The Soda Pop

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 7

Chap 24

Giật mình bừng tỉnh, ngơ ngác nhìn đồng hồ thì mới có 6h kém 15p.  Do tối qua phải dắt xe rồi chạy bộ nên bây giờ tôi cảm thấy toàn thân mỏi rời, hai bắp đùi thì nhức nhối khủng khiếp, chắc lâu không vận động nên mới bị vậy haizz cố nằm ngủ thêm chút nữa thì cái chuông báo thức reo lên...gượng dậy cố gắng lết cái thân xác hoang tàn này đi vệ sinh cá nhân. Mặc vội bộ quần áo rồi bước chân xuống nhà bếp thì ôi thôi, cơm canh từ hôm qua vẫn còn nguyên như cũ, nhìn chỉ muốn nhịn đói đi học nhưng vì nghĩ đến việc bỏ ra bao nhiêu công sức để nấu mà bây giờ bỏ thì uổng quá nên đành ngậm ngùi mang đi hâm nóng lại rồi ăn qua loa...xong xuôi cái là hộc tốc đạp xe, đến trường vừa kịp lúc may quá tí nữa thì muộn học haizz.  Phi nhanh vào lớp, vì thằng kiên xin phép nghỉ một tuần để về quê ngoại có việc gia đình nên tôi được thoải mái ngồi một mình một bàn tha hồ rộng rãi...phi cái cặp xuống làm gối đầu, giờ mới để ý là yến không có trong lớp mà cặp lại để trong ngăn bàn nên tôi đoán cô nàng đang ở trên văn phòng đoàn...ặc chợt nhớ cả lớp chỉ còn sót tôi với thằng kiên là chưa được kết nạp vào đoàn, thành phần cá biệt mà. Đang được dịp thơ thơ thẩn thẩn nghĩ ngợi thì như thường lệ mụ phương lại xuống kiểm tra bài tập về nhà. Thôi xong, tối qua bị hành xác như vậy thì có mà làm bằng niềm tin chiến thắng à.

_ Nè..mới sáng mà trông đã uể oải vậy..dậy lôi vở bài tập cho tui kiểm tra - mụ phương gõ gõ cái bút bi đỏ vào vai tôi.

_ Ờ..thì từ từ đã, bà làm gì mà ghê thế.. - đành dùng kế hoãn binh, chờ hết thời gian truy bài

_ Nhanh lên cho tui còn đi kiểm tra người khác nữa..con trai gì mà lề mề

_ Thì bà cứ đi kiểm tra tụi nó trước đi, sau đó quay lại kiểm tra tui là được

_ Chà chà..có gì đó mờ ám, không làm bài về nhà đúng chứ..hehe.- mụ phương cười gian manh xoay xoay cái bút

_ Ừ..thì..qua mệt quá ngủ quên..bà rộng lượng tha cho tui lần này nha. - gãi đầu rồi làm bộ mặt đáng thương

_ È..hèm, ba môn vậy là ba gạch, tui nhỏ nhen sẵn rồi..thông cảm nha..hehe

Mụ nói xong thì gạch luôn ba gạch đỏ chót vào cuốn sổ tử thần đang cầm trên tay rồi quay lưng đi luôn khiến tôi chỉ kịp ú ớ vài tiếng vô nghĩa. Tự nhiên thấy mụ này đáng ghét thế không biết nữa, như một thói quen, tôi hướng mắt về phía yến. Ôi thôi bắt gặp ngay ánh nhìn sắc như dao của cô nàng tia vào tôi, nuốt nước bọt cái ực một phát, trong đầu thầm nghĩ phen này khó sống nổi. Vò đầu bứt tóc mà chả tìm ra được phương án nào để cứu mình cả và chốt một câu là kệ đến đâu hay tới đó, ông trời đâu bao giờ tiệt đường sống của con người nhưng mà tôi đã nhầm.

Tiếng trống báo hiệu kết thúc 5 tiết học nặng nề và căng thẳng đến nghẹt thở, không sai khi nói buổi sáng hôm nay quá đen đủi, được thưởng thức hai quả trứng ngỗng to đùng ăn kèm với món "bơ" của yến. Tôi vác cái bộ mặt sầu thảm đứng ở cổng trường, mắt ráo dác nhìn xem yến ở đâu trong cái dòng người hối hả cười nói từ phía trong ùa ra, quái lạ là thoắt cái yến đã biến mất khỏi lớp trước khi tôi chưa kịp thu dọn xong sách vở, chẳng lẽ lại về nhanh đến vậy. Từng dòng người đi qua và sân trường càng ngày càng thưa dần học sinh, nóng ruột nên tôi rút điện thoại ra gọi nhưng sực nhớ ra là yến không bao giờ mang điện thoại đến trường, vội tắt máy khi đầu dây bên kia chưa kịp đổ chuông...Đợi thêm một lát nữa chẳng thấy đâu, có khi giờ này yến đã ở nhà rồi cũng nên, chán nản leo lên xe đạp về. Đành để chiều nay qua đó học rồi tính tiếp, quá ư là rắc rối, toàn chuyện không đâu.

Tới nhà một cái là chả thèm dựng chân chống mà quăng luôn con xe ngả vào chậu cây rồi lao vào bếp úp bát mì ăn liền, bỏ thêm chút rau và thịt từ hôm qua vào...chắc không gặp anh tào đâu nhỉ. Ăn vẫn thấy ngon như thường, chắc vì đói quá nên thế, tắm táp qua loa rồi leo lên giường, chẳng hiểu vì sao mà lúc nào cũng cảm thấy thiếu ngủ... Đúng 2h chiều tôi đã có mặt ở trước cổng nhà yến, vẫn bấm chuông như thường lệ, 5p rồi 10p trôi qua mà chả thấy ai ra, rõ ràng cổng khóa trong cơ mà..Bực mình khi phải đứng trồng cây xi ở ngoài đường giữa cái nắng gay gắt, mồ hôi tuôn ra ướt hết một mảng lưng. Cực kì khó chịu khi phải chờ đợi nên tôi chả thèm gọi điện mà quay xe về luôn. Bỗng có tiếng gọi ở trong vọng ra.

_ Đợi tí..ra liền - yến ở trong nhà gọi với ra cùng với tiếng dép

_ Định giết người hay sao mà bắt chờ lâu vậy.

_ Tại em đang mải dọn phòng nên không biết..không ngờ hôm nay tới sớm vậy..hihi

_ Ờ thì..chăm học mà..hehe

_ Này thì chăm học nàyyyyy

Và nhanh như cắt tôi ăn chọn một phát nhéo đau điếng, mặt nhăn nhó vội vàng lấy tay ôm chặt hông lại rồi nhảy tưng tưng. Lúc sau thấy đỡ đỡ, tôi vén áo để xem vết thương thì không ngờ nó đã tạo thành một vầng đỏ ửng và ở giữa in nguyên nốt móng tay. Thật là khủng khiếp...đã đau lại còn nhìn thấy yến che miệng cười khúc khích làm tôi càng bực thêm, chả nói câu nào tôi lặng lẽ dắt xe để ở sân rồi đứng yên ở đó.

_ Nè..hihi..giận à..em xin lỗi mà - yến như đứa trẻ con cầm lấy vạt áo của tôi rồi đung đưa

_......

_ Biết lỗi rồi mà..lần sau không dám nữa đâu...tha đi mà..đi mà..

_ Nhõng nhẽo thấy ghê...thôi được rồi vào học đi

Tôi cười cười cốc nhẹ vào trán của yến, đúng là chẳng bao giờ giận lâu được với cô nàng nhõng nhẽo này. Tôi lên phòng, ngồi vào ghế rồi lôi hết đống bài tập ra

_ Úi..bữa nay có người chăm quá..hihi

_ Ờ thì..tại hồi sáng được ăn trái bơ to đùng nên thế..

_ Cho chừa cái tội lười học..hứ

_ Thôi..thôi..mà bài này giải theo công thức nào vậy.

_ Hihi..đâu đưa em xem...cái này phải tính cái kia trước rồi..bla...bla.

Sau một hồi giảng giải thì tôi cũng vỡ ra được ít nhiều nên cứ ngồi miệt mài làm mà quên béng đi mất cả thời gian..xong xuôi, vươn vai rồi tựa hẳn lưng vào ghế thở phào nhẹ nhõm. Quay xang thì bắt gặp yến đang chống hai tay vào cằm nhìn tôi.

_ Nhìn gì thế, mặt anh bị nhọ à - tôi thấy lạ nên lấy tay quệt quệt vào mặt.

_ hihi..không có nhọ, chỉ là em thấy thích ngắm lúc anh tập trung làm

_ Ặc..lại tưởng gì..úi đã hơn 5h rồi cơ à..thôi anh phải về đây

_ Vẫn còn sớm mà..ở đây chơi thêm lát nữa rồi về..

_ Èo..5h30 nha, anh sợ gặp 2 bác lắm

_ Ba mẹ em hiền lắm..mà có tật giật mình kìa..lêu..lêu

Yến búng vào mũi tôi rồi đứng phắt dậy chạy ra cửa và ngoái lại lè lưỡi trêu...thấy thế tôi liền ngồi dậy đuối theo sau, hai đứa đùa nghịch, vừa cười vừa chạy đuổi nhau ầm ầm trong nhà. Kết quả là mặt đứa nào cũng như mèo vì vết bút bi, làm kì kọ đỏ bừng mặt lên mà vẫn còn vết mực mờ mờ. Thoắt cái đã đến giờ phải về, tôi lên phòng thu dọn sách vở rồi đi xuống dắt con xe đạp ra cổng. Vẫn là một nụ hôn lướt nhẹ trên má nhưng lần nào cũng làm tôi ngây ngất...có lẽ sẽ khó có thể nào quên được.

