Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 9
Như thường lệ, tôi lại dắt chiếc xe DD 70 đỏ thần thánh ra khỏi nhà. Vì đi xa nên tôi cũng chuẩn bị 1 ba lô. Gồm vật dụng cá nhân, vài ba bộ quần áo và 1 cây thuốc lá. Đến nhà em thì em đứng ở hiên đợi rồi. Em mặc váy đen với áo đồng phục. Phối cùng là chiếc nơ trông vẻ đẹp vô cùng thánh thiện. Đại loại là trông như thế này:
Em mở lời trước :
- Vào cất xe đi anh! Anh lên phòng xách hộ em ít đồ nhé. - Mắt em chớp chớp
- Ừ ! Tôi đáp lại vẫn phong cách lạnh lùng. Xong rồi vẫn theo đít em lên phòng mà xách đồ. Ôi thôi ! Đồ đạc thì nhiều vcl.
- Cái định mệnh ! Ít của cô là như thế này hả ?
- Con trai gì, xách tí đồ đã kêu ca rồi. Xí ! Mặt em lại tỏ ra giận dỗi.
- Ờ ! Thì tôi xin lỗi, mà đi đâu cô mang lắm đồ thế này ?
- Hạ Long anh ơi ! Em nhoẻn miệng cười trông yêu vật vã.
- Thế cô định bắt tôi đèo cô bằng con xe thần thánh của tôi hả ? Tôi ngơ ngác hỏi.
- Đầu anh để mọc tóc thôi à ? Xe kia, chìa khóa đây. Xa thế, ai mà ngồi xe máy được. Ê mông em lắm. Em chỉ vào con Lexus ngoài sân.
- Cái định mệnh ! Mặt tôi lúc đấy trông như thế này . Vì khi em troll quá là tôi chẳng nói được gì cả. Nhìn tội nghiệp vc.
Em leo lên xe, ngồi cạnh ghế lái tôi. Em rút điện thoại ra gọi :
- A lô ! Bác à ? Tí con xuống chơi nhé. Bác nấu cơm cho con với.
Hành trình của chúng tôi bắt đầu. Để thay đổi không khí, tôi bật nhạc lên nghe. Vài ba điệu nhạc du dương, em đã chìm vào trong giấc ngủ.
Gửi các bác bài này, nghe cho đỡ buồn nhé. Tưởng nhớ anh Paul Walker
http://mp3.zing.vn/video-clip/See-Yo.../ZW70WBUD.html
Để mình tôi lái xe trên con đường dài. Thỉnh thoảng tôi có hạ cửa kính xuống để làm điếu thuốc. Rời xa thành phố tập nấp, tôi trở về vùng biển thanh bình. Những tòa nhà cao tầng cứ khuất dần khuất dần. Trước mặt tôi là những đồng lúa đang thì con gái. Tôi thích ngửi mùi hương lúa, và mùi hương cỏ non. Và một mùi nữa đó là mùi tóc em. Tất cả nó luôn làm tôi có cảm giác dễ chịu và khoan thai. Có lẽ lúc ngủ là trông em đáng yêu nhất. Vẻ mặt em ngây thơ, trong sáng, toát lên vẻ dâm tà , làm con quái vật trong tôi trỗi dậy. Tôi định trườn sang ghế hôn em và abc xyz các kiểu nhưng đời đéo bao giờ như là mơ.
- Tuýt...Tuýt.........
1 tiếng còi vang dài, cùng với chiếc dùi cui đưa song song trước mặt. Một màu vàng không dễ chịu như những cánh đồng lúa kia. Mà là màu vàng của các anh CSGT thân thương . Vâng ! Chính xác là tôi bị các anh CSGT "thổi kèn" bắt xuống. Tôi nhớ không nhầm đoạn này là Hải Dương. Vì kinh nghiệm đi tỉnh tôi chưa nhiều mà lại đi xe biển lạ nên bị phạt. Tôi phanh xe lại, em cũng tỉnh ngủ. Em hỏi :
- Có chuyện gì thế anh ?
- À ! Công an ý mà. Để anh xuống xem giải quyết như thế nào ! Em cứ ngồi yên đi.
Cuộc nói chuyện giữa 2 người đàn ông bắt đầu
- Chào anh ! Xin mời anh xuất trình giấy tờ.
- Vâng ! Em bị lỗi gì đấy ạ ?
- Anh đi lấn vạch ở đoạn xx ( cách chỗ em bắt khoảng vài cây ).
- Ơ ! Anh ơi. Chỗ đấy làm gì có vạch mà lấn ạ. Đường đấy mờ tịt hết vạch rồi.
- Vạch mờ là lỗi của đường, chứ không phải lỗi của bọn tôi. Mà mờ nhưng nó vẫn có vạch Mà anh có xuất trình giấy tờ không ? Anh làm mất time của bọn tôi quá.
- Cái định mệnh ! Đến CSGT cũng troll, ngày đéo gì mà đen thế. Mà lần nào đi cùng con bé này cũng dính phốt là thế éo nào.
Thực ra thì các anh ấy cũng cho tôi xem hình ảnh vi phạm. Nói chung là éo cãi được tôi chuyển sang bài khóc lóc. Mà cũng chẳng thèm khóc với cái thằng vừa cãi nhau. Tôi ra làm việc với ông đội trưởng đang ngồi ghế gần đấy.
- Chào chú ! Xe cháu bị vi phạm đằng kia. Chú có thể giúp cháu được không?
- À ! Lấn làn đúng không? Lỗi này là 700, tạm giữ giấy tờ. Chú thích giải quyết như thế nào ?
- Chú ơi ! Cháu cảnh lái xe thuê. chú giải quyết nhanh giùm cháu! Mà giờ cháu chỉ còn 200 thôi. Chú thông cảm giùm.
- Giờ 700 thì 50/50 hay chú thích như thế nào. Chú 4 lít anh 3 lít. Nhanh sắp trưa rồi, anh em còn về nghỉ ngơi. Mà xe đẹp thế kia cò quay làm gì
- Thôi cháu cũng còn nhiều, cháu còn 300. Chú thông cảm, thôi cho cháu xin. Tôi vừa chìa ví ra, và tỏ ra khuôn mặt đáng thương.
- Ờ ! Thôi giải quyết nhanh cho chú vậy. Lần sau đi đứng cẩn thận đấy.
Nhưng định mệnh đã đen còn lắm lông. Giải quyết nhanh với ông đội trưởng xong nhưng cái thằng tôi vừa cãi nhau ghi mẹ phiếu phạt rồi. Thế là bị giữ bằng 30 ngày. Ông đội trưởng cáu bảo với anh GT kia.
- Người ta đã muốn giải quyết nhanh, sao còn ghi phiếu phạt làm gì ?
- Cháu tưởng hôm nay thiếu chỉ tiêu nên ghi luôn ạ !
Ông đội trưởng quay sang bảo tôi.
- Thôi anh xin lỗi, chú chịu khó 30 ngày sau đến Kho Bạc Hải Dương nộp phạt xong lấy bằng về vậy. Quân của anh mới đi làm nên không hiểu.
Mặt tôi đần như cứ* ngâm, cầm tờ phiếu phạt về xe. Em hỏi:
- Có chuyện gì đấy anh?
