Insane

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chuyện tình yêu như trong mơ - Phần 4

Phần 5: Nỗi đau chạy thẳng vào trái tim…

Nếu có thể ước, chắc chắn Thiên Kiều sẽ ước quãng thời gian sinh viên ấy của mình dài hơn một chút nữa. Thế nhưng, bộ ba tưởng chừng thân thiết ấy bỗng chốc mất hút chẳng ngày trở lại. Thiên Kiều không thể quên cái ngày cuối cùng khi chia tay. Bữa hôm đó, Hoàng Dương và Thuỷ Anh ăn no nê, một bữa ăn từ nhờ học bổng của Hoàng Dương. Bữa hôm ấy, Hoàng Dương đích thân vào bếp làm những món ăn mà cô rất yêu thích: Canh cá nấu chua, sườn xào chua ngọt, gà luộc và bắp cài xào. Tuy Hoàng Dương không nói ra nhưng Thiên Kiều biết Hoàng Dương rất quan tâm đến cô.

Tối hôm đó, Thuỷ Anh ngẫu hứng đòi đi bộ dạo quanh bờ hồ. Cả ba đã đi bộ quanh chiếc hồ gần đó, ăn kem và nô đùa quên trời. Gần đến 10 giờ tối, Thuỷ Anh đột nhiên được cậu em trai thân thiết đón đi xem lễ hội hoa, khi ấy Thiên Kiều mới nhớ ra là đang có lễ hội hoa tổ chức gần đó. Em trai Thuỷ Anh chắc sợ cô không vui nên qua đón chị gái mình đi xem. Thuỷ Anh đi rồi, chỉ còn lại Hoàng Dương và Thiên Kiều, cô thấy mọi thứ xung quanh như lắng đọng. Bất ngờ Hoàng Dương nắm lấy tay cô. Đôi tay của anh không hề mềm mại nhưng cực kì ấm áp. Anh nháy mắt nhìn cô, dẫn cô tiếp tục dạo quanh hồ. Cô ngây ngơ nhìn anh dẫn đi. Cả hai cùng im lặng.

Lúc này thời tiết đã vào thu, hơi se lạnh. Quanh hồ, những chùm hoa liễu màu đỏ như những chiếc đèn lồng rủ xuống được ánh đèn chiếu sáng hoà cũng lớp sương mỏng đầu thu nhìn ra xa giống màu trắng sữa mập mờ, huyền hảo.

Hoàng Dương vẫn nắm chặt tay cô, tay anh ấm áp, còn tay cô dường như đang đổ mồ hôi. Thiên Kiều giật mình cúi xuống nhìn đôi tay bị tay Hoàng Dương nắm chặt, bỗng cô có cảm giác không chân thật. Hoàng Dương nhìn cô, nhoẻn miệng cười. Anh khẽ cất tiếng hát. Bài hát mùa lá rụng: “Gió trút lá, cho mùa thu thay áo, nhuộm một đời vàng những đam mê. Bao nhọc nhằn hằn trên lưng mẹ, nỗi ưu tư phủ trắng mái đầu cha. Mỗi căn nhà nơi bậc thềm xanh lá, ta bên nhau trong tất cả tình yêu. Bao hoài vọng dọc về theo phố cũ, chợt thấy lại mình trong mỗi sớm mai...


Gió và nắng khát một đời khát mãi. Nhớ về những kỉ niệm đã qua, nghe như trong lòng tiếng thời gian. Ngày lại ngày in dấu chân ai..”

Kết thúc bài hát ấy, Hoàng Dương khẽ cúi xuống đặt lên môi Thiên Kiều một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước vậy. Thiên Kiều thoáng giật mình, cất tiếng hỏi:

- "Anh yêu em sao?" - Câu hỏi của mình mà Thiên Kiều ngỡ như người khác đang hỏi chứ không phải là cô, không phải là cô.

- "Em nghĩ sao? Nếu anh yêu em thì sao? Nếu anh chẳng có gì, nếu anh chỉ là Hoàng Dương với đôi tay trắng thì liệu em có thể yêu anh?"

Thiên Kiều thoáng giật mình, cô và Hoàng Dương thay đổi cách xưng hô từ bao giờ vậy. Không do dự, Thiên Kiều trả lời:

- "Em yêu anh! Cho dù anh chẳng có gì hết thì em vẫn yêu anh! Với em, anh là tất cả…"

Thiên Kiều chưa nói hết thì Hoàng Dương đột ngột cúi xuống hôn cô thêm một lần nữa, nụ hôn này nồng nàn, say đắm hơn nụ hôn trước rất nhiều. Nụ hôn làm Thiên Kiều nhớ đến điệu Valse khi anh nhảy cùng với cô. Trong lúc cô còn đang ngây ngất với bao suy nghĩ trong đầu thì Hoàng Dương gỡ mạnh vào trán cô:

- "Em đang nghĩ gì thế?"

- "À, không có gì. Tự dưng em nghĩ đến lần đầu chúng ta gặp mặt, nhớ đến điệu Vales chúng ta đã nhảy cùng nhau".

- "Em không biết dường như chỉ những người thật sự yêu nhau mới có thể cùng nhau nhảy điệu Vales ấy một cách đẹp nhất. Sau này anh sẽ dạy em, chúng ta sẽ dùng cảm xúc của chính mình nhảy thêm điệu Vales ấy một lần nữa…"

Anh ngập ngừng rồi nói tiếp:

- "Đến cuối cuộc đời này".

Đêm hôm ấy Thiên Kiều cảm thấy rất ngọt ngào cứ như mình ăn kẹo Sô cô la ấy rồi chìm vào giấc ngủ. Nếu có điều ước, Thiên Kiều chỉ ước cùng Hoàng Dương cứ nắm tay nhau đi mãi như thế, đi mãi đến chân trời hạnh phúc cũng như anh đã từng nói anh sẽ dùng điệu Vales ngọt ngào cùng cô đến cuối cuộc đời. Nhắm mắt lại, tất cả trong mắt Thiên Kiều vẫn là khuôn mặt của anh, hình bóng của anh. Tưởng như cả thế giới chỉ có anh.

Người nào đó đã từng nói không gì đẹp hơn người con gái khi yêu. Thiên Kiều thấy mặt mình hồng rực, đôi mắt long lanh, ngấn nước mắt ngập tràn hạnh phúc trong chiếc gương tay đầu giường mới ngỡ hoá ra tình yêu là như vậy! Cô đã chờ đợi 3 năm để tìm được cái cảm giác của ngày hôm ấy.

Thế nhưng điều ngọt ngào ấy của cô chẳng kéo dài được bao lâu. Sau lần gặp ấy, cả cô và Thuỷ Anh vội vùi đầu vào làm đồ án kết thúc nắm thứ ba, thực tập nửa năm, rồi lại vùi đầu làm đồ án tốt nghiệp. Cô có mấy lần nhắn tin cho Hoàng Dương nhưng không thấy anh trả lời. Anh cũng đang năm cuối nên cô đoán chắc anh rất bận. Không sao! Chỉ cần trong lòng cả hai có nhau là được.

Sau khi cô và Thuỷ Anh bảo vệ đồ án thành công, cô mới chủ động gọi cho Hoàng Dương. Là bạn gái của anh, điều này Thiên Kiều vẫn chưa dám chia sẻ với Thuỷ Anh nên Thiên Kiều nghĩ cả ba nên gặp nhau một lần nữa vì sau đó cô và Hoàng Dương chắc chắn rất lâu nữa mới có thể gặp lại Thuỷ Anh. Cả ba người bọn họ nên cùng nhau chơi đùa thêm một lần nữa giống như trước đây.

Phải mãi đến hồi chuông thứ ba, điện thoại Hoàng Dương mới có người nhấc máy nhưng lại là giọng của một cô gái:

- "Xin lỗi chị! Tôi là Thu Hương! Tôi là vợ sắp cưới của anh Hoàng Dương! Sao chị cứ gọi điện thoại tới người yêu tôi nhiều vậy? Anh ấy rất sợ không dám nghe máy của chị. Mong chị từ nay đừng làm phiền tới chúng tôi nữa…"


Trong giây lát, nước mắt Thiên Kiều tuôn rơi. Hạnh phúc ngắn ngủi cô còn chưa kịp cảm nhận hết, nối đau đã ập đến, sộc đến tận trái tim, nhức nhối, đau buốt. Thiên Kiều nhắm mắt lại, cố gắng không khóc, không thể hiện cho Thuỷ Anh thấy là mình đang khóc. Cô không còn nhớ mình đã lắp bắp nói những gì với vị hôn thê của anh để thoát khỏi cuộc điện thoại đó. Nhất định là có gì đó hiểu lầm, có ai đó đang đùa mình. Nhất định, Hoàng Dương sẽ gọi lại cho cô để giải thích rằng đó chỉ là một người bạn anh đang đùa với cô, rằng anh đang cố ý thử tình yêu của cô. Nhất định là thế!

Ngày hôm sau, nhìn Thuỷ Anh rời đi, Thiên Kiều mới chạy vào trong chăn khóc nức nở. Tại sao mọi thứ lại thay đổi như vậy? Thiên Kiều vừa lẩm bẩm nhưng trong lòng lo lắng không yên. Đứng dậy, cô gọi lại số điện thoại kia lần nữa thì điện thoại của Hoàng Dương đã tắt máy.

Những ngày sau đó, Thiên Kiều không hề nhận được một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào của Hoàng Dương. Có những lúc, Thiên Kiều thấy điện thoại đặt dưới chiếc gối khẽ rung lên, cô vội vàng nhấc điện thoại lên hi vọng nhận được một lời giải thích của Hoàng Dương nhưng khi cầm điện thoại lên, vẫn chỉ là màn hình chờ, tất cả chỉ là ảo giác khiến Thiên Kiều thấy thất vọng.

"Chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó?" - Thiên Kiều chạy thật nhanh đến căn nhà trọ của Hoàng Dương. Cô muốn biết tất cả, cô muốn biết sự thật. Thiên Kiều đứng dậy, chạy đến con phố trước căn nhà trọ của Hoàng Dương mà cô đã đến đó không biết bao nhiêu lần. Thiên Kiều muốn chạy lên hỏi rõ Hoàng Dương tại sao anh lại đối xử với cô như vậy. Bước chân đang vội vã của Thiên Kiều bỗng chốc khựng lại bởi tiếng của Hoàng Dương và cô gái trên lầu vọng xuống:

- "Anh đồng ý với em! Sau khi chúng ta kết hôn xong sẽ cùng đi Mỹ…"

Thiên Kiều choáng váng! Cô cảm giác như trời đất sắp sụp đổ. Cô muốn bỏ chạy nhưng bước chân lại chẳng thể nhúc nhích, muốn bước thêm nhưng cuối cùng vẫn bất lực. Cô ngồi bệt xuống đất, hay tay ôm đầu gối, bất lực khóc chẳng thành lời.

Một lát sau, cô đứng dậy lảo đảo va vào một chàng trai đang đi tới. Cú va chạm làm Thiên Kiều đau đớn, nhưng nỗi đau bên ngoài chẳng thể so với nỗi đau trong tim. Thiên Kiều bỗng oà khóc, làm chàng trai và vào cô lúng túng không biết phải làm thế nào.

- "Xin lỗi cô! Tôi không cố ý đâu! Cô có làm sao không?"

Thiên Kiều xua tay, lắc đầu nhưng nước mắt vẫn rơi ào ạt. Chàng trai ái ngại đưa Thiên Kiều về tận ngõ. Mãi sau khi cô cất lời cô không sao thì chàng trai mới chịu rời đi.  Sau này, Thiên Kiều mới biết chàng trai đó tên Minh Khang, học khoa công nghệ thông tin, cùng trường với cô, hơn cô hai khoá học.


Sau lần va chạm đó, Minh Khang dường như thấy mình có lỗi nên buổi tối nào cũng đến hỏi thăm Thiên Kiều. Tính cách Minh Khang so với Hoàng Dương hoàn toàn khác biệt. Minh Khang dễ hoà đồng, thích trêu đùa làm Thiên Kiều cười suốt ngày, khác với Hoàng Dương dù cười vẫn mang trong mình điều gì đó lạnh lùng, băng giá mà Thiên Kiều cảm nhận mình không sao nắm giữ được.

Mỗi lần nhớ đến Hoàng Dương, Thiên Kiều thấy đau đớn, nhức nhối tới tận trái tim. Có những buổi chiều, ngồi một mình, nhìn ra xa nhớ đến những ngày tháng cùng Hoàng Dương vui vẻ trên chiếc xe Dream cũ kĩ của anh dạo chợ mua đồ ăn, ngắm cây cảnh Thiên Kiều càng cảm thấy nhức nhối. Hoá ra đây là cái mà người ta gọi là thất tình, có muốn thay đổi cũng chẳng được. Anh bước vào thế giới của cô một cách nhẹ nhàng rồi cũng biến mất khỏi cái thế giới của cô không dấu vết, không một lời giải thích, một lời chia tay cũng không có, để lại cho cô chỉ có nỗi đau là chân thực.


Phần 6: Mưa hay nước mắt em?

Cuối cùng thì cuộc tình của mình đã kết thúc. Nó quá ngắn ngủi đôi lúc khiến Thiên Kiều ngỡ như đó là một giấc mơ, chẳng phải hiện thực bởi không một lời chia tay. Hoàng Dương như biến mất trước tầm mắt cô.

Thiên Kiều vẫn cố gắng tỏ ra bình thản trước mọi việc. Sáng cô đi làm, tối về tự mình chuẩn bị bữa ăn tối đạm bạc. Ngôi nhà trọ của Thiên Kiều ở tầng gác mái. Buổi tối, mở cửa ra là một không gian bao la. Một mình cô nhìn xung quanh, không gian lạnh lẽo, thấm đẫm màu cô đơn. Thiên Kiều nhìn xung quanh nhớ lại những phút giây hạnh phúc đã đi qua bất chợt rơi lệ. Bình thường cô ít để cho người khác nhìn thấy mình khóc, hoặc cố gắng không khóc.

Thiên Kiều có mấy lần gọi cho Thuỷ Anh nhưng đều không có người trả lời. Một lúc sau, Thiên Kiều chỉ nhận được vẻn vẹn có vài dòng tin nhắn: “Kiều à, tớ bận tăng ca với sếp. Công việc bù đầu. Thông cảm cho tớ nhé!” Vẫn biết Thuỷ Anh đến Minh Thiên thực tập theo kiểu học việc nhưng không ngờ lại bận đến thế. Buổi tối, Thiên Kiều bất chợt thấy đôi chân hơi đau nhức. Có lẽ, hôm nay cô đi giày cao gót, lại phải đứng cả nhà rót nước, pha trà trong lễ kỉ niệm của công ty nên đôi chân hơi đau, chỗ gót chân còn sưng lên thành cục lớn.

Nằm mãi trên giường vẫn không thể ngủ được, Thiên Kiều sờ đôi chân của mình, gót chân hình như càng đau nhức. Cô vội vàng xuống giường, có lẽ phải đi mua thuốc bôi cho đôi chân vậy. Ngày mai vẫn là lễ kỉ niệm của công ty, cô làm bên bộ phận lễ tân, có lẽ vẫn tiếp tục phải đứng rót nước, pha trà.


Thiên Kiều bước xuống gần nhà, trời bắt đầu mưa. Tháng tư, buổi sáng trời nắng chang chang, thế mà buổi tối lại mưa được ngay. Thiên Kiều đi đến hiệu thuốc gần nhà nhìn biển đóng cửa, cô hơi thất vọng. Cô muốn quay về nhà vì dù sao mưa đã nặng hạt dần rồi, cô lại không mang theo ô nhưng đôi chân vẫn rất đau nhức. Thiên Kiều cố lết thêm một đoạn đường nữa, hiệu thuốc thứ hai vẫn đóng cửa. "Ngày gì thế không biết?" Thiên Kiều khẽ lẩm bẩm trong miệng.

Cô lại cố gắng bước chậm thêm một đoạn đường nữa. Đôi chân vẫn đau nhức, phút chốc truyền đến những cơn nhức tận tim. Thiên Kiều đi chậm lại rồi đứng lại ven đường cạnh một gốc cây lớn. Cô ngước mắt lên nhìn, hàng cây với những bông hoa màu hồng rực rỡ buông dài. Tuy cô không biết đó là loại hoa gì nhưng nhìn thấy tuyệt đẹp. Thiên Kiều rút điện thoại định chụp một bức ảnh thì nhìn màn hình thấy hai cuộc gọi nhỡ của Minh Khang, kèm theo tin nhắn. Minh Khang bảo anh có một người chị họ qua chơi, trời mưa nên chị họ của anh không bắt được xe quay về, muốn hỏi cô cho chị ấy ngủ nhờ 1 đêm, anh còn hỏi cô đang ở đâu. Thiên Kiều đồng ý, cô nhắn tin rằng mình đang trên đường đi mua thuốc cách nhà không xa, bảo Minh Khang cứ đưa chị gái sang chờ cô, cô sẽ nhanh chóng quay về. Sau khi ấn nút sent gửi tin nhắn đi, Thiên Kiều nhìn sang bên đường, hiệu thuốc thứ ba đang sáng đèn. Thiên Kiều bước nhanh sang đường định mua thuốc cho mình.

Cô nhìn qua tấm kính của nhà thuốc, bất ngờ đập vào mắt cô, từ bên đường bên kia là dáng vẻ của Hoàng Dương như đang chờ đợi ai đó. Thiên Kiều vội vã quay lại, cô muốn chạy ngay sang bên đường để hỏi cho rõ mọi chuyện, dù kết quả là đau đớn nhất, cô cũng cần một câu khẳng định từ phía anh. Thiên Kiều cố gắng nhích đôi chân đau của mình ra khỏi cửa hàng thuốc. Có tiếng ai đó gọi cô nhưng cô không nghe rõ. Thiên Kiều lao sang đường. Chỉ cách nhau có một con đường mà bỗng chốc Thiên Kiều cảm thấy xa xôi. Hoàng Dương vẫn cầm ô đừng dưới mưa lặng lẽ. Thiên Kiều vội vã nhích đôi chân. Cơn đau nhức vẫn dội đến tận tim, thậm chí còn đau long đến tận óc làm cô tê buốt.

Trời mưa, con phố vốn nhỏ bỗng nhiên ùn tắc vì một chiếc ô tô tắt máy. Thiên Kiều cố gắng đi từ từ, vừa đi vừa lách qua đường chiếc xe máy, ô tô bên đường. Mưa rơi táp xuống mặt cô nhưng cô cảm thấy vị mặn đắng trên môi của mình. Không biết mưa hay nước mắt mà cô thấy nó cay đắng thế?

Tiếng còi xe vẫn inh ỏi, ai cũng vội vã nhanh chóng về nhà để thoát khỏi cơn mưa. Một vài người lái xe nhìn cô qua đường lầm bẩm chửi rủa vài câu gì đó. Thiên Kiều không nghe rõ, cũng không muốn nghe. Cô vẫn cố gắng bước tiếp.

Bất ngờ, cô nhìn thấy một chiếc xe BMW đỗ trước mặt Hoàng Dương. Hoàng Dương mỉm cười, vẫn là nụ cười vẫn dành cho cô ngày nào rồi cụp chiếc ô ngồi vào trong xe. Anh đưa tay vuốt tóc người con gái đang ngồi trước chiếc vô lăng kia. Chiếc xe chầm chậm chuyển bánh.

- "Hoàng Dương! Không!" Thiên Kiều kêu lên trong tuyệt vọng. Không thể nào mọi thứ lại như thế được. Cô cố gắng tất cả để chạy theo, mặc mưa một lúc một mau. Cô cứ cố gắng chạy mải miết. Một chiếc ô tô khác vụt qua Thiên Kiều làm bắn tung vũng nước bên cạnh lên người cô. Lúc này, toàn bộ đầu tóc, quần áo của Thiên Kiều ướt sũng. Còn chiếc BMW kia vẫn cứ vô tình chuyển động xa dần.

Thiên Kiều bất giác thấy một bàn tay ai đó giữ cô lại.

- "Không! Buông tôi ra! Tôi phải hỏi anh ấy là tại vì sao? Tại vì sao lại đối xử với tôi như vậy? Không!"

Tiếng hét của Thiên Kiều dường như không át nổi tiếng còi xe, tiếng cãi vã trên đường. Thiên Kiều thấy mình nhỏ bé, bất lực khi chiếc xe BMW bắt đầu chuyển bánh lăn dần vào giữa dòng người. Thiên Kiều cắn mạnh vào đôi tay đang giữ cô lại, cắn đến mức cô thấy vị tanh của máu trong miệng. Cuối cùng, cô ngơ ngác nhìn chiếc xe BMW mang Hoàng Dương đi chỉ còn là một cái chấm trắng rất nhỏ rồi mất hút giữa con phố mênh mang.

Con phố sau khi hết tắc đường thì trở lại vẻ bình yên vốn có của nó. Thiên Kiều thậm chí còn nghe được cả tiếng mưa rơi quanh mình. Bây giờ cô mới thấy toàn thân mình rất lạnh lẽo. mọi việc chỉ diễn ra trong có vài phút nhưng Thiên Kiều tưởng chừng nỗi đau ấy đã thấm vào mọi ngóc ngách khắp cơ thể của cô từ rất lâu, rất lâu rồi.

- "Em cứ khóc đi! Khóc sẽ nhẹ bớt nỗi lòng!"

Tiếng nói quen thuộc làm Thiên Kiều giật mình. Vừa nãy, cô cắn mạnh một cách vô thức vào cánh tay đang giữ lấy mình. Giờ nghe tiếng nói bên cạnh, cô mới ngẩng đầu lên để nhìn người đang ở bên cạnh mình. Minh Khang toàn thân cũng ướt sũng như Thiên Kiều. Cánh tay anh, máu chảy thấm ướt áo sơ mi, hằn rõ từng dấu răng của cô. Thiên Kiều lắc đầu. Cô nhìn anh, lắp bắp mãi mới nói được một câu xin lỗi.


- "Là anh nghe chị bạn cạnh phòng nói chân em bị đau, anh và chị anh chờ mãi không thấy em quay lại, trời mưa, anh lo lắng em xảy ra chuyện nên mới đi tìm thử. Vừa nhìn thấy em thì đã thấy em chạy điên cuồng theo chiếc xe màu trắng ấy. Có chuyện gì với em vậy?"

Thiên Kiều cắn môi, khẽ lắc đầu.

- "Đi thôi! Em không muốn nói thì thôi! Mà em có đi được không vậy?"

 Thiên Kiều nhìn lại đôi chân của mình. Hình như lúc nãy cô mải chạy theo chiếc xe, không màng tới những cơn đau, hình như cô vừa đi trẹo chân, đôi chân càng tê nhức. Minh Khang nhẹ nhàng rồi ghé lưng nói với Thiên Kiều:

- "Để anh cõng em đi về! Sau này nếu anh không tìm được bạn gái thì em chịu trách nhiệm!"

Thiên Kiều lại lắc đầu chỉ vào cánh tay anh. Lúc nói chuyện với cô, anh đã xe một bên tay áo sơ mi còn lại băng vết thương. Cô không ngờ mình lại cắn anh mạnh thế.  Giờ lại để anh cõng giữa phố, chuyện đó chỉ nói tới thôi cũng thấy ngượng ngùng. Thiên Kiều lại lắc đầu: - Em có thể tự đi được!

- "Cái cô bé ngốc này! Anh chỉ đùa em thôi. Nhanh lên! Anh cõng em về! Nếu không muốn ngày mai, chân của em sưng to như chân heo thì em cứ đi bộ thử coi?"

- "Chân của anh mới là chân heo ý".

Thiên Kiều muốn nói thêm vào câu nữa nhưng Minh Khang đang kéo tay cô lên vai anh. Phút chốc anh đã cõng cô đi giữa phố. (Truyện bạn đang đọc được đăng tải miễn phí tại wapsite Haythe.US - Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ) Thiên Kiều nhắm mắt lại, cô thiếp đi lúc nào không biết. Lúc tỉnh dậy, cô thấy xung quanh mình một màu trắng toát, nhìn sang bên cạnh đồng hồ đã điểm chỉ 11 giờ đêm, cánh tay phải của cô đau nhức, cổ tay nối liền với ống thuốc trên đầu đang chầm chậm nhỏ từng giọt, từng giọt.

Thiên Kiều nhìn sang bên cạnh, một cô gái lớn hơn cô vài tuổi đang ngồi trên chiếc ghế cạnh giường của cô lặng lẽ gọt cam, vắt cam vào cốc nước bên cạnh.

- "Em tỉnh rồi à?"

- "Xin lỗi! Đây là đâu vậy? Sao em lại ở đây? Còn chị là ai?" Thiên Kiều cố gắng nhớ lại. Hình như cô được Minh Khang cõng giữa phố, cô chợp mắt có một chút, sao bây giờ lại ở chỗ này được.

- "Chị là Minh Thư, chị họ của Minh Khang. Em sốt gần 40 độ, miên man, mê sảng nên chị và Minh Khang đưa em vào viện. Bác sĩ còn bảo em ăn uống thất thường nên cơ thể thiếu máu, suy nhược, mất nước trầm trọng. Bác sĩ đang truyền một ít nước hoa quả, chất điện giải giúp em. Minh Khang vừa chạy ra ngoài mua cho em ít cháo, chắc em cũng đói rồi"

- "Em cảm ơn 2 người. Đúng là làm phiền chị và anh Khang quá! Em ăn tối rồi, giờ cũng không thấy đói" - Thiên Kiều chỉ cảm giác đầu óc quay cuồng, muốn nôn ra tất cả.

- "Em đừng khách sáo thế! Bạn bè lúc hoạn nạn mới cần có nhau chứ. Lát nữa Minh Khang mang cháo lên thì em phải cố gắng ăn. Cơ thể em suy nhược như thế, không ăn không được đâu, em phải biết chăm sóc cho mình, em gái ạ. Còn nữa, đôi chân của em bị trẹo đã nắn lại rồi nhưng vẫn sưng to, có mủ nữa nên chắc hôm nay em phải ở lại bệnh viện rồi. Em có người nhà gì hay không? Nếu người nhà em không gần đầy thì chị sẽ ở lại cùng em đêm nay ở bệnh viện. Em đừng ngại!"

- "Em không sao chị ạ. Đây là chìa khoá nhà em - Thiên Kiều nhìn cái túi xách tay ướt nhẹp ở đầu giường lôi ra chiếc chìa khoá nhà đưa vào tay minh Thư rồi nói tiếp:

- Ngại quá chị Minh Thư. Chị cứ về phòng em mà ngủ, em không sao?"

- "Không sao gì chứ? Có gì mà ngại! Cùng chị em gái với nhau, lúc hoạn nạn mới cần đến bạn bè. Tối nay chị ở lại đây cùng với em"

- "Em cảm ơn chị! Vậy thì em làm phiền chị vậy!"


Minh Thư không nói gì thêm, đẩy cốc nước cam đến cạnh bàn chỗ Thiên Kiều đang nằm. Không khí về đêm càng tĩnh lặng. May mà bệnh viện hôm nay vắng người, phòng cô nằm cũng chỉ có thêm một gường bệnh có người. Bên kia, một bác lớn tuổi đến chăm con gái đã đi ngủ. Thiên Kiều quan sát Minh Thư. Minh Thư da trắng, tóc nhuộm màu đỏ, đôi môi cũng tô son đỏ, giọng nói nhẹ nhàng, nhìn quần áo cũng có thể thấy Minh Thư là con gái nhà giàu có. Cô y tá đến rút chiếc túi truyền dịch. Lại một lần nữa nỗi đau nhói đến tận tim.

Mãi một lúc sau mới thấy Minh Khang chạy vội mang theo chiếc cặp lồng cháo lên. Đến gần chỗ giường Thiên Kiều, Minh Kang thở dốc, nói không ra hơi. Đứng một lúc, anh mới cất được thành lời:

- "Thiên Kiều! Anh mua cháo cho cả em và chị Minh Thư. Cả 2 ăn đi cho nóng, bát và thì đây! Bác bảo vệ bệnh viện nói đã hơn 11 giờ rồi, cổng bệnh viện sắp đóng, thang máy thì hỏng, anh chạy vội lên đây mang cháo cho hai người rồi xuống ngay đây".

- Cảm ơn anh!

 Minh Khang quay sang nói với Minh Thư:

- Thiên Kiều, bạn em nhờ chị nhé!

- Ừ, em về đi!

-  Sáng mai em sẽ qua sớm!

Thiên Kiều thấy Minh Thư tiễn Minh Khang xuống cầu thang bộ. Nhìn cốc nước cam vừa pha, Thiên Kiều đưa lên miệng uống cảm giác vừa chua, vừa ngọt bỗng nhăn mặt. Minh Thư quay lại, mỉm cười nhanh tay múc thêm bát cháo thịt. Lúc này, Minh Thư nói thêm với Thiên Kiều:

- Em ăn đi! Phải biết yêu bản thân mình! Nhớ chưa?

- Vâng!

Thiên Kiều lặng lẽ ăn bát cháo. Minh Thư dường như không ăn. Cô nhìn Thiên Kiều ăn hết bát cháo rồi nhẹ nhàng tắt đi ngọn điện đang toả trên giường bệnh. Minh Thư đi đến chiếc giường trống bên cạnh, đặt mình xuống giường nhắm mắt lại. Cô đưa tay ra dấu chúc Thiên Kiều ngủ ngon.

Thiên Kiều chợt nhớ ra hình như cô chưa hỏi đến vết thương của Minh Khang có chút áy náy. Nhưng hình như dưới tác động của thuốc, Thiên Kiều chìm dần vào giấc ngủ. Đoạn tình cảm ấy đến giây phút ấy dường như tất cả đã dừng lại. Thiên Kiều thật sự đã mất Hoàng Dương mãi mãi. Nơi khoé mắt của cô, một giọt nước mắt đang thấm dần lên chiếc gối màu trắng, còn nơi trái tim cô, nỗi đau như tê liệt toàn thân cô cứ như con sóng biển vỗ mạnh vào từng hồi. Thiên Kiều chìm dần, chìm dần vào giấc ngủ.


Phần 7: Để tất cả tan theo mây khói

Sau lần nhập viện ấy, Thiên Kiều cố gắng bình tâm trở lại. Chuyện với Hoàng Dương, Thiên Kiều cô gắng không nghĩ tới. Có đôi lúc cảm thấy trống vắng, Thiên Kiều bèn lấy công việc ra cố gắng lấp chỗ trống. Có đôi lúc, cô vô tình dạo quanh những con phố ngày nào cùng Hoàng Dương tay trong tay hạnh phúc, giờ nhìn lại chỉ một mình cô tự dưng Thiên Kiều muốn chạy thật nhanh để xua tan cái ý nghĩ trong đầu.

Thiên Kiều cũng không hề gặp Minh Khang, có lẽ do cả hai cùng bận hoặc cô và anh cũng chẳng có lý do gì để gặp nhau. Minh Khang tốt nhưng bóng dáng của Hoàng Dương vẫn im khá sâu đậm trong lòng, Thiên Kiều chưa muốn bản thân mình chấp nhận một mối tình tiếp ngay sau đó.

Thiên Kiều đã thi và đạt học bổng toàn phần chương trình thạc sĩ quản trị kinh doanh tại trường Đại học Northwestern, San Francisco, Mỹ. Nếu không phải là đám cưới của cô bạn thân Thuỷ Anh làm Thiên Kiều phải lùi lại việc nhập học mất 1 tuần thì Thiên Kiều đã sang Mỹ ngay rồi. Nghĩ đến đây, Thiên Kiều tự dưng cảm thấy buồn. Thuỷ Anh chờ đợi người trong mộng của cô ấy đã 5 năm, cuối cùng cũng chấp nhận lấy chồng. Thuỷ Anh đến Minh Thiên thực tập chưa được 5 tháng, hôn nhân của họ có thể nói là vì tình yêu? Hay là thời hiện đại, con người ít nghĩ đến cái gọi là yêu hơn, tất cả đều vì vật chất, vụ lợi? Thuỷ Anh có còn là cô bạn thân ngày xưa, coi tình yêu là vĩ đại hay đã thay đổi theo tiếng gọi của đồng tiền? Thiên Kiều cảm thấy mờ mịt không dám nhận định.

Có lẽ, do buồn nên cốc cà phê trong tay cô đã nguội lạnh, đôi tay ấm áp của Thiên Kiều vẫn không thể làm ấm thêm. Nhớ đến Hoàng Dương, tình yêu của cô phải chăng cũng như cốc cà phê kia: Đắng ngắt và nguội lạnh mà chỉ có đôi tay của cô thì không thể mang hơi ấm nồng nàn trở về cho nó.


Đám cưới Thuỷ Anh diễn ra tại một khách sạn lớn sang trọng nhất thành phố, đúng như địa vị và tiếng tăm của tập đoàn Minh Thiên. Thiên Kiều hẹn Minh Khang đi cùng cô, anh suy nghĩ cuối cùng cũng vui vẻ, nhận lời.

Thiên Kiều mặc chiếc váy voan màu tím nhạt, đeo chiếc vòng trang sức hình hoa tầm xuân, nụ hoa hồng nhỏ xíu, xung quanh là những chiếc lá mỏng bằng vàng tây bỗng thấy mình vẫn lệch lạc lại thay một chiếc váy trắng, cổ thuyền kết nơ trên cổ rồi mới nhẹ nhàng đến bữa tiệc.

Lần đầu tiên, Thiên Kiều gặp toàn bộ gia đình của Thuỷ Anh. Ba Thuỷ Anh qua đời đã mấy năm trước, chỉ còn mẹ của Thuỷ Anh và mấy chị em nhà cô. Diệp Anh, cô chị cả nhà họ Hà, người rất nổi tiếng ở trường Đại học của Thiên Kiều, người có ảnh hưởng khá lớn đến Thuỷ Anh, Thiên Kiều lần đầu tiên mới nhìn thấy chị ấy. Diệp Anh mặc chiếc váy trắng cúp ngực, đeo chiếc vòng hoa mai trắng trông càng rực rỡ, quý phái. Ánh mắt Diệp Anh sắc sảo hơn rất nhiều so với bạn thân của cô, chứng tỏ Diệp Anh rất có tài trong lĩnh vực tài chính kinh doanh. Mọi người thường nói, Diệp Anh là một người đàn bà thép trong lĩnh vực này bởi ngay từ năm thứ 2 Đại học, cô đã chứng tỏ bản lĩnh của mình khi khiến tập đoàn thương mại Ngọc Thuỷ nuốt trọn 35% số cổ phần của công ty bánh kẹo Hoa Phượng chỉ trong 1 đêm.

Nhưng điều ngạc nhiên là, sau năm thứ 2 ấy, Diệp Anh bất ngờ bỏ đi Mỹ du học ngành truyền thông chứ không phải tài chính kinh doanh. Và sau khi tốt nghiệp bằng thạc sĩ ngành truyền thông tại Mỹ, Diệp Anh mới học tiếp lấy chứng chỉ MBA, khi về nước, mặc dù các công ty lớn trong đó có cả tổng Giám đốc tập đoàn thương mại Ngọc Thuỷ ra sức mời chị ta về cộng tác, Diệp Anh cũng chỉ lắc đầu. Diệp Anh lại chạy đến làm PR cho công ty thực phẩm Thiên Đô. Quả thật, chị ta cũng đã giúp tập đoàn Thiên Đô dần khẳng định vị thế trong ngành thực phẩm trong nước, bắt đầu vươn ra nước ngoài. Tuy vậy, chưa ai thấy đại tiểu thư nhà họ Hà này công khai tình yêu với bất kì ai. Hôm nay, Thiên Kiều cũng chỉ thấy Diệp Anh đứng đó với vẻ đẹp sắc sảo nhưng cô độc.

Khách đến bàn tiệc ngày càng đông, Thiên Kiều qua chào mẹ Thuỷ Anh, nói chuyện vài câu với Diệp Anh và hai người em trai của Thuỷ Anh là Hoàng Anh và Hoài Anh sau đó cùng Minh Khang ra sảnh đợi Nguyệt Hà. Trước khi rời ra sảnh, Thiên Kiều vô tình va nhẹ vào chiếc váy của vợ Tổng Giám đốc công ty quảng cáo MK. Sau khi xin lỗi, Thiên Kiều thoáng nhìn người phụ nữ sắp tới sẽ là phu nhân của tổng Giám đốc MK này chợt nhận thấy có đôi điều khác lạ. Ánh mắt của Tiến Cường, Tổng Giám đốc MK dường như nhìn Diệp Anh khá lâu, còn Diệp Anh cũng nhìn anh ta, ánh mắt có gì đó đau khổ không thành lời. Còn cô vợ sắp cưới đứng bên cạnh Tiến Cường lại có vẻ cam chịu, nhún nhường. Chỉ sau khi Diệp Anh cùng Hoàng Anh bước vào phòng tiệc thì ánh mắt của Tiến Cường mới nhìn sang bên cạnh cô vợ sắp cưới của mình. Những hình ảnh đó diễn ra khá nhanh khiến Thiên Kiều nghi ngờ ánh mắt của chính mình.

Mãi 9 h sáng, tiệc cưới mới bắt đầu. Không để lỡ cơ hội, Thiên Kiều bước vội lại thì thầm với Thuỷ Anh:

- Đừng nói với mình cậu lấy anh ta vì tình yêu đấy nhé?

- Cậu nghĩ không có khả năng đó sao?" - Thuỷ Anh mím môi hỏi lại

- Mình đoán nếu không có lí do nào đó, chắc chắn cậu sẽ không chấp nhận làm bà chủ của Minh Thiên đúng không? Với bản tính của cậu, mình rất hiểu. Nhưng dù sao, cậu đã quyết định thế này rồi, mình hiểu. Còn gái có thì, đừng chờ đợi nữa!

Thiên Kiều còn muốn nói với Thuỷ Anh thêm vài câu nữa nhưng bữa tiệc sắp bắt đầu, Thiên Kiều vội theo Nguyệt Hà vào bàn tiệc.


Suốt bữa tiệc, Thiên Kiều nghe mọi người bàn tán rất nhiều về Thuỷ Anh. Đa phần, ai cũng thắc mắc lý do vì sao Minh Tú lại quyết định cưới Thuỷ Anh vội vàng như vậy? Có điều gì khiến anh ta không thể chờ đợi? Thiên Kiều mỉm cười, nếu đã không là tình yêu thì cưới ai mà chẳng như thế, cần gì phải chờ đợi? Nếu đã là tình yêu thì người ta lại càng mong có cơ hội gần nhau thêm chút nữa thành ra cưới thật nhanh chẳng phải là nguyện ý của hai bên. Suy cho cùng, vì tình yêu hay vì tiền thì chỉ có người trong cuộc là hiểu rõ nhất.

Thiên Kiều chắc chắn, Minh Tú lấy Thuỷ Anh sẽ tạo ra một chấn động trong ngàng tài chính kinh doanh mới ai cũng hi vọng Tổng Giám đốc của Minh Thiên sẽ lựa chọn một thiên kim tiểu thư, đám cưới với thương nhân chẳng qua là một vụ giao dịch mà cả hai bên đều vì lợi ích của mình, tiếng tăm của họ cũng được quảng bá nhanh chóng, túi họ nhủng nhỉnh thêm mấy phần. Đáng tiếc, người phụ nữ bên cạnh Minh Tú lúc này lại là một cô thư kí chẳng có tiếng tăm gì. Bữa tiệc này, những cổ đông của Minh Thiên buồn nhiều hơn vui nhưng họ vẫn hi vọng Tổng Giám đốc của Minh Thiên đã có trược dự trù sớm xoay chuyển tình thế, tránh việc cổ phiếu rớt giá khi vừa mới lên sàn.

Nhưng điều này Thiên Kiều lại hiểu khá rõ. Xét về Minh Tú, anh ta chẳng phải không có lợi. Cái mô típ cổ tích hoàng tử - lọ lem nhưng quảng bá thêm cho thương hiệu của anh ta. Thiên Kiều chắc chắn, ngày mai tất cả những tờ báo ngành tài chính kinh doanh sẽ đăng ảnh đám cưới của anh ta ở trang nhất với những dòng tít cực nổi bật: Giám đốc Minh Thiên lựa chọn tình yêu thay vì vật chất?; Minh Tú: Người đàn ông chân chính trong ngành tài chính –kinh doanh… Nhờ những hiệu ứng không tốn một xu như thế này, đám cưới của anh ta như một lời kêu gọi các nhà đầu tư bởi hình ảnh của Tổng tài Minh Thiên là người đàn ông chung tình, biết coi trọng giá trị con người, biết đối nhân xử thế…

Kinh doanh ngành khách sạn cao cấp như Minh Tú, anh ta hẳn biết chữ tin trong kinh doanh rất quan trọng, thể hiện mình là người biết coi trọng con người càng quan trọng hơn. Nghĩ đến đây, Thiên Kiều thấy xót thương cho Thuỷ Anh. Cuối cùng, làm mệnh phụ phu nhân như Thuỷ Anh, chắc chỉ có cô là khổ nhất.


Đám cưới diễn ra theo phong cách Châu Âu, sau màn tiệc chính là màn tiệc vui cho tất cả những khách tham dự bữa tiệc. Nhạc nhẹ vàng lên, từng đôi từng đôi bước vào điệu nhảy của riêng họ. Thiên Kiều không muốn tham dự, cô đẩy Minh Khang về phía Nguyệt Hà rồi tươi cười nới với cả hai:

- Người Mỹ có câu "It takes two to tango", tạm dịch là "Nhảy tango cần có hai người".

Minh Khang thoáng do dự, sau đó chìa tay về phía Nguyệt Hà mời một cách lịch sự. Hai người hoà vào những cặp đôi nhảy trong bữa tiệc. Mấy vị khách lớn tuổi đã rời bàn tiệc đi đến phòng tiệc trà cuối sảnh. Dãy bàn tiệc trống trơn chỉ còn lại ba người. Thiên Kiều ngồi lặng lẽ nhìn bông hoa hồng được gấp gọn gàng từ chiếc khăn tay trên bàn tiệc, những chiếc ly cao cổ bằng thuỷ tinh được cắm hoa Bách hợp trắng muốt.

Phía xa, Diệp Anh dường như vẫn chăm chú ăn thêm món chè sen cô yêu thích. Cách đó vài bàn tiệc, Giám đốc Tiến Cường của MK vẫn không rời mắt khỏi Diệp Anh, ánh mắt của anh ta ngày càng đau đớn, khó diễn tả. Có lẽ chị Diệp Anh cũng cảm nhận được ánh mắt đó đang nhìn mình nhưng chị ấy vẫn không quay lại, chỉ lặng lẽ ngồi thưởng thức món đồ ăn mà mình yêu thích. Thiên Kiều cảm thấy dường như nước mắt của Diệp Anh đang rơi xuống. Mãi đến khi Quỳnh Chi xuất hiện cạnh Diệp Anh, lôi chị ấy ra ngoài, Diệp Anh cũng không quay đầu nhìn lại…

Ngày cuối cùng trước khi sang Mỹ học, Thiên Kiều một mình tản bộ trên con đường quen thuộc về phòng trọ. Con đường này cô đã đi quen bao lần, ngày mai cô sẽ về quê thăm bố mẹ, sau đó đi thẳng ra sân bay sang Mỹ. Có lẽ rất lâu nữa Thiên Kiều mới được đi bộ lại con đường này. Thiên Kiều bỗng chốc nhớ đến cảm giác khi cô lần đầu đến đây, lúc đó cô mới 23 tuổi, vừa tốt nghiệp Đại học vẫn còn vô tư, yêu đời. vẫn còn tay trong tay với một tình yêu mà cô nghĩ sẽ bên mình đến hết cả cuộc đời. Vậy mà cuối cùng, mọi thứ lại rẽ ngang.

Cô nhân viên vệ sinh thấy Thiên Kiều về muộn, vội cất tiếng hỏi:

- Thiên Kiều! Sao hôm nay cháu về muộn thế! Bạn trai đâu, sao không thấy đưa về?

- Cháu làm gì có bạn trai ạ! - Thiên Kiều vui vẻ trả lời

- Chắc lại cãi nhau với bạn trai hả? Cậu ta cũng tốt bụng lắm đấy. Hôm trước còn giúp cô đẩy cái xe rác to đùng kia kìa.

- Cô có nhầm với ai không ạ. Đến thời điểm này, cháu làm gì có bạn trai ạ" -Thiên Kiều đỏ mặt giải thích với cô lao công. Chắc cô ấy nhầm cô với ai đó.

- 'Không thể! Người đó ngày nào cũng đứng đây hút thuốc rồi nhìn lên phòng của cháu cho đến khi cháu tắt đèn đi ngủ mới rời đi" - Cô lao công vội vã nói với Thiên Kiều, không quên đập nhẹ vào lưng Thiên Kiều 1 cái.

- "Chắc cô nhầm rồi!" Thiên Kiều cười cười quay lại trả lời.

- "Nhầm làm sao được! Cái cậu người cao cao, tóc dài qua mang tai, đi chiếc xe Dream cũ mấy tháng trước đèo cháu về, cô gặp mấy lần, không phải bạn trai cháu là gì. Hôm qua cậu ta đừng đây trầm ngâm mãi đến hơn 11 giờ đêm mới rời đi đấy. Cô nhầm làm sao được.

Thiên Kiều bỗng thấy trái tim minh hẫng một nhịp vội vã hỏi lại:

- "Ngày nào anh ấy cũng đứng đây nhìn lên phòng của cháu ạ?

- "Ừ, ngày nào cũng vậy! Cô cũng thắc mắc có phải là 2 đứa đã chia tay, nhưng cậu ta vẫn còn yêu cháu nên cứ níu kéo mãi không?

- "Không ạ! Bọn cháu chỉ là bạn thôi ạ'.

Chia ta cô lao công trước nhà, Thiên Kiều bỗng thấy đau đớn. Anh đã quyết định lấy người khác rồi vậy anh còn đứng nhìn ánh đèn phòng cô nữa làm gì? Tại sao anh phải làm như vậy? Anh thấy áy náy với cô chăng? Anh đã quyết định buông ta rồi, hành động của anh còn có ý nghĩa gì nữa đây?

Lòng rối như tơ vò nhưng Thiên Kiều vẫn không tự chủ đừng sau tấm rèm nhìn chăm chú xuống dưới đường. Càng về khuya, không khí càng lạnh lẽo, đường xá càng thưa thớt hơn. Ánh đèn vàng bên đường cũng trở nên cô quạnh nhưng tới gần 11 giờ đêm mọi thứ vẫn vắng ngắt. Anh không đến! Cuối cùng Hoàng Dương cũng không đến. Thiên Kiều buồn cười cho sự đa tình của chính mình. Có thể đó là một người khác nhưng cô vẫn hi vọng đó là Hoàng Dương dù chỉ là một phút mong manh.


Sáng hôm sau, Thiên Kiều bắt xe về thăm cha mẹ. Trước khi lên máy bay, cô không cho phép ai đến tiễn mình, kể cả cha mẹ mình vì cô sợ nhất cảnh chia tay. Tuy vậy, Thiên Kiều vẫn không tự chủ nhìn về phía sau lưng tìm một bóng hình, một ánh mắt mà cô vẫn nhung nhớ nhưng xung quanh tất cả đều chỉ là những con người xa lạ, một thế giới hoàn toàn xa lạ với Thiên Kiều.

Thiên Kiều nhắm mắt lại, mây trằng bồng bềnh, mọi thứ trở nên huyền ảo. Chuyến bay như kết thúc tất cả những ân oán, nước mắt giữa cô và Hoàng Dương. Từ giây phút ấy, mọi yêu thương, hi vọng, hận thù đã không còn nữa.

Đọc tiếp: Chuyện tình yêu như trong mơ - Phần 5
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM