Pair of Vintage Old School Fru

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Quán trọ hoang thôn - Trang 5

NGÀY THỨ MƯỜI SÁU

Hôm nay là ngày thứ mười sáu của câu chuyện, bắt đầu từ ngày hôm nay bạn sẽ phát hiện ra câu chuyện này đã tiến vào một mê cung mới.

Trời càng ngày càng nóng, hôm qua từ bệnh viện tâm thần chạy tới hiệu sách trong ga tàu điện ngầm rồi lại chạy tới trường học đã khiến cơ thể tôi mướt mát mồ hôi nên phải thay hết cả quần áo. Bỗng nhiên, tôi sờ được một vật cứng trong túi áo, trong lòng chẳng hiểu sao bỗng run rẩy, tôi vội vàng thò tay vào túi thì mò thấy chiếc nhẫn ngọc màu xanh đó.

Đây là nhẫn ngọc dưới mật thất dưới lòng đất tại Hoang thôn, nó rút cuộc nên đeo vào ngón tay ai?

Hôm qua tại bệnh viện tâm thần, tại sao Xuân Vũ lại đeo nó trên cổ? Tôi vốn không muốn đem nó đi, nhưng hiện nay nó đã nằm trong tay tôi, có lẽ đây chính là số mệnh của nó.

Tôi tỉ mẩn nhìn chiếc nhẫn ngọc, vết đỏ đun trên một mặt nhẫn cảm giác giống như một dấu ấn nào đó khám trong ngọc thách xanh. Tôi đột nhiên sững sờ, dường như chiếc nhẫn này đã hút hết thân nhiệt của tôi. Tôi lập tức đặt chiếc nhẫn vào một chiếc hộp nhỏ, rồi cất vào trong ngăn kéo.

Hôm qua thật sự quá mệt, từ trường học đi ra lúc hoàng hôn, tôi liền cáo từ Tiểu Sảnh, tự mình gọi tắc xi về nhà. Về tới nhà còn chưa kịp thở tôi đã gọi ngay điện thoại cho Diệp Tiêu, kể cho anh ấy nghe về những chuyện đã xảy ra trong ngày, đặc biệt là nghi vấn cuối cùng.

Lúc này, bức ảnh đang kẹp trong cuốn sổ của tôi, tôi thẫn thờ nhìn chằm chằm vào mấy người trong ảnh, cảm giác đó thật khó có thể hình dung bằng lời.

Chuông điện thoại bỗng vang lên. Tôi lập tức nghe máy, là giọng của Diệp Tiêu.

"Anh tìm thấy quán trọ Hoang thôn rồi".

Lúc đầu tôi vẫn chưa kịp phản ứng lại, nhưng vài phút sau bốn chữ "quán trọ Hoang thôn" đó giống như những viên đạn bắn vào tim tôi. Tôi lớn tiếng nói: "Anh làm thế nào mà tìm được?"

"Tối hôm qua, cậu nói là quán trọ Hoang thôn chắc là kiểu nhà tay được xây dựng trước năm 1949. Sáng nay, tôi thông qua hồ sơ nội bộ của sở công an tìm kiếm được tất cả tài liệu về địa danh cũ của Thượng Hải, cuối cùng đã tìm ra cái tên quán trọ Hoang thôn đó".

Tôi hấp tấp truy hỏi: "Ở đâu?"

"Số 13 đường An Tức".

Diệp Tiêu chậm rãi nhả ra từng chỡ một, tôi bất giác sững cả người ra, đường An Tức, Thượng Hải có con đường này sao? Tôi vội vàng hỏi: "Số 13 đường An Tức? Tôi không nghe lầm chứ, tôi chưa từng bao giờ nghe thấy con đường này".

"Không sai, chính là chỗ đó, còn nhớ hồi còn nhỏ, chúng ta thường tới phía sau con đường đó chơi không?"

"Lúc nhỏ?" Kí ức lập tức ùa về, một con đường nhỏ râm mát đang mờ ảo hiện lên trước mắt tôi, "Đúng, tôi nhớ ra rồi, con đường nhỏ không biết tên phía sau nhà em ngày xưa".

"con đường đó gọi là đường An Tức".

"Cám ơn anh, Diệp Tiêu".

Diệp Tiêu hình như còn muốn dặn dò tôi điều gì đó, nhưng tôi đã hấp tấp gác máy rồi.

Bởi vì tôi còn phải gọi điện cho một người khác... Nhiếp Tiểu Sảnh.

Trong cuộc điện thoại sau đó, tôi kể cho cô ấy nghe về thông tin mình vưa nghe được. Tiểu Sảnh cũng vô cùng hưng phấn, lập tức đòi tới quán trọ Hoang thôn xem xem. Tôi đồng ý và hẹn luôn nửa tiếng sau sẽ gặp nhau tại trước cửa nhà số 13 đường An Tức.

Đem theo bức ảnh cũ này, tôi vội vàng lao tới đường An Tức.

Cuộc điện thoại ban nãy của Diệp Tiêu khiến tôi hồi tưởng lại thời niên thiếu, đó chính là ngôi nhà cũ của gia đình tôi, trước sau đều là một con đường nhỏ, kín mít những ngôi nhà kiểu dáng cũ kĩ. Nhưng, kể từ năm tôi lên mười tuổi gia đình tôi đã dọn nhà đi, tôi đã chưa từng quay lại đó, những ký ức còn sót lại cũng dần dần biến mất.

Nửa tiếng sau, tôi đã tới ngôi nhà mười mấy năm trước của mình, thật không ngờ ở đây đã thành công trường xây dựng, căn nhà trước đây đã bị tháo dỡ từ lâu. Nhìn đống đổ nát trên công trường xây dựng, lòng tôi bỗng dưng chát đắng, đây chính là năm tháng đã trôi đi sao?

Không kịp cảm khái nữa, tôi bước nhanh qua đường để tới con đường nhỏ phía sau. Quả nhiên, tôi nhìn thấy tấm biển ghi tên đường, "Đường An Tức".

Chính là chỗ này. Nhìn con đường nhỏ yên tĩnh, ký ức tuổi thơ của tôi giống như từng thước phim đang được chiếu lại, dìu tôi chầm chậm tiến về phía trước. Tôi tự nhiên nhớ lại lúc còn nhỏ, Diệp Tiêu thường đưa tôi tới đây chơi, lúc đó hai bên đường đều là từng dãy nhà cổ kính, ẩn náu trong những tán cây xanh um tùm, khiến những đứa trẻ chúng tôi vừa có chút hiếu kỳ vừa có chút sợ hãi. Ở đây hình như không có xe ô tô chạy qua, đến cả người đi bộ cũng thưa thớt, con đường chật hẹp bé nhỏ quanh co có thể tùy ý xuyên qua, có lúc yên tĩnh tới mức khiến người ta phát sợ. Dường như chỉ cách có một con đường mà đã là một thế giới khác.

Vậy là, hiện nay tất cả đều đã cái biến rồi, mắt tôi nhức nhối, những căn nhà bên đường đều bị dỡ sạch, có những căn nhà chỉ còn là một đống gạch ngói hoang phế, có căn nhà chỉ còn lại bức tường đổ nát. Vài xe ủi đất đang làm việc trên bãi dất hoang tàn, một vài công nhân xây dựng đang dựng lên những căn buồng ở tạm, đường An Tức biến thành một công trường lớn.

Tim tôi bắt đầu treo ngược lên, quán trọ Hoang thôn không biết có biến thành đống hoang phế này không nữa? Nếu như đúng như vậy thì khác gì công sức của tôi đã tan thành mây khói? Trong lòng tôi âm thầm cầu nguyện, bước theo con đường nhỏ, hai mắt không ngừng quét dọc hai bên đường.

Sắc trời càng lúc càng âm u, đột nhiên có vài giọt mưa rơi xuống khiến lòng tôi càng trở nên bất an.

Khi tôi đang chạy tới cuối đường An Tức bỗng nhiên phát hiện ra giữa một đống đổ nát sừng sững một ngôi nhà màu xanh lá cây.

Đây là một căn nhà ba tầng kiểu dáng của Anh quốc, trên tường phủ kín những dây leo mày xanh lá cây bao trọn lấy cả ngôi nhà. Mưa càng lúc càng to, dưới bầu trời u ám, căn nhà màu xanh này đứng sừng sững cô độc, xung quanh toàn là những bức tường đổ nát. Tôi cảm thấy cảnh tượng này thật sành điệu, giống hệt như di chỉ cổ đại trên thảo nguyên hoang tàn nước Anh khiến người ta tim đập thình thịch từng hồi.

Nước mưa càng lúc càng dày đặc quất vào mặt tôi, tôi đành phải dẫm lên đống gạch ngói hoang phế, chạy về phía ngôi nhà màu xanh.

Bỗng nhiên, tôi phát hiện một phụ nữ trẻ đứng dưới lầu đang ngước mắt lên nhìn đỉnh ngôi nhà, cô ta mặc một chiếc váy trắng nhưng không che ô, nước mưa dần dần làm ướt cô ta khiến chiếc váy bó sát cơ thể, nhìn từ đằng sau dáng dấp của cô ta thật sự vô cùng hấp dẫn.

Tôi rút cuộc đã lao tới nơi, lập tức thốt lên tên của cô ta: "Tiểu Sảnh".

Sắc mặt của cô ấy hình như kon63, thẫn thờ quay đầu lại nói: "Anh tới muộn rồi".

"Xin lỗi, sao cô lại đứng đây, cẩn thận ướt mưa bị lạnh đấy". Trong lúc nói chuyện, tôi cũng phát hiện ra mình cũng đã bị ướt hết cả người từ lúc nào rồi, điệu bộ còn lếch thếch hơn cả cô ta.

Tiểu Sảnh không buồn để ý tới lời tôi nói, cô ta vẫn đứng nhìn chằm chằm vào ngôi nhà nói: "Đây chính là quán trọ Hoang thôn".

"quán trọ Hoang thôn?"

Bốn chữ này khiên tôi chột dạ, lúc này tôi mới phát hiện ra tấm biển số nhà treo dưới tầng trệt "Số 13 đường An Tức".

Không sai, nơi Diệp Tiêu nói chính là chỗ này, tôi không sao kìm chế được sự kích động trong lòng, nắm lấy tay Tiểu Sảnh xông vào ngôi nhà.

Giây phút nắm lấy tay cô ấy, lòng tôi bỗng ấm áp, làn da cô ấy trơn mịn và mát rượi, còn ướt cả những hạt mưa, cảm giác vừa trơn vừa mịn khiến tôi bất giác cũng cảm thấy ngại ngùng.

Nhưng cô ấy dằng tay lại nói: "Đừng, tôi cảm giác ngôi nhà này rất kỳ quái, chúng ta đừng tự ý xông vào".

"Cô muốn thành gà mắc tóc dưới mưa sao?"

Tôi nắm chặt tay cô ấy, lao nhanh về phía cửa ra vào, hiên nhà giúp chúng tôi chắn mưa, tôi ra sức gõ cửa, nhưng đằng sau cánh cửa không chút phản ứng. Tôi lại nhoài lên cửa sổ để nhìn vào bên trong, nhưng trong đó quả thật rất tối.

Trong lúc vội vã, chúng tôi vòng ra phía sau ngôi nhà thì phát hiện ra một cửa sau không hề bắt mắt, hình như chỉ là che đậy qua quýt. Tôi thử nhẹ nhàng đẩy cửa, không ngờ rằng cánh cửa liền mở ra. Tôi lập tức kéo Tiểu Sảnh đi vào trong.

Tôi đã bước vào quán trọ Hoang thôn.

Bước vào cửa là một dãy hành lang, chất đống linh tinh những đồ gia dụng cũ kĩ và rác rưởi, ánh sáng tối tăm khiến mắt của chúng tôi không thích ứng lắm, lớp bụi tung bay theo từng bước chân của chúng tôi tiến vào, tôi vội vàng dùng tay che miệng và mũi.

Mãi đến lúc này, bàn tay của Tiểu Sảnh mới giảy ra khỏi tay tôi, cô ấy xoa xao cổ tay nói: "Đây là do anh muốn xông vào đấy nhé".

Lớp bụi đã dần dần bay đi, tôi thở dài nói: "Ban nãy trong điện thoại, không phải cô nói rất muốn xem quán trọ Hoang thôn sao? Sao bây giờ lại thấy sợ rồi?"

"Tôi cũng không hiểu tại sao?" Tiểu Sảnh lấy tay lau lau mái tóc ướt mưa để lộ ra ánh mắt hoảng hốt, "khi tôi đứng dưới ngôi nhà, lúc ngước lên nhìn cửa sổ tầng ba trong lòng bỗng có cảm giác kỳ quái, tôi không thể diễn tả bằng lời nhưng thực sự tôi cảm thấy rất khủng khiếp, khủng khiếp vì ngôi nhà này".

Nghe giọng nói u sầu của cô ấy khiến lòng tôi cũng có chút sợ hãi nhưng tôi vẫn cứ an ủi cô ấy: "Không, đấy chỉ là tác động tâm lý của cô mà thôi".

Nhưng cô ấy vẫn lắc đầu quầy quậy, bàn tay lại bắt đầu lau váy đang bị ướt mưa.

Tôi có chút bối rối hỏi: "Cô bị ướt hết rồi, có sao không? Có cần tôi đưa cô về không?"

"Không sao đâu, dù sao cũng đã vào đây rồi, chúng ta xem thế nào trước đã".

Tiểu Sảnh rút cuộc đã ngẩng đầu lên, người cô ấy đã lau khô được chút ít, ánh mắt thẫn thờ nhìn về phía cuối hành lang, ở đó chìm đắm trong bóng tôi đặc quánh.

Tôi rón rén đi trước, mỗi bước chân đều khiến bụi tung bay, tôi không ngừng dùng tay phẩy bụi, cảm giác giống như đang đi trong một đường hầm khiến tôi nhớ lại địa cung Hoang thôn mà Tô Thiên Bình từng kể lại.

Đột nhiên, bên cạnh hành lang xuất hiện một căn phòng, trong ánh sáng tù mù có thể phân biệt mang máng, đây là một cửa tối om để tiến vào, cánh cửa ban nãy tôi gõ chính là cánh cửa này.

Sau cánh cửa là căn phòng trống hươ trống hoắc, tôi ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát tường và sàn nhà, xem ra thiết kế của căn phòng này không đến nỗi tệ, mang phong cách Anh quốc. Chỉ là trên tường phủ kín bụi, còn có cả những vết bẩn tích lũy qua bao năm tháng, rất nhiều chỗ trên sàn nhà đều đã bong tróc, cảm giác loang lổ này khiến người ta nhụt chí.

Bên trong còn có một phòng khách, mắt tôi giờ đã thích ứng với bóng tối, phát hiện ra phòng khách này rất rộng rãi, nếu có tới vài chục người khiêu vũ ở đây chắc vẫn chứa đủ. Bên cạnh phòng khách còn có một chiếc cầu thang hình xoắn ốc, tôi tới bên cầu tahng ngẩng đầu lên nhìn, đắn đo một lúc lâu nhưng vẫn không dám đi lên đó. Có lẽ do bị đóng cửa quá lâu nên căn phòng này tỏa ra một mùi ẩm mốc khiến những người bước vào cảm thấy tức thở.

Sau đó, Tiểu Sảnh đi vào căn phòng bên cạnh, tôi vội vàng đi theo cô ấy. Đó cũng là một căn phòng rộng rãi, ánh sáng có vẻ khá hơn căn phòng ban nãy một chút. Nhưng khiến chúng tôi ngạc nhiên ở chỗ, căn phòng này có đặt một chiếc đàn dương cầm màu đen.

Tiểu Sảnh lập tức lao tới, tuy trên mặt đàn phủ rất nhiều bụi nhưng cô ấy vẫn mở ắp đàn ra. Một dãy những phím đàn đen trắng so le nhau lộ ra, cô ấy lấy tay nhấn lên những phím đàn. Tuy nhiên tiếng nhạc diệu kỳ đã không vang lên như tưởng tượng, chiếc đàn này giống như một người câm, cho dù Tiểu Sảnh ấn thế nào đi chăng nữa nó đều không phát ra bất cứ âm thanh gì.

Tôi cẩn thận nhìn mác gắn trên mặt đàn, nó được sản xuất tại Anh quốc, vào năm 1947. Tôi lắc đầu nói: "Đã bao nhiêu năm qua, chiếc đàn dương cầm này chắc hỏng từ lâu rồi. Nếu như mà chưa hỏng thì chiếc đàn dương cầm quý giá đáng tiền này chắc đã bị người ta dọn đi từ lâu rồi".

Sau đó, tôi lại ra phía sau đàn xem xem, quả nhiên như vậy, linh kiện bên trong đều đã bị đổ gãy, giống như một chiếc máy rách nát chỉ còn lại sắt thép rỉ sét.

Tiểu Sảnh cũng gật gật đầu, cô ấy thất vọng đậy nắp đàn lại: "Anh nói không sai, nếu không thì nó đã không còn ở đây".

Lúc này, tôi quay đầu lại để xem bức tường bên cạnh, rồi lại nhìn chiếc đàn, đột nhiên kêu lên: "Chính là chỗ này rồi".

"Anh nói cái gì?"

"Giống hệt như trong ảnh!"

Tôi lập tức lấy bức ảnh từ trong cặp ra, vốn là bức ảnh gia đình Âu Dương, tôi chỉ vào bức tường trước mặt, Tiểu Sảnh cũng lập tức gật đầu: "Đúng, đàn dương cầm và bếp lò".

Hóa ra, trên bức tường này có khảm nạm một chiếc bếp lò to, trên góc tường còn có vài chiếc đèn phong cách phương tây, cộng thêm cả chiếc đàn dương cầm thì hoàn toàn giống với bối cảnh trong bức ảnh cũ này. Chúng tôi lại cẩn thận đối chiếu thêm một chút, cầm bức ảnh tới một góc khác trong phòng, đây có lẽ là vị trí mà người thợ chụp ảnh đứng, đứng tại chỗ này nhìn ra thì quả thật giống hệt với góc độ nhìn thấy trong ảnh. Bối cảnh đằng sau hình như không có chút biến đổi nào, dường như thời gian đã ngưng đọng trong căn phòng này.

"Chính là chụp tại căn phòng này". Tôi sững người ra nhìn tấm ảnh cũ kĩ này: "Không sai, nơi đây chính là quán trọ Hoang thôn. Đã hơn năm mươi năm qua đi, nhưng chúng ta đứng tại đây, nhìn những người trong ảnh mà dường như họ vẫn đang ở trong căn phòng này".

"Đừng nói linh tinh". Tiểu Sảnh lập tức ngắt lời tôi, giống như tôi đã phạm phải một điều tối kị nào đó. Cô ấy lại quay đầu lại nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài mưa như trút nước, màn mưa dày đặc hòa cùng sắc trời ủy mị, trộn với cả không khí ẩm ướt cùng mùi ẩm mốc cũ kĩ của căn phòng này đều khiến người ta cảm thấy khó thở.

"Bên ngoài mưa to thế, không thể tạnh ngay được, chúng ta đi xem ngôi nhà này trước đã".

Vừa nói tôi vừa bước ra khỏi căn phòng này, lại xuống đi một vòng khắp tầng một. Bên cạnh phòng khách hình như là một nhà bếp, nhưng không thấy bất cứ đồ gia dụng nào, mạng nhện giăng kín trên bếp lò. Ngoài ra còn có vài căn phòng nhỏ, hình như là để cho những người giúp việc ở.

Tôi lại tới chỗ lên cầu thang, cẩn thận rón rén bước lên, chiếc cầu thang xoắn ốc này vẫn còn khá kiên cố, chỉ có lan can là phủ kín bụi. Bước một vòng theo cầu thang, rút cục tôi đã tới tầng hai của quán trọ Hoang thôn. Trước mặt là một dãy hành lang dài nhưng không nhìn thấy dù chỉ là một tia ánh sáng đã khiến tôi không dám cả gan tùy tiện bước vào. Trên tường có một chiếc công tắc đèn, tôi thử ấn một cái, không ngờ đèn đã bật sáng, hóa ra ở đây từ trước tới nay vẫn chưa ngắt điện.

Bỗng nhiên, tiếng bước chân lanh lảnh của Tiểu Sảnh theo lên, căn phòng trống rỗng vọng lại những âm thanh kỳ quái, tôi mỉm cười với cô ấy: "Có lẽ ở đây vẫn có thể ở được".

Nhưng vẻ mặt cô ấy vẫn giữ nguyên vẻ nghiêm túc: "Nhưng tại sao bao lâu nay lại chẳng có ai ở? Xem ra ít nhất cũng đóng cửa để không vài năm nay rồi".

Tôi tiến thẳng về phía hành lang, ánh đèn trên trần rất tối chiếu lên một khoảng không đầy bụi, cảm giác như một đám khói đặc quánh. Tôi ra sức khua tay tán đám bụi đi, lấy hết dũng khí đi vào cánh cửa bên cạnh.

Căn phòng rộng khoảng mười mấy mét vuông này, bên trong cũng trống hươ trống hoắc, bức tường bị ẩm đều đã bong tróc hết cả. Tôi chậm rãi bước tới trước cửa sổ, ven cửa sổ giăng kín những dây leo xanh mướt, dường như muốn che kín cả một nửa cửa sổ. Nhìn qua những kẽ lá che lấp cửa sổ là cả một công trường hoang phế và đổ nát, phía xa xa là những công trình cao ốc đã được dựng nên. Mưa to vẫn đang trút xuống ngoài cửa sổ,vài giọt mưa bắn vào qua ô cửa kính bị vỡ, tôi hít một hơi thật sâu, đến cả không khí cũng ẩm ướt, căn phòng này giống như được ngâm trong nước.

Tôi quay đầu lại, nhìn thấy Tiểu Sảnh đứng ngoài cửa, sắc mặt cô ấy trắng bệch dị thường, mái tóc ẩm ướt dính từng búi trên trán, ánh mắt cũng toát lên vẻ mệt mỏi. Tôi tới bên cô ấy nói: "Có phải bị lạnh rồi không?"

"Không, tôi chỉ cảm thấy không khí của căn phòng này có chút quái dị".

"Nhà cổ đều có mùi này, bình thường thôi".

Sau đó, tôi tới cửa cầu thang trên hành lang, ngó nghiêng lên phía tầng ba. Trên lầu lộ ra vài tia sáng yếu ớt, tôi vịn lan can đắn đo một hồi lâu, tim đập nhanh một cách vô cớ.

Khi chân tôi vừa đặt lên sàn nhà, Tiểu Sảnh đột nhiên kéo tôi lại, cô ta rầu rĩ nói: "Đừng lên đó".

"Tại sao?"

Mắt cô ấy sững lại nhìn xoáy vào mắt tôi: "Không biết, nhưng anh đứng lên".

Tôi và cô ấy bốn mắt nhìn nhau vài phút, nhưng rút cuộc tôi đã từ bỏ: "Được, chúng ta rời khỏi đây thôi".

Đi xuống cầu thang xoắn ốc, chúng tôi trở lại tầng trệt, cửa trước hình như bị khóa chết rồi, đành phải đi ra từ hành lang như lúc tới. Bên hành lang chất đống những đồ đạc linh tinh, tôi phát hiện trong đó có một chiếc ô, đúng kiểu ô đen cán sắt thời những thập kỷ 80, tôi thử căng chiếc ô lên, xem ra vẫn có thể sử dụng.

Vậy là, tôi và Tiểu Sảnh dùng chung một chiếc ô, ra khỏi quán trọ Hoang thôn bằng cửa sau.

Ra khỏi ngôi nhà cổ ức chế này, chúng tôi đều tham lam hít thở không khí trong mưa, mưa to không ngừng rơi đập xuống ô. May mà chiếc ô này che được rất rộng, vừa vặn có thể dung nạp hai chúng tôi, còn Tiểu Sảnh có vẻ như ý tứ giữ khoảng cách với tôi, cố gắng hết sức không chạm vào người tôi.

Cả đoạn đường toàn là gạch ngó đổ nát ngổn ngang, giống như đang đi trên một di chỉ cổ đại. Tôi chốc chốc lại ngoái đầu nhìn, quán trọ Hoang thôn sừng sững giữa đống hoang tàn, khắp thân mình nó đều bị những dây leo quấn chặt. Tôi tưởng tượng ra mưa to sẽ khiến những thực vật này phát triển mạnh mẽ, lá xanh sẽ vươn tới từng ngóc ngách của ngôi nhà cổ, đây có lẽ là niềm vui cuống nhiệt cuối cùng của chúng.

Chúng tôi đi lại trong mưa thật khó khăn, vất vả lắm mới đi khỏi đống hoang tàn này, tôi đột nhiên nhớ ra gì đó: "Đợi đã, tôi còn muốn tới một nơi nữa"

Mưa to hình như đã khiến Tiểu Sảnh có chút bực bội khó chịu: "Đi đâu?"

"Công ty bất động sản, chỉ có ở đấy mới hỏi ra được nhiều hơn tình hình liên quan tới ngôi nhà".

Tiểu Sảnh do dự một lúc nói: "Được thôi, chúng ta đi".

Ngày mưa gió quả thật chẳng gặp được mấy người, chúng tôi vất vả lắm mới hỏi thăm được địa chỉ của công ty bất động sản, chính là chỗ cách nơi này hai con phố. Vậy là tôi và Tiểu Sảnh cùng chung chiếc ô, vội vàng tìm tới công ty bất động sản.

Tôi vờ xưng mình là phóng viên muốn làm một phóng sự điều tra về ngôi nhà cổ để hỏi thăm công ty bất động sản về ngôi nhà số 3 trên đường An Tức.

"Số 13 đường An Tức?" người phụ trách của công ty bất động sản hít một hơi lạnh toát, anh ta ngạc nhiên hỏi: "Các bạn sao lại hỏi về ngôi nhà đó?"

"Có gì không bình thường sao?"

"Ngôi nhà cổ đó mười hôm nữa là đập rồi".

Bỗng dưng trong lòng tôi như bị một nắm đấm, vội vàng lắc đầu nói: "Không thể được, sao lại phải đập nó đi chứ?"

"Các bạn không nhìn thấy sao? Cả đường An Tức đều đã tháo dỡ sạch rồi, bây giờ chỉ còn sót lại mỗi ngôi nhà cổ đó. Theo như kế hoạch thi công của đội di dời, số 13 đường An Tức sẽ là ngôi nhà cuối cùng được đập đi".

"Tại sao phải đập nó đi?"

"Dải đất hai bên đường An Tức dều đã được phê chuẩn cho thuê, chuẩn bị xây cao ốc".

Tôi phút chốc bỗng trở nên bó tay: "Thế bây giờ ngôi nhà đó thuộc về ai?"

"Ngôi nhà đó vốn dĩ của nhà nước, cũng là sở hữu của công ty bất động sản chúng tôi, vài năm trước đã đóng cửa để không rồi, từ lâu đã không có người ở".

"Ngôi nhà to nhu thế, sao lại không có người ở? Lẽ nào cũng không cho thuê được?"

"Đương nhiên muốn cho thuê đi rồi, cũng có rất nhiều người đến xem nhà, chuẩn bị bỏ ra cả đống tiền thuê lại. Nhưng người ta vừa bước vào nhà liền cảm thấy âm khí quá nặng, không may mắn. Bây giờ thuê nhà người ta coi trọng phong thủy, đặc biệt là những ông chủ có tiền, ai ai cũng đều rất mê tín, vừa thấy phong thủy không tốt một cái là nói thế nào cũng không dám thuê nữa".

"Thế ông có biết tình hình của ngôi nhà nay trước giải phóng không?"

Ông ta lắc lắc đầu nói: "Thực sự lâu quá rồi, chúng tôi cũng không rõ nữa".

Tôi hiểu rằng có hỏi thêm cũng chẳng được kết quả gì nên liền cảm ơn ông ta rồi vội vàng rời khỏi công ty bất động sản.

Mưa đã ngớt dần, ánh mắt của Tiểu Sảnh cứ có chút thẫn thờ, tôi đột nhiên chạm vào cô ấy nói: "Cô sao thế? Vừa nãy ở công ty bất động sản, cô chẳng nói câu nào".

"Tôi có thể nói được gì?"

Cô ấy lạnh lùng trả lời, khẩu ngữ này khiến tôi nản chí.

Tôi cảm thấy vài phần tuyệt vọng, ngẩng đầu nói: "Thôi được rồi, Tiểu Sảnh, việc này vốn dĩ không liên quan gì tới cô, cô không cần tới nữa, quên hết tất cả đi".

Tiểu Sảnh lắc lắc đầu nói: "Không, tôi cũng muốn biết bí mật của Hoang thôn".

Tôi không biết phải nói thế nào với cô ấy, thực ra thì lòng tôi cũng đang rối bời. Tôi đưa chiếc ô vào tay cô ấy nói: "Tôi đi đây, tạm biệt... Không, không cần gặp lại nữa đâu".

Sau đó, đến đầu cũng không ngoái lại, tôi lao vào màn mưa, chặn một chiếc tắc xi về nhà.

Ngồi hàng ghế sau trên tắc xi, tôi quay đầy lại nhìn Tiểu Sảnh bên đường, thân hình mảnh dẻ cùng cả chiếc ô đen giống như một bức tượng điêu khắc diễm lệ.

NGÀY THỨ MƯỜI BẢY

Kể từ ngày hôm nay, tôi chỉ còn lại có mười ngày.

Bởi vì mười ngày sau, quán trọ Hoang thôn số 13 đường An Tức sẽ bị xe ủi đất san bằng. Và ngôi nhà cổ mà gia tộc Âu Dương đã từng ở này chính là hy vọng duy nhất để tôi mở ra bí mật Hoang thôn.

Tối hôm qua, tôi trở mình liên tục nghĩ ngợi cả đêm, cuối cùng đã hạ quyết tâm, bất luận trả giá thế nào chăng nữa, tôi cũng phải bóc gợ được bí mật của Hoang thôn. Bởi vậy, tôi bắt buộc phải bóc gỡ được bí mật của Hoang thôn. Bởi vậy, tôi bắt buộc phải đuổi kịp trước khi quán trọ Hoang thôn bị hủy diệt, hết mức tìm hiểu ngôi nhà cổ nay để đào bí mật được chôn giữ trong đó lên. Trong vòng thời gian mười ngày ngắn ngủi, trù khi đích thân tôi sống trong quán trọ Hoang thôn ra thì cũng chẳng còn cách nào khác.

Vậy là, trước tiên tôi tới công ty bất động sản sở hữu quán trọ Hoang thôn, nói với họ rằng tôi là một nhà văn, đang viết một quyển sách về kiến trúc cũ của Thượng Hải thập niên 40, đặc biệt nhắm trúng ngôi nhà cổ quán trọ Hoang thôn này. Nhưng nghe nói ngôi nhà sắp bị tháo dỡ, thế nên muốn tận dụng thời gian sống trong đó vài ngày, công ty bất động sản rất vui vẻ đồng ý lời đề nghị của tôi.

Sau đó tôi ở nhà chuẩn bị một chút, ví dụ như: nồi cơm điện, lò vi sóng... cùng những vật dụng sinh hoạt thường nhật khác, còn có cả một chiếc giường gấp đơn giản. Còn những thứ to như ti vi, tủ lạnh, tôi nghĩ ở đó chắc không dùng tới.

Tôi thuê một chiếc xe chở hàng và nhân viên chuyển nhà để đem những thứ này lên xe, đích đến chính là quán trọ Hoang thôn. Nửa tiếng sau, đội hình dọn nhà này đã đặt chân tới đường An Tức.

Lúc tôi xuống dỡ đồ, nhìn ngôi nhà cổ số 13 đường An Tức tim bỗng đập thình thịch. Nhân viên chuyển nhà khiêng đồ của tôi qua bãi nhà cửa đổ nát, ánh mắt của những người này nói cho tôi biết, họ đều cho rằng tôi bị điên rồi, sao lại dọn tới nơi này làm gì.

Vẫn là đi vào từ cừa sau của quán trọ Hoang thôn, xuyên qua dãy hành lang phủ kín bụi, nhân viên chuyển nhà đều chau mày, có lẽ từ trước tới nay họ chưa từng nhận việc nào thế này. Tôi dọn tất cả đồ đạc lên cầu thang, đặt trong một căn phòng rộng rãi sáng sủa trên tầng hai.

Sau khi mấy nhân viên này ra về, tôi lại mất đúng hai tiếng đồng hồ quét dọn căn phòng một lượt, lau đi lớp bụi không biết là đã tích tụ bao năm, phải chăng giờ thì đã có thể được. Tôi làm một chiếc tủ đơn giản, bên trong có để sách và quần áo, chiếc giường xếp cũng được bỏ ra, phủ khăn trải giường lên cũng rất thoải mái. Tôi cũng thử lại nguồn điện trong phòng, hoàn toàn có thể sử dụng nồi cơm điện và lò vi sóng.

ở nhà mình tôi còn chưa bao giờ dọn dẹp thế này, tôi nhoài lên cửa sổ thở hổn hển nhưng trong lòng cũng có chút cảm giác thành quả. Bây giờ đây đã là phòng của tôi, cho dù chỉ có thời gian mười ngày ngắn ngủi.

tiếp theo, tôi xem từng căn phòng trên tầng hai, tầng lầu này có tất cả sáu phòng, phòng nào cũng na ná nhau, bên trong không đặt bất cứ đồ gia dụng nào, sàn nhà phủ kín bụi. Tôi thực sự chẳng có sức mà quét dọn từng phòng một, chỉ có thể cẩn thận kiểm tra một chút xem xem trong phòng có cất thứ gì không, nhưng tôi chẳng thu hoạch được gì cả.

Ở cuối dãy hành lang lầu hai, tôi còn phát hiện ra một nhà vệ sinh, rất rộng rãi, ít nhất cũng phải tới mười mét vuông, trên tường và sàn nhà đều lát gạch men trắng, bồn cầu giật nước vẫn còn dùng được. Bên trong nhà vệ sinh thậm chí còn có một chiếc bồn tắm bằng inoc, chỉ là tích đầy bụi bẩn. Phía sau máng nước còn có một tấm gương, do mặt gương bị bụi phủ kín nên hình bóng tôi trong gương mông mông lung lung, giống như đang soi vào chiếc gương đồng thời xưa. Tôi vặn vòi nước, bên trong chảy ra nước trắng đục, vài phút sau mới dần dần trong trở lại. Tôi hất nước lên tấm gương, nước như thác từ mặt gương chảy xuống gột đi lớp bụi tích lũy qua bao năm tháng, nước chảy xuống đôi mắt tôi dần dần lộ ra. Tôi nhìn vào đôi mắt mình sau làn nước, bỗng nhiên có chút không còn nhận ra mình nữa. Tôi vội vàng lắc đầu, lấy giẻ lau lại mặt gương, rút cuộc đã nhận ra khuôn mặt mình.

Tôi nhìn tấm gương bằng ánh nhìn từ góc mắt, chầm chậm lùi khỏi nhà vệ sinh. Kỳ lạ, ban nãy lúc nhìn vào gương, tôi dường như nhìn thấy một người khác trong đó? Tôi không muốn nghĩ ngợi thêm điều gì nữa liền vội vàng đi xuống lầu.

Phòng khách ở tầng trệt quả thực rất rộng, tôi đành phải đeo khẩu trang lên, vảy rất nhiều nước lên sàn nhà, sau đó dùng chổi lau nhà lau một lượt. Rồi tôi tới dãy hành lang thông với cửa sau, bật chiếc đèn tù mù lên, đồng hồ linh tinh chất hai bên hành lang lập tức tỏa khói mịt mùng. May mà tôi đã đeo khẩu trang, trong đồng hồ gia dụng cũ kĩ, loạn xạ tìm kiếm manh mối biết đâu hữu dụng.

Những đồ gia dụng này cũ kĩ tới mức thảm hại,(Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US)  nhìn không ra là từ năm nào, chắc là cái nào hơi đáng giá chút đều đạ bị bê đi hết. Bên trong còn có vài thứ nồi niêu bát đĩa đã bị vỡ, có những thứ mà đến đống nát chắc cũng chẳng cần. Tới kho tôi mồ hôi mướt mát mệt phờ, bỗng nhiên nhìn thấy một vật giống như là chiếc kèn dưới một đáy tủ cũ nát.

Tôi vội vàng dọn đồ đạc ra thì phát hiện đây chính là một chiếc máy phát nhạc thời cổ. Chiếc loa như bông hoa nở ra, bên dưới là hộp máy hình vuông, chắc là đồ cổ đây. Tôi vội vàng bê chiếc máy phát nhạc lên phòng khách, đặt lên một chiếc tủ cũ. Nhìn lại phòng khách rộng rãi, còn cả sàn nhà bằng gỗ dưới chân, tôi bỗng chốc hiểu ra rồi, năm đó chiếc máy phát nhạc đặt ở đây, bởi vì gia đình Âu Dương hay tổ chức vũ hội gia đình. Sau đó, tôi bất giác tiến tới chính giữa phòng khách, trung tâm sàn nhà có treo một thanh sắt trống trơn, hồi trước ở đây nhất định là có treo một chiếc đèn hoa lệ. Tôi lại nhìn ngó khắp căn phòng một lượt, tưởng tượng ra cảnh vũ hội náo nhiệt năm nào, và máy phát nhạc thì vang lên điệu valse?

Trời đã dần tối đen, quán trọ Hoang thôn trong màn đêm thật cô đơn, tôi một mình đứng giữa phòng khách trống trải, dường như đang đấu mắt với một người nào đó. Rút cuộc, tôi lặng lẽ rời khỏi phòng khách, khi tôi bước lên cầu thang xoắn ốc, cả ngôi nhà cổ đều vang lên tiếng bước chân nhẹ nhàng.

Trở lại căn phòng trên tầng hai, tôi đã chuẩn bị sẵn bữa tối trong lò vi sóng. Nghĩ lại đúng thật là có chút buồn cười, tôi đang ở trong quán trọ Hoang thôn cổ kính và sống cuộc sống của thời đại lò vi sóng.

Ăn xong bữa tối ngoạn mục này, tôi lại nhoài ra cửa sổ lần nữa, một vài nhành dây leo dường như đã trườn vào trong phòng, tôi lấy mũi ngửi ngửi, chắc đây là mùi của lá cây dây leo Chi trinh đằng? Mùi thực vật cổ quái này hòa quyện cùng mùi ẩm mốc cũ kĩ của ngôi nhà không biết có phát sinh ra phản ứng hóa học rồi chế tạo ra một nguyên tố hóa học mới nào không nữa? Tôi thò đầu ra ngoài cửa sổ hít một hơi thật sâu, không, cái mùi đáng ghét này còn quấn lấy tôi mười ngày nữa.

Bên ngoài cửa sổ, Thượng Hải đã đèn hoa giăng mắc, tối nay lại là một buổi tối không đêm. Mấy chục cao ốc phía sau hai con đường bên ngoài đã che khuất tầm mắt của tôi, nhưng tôi vẫn nhìn thấy đường Lục Gia Chủy trên khu Phố Đông, đinh chóp của những tòa nhà chọc trời sừng sững phía xa xa. So với tối không đêm của Thượng Hải thì quán trọ Hoang thôn quả là một thế giới khác, nhìn những bức tường đổ nát bên ngoài tôi cảm giác bản thân mình như đang bị vây giữ trên một hòn đảo hoang.

Bỗng nhiên,điện thoại của tôi vang lên.

Trong điện thoại vọng ra giọng nói gấp gáp: "Cậu ở đâu thế? Vừa nãy anh tới nhà tìm cậu, hàng xóm nói cậu dọn đi rồi".

"Em có dọn nhà đâu, chỉ ở tạm bên ngoài vài ngày thôi". Tôi đắn đo một lúc, rút cuộc nói ra sự thật: "Được rồi, em nói cho anh biết, em đang ở quán trọ Hoang thôn".

"Cậu tìm được rồi?"

"Không những tìm được rồi, hơn nữa còn sống ở đây rồi".

"Cậu đã ở trong quán trọ Hoang thôn rồi?", rõ ràng Diệp Tiêu bị tôi làm cho kinh ngạc, tôi rất hiếm khi nghe thấy anh ấy lo lắng trong điện thoại đến vậy, "Cậu điên rồi sao?"

"Em không điên, đây là một ngôi nhà cổ ba tầng,đã đóng cửa rất nhiều năm rồi. Hiện nay nhà cửa trên đường An Tức đều đã sỡ sạch rồi, chỉ còn lại duy nhất quán trọ Hoang thôn, mười ngày sau ngôi nhà này cũng bị đập đi rồi. Em không còn cách nào khác, chỉ còn cách tự mình tới đây sống, tranh thủ trong mười ngày khai phá bí mật của Hoang thôn và gia đình Âu Dương".

Giọng nói của Diệp Tiêu trở nên nghiêm trọng: "Cuộc sống và tiểu thuyết không giống nhau, cậu đừng cho rằng mình giống như những nhân vật trong truyện. Cậu không thể, mỗi người trong số chúng ta đều không thể, hiểu không? Chúng ta đều không thể đối diện với sự khủng khiếp của cuộc sống".

"Việc của cá nhân em, em biết cách tự xử lý".

Diệp Tiêu cười đau khổ: "Không, cậu nhìn cậu vẫn đang ở dưới bóng cái chết của Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong đi. Nghe anh nói, bất luận là ác mộng hay là nhồi máu cơ tim, họ đều chết một cách tự nhiên chứ không phải bị người khác giết hại và đều chỉ có thể coi là chết ngoài ý muốn".

"Ngoài ý muốn? Nhưng bất luận thế nào, em cũng đã từng tới Hoang thôn, cũng thuộc về 'người từ nơi khác tới' mà".

"Em lo cho an nguy của mình?" Diệp Tiêu chững lại một lúc, "Không thể, em không thể để xảy ra chuyện gì cả".

"Ai biết được? Diệp Tiêu, bây giờ anh có thể giúp em kiểm tra xem tình hình của quán trọ Hoang thôn trước đây, em tin rằng ở đây đã từng xảy ra rất nhiều chuyện".

"Được rồi, anh đồng ý với em. Nhưng em cũng phải đồng ý với anh, nhanh chóng rời khỏi cái chỗ quái quỷ đó".

"Em sẽ rời khỏi đây, chỉ cần em phát hiện ra điều bí mật đó".

Trước sự cố chấp của tôi, Diệp Tiêu thực sự chẳng còn gì để nói, chúng tôi kết thúc cuộc nói chuyện.

Rời khỏi cửa sổ, bóng đèn trên đỉnh đầu chiếu rọi vào khuôn mặt trắng bệch của tôi, tôi lẩm nhẩm đọc tên của những sinh viên đó: Hoắc Cường, Hàn Tiểu Phong, Tô Thiên Bình, Xuân Vũ. Hiện nay hai trong số bốn người họ đã chết, một người bị điên, còn lại một người không rõ sống chết ra sao. Vào ngày đầu tiên của câu chuyện này, họ tới trước mặt tôi, nói với tôi về kế hoạch thám hiểm Hoang thôn, có nằm mơ tôi cũng không thể ngờ tới kết cục như ngày hôm nay.

Họ rút cục đã phạm phải điều gì ở Hoang thôn?

Mệt mỏi rã rời nằm trên giường, toàn thân kiệt quệ sức lực, không khí của căn phòng này khiến người ta chìm dần vào giấc ngủ. Nhưng hôm nay quét dọn căn phòng ra bao nhiêu là mồ hôi, tôi vẫn cứ đấu tranh bò dậy, một mình mò mẫm trong dãy hành lang tối om, bật đèn trong phòng vệ sinh lên.

Ánh đèn tù mù soi rọi vào gương, sau đó tôi đổ rất nhiều nước rửa bát vào trong bồn tắm, mất nửa tiếng đồng hồ mới cợ rựa bát vào trong bồn tắm, mất nửa tiếng đồng hồ mới cọ rửa được nó sạch sẽ. May mà bây giờ trời nóng, tôi tự mình lấy chiếc vòi hoa sen, dùng nước lạnh tưới lên cơ thể.

Cả người tôi ướt sũng trở về phòng, tắt đèn rồi đổ lên chiếc giường xếp.

Trong bóng đêm của căn phòng, mùi Chi trinh đằng lan tỏa bay tới mũi tôi, xâm chiếm cơ thể tôi như nước thủy triều khiến tôi từ từ chìm đắm, cho tới tận đêm sâu.

Không biết bao lâu sau, từ dưới đêm sâu tôi nổi dần lên, mơ hồ cảm thấy sàn nhà dưới chiếc giường xếp có chút động đậy nhẹ. Đột nhiên, tôi mở to mắt, lồm cồm bò dậy trong đêm đặc quánh, tôi lần theo tường đi ra cửa, nín thở dỏng tai lắng nghe.

"Cộc... cộc... cộc..."

Đúng vậy, tôi đã nghe thấy âm thanh này, giống như tiếng bước chân u hồn lúc nửa đêm, hình như đang gõ lên sàn nhà dưới phòng khách tầng trệt, dần dần bay tỏa khắp ngôi nhà cổ. Tôi khẽ khàng bụm miệng lại để tự mình không sợ hãi tới múc hét lên.

Nhưng âm thanh đó vẫn tiếp tục, hình như còn mang cả tiết tấu kỳ dị, môi tôi khẽ run rẩy, miệng lẩm bẩm: "Vụ hội bắt đầu rồi?"

Một lúc sau, tiếng bước chân dường như bay lên đỉnh đầu, âm thanh dường như cũng bắt đầu xoay vòng theo bậc cầu thang. Tôi đứng trong bóng tối hành lang, không nhìn thấy gì phía trước.

Đột nhiên, một bóng trắng toát lướt qua mắt tôi.

"Ai?"

Tôi lớn tiếng hỏi, lao như bay về phía trước, cái bóng đó hình như lại lui xuống cầu thang, trong bóng tối của cầu thang tôi thực sự không nhìn rõ, đành phải lần theo tiếng bước chân của đối phương chạy theo xuống bậc cầu thang xoắn ốc.

Không kịp bật lên, mượn ánh sáng yếu ớt ngoài cửa sổ, trong phòng khách dưới tầng trệt, tôi từ từ nhìn rõ một bóng người mảnh dẻ. Tôi hình như đã đuổi kịp cái bóng đó, nó nhanh như chớp trốn thoát vào phòng bên cạnh phòng khách, tôi tiếp tục đuổi theo, rút cuộc đã thò tay tóm được đối phương.

Tôi cảm giác mình đang tóm lấy cánh tay của một cô gái.

"Bỏ tôi ra!"

Là giọng nói của Tiểu Sảnh? Tôi bất giác sững người ra, trong bóng tối tôi không nhìn rõ mặt cô ấy chỉ có nắm chặt lấy tay cô ta.

Bật chiếc đèn trên tường lên, tôi rút cuộc đã nhìn rõ đôi mắt của Tiểu Sảnh, ánh mắt cô ta thật hoảng hốt và đáng thương, giống như con nai mẹ bị thợ săn tóm được.

Nhìn vào mắt cô ấy, tôi không nói một lời, chỉ tiếp tục giữ chặt lấy cô ta. Và cô ấy cũng dần dần bình tĩnh lại, nhìn chằm chằm vào mắt tôi, dường như đấu mắt với tôi.

Cuối cùng, tôi đã nói bên tai cô ấy: "Tiểu Sảnh, sao cô lại tới đây?"

"Tôi cũng muốn hỏi anh câu này". Cô ấy thở dài, "Ban nãy, tôi còn tưởng rằng một u hồn khác đuổi theo tôi, hóa ra là anh à".

"U hồn? Cô nói, trong ngôi nhà này thực sự có u hồn?" Cô ngẩng đầu nhìn căn phòng to lớn này, trên tường có khoét một lò sưởi, chính là nơi mà gia đình Âu Dương chụp ảnh năm đó.

"Không biết, nhưng cầu cho không có".

Tôi kéo tay cô ấy ra khỏi căn phòng này: "Chúng ta lên lầu thôi".

Tiểu Sảnh mặc một chiếc váy trắng, khi cô ấy đi xuyên qua phòng khách giống hệt một bóng trắng đang thướt tha khiêu vũ.

Bước lên cầu thang xoắn ốc, tôi dẫn cô ấy về phòng mình, cô ấy kinh ngạc nói: "Anh dọn tới đây sống rồi?"

"Ừ, thời gian còn lại cho tôi chỉ có mười ngày, tôi buộc phải tìm ra bí mật của Hoang thôn trước khi ngôi nhà này bị tháo dỡ".

"Không tiếc bất cứ sự trả giá nào?"

"Đúng, không tiếc bất cứ sự trả giá nào". Tôi chắc như đinh đóng cột trả lời cô ấy. Sau đó, tôi nhìn đồng hồ, bây giờ là bốn giờ sáng, "Tiểu Sảnh, thế còn cô, sao nửa đêm xuất hiện ở đây?"

Cô ấy lảng tránh ánh mắt tôi nói: "Tôi mơ thấy ác mộng".

"Ác mộng?" nửa đêm nói ra cái từ này khiến tôi sợ hãi, "Cô mơ thấy ai?"

"Tôi mơ thấy anh".

Tiểu Sảnh sững sờ nhìn vào mắt tôi khiến tôi sợ hãi lùi lại một bước, lập cập nói: "Cô nói sao, tôi xuất hiện trong cơn ác mộng của cô?"

"Không sai".

Trong lòng tôi âm thầm nhạo báng, nói: "Thế tôi không phải thành quái thù rồi sao?"

Cô ấy mỉm cười gật đầu, tiếp tục nói: "Tôi mơ thấy anh nửa đêm mộng du... một mình đi trên đường... trong đêm tối bước đi bước đi... đi mãi tới tận đường An Tức hoang tàn này... Anh lặng lẽ đi vào quán trọ Hoang thôn... đối diện với một tấm gương..."

Bỗng nhiên, lời của cô ta đột nhiên ngắt quãng, tôi sợ hãi toàn thân toát mồ hôi, thúc giục hỏi: "Sau đó thì sao?"

"Sau đó... tôi tỉnh rồi". Cô ấy không ngừng thở dồn dập, lồng ngực phập phồng, lưng dựa vào tường nói: "Tôi thực sự không yên tâm nổi, ngũ mãi mà không được nên liền chạy tới đây".

"Cô cũng to gan thật đấy, một cô gái trẻ, nửa đêm chạy tới chỗ này, ngộ nhỡ gặp phải kẻ xấu thì sao? Người nhà cô nhất định sẽ lo lắng chết đi được".

Tiểu Sảnh mím mím môi, lạnh lùng đáp: "Tôi không có người thân".

Tôi lắc đầu cười, "Lẽ nào cô đúng là Nhiếp Tiểu Sảnh trong Liêu trai?"

"Đúng thì có làm sao?"

"Thôi đừng cáu nữa, tôi đưa cô về nhà nhé".

"Tôi không có nhà". Giọng nói của Tiểu Sảnh rút cuộc đã dịu dàng trở lại, trong đó còn có cả chút u buồn, rầu rĩ lẩm bẩm: "Tôi không có nhà... tôi không có nhà..."

Biểu hiện của cô ấy càng lúc càng mệt mỏi, từ từ nhắm mắt lại nói: "Tôi mệt quá!"

Nhưng trong căn phòng này tới ghế cũng chẳng có, tôi đành phải dìu cô ấy ngồi xuống chiếc giường xếp. Cơ thể cô ấy phút chốc mềm nhũn ra, tôi nghĩ cô ấy nhất định mệt mỏi đến đỉnh điểm rồi, dù gì thì cũng đã quá nửa đêm mà vẫn chưa ngủ, ai cũng không tránh nổi.

Tôi đặt Tiểu Sảnh nằm ra giường, còn đắp cho cô ấy một chiếc chăn mỏng, nhìn cô ấy sắp ngủ say tới nơi rồi, vẻ mặt lại trở lại vẻ an nhàn, vài sợi tóc dính trên tránh giống như người đẹp ngủ trong rừng trong truyện cổ tích vậy.

Ngủ ngon, tôi tắt đèn, nhẹ nhàng rời khỏi phòng, đóng cửa lại. Sau đó tôi đi xuống cầu thang xoắn ốc, từ cửa sau ra khỏi quán trọ Hoang thôn.

Cho dù tôi cũng buồn ngủ cao độ nhưng những cơn gió lạnh thổi qua đã làm tiêu tan cảm giác buồn ngủ của con người. Tôi đi một vòng quanh công trường đổ nát, đi thẳng tới đường An Tức. Từ đây quay đầu lại nhìn quán trọ Hoang thôn, căn nhà cổ cô độc bị bóng bao phủ giống hệt như lâu đìa của Dracula trên vùng Trasylvania hoang dã.

Bây giờ là bốn giờ hai phút sáng, ngày thứ mười tám của câu chuyện này.

NGÀY THỨ MƯỜI TÁM

Hai tiếng đồng hồ trước khi trời sáng, tôi đi loanh quanh trong vài con phố trên đường An Tức. Tôi tới trước căn nhà hồi nhỏ ở trước đây. Không, bây giờ chỉ có thể tính là di chỉ thôi, tôi bước lên đống gạch ngói đổ nát, định kiếm tìm gì đó trong đống gạch vỡ còn sót lại, là đồ chơi lúc còn nhỏ hay là những bức ảnh bị quên lãng? Hoặc chỉ là ký ức.

Sáu giờ sáng, ánh nắng đã soi rọi vào người tôi, tôi trở lại số 13 đường An Tức, xuyên qua đống hoang tàn đổ nát, bước vào quán trọ Hoang thôn trong ánh bình minh.

Tôi nghĩ Tiểu Sảnh nhất định vẫn đang ngủ say, rón ra ròn rén bước lên cầu thang, nhẹ nhàng đẩy cửa. Nhưng căn phòng lại trống hươ trống hoắc, chiếc chăn đã gấp gọn gàng trên giường. Tôi ngây ra vài phút, sau đó nhanh như cắt chạy ra khỏi phòng, trước cửa cầu thang lớn tiếng gọi Tiểu Sảnh nhưng không thấy cô ấy trả lời. Xem ra cô ấy đã đi khỏi quán trọ Hoang thôn rồi.

Nhoài ra ngoài cửa sổ, tôi hít một hơi thật sâu, cảm giác, trong căn phòng này hình như vẫn còn ngưng đọng hơi thở của cô ấy. Sau đó, một cơn buồn ngủ kéo lên mắt, tổi ngả ngay lên chiếc giường gấp, mặt úp xuống mắt nhắm lại, tham lam hít lấy mùi hương trên giường.

Những tàn hương của Tiểu Sảnh để lại xâm chiếm cơ thể tôi, lập tức khiến tôi choáng váng, dường như có một bàn tay chụp lấy đôi mắt khiến tôi dần dần chìm sâu vào bóng tối.

Mãi tới trưa tôi mới dần dần tỉnh lại, sau khi đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong, tôi ngồi xuống dọn dẹp những thứ mình mang tới, ngoài vào quyển sách và mấy bộ quần áo ra, còn có một chiếc hòm lớn.

Tôi cẩn thận tỉ mỉ mở chiếc hòm ra, bên trong có nhét rất nhiều cuộn báo cũ, tôi chậm rãi thò tay vào bên trong, vớ lấy một miếng ngọc hình chiếc đĩa tròn. Ánh nắng êm dịu ngoài cửa sổ chiếu vào khiến miếng ngọc này tỏa ra một ánh sáng trắng kỳ dị. Tôi lại mò ra một đồ ngọc thứ hai, xem ra giống một chiếc rìu, đồ ngọc thứ ba giống như một ống bút, đồ ngọc thứ tư giống một con rùa nhỏ, đồ ngọc thứ năm lại giống một con dao găm.

Những đồ ngọc thần bí này tới từ Hoang thôn, là do Tô Thiên Bình lấy trộm từ địa cung trong Tiến Sỹ Đệ lên và đã trao lại cho tôi trước hôm cậu ấy mất tích.

Không biết những thứ này là thật hay rởm, và cũng không biết chúng thuộc niên đại nào, tôi thậm chí còn không biết tác dụng của chúng. Nhưng chúng đã đến từ địa cung thần bí, rất có khả năng có mối quan hệ đặc biệt nào đó với bí mật của Hoang thôn. Bởi vậy, tôi bắt buộc phải làm rõ những đồ bằng ngọc này.

Sau đó, tôi nghĩ ngya tới một người bạn, anh ấy tên là Tôn Tử Sở.

Tôi cất tất cả những đồ ngọc vào lại trong hòm, sau đó xách chiếc hòm rời khỏi quán trọ Hoang thôn.

Lúc còn nhỏ, tôi đã từng một lần tới trường học của hội Hoắc Cường, trong vài tuần gần đây, tôi đã lại tới đây vài lần, gần như đã thuộc đường thuộc lối rồi. Chẳng mấy chốc tôi đã tới giảng đường của khoa lịch sử, tìm đến văn phòng của Tôn Tử Sở.

Tôn Tử Sở là giáo viên của khoa lịch sử trường này, anh ấy chỉ lớn hơn tôi ba tuổi, dưới cằm có để chòm râu ngắn màu đen. Thầy giáo trẻ bao giờ cũng thu hút những nữ sinh, lúc tôi bước vào phòng anh ấy, vài nữ sinh đang vây quanh anh trò chuyện. Nhưng khi anh ấy bỗng nhiên phát hiện ra tôi đang đứng ngoài cửa liền lập tức hồi phục trạng thái đứng đắn, đứng dậy tiễn những nữ sinh này ra cửa.

Trong phòng không còn người khác, biểu hiện của anh ấy lại trở nên khoa trương: "Ồ, máy tháng không gặp rồi, tôi đã đọc 'Hoang thôn' đăng vào tháng tư của cậu rồi, fan của cậu quả là không ít, dạo này đang bận bịu gì thế?"

Tôi thực lòng là không gượng cười nổi, vẫn còn nhớ ngày thứ hai của câu chuyện này, bốn người hội Hoắc Cường đến tìm tôi, tôi hỏi họ làm thế nào mà biết được địa chỉ của tôi, Hoắc Cường nói ra một cái tên, cái tên này chính là Tôn Tử Sở.

"Fan mà anh nói chắc là Hoắc Cường hả? Còn cả Hàn Tiểu Phong, Tô Thiên Bình và Xuân Vũ".

"Cái này à..." biểu hiện của Tôn Tử Sở bỗng có chút bối rối, "Không phải cậu vì chuyện đó mà tới tìm tôi chứ?"

"Không chỉ có việc đó".

Anh ấy chán nản lắc lắc đầu: "Được rồi, tôi thừa nhận, là tôi nói cho họ biết địa chỉ của cậu. Tôi vốn dĩ cũng không muốn nói ra, nhưng họ thực sự cứ bám riết lấy tôi, tôi là bị ép buộc đấy chứ".

"Là không qua nổi ải mỹ nhân chứ gì?"

Tôn Tử Sở bật cười: "Cậu đừng nói linh tinh chứ, dù thế nào chăng nữa thì tôi cũng là thầy giáo đại học. Hơn nữa, nữ sinh tươi trẻ người ta muốn đến hỏi thăm cậu thì cũng là một việc tốt mà".

Nói xong, anh ấy lại cười hi hi. Lần này tôi không thể nhịn được nữa rồi: "Anh thật sự không biết hay là cố tình giả ngây giả ngô thế? Trong số bốn sinh viên đó, đã có hai người chết rồi, một người bị điên, còn một người không rõ tung tích".

Lúc này anh ta không cười nổi nữa rồi, thẫn thờ hỏi: "Cậu không đùa chứ?"

"Đương nhiên không đùa".

Sau đó, tôi bỏ qua những chi tiết bốn sinh viên ở Hoang thôn, chỉ nói về chuyện họ trở lại Thượng Hải, về cái chết của Hoắc Cường và Hàn Tiểu Phong. Đến khi tôi nói xong, trên trán Tôn Tử Sở cũng toát mồ hôi hột, anh lập cập nói: "Tôi chỉ nghe nói mấy hôm trước, có hai sinh viên chết tại phòng mình, nhưng không nghĩ là hội Hoắc Cường. Họ vốn không phải là học của tôi, chỉ là từng nghe tôi giảng mà thôi, thế nên tôi không hề biết".

"Thôi được rồi". Tôi lắc đầu, thở một hơi dài, "Thực ra, hôm nay tôi tới tìm anh không chỉ vì chuyện này mà là nhờ anh xem giúp tôi một số thứ".

Nói xong, tôi mở chiếc hòm ra, lấy từ trong gói báo ra năm vật bằng ngọc, cẩn thận tỉ mỉ đặt trước mặt Tôn Tử Sở.

Nhìn những đồ ngọc tới từ Hoang thôn này, Tôn Tử Sở vô cùng kinh ngạc, anh ấy vội vàng nhấc một chiếc lên tỉ mẩn quan sát. Mười mấy giây sau, mặt anh bỗng biến sắc, tay cầm vật bằng ngọc run bần bật. Anh ấy vội vàng cầm chiếc kính lúp lên, cẩn thận soi vào những hoa văn trên đó và ánh mắt của anh cũng càng lúc càng quái dị.

Đột nhiên, Tôn Tử Sở đặt đồ ngọc xuống, rầu rĩ nói: "Những thứ này từ đâu tới?"

Nhưng tôi không muốn nói cho anh ấy biết sự thật, tôi sợ rằng bí mật của Hoang thôn sẽ có thêm nhiều người biết, tôi đành phải trả lời lạnh nhạt: "Cái này anh đừng hỏi nhiều, phải chăng chúng đều lấy từ dưới đất lên".

Tôn Tử Sở lại xem thêm những thứ khác, gật gù nói: "Cậu có biết những đồ bằng ngọc này lâu đời đến mức nào không?"

Từ trước tới nay tôi vốn không dám đoán mò, chỉ có thể lắc lắc đầu.

Anh ấy lạnh lùng nói ra một con số: "Năm nghìn năm".

Cái gì? Tim tôi như bị va đập, miệng lẩm bẩm thốt ra: "Năm nghìn năm?"

Tôi vội vàng lắc lắc đầu nói: "Không thể được, anh không xem nhằm chứ, sao lại lâu đời đến như vậy? Lịch sử Trung Quốc còn chưa tơi năm nghìn năm nữa là".

Nhưng biểu hiện của Tôn Tử Sở lại chuyển sang trấn tĩnh lạ thường: "Cậu đã từng nghe nói về văn minh Lương Chử chưa?"

"Văn minh Lương Chử? Tôi có đọc qua một số tin tức, văn minh Lương Chử của Giang Nam thần bí và lâu đời, đúng không?"

"Không sai, văn minh Lương Chử hay còn gọi là văn hóa Lương Chử, được đặt tên vào năm 1936, lần đầu được phát hiện tại thị trấn Lương Chử, Dư Hàng, Chiết Giang là văn minh tiền sử quan trọng nhất trong hạ lưu Trường Giang, Trung Quốc, đồng thời cũng là một trong những nguồn cội chủ yếu của văn minh Đông Á thời kỳ đầu. Căn cứ vào phương pháp cacbon 14 trong khảo cổ học trắc định, niên đại đó cách ngày nay khoảng 5300 tới 4000 năm. Di chỉ văn hóa Lương Chử ngày nay phát hiện ra, đa số rải rác khắp dải Giang Nam, di chỉ Phúc Tuyền Sơn tại khu Thành Phố vùng ngoại ô Thượng Hải cũng thuộc về văn hóa Lương Chử".

"Vậy thì liên quan gì tới những đồ ngọc này?"

"Đặc sắc nhất của văn minh Lương Chủ chính là đồ làm bằng ngọc. Cho dù lịch sử văn minh Lương Chử cách đây năm nghìn năm, nhưng họ đã sáng tạo ra văn minh đồ ngọc phát triển đỉnh điểm, chiếm giữ vị trí quan trọng trong văn minh thời kỳ đầu của nhân loại".

Tôi bỗng sững sờ hỏi: "Văn minh đồ ngọc?"

"Đúng, đặc trưng quan trọng của văn minh Trung Quốc chính là văn minh đồ ngọc, có lịch sử dài tới bảy tám nghìn năm, đồng thời cũng dẫn đầu, bỏ xa những dân tộc khác có nền văn minh đồ ngọc, ví dụ như người châu Mỹ cổ đại và người Maori ở Châu Đại Dương. Đối với người Trung Quốc cổ đại mà nói, đồ ngọc có địa vị vô cùng cao cả, thậm chí còn cho rằng đồ ngọc chứa đựng sức mạnh thần bí vượt qua cả tự nhiên. Bất luận là thánh hiền trước đời Tân hay là đế vương của Hán Đường đều chỉ độc yêu thích mỗi đồ ngọc".

"Thế còn chúng thì sao?" Tôi chỉ năm vật bằng ngọc hỏi.

Tôn Tử Sở cầm lấy chiếc đĩa ngọc nói: "Vật này gọi là ngọc bích. Cậu nhìn nó xem có phải tròn giống hình chiếc bánh không? Ở giữa còn có một lỗ hổng. Giới học thuật phân những vật có bề ngang rộng gấp hai lần đường kính trở lên gọi là ngọc bích. Ngọc bích của văn hóa Lương Chữ thông thường đều to, đại đa số đều được chôn theo một khi mai táng, có người thậm chí còn cho rằng ngọc bích Lương Chử là một loại tiền tệ nguyên sử, cậu xem hình dạng của nó có phải rất giống tiền đồng phóng to không?"

Tôi gật gật đầu, lỗ hổng bên trong của miếng ngọc bích này hình vuông, tương ứng với tiền đồng thời cổ của triết học Trung Hoa cổ đại.

Tôn Tử Sở lại chỉ vào vật có hình giống chiếc rìu nói: "Vật này gọi là búa ngọc".

"Tôi hiểu rồi, rìu và búa là vũ khí cùng loại".

"Nhưng búa ngọc của văn hóa Lương Chử là một loại lễ khí phi thực dụng, thông thường tượng trưng cho vũ lực và quyền lực của chủ nhân". Sau đó, Tôn Tử Sở lại cầm vật giống ống bút lên nói: "Cái này là nổi tiếng nhất, tên là ngọc cẩm thạch".

"Ngọc cẩm thạch? Tôi hình như đã từng nhìn thấy trong viện bảo tàng".

"Đúng, ngọc cẩm thạch có thể trọng lớn nhất trong những đồ ngọc Lương Chử, chế tạo cũng tinh xảo nhất. Hình dạng của ngọc cẩm thạch đa số là bên ngoài hình vuông, bên trong hình tròn, trên to dưới nhỏ, có cái còn phân tầng phân đoạn. Tất cả những ngọc cẩm thạch Lương Chử khai quật được đều có điêu khác và hoa văn trang trí phức tạp, còn chủ đề đa số là một thú và tượng thần nhân.

Tôi lập tức nhìn chăm chú vào miếng ngọc cẩm thạch trên tay, quả nhiên có rất nhiều hoa văn tinh xảo, giống như miệng một cai quái vật đầy máu nào đó đang ngoác ra, tôi sờ ngọc cẩm thạch hỏi: "Thế nó dùng để làm gì?"

"Ngọc cẩm thạch có nguồn gốc từ tôn giáo thầy mo của văn minh Lương Chử, là tượng trưng của thần quyền trên trời. Phàm là những ngọc cẩm thạch ở trong mộ mai táng đã khai quật, chủ nhân của ngôi mộ đó đều là đại nhân vật nắm giữ thần quyền trong tay, có thể là quốc vương, cũng có hte63 là thầy mo. Có thể nói ngọc cẩm thạch đã quyết định sự hưng thịnh của nước cổ Lương Chử, giống nhu điện thần Thái Dương của Ai Cập cổ".

"Thật sự huyền bí vậy sao?"

Nói tới chuyên ngành sử học của Tôn Tử Sở, anh ấy càng nói càng say sưa: "Có một số đều đã được giới học thuật công nhận là sự thật, tuyệt đối không phải là lời của riêng mình tôi. Còn về hai vật nho nhỏ còn lại, đều là ngọc trang sức đeo trên người của người Lương Chử thời đó".

Tôi nhìn rùa ngọc và dao găm ngọc, chỉ có thể gật gật đầu nói: "Anh có thể xác định năm vật bằng ngọc Lương Chử này đều là thật không?"

"Bây giờ, tôi chỉ có thể nói về hình dạn chế tác của năm thứ này cùng loại với những đồ ngọc Lương Chử đã khai quật, bất luận là từ chất liệu hay là điêu khắc đều có những đặc điểm nổi bật của đồ ngọc Lương Chử". Nhưng anh ấy lại trầm ngâm mội hồi, giọng trùng xuống: "Nhưng đồ ngọc Lương Chử đều thuộc báu vật cổ khai quật lên, để giám định thì vô cùng phức tạp. (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) Chủ yếu một là xem lớp đất bọc bên ngoài, hai là xem sắc ngọc, ba là xem đặc trưng hình thể và chế tác của vật, cuối cùng mới cần phải xác định niên đại. Tôi chủ yếu nghiên cứu lịch sử, về việc giám định ngọc đá thì không am hiểu lắm".

"Nói mãi, bản thân anh cũng không thể xác định sao?"

Tôn Tử Sở chau mày nghẫm nghĩ nói: "Nếu như cậu tin vào người bạn như tôi thì hãy để những thứ này lại đây, tôi sẽ mời chuyên gia giám định cổ vật giỏi nhất để giám định những đồ ngọc này là thật hay giả và niên đại của chúng cho anh".

Đề nghị của anh ấy khiến tôi bắt đầu do dự, dù gì thì những vật này kiếm được cũng không dễ dáng chút nào, là Tô Thiên Bình dùng cả mang sống của mình đổi lấy. Tôi nắm con dao găm bằng ngọc, cúi đầu trầm ngâm một hồi lâu, rút cuộc tôi gật gật đầu nói: "Được thôi, tạm thời để ở đây, nhưng anh nhất định không được làm mất chúng".

"Yên tâm đi, bản thân tôi làm nghề này, sao lại có thể làm hỏng được?"

Vừa nói, Tôn Tử Sở vừa bắt đầu cẩn thận thu dọn những vật bằng ngọc này lại, tôi vỗ vai anh ấy nói: "Nếu như biết được kết quả thì anh phải trả ngay đồ cho tôi đấy".

"Đương nhiên rồi, những đồ ngọc này đều là bảo bối của anh mà".

Tôi bất giác cười đau khộ: "Được, tôi đi đây, anh làm việc của anh đi".

Rời khỏi văn phòng của Tôn Tử Sở, tôi đi như chạy khỏi ngôi trường này, có lẽ tôi không bao giờ muốn quay lại đây nữa.

Tại sao lại phải giao những đồ ngọc cho Tôn Tử Sở? Bởi vì, nếu như những đồ ngọc thần bí đến từ Hoang thôn này thật sự là những cổ ngọc Lương Chử năm nghìn năm lịch sử thì Hoang thôn nhất định có quan hệ với văn hóa Lương Chử. Hoặc là, văn hóa Lương Chử cổ xưa thần bí cũng là một chiếc chìa khóa để mở ra bí mật Hoang thôn? Tuy nhiên đây chỉ là suy đoán của tôi, nhưng tôi tình nguyện thử xem.

Khi tôi trở về quán trọ Hoang thôn, màn đêm đã bao trùm lấy Thượng Hải, tôi dò dẫm trong bóng tối vào ngôi nhà cổ từ cửa sau, trở lại căn phòng trên tầng hai.

Lúc này bụng tôi đã đói không thể chịu nổi, vội vàng dùng lò vi sóng giải quyết bữa tối.

Ăn tối xong tôi lại ra đứng bên cửa sổ, mùi Chi trinh đằng xộc lên mũi nhưng trong lòng tôi vẫn không ngừng nghĩ ngợi về những đồ ngọc kia, chúng đều đến từ lòng đất của Hoang thôn, có lẽ đã có hơn năm nghìn năm lịch sử, ngọc bích, búa ngọc, ngọc cẩm thạch...

Đột nhiên, tôi nhớ ra mình đã để sót mất một vật... nhẫn ngọc!

Chính là chiếc nhẫn trong mật thất dưới lóng đất ở Hoang thôn, chiếc nhẫn bị Xuân Vũ lấy trộm. Tôi vội vàng mở tủ, cuối cùng cũng đã tìm ra chiếc nhẫn.

Tôi cẩn thận rón rén bưng chiếc nhẫn ngọc, dưới ánh sáng mờ ảo trong ngôi nhà cổ, màu xanh ngọc tỏa ra ánh sáng trong suốt, giống như một con ngươi màu xanh ngọc bích.

Nhưng ở một bên mặt chiếc nhẫn lại có một vết màu đỏ đun khắc sâu, đặc biệt bắt mắt trên nền ngọc bích trong xanh. Tôi đưa chiếc nhẫn lên mũi, hít thật mạnh, một mùi tanh tanh bay qua mũi bất giác khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Nhịp tim lại bắt đầu tăng tốc, tôi từ từ đưa chiếc nhẫn lên đỉnh đầu, đưa chuẩn nó về hướng đèn. Ánh đèn dịu êm xuyên qua ngọc thể trong suốt, bên trong chiếc nhẫn hình như có một ít hoa văn kỳ dị, uốn như rắn lượn trong ánh sáng trong veo. Chỉ có phần vệt đỏ đun, ánh sáng mới không thể xuyên thấu qua nó, bí mật bên trong được che đậy lại.

Cuối cùng, tôi bỏ chiếc nhẫn xuống, trong lòng âm thầm nghĩ: Nó cũng là nhẫn ngọc của văn minh Lương Chử sao? Nếu như đúng là vậy, vậy thì ở thời địa lịch sử năm nghìn năm trước chiếc nhẫn ngọc này rút cuộc đeo trên ngón tay ai đây?

Có lẽ là do tiềm thức, tôi giơ ngón tay trỏ của mình ra. Tôi nhìn ngón tay mình rồi căn chiếc nhẫn, trong lòng bỗng có cảm giác manh động kì lạ. Đột nhiên tôi chỉ thấy đầu óc trống rỗng, tay phải dường như không thể khống chế nổi, bất giác cầm lấy chiếc nhẫn. Không, tôi đã không làm chủ được mình, nhìn trân trân vào chiếc nhẫn đang từ từ đeo vào ngón trỏ.

Nhưng tôi không ngờ được rằng chiếc nhẫn lại chặt tới như vậy, khi nó đeo vào đốt ngón tay đầu tiên của tôi, một luồng cảm giác lạnh toát xuyên thấu ngón tay rồi lan tỏa khắp cơ thể, đốt và móng tay đều bắt đầu nóng ran đau nhức. Nhưng chiếc nhẫn ngọc đã chui xuống đốt ngón tay thứ hai rất nhanh, xương ngón tay thứ hai của tôi cảm thấy một áp lực kỳ lạ. Cuối cùng, khi chiếc nhẫn chui xuống đốt ngón tay thứ ba, cũng chính là phần cuối cùng của ngón tay thì cảm giác đau nhức và áp lực đó bỗng tan biến.

Tôi đã deo chiếc nhẫn ngọc.

Chính giây phút này, dường như tôi nghe thấy âm thanh u u đang thì thào kêu tên mình. Tôi lập tức hoảng sợ quay đầu lại, lớn tiếng hét: "Ngươi là ai?"

Nhưng căn phòng chỉ có mình tôi, quán trọ Hoang thôn rộng thênh thang vang lên tiếng tôi vọng lại lanh lảnh.

Nhìn chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay, bỗng chốc mặt tôi biến sắc, lẽ nào âm thanh ban nãy vọng ra từ chiếc nhẫn ngọc?

Không, không thể, đây chỉ là ảo giác của tôi mà thôi. Cho dù tôi liên tục lắc đầu nhưng ngón tay trỏ trên tay trái vẫn lạnh toát, đến cả những sợi lông trên bàn tay cũng dựng đứng cả lên. Tôi vội vàng giơ tay trái lên mắt nhìn, chiếc nhẫn ngọc bó chặt lấy ngón tay của tôi giống như một đốt ngón tay màu xanh lá cây. Vết đó đun trên nhẫn lúc này lại đặc biệt nổi bật, vừa vặn hướng vào chính diện lòng bàn tay tôi, giống như trên nhẫn có nạm một viên đá hồng ngọc vậy.

Tôi lại giơ bàn tay ra xa, trong lòng càng lúc càng khó chịu, giống như đang đeo một thứ đánh dấu kỳ quá gì đấy. Không biết là do nguyên nhân tâm lý hay là khí lạnh của chiếc nhẫn ngọc cổ quá nặng, tôi cảm thấy mình đang không ngừng đổ mồ hôi lạnh toát.

Không được, tôi không thể đeo chiếc nhẫn ngọc này, trên mình nó có một luồng tà khí kỳ quái khiến khắp người tôi khó chịu.

Tôi vội vàng lấy tay phải ra tháo chiếc nhẫn trên ngón tay ra. Đột nhiên, chiếc nhẫn dính chặt vào ngón tay tôi, bất luận tôi dùng lực thế nào rút nó ra, nó cũng nhất quyết không động đậy.

Càng chết tiệt ở chỗ, khi tôi dùng lực rút chiếc nhẫn ra, tôi liền cảm thấy ngón tay trỏ bên trái bị một sức mạnh nào đó âm thầm đè nén, chiếc nhẫn ngọc đeo trên ngón tay càng rút càng chặt, dần dần hằn cả vào trong thịt. Tôi lập tức cảm thấy ngón tay tê liệt, chiếc nhẫn ngọc cổ này dường như đã biến thành một vật có sức sống, thò ống hút ra hút chặt lấy da tôi, dường như muốn nuốt chửng cả ngón tay trỏ của tôi.

Mất dứt nửa tiếng đồng hồ, tôi dùng sức mạnh toàn thân nhưng cũng không thể rút chiếc nhẫn ngọc ra được. Vệt đỏ đun trên chiếc nhẫn đang ngạo mạn nhìn tôi, sống chết quấn chặt lấy ngón tay tôi, hình như đã mọc rễ trên da thịt tôi.

Rút cục tôi thở phì phò buông thõng bàn tay ướt sũng mồ hôi ra, nhìn chiếc nhẫn đang ở trên ngón trỏ của mình, bây giờ làm thế nào cũng không thể tháo ra được, tôi bất giác không lạnh mà lại rùng mình.

Tay trái của tôi không ngừng run rẩy, nhưng cảm giác đau đớn đã dần dần tiêu tan. Sau đó, khi tôi lại giơ tay định rút chiếc nhẫn ngọc ra lần nữa, ngay tức khắc nó lại thắt chặt, chết cứng trên đốt ngón tay tôi, giống như có thể tự động co giãn vậy.

Đột nhiên, tôi nhớ đến cách mà mẹ tôi đã từng dạy: khi nhẫn hay vòng mà không thể tháo ra được, có thể bôi một chút dầu lên đó là sẽ tháo được nó ra.

Vậy là tôi tìm mấy chai dầu đem tới, đổ dầu lên ngón tay, chẳng mấy chốc dầu đã thầm ướt ngón tay và chiếc nhẫn ngọc. Tôi nghĩ chiếc nhẫn ngọc đã bị dầu bôi trơn rồi nên liền dùng tay phải nắm lấy một miếng giẻ, tóm chặt lấy chiếc nhẫn, sau đó ra sức rút ra ngoài.

Nhưng dường như chiếc nhẫn đã bị dầu kích thích, càng thắt chặt hơn nữa, hằn lên ngón tay tôi, tôi càng dùng sức rút, ngón tay tôi càng cảm thấy đau đớn thấu tận xương tủy giống như đang rút xương cốt của chính mình vậy. Cuối cùng, dày vò mười phút đồng hồ, đổ cả nửa chai dầu, chiếc nhẫn ngọc vẫn bám chặt trên ngón tay tôi, vệt đỏ đun trên thân nó như đang nhìn tôi cười chế nhạo.

Bây giờ phải làm thế nào đây? Tôi gần như tuyệt vọng rồi, vung tay trái bước qua bước lại trong phòng. Tôi thực sự vô cùng hối hận, tại sao lúc nãy như bị trúng ta, không kiểm soát nổi mình đã đeo chiếc nhẫn ngọc này vào. Đây không còn là một phút manh động, mà chính là một sức mạnh niệm chú kỳ lạ nào đó điều khiển tôi. Nhưng có ai nghĩ được rằng, vừa mới đeo chiếc nhẫn ngọc thần bí này lên một cái thì sẽ không còn cách nào để rút nó ra, giống như rễ "mọc" trong ngón tay tôi.

Sau khi đã sức cùng lực kiệt, bất lực đổ người ra giường, tôi cũng không còn cảm thấy đau đớn nữa, chỉ thấy hình như trên ngón tay mọc ra một miếng thịt thừa. Hiện tai, tôi đã không dám rút nó ra nữa, chỉ hy vọng sáng hôm sau tỉnh dậy, chiếc nhẫn ngọc sẽ tự động tuột khỏi ngón tay tôi.

Thẫn thờ ngồi trên giường một hồi lâu, tôi đã díu cả mắt lại, nhìn tay mình đầy dầu, cả người đầy mồ hôi, tôi nghĩ mình nên đi tắm. Vậy là tôi đành phải đeo cả chiếc nhẫn bước ra khỏi phòng, bước vào phòng vệ sinh.

Tôi sững sờ nhìn mình trong gương, chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay nổi bật lạ thường, tôi thấy dáng vẻ mình đeo nhẫn giống như đến từ một không gian cổ đại nào đó.

Nhưng đôi tay vào bồn tắm, tôi mở vòi nước ra, nước chảy xuống không ngừng gột rửa bàn tay tôi và cũng gột rửa cả bề mặt chiếc nhẫn ngọc, ngọc trong nước phát ra một loại ánh sáng khúc xạ, cảm giác của tôi cũng dễ chịu hơn chút ít. Rút cuộc, số dầu bóng nhẫy đều đã được rửa sạch, sau khi được gột rửa bằng dầu và nước, chiếc nhẫn ngọc càng trở nên long lanh, màu xanh non trên thân nhẫn càng trở nên óng ánh trong suốt, vòn vệt đỏ đun cũng càng trở nên sẫm màu hơn, giống như một cái bớt xấu xí.

Sau đó, tôi dùng ấm đun nước trong phòng vệ sinh, tiện thể dùng vòi hoa sen tắm qua. Sau khi nước sọi, tôi lại nhúng đầu vào bồn nước, dùng nước nóng gội đầu, chiếc nhẫn ngọc hình như cũng không sợ nước nóng, cảm giác khó chịu trên ngón tay gần như tan biến hết. Cuối cùng cũng đã tắm gội sạch sẽ thân thể sau một ngày mồ hôi mồ kê. Tôi đứng trước gương lau đầu, hơi nước nóng mịt mù khắp phòng tắm khiến cả tấm gương cũng phủ một làn hơi nước.

Tôi nhìn tấm gương mờ ảo, bên trong chỉ thấy bóng mình lờ mờ. Đột nhiên, tôi phát hiện cái bóng trong gương đứng im, trong khi tôi đang lắc lư qua lại lau người.

Người trong gương là tôi sao?

Tức khắc, phía sau tôi dựng hết cả tóc gáy. Tôi lùi lại mấy bước, lại lắc lư sang trái sang phải nhưng bóng người trong gương vẫn không động đậy.

Cổ vô thức giật lại phía sau, tôi run rẩy nhìn chằm chằm vào gương, làn hơi nước phủ trên mặt gương khiến tôi không tài nào nhìn rõ khuôn mặt trong đó.

Đột nhiên, tôi bật vòi nước, té rất nhiều nước lạnh lên mặt gương. Nước như thác chảy xuống, gột sạch lớp hơi nước trên mặt gương, dần dần lộ ra vài khe hở... trong gương là bóng của một phụ nữ.

Tôi sợ ãi tới nỗi ú ớ. Không sai, đó là bóng của một thiếu nữ, trong gương hiện rõ lên một mái tóc đen nhánh, còn cả bờ vai nhỏ nhắn và vòng eo thon...

Nhưng tôi không nhìn rõ mặt cô ta, trên mặt gương còn một vệt hơi nước chưa bay đi, vừa vặn che lấp đúng đôi mắt của cô ta.

Khủng khiếp tới đỉnh điểm sẽ khiến người ta quên mất hoảng loạn. Tôi vội vàng nín thở, lại tiếp tục té rất nhiều nước lên mặt gương, nước gạt đi sương khói, rút cuộc tôi đã nhìn rõ tấm gương.

Nhưng thiếu nữ đó đột nhiên biến mất, trên gương lại là khuôn mặt tôi.

Tôi khủng hoảng nhìn ngó tứ phía, xác định trong phòng vệ sinh không có ai khác. Sau đó tôi sờ lên mặt mình, trong gương rõ ràng tôi đang lặp lại hành động của tôi.

Ban nãy là sao vậy? Tôi nhìn tấm gương trong quán trọ Hoang thôn nhưng không tài nào giải thích nổi, lẽ nào lại là ảo giác? Tôi lắc lắc đầu, đành phải tự mình mỉa mai nói: "Thảo nào gương trong đêm tối toàn là nguyên tố bắt buộc phải có trong tất cả những phim kinh dị".

Bỗng nhiên, tôi lạ nhớ tới mấy chục năm trước, những người sống trong quán trọ Hoang thôn, bao gồm cả đàn ông dàn bà của gia đình Âu Dương, nghĩ tới chắc chắn họ đã từng đứng trước tấm gương này, lưu lại hình dáng và khuôn mặt của mình, lưu lại hạnh phúc và khổ đâu...

Lúc này, tôi giơ tay trái của mình lên, chiếc nhẫn ngọc đang tỏa ra ánh sáng yếu ớt.

Tôi hấp tấp rời khỏi phòng vệ sinh, trở lại phòng mình. Đeo chiếc nhẫn ngọc đến từ Hoang thôn trên tay, chẳng khác gì đang deo chiếc còng tay, tôi cảm thấy mình không dám làm bất cứ điều gì nữa.

Sau đó, tôi tắt đèn, nằm trên chiếc giường bị bóng tối bao phủ, nhè nhẹ vuốt chiếc nhẫn ngọc đang đeo trên ngón trỏ, nó dường như cũng đang thở cùng tôi, từ từ chìm vào giấc mộng khủng khiếp.

Đọc tiếp: Quán trọ hoang thôn - Trang 6
Home » Truyện » Truyện Ma » Quán trọ hoang thôn
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM