cho con Cún nhà chị. Chị thì buôn bán bận suốt ngày chẳng quản được nó, bố nó chẳng mấy khi ở nhà. Thôi thì chị nhờ em vậy. Con bé được chiều từ bé, tính nết thất thường. Mong được em chiếu cố.
Nói xong bà rút 1 phong bì khá là dày, đặt lên bàn. Đẩy nhẹ sang phía nó.
- Chiếu cố em xin nhận ! Nhưng tiền chị cứ giữ lại. Nó đẩy lại số tiền về phía mẹ em.
Mẹ em đập bàn 1 cái. Rút khẩu súng lục trong cạp quần ra. Hét lớn :
- Thế đ.m.m ! Giờ mày thích ăn tiền hay ăn kẹo đồng ?
- Dạ ! Em thích ăn kẹo chị ạ !
....Đoàng.... Headshot.... Hết chuyện....
Em chém đoạn trên đấy
Sau đoạn đẩy tiền sẽ là như thế này.
- Bây giờ ! Người trong nhà cả. Chị cũng biết em cũng khó khăn. Coi như là chị cám ơn và nhờ em. Nếu em chê ít thì cứ bảo chị 1 tiếng. Còn việc này cứ coi như thế là xong đi. Tiền thì 25 hàng tháng chị sẽ chuyển vào tài khoản của em. Bà đẩy nhẹ tiền về phía nó.
Nó cũng biết gia đình em có cái gì đấy mà ông chủ Gara phải sợ. Nó không vui vẻ cho lắm, nhưng vẫn phải cầm tiền.
- Chuyện này chỉ mình chị biết, em biết và 2 thằng kia biết. Làm tốt thì có thưởng, còn không tốt chắc em cũng hiểu rồi. Có những chuyện mà em nhìn thấy, nghe thấy trong gia đình này mà phải coi như là không nghe và không thấy chuyện gì.Em hiểu ý chị chứ ?
- Vâng ! Em hiểu rồi. Thôi em xin phép về trước....
Cũng giống như những con đường trên mặt đất, thực ra mặt đất làm gì có đường đâu, người ta đi mãi thành đường thôi.
Nó lang thang trên con đường mà hằng ngày vẫn đi. Một cuộc sống không yên bình đang chờ đón nó phía trước.....
Chap 7
Tôi mân mê trên tay cục tiền mà mẹ em vừa đưa. Còn thơm mùi tiền mới và mùi của cái của nợ đấy. Tôi nghĩ đã chấp nhận dấn thân vào nghề này cũng phải chịu nhiều rủi ro. Biết đâu nay sống mai chết là như thế nào. Nếu mà biết trước tôi cũng đánh lô đánh đề cmn rồi. Tại sao 1 con bé 17 tuổi cần người bảo vệ cơ chứ. Cơ mà gia đình nhà này có cái gì đó không bình thường. Tại sao không để 2 thanh niên kia bảo vệ mà lại là tôi. Có vô vàn lí do mà tôi đặt ra mà cũng chả có cái nào là đúng hết. Bây giờ đúng hay sai thì ngày mai nó vẫn phải đi làm. Ngủ cái đã......
Sáng hôm sau :
Nó lại bị đánh thức bởi chuông điện thoại quen thuộc từ 1 số quen thuộc luôn rồi. Thực ra số con bé rất dễ nhớ nên nó chẳng bao giờ cần lưu cả.
0979xxxxx999 calling....
- Sủa đi đừng sợ ! Tôi nhăn nhở
- Ăc..... ! Tí nữa anh chết với em. Dậy chưa ? Qua đón em đi. Giọng con bé vẫn dễ thương như ngày nào.
- Ừ ! Đợi tôi tí. 30 phút nữa có mặt.
- Vâng ! Nhanh nhé ! Em đợi... hihi
Làm bi thuốc lào xong, tôi đi vệ sinh cá nhân. Vớ cái áo qun thuộc tôi leo lên xe DD 70 thần thánh phi lên chỗ con bé.
Con bé đứng ở cổng đợi tôi khá lâu rồi. Hôm nay con bé mặc mốt dấu quần như kiểu chỉ mặc áo mà chẳng thấy quần đâu. Lúc đéo nào cũng khoe được cái chân ếch đấy. Cơ mà làm tài xế cho con bé cũng thích. Lúc nào cũng được ngắm đùi free mà đéo lo bị đánh thuế. Mà bọn con gái lúc nào cũng bảo đồ dâm dê ! Đồ dê cụ. Đ.m cứ mặc thế tại sao tình trạng hấp diêm ngày càng phổ biến. Cứ kín mín như kiểu Hồi giáo hở mỗi mắt thôi thì bọn tôi lấy cái đ gì nữa mà soi, thì đ bao giờ chửi các anh được nữa nghe mấy cưng.
Gặp tôi em đấm luôn thùm thụp vào lưng.
- Cho anh chết này ! Dám kêu bản cô nương là chó à ?
- Đauuuuu....!!!!!!! Mà cô thích đánh đấm thế à ? Con gái gì mà.... Tôi gỡ tay em ra.
- Mà làm sao.... ? Em hỏi tôi
- Mà chẳng giống người tí nào cả ?
- Á...á.... ! Ý anh bảo tôi giống ngợm chứ gì. Lần này em đấm còn đau hơn.
- Đấy là cô tự bảo đấy nhé ! Tôi đâu có nói. Mà thôi lên xe đi !
Em leo lên xe, vẫn mùi hương tóc dễ chịu đấy.
- Đi thôi anh ! Em lại đổi giọng ngọt ngào.
- Đi đâu mới được ?
- Shoppinggggg đê...............!
Thôi xong ! Đ.m chờ bọn con gái mà đi mua sắm thì cũng như cực hình.
Đời đéo như là mơ. Đợi nó mua sắm thì lâu vcc. Chọn hết cái nọ cái kia. Thử 1 đống xong đ.m quay lại cái ban đầu. Xách đồ cho nó thì nặng. Trong phòng điều hòa mà mồ hôi tôi nhễ nhại. Em lấy tay vuốt mái tóc che mắt của tôi. Nói điệu một cái mỉa mai.
- Ngoan nha cưng ! Tí chị thưởng cho cưng sau.
- Cưng cái căng củ cọt
- Cái này đẹp không anh ? Em quay sang hỏi tôi.
- Ừ ! Đẹp. Mà cô đéo mặc gì là đẹp nhất luôn. Tôi trả lời cho lấy lệ
- Áo vàng, váy xanh, dép hồng, mũ đỏ trông em như con tắc kè hoa này anh kêu đẹp à ? Xí
- Cái định mệnh ! Thế hỏi ý kiến tôi làm cái đéo gì ?
- Thì hỏi cho vui thôi mà. Hí hí
- Vui vui cái l*n
- Anh có cái đấy không mà suốt ngày nói ? Xí
- Giờ thì chưa có, nhưng kiểu đéo gì cũng có.
- Thế hóa ra a Gay à ? Sang Thái chưa ? Chuyển giới chưa ? Em cười như nắc nẻ
- Cái định mệnh !
Tốt nhất đừng bao giờ cãi nhau với con dở này. Vì lần nào tôi cũng thua. Mua sắm xong thì cũng gần trưa, nên tôi chở em đi ăn KFC luôn. Đi loanh quanh cũng đến gần tối em cũng tha cho tôi về. Đưa em về đến cổng thì em quay lại dúi cho nó 1 túi xách nho nhỏ.
- Cái lề gì thốn. Tôi ngạc nhiên hỏi em:
- Quần áo ! Em tặng anh đấy !
- Làm đéo gì mà tặng tôi.
- Thì coi như là đồng phục mới đi. Anh đổi phong cách, trông anh già lắm. Hí Hí
- Cái định mệnh !