- Xe bị vi phạm, bị mất tiền thôi, nhưng mất thời gian quá. Bằng lái xe của anh nằm ở đây 30 ngày sau mới giải quyết. Có cái cần câu cơm bị thu cmnr! Lại phải lộn về Hà Nội lộn đi lộn lại. Đen vãi *beep*
- Tưởng gì ? Để em giải quyết cho. Em lại nhoẻn miệng cười và bước xuống xe tiến tới chỗ ông đội trưởng.
Em đưa cho ông đội trưởng kia 1 tờ giấy be bé rút từ trong ví ra. Sau này tôi biết đấy là Kim Bài Miễn Tử. Ông đội trưởng có vẻ hơi nghi ngờ vì 1 con bé như em còn quá trẻ. Xong em rút điện thoại cho ai đấy, ông đội trưởng nghe xong cuộc điện thoại mặt tái xanh Em tiến tới về xe. Mặt lại nhoẻn miệng cười.
- Bằng lái xe của anh đây. Lần sau đi đứng cẩn thận nha!
- Vãi *beep* ! Cô làm kiểu gì mà hay vậy ?
- Bí mật ! Thôi đi thôi anh, bác đang đợi cơm ở nhà.
- Cám ơn ! Tôi đáp lại một cách khó khăn.
Tôi đánh xe đi tiếp, lần này chắc chắn phải cẩn thận hơn. Chẳng mấy chốc đã đến địa phận Quảng Ninh. Tôi mở cửa ra hít mùi hương biển, tay tôi thò ra cửa để gió lùa vào từng thớ thịt, cảm nhận vị mặn mòi của biển cả. Mùi hương của biển thật tôi chưa cảm nhận bao giờ. Tuy hơi đen một chút nhưng sự việc đã giải quyết một cách êm đẹp. Công nhận làm Công An sướng thật. Vừa được tiền lại vừa được cảm ơn. Cuối cùng cũng đến nhà Bác em, theo tay em chỉ. Tôi đánh xe vào, nhà bác em là một nhà Biệt Thự nằm trên Đồi, hướng nhìn ra vịnh Hạ Long xinh đẹp. Cũng như nhà em thôi, nhà Bác em khá là đẹp. Nhưng điều tôi bất ngờ là trong phòng khách em . Treo rất nhiều ảnh của Bộ tứ quyền lực, và một nhân vật chắc chắn tôi nhận ra là Mr.X theo ae f33 gọi là Hoàng Thượng Còn người đàn ông đứng bắt tay bên cạnh là ai tôi không biết. Lúc đấy đơn giản tôi nghĩ nhà em chỉ là một công dân yêu nước. Thần tượng bộ Chính Trị thôi, nhưng tôi đã sai lầm. Đến sau này tôi mới biết thực sự gia đình nhà em như thế nào.Nó không giản như tôi nghĩ
Bác gái của em thật sự rất dễ mến và hiếu khách. Hình như con người ở đây, ai cũng thế. Bữa cơm của tôi vô cùng đạm bạc. Nói là đạm bạc vì ăn toàn hải sản nên rất nhiều Đạm và tốn hàng triệu Bạc Và có một món tôi rất khoái là Sái Sùng khô ( chẳng biết có đúng không? Lâu ngày không ăn ) Hình như giá của nó là 1 chỉ vàng/1 kg! Làm vài lon bia tôi say say và mệt do đi xa. Nên tôi leo lên giường của phòng dành cho khách. Làm một giấc đến chiều, còn em phụ bác rửa bím nhầm rửa bát....
Em và bác chắc lâu ngày không gặp nhau nên tâm sự cũng khá lâu. Còn nội dung tâm sự tôi lúc đấy ngủ nên không biết được !
Chap 10
- Anh ơi ! Dậy.... đê ! Vừa nói con bé vừa lay lay người tôi dậy.
- I..mmmmm ! Để bố ngủ tí nào.. Tôi vẫn úp mặt xuống gối và ngủ tiếp
- Anh không dậy đừng trách em ác ! Hí hí.
5 phút sau.
- Đ.m ! Cái lồng gì thế ? #$#$#%*&^ Tôi bật phắt người dậy.
Lạnh vcl. Con bé đi lấy cả khay đá lạnh thả vào lưng tôi. Tỉnh ngủ luôn, nếu mà có tuyển tập những trò chơi ngu thì con bé này đứng mẹ đầu bảng luôn. May cho con bé là tính tôi điềm tĩnh đấy. Chứ bình thường là đạp con mẹ dính tường 3 ngày gỡ đéo ra rồi
- Thế anh tỉnh chưa? Con bé nhìn tôi cười khúc khích.
- Tỉnh tỉnh cl. Đang ngủ gọi tôi đậy làm cái đéo gì. Tôi uể oải đáp lại.
- Đi bơi với em. Anh thay quần áo đi, em xuống dưới nhà đợi. Cho anh 5 phút cả đi vệ sinh đấy.
Tôi vớ cái áo phông rồi xuống nhà luôn. Nhà bác em ở Khu biệt Thự Vườn Đào nên chẳng cần đi xe. Đi bộ 5 phút là tới biển rồi. ( Chả biết địa chỉ đúng không, em mới hỏi lại. Bác nào ở HL đừng gạch em nhé )
Gió biển khẽ vờn mái tóc em. Nắng chiều chiếu xuyên qua từng sợi tóc em. Trông em như một thiên thần....JAV. Gió biển mát dễ chịu thật. Cái nắng ở đây không gắt như trên thành phố. Không bị ồn ào và bụi bặm. Tất cả mọi thứ tạo nên một sự thoải mái đến tuyệt vời. Em đi trước, tôi theo sau. Nhìn như kiểu người đẹp đi với quái vật. Tôi là người đẹp còn em là quái vật. Nhưng các thím yên tâm, là đéo có con quái vật nào xinh đẹp như em My đâu.
Em đi thay đồ, mặc bikini 2 mảnh màu đỏ. Màu của cờ Tổ Quốc, màu của sức sống mãnh liệt cũng như màu đỏ của máu mũi tôi . Và bikini của em rất là chất lượng không như vụ công viên nước Hồ Tây và không rách te tua
Em là cô gái mặc áo đỏ, bỏ cả thế giới nhỏ để yêu anh.
Anh là chàng trai mặc đồ đen, cùng em bon chen đi tìm hạnh phúc.
Cặp bưởi phúc hậu của em cứ nần nẫn. Nẩy tưng tưng theo từng bước chạy của em. Đúng là trái cấm được nảy nở vào trăng tròn lẻ (17 ) nhìn kích thích vồn. Nó tròn trĩnh không tì vết, căng tràn đầy sức sống. Mãnh liệt một cách khủng khiếp. Cái đường cong đấy, làm thu hút một cách ma quái, thôi miên những ánh nhìn như những thằng con trai như tôi. Tôi cũng là người, không phải thánh nhân. Nên cũng nhìn chằm chằm em vào số 8 nằm ngang của em. Em cũng biết nhưng em chẳng nói gì. Đơn giản chỉ là nhìn mà cũng có làm éo gì được đâu. Nhìn em như thế, chắc chắn tôi có cảm xúc rồi. Nhưng tôi và em lại ở 2 thế giới khác nhau. Một thế giới nơi mà tôi không thuộc về. Tôi kiềm chế cảm xúc của mình lại. Không để con quái vật trong tôi trỗi dậy. Không thì đêm về, tôi lại mò sang hấp diêm em thì khổ .
Đây cũng là lần đầu tiên tôi đi biển, nên cũng không tránh được sự lạ lẫm , ngây ngô đến vô tội.
- Đm ! Ở đây Hồ to vl. To hơn cả Hồ Tây em nhỉ ? Tôi ngơ ngác hỏi.
- Đây là biển chứ Hồ éo gì cha nội.
Nói xong em quẩy đít chạy xuống biển. Tôi kiếm chỗ ngồi trên bãi biển. Nằm tựa vào chiếc ghế gấp. Tôi gọi chai bia ra uống, thả hồn mình theo gió. Theo những cảm xúc mà chẳng nói thành lời. Công nhận con gái Hạ Long trắng thật. Nhìn kích thích vồn. Tắm được một lúc em chạy lên chỗ tôi. Tóc em ướt nhẹp, quần áo cũng thế. Nó càng sát hơn vào da thịt em. Trắng tinh như Ngọc Trinh đấy là cách tôi mô tả về làn da của em.
- Anh không xuống bơi à ? Nước mát lắm
- Thôi cô cứ bơi đi ! Tôi ở trên này cũng được.
- A ! Đừng nói với em là anh không biết bơi nhé ! Em cười 1 cách đầy tinh quái
Tôi im lặng và đỏ mặt. Đúng là tôi không biết bơi thật!
- Ha Ha ! Bị em nói đúng tim đen rồi đúng không. Không nói chứng tỏ là thừa nhận!
- Nhận nhận cl ! Tôi dân miền núi, toàn bắn chim cưỡi ngựa. Chứ biết bơi cl à ? ( Đoạn này em chém em nó )
- Đi... ! Xuống đây em dạy anh bơi. Vừa nói em vừa kéo tôi ra khỏi chiếc ghế. Lôi xềnh xệch 1 thằng con trai vạm vỡ như tôi xuống biển. Chẳng hiểu tại sao tôi lại nghe lời con bé này một cách kì lạ. Mặc gì tôi là thằng cứng đầu và ngang bướng. Xuống biển em làm một vài đường cơ bản.
- Đây là bơi bướm, còn đây là bơi xải. Đây nữa, kiểu này người ta gọi là bơi ếch. Anh thích kiểu nào em chiều kiểu đấy. Anh muốn học bơi gì?
- Bơi bướm thế có kiểu bơi chim không ? Tôi trêu em lại.
- Sắp có rồi đấy cha nội. Ra bảo thím Hoàng Tộc dạy cho kiểu Quý Tộc trông như 1 thằng Dân Tộc luôn.
Em đỡ ngực tôi, tay em mát lạnh. Mặc dù qua một lớp áo phông nhưng thằng nhỏ của tôi không chịu được. Tôi bị "lên".
- Tay anh phải quẫy như này, chân anh đạp như thế này.
Em thả tay ra làm tôi uống mấy ngụm nước biển. Mặn vcl.
Tôi tức chửi em.
- Thả thả cl à? Đ.m đã đéo biết bơi rồi mà còn làm thế nữa. Khó lắm tôi đéo học nữa.
- Có gì khó đâu. Dễ ẹc mà. Anh không học được kiểu này. Em dạy anh kiểu bơi ngửa vậy. Ở đây, dân 95 % biết bơi kiểu này. Biển nó khác nước ngọt. Đây ở gần bờ anh còn đứng được chứ ra xa thêm tí nữa. Nó sâu vài chục mét, thậm chí vài trăm mét. Anh không biết bơi có mà giời cứu, xuống làm thịt cho cá nhé. Cái này dễ lắm, anh chỉ cần ngửa ra. Hít thở bình thường, thỉnh thoảng quẫy 1 tí là nó tự nổi thôi. Em làm mẫu cho anh xem nhé!
Em thả ngửa ra, nổi chuẩn vãi nồi. Hở mỗi mặt và cặp bưởi tiên kia.
- Đấy.. ! Đơn giản vậy thôi. Anh thử ngửa xem.
- Ngửa ngửa cl. Tờ rim bố đang bị sưng vì mày. Bắt bố mày ngửa ra, ngượng vl. Có mà ngửa bướm thì có. Tôi nghĩ thế thôi, nhưng không dám nói.
Nói chung tập cả chiều, tôi vẫn chưa biết bơi. Các bác đừng gạch em vì con trai mà không biết bơi nhé. Đây không phải sở trường của em. Nên nó cũng khó thật.
- Thôi hôm nay thế thôi anh ! Về bác còn đợi cơm. Mai em dạy anh tiếp ! hí hí.
Đi tắm về ăn cơm ngon hơn hẳn. Ăn cơm xong em xin phép bác .
- Bác ơi ! Tụi con đi dạo tí đây.
- Ừ ! Đi chơi nhớ về sớm nghe con. Mai bác dẫn đi sang Chợ Hải Sản chơi.
- Vâng ! Con biết rồi. Mình đi thôi anh !
- Em ơi ! Mình đi đâu thế ? Tôi cười cười trêu em.
- Anh có thích đi dạo biển đêm không ? Em có chỗ này hay lắm.
- Đi thì đi, sợ éo bố con thằng nào. Cô đéo bắt cóc tôi là được.
- Gớm ! Làm như mình có giá lắm không bằng.
- Chuyện ! Tôi mà đéo có giá thì còn thằng đéo nào có chứ.
Tôi và em thuê xe đạp đôi. Nhìn teen vãi nồi. Chúng tôi đạp xe dọc đường bên Bãi Cháy. Nhìn như kiểu một đôi tình nhân nhưng thực ra không phải như thế. Thỉnh thoảng cũng gặp 1 số bác Ngư dân, câu Mực đêm hay câu tôm gì gì đấy. Ở đây có cái rất là hay. Là họ chỉ cần cước mà chẳng cần cần câu gì cả. Mà mồi lại là giò chả. Không cần phao, chỉ cần để lên đầu ngón tay. Cảm nâận độ rung, độ kéo của con mồi. Sở dĩ tôi biết vì tính tôi tò mò. Thấy lạ là xuống hỏi liền. Dân ở đây cũng hiếu khách. Họ còn cho tôi câu thử. Đến bất kì vùng đất nào tôi cũng muốn kiểu hòa mình với người dân. Xem cách họ ăn họ chơi như thế nào. Chứ không thích đi kiểu đi Tour, như thế mình có thể cảm nhận văn hóa của họ một cách chân thực hơn.
- Hôm nay ! Em dẫn anh biết cuộc sống của dân như thế nào. Khu nhà bác em là khu Du lịch thôi. Còn bên dân ở là Hòn Gai ( Hồng Gai , hay cái gì đấy em không nhớ rõ lắm ).
Công nhận Hạ Long đẹp thật. Nếu như bên kia cầu là khu Du lịch xinh xắn thì bên này là khu dân ở. Nhìn cũng sầm uất, một thành phố năng động trẻ. Thành phố được nối liền bởi con cầu Bãi Cháy thơ mộng. Lan man tả cảnh vl
Rồi em cũng bô lô ba la về lịch sử thành phố. Tôi chăm chú nghe. Qua lời giới thiệu của em thì cũng đến một nơi em gọi là hoang sơ. Ở đây buổi chiều người ta thường tắm tiên , còn buổi tối là dành cho những đôi yêu nhau, yêu thương, hôn hít. Trao cho nhau những cục đờm béo ngậy, vàng ươm.
Tôi gửi xe ở trên bờ, ghé vào hiệu tạp hóa mua chai nước. Em khẽ kéo tay tôi.
- Mua bia đi anh ! Lâu lắm mới thoải mái thế này. Em muốn uống tí.
- Uầy ! Hôm nay tính chuốc tôi say định hấp diêm tôi à?
Em bĩu môi một cái rõ dài. Lấy vài chai Ken, mua thêm ít đồ nhậu khôTôi trả tiền, em tranh nhưng tôi gạt tay em ra.
- Thôi ! Để tôi mời bữa này. Coi như cám ơn cô đã mất công mất sức, mất cả nước dạy tôi bơi.
- Nói vậy còn nghe được ! Em cười và chúng tôi tiếp tục cuộc hành trình đi bộ xuống biển. Thỉnh thoảng có nghe tiếng ếch kêu : "Á hự hự " Hay những tiếng nuốt nước bọt ừng ực của những nam thanh nữ tú. Tôi và em chọn một góc xa với những tiếng kêu kia. Nghe tiếng sóng biển rì rào. Tôi mở bia ra, em cũng vậy. Tôi mở lời.
- Nào ! Cạn ly....
- Ô kê anh ! Có lí do gì không nhỉ?
- Đã uống bia thì cần đéo gì lí do. Thích thì uống thôi. Tôi 100 % cô uống hết nhé !
- Được ! Anh thích Cao Bằng thì em Bắc Cạn luôn!
Đúng là có bia thì câu chuyện trở nên xôm hơn rất nhiều. Cũng đến tầm ngà ngà. Em nói :
- Anh với em chơi trò này không?
Mặt tôi trông có vẻ nghi ngờ .
- Đừng nói là chơi trò người lớn như những cặp đôi kia nhé !
- Đệt ! A bậy vãi. Chơi trò nói thật.
- Là như thế nào?
- Thì khi đối phương hỏi thì người kia phải trả lời thật. Không được nói dối, không được cò quay. Trừ những chuyện thất đức, vi phạm thuần phong mỹ tục.
- Nhưng không thích thì không trả lời cũng được đúng không?
- Vâng ! Tùy Anh! Luật là do người mà.
- Thế cô thích hỏi trước hay tôi hỏi trước ?
- Chấp anh hỏi trước!
- Vậy tôi đéo khách khí nữa. Cô thấy tôi đẹp trai không ? Trả lời thật, không được cò quay.
- Không ! Em cười 1 cách sảng khoái.
- Đệt ! Bảo trả lời thật mà. Chưa gì đã nói dối rồi.
- Em chưa trả lời xong mà. Khen anh đẹp trai em có lỗi với bản thân lắm. Anh không đẹp trai nhưng trông khá là duyên!
- Đấy ! Phải thế chứ ? Đến lượt cô.
- Chị ấy là người thế nào ? Em hỏi tôi
- Chị nào ?
- Em biết rồi mà. Chị người yêu của anh ý ! Lúc anh trả tiền, em thấy ảnh chị ấy trong ví. Đừng nói với em không phải là người anh thích mà anh để ảnh trong ví nhé !
- Cũng tinh tế đấy ! Nhưng cũng chỉ là quá khứ rồi. Cô ấy đã không còn nữa, đã đi xa rồi. Giọng tôi hơn nghẹn lại.
- Em xin lỗi ! Em không cố ý ! Chị ấy... chị ấy mất rồi ạ?
- Mất cái đầu cô ý ! Tôi gõ vào đầu em, chính vì sự ngây thơ của em tôi cũng chẳng nói gì. Cô ấy đi sang nước ngoài rồi, chắc chẳng bao giờ tôi có cơ hội được gặp cô ấy nữa.
- Có phải chị ấy là mối tình đầu của anh không ? Xa là bao xa, có thể bay về Việt Nam gặp anh mà.
- Ừm ! Tôi sẽ kể cho cô nghe về cô ấy....
Câu chuyện nhỏ về người con gái trong ví tôi như thế này.....
Chap 11
Tôi ngẩng cổ lên tu một hớp bia thật dài :
-Khà...à....à....à....... Nó đã thiệt... Tôi sẽ kể cho cô nghe về cô gái trong ví của tôi. Câu chuyện bắt đầu như thế này.
- Vâng ! Anh cứ kể đi em nghe. Em cũng thấy tò mò mà.
Trở lại quá khứ trẻ trâu
Hồi đấy bọn tôi chả có điều kiện như cô bây giờ. Xã tôi nghèo lắm mà nhà tôi cũng nghèo luôn. Chẳng phải kể nghèo kể khổ để cô thương đâu. Mà là thực sự nó rất nghèo. Cái nghèo nó len lỏi theo từng con phố, ngóc ngách của buôn bản luôn. Năm đấy tôi cũng 17 tuổi như cô bây giờ. Cái tuổi đẹp nhất của đời người. Nó trong sáng và thánh thiện đến vô cùng. Thanh niên chỗ tôi hồi ấy nở rộ lên phong trào mạng mẽo. Vì mạng về làng như kiểu chó gặp cứ*,như mèo gặp xương. Tôi cũng thế, cũng bắt đầu tập tành lên mạng để nghịch Yahoo chat chít. Được vài đồng bạc lẻ từ việc đi bán đồ đồng nát, hay được vài nghìn ăn sáng là tôi lao lên mạng như một con thiêu thân. Yahoo cũng như chat facebook như bây giờ nhưng không hiện đại bằng. Nhưng một số icon của Yahoo tôi nghĩ đến bây giờ chắc những người đã dùng yahoo sẽ chẳng bao giờ quên. Có thể cô nghĩ hồi đấy tôi trẻ trâu, nhạt nhẽo cũng được nhưng hồi đấy là niềm vui nho nhỏ của 1 cơ số thanh niên.Yahoo thành một phong trào, 1 xu hướng thì mình muốn khác cũng chẳng được. Ví dụ 9 thằng cởi truồng, 1 thằng mặc quần thì thằng mặc quần vẫn là thằng điên mà phải không nào? Tôi cũng tự hào khi đến lớp để khoe với đám con trai là quen được 1 em xinh, em kia ngon.Hồi đấy có kiểu Chat Room ý. ( Chắc giờ một số thím Voz mà thế hệ 9x không biết. Mà lập nick càng kêu thì lại càng hay.
Tỉ dụ như batnapquantaihonemlancuoi ( bật nắp quan tài hôn em lần cuối ), ngoi_trong_toalet_gao_thet_ten_em ....
- Em thì chẳng nghĩ anh trẻ trâu đâu. Tuổi trẻ ai chẳng thế mà anh. Thế có nghĩa là anh quen chị ấy qua mạng à ?
- Đúng là quen qua mạng, nhưng là mạng di động . Tôi nhớ không nhầm thì vào chiều một hôm nào đó khi tôi đi học về. Nhận được cuộc gọi từ số lạ. Tôi thì tưởng thằng bạn nào tôi gọi thì nghe máy. Nhận được 1 tràng dài chửi từ đầu dây bên kia, nhưng lại giọng của một nữ nhi ngọt ngào. Đại loại nói chung chửi không thiếu thứ gì. Cái gì mà không ăn được nó cho tôi ăn hết.
"- Đồ mất dậy, khốn nạn.... ! Mày về bảo mẹ mày cho xem chứ bà đây đéo rảnh háng cho mày xem nhé !
- A lô ! Nhưng bạn ai đấy, xem cái gì mới được ? Tôi ú ớ giải thích.
- Xem xem cái định mệnh nhà mày nhé ! Mày đọc lại tin nhắn mày gửi gì nhé!
Tút...tút...tút...
Cảm giác tôi bực mình khó chịu. Vì chẳng ai thích mình bị chửi oan như thế. Giọng nói cô ấy khá dễ thương nên tôi lại tò mò xem cô ấy là người như thế nào. Tôi có gọi lại giải thích là cô ấy nhầm máy và tôi cô ấy không quen biết. Nhưng cô ấy khẳng định là tôi có nhắn tin đến số cô ấy. Nội dung tin nhắn cô ấy gửi lại cho tôi như thế này.
"Em co lon khong ? Cho anh xem o WC. Anh muon xem qua ^^!"
Đúng là tôi có gửi tin nhắn này nhưng không phải cho cô ấy, chắc tổng đài chuyển nhầm sang cô ấy.Người nhận lại là 1 cô gái khác tôi quen qua mạng. Đúng là tôi sai, nhưng tôi không phải có ý như vậy. Nguyên văn tin nhắn như thế cô ấy dịch như thế này.
" Em có l*n không ? Cho anh xem ở nhà vệ sinh. Anh muốn xem quá ^^!"
Còn các thím dịch như thế nào. Thực sự ý của em vô cùng trong sáng nhưng do type nhanh quá, thành ra viết lộn xíu thôi
" Em có onl (online ) không ? Cho anh xem ( mặt ) trên Webcam. Anh muốn xem quá "
Tôi cũng cố giải thích cho cô ấy như thế, nhưng cô ấy không phải người công nghệ nên chả hiểu được!
- Hí hí. Anh bị hiểu lầm là đúng rồi. Xin lỗi, em cũng hiểu theo nghĩa kia đấy. Sau đấy thì như thế nào hả anh ?
- À thì lúc đấy tôi cũng rảnh, mà giọng cô ấy ngọt ngào lắm. Nên tôi muốn làm quen. Chẳng phải tán tỉnh đâu nhé! Tính tôi thế, thêm bạn bớt thù. Mà hồi đấy mới có máy điện thoại nên muốn nhắn tin lắm.Nhắn tin nhiều với lũ bạn cứt nên chán. Sau hôm đấy tôi cứ chủ động nhắn tin cho cô ấy. Còn cô ấy luôn gọi để trả lời những tin nhắn của tôi. Hoặc là cô ấy nhắn tin rất ngắn. Hỏi ra về sau mới biết cô ấy thích gọi điện hơn nhắn tin. Vì như thế nó nhanh còn ngồi chọc chọc mãi mới được một tin nhắn mất thời gian lắm. Giọng cô ấy ngọt ngào lắm.
- Chị ấy tên gì hả anh ? Em chăm chú lắng nghe câu chuyện của tôi.
- Cô ấy tên là Hương Nga ! Tên đẹp phải không nào ? Cứ từ từ để tôi kể tiếp.
- Ô kê anh, em luôn luôn lắng nghe và lâu lâu mới hiểu mà. Bật tiếp chai bia nữa lên, lúc này tôi và em đã uống chung cùng 1 chai vì còn mấy chai thôi. Mồi thì cũng sắp hết rồi. Tôi châm điếu thuốc, hít một hơi dài. Có vẻ hơi suy tư và kể tiếp.
- Thì mối quan hệ chúng tôi chỉ là ảo vì quen qua nhầm số. Nhưng tôi lại rất tôn trọng mối quan hệ này. Như kiểu có một người bạn tri kỷ ở bên cạnh. Đại đa số có chuyện vui hay buồn của tôi đều kể cho cô ấy nghe, nhưng chưa một lần chúng tôi gặp nhau. Chúng tôi nhắn tin và gọi điện nhiều lắm, luôn luôn cầm cái máy trên tay. Mà chả hiểu sao tôi và Hương Nga chẳng bao giờ hết chuyện để nói.
Có một điều bất ngờ là cô ấy bằng tuổi tôi, nhà cũng chỉ cách chỗ tôi ở 5 cây số theo đường chim bay và 7 cây số theo đường chim đi bộ. Tôi cũng khá ngạc nhiên vì điều đấy. Tôi chẳng bao giờ nghĩ nó có thể tình cở như thế được chứ. Có thể gọi là duyên số và cũng có thể do ông trời sắp đặt. Có những thứ ta chẳng bao giờ giải thích được
Cứ như thế thời gian trôi qua được 2 tháng. Tôi có hẹn cô ấy gặp mặt, vì cả tôi và cô ấy đều tò mò người mà mình nhắn tin suốt 2 tháng nay. Mồm ngang mũi dọc như thế nào. Tôi cũng rất tò mò xem ngoài giọng nói dễ thương thì cô ấy có gì thú vị không? Cuối cùng cũng sắp xếp được 1 cuộc hẹn....
- Biết tả cô ấy như thế nào nhỉ? Cô ấy xinh ư? Ừ đúng là có xinh, nhưng nét đẹp trên khuôn mặt cô ấy là nét đẹp dịu dàng và hiền lành. Đúng vẻ đẹp của phụ nữ Á Đông. Nhưng không phải vẻ đẹp hiện đại đâu mà là vẻ đẹp truyền thống. Một nét đẹp khá chân phương. Không hoa mỹ cầu kì đâu. Và trông không sành điệu như ai đó đâu
- Đừng có mà đá đểu em? Em véo một cái vào mạng sườn trái tôi khá đau.
- À quên ! Chưa tả cho cô một chi tiết là cô ấy rất thích đội mũ ( nón ), hôm đầu tiên tôi gặp cô ấy, cô ấy mặc áo sơ mi trắng nhưng ngực cô ấy phải tầm 90 ( đéo thèm điêu các thím ), nên những chiếc cúc như bị bức tử ra khỏi vòng ngực quá khổ của Hương Nga. Thật ra mặt với ngực của cô ấy chẳng liên quan đến nhau là mấy. Cái đấy chỉ là tiểu tiết thôi nên tôi chẳng thèm để ý. Còn cái quan trọng là tóc cô ấy rất dài. Dài qua mông, thẳng và dày, đoạn cuối có chút xơ một xíu. Tôi thường trêu cô ấy, tóc dài quá lúc đi vệ sinh mà hết giấy thì lấy tóc mà chùi đ*t. Chùi xong rồi đi gội đầu lại. Tự nhiên vừa được nhuộm vàng lại vừa được gội đầu bằng mùi sầu riêng. Nói chung là vô cùng tiện lợi .
- Khiếp ! Anh tả kinh quá đấy!
- Cũng Kinh nhưng mà không đều ^^! Tôi troll lại em.
Cắt bớt đoạn hẹn hò đi chơi với Hương Nga đi nhé, thực sự nó có quá nhiều kỉ niệm với tôi....
- Sau một thời gian thì chúng tôi yêu nhau. Cô ấy là mối tình đầu của tôi và tôi cũng là mối tình đầu cô ấy. Tình yêu của chúng tôi trong sáng lắm. Nó vô cùng thánh thiện. Mọi con đường, mọi ngóc ngách nơi tôi ở. Đều có kỉ niệm của 2 đứa, tôi chẳng phải là một đứa hát hay. Thậm chí có thể nói rất là tệ như Lệ Rơi, nhưng cô ấy lại luôn luôn lắng nghe. Cô ấy bảo " Dù hay hay dở thì vẫn là giọng nói của anh. Được nghe tiếng anh nói mỗi ngày. Được quan tâm anh mỗi ngày là niềm vui của em"
Tình yêu của chúng tôi cứ thế lớn dần lên nhưng chỉ là ôm hôn và nắm tay thôi. Nó đẹp đúng nghĩa theo kiểu tình yêu học trò, không vụ lợi, không tính toán, không tình dục.... Các bạn có thể thấy, bạn cấp 3 sẽ thân hơn Đại Học vì thế. Tại vì cấp 3 chúng ta cùng một hoàn cảnh sống, cùng một phong cách sống, tầng lớp địa vị na ná nhau nên chúng ta sẽ dễ hiểu nhau và thân thiết nhau hơn. Còn lên Đại Học riêng vùng miền đã khác nhau rồi. Nên cách chơi cách sống sẽ khác nhau. Cũng có những trường hợp thân rất thân. Nhưng ít nhất ta sẽ có 1 người bạn thân là bạn cùng cấp 3 ( Không phải cùng lớp mà là bằng tuổi cùng khu ta sống...)
Cuộc đời thì luôn thay đổi. Và sẽ luôn có từ " Nhưng". Tôi nhớ có bác nào đã nói rằng:
Bố mẹ ta nghèo thì ta không chọn được, còn bố mẹ vợ nghèo là do lỗi của chúng ta.
Đời đúng là như thế, chữ Nhưng của tôi to vật vã luôn. Nhà tôi nghèo mà nhà cô ấy cũng nghèo luôn. 2 cái cùng cực như kiểu Nam Châm thì đẩy nhau. Mặc dù bố mẹ cô ấy rất quý tôi, nhưng cái nghèo nó len lỏi từng ngõ ngách như vậy. Chẳng phải có 1 thằng nhà Giàu đẹp trai đến hỏi cưới cô ấy đâu. Thực tế nó đéo giống truyện cổ tích đâu các thím ạ. Nhưng nếu lấy một thằng như tôi, mới học xong cấp 3. Nuôi thân chẳng xong huống chi lấy vợ... Lấy chi mà sống ? Nhìn nhau mà sống à? Cũng đắng cay tủi nhục lắm các thím ạ ! Nghĩ đến đoạn này mắt cay cay.
Giá như chia tay mà do hết yêu hay thằng khác xen vào còn quên đi được. Đằng này đang mặn nồng thì phải chia tay. Đang yêu đương thì phải chia tay. Nên nó buồn và cái cảm giác nhìn người mình yêu rời xa mà bất lực đéo làm gì được nên nó mới đau. Ông trời cũng khéo sắp đặt. Cho tôi gặp cô ấy rồi lại thử thách chúng tôi. Âu nó cũng là cái duyên số....
- Vậy chị ấy đi đâu hả anh ? Em nắm tay tôi thật chặt, lúc này kể lại mắt tôi hơi cay cay. Nhưng làm thằng đàn ông không được khóc trước mặt con gái nên cố gắng nuốt vào trong vậy.
- Nhật ! Tôi trả lời cộc lốc
- Nhật hả ? Giọng em có vẻ ngơ ngác
- Đi Nhật không phải Nhật Tân đâu mà là Nhật Bản ? Không phải đi du học đâu mà đi XKLD. Đời nó thế đấy? Thế nên tôi mới không đi học Đại Học, tôi muốn lao đầu kiếm tiền để giàu. Giàu thì nó đỡ khinh mình, mới giữ được người mình yêu bên cạnh. Cái truyền thống, cha mẹ đặt đâu con ngồi đấy. Nó có từ hàng nghìn đời nay. Nếu như tôi muốn thay đổi cũng khó. Một là tôi phải cha mẹ cô ấy, 2 là tôi phải giỏi. Nhưng cả 2 thứ đấy thời điểm đấy tôi chưa làm được.
" Sống tốt anh nhé ! Quên em đi như chưa từng quen. Hãy quên một con bé mà anh đã từng nhắn tin nhầm. Dù sao em vẫn yêu chồng ngốc của em nhiều lắm. Đời này em nợ bố mẹ ơn sinh thành. Em chưa báo đáp được, đây là cách em báo hiếu. Hãy hiểu cho em anh nhé! Còn anh là người mà em yêu nhất. Bây giờ và mãi mãi. Được gặp anh, quen anh xong rồi yêu anh là hạnh phúc của đời em. Em không hối hận vì đã yêu anh! Đời này không được làm vợ anh. Em hẹn anh kiếp sau để trả nợ...."
Đây là bức thư cuối cùng mà cô ấy gửi lại cho tôi, trước khi đi và bây giờ tôi vẫn còn giữ....
Quá khứ như cơm thiu
Tương lai như gạo sống
Hiện tại là cơm ngon
Tại sao ta cứ thích ăn cơm thiu và đợi chờ gạo sống làm gì? Sống với hiện tại há chả tốt hơn sao.
Chap 12
Em cũng ngẩng cổ lên tu chai bia như một thằng con trai thực thụ, cái phong thái có vẻ bụi trần của một cô gái có vẻ như từng trải lắm.
- Như anh bảo ý, ai cũng có một người bạn thân cấp 3 ý. Đúng em cũng có một con bạn như thế. Cũng chị em thân thiết lắm. Nó chơi với em từ Cấp 2 cơ, cùng lên Cấp 3. Trời xui đất khiến nào 2 chị em cùng học chung một lớp. Tình bạn thân thiết lắm.
- Xinh không? Ngực to không ? Tôi quay sang cười cười trêu em
- Định mệnh! Anh lúc nào cũng chỉ có thế thôi à? Tất nhiên em đẹp nên bạn em cũng phải xinh chứ. Da trắng, mặt xinh chung tình, dễ bảo. Ngực tấn công, mông phòng thủ. Nó cũng thuộc loại Hot Girl ở trường cấp 3 em đang học này. Còn vòng 1 thì bé thôi, mới dậy thì móc đâu ra to. Mà các ông chỉ thích mỗi cái đấy thôi à? Còn tâm hồn nữa chỉ, suốt ngày quanh quẩn cái l*n thì làm sao mà khá lên được!
Em rút máy ra cho tôi xem ảnh con bạn em, nhìn cũng thuộc ưa nhìn. Quan trọng là cái gì nó ra cái đấy. Hình ảnh trên chỉ mang tính minh họa cho sinh động. Các thím đừng có TDTT nhé
- Hồi em mới lên cấp 3 ý, cũng bị mấy chị lớp 12 gọi ra chỉ bảo. Rằng vào trường thì ngoan ngoãn các chị còn thương, chứ tòm tem anh nào là các chị ấy xử.Tính em ngại va chạm, nên cũng ậm ừ cho qua. Các chị cũng định đánh em làm mẫu rồi cho vào đội các chị ấy xong rồi bảo kê cho. Em thì chẳng thích vào đội nào cả. Một mình thôi, vào xong rồi lại rách việc ra. Cũng may có con bé Yến Vy ( tên cô bé bạn thân của em ) nó ra đỡ hộ em. Vì là Hot Girl nên các anh khối 11, 12 thích lắm. Các chị kia cũng ngại chả dám đụng vào nó. Nó cũng có tí gọi là có số, có má ở trường này. Sau vụ đấy em càng quý nó hơn. Nên em cũng chẳng tiếc nó cái gì cả. Nó nhờ em gì em đều nhiệt tình giúp đỡ vì cũng coi như là chị em mà.
Tôi rút điếu thuốc ra châm, có vẻ chăm chú lắng nghe câu chuyện của em.
- Thế em có chị em vừa tốt lại vừa xinh nữa, sướng thế còn gì ?
- Vâng ! Chị em thân mà. Nhưng kiểu thân con nào con đấy lo. Nó chơi em vụ này đến bây giờ em vẫn còn cay. Thực ra nhà nó không khá giả gì cho lắm, quần áo nó cũng toàn em cho mượn. Tiền thì toàn tiền em, nhưng đúng là biết mặt không biết lòng anh ạ. Nghĩ mà thấy buồn. Em cũng chẳng bao giờ tiếc nó một đồng nào cả. Nhà em không phải dạng giàu nhưng thuộc loại khá giả, nên tiền tiêu cũng chẳng bao giờ thiếu. Nó kẹt em vứt cho nó vay, mà cứ như kiểu cho vay dài hạn. Em chẳng bao giờ đòi lại. Tính em thoáng nên chẳng tiếc nó thứ gì. Vì là thân nên nó cũng qua nhà em chơi suốt. Nhà em như nào thì anh cũng biết rồi đấy. Bố em chẳng mấy khi ở nhà, con bà già em bận buôn bán làm ăn tháng cũng chỉ về đôi ba lần.
Em lại ngửa cổ lên làm hớp bia dài để lấy sức kể tiếp.
- Yến Vy bảo cho nó vay 5 triệu vì đang có việc. Hình như định mua sắm quần áo để đi dự sinh nhật thằng người yêu mới của nó.
- Thế em cho cô bé đấy vay không ?
- Anh nghĩ nhà em là cái máy in tiền à? Em cũng chỉ có vài trăm đến 1 củ tiền tiêu vặt một tuần thôi. Chứ móc đâu ra nhiều tiền thế cho nó vay được. Tất nhiên là em từ chối. Vì không có tiền thật, và mấy lần trước nó vay em đã trả đâu. Nó có vẻ hơi buồn buồn, nhưng em cũng chả để ý mấy cho lắm.
- Vài hôm sau nó hẹn em cà phê Teen các kiểu, đang ngồi uống nước thì nó mượn xe em đi ra ngoài một lúc. Em cũng tin tưởng đưa chìa khóa cho nó mượn. Ai ngờ....
- À ! Nó lấy xe em đi cắm à ? Lúc đấy tôi nghĩ " phốt" chắc lại kiểu mượn xe xong đi luôn đéo về
- Cắm được đã tốt. Anh cứ bình tĩnh mà lĩnh phần thưởng. Nó lấy xe em không phải đi cầm đồ mà chỉ là.....
1 tuần sau
- Lúc em đi học thêm về thấy cổng đã bị mở toang, chạy lên phòng em thôi chẳng còn gì. Toàn thứ giá trị không cánh mà bay. Laptop em, con lợn đất em nuôi mấy năm, trang sức các kiểu... Tổng thiệt hại lên đến hơn hai chục củ. Em cũng sợ bị mẹ mắng vì làm mất đồ. Em điện cho Yến Vy để tâm sự. Nó cũng chia buồn các kiểu, bảo thôi của đi thay người các kiểu con đà điểu. Nhưng nó bảo đang chăm mẹ ốm ở viện nên không qua được. Suy nghĩ cho cùng em cũng điện cho mẹ, bảo nhà bị mất trộm. Mẹ em tối hôm đấy cũng về luôn. Cũng báo công an khu vực, nhưng báo chỉ đế báo thôi anh ạ. Mẹ em cắt cử 2 anh đệ làm ăn mẹ em về nhà. Như kiểu mất bò mới lo làm chuồng ý.
- Đen nhỉ? Thế em có bắt được trộm không?
- Lúc đấy mất đồ, em rối lắm, có nghĩ được gì đâu. Nhưng mấy hôm sau bình tĩnh lại, thâu tóm sự việc em thấy chỉ có nó ( Yến Vy) thôi. Tự nhiên bộ quần áo nó thích đi sinh nhật, nó mua được. Nhà con này đâu phải nhiều tiền như thế. Chứng tỏ nó mới kiếm được một khoản tiền kha khá. Mà cổng nhà em không có dấu hiệu bị đập khóa. Ổ khóa cũng mất luôn. Còn cửa phòng thì mở toang hoang. Anh nghĩ trộm nó siêu nhân thế sao? Giữa ban ngày ban mặt đột nhập vào nhà mà chó nhà hàng xóm không sủa câu nào.Chó không sủa, tức là người quen không phải trộm ngoài. Mà ổ khóa như thế, em nghĩ là có chìa khóa. Cách đấy một tuần nó có mượn xe em. Em nghĩ là nó đi đánh thêm một bộ chìa khóa. Mà cái hôm đấy, tự nhiên nó nhắn tin với em nhiều hơn. Để chắc chắn em có đi học thêm không? Bình thường thì chỉ nhắn vài ba tin. Từ hôm đấy nó cũng chẳng qua nhà em lấy lí do chăm mẹ ốm trên viện. Em điều tra thì mẹ nó vẫn ở nhà. Không đi viện, nó nói dối em. Tại sao nó không làm gì sai mà phải nói dối em. Em đã nghi nó đến 90 % rồi.
Tôi cũng phục tài suy luận của em. Như một thám tử Sherlock Holmes phiên bản Việt Nam. Mọi lập luận của em đều thấy có lý.
- Nhưng lại sợ bị mất bạn thân, nên em chỉ dám nhắn tin nó như thế này. Sau đây là đoạn hội thoại giữa em nó và Yến Vy.
- Ê Vy ! Tao bảo mày chuyện này mày đừng có buồn nhé !
- Ừ ! Có chuyện gì cần chị giúp hả gái đẹp?
- Không có chuyện gì, tao nghĩ mấy hôm rồi. Nếu mày có lấy đồ của tao, thì cho tao xin lại cái laptop. Vì nó là kỉ niệm của tao. Bao nhiêu ảnh các thứ. Còn các thứ khác mày cứ cầm lấy mà dùng. Coi như tao không biết gì. Oke?
- Đ.m My ơi ! Mày nghĩ tao là loại gì thế? Chị em chơi với nhau bao nhiêu năm mày nghĩ tao thế à?
- Tao chỉ bảo mày thế thôi. Tao báo công an rồi. Đến khi không hay thì đừng trách tao.
- Mày thích chơi kiểu gì tao chơi với mày kiểu đấy. ( Thích thì chiều, yêu là cưới ^^!. Có vẻ rất cứng. )
Như thế coi như em bị mất đi người bạn. Nhưng sự việc không dừng lại ở đấy. Nó gọi người lên đánh em. Tính em hiền lại ngại va chạm. Tưởng nó đùa hóa ra là thật. Quán nước cạnh cổng trường, thấy tề tịu đủ các chị lớn rồi. Em cũng chùn chùn. Thế là ra chơi em có điện cho ông già em trình bày sơ qua vấn đề. Em cũng ngại gọi cho ông già, vì dính đến ông già em mệt lắm. Ông chỉ nói ngắn gọn là " Con cứ ở lại trường, tí bố cho người đến đón"
- Mẹ ! Nghe như kiểu phim chưởng Hồng Kông ý ^^! Tôi cười bảo em thế.
Tùng...tùng...Tùng....
Tiếng trống trường vang lên giòn giã, học sinh ùa về như đàn chim vỡ tổ
Em đang lững thững đi về, nhưng cũng chùn bước. Thì có điện thoại từ số lạ. Em nghe máy, đầu dây bên kia có giọng đàn ông.
- A lô ! My à ! Chú là T bạn bố cháu, cháu cứ ra cổng trường đi, mọi việc giải quyết xong rồi.
- Em ra thì cái xe 7 chỗ, toàn ông trông như hộ pháp, vest đen, kính cũng đen nốt. Trông xã hội thâm vãi chưởng anh ạ ! Mấy con bé lớp 12 chả biết đâu hết. Chắc mấy ông dọa cho sợ vãi tè rồi, nên chim én với chim cút hết. Lên xe em thấy súng ống các kiểu. Cũng chùn chùn mặc dù là người của mình. Còn con bé Vy thì mặt như sắp khóc. Chú T vừa gọi cho em mở lời trước.
- Nó nhận là lấy đồ của cháu rồi. Giờ cháu muốn bọn chú xử lý như thế nào?
Yến Vy mếu máo nói :
- My ơi ! Tao biết lỗi rồi, tao chỉ đùa mày thôi. Tao giả lại mày hết đồ, không thiếu thứ gì. Bạn bè bao năm mày tha cho tao
Đốp...... 1 cái tát nổ đom đóm mắt từ chị áo đen ngồi cạnh nó.
- Đ* mẹ ! Mày câm, chưa cho phép mày nói ở đây!
Em cũng biết động đến với mấy người này cũng mệt, nên giờ giảng hòa cho nó cũng khó. Vì bố em gọi mấy chú này lên, chả bao giờ giải quyết nhẹ nhàng được.
Em lôi con bé ra khỏi xe.
Đốp...... Em tát con bé cái nữa.
- Đ* mẹ ! Cái tát này coi như là tao với mày chẳng chị em gì sất nữa. Coi như tao ngu không biết chọn bạn. Mày đừng thấy tao hiền mà bắt nạt. Mày dồn tao đến đường cùng nên tao mới làm như vậy! Con đồ của tao coi như tao thí cho mày.
Bé Vy ôm mặt khóc rưng rức, thực ra em cũng buồn lắm chứ. Chả ngờ đâu kẻ địch lại ngay bên bản thân mình.
- Haizz.... Đúng là biết mặt không biết lòng em nhỉ? Sau đó thì như thế nào? Tôi thở dài hỏi em.
- Sau đấy, đồ đạc của em nó cũng phải gửi lại hết. Nó chuyển trường không học cùng em nữa. Đúng là như anh bảo. Ai cũng có 1 đứa bạn thân cấp 3. Nếu đúng là 99 % đi nữa. Em lại nằm trong 1 % còn lại. Đến bây giờ em chẳng chơi với một đứa nào nữa cả. Bị một lần nên chán lắm rồi. Em cầm chai bia làm hơi hết luôn.
- Mà bố em là ai mà ghê vậy?
- Anh có nhớ cái ảnh người đàn ông chụp với Mr.X ở phòng khách nhà bác em không ? ( Chap 9 )
- Ừ ! Có. Mà bố em đấy à ?
- Nói chung là liên quan đến nhà em. 1 người làm quan cả họ được nhờ. Nếu Mr.X là 1 cây đại thụ thì ông đấy ( người trong ảnh ) là những cành lá lớn. Đại loại như cánh tay phải đắc lực của Mr.X, mà anh nên biết về gia đình em ít thôi. Không tốt cho anh đâu.
- Ừ ! Anh hiểu mà tò mò xíu thôi. Mà con bé Linh và Oanh thì liên quan gì đến đây ?
- À ! Thì bạn bè đéo gì chúng nó. Toàn "bè" thôi làm gì có "bạn". Vì nhà em làm chính trị,mà lại dính quả "phốt" đấy em chẳng tin bố con mẹ thằng nào cả. Còn mấy con kia thì luôn nịnh nọt, lấy "số" của em để dựa hơi. Nhưng anh lại khác. Em đã quý anh ngay lần gặp đầu tiên. Em tin tưởng cảm giác mình là đúng. Em thử anh vì xem anh là người như thế nào. Bình thường anh hay mắng, hay chửi em nọ kia. Nhưng anh lại là người sống rất tình cảm. Có việc anh lại xưng " anh-em" chứ không "tôi với cô". Vì anh lo cho em đúng không?
- Không ! Lo đéo gì cho cô. Mà thử đéo gì thử lắm thế? Cô thử tôi ở bệnh viên luôn à ?
- Đâu ! Ở bệnh viện là nhầm thật. Còn vụ đi xe SH va chạm với anh ý. Anh Q nhắn tin cho em từ lúc ở quán rồi cơ. Em xem anh như thế nào? Kể ra anh cũng có tí thật lòng. Nên em muốn anh làm bạn của em. Một người bạn đúng nghĩa là bạn luôn.
- Ờ ! Tôi cũng ngu thật ! Già rồi còn bị trẻ con nó lừa. Nhưng mà không sao, tôi cũng nghĩ cô ngây thơ, trẻ con thật. Ai ngờ cô cũng có tuổi thơ dữ cmn dội luôn. Tính thôi nó thế, yêu ghét rõ ràng. Nếu cô không chê tôi nghèo, thì tôi có thể làm bạn với cô mà. Giờ hiểu nhau rồi thì dễ sống. Tôi không trách chuyện cũ nữa. Tôi nhìn em cười cười...
Trời bắt đầu lất phất mưa, em gục đầu lên vai tôi. Nhìn xa xăm về phía biển đêm. Một màu đen xì, thỉnh thoảng tiếng sóng biển vỗ vào bờ cát trắng nghe như tiếng dương cầm ban đêm. Tôi và em mỗi người một suy nghĩ riêng. Từ 2 thế giới khác nhau. Tôi và em như gần nhau hơn. Cái bức tường rào cản như được xóa đi 1 viên. Mỗi người một tâm trạng riêng. Tôi cũng vui khi có một con bé như em làm bạn. Còn em suy nghĩ gì thì mãi mãi là một ẩn số....
Là bạn hay là bè
Mình cùng nhau lè nhè
Cho nhau câu vè câu đối
Bạn ơi, tôi đã say rồi!
Kẻ thù ta là đời
Bạn của ta là trời
Đêm nay ôm trời ôm đất
Vợ ơi, anh vẫn chưa về