Trên đường về thì có điện thoại của trang gọi đến để cám ơn và mời tôi tối nay đến nhà ăn cơm..thấy ngại nên tôi từ chối, dù vậy nhưng trang ép quá với lại đích thân dzú 2 mời, không còn các nào khác đành phải nhận lời. Trước mắt cứ đỡ được một bữa phải ăn mì tôm đã, tắm rửa xong thì ngồi vào máy tính làm trận đế chế cho đỡ thèm...lâu rồi không được chơi, chẳng biết mấy trò online nên toàn chiến game offline. Đang chạy dân toán loạn thì có điện thoại của yến, tạm dừng trận chiến để nghe máy.

_ alo

_ anh vẫn đang ở nhà à?

_ Ừ thế em nghĩ giờ này anh ở đâu được.

_ Này quên à, hôm qua mới nói với anh là tối nay chở em đi sinh nhật cơ mà...hứ

_ Úi..thôi chết con rồi..anh quên mất..chờ chút anh qua liền.

_ Cho anh 20p..chậm một giây nào thì đừng trách

_ Dạ...dạ

_ tút..tút..tút

Tiếc nuối nhìn trận đế chế đang đánh dở chưa xong đành phải ngậm ngùi tắt máy haizz....mặc quần áo, giày..với tốc độ tối đa rồi chạy bắn xuống nhà, dắt con xe máy ra cổng, leo lên xe nổ máy mới sực nhớ ra là còn cái hẹn ăn tối ở nhà trang. Ặc phải làm sao bây giờ...sau một hồi suy tính đắn đo tôi quyết định gọi cho trang để cáo lỗi.

_ Alo M đến rồi à?

_ À..chưa..ùm..trang này tối nay mình xin lỗi vì có việc bận đột xuất nên không qua dùng cơm được..thứ lỗi nha

_ Um..không..không sao đâu..để hôm khác cũng được mà - nghe giọng thì có vẻ như trang hơi thất vọng.

_ Ừ..nhờ trang gửi lời xin lỗi đến dzú 2 và cu bin hộ mình nha...ngại quá

_ Um..M bận thì cứ đi đi..khi khác gặp lại nha..bye

_ Ừ..bye

Nói chuyện với trang xong tự nhiên thấy áy náy vô cùng nhưng chẳng còn biết làm cách nào khác và không chần chừ thêm giây phút nào nữa, tôi phóng xe nhanh hết mức có thể xang nhà của yến. Đến nơi thì thấy trong sân có dựng hai con xe máy, nghi là của ba mẹ yến...đắn đo một hồi rồi cũng lấy hết can đảm ra để bấm chuông, rất nhanh sau đó yến chạy ra mở cửa trong bộ váy lại là màu hồng..nhưng mà phải công nhận một điều là trông yến lúc này quá đỗi dễ thương, khiến tôi không khỏi ngây người. Khẽ dắt xe vào trong, yến kéo tôi vào trong nhà rồi vội vàng buông ra khi thấy hai bác đang ngồi ở phòng khách xem tivi.

_ Cháu chào hai bác ạ! - tôi lễ phép cúi đầu chào

_ Ừ..chào cháu..vào đây ngồi đi - bác gái mỉm cười nói với tôi, còn bác trai thì chỉ gật đầu lấy lệ, có vẻ khó tính đây.

_ Dạ vâng ạ

_ Yến mang nước mời bạn đi con...cháu học cùng lớp với yến nhà bác à?

_ Dạ vâng

_ Con bé này chả bao giờ dẫn bạn về nhà cả, cháu là người đầu tiên đó phải không ông

_ Àừ, nhà cháu ở đâu? Bố mẹ làm nghề gì? - bác trai mở lời

_ Dạ nhà cháu ở xxx, ba mẹ cháu đều qua đời, bây giờ cháu đang sống cùng mẹ hai ạ

_ Haizz..bác không ngờ cháu lại có hoàn cảnh như vậy...thật tội nghiệp - bác gái nhìn tôi thương cảm.

_ Bố mẹ này...thôi tụi con xin phép đi dự sinh nhật đây ạ - yến từ trong bếp bước ra rồi nói.

_ Ừ hai đứa đi cẩn thận, nhớ về sớm không là mẹ nhốt ở ngoài luôn đó

_ hihi..mẹ này - yến làm nũng ôm cổ bác gái

_ Ừ hai đứa đi đi, đường xá bây giờ hỗn độn lắm đó, nhớ phải nhìn trước ngó sau

_ Dạ..cháu biết ạ..thôi cháu xin phép hai bác cho cháu với yến đi ạ.

Tôi đứng dậy chào hỏi cẩn thận, hai bác vừa gật xong là yến đã chạy tót ra ngoài sân haizz thật là...tôi chở yến đến chỗ tổ chức sinh nhật của bạn cô nàng là một quán cafe nho nhỏ nằm sâu trong con hẻm, tới nơi chưa kịp chào hỏi cái gì thì đã bị cả lũ ở đó trêu trọc khiến hai đứa đều ngượng chín mặt, hơi ngạc nhiên là khi thêm tôi vào nữa mới có 3 thằng con trai trong tổng số 6 đứa con gái, vậy tỉ lệ 1:2 rồi còn gì. Hai thằng kia thì đầu xanh đầu đỏ có vẻ thích khoe khoang và thể hiện mình là nhất, còn mấy đứa con gái thì cũng xinh xắn, trang điểm lòe loẹt phấn son ăn diện và chắc hơn tôi vài tuổi mà dù sao tôi chả thèm quan tâm đến làm gì, có hỏi thì nói còn không thì thôi. Bia, hoa quả, bánh kem...vv..hết ăn rồi tám đủ mọi thứ chuyện trên trời dưới đất, đến là nản tôi mặc kệ yến với đám bạn đang cười nói vui vẻ, lặng lẽ cầm chai bia đi ra một góc khuất ngồi xuống rồi làm điếu thuốc và thưởng thức âm nhạc. Lát sau có một thằng đầu vàng khè, mặc dù hơn tuổi nhưng mà không thích tính cách nó nên tôi vẫn cứ gọi như vậy, tên này đến vỗ vai tôi rồi cười và từ từ ngồi xuống bên cạnh.

_ Thằng em là người yêu của yến à?

_ Đúng rồi ạ!

_ Hêhê..ngon đấy, anh mày tán mãi mà không ăn thua thế mà bị chú mày nẫng mất.

_ Do yến lựa chọn thôi

_ Ờ..hêhê...nhưng chú em nên biết rằng anh mày sẽ không bỏ cuộc đâu nhé và yến kiểu gì cũng thuộc về tao

_ Ừ..nhưng mà khi tao còn là người yêu của yến thì mày đừng có mơ

_ Lớn gan đấy, dkm nhẹ nhàng không muốn mà lại thích động tay động chân hả thằng c.hó.

_ Nói chuyện lịch sự tí đê...tao chẳng muốn nhẹ nhàng cũng chẳng muốn đánh nhau với mày để làm gì khi quyết định mọi thứ vẫn là yến.

_ Nhớ đấy con c.hó, mới nứt mắt ra mà đã dám coi trời bằng vung.

Nói với kiểu người như thằng này chỉ chuốc thêm bực mình, tôi không trả lời và đứng dậy ra ghé vào tai yến nói nhỏ

_ Mình về đi anh thấy hơi mệt trong người

Yến nghe xong thì ngước mắt nhìn tôi lo lắng rồi khẽ gật đầu, chào hỏi qua loa đại khái cho lịch sự, tôi ra ngoài trước lấy xe rồi đứng đó đợi yến. Một lát sau thì yến cũng bước ra nhưng đi sau lại là cái thằng đầu vàng lúc nãy, nó đột nhiên cố tình kéo tay yến lại rồi nói cái gì đó do xa quá nên tôi không nghe rõ. Hai bên lời qua tiếng lại khá gay gắt, thấy vậy tôi lập tức tiến lại gần nhưng chưa kịp đến nơi thì yến đã tát thằng kia 1 phát khá là đau rồi chạy đi ôm chặt lấy tay tôi. Thằng kia tức điên lên vừa chửi rủa dọa nạt vừa lao đến định ăn thua đủ với tôi nhưng bị bọn bạn ngăn lại. Một buổi sinh nhật thật đặc biệt, cô bạn của yến chắc sẽ nhớ lắm đây. Chào hội kia một lần nữa rồi nhanh chóng kéo yến ra xe, đằng sau vẫn còn nghe rõ tiếng chửi bới dọa nạt của thằng kia, chẳng quan tâm làm quái gì, tôi mặc kệ nó rồi đưa yến về nhà để tránh những phiền phức không đáng có. Được 1 đoạn khá xa thấy yến im lặng nên tôi ngoái đầu ra sau rồi nói

_ Anh xin lỗi vì đã làm hỏng cuộc vui của em.

_ Không sao đâu anh, em mới là người phải xin lỗi, tại..tại em mà anh phải khó xử với thằng đó

_ Hahaa..khó xử gì, với hạng người như nó anh không chấp.

_ Vâng, nhưng em lo nó sẽ gây sự với anh...em sợ anh lại đánh nhau nữa..hức..hức - yến đột nhiên nức nở và siết chặt vòng tay ôm lấy tôi

_ Nín đi...không sao đâu, chắc nó uống quá chén nên thế thôi, mai lại quên hết đó mà - tôi nắm tay yến lại để chấn an

_ Em..không biết nữa...nhưng em rất sợ..sợ nó làm hại anh...hứa với em đừng bao giờ đánh nhau nữa nha - yến lắc đầu nguầy nguậy rồi thủ thỉ nói

_ Ừ...um..anh hứa, thôi bỏ qua đi mà theo anh nghĩ thì em không nên tiếp xúc nhiều với tụi nó, em không hợp với những hạng người như vậy đâu.

_ Vâng em biết rồi ạ...vì chị giang là chị họ của em nên em mới đi thôi chứ em cũng chẳng thân với tụi nó.

_ Um..vậy là được rồi.

_ Anh này

_ Hử..em nói đi

_ Đừng bao giờ xa em nha..

_ Ngốc này..chẳng bao giờ cho tới khi em không còn cần anh nữa..

Yến vội vàng đưa tay lên bịt miệng tôi lại không cho nói thêm câu nào cả rồi ép xát người vào lưng tôi...chẳng cần những thứ cao sang gì mà hạnh phúc với tôi chỉ đơn giản như vậy thôi. Chở yến về nhà và hôm nay là nụ hôn môi đầu tiên của hai chúng tôi, tuy có hơi ngượng nghịu với lúng túng nhưng thực sự nó ấm áp vô cùng khiến tôi không.khỏi thao thức mãi mới chìm được vào giấc ngủ.

Vài tháng sau khi tôi đụng độ với thằng quân đen, thì những đứa học sinh gương mẫu, con ngoan trò giỏi coi tôi như một thằng mắc bệnh truyền nhiễm, xa lánh, không dám ở gần....vậy cũng tốt thôi muốn coi tôi như thế nào cũng được vì chẳng mất gói mì ăn liền nào của tôi cả. Nhưng nực cười ở chỗ là có một số thằng lớp khác và khối dưới đến lớp làm thân với tôi rồi nhờ vả xử thằng này đập thằng kia..như kiểu tôi là chùm xã hội đen trong cái trường này vậy. Chết tiệt, toàn một lũ dửng mỡ...chúng nó coi đánh nhau là một cái mốt và điên cuồng chạy theo, hở một tí là lôi nhau ra tẩn, chẳng ngày nào mà không có vụ lùm xùm đánh đấm. Đúng là hết trò khi chỉ có nhìn thôi mà cũng bị nói là "nhìn đểu" và cái chai lập tức bay vào đầu, quá ư nực cười, chung quy lại cũng là muốn thể hiện để lấy le với lũ con gái...loạn hết cả lên, nhà trường, phụ huynh cũng đành bất lực. Tôi chẳng quan tâm, bọn chúng nó muốn làm gì thì làm cứ miễn là không động đến tôi và bạn của tôi là được, chả hơi đâu mà đi kiếm chuyện làm gì. Tôi tách biệt hoàn toàn khỏi chúng bạn ở trong trường, chỉ chơi với 3 người là thằng kiên, yến và phương, à quên còn bác bảo vệ già nữa, thỉnh thoảng ra chơi chui vào phòng bảo vệ làm điếu thuốc..đúng là cảnh nghiện ngập. Nhớ có lần đang lang thang trên hành lang sau khi uống nước ở căng tin, thì bỗng dưng đằng sau có ai đó gọi tên, theo phản xạ tôi quay người lại xem là ai thì thấy cô bạn lớp trưởng lớp bên cạnh chạy đến và đặt vào tay tôi hộp quà màu tím, trông rất đẹp rồi ngượng ngùng đỏ mặt chạy vội đi...tôi ngơ ngác chả hiểu gì cả, bọn học sinh ở trong lớp thò đầu ra nhìn, chỉ trỏ. Bực mình quay xang trừng mắt nhìn thì đồng loạt thụt hết vào...không ngờ mình cũng có uy đến vậy. Mà lạ là hôm nay đâu phải là sinh nhật của tôi đâu mà tặng quà nhỉ, chẳng nghĩ ra được dịp gì cả, người như mình mà cũng được tặng quà cơ đấy, vui nhỉ. Vừa đi vừa thắc mắc không hiểu lí do vì sao, chợt ngẩng mặt lên thì tôi đã bước đến cửa lớp từ bao giờ, không suy nghĩ gì mà cầm luôn hộp quà và bước vào. Bọn trong lớp nhìm tôi bằng con mắt tò mò của tụi nó, nhưng mà cái nhìn tóe lửa phát ra từ yến...lạnh hết sống lưng mới khiến tôi ngao ngán. Ngơ ngác ngồi xuống chỗ của mình, thì thằng kiên cười cười chìa ra trước mặt tôi hẳn hai hộp quà.

_ Ơ..ở đâu ra thế mà mày cũng được tặng quà à - tôi ngây ngô hỏi nó

_ Sáng mới được 2 em lớp D tặng đó, mày được em nào tặng thế..hehe.

_ Ờ..lớp trưởng lớp bên cạnh, mà ngày gì mà tụi con gái lại tặng mình nhỉ - tôi nhìn hộp quà trong ngăn bàn rồi gãi đầu

_ Ngu vãi, nó tỏ tình đó thằng đần, chu cha em H lớp trưởng 9b cũng được đó..hehe

_ Được cái búa, thảo nào mà yến lại như thế, nếu thật vậy thì để tao mang xang trả cho lành

_ Dkm..ngu vừa thôi để thằng khác nó ngu với, mày trả lại thì khác éo gì chửi vào mặt em nó..tốt nhất là cầm đó mang về nhà bóc ra rồi xem trong đó có gì không đã. - thằng kiên gõ vào đầu tôi và bắt đầu giúp tôi thông não.

_ Ờ..ờ..cũng có lí, thôi kệ đi thầy giáo vào rồi kìa.

Buổi học cũng kết thúc trong cái tiết trời mát mẻ của mùa thu, vừa bước ra khỏi cửa lớp thì đã bị yến chặn lại không cho đi tiếp rồi kéo tôi ra sân sau trường.

_ Hộp quà này của ai tặng?

_ Ơ..um..của H lớp trưởng 9b

_ Ghê nha..gái tặng quà một cái là anh giấu nhẹm đi không cho em biết để tiện tán tỉnh chứ gì?

_ Điên à...anh không biết gì hết á, thằng kiên nói thì anh mới biết.

_ Ai mà tin được con trai các anh..hứ

_ Bực rồi đó...đây cầm lấy rồi muốn xé hay vứt đi thì tùy, giờ anh về đây - tôi đặt hộp quà vào tay yến rồi quay lưng bước đi thẳng.

_ Nè..em đùa thôi mà...trông cái mặt kìa - yến giữ tôi lại rồi dí tay vào trán.

_ Mệt quá, lần sau đừng có mà đùa như vậy nữa nghe chưa

_ Biết rồi..mà nè được gái tặng quà anh có thấy thích không?

_ Ờ..ừm...thì..hỏi vớ vẩn không à.

_ Hihi..nhìn là biết liền..vui quá đi chứ.

_ Ừ..vui lắm được chưa?

_ Anh vui nhưng mà có nghĩ đến cản giác của em thế nào không?

_ Lại thế rồi...em vẫn còn nghi ngờ anh à?

_ Um..thôi kệ đi, dù sao thì anh cũng không thoát khỏi lòng bàn tay của em đâu..hihi

Tôi không biết nói gì nữa cả, đưa hai tay lên bẹo má yến rồi vội vàng chạy biến. Cô nàng giận dỗi và dậm chân xuống đất rồi la lên đuổi theo tôi, hai đứa vừa chạy vừa cười đùa vui vẻ. Tôi vẫn cứ hồn nhiên sống trong cái hạnh phúc nhỏ nhoi mà không hề hay biết, cuộc đời của mình sắp bước xang một ngã dẽ khác, bóng tối bủa vây.

Chap 25

Thoáng chốc tôi đã sắp phải đối mặt với kì thi vào 10, mọi thời gian đều dành hết cho việc học. Sáng học chính khoá, chiều ôn văn toán, tối về làm đề cương cứ vậy từ thứ hai đến thứ 7. Thầy cô giáo được dịp nhồi nhét mớ kiến thức vào đầu bọn học sinh chúng tôi, lúc nào trong tâm trí cũng hiện lên đống công thức toán và vài đoạn thơ...thật là khủng khiếp. Nhưng dù sao tôi cũng may mắn hơn tụi khác là không phải chịu áp lực thi vào trường này trường nọ của các bậc phụ huynh, nếu không chắc tôi phát điên lên mất. Người ta càng học càng khá lên, còn tôi thì hoàn toàn ngược lại học trước quên sau, chả thể nhớ được, loạn từ môn này xang môn kia. Những đứa con ngoan trò giỏi thì mang cái bộ mặt đờ đẫn đến lớp, mặc dù đeo cái kính cận dày cộp nhưng cũng không thể nào che dấu được đôi mắt thâm quầng vì thức khuya, ngay cả yến cũng gầy hẳn đi trông đến tội nhưng tôi chẳng thể giúp gì được, một phần vì chẳng có thời gian gặp nhau ngoài giờ học và phần còn lại là thân của tôi cũng chưa lo xong thì lo làm sao được cho người khác haizz. Chả hiểu sao mỗi lần cầm quyển sách văn lên đọc là hai mắt nó cứ rủ xuống, buồn ngủ kinh khủng, quăng ra một xó rồi lôi toán ra làm vì thấy còn chút hứng thú. Mặc dù mẹ hai cùng với hai bác đều có ý muốn tôi thi vào trường chuyên TP nhưng mà với cái lực học của tôi thì có khi cho cầm tài liệu vào phòng thi mà chép cũng chẳng thể nào đỗ được, nên nhanh chóng quyết định đặt luôn nguyện vọng 1 vào cái trường cấp 3 gần nhà mà trang đang theo học vì thấy điểm sàn của nó cũng vừa tầm mà được cái là tiện đi lại.

Sau bao thời gian chờ đợi thì cuối cùng ngày thi cũng chính thức bắt đầu, trong người thấy háo hức xen lẫn hồi hộp nên buổi sáng hôm đó tôi thức dậy từ rất sớm để chuẩn bị mọi thứ đi đến địa điểm thi là cái trường mà tôi đã đăng kí. Trước lúc đi thì yến với trang thay phiên nhau gọi điện chúc thi tốt với may mắn, tôi cũng mong được như thế haizz..xong xuôi mọi thứ, tôi đạp xe ra ngoài đường lớn rồi vào quán nước ở vỉa hè làm một cốc trà đá ngồi nhâm nhi với điếu thuốc trong lúc chờ thằng kiên đến. Đường phố hôm nay đông như mở hội, từng dòng xe cộ tấp lập ngược xuôi, chen lấn và các chú áo vàng tha hồ thổi còi chĩa dùi cui để dẹp ách tắc. Từng tốp học sinh trong tà áo trắng đạp xe dàn hàng nối nhau cười nói ríu rít, một số bậc cha mẹ chở con em mình đến trường thi rồi đứng ở ngoài cổng chờ đợi và hi vọng bọn nó chép được bài mà không bị tóm à nhầm bọn nó làm bài tốt. Ở lớp chỉ có tôi với thằng kiên là đặt nguyện vọng vào trường này còn hầu hết những đứa khác, trong đó có cả yến đều đua nhau lao vào trường chuyên TP là cái trường lấy điểm đầu vào cao ngút trời. Càng đông đứa thi vào đó thì điểm sàn càng được nâng lên cao mà thôi haizz.

Uống hết sạch hai cốc trà đá thì thằng kiên mới chịu vác xác đến, cũng gần đến giờ nên hai thằng đạp xe đi luôn để tới địa điểm thi cho kịp. Cái ngày quái quỷ gì không biết nữa, cứ đi được một đoạn lại tắc, trời thì nóng, khói xe, mùi xăng cộng thêm bụi bay mù mịt khó thở. Nhanh chóng luồn lách lên vỉa hè, chạy tắt qua những con hẻm và cả đi ngược chiều thì mới tới nơi. Gửi xe xong là hai thằng chia tay nhau trong màn chửi bới quen thuộc,mỗi thằng một ngả đi tìm phòng thi và số báo danh. Chen lấn xô đẩy mãi mới mò ra cái tên của mình ở tít trên tầng 3, N.H.M sinh ngày xx tháng 7 năm 1991 số báo danh xxx53 và phòng thi số 13 luôn mới ghê...liệu có đen không biết. Thở phào nhẹ nhõm rồi ngồi lên lan can nhìn ngắm quang cảnh ngôi trường mà có thể mình sẽ theo học, ngắm mãi cũng chán tôi quay qua xem những đứa thi cùng mình mà chả biết đứa nào cả, toàn gương mặt lạ hoắc ở đâu đến không biết nữa, thấy 1 cậu béo cùng tên, cùng họ với tôi luôn đang lúi húi nhét phao vào trong người và cầu khấn may sao đề trúng tủ, nhiều đứa khác thì đang tranh thủ lấy sách ra ôn lại. Tôi chả biết làm gì vì mang mỗi mấy cái bút bi để đề phòng hết mực với thủ sẵn ít tài liệu được giấu trong túi quần cho bằng bạn bằng bè và đặt hết hi vọng ở trong đó.

Giờ thi đã điểm, hai vị giám thị một nam một nữ bước vào phòng viết số báo danh lên đầu từng bàn rồi gọi từng người vào và bắt cởi hết à nhầm bỏ hết sách vở với cặp ở ngoài để tránh gian lận. Yên vị ngồi trong phòng mà tim đập loạn xạ, nhìn quanh vẻ mặt đứa nào cũng hiện rõ sự căng thẳng và lo âu. Bà cô giám thị đứng ở bục giảng đọc nội quy phòng thi, nào là nghiêm cấm coi cóp, nào là không được trao đổi bài với nhớ điền đầy đủ thông tin với mã đê vào tờ giấy thi bla..bla....hăm dọa chán chê thì mới chịu phát đề...Ặc tôi nhìn đề bài mà muốn rớt luôn con mắt xuống, một đống tài liệu dày cộp trong 3 cái túi quần mà chả có cái nào trúng cả, đúng là oái oăm mà, phen này chết chắc chứ chẳng đùa. Mặt ỉu xìu như bánh đa gặp nước cố đảo mắt xung quanh xem có vị cứu tinh nào không để nhờ trợ giúp nhưng quá đen thay là bọn nó đều đang cắn bút và hướng mắt về phía giám thị. Không làm được bài đã bực mình nhưng cũng phải phì cười khi gặp ngay ông bệnh ngồi bàn trên tung xúc xắc để khoanh trắc nghiệm môn ngữ văn, bó tay chịu thua luôn. Thơ thẩn hết đọc đề rồi ngáp mà thoáng cái đã trôi qua nửa thời gian thi khi tờ giấy vẫn chỉ có vỏn vẹn hai chữ "bài làm", hốt hoảng cắm đầu cắm cổ ghi chép. Phần trắc nghiệm thì cứ đáp án nào dài nhất là khoanh còn tự luận thì nghĩ được cái gì viết ra luôn sau khi tia được vài ý của đứa dãy bên cạnh. Được một hồi thì đầu hết cmn chữ không thể bịa thêm được nữa nên đành làm nốt cái kết luận rồi ngồi nuốt nước mắt nhìn kim đồng hồ quay, thầm nghĩ chắc mình bị liệt môn này luôn rồi. Hết giờ, tôi chán nản nộp bài và thất thểu đi ra ngoài, thấy thằng kiên có vẻ chép được nên tươi cười ra mặt, chẳng bù cho tôi.

_ Sao rồi? Chép tốt chứ - thằng kiên cười cười ôm vai bá cổ tôi

_ Chép cái búa ấy, của mày cả đấy - tôi đẩy ra rồi móc đống phao cứu hộ bị sịt quăng về phía nó

_ Hahaa..cho mày chết..về yyy mà học nha con - nó giơ đống giấy lộn lên khua khua

_ Ờ..chắc thế và mày học một mình đi con c.hó.

_ Ấy ấy..tao quên mất, dkm mày mà tạch thì tao học ở đây một mình buồn bỏ mợ

_ Tự tin đỗ rồi cơ à...chiều thi toán nữa đó

_ Hehe..yên tâm tao có người cho chép rồi..mà thôi mày về trước đi giờ tao còn phải đi tạ ơn người đẹp đã cứu mạng tao đã..hehe

_ Cút nhanh trước khi tao điên lên

Nhìn cái bộ mặt cười cười nham nhở của nó càng làm tôi bực thêm, liền đạp cho nó một phát rồi té vội ra lấy xe, mặc kệ nó la ó chửi bới đằng sau. Chán nản về nhà, chẳng thiết ăn uống gì mà leo lên giường luôn định làm một giấc cho thoải mái thì có điện thoại của yến.

_ A..lô

_ hihi..anh làm bài có

_ Um...haizz

_ Sao vậy? Anh không làm được à?

_ Ừ..toàn bịa nên chắc là liệt rồi

_ Híc..vậy giờ sao..em bảo anh học hành chăm chỉ từ trước mà anh có nghe đâu..

_ Thôi...thôi bây giờ anh đã đủ mệt rồi, ngủ đây..bye

Tôi bực bội tắt máy luôn, đã không làm được bài lại còn bị cằn nhằn, quăng luôn cái điện thoại xuống giường rồi nằm úp mặt vào gối, được một lúc lại có người gọi đến. Lấy gối bịt chặt tai lại lăn lộn trên giường mãi, vừa dứt cuộc này là lại đến cuộc khác, bực dọc bắt máy rồi nói như hét mà chả cần quan tâm xem đầu dây bên kia là ai.

_ Lô..gì mà gọi lắm vậy?

_ Ơ..M

_ Ớ..um...trang à có việc gì không?

_ M làm mình sợ quá, làm sao vậy?

_ Chẳng sao đâu, chỉ hơi bực tí thôi.

_ Không nói thì mình cũng biết là M không làm được bài..hihi

_ Èo..đi làm thầy bói được rồi đó

_ hihi...thôi đừng buồn nữa, vẫn còn môn toán chiều nay mà..cố lên, trang tin là M sẽ làm được

_ Ừm..cám ơn trang đã động viên, M sẽ cố hết sức.

_ hihi..chúc M làm bài thật là tốt để có thể học cùng trường với mình

_ Ặc..học cùng trường để bà có nhiều dịp tra tấn tui chứ gì

_ Nghĩ xấu cho người khác là giỏi, mình muốn học cùng trường với M là vì lúc đó sẽ có thêm thời gian để trang được...được..hihi..thôi trang đi nấu cơm đây..M thi tốt nha..bye

_ Àừ..bye

Nói chuyện với trang xong, thấy trong người thoải mái hơn đôi chút, dù sao vẫn còn chút hi vọng để cố gắng, mới có một chút khó khăn mà đã bỏ cuộc ngay thì thật là vô dụng và hèn nhát. Tự trấn an mình rồi bật dậy, tắm rửa cho tỉnh táo và kiếm cái gì đó bỏ vào bụng, có thực mới vực được đạo. Ăn xong, nhanh chóng leo lên phòng để tụng đống công thức toán học, đúng là nước đến chân mới nhảy nhưng đành phải chấp nhận còn hơn là đứng yên chịu chết. Làm điếu thuốc cho nhẹ người và có vẻ như khi tâm trạng thoải mái thì chữ nó dễ vào đầu hơn thì phải, kết quả chỉ sau 1 hồi là tôi đã đọc thuộc lòng đống công thức khó nhằn. Cũng sắp đến giờ phải có mặt ở trường để thi môn cuối, tôi chuẩn bị vài thứ đồ như thước kẻ, bút, máy tính, giấy nháp..đáp hết vào cặp rồi xuống dắt xe đi. Đang đứng đợi thằng kiên ở chỗ cũ thì yến lại gọi

_ Anh nghe

_ Um..anh này vừa nãy tại em lo cho anh quá nên mới cư xử như vậy...anh đừng giận em nha.