Nói xong em lại quẩy đít vào nhà, cái mông cong cớn vẫn lắc đều sang trái rồi sang phải theo chu kỳ 0.5 s
Ngày đi làm đầu tiên với tôi khá ư là mệt mỏi. Tôi tắm, những giọt nước lại chảy đều trên cơ thể . Như gột rửa đi tất cả. Tắm xong tôi lấy từ trong tủ ra cái quần lót màu hồng kiểu dây, có nơ ở trên cạp mặc vào. Tôi soi gương cảm thấy thích thú và cười một mình
Tôi nằm dài trên giường thấy 1 tin nhắn từ em
" kum' 0'n ank hum n4y~ d4~ tr0*? 3m ik nk0e hj. hj ^^!" ( Cám ơn anh hôm nay đã trở em đi nhé. hi hi ^^! )
Tôi nhắn lại : " Ơn huệ đ gì. Giờ là công việc của tôi mà . Mà cô bỏ cái kiểu nhắn tin đấy đi. Đọc đau hết cả mắt. "
" 3m they' koa' nam~ sa0 dou mok. hj. hj ~,~ " ( Em thấy có làm sao đâu mà. hị hị ~.~ )
" Đ.m ! Nhắn tin kiểu đấy thì cút" Đoạn này thấy mình phũ vl. Tính tôi yêu ghét rõ ràng mà. Hoặc là tôi đã quá già so với các em teen bây giờ.
" Thôi anh ngủ ngon nha. Mai qua đón em sớm" ( tin nhắn đã dịch rồi nhé )
Tôi cũng vứt điện thoại đấy kệ cm con dở người này. Đ.m ghét nhất kiểu nhắn tin vậy. Xong nó cũng đi ngủ luôn...
Sáng hôm sau
Nó dậy đã thấy 1 tin nhắn từ em
" Anh nhớ mặc đồng phục mới nhé ! Ngày mới vui vẻ ha"
1 tin nhắn đầy đủ Tiếng Việt lại còn có dấu. Đúng con dở hơi này thay đổi 180 độ chẳng biết đường nào mà lần. Tôi cũng chẳng thèm nhắn tin lại....
Chap 8 : Chap này hơi hại não tí nhé
Tả qua cái quán quen em hay ngồi uống cà phê cho các bác nghe nhé.
Thực sự nó chả có cái quái gì đặc biệt cả. Chả phải giống như mấy thím tả như chỗ ngồi bên cạnh bên cửa sổ gì đâu.Hay là thím tả ngồi ở cô gái thích cà phê đen đâu. Quán này có 2 tầng. Tầng 2 thì yên tĩnh, view đẹp rất hợp những người thích cầm sách đọc hoặc cầm laptop lướt web! Còn em thích ngồi tầng 1 nghĩa là mặt đường luôn. Ồn ào và náo nhiệt vì xe đi lại. Quán nằm ở khu gọi là khu đất kim cương của Hà Nội luôn. Và một điều đặc biệt em rất thích ở quán này có thể ngắm rất nhiều gái xinh đi bộ và Tây đi du lịch. Em hay ngồi chỗ có cái cây. Vì người vừa dựa người vào cây được cũng như vừa ngắm gái được. Chủ quán già rồi nhưng nói chuyện rất chi là vui tính hay cách khác gọi là tính thanh niên. Lan man quá ! Quay về chủ đề chính là đi uống cà phê với em váy hồng.....
Những cơn mưa bất chợt mùa hạ làm ta hơi co ro và lạnh lẽo một chút. Cơn mưa rào mùa hạ nó đến nhanh và cũng đi thật nhanh. Em cầm cốc cà phê nhâm nhi từng tí vị đắng trong nó. Em hỏi tôi :
- Này anh ! Anh có thích mưa không ?
- Không ! Bẩn bỏ mẹ thích đéo gì trời mưa!
- Sao anh lại vô tâm thế nhỉ ? Mưa đẹp mà, anh chẳng lãng mạn một chút nào cả. Em thích đi bộ dưới trời mưa, nghe tiếng mưa rơi và nắm tay ai đó đi dạo 1 vòng quanh Hồ Gươm. Cái lạnh của mưa giúp con người ta gần nhau hơn, yêu thương nhau hơn.
- Nhưng cô ơi ! Đấy là phim Hàn Quốc thôi. Chứ đây là Việt Nam nhé ! Mưa đường thì trơn, dễ xòe. Tôi ghét nhất là trời mưa, đi đường quần áo thì bắn lên tận cổ. Chưa kể là thằng nào đi trước tạt đầu cho 1 phát là ăn đủ cả bùn vào mồm. Đấy là cô ngồi sau nên thích mưa chứ thử cô lên đèo xem có thích mưa nữa không? Ngồi đấy mơ với chả mộng.
- Anh có biết bao nhiêu nhạc sỹ sáng tác về Mưa không, bao nhiêu nhà thơ nhà văn làm thơ về Mưa không? Mưa anh có thể mặc áo mưa chứ, sao anh ngốc thế không biết ?
- Thì thế bọn nó mới là nghệ sỹ còn tôi mới làm xe ôm cho cô. Nếu tôi mà biết làm thơ nữa thì lương tôi bao nhiêu cho đủ. Mặc áo mưa nhưng tôi giặt quần áo đéo thể khô nổi. Mà khô cũng mùi khai khai chứ thơm tho gì đâu.
- Anh nói chuyện ngang lắm ! Ứ thèm nói chuyện với anh nữa.
Nói xong em vênh mặt lên làm mặt hờn dỗi với tôi.
Dỗi thì cho mày dỗi luôn, anh đây cũng cóc cần nhé.
Em lôi cái điện thoại ra, chọc chọc và ngoáy ngoáy nhét vào tay tôi cái tai nghe, mặt vẫn làm mặt dỗi.
- Nghe đi ! Xí
- Bài gì đây? Tôi hỏi em:
- Kiss the Rain
- Sao nhạc dạo lâu thế ? Đéo hát à ?
Tự nhiên em bật cười khanh khách
- Đồ ngốc ! Nhạc không lời thì hát cái gì hả cha nội ! Đúng là chả có con mắt thẩm mỹ gì về âm nhạc gì cả.
Lúc đấy mặt tôi như thế này Đúng là có cái lỗ nào chui xuống thì tôi cũng chui xuống rồi. Các cụ đã có câu " Nói dài, nói dai thành nói dại" chẳng bao giờ sai. Biết thì lúc lắc, không biết thì ngậm cặ* mà nghe.
Tôi cầm cốc cà phê lên uống, thực ra là cầm cho đỡ lạnh thôi. Nếu ai đi qua chỗ tôi ngồi thì thấy sẽ có 1 cặp đôi dở người ngồi dưới trời mưa nghe nhạc và uống cà phê! Tôi chẳng thấy lãng mạn và thú vị chút nào. Kì thực con bé gọi tôi nên tôi cũng phải đi thôi. Mưa gió nằm đắp chăn ở nhà ngủ nướng chẳng phải thích hơn sao or làm nồi lẩu với chén rượu thì cứ gọi là nuốt nước bọt ừng ực. Ra ngoài đường vừa mưa vừa lạnh đã thế còn bẩn chứ.
- Mà tối hôm nay cô gọi tôi ra đây ? Không phải chỉ nghe nhạc và ngắm mưa chứ ? Bình thường tối em nó toàn ở nhà, hôm nay chịu ra ngoài hẳn là có biến.
- Hì hì ! Anh thông minh đấy ! Em gọi anh ra đây là có chuyện muốn hỏi anh.
Em nhoẻn miệng cười.
- Chuyện ! Tôi không những thông minh còn đẹp trai nữa. Thế mà từ nãy đến giờ cứ vòng vo Tam Quốc mãi. Tôi cười một cách đắc ý.
-Sao anh không dùng trí thông minh của mình để làm những việc khác ý.
- Việc khác là việc gì ? Cô lại bắt đầu đá xoáy tôi đúng không ?
- Không ! Ai thèm đá xoáy anh cơ chứ? Tại sao anh không thi Đại Học?
- Không phải tôi không thi được, mà là tôi đéo thích thi. Ô kê ?
- Chả có ai thi được mà không thi cả. Chém kinh quá anh ơi! Em lạnh hết cả người rồi đây này
- Ừ ! Cứ cho tôi là chém gió đi. Thế cô cho tôi biết cô đi học Đại Học để làm gì ?
- Học Đại Học để tăng sự hiểu biết, có thể thêm nhiều mối quan hệ và anh có thể thăng chức lên trong xã hội. Em trả lời tôi nháy mắt 1 cái nhìn rõ ghét.
- Sai bét ! Mục đích cuối cùng của việc học vẫn chỉ là kiếm tiền thôi. Hiểu biết cô có thể đọc thêm sách vở, mà có những thứ chỉ trường đời dạy cho cô chứ không phải là trường học. Còn quan hệ là do mỗi bản thân, cách ứng xử của mỗi người. Chứ không phải cô học Đại Học mà có nhiều bạn hơn những người không đi học như tôi. Còn quan điểm thăng quan tiến chức cũng sai lầm. Cô có biết những người không đi học Đại Học vẫn là tỷ phú như Bill Gates chủ tịch tập đoàn Microsoft. Steve Jobs Giám đốc của tập đoàn Apple không?
- Đấy là ở nước ngoài, chứ Việt Nam anh không có bằng cấp ? Liệu anh có thành công không? Liệu người ta có tôn trọng trong xã hội không?
- Việt Nam có bầu Đức đấy ? Cô có biết là ai không ? Mà thực tế ra cô học xong, cầm tấm bằng Cử Nhân rồi "chạy" cửa vào ghế nọ ghế kia! Xong rồi lại ăn tiền của dân, tiền đấy là tiến thuế chứ đâu ra. Giá trị thực tạo cho xã hội làm gì có hả cô?
- Tại sao lại không tạo ra giá trị thực hả anh? Như anh vừa nói là mục đích cuối cùng vẫn là kiếm tiền cơ mà? Em vẫn kiếm được tiền không bằng cách này hay cách khác. Em tỏ vẻ ngơ ngác
- Ừ ! Đúng là kiếm tiền. Nhưng ví dụ có 1 cái bánh, cô "chạy" cửa vào mất tiền, cô sẽ vơ vét hết số tiền cô vừa chạy. Cái bánh nó có to lên đâu nó chỉ vào tay người này và những người khác như cô. Giá trị thực tế cho xã hội nó vẫn không thay đổi. Thế nên tôi mới không học Đại Học. Tôi có cách kiếm tiền của tôi.
- Nhưng đây là Việt Nam, anh sống trong xã hội này nên phải chấp nhận thực tế đấy đi. Một mình anh có thay đổi được đâu ? Có tiền, có quyền mới có địa vị trong xã hội. Ví dụ : Nếu anh không đi học thì công việc bình thường anh phải làm hùng hục trong 2 tuần. Còn đi học thì anh chỉ mất 2 ngày để giải quyết công việc đấy. Nếu anh bảo anh có thể rút kinh nghiệm thì há chẳng anh đã mất một khoảng thời gian và sức lực để rút ra kinh nghiệm đấy. Cái đấy anh có thể mua lại bằng tiền không ? Hay anh làm kỹ sư anh có thể chỉ đạo cho công nhân của anh làm cái này hay làm cái kia. Có những tuổi bằng tuổi bố mình nhưng họ vẫn phải nghe mình. Đấy người ta gọi là lao động trí óc không phải lao động chân tay như anh. Mà kể cả sau này anh có giàu đi nữa mà không có học người ta vẫn gọi anh là trọc phú chứ không phải là tỉ phú nhé!
- Đúng là bánh răng có thể vận hành sai nhưng nó vẫn khăng khít với nhau. Mình tôi sẽ không thay đổi được, nhưng đến đời con tôi thì sẽ khác. Việt Nam mình tình trạng thừa thầy thiếu thợ. Nếu ai cũng làm giám đốc hết thì lấy thằng nào làm cu li . Học thì toàn lí thuyết chứ thực tế ra khác hẳn. Ở Việt Nam thì thứ nhất hậu duệ, thứ nhì quan hệ, thứ ba tiền tệ, thứ tư mới là trí tuệ. Cô không thể áp đặt suy nghĩ của cô cho tôi được! Mỗi người một quan điểm sống, một ước mơ khác nhau.
- Em không áp đặt suy nghĩ của em cho anh.Được cứ coi là anh đúng đi nữa. Nhưng em hỏi anh một câu : " Anh thích người khác sai anh hay anh sai người khác, anh thích được người khác trả lương cho anh hay anh trả lương cho người khác" ?
- Tất nhiên tôi thích sai người khác rồi chẳng ai thích người khác sai mình cả. Và lương cũng vậy!
- Thế nên anh phải đi học Đại Học đi. Ví dụ nho nhỏ nữa là anh về quê bạn bè, họ hàng, gia đình hỏi anh đang học gì ? Chả có lẽ anh bảo cháu/em/tớ chỉ học hết cấp 3 à ? Anh không nghĩ cho anh thì cũng nghĩ cho gia đình anh chứ. Chứ ít anh cũng là niềm tự hào của gia đình và bố mẹ! Đúng không nào ?
- Ừm...! Coi như là tôi thua cô đi, tôi lí lẽ không bằng cô đi. Tôi không muốn cãi nhau nữa. Cô thông minh hơn tôi, thế được chưa? Xí ( Đến lúc này em cãi cùn vì đuối lý rồi )
- Đồ trẻ con ! Có tí mà giận dỗi rồi. Em nháy mắt bảo tôi
- Xí ! Ai thèm giận dỗi cô chứ ?
- Đây chỉ là tranh luận thôi chứ có phải là cãi nhau đâu. Nên chẳng ai đúng, ai sai mà thắng với thua. Em nhoẻn miệng cười để xóa tan bầu không khí căng thẳng.
Mưa cũng đã ngừng rơi, cốc cà phê cũng vơi đi một nửa. Góc phố đấy vẫn chỉ có 1 đôi trai gái ngồi lại. Cũng chẳng có ai, thỉnh thoảng cũng chỉ là một vài cặp đôi vội vã chạy cho khỏi cái lạnh của mưa. Em lại mở lời trước
- À ! Anh này ! Mai anh đưa em đi 1 nơi nhé, cho khuây khỏa đầu óc tí, sắp vào năm học mới rồi. Em muốn đi xa 1 chuyến!
- Đi đâu mới được chứ ?
- Bí mật ! Cứ đi đi rồi sẽ tới. Thôi anh chở em về đi, chuẩn bị đồ mai còn đi sớm.
- Cô không bắt cóc tôi đấy chứ ?
- Xí ! Cho không người ta đã thèm chưa mà đòi bắt cóc ? Em lại tỏ vẻ nũng nịu với tôi
- Vâng ! Ối người thèm mà chả được đấy. Thôi lên xe đi tôi đưa về....
Phố đã lên đèn, những tiếng rao bánh mì nóng đê lại vang lên len lõi qua những con ngõ nhỏ. Lại trên chiếc xe DD 70 thần thánh của mình, tôi lai em về. Có những thằng đi SH ngược chiều đáp cho tôi cái nhìn khinh khỉnh, nó gato với tôi vì chở 1 em vô cùng xinh xắn, dáng chuẩn, cặp đùi ếch dài miên man ^^!
Gato bố cho chúng mày gato, cũng đéo phải gấu bố đâu. Xin lỗi ! Anh cũng chỉ là thằng xe ôm thôi.
Cuối cùng cũng về đến nhà em. Tôi chào em :
- Vào nhà đi tôi về ! Cám ơn cô về buổi cà phê hôm nay.
- Nothing ! Em nhoẻn miệng cười.
Em cũng cong mông chui vào nhà luôn, tôi quay đầu xe mà về....
Vừa về tôi nhận được 1 tin nhắn từ em
- Này anh ! Về an toàn rồi đấy hả ?
- Tôi về rồi, lại có chuyện gì hả ?
- Anh không giận em chuyện lúc nãy chứ hả ?
- Ai thèm giận cái đồ trẻ con như cô. Xí . Cơ bản là tôi không muốn đi học thôi.
- Em chỉ muốn tốt cho anh thôi ! Có thể sau này anh sẽ hiểu tại sao em lại làm như vậy. Đời người chỉ có một lần thôi, đừng sống sao mà để hối tiếc là được anh ạ !
- Biết rồi khổ lắm nói mãi. Mà tôi đi học thì lấy ai đưa cô đi đây, đi đó?
- Đồ ngốc ! Anh đi học thì tốt cho anh. Còn chuyện lúc đấy thì để mai tính đi.
Thôi ngủ sớm đi anh! Mai còn qua đón em.
- Oke ! Ngủ ngon và gặp ác mộng =.="
Nằm lên giường, tôi bật bản nhạc Kiss The Rain du dương ra nghe. Bất giác tôi lại nhoẻn một nụ cười một cách khá thoải mái. Ngoài trời từng hạt mưa lại nhẹ bay. Mưa cũng như một bản giao hưởng của thiên nhiên giúp ta dễ ngủ hơn thôi.
Trên ô kính sương phủ trắng xóa.
Giá như làn mưa đi trong em kỷ niệm
Thời gian trôi chẳng làm thay đổi.
Những yêu thương em đã trao ……..người