_ Không..em nói đúng mà..giận gì chứ ngốc.hìhì

_ hihi..em biết rồi, lát nữa anh cố gắng làm bài thật là tốt nha...(Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) để bù cho môn văn.

_ Ừ..anh biết mình phải làm gì mà...em cũng phải làm thật tốt đó.

_ Vâng...thôi chết! Mẹ đang đợi em ở dưới nhà để đưa đi thi...mải nói với anh mà quên mất tiêu luôn..hihi..bye...yêu anh..chụt...

_ Um..bye..anh cũng vậy.

Có thêm chút động lực thúc đẩy khiến tôi thấy hào hứng hơn hẳn, và lòng chợt nhẹ nhõm khoan khoái vô cùng như vừa mới giải toả được mọi khó chịu. Bước vào phòng thi lần này còn hồi hộp hơn cả lúc sáng, gánh nặng đổ hết lên môn này, dù sao cũng phải cố gắng để đương đầu với những bài toán hóc búa. Nỗ lực là thế nhưng kết quả thì không được như ý muốn, mới làm được 80% chưa biết đúng sai thế nào. Nghi lại tạch lắm, học dốt nó khổ thế đấy, đã cố gắng hết sức và chỉ có thể hi vọng vào may mắn để những đứa khác làm kém hơn mình, hơi đểu tí nhưng mà no lại là sự thật.

Tháng ngày chờ đợi kết quả, tôi về quê thăm hai bác, cũng là dịp để đến thắp hương lên phần mộ của ba và mẹ. Nỗi đau đã nguôi ngoai bớt đi phần nào, chỉ còn giây phút lặng người nhớ lại những kí ức. Trong thời gian ở đây, tôi giúp hai bác làm đồng, nhổ cỏ rồi quốc đất...đủ thứ việc của nhà nông, dẫu mệt nhưng bù lại tôi lại có được cái không khí gia đình ấm áp trong mỗi bữa cơm rau, được ở cạnh những người thân của mình, được họ chăm sóc và yêu thương, chỉ đơn giản là vậy nhưng với tôi đó lại là một niềm vui thực sự. Ở nơi đây tôi thấy lòng mình thanh thản vô cùng, quả không sai khi nói chẳng nơi đâu bằng quê hương. Có điện thoại của thằng kiên báo là nó đã đỗ và tôi cũng đã may mắn lọt qua khe cửa hẹp với số điểm vừa bằng mức sàn, quá đỗi ngạc nhiên và vui sướng. Tối hôm trước khi phải lên trường tập trung, bác trai thịt một con gà trống to để làm mâm cỗ cúng tổ tiên, đúng là gà quê có khác ngon hết xẩy, đã vậy bác gái còn bắt tôi mang theo đủ thứ hoa quả do nhà trồng...xách muốn rụng tay.

Ngày tập trung ở trường, học sinh nô nức kéo nhau đi trong không khí vui tươi, tôi cũng vậy...sau bao nhiêu cố gắng và chút may mắn thì tôi cũng đạt được nguyện vọng của mình. Thằng kiên được vào lớp chọn vì điểm thi đầu vào của nó cao ngất ngưởng, công nhận thằng này chép tốt, còn tôi thì vào lớp bình dân, cũng tốt còn hơn là tạch. Yến và phương với sức học của mình thì cũng đã đỗ vào trường chuyên TP, mọi người đều đạt được kết quả như ý muốn. Cũng do khác trường với trái lịch học nên tôi và yến có rất ít thời gian gặp nhau, một tuần thì chỉ có chủ nhật là rảnh rỗi nên được đi chơi nhưng được cái là ba mẹ yến hay gọi tôi đến ăn cơm và cũng biết chuyện của hai đứa, có nhắc nhở không được ảnh hưởng đến việc học nhưng may sao hai bác không ngăn cấm. Vẫn nhớ vào một buổi cuối tuần, tôi lại xang nhà yến chơi như thường lệ và tình cờ đúng hôm có giỗ, tôi được giao nhiệm vụ thịt con gà để làm lễ. Ặc, đúng là đánh đố vì tôi mới chỉ được xem thôi chứ có bao giờ được thực hành đâu nhưng chả dám từ chối nên đành ngậm ngùi đi ra sau nhà tìm vật thí nghiệm. Loăng quăng lục tung cái nhà bếp mà không tìm thấy con dao nào vừa tầm để cắt tiết, chợt nhớ đến con dao găm của chú L tặng liền lấy ra vì lúc nào tôi cũng mang theo ở trong người. Éo có ai giữ chân con gà cho, hai mẹ con yến thì đi chợ còn ba của cô nàng thì xang hàng xóm đánh cờ...đùa mình chắc. Hết cách nên đành một chân giẫm lên 2 cánh, chân còn lại giữ chặt hai chân của con gà và xoẹt, dao rất sắc. Không may nên máu bắn tung tóe lên mặt với cái áo sơ mi trắng mới mặc được có hai lần từ lúc may tới giờ, cố chịu để giữ chặt con gà không cho nó giẫy mà quái lạ là chảy hết tiết mà vất ra một góc để đi vào nhà lấy nước sôi khi quay ra đã thấy nó hồn nhiên chạy lăng xăng khắp nơi, lại phải đuổi bắt rồi đập cho nó một phát chí mạng. Vật lộn với con gà mãi mới xong, lục phủ ngũ tạng không biết làm nên vứt vào một chỗ tí nữa bảo người khác làm...bắc nồi lên luộc gà rồi tranh thủ đi rửa cái mặt toàn tiết gà trông như sát thủ vừa giết người không bằng.

Mãi thì hai mẹ con yến mới đi chợ về, tôi chạy ra xách đồ phụ mang vào bếp.

_ Anh làm gì mà áo toàn máu thế kia... - yến lo lắng tưởng đó là máu của tôi

_ Èo..tiết gà nó bắn lên ấy mà.

_ Hihi..thế mà em cứ tưởng

_ Um...thôi để anh về nhà tắm rồi thay luôn, chứ vậy khó chịu lắm

_ Thôi..anh cứ tắm ở đây luôn rồi lấy quần áo của bố em mặc cũng được..hihi

_ Èo..làm vậy sao được

_ Đi..đi nhanh lên..giờ mà vẫn còn ngại à

_ Đúng đấy cháu, không sao đâu - mẹ yến ở dưới bếp nói vọng lên

_ Dạ...vâng ạ

_ hihi..để em đi lấy đồ cho

Tôi gật đầu rồi theo yến lên tầng, sau khi tắm xong tôi được mặc một cái quần soóc với cái áo thun ngắn tay rộng thùng thình khiến yến che miệng cười khúc khích làm tôi ngượng chín mặt, gãi đầu gãi tai và nhanh chóng bước xuống bếp. Mẹ yến quay qua nhìn, gương mặt thoáng ngạc nhiên và nhìn chằm chằm vào hình xăm trên hai cánh tay tôi, khẽ nhíu mày rồi im lặng quay vào nấu tiếp. Lúc này thì tôi mới biết là mình để lộ hình xăm vì toàn mặc áo dài tay, haizz không biết có sao không nữa nhưng mà thấy lo quá. Một lúc sau ba yến cũng về và chịu trách nhiệm khấn vái, không có việc gì làm nên tôi ra trước cửa ngắm mấy con cá vàng thì mẹ yến cũng đi ra rồi nói về chuyện tôi xăm hình, vì lâu quá không nhớ rõ Chi tiết nhưng đại loại là khuyên nhủ tôi về cuộc sống và học sinh mà đã vậy thì không hay chút nào...rất nhiều nhưng tôi chỉ ậm ừ dạ vâng. Và từ hôm đó ba mẹ yến đã "chú ý" đến tôi nhiều hơn haizz

Cuộc sống vẫn êm đềm trôi qua cho tới khi tôi bước vào học kì hai của lớp 10, càng ngày tần suất mẹ hai gọi điện về thăm tôi càng ít đi, trước thì một tuần 2 đến 3 lần nhưng giờ thì có tháng chỉ có duy nhất một cuộc. Mới đầu tôi cũng chỉ nghĩ là mẹ hai bận rộn công việc nên không có thời gian rảnh, nhưng 2 tháng nay mẹ hai không hề có tin tức gì cả. Tôi đã cố gọi rất nhiều lần nhưng đều không liên lạc được, trong lòng thất vô cùng bất an và lo lắng nên tôi đã đi khắp nơi tìm hỏi thăm tin tức từ những người bạn hàng của mẹ hai nhưng đều nhận được cái lắc đầu, tôi đến công ty thì hết sức ngạc nhiên vì thấy đóng cửa và có dấu nghiêm phong ở ngoài. Không hiểu có chuyện gì đang diễn ra ở đây nữa, chợt nhớ ra có một chị làm thư kí cho mẹ hai, tôi liền lấy máy ra rồi gọi.

_ Alo...ai đấy ạ?

_ Chị V à..em M đây

_ Ơ M..gọi chị có việc gì vậy?

_ Dạ chị có liên lạc được với mẹ hai của em không với vì sao công ty lại bị nghiêm phong ạ?

_ Um..thì..không có gì đâu em

_ Chị đừng dấu, em có còn là con nít nữa đâu...có gì chị cứ nói đi

_ Um..M này..mẹ em muốn chị giấu không cho em biết chuyện này nhưng đến nước như vậy rồi thì chị nghĩ em nên biết..em chuẩn bị tâm lí nha..haizz

_ Vâng..chị nói đi em nghe

_ Um...2 tháng trước, mẹ em bị trục xuất vế bước và đang bị công an kinh tế tạm giam để điều tra...họ tịch thu hết mọi giấy tờ, hoá đơn, chứng từ và nghiêm phong luôn công ty.

_ ........

_ Mẹ hai em bắt chị phải dấu không cho em biết....cũng may mà căn nhà đang ở đứng tên em nên họ không tịch thu đó, mọi tài khoản ngân hàng đã bị đóng băng hết...hức..hức

_.....

_ M.....M..em còn ở đó chứ...

_ À..dạ..tại sao mọi chuyện lại ra nông nỗi như vậy?

_ Phức tạp lắm em à...giờ chị đang tìm mọi cách để giúp mẹ em...nên em cứ yên tâm đi

_ Vâng em cảm ơn chị...mà mẹ hai em giờ đang vị tạm giữ ở đâu ạ để em đến thăm.

_ Ở yyy nhưng mà họ không cho ai vào thăm đâu vì đang trong thời gian điều tra...em nghe này, bây giờ em phải hết sức bình tĩnh...mọi chuyện để chị lo

_ Vâng...

_ Um...thôi em nghỉ ngơi đi, chị phải đi có việc rồi, có tin tức gì thì chị sẽ thông báo cho em sau

_ Dạ...chào chị

Tôi đứng sững, vẫn chưa thể tin điều đó là sự thật...tại sao mẹ hai lại bị công an bắt? Như vậy là sao?

Chap 26

Đâu là điểm dừng cho cái cuộc đời chết tiệt này của tôi đây, phải chăng chết là hết...có lẽ là như vậy. Chỉ muốn có một cuộc sống bình thường như bao đứa trẻ khác, nhưng tại sao sóng gió cứ liên tiếp ập đến....chẳng thể nào biết được số phận mình sẽ trôi dạt theo hướng nào. Tưởng chừng như hạnh phúc đang nằm trong tầm tay, tương lai rộng mở thì cũng là khi nghe tin dữ của mẹ hai, mọi thứ trước mắt tôi sụp đổ hoàn toàn, rời rụng chân tay rồi xuống dựa lưng vào tường, buông xuôi tất cả và ngước đôi mắt cay xè lên nhìn bầu trời mây đen giăng kín, tâm hồn của tôi lúc này cũng tăm tối như vậy. Trong căn nhà lạnh lẽo, chỉ còn tôi cô độc một mình bước đi như kẻ mất hồn, tâm trí rối bời chẳng còn biết mình phải làm cái gì vào thời điểm này...bế tắc xen lẫn với nỗi bất an đến tột cùng, chợt lòng nóng như lửa đốt, dự cảm có điều chẳng lành sắp xảy đến, liên tục kiểm tra điện thoại để chờ một cuộc gọi nhưng đáp lại chỉ là sự im ắng đến nghẹt thở...ngồi chờ đợi trong vô vọng, cố gắng tự trấn tĩnh bản thân để gieo cho mình hi vọng

"mẹ sẽ không sao đâu"

"mẹ sẽ không sao đâu"

"chỉ là nhầm lẫn thôi"

"nhầm lẫn"

"mọi thứ sẽ ổn thôi"

.......

Chỉ cần một tiếng còi xe máy thôi cũng đủ làm cho tôi giật thót rồi vội vã cầm điện thoại lên nhìn...vẫn là màu đen. Đã mấy ngày dài lê thê trôi qua, chẳng thể nào ngủ nổi, cứ hễ nhắm mắt lại là những cơn ác mộng khủng khiếp lại hiện ra...vẫn không hề có thêm tin tức gì cả. Dường như sức chịu đựng và chút kiên nhẫn nhỏ nhoi cuối cùng cũng đã hết, nếu chờ đợi thêm giây phút nào nữa thì tôi phát điên lên mất. Chả cần nghĩ ngợi gì thêm mà lao nhanh đến trụ sở công an là cái nơi đang tạm giữ mẹ hai của tôi ở trong đó. Nhưng đúng như lời chị V đã từng nói, họ không cho vào gặp mặc dù tôi đã xin xỏ, năn nỉ rất nhiều thiếu nước là quỳ xuống lậy nữa thôi...suốt mấy tiếng đồng hồ đứng ở trước cổng, những người đi ra vào qua đó luôn nhìn tôi bằng ánh mắt tò mò, họ thương hại, đó là thứ mà tôi căm ghét nhất. Dù cho có làm sao đi chăng nữa nhưng không bao giờ, không một ai được phép thương hại...nó như một sự sỉ nhục với tôi vậy. Nhưng so với hoàn cảnh hiện tại thì điều đó chẳng còn quan trọng nữa, phải cố gắng nhẫn nhịn chịu đựng tất cả để đứng yên ở đây mà chờ đợi một điều gì đó ngay chính bản thân cũng chẳng biết nó là gì, một phép màu chăng?. Giờ tan tầm đã điểm, là lúc mọi người chở về căn nhà của họ, nơi những người thân đang mong ngóng để đoàn tụ và cùng nhau vui đùa...còn tôi thì sao? người thân của tôi đang ở trong kia, chỉ cách vài bức tường nhưng tôi cảm thấy quá xa. Bọn họ ngó nghiêng bàn tán rồi nhanh chóng lướt qua tôi, có vài cô bác còn đứng lại khuyên nhủ về nhà vì làm thế cũng không giải quyết được vấn đề gì. Có thể đúng nhưng họ đâu biết rằng ngoài cách này thì tôi còn biết làm gì, họ về nhà với gia đình còn tôi thì còn ai để mà về, căn nhà lạnh lẽo...tâm trí rối bời, tự hỏi liệu ai có thể giúp được tôi vào lúc này đây?. Khi mà đèn đường đã bừng sáng cũng là lúc tôi lững thững dắt con xe đạp chết tiệt bục lốp đi trên đường, từng bước chân nặng nề, chợt thấy mình quá nhỏ bé và cô độc giữa dòng người đông đúc. Trống trải, lạc lõng và rồi nước mắt cứ trào ra trong vô thức. Căn nhà quen thuộc, tối om chỉ có ánh đèn đường hắt vào...tôi thất vọng quăng cái xe xuống sân rồi ngồi xụp xuống trước cửa, hướng đôi mắt mệt mỏi ra cổng như chờ đợi một phép màu nào đó mang mẹ hai quay trở về. Trên cuộc đời này chả hề tồn tại bà tiên hay ông bụt như trong mấy câu truyện cổ tích dành cho tụi con nít, chỉ có ác quỷ đội nốt người mà thôi....Tôi ngồi trong màn đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng vang lên những tiếng chuông điện thoại ngân dài nhưng đâu phải cuộc gọi mà tôi cần và mong ngóng bao lâu nay. Mặc kệ, tôi cứ ngồi như vậy bên khói thuốc...đốm lửa đỏ heo hắt trong góc tối...không gian tĩnh lặng, chỉ có tiếng còi xe, tiếng của người bán dạo ở đằng xa. Tôi yêu bóng tối vì khi ở trong đó sẽ chẳng có một ai có thể thấy tôi yếu đuối, dường như chẳng hề tồn tại....căm ghét mọi thứ ngay cả chính bản thân, luôn lệ thuộc vào người khác, phải đày đọa mình để thấy dễ chịu hơn...từng cú đấm mạnh hết sức nhằm thẳng vào bức tường, mỉm cười chua chát nhìn những giọt máu từ từ nhỏ từ tay xuống nền nhà. Và rồi chợt có chút ánh sáng của hi vọng lóe lên ở trong đầu, liền vội vàng nhấc điện thoại ra gọi, chỉ có người đó mới có thể giúp được mẹ hai vào lúc này.

_ Tưởng mày quên mất ông già này rồi..hahaa

_ Cháu chào chú...

_ Thôi chào hỏi cái đếch gì, có việc gì thì nói tao nghe coi

_ Dạ...giờ cháu chỉ còn biết có chú để có thể nhờ vả

_ Vòng vo..nói nhanh

_ Vâng..mẹ hai cháu..đang..đang bị công an tạm giữ...cháu rối quá..không biết làm gì cả..

_ Trời..thằng đầu đất, việc lớn như thế thì phải báo tao ngay chứ..dính vào vụ gì? Đang bị giữ ở đâu? Lâu chưa?

_ Dạ..tại bất ngờ quá...cháu..chắc là liên quan đến kinh tế ạ, bị công an xxx giữ ở trụ sở được gần tuần nay rồi.

_ Chậc..chậc..kinh tế à, hơi rắc rối đấy, nếu là hình sự thì đơn giản...rồi lát nữa tao đặt vé máy bay chuyến sớm nhất ra ngoài này..

_ Vậy có phiền chú quá không?

_ phiền cái búa à...giờ mày cứ sinh hoạt bình thường đi, kiểu gì bọn cớm nó cũng để ý đến mày...tránh rắc rối thêm thì cứ làm vậy đi.

_ Dạ vâng....trăm sự cháu xin nhờ tất ở chú...

_ Ừ..nghỉ ngơi đi..tao thấy giọng mày có vẻ mệt mỏi lắm...cố giữ gìn sức khỏe thì mới có sức để lo cho mẹ hai mày chứ.

_ Vâng...

_ Ừ..thôi tao đi đặt vé đây..bao giờ về tới nơi tao điện

Tút..tút..tút..

Chú L nói xong cúp máy ngay, chẳng biết chú có giúp được vụ này không nữa, nếu mà chú bó tay thì tôi thực sự hết cách. Đầu óc tôi đột nhiên đau như búa bổ, hai mắt không mở nổi ra nữa, mọi thứ quay cuồng rồi cả cơ thể đổ xuống...do áp lực tâm lí và mấy ngày không ngủ với ăn uống thất thường nên tôi bị ngất đi vì tụt huyết áp. Mãi đến tận chiều tối ngày hôm sau thì tôi mới tỉnh, khẽ mở mắt ra thì đã thấy mình ở trong viện, chết tiệt sao vẫn lại chỗ này haizz...bên cạnh tôi là thằng kiên và yến. Nghe thằng kiên nói lại là vì thấy tôi mấy ngày nay nghỉ học với lại không nghe điện thoại nên nó lo lắng đến nhà và phát hiện ra tôi đang nằm bất tỉnh ở góc phòng rồi vội vã đưa tôi vào viện. Hai người này bắt đầu màn tra hỏi, tôi cũng đành kể hết mọi việc, thấy nhẹ nhõm hơn đôi chút.

_ Chuyện lớn vậy mà mày còn định dấu hả? - thằng kiên tát vào đầu tôi mà chẳng quan tâm tôi đang là bệnh nhân

_ Kiên..anh M đang bệnh mà...vậy giờ sao? Anh đã tìm được cách giải quyết chưa? - yến đánh vào vai thằng kiên rồi quay xang lo lắng nhìn tôi

_ Um..giờ chưa biết thế nào cả...nhưng hai người có thể để mình yên tĩnh một lúc được không?

Yến và thằng kiên thấy tôi nói vậy thì cũng không gặng hỏi gì thêm nữa và chỉ dặn dò vài câu rồi đi luôn ra ngoài. Quá mệt mỏi, chẳng muốn nói chuyện với ai cả...một mình yên tĩnh khiến tôi dễ chịu hơn. Tự hỏi không biết giờ này ở trong đó mẹ hai có bị tra khảo hay không? Căn bệnh tim quái ác liệu còn hành hạ người mẹ đáng thương của tôi nữa không?...tôi nhớ mẹ hai vô cùng, nhưng phải làm sao bây giờ...mọi thứ lại rơi vào trong bế tắc. Sau khi mang cơm cho tôi thì yến phải về nhà ngay vì bị gọi về. Một lúc sau khi tôi đang thơ thẩn với những suy nghĩ để tìm cách làm sao giải quyết tình hình hiện tại thì bỗng có tiếng mở cửa, giật mình quay ra thì thấy trang bước vào.

_ M đã đỡ hơn chưa? - trang mỉm cười đặt túi hoa quả lên bàn rồi ngồi xuống bên cạnh giường bệnh của tôi

_ Um..ổn rồi, mà sao trang biết M ở đây mà vào.

_ Ổn thật không đó, mặt xanh lè mà còn nói cứng. Những việc mà trang quan tâm thì tất nhiên trang sẽ biết, (Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) chứ đâu như tên ngốc này suốt ngày thấy vào viện...hihi

_ Um...

_ Hihi..à vì việc gì mà M lại nghỉ học mấy ngày liền và phải vào đây?

_ À..thì mấy việc linh tinh thôi, mà sao trang biết M nghỉ học, theo M nhớ không nhầm thì hai đứa học trái buổi mà.

_ Ừ..thì tại..bí mật..hihi..thôi để trang gọt hoa quả cho M - trang đột nhiên lúng túng làm rơi cả con dao xuống nền nhà.

Bày đặt bí với chả mật, tôi không gặng hỏi vì không thích ép buộc ai cả, họ muốn thì sẽ nói còn không thì thôi, đó chẳng phải việc của mình, biết nhiều quá chẳng bao giờ tốt cả. Lát sau trang có điện thoại, nghe xong thì chào tôi và không quên bài ca muôn thuở là giữ gìn sức khoẻ...tôi nhìn theo bóng dáng nhỏ nhắn kia rồi tự hỏi tại sao những lúc ở cạnh trang, tôi lại thấy mình có cảm giác rất lạ, nhẹ nhõm và chút gì đó ấm áp...thật nực cười chả hiểu thế nào nữa nhưng tôi nhanh chóng dẹp mớ suy nghĩ đó xang một bên vì lúc này không phải lúc nghĩ ngợi linh tinh, còn rất nhiều việc cần hơn. Nằm thêm lát nữa, do tác dụng quen thuộc của thuốc an thần khiến tôi chìm vào giấc ngủ nhanh chóng. Chỉ thức dậy khi có tiếng chuông điện thoại reo của chú L gọi, nghe xong tôi vội vàng thay quần áo rồi ra thanh toán viện phí và bắt xe ôm về nhà, chú đang đợi ở đó. Sau đó hai chú cháu vào trong phòng khách ngồi nói chuyện.

_ M này chú đã nhờ người quen giúp tìm hiểu và được biết tình hình mẹ hai cháu rất xấu.

_ Xấu là như nào hả chú...cháu lo quá..

_ Haizz chắc chắn một điều là mẹ hai cháu sẽ phải ngồi tù...

Như sét đánh ngang tai, tôi sững người như không tin vào sự thật khủng khiếp vừa nghe, tại sao mọi chuyện lại thành ra như vậy chứ?. Tôi không biết nhiều về việc làm ăn của mẹ hai nhưng cũng hiểu là có gì đó mờ ám nhưng không ngờ lại có kết cục như vậy.

_ Chú..chú có...cách nào để cứu vãn tình hình không?

_ Liên quan đến kinh tế thì tiền mới giải quyết được...nhưng chỉ có thể giảm nhẹ án đi thôi

_ Vâng...cần bao nhiêu ạ...chỉ cần giúp được mẹ hai thì dù cho bán cả căn nhà này cháu cũng đồng ý.

_ Um..chú hiểu mày là thằng có hiếu, mày còn nhỏ chưa hiểu hết được cái xã hội này nó phức tạp thế nào đâu...haizz vụ này tốn kém lắm...vậy đi bây giờ mày có bao nhiêu.

_ Dạ..mẹ hai thường gửi tiền vào tài khoản cho cháu mà cháu ít khi đụng đến nên chắc cũng có vài chục...liệu có đủ không chú.

_ Um...thôi được rồi, mọi chuyện để tao lo còn tiền đó để đi lo chè thuốc được rồi...nghe chú nói này, việc đã như vậy thì mày phải mạnh mẽ lên, yếu đuối chỉ làm cho người khác khinh thường.

_ Vâng cháu hiểu

_ Tốt...bây giờ bắt tay vào việc thôi, đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn.

Tôi nhìn chú rồi gật đầu, đôi lúc ta cũng phải học cách chấp nhận số phận dù cho nó nghiệt ngã đến mức nào đi chăng nữa. Những ngày sau đó tôi và chú L chạy đôn chạy đáo đi lo việc, học hành tạm gác qua một bên cho dù giáo viên chủ nhiệm liên tục gọi điện và đến tận nhà nhưng tôi đều tránh mặt. Muốn đuổi học thì đuổi, việc đó chẳng còn ý nghĩa gì với tôi vào lúc này cả. Chợt nhớ ra là ngày trước mẹ hai thỉnh thoảng dẫn tôi đi ăn cùng với mấy ông quan chức trong thành phố, cũng thân thiết nên tôi liền đến đó để nhờ vả xem thế nào nhưng ai ngờ lần nào cũng phải thất vọng quay về. Bọn họ xua đuổi tôi như đuổi tà vậy...thật nực cười khi mới đây còn bác bác cháu cháu nhưng khi hết giá trị lợi dụng thì ngay lập tức thay đổi thái độ, ngoảnh mặt làm ngơ xem như không hề quen biết. Chết tiệt dẫu sao họ cũng đã hợp tác với mẹ hai trong nhiều thương vụ mờ ám nên sợ liên lụy ảnh hưởng đến "cái ghế" mà họ đang ngồi, cố gắng che đậy cái bản chất đen tối. Chỉ vì mấy đồng tiền mà họ có thể làm tất cả, dẫm đạp lên nhau mà sống...và tình người là thứ không hề có trong từ điển của họ. "Lương tâm không bằng lương tháng", chẳng thể trông ngóng vào họ được nữa mà chỉ còn biết hi vọng vào chú L. Ngày xử án đã gần kề mà mọi thứ càng trở lên xấu đi khi mà tất cả tội trạng đều đổ hết vào mẹ hai, đúng là họa vô đơn trí. Họ đùn đẩy, trối bỏ mọi tội lỗi để có người gánh tội thay...họ mặc trên người bộ áo vét lịch lãm, đi trên những chiếc xe ô tô bóng loáng sang trọng, người ngoài thật khó có thể nhận ra bản chất đen tối ở bên trong con người của họ...nhẫn nhịn khi không làm được gì nhưng sẽ có một ngày tôi phải trả lại cho họ gấp bội những thứ họ đã gây ra, nhất định là thế...mối thù khắc cốt ghi tâm, tôi sẽ làm cho bọn chúng thê thảm và phải ước là mình đừng sinh ra trên cõi đời này.

Cuối cùng thì giây phút quyết định cũng đã đến, ngày toà tuyên án cái ngày định mệnh đã làm thay đổi cả cuộc đời của tôi, khi viết những dòng này là bao kí ức lại hiện về, nước mắt khẽ rơi ướt nhòe đôi mắt và không bao giờ có thể nào quên được buổi sáng hôm ấy, tôi cùng với mọi người đến đó từ rất sớm. Những người dân quanh đó kéo tới rất đông vì hiếu kì, lát sau thì xe chở phạm nhân đi đến và dừng ngay trước cửa hội trường nơi xét xử, một anh công an cầm chìa khoá để mở cửa xe rồi cùng bốn người nữa dẫn mẹ hai đi vào trong, trên tay họ cầm dùi cui chĩa ra để dẹp đám đông đang vây kín xung quanh, người ta bàn tán chỉ trỏ như là biết hết mọi chuyện vậy.

_ Đáng đời..phen này tù mọt gông

_ Nghe nói buôn ma túy thì phải..trông mặt hiền thế mà kinh thật.

_ Không phải đâu hình như là buôn hàng lậu qua biên giới..

_ Làm ăn cả xang bên nước ngoài nữa cơ mà, mới bị trục xuất về đó...vụ này tù chục năm là ít.

_ Cho chừa, phạt thật nặng tay vào.

_ Mụ này là giám đốc công ty xuất nhập khẩu ở xxx đây mà...ngày nào tôi chẳng gặp, làm ăn phi pháp thảo nào mà giàu có nhanh thế.

_ Chắc kia là chồng với con của mụ...phen này thì sạt nghiệp.

........

Những thứ họ phun ra càng xát thêm muối vào nỗi đau của tôi, chỉ muốn lao nhanh đến đập cho bọn họ một trận cho hả cơn giận trong người. Thấy người mẹ thứ hai của tôi tiều tụy đi nhiều quá, hai má hóp lại lộ rõ gò má xanh xao...những nếp nhăn in hằn trên trán, những sợi tóc bạc đã lốm đốm trên mái đầu. Mặt cúi xuống chẳng dám nhìn một ai hết...khiến tôi không kìm được nước mắt, bác gái đứng bên cạnh ôm chặt lấy tôi rồi khóc nức nở...thương tâm vô cùng. Mẹ hai ngước lên nhìn tôi và nở nụ cười gượng gạo, lắc đầu cùng với đôi mắt đã đỏ hoe từ bao giờ rồi lướt nhanh qua. Tôi chẳng thể làm gì hết, quá vô dụng, đành buồn bã ngồi đằng sau nhìn mẹ hai đứng trước vành móng ngựa, phía trên là bồi thẩm đoàn, một bên là luật sư, bên còn lại thuộc về viện kiểm soát nhân dân. Họ tranh luận chất vấn nhau trong thời gian rất lâu...tai tôi ù đi không thể nghe rõ được hết chỉ biết rằng mọi thứ như đang chống lại mẹ hai, chết tiệt thật. Tòa tạm nghỉ trước giờ tuyên án là lúc tôi được gặp mẹ sau quãng thời gian xa cách, hai mẹ con ngồi trong căn phòng nhỏ xung quanh là mấy vị công an đứng đó, tôi ngồi cạnh bên nắm chặt tay mẹ hai như sợ chỉ cần nới lỏng ra thì mẹ sẽ rời xa tôi. Không ai có thể mở lời được, chỉ có nước mắt và nỗi đau bao trùm...khi tĩnh tâm hơn thì mẹ hai mới nghẹn ngào cất tiếng.

_ Mẹ..mẹ..xin lỗi con...huhuu - mẹ hai ôm mặt khóc nức nở

_ Đừng khóc nữa mẹ...như vậy con đau lắm đó..người có lỗi là con..vì quá vô dụng đã không thể giúp gì được nên để mẹ ra cơ sự như vậy.. - tôi ôm mẹ hai vào lòng để cảm nhận tình mẫu tử trong giây phút ngắn ngủi

_ Không..tất cả là do mẹ..do mẹ hết...khiến con lại phải chịu khổ rồi..hức..hức

_ Mẹ đừng nói vậy...đã đến nước này thì mấy thứ đó đâu còn quan trọng nữa...mẹ không có tội nên sẽ chẳng sao hết

_ Không đâu con à, mẹ làm điều sai trái nên phải gánh lấy hậu quả...nếu...chỉ là nếu mẹ phải vào tù thì con.....

_ Không..không thể nào có chuyện đó...mẹ sẽ chẳng sao hết..

_ Con trai ngoan nghe mẹ nói này, chấp nhận sự thật và đừng lo gì cho mẹ cả mà hãy cố gắng tự chăm sóc bản thân, học hành thật giỏi để có một cuộc sống tốt hơn...hứa với mẹ đi...

_ Dạ...co..con hứa

_ Mẹ tin ở con, sao cái mặt lại ỉu xìu như vậy không tốt chút nào cả...mạnh mẽ lên con, cứ coi như mẹ đi du lịch một thời gian ấy mà..hihi - mẹ hai đưa đôi tay gầy đang bị còng lại lau nước mắt cho tôi

_ ....

_ Thôi được rồi, bây giờ con ra gọi chú L và hai bác vào đây mẹ có chuyện muốn nói

_ Nhưng...

_ Nghe lời mẹ đi...cứ làm như không bao giờ được gặp mẹ nữa không bằng..hihi

_ Dạ...

Tôi buồn bã đứng dậy nhìn mẹ hai một lúc rồi đi ra ngoài gọi chú L vào...tôi phải đứng ngoài nên không thể nghe được cuộc nói chuyện ở trong đó.....yến, thằng kiên và trang đứng bên cạnh cố an ủi, động viên tôi, phải gồng mình lên chịu đựng nỗi đau, cố tỏ ra mạnh mẽ. Chết tiệt thật, thời gian trôi đi nhanh quá và cuối cùng cũng đến lúc mọi thứ ngã ngũ. Yến ngồi bên cạnh hồi hộp, lo lắng nắm chặt lấy tay tôi...cả hội trường im lặng khiến tôi có thể cảm nhận rõ từng nhịp đập của cơ thể, tiếng kim đồng hồ, tiếng thở gấp gáp...Rồi vị chủ tọa sau một hồi thương thảo đã đứng dậy đọc quyết định....các tội danh được thành lập, chốn thuế, khai khống hoá đơn chứng từ...gian lận thương mại nhưng xét thấy nhiều tình tiết để có thể giảm nhẹ mức án.

"Toà tuyên án bị cáo N.T.XX bị kết án 5 năm tù và nộp phạt....tịch thu tài sản vì tội.....hiệu lực thi hành án bắt đầu từ ngày...."

6 năm là quãng thời gian quá dài, liệu tôi có thể chịu đựng được nỗi nhớ mẹ không? sau khi chủ toạ đọc xong quyết định của toà án thì mẹ hai nhanh chóng bị dẫn đi. Tôi vẫn ngồi im trên ghế, con tim đau đớn quặn thắt từng cơn, hai cái chân chết tiệt run rẩy khiến tôi không thể đứng dậy được, chỉ biết rương mắt lên nhìn hình bóng mẹ hai bước đi xa dần, xa dần và ngoảnh lại nhìn tôi cười rồi lẫn vào trong đám đông đang chen lấn xung quanh. Bỗng giật mình, vội vã đứng dậy, lao nhanh về phía trước, tôi vấp phải chân ghế và ngã nhào xuống nền nhà, tự nguyền rủa bản thân vì quá vô dụng rồi nước mắt trào ra, tôi gào thét gọi mẹ...nhưng quá muộn, người mẹ thứ 2 của tôi đã bị đưa lên xe và chở đi thụ án. Tôi chạy theo rồi bất lực khuỵ gối xuống trước cổng rồi gào thét thảm thiết trong vô vọng đến khàn cả tiếng. Người dân xung quanh, bọn họ nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại, tôi căm thù ánh mắt đó...thật kinh tởm và chẳng bao giờ quên được, ngay cả trong giấc mơ...nó ám ảnh tôi mãi về sau. Mặc cho mấy người kia hết lòng khuyên nhủ nhưng tôi vẫn vậy, mặc kệ tất cả để quỳ ở đó như tự đày đọa bản thân để thấy dễ chịu hơn. Chú L tiến tới chỗ tôi rồi nói

_ Xin phép anh chị...CHÁT...

Chú L tát thật mạnh vào mặt tôi, khiến tôi ngã nằm ra nền nhà, trên má in rõ nốt 5 ngón tay đỏ ửng, đau lắm nhưng chẳng là gì so với nỗi đau ở trong lòng mà tôi đang phải chịu đựng.

_ Đứng lên nhanh cho tao..đm...(Đọc thêm nhiều truyện hay nhất tại Haythe.US) mày cứ như vậy thì liệu chị ấy có an tâm không hả? - chú L tức giận chỉ thẳng vào mặt tôi

_ Chú làm vậy là đúng, tôi cũng định cho nó một trận vì cáu tội bướng bỉnh... - bác trai nói

_ Cháu xin hai người đừng như vậy nữa được không?...để từ từ anh ấy nguôi ngoai dần - yến vội vàng đỡ dậy và xoa xoa xoa 1 bên má đang đỏ bừng lên của tôi.

_ Thôi..cháu thấy giờ mình về đã rồi nói chuyện sau chứ ở đây e không tiện - trang cũng tiến lại gần rồi dìu tôi dậy.

_ Ừ..cháu nói cũng phải, thôi mình về...cái bà này có thôi khóc lóc đi không? - bác trai luôn là người mạnh mẽ và quyết đoán, xứng đáng là trụ cột trong gia đình.

Mọi người chở về nhà tôi rồi bàn bạc, chẳng còn tâm trạng để ngồi đó nghe giảng giải đạo lí. Tôi lê bước lên phòng, chui vào góc rồi lặng lẽ châm thuốc hút...mặc kệ mọi thứ đang diễn ra xung quanh.

Đọc tiếp: Ôi cái cuộc đời của tôi - Phần 8
Home » Truyện » Truyện Teen » Ôi cái cuộc đời của tôi
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM