XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Sự lựa chọn (Đời học sinh của BadBoy) - phần 2

Chap 3: Mối tình sến súa

"Huhuhuhu...hức hức hức...huhu...."

Con bé khóc ngon lành như đây là nhà trẻ, tay thả cổ áo thằng Exdi ra, buông thõng xuống đánh dấu một sự bất lực. Nó khóc chả khác em bé là mấy, phát ra

tiếng nấc tức tưởi và nước mắt thì đua nhau chảy xuống như chỉ sợ không đủ làm ngập cái lớp vậy. Đôi mắt nó trong veo, đầy nước, ẩn chứa một cái gì khó nói, kiểu như không thể bù đắp lại được á. Kinh dị. Cơ bản là tôi không thích nhìn thấy nó khóc, vì nó là chú hề trẻ con, chỉ hợp với cái mặt cười ngộ nghĩnh thôi.

Tự dưng thấy trào lên một sự khó chịu kinh khủng, tôi ấy. Dù gì thì Madi cũng là đứa con gái mà tôi thấy hay hay, tuy chưa tới mức thích nó phát rồ lên nhưng, hề, không cần chối là tôi cũng khoái nó lắm. Ặc, nghe như con nít khoái phim hoạt hình ấy.

Mà tạm gác chuyện sởn da gà đó sang 1 bên, cái chính là khi con nhóc này burst

into tears thì hầu hết lũ con trai đang đứng đây sẽ mềm nhũn ra như bị dần qua nước sôi, hoặc dễ hình dung hơn là giống mấy con gà rù bị dịch cử động chậm chạp. Bằng chứng là hơn 40 thằng lớp tôi, bao gồm cả con Liên, (dù có máu dại gái hay không), đang hừng hực khí thế sẵn sàng lao vào quyết tâm "lấy máu bọn Ladykiller nhuộm đỏ sàn gạch" thì im luôn, mặt đau khổ ngó nhau. Còn tôi ấy hả? Tôi không có thói quen bộc lộ cảm xúc thật của mình, vẫn giữ vẻ cơng cơng của một kẻ "máu lạnh", đơn giản là vì giữ cảm xúc lại cho riêng mình là nghề của tôi, có muốn thể hiện cũng khó, phản xạ rồi, thế thôi!

Thằng Exdi thì không đủ đẳng cấp làm được thế, ngó cái vẻ lúng túng, tội lỗi đến

khó xử của nó thì biết rồi, làm 1 đứa con gái phải khóc um lên, hơn nữa là đứa con gái nó thích lâu nay, nó chỉ muốn đập đầu vào tường.

"Chết tiệt!", thằng Quang rít lên , mắt sa sầm lại như bị mất thứ gì quan trọng lắm, lặng lẽ xách một cái ghế gần đó lên. Khỏi phải nói là nó sẽ choảng thằng nào.

"Ê Ê Ê!!! Bình tĩnh chứ!", tôi tiến lại ngăn trước khi nó phang cái ghế vào đầu thằng Exdi. Con Liên cũng nhanh chóng bay vào đẩy nó lui với một nụ cười mang tính xoa dịu.

Sém chút nữa thằng Exdi đã có cơ hội ăn 1 cái ghế đặc sản gỗ rừng rồi, và hứa hẹn sẽ có cả món tráng miệng là bông băng thuốc đỏ nữa, nếu nó gặp may. Thằng Quang có thể làm thật đấy, chẳng chơi đâu.

" Mày là đồ cờ hó, Exdi ạ!", thằng Quang gằn từng tiếng, nóng tính kinh khủng.

"Thì sao?", thằng Exdi cũng không vừa, nghênh cái mặt lên hỏi đểu, có vẻ như thích xài bạo lực thật.

" Im đi!", thằng Godi lên tiếng, đẩy mạnh Exdi một cái làm nó dịch lui, xoa xoa cằm cười khinh khinh, " Tao chẳng tiếc khi nghỉ chơi với một thằng chả ra sao như mày!"

Ừ, thằng Godi không chơi thật lòng với ai, thật chẳng biết trong đầu nó chứa cái

thứ đen tối gì. Nó là một con cáo già man rợ, nếu ai đó nghĩ loài cáo thông minh hơn loài người.

" Waay! Làm gì vậy hả??", máu anh hùng pha liều của con Liên lại nổi lên, đẩy lại

thằng Godi, theo kiểu ta-đây-cóc-sợ-ai.

" Anh không chấp với đàn bà!", thằng Godi phủi phủi áo rồi lôi trong túi ra một bịch khăn giấy, quay sang lau nước mắt cho Madi.

Hờ, cơ bản là nó luôn chu đáo với con bé như vậy, hai đứa đó chơi thân nhất nhóm mà, có điều nó nghĩ gì thì ai mà biết được. Nhưng tôi chán cái cảnh này lắm rồi.

"Madi, tớ xin lỗi!", thằng Exdi xổ ra một câu sến súa kinh tởm và hợp hoàn cảnh

thôi rồi. Xin lỗi á? Giờ nói gì cũng vô ích thôi, tình bạn đã theo gió bay đi rồi. Vấn đề là vì muốn chứng tỏ lòng trung thành với Badboy, Exdi đã phản bội Ladykiller bằng cách giả vờ thua trong một trận so tài giữa hai phe. Vụ đó diễn ra hồi hè, kết quả là phe chúng tôi thắng và tụi kia được dịp tơi bời hoa lá. Bạn đừng nên hỏi ai bày ra trò đó, vì kẻ đó không ai khác chính là tôi. Nhưng mà choảng nhau như vậy không phải là vì hận nhau, chỉ là so tài thôi, mấy thằng trẻ trâu thì bạn biết chúng nghĩ gì rồi đấy. Sức mạnh là ở nắm đấm và đam mê máu me, ok?

"Sao cũng được!", thằng Godi cướp lời Madi rồi kéo con bé đi, không quên bảo tụi kia phắn về.

"Hơ, không chơi à?", tôi tiếc rẻ hỏi với theo với cái giọng đáng ghét nhất có thể, tôi luôn là kẻ máu lạnh bệnh hoạn mà, hehe.

" Tối nay, 10 giờ, con đường tử thần, không gặp không về!", Madi quay lại, quẹt nước mắt và nói với vẻ căm tức. Xem ra sự chịu đựng của nó đến giới hạn rồi, nó đã ra lời thách đấu trước.

" Ý mày sao?", tôi hất hàm hỏi thằng Godi, nó đang đứng lại nhìn Madi với vẻ không hài lòng.

"Okay", mặt thằng đó hiền phát khiếp.

"Duyệt! Đại ca muốn tham gia chứ?", tôi cười man dại nhìn thằng Nodi, ack, mạng tiếng là đại ca nhưng lâu nay nó cứ tỏ ra hiền và ít khi tham gia mấy trò điên khùng của tôi lắm. Có thằng đại ca nào vô trách nhiệm và giả ngu như nó không? Có, nó chứ ai?

"Mày thích thì chơi, tao ủng hộ", nó vừa ngó cái mặt quyết tâm của chú hề mít ướt là Madi kia vừa lẩm bẩm, trong mắt ánh lên vẻ gì là lạ. Hô hô, nó cũng thích em này phát điên.

Nhưng cơ bản là thích và nói ra là 2 chuyện khác nhau, chưa kể đến chuyện xung

quanh con bé luôn có sự bảo vệ của lũ kì đà Ladykiller, mà quan trọng hơn cả là

con bé đó hơi bị ngây thơ, chỉ biết ham chơi ham quậy. Và còn 1 lí do chết tiệt nữa...

...

"Mày không sao chứ?", con Liên độp 1 câu dang dở khi chúng tôi bắt đầu ra về, ngó thằng Exdi đăm đăm. Vâng, mấy buổi học đầu kiểu này hơi chán nên chả có gì để chém ngoài chuyện hồi nãy.

"Im mồm mày đi! Tao sắp nôn ra rồi này!", thằng Exdi cười nhạt, giả bộ ngắm nhìn mấy em chân dài đang thướt tha đi xuống cầu thang gần đó. biết đâu được nó đang bị tự kỷ trong lòng, haha.

" Đừng có đánh trống lảng, mày đau lòng khi thấy em í khóc, hô hô hô!!", tôi phá

lên cười thật trơ tráo, chọc vào nỗi đau thầm kín tởm lợm của nó.

"Hahaha...Badboy có đứa biết iu rồi bọn mày ơi!!!", thằng Thuận hùa theo, hét ầm

lên, cái mặt tí tởn đến là hài.

Liền sau đó, cả lũ trời đánh không chết xông tới trước mặt thằng Exdi mà chọc, làm bọn lớp khác tò mò nhìn và chỉ trỏ.

"Mày nên bỏ cuộc đi!", con Liên vỗ vai thằng Exdi, nói nghiêm túc, ánh mắt chứa

cái gì e ngại. Con này lại nghĩ ra trò gì đây?

" Tại sao???", thằng Exdi, bây giờ đã thừa nhận là "lớn nhanh", hỏi nhạt, rõ ràng là giờ con Liên có nói gì nó cũng không thèm nghe. một khi đã lỡ vướng vào lưới tình thì người ta sẽ bị ngu hóa, chỉ tin vào ý niệm điên rồ của mình.

Sến kinh dị,haha...

Con Liên nhảy vào giữa tôi và thằng Exdi, kéo 2 cái đầu bọn tôi lại như kéo thú

bông, khốn kiếp, và thì thầm: "Vì tao biết đại ca của tụi mình cũng thích Madi"

Nó bỏ tay ra, cười ma mãnh.

Thằng Exdi có vẻ shock, mắt mở to nhìn con bạn rồi liếc thằng đại ca đang đi cùng mấy em xinh tươi ở phía sau, "Thật á?"

Tưởng nó thông minh lắm, hóa ra ngu như bò, con Liên cũng biết mà nó không

biết. Haizz...

"Cái đó là động lực, không phải là vật cản! mày khuyên nó như trâu khuyên bò

ấy!", tôi đập cái bốp vào trán con Liên, giảng giải, "Càng nhiều thằng thích Madi thì nó càng phải cố giành cho bằng được! hiểu không 2 em não yếu?"

"Đau!!!", con Liên gào lên, nhăn nhó nhìn tôi, "giành để huynh đệ tương tàn hả?"

"Kệ nó đi Exdi! Tao ủng hộ mày!", tôi khoác vai thằng Exdi, tuyên bố hùng hồn, "Biết đâu được em í sẽ chọn mày?"

"Mày nói nghe mát tai thế? Tao ứ tin!", nó hất tay tôi ra, lắc đầu cười đểu.

Hơ, nó thông minh bất thình lình à? Biết tôi lừa nó sao? Chúc mừng!

"Nghe lời thằng máu lạnh như mày thà đi nghe cái đầu gối còn hơn!", con Liên

phản tôi, chống nạnh bảo thế, ánh mắt tỏ ra thỏa mãn.

" Tùy thôi, chả biết ai đó đêm khuya còn mò tới nhà tao tâm sự!", tôi dài giọng,

"Mày tin tao sẽ kể hết vụ sến súa đó ra không?"

Cơ bản là con Liên rất khoái tâm sự đêm khuya với tôi, toàn chuyện tào lao tầm

phào của con gái mới kinh chứ, chịu đựng nó đã là một kì tích rồi.

" Đừng mà!!! Hehehe... Tao yêu mày nhất trần gian!", con Liên cười sằng sặc, nhảy tới khoác vai tôi cầu hòa.

Suýt chút nữa tôi đã cho nó 1 đạp nếu thằng Nodi không đi tới hỏi:"Tối nay đua xe hả Assa?"

"Ừm, đại ca muốn chơi hở?", tôi ngó thằng đó, đồng thời nhìn lướt qua một lượt

mấy em đang đứng vây quanh nó. Vâng, mấy em đó đang nhìn tôi bằng ánh mắt

sáng rỡ như bắt được vàng hay kim cương gì đó.

Cơ bản là nếu nói về cái ngoại hình thì tôi đáng để nhìn hơn thằng đại ca, nếu các

bạn nghĩ tôi không chém gió. Thông thường thì tụi con gái lần đầu tiên sẽ nhìn

tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và thích thú, nhưng về sau sẽ là sự...

" Có thể, tối nay tao rảnh, mày chơi không?", Nodi cắt ngang dòng suy nghĩ đầy tự sướng của tôi, ánh mắt lộ rõ sự hứng thú.

Yes, và tao thì biết chắc là mày dại gái hơn cả thằng Exdi.

"Chơi chứ, vụ hay thế sao thiếu tao hả đại ca?", tôi cười, không nỡ làm phụt tắt sự hưng phấn của nó.

Cả lũ vừa đi xuống sân vừa nói chuyện bá láp, con Liên cứ thao thao bất tuyệt,

nhảy qua nhảy lại làm tôi phát ớn. Và để tránh bị loạn thị, tôi nhìn ra ngắm cảnh

trường. Buổi chiều đẹp tuyệt với những vệt nắng màu cam trải dài trên bầu trời.

Cái sắc cam đó mang một sự ám ảnh và huyễn hoặc khó tả, như muốn trêu đùa vậy.

Mẹ tôi thích màu cam lắm, thường hay mua những đồ vật màu cam, khi nào cao

hứng thì sẽ mua cho tôi những thứ nhỏ nhỏ dễ thương cũng màu cam nốt. Đừng có nói là sến, vì đó là hồi tôi còn bé, được sống bên mẹ. Còn giờ thì cái cảm xúc day dứt về ký ức đẹp đẽ đó đã tiêu biến tự đời tám hoánh nào rồi. Con của mẹ giờ đã ít nhiều đổi thay, và trở thành cái thể loại gì không biết. Ai bảo mẹ bỏ đi làm gì?

Thôi không nghĩ nữa, dây thần kinh buồn bị đứt phựt rồi còn đâu. Cơ bản là cái

trường chuyên của tôi đẹp lắm lắm, nhuốm một màu đỏ rực rỡ với nhiều dãy

phòng học dài tít tắp mà con Liên hay bảo là đứng 1 mình nhìn từ đầu này tới đầu kia thấy sợ ma lắm. Con điên! Ma thì vui chứ sao? Nhất là ma cây ấy, cây xanh um và mát mẻ, nhiều gió nữa, sướng thôi rồi.

Cơ mà đang ngắm cảnh ngon lành thì 1 cái cảnh khá là thân mật đập vào mắt bọn tôi, và cái cảnh đó cũng làm cái lũ trời vật đi bên cạnh phải im lặng nhìn.

Haizz, tình hình là có 4 đứa lớp 10 đang đứng ở chỗ dãy phòng thí nghiệm, không cách chỗ chúng tôi bao xa, mà 1 nam 1 nữ trong số đó đang ôm nhau rất chi là tình cảm. Bọn đó là Ladykiller, và chính xác là con bé Madi đang đứng khóc huhu, còn thằng cả gan ôm nó dỗ dành là thằng Godi. 2 thằng còn lại là Bảo và Quang thì đứng vỗ vai con bé an ủi này nọ, vẻ khổ tâm lắm. Con bé này khóc gì mà dai kinh vậy? còn gây ra cảnh dễ hiểu lầm cho thằng hotboy khốn kiếp Godi nữa chứ. Cơ bản là thằng này lắm bồ lắm, thác loạn kinh khủng luôn ấy. Nhưng nói về quan hệ của nó phức tạp lắm...

Hề, cơ bản là tụi nhìn thấy cảnh đó, một số sôi gan, một số ngứa mắt và một số tò mò... Còn tôi thì có cảm giác bị ai đấm ấy, khốn kiếp!

Chap 4: Người đàn bà đẹp nhất.

"Nhìn xem, cảm giác của mày là thế nào? Đứt từng khúc ruột chứ hả?", con liên

toét miệng cười hô hố hừ hự, huých nhẹ tay thằng Exdi một cái như khích

tướng. Nhưng có vẻ như con này không sung sướng gì, thật tâm nó không thích

thấy thằng Exdi bị vỡ tim mà chết đâu. Kể cũng tội.

"Chỉ là dỗ thôi mà! Em í đang khóc kia kìa!", tôi biện hộ, cố tình gieo vào đầu

thằng Exdi 1 cái gì đó sáng sủa hơn, nhỡ nó đi nhảy cầu thì khổ. Nhưng cam

đoan là không có tác dụng rồi, bởi vì mắt nó đang tối lại và mùi sát khí tỏa ra

nồng nặc. Nó đang tức giận. Và cũng có cảm giác bị ăn đạp, chắc vậy.

Không cần biết vì sao Madi lại tiếp tục khóc lúc này, cũng chả cần hiểu đó có

phải là bạn bè an ủi nhau không, tôi chỉ quan tâm 1 điều là cái mặt thằng Godi

rất đáng ăn đấm, ăn dao càng tốt! Hề, cơ bản là thằng này vừa ôm vừa vuốt

lưng con bé, ra vẻ thông cảm, dỗ dành nhưng, khốn kiếp, cái đầu nó không

nghĩ vậy đâu. Mà điều kinh dị hơn là Madi cũng ôm thằng đó ngon lành, có lẽ

con bé cần sự cảm thông thật.

"Mẹ kiếp! Gai mắt quá đê!", mấy thằng lớp tôi nhao nhao lên, chùi chùi mắt như

thể thấy cảnh gì kinh dị như phim siêu nhân heo không bằng.

"Thường thôi!", thằng Exdi cuối cùng cũng bộc lộ quan điểm cao quý của mình

rồi quay mặt đi chỗ khác, lẩm bẩm vu vơ cái gì đó. Haha, đau tim rồi phải

không mày? Chối kiểu gì cũng vậy thôi!

"Ô.........Ô...Ô....Sao kì vậy? Nè, mày nói 1 tiếng là tao sẽ bay vào phá 2 anh chị

í cho!", thằng Hùng, một thành viên tích cực khác của Badboy, với cái vẻ muốn

lãnh sẹo, đập vai Exdi mà hiến kế.

Phá hả? Tất nhiên, nhưng từ từ đã.

" Nhảm!", thằng Nodi buông lời nhận xét với cái kế đó, giơ tay lên xem đồng hồ

như thể không quan tâm thật, "Bọn mày đừng rảnh thế! Về sớm đi kẻo ông bà

già nhớ mà sinh bệnh đấy!"

Và nó nén nỗi đau thầm kín vào trong mà cổng trường thẳng tiến thật, đúng là

cố tỏ ra nguy hiểm!

" Ây da! Có ai muốn làm người xấu không? Nói thật là tao đang rảnh", tôi nhếch

môi cười, hất mặt về phía bọn Ladykiller và hỏi cả lũ badboy đang đứng làm

khán giả phim tâm lí tình cảm sến vô cùng tận đó.

Và giống như mọi lần, cái lũ này lại sướng phát rồ lên như thể sắp được chích

heroin đến nơi rồi, ủng hộ ngay và luôn: "Có! Phá đi! Phá đi! Hahaha"

Chậc, có cảm giác mình trở thành gia sư dạy môn "Sống bệnh hoạn, nghĩ biến

thái, yêu thương ít đi" cho lũ ngốc mới dậy thì này ấy!

Con Liên giật nhẹ tay áo tôi, định nói gì đó nhưng đành thôi, hình như nó còn

nhăn trán nữa ấy. Còn thằng Exdi thì im lặng, chắc nó cũng mong có ai phá cho

đỡ đau mắt.

"Ê! Xem kìa! Mấy anh chàng đó là Badboy đấy, nổi tiếng chọc phá từ hồi còn học

tiểu học cơ!", một em nào đứng gần đó chém với bạn, giọng eo ** nghe chói tai

lắm.

"Uầy! Nghe nói mấy cậu đó đối đầu với ladykiller lâu rồi phải không? mèng

mèng, nhìn đẹp trai quá!", em bạn kia xuýt xoa. Liền sau đó là những lời bàn tán

xì xào về 2 phe, đa phần là "tia"

cái ngoại hình thôi, nhảm!

Vâng, và lũ bệnh mà mấy em ngưỡng mộ là Badboy đang kéo nhau lại chỗ dãy

phòng thí nghiệm rồi bu quanh 4 đứa Ladykiller, nhìn soi mói như thấy đồ độc

đắt tiền.

"Lượn đi!", thằng Bảo đưa ánh mắt lạnh như tiền thường thấy rẹt qua chúng tôi,

phun một câu gọn lỏn.

Câu đó là dành cho tôi trước tiên, vì cái mặt tôi lúc đó vui tươi phải biết, Hề hề.

" 2 người đang làm gì vậy? Thể hiện tình cảm hả?", tôi bơ đểu thằng Bảo, tiến

tới gần sát thằng Godi, hỏi ngây thơ.

Bọn Badboy phía sau ồ lên hưởng ứng như thể phát hiện ra cái chân lí gì khó

khăn lắm.

Điều đó ngay lập tức có tác dụng, làm Madi giật mình rời ra, mắt đỏ hoe và

sưng húp nhưng đã thôi đẫm nước. (Truyện được copy tại wapsite: Haythe.us) Con bé nhăn nhó nhìn tôi, ngạc nhiên xen

lẫn lúng túng.

Hóa ra nãy giờ nàng này khóc xong rồi mà vẫn cứ dính chặt lấy cái thằng đó!

"Mắt mày dùng để làm cảnh hay sao mà còn hỏi thế?", thằng Godi buông con bé

ra, nở 1 nụ cười đầy ẩn ý, hỏi tôi, trông như muốn nói mày- làm- tao- mất-

hứng -quá âý.

"Ô! Hóa ra nãy giờ Madi khóc hả?", tôi tròn xoe mắt lên ngó con bé, tay gãi gãi

đầu ra vẻ tội lỗi vì lầm tưởng và xen vào không đúng lúc, "Tớ cứ tưởng hai cậu

thích nhau!"

"Gì? Điên hả?", Madi phủ nhận ngay, "Thích cái gì mà thích? Mà liên quan quái

gì đến cậu?"

Chẹp, chưa bao giờ em này ăn nói đàng hoàng với tôi cả, mặc dù xem biểu hiện

lâu nay thì nó không ghét tôi như ai đó, càng không sợ tôi tẹo nào.

Mà làm cho 2 đứa này tách nhau ra đã đỡ chướng mắt lắm rồi, nhiệm vụ phá

hoại đã thành công bước đầu. Bạn thân cái khỉ gì chứ? Hai đứa này, tức Madi và

cái thằng Godi cáo già kia thực ra là thích nhau đấy. Nhưng có vẻ như cả 2 đều

ngu 1 cách dễ thương là không hề biết điều đó, vì đã chơi với nhau từ nhỏ, cùng

trải qua nhiều chuyện và xem nhau như bạn thân. Hơn nữa, phương châm sống

của Madi là xem trọng tình bạn tới mức tôn thờ, chả biết có giống con Liên điên

kia không.

Tôi đã có sẵn trong óc 1 trò vui, tức là chia rẽ 2 đứa này ra để xem cái chuyện

này sẽ đi đến đâu, biết đâu được em í sẽ thuộc về Badboy?

"Có muốn biết tại sao thằng Exdi rời khỏi nhóm của cậu không?", tôi cúi xuống hỏi nhỏ, đủ cho Madi nghe.

Nhưng vì gần nó quá nên một mùi tóc thơm dìu dịu bay vào mũi tôi. DỄ CHỊU

kinh khủng. Khốn kiếp, tự dưng thấy trong người bắt đầu nóng lên.

"Hả? Tại sao?", con bé mở to mắt nhìn tôi, hỏi gấp, mắt ánh lên 1 tia hy vọng

mơ hồ nào đó về cái tình bạn

đã chết chìm đời nảo đời nào giữa nó và thằng Exdi.

" Tránh ra! Mày đừng đầu độc con nhà lành!", thằng Godi đẩy tôi ra một chút,

đồng thời nhảy vào giữa tôi và con bé.

Tất nhiên là với thằng đó, một kẻ kinh dị hợm như tôi không có tư cách đứng

sát báu vật của nó.

"Ey! Làm gì dữ vậy? Không cho nói thì thôi!", tôi tỏ vẻ hiền lành làm ơn mắc oán

cau mày nhìn thằng đó. Chắc cái mặt tôi lúc này thuyết phục lắm hay sao mà lại

khiến Madi tin tin, sụt sịt dò hỏi:

"Vì sao vậy? Nói đi mà!"

"Cậu thấy đấy, tớ rất muốn cho cậu biết nhưng mà...", tôi chỉ thằng Godi, nhún

vai cười như bó tay, "Cậu chỉ cần hiểu bạn của cậu có nỗi khổ tâm là được rồi!"

"Hey! Nỗi khổ tâm là sao?", Madi thắc mắc hỏi với theo khi tôi quay lưng bỏ đi.

Yes, nó đã lọt vào trò chơi rồi. Nó đã tin là thằng Exdi đó bất đắc dĩ mới phải

phản bội...

"Không có nỗi khổ tâm khỉ gió nào hết á! Đi về!", thằng Quang gắt lên và lôi con

bé đi, không cho nó hỏi thêm nữa.

"Nghĩ xem nó có phải một người bạn thích thay lòng một cách vô cớ không?",

tôi quay lui, khoanh tay nói cho Madi kịp nghe.

"Điên!", thằng Godi buông lại một câu khinh bỉ rồi đi theo hai đứa kia. Tên còn

lại là Bảo cũng phắn.

"Mày nói gì với Madi vậy?", Exdi thúc tôi một cái, đầy thú vị. Ít ra là nó đã không

phai nhìn cảnh tởm lợm hồi nãy nữa.

" Bảo mày thích nó", tôi đáp bừa kèm một nụ cười ranh ma quỷ quyệt.

"GÌ???", con Liên như shock chết đến nơi, trợn mắt nhìn tôi như nhìn quái vật.

"Muốn tạo scandal sao mày???", lũ thánh vật không chết kia cũng phát cuồng

lên.

" Có thể", tôi vươn vai cười thỏa mãn, liếc cái mặt nghi hoặc của thằng Exdi một

cái rồi đi thẳng...

Chuyện vui còn nhiều lắm. Nhưng cái cảm giác hồi nãy là gì chứ? Đừng nói là

tôi cũng bắt đầu đâm đầu vào thích con bé đó chứ? Điên rồi!

Tốt nhất không nên mang cái gọi là tình cảm đi cho một kẻ nào khác, ngoài

mẹ...nhất định thế!

.....

Trời Hà Nội vào đêm đầu thu mát dịu, từng đợt gió từ ngoài cửa sổ lùa vào làm

mấy cái chuông gió kêu leng keng như muốn nhắc nhở chủ nhân đừng ném

chúng vào sọt rác kẻo tội. Tôi ngồi cạnh cửa sổ, ngó cái cảnh góc phố lên đèn

nhộn nhịp cùng những bóng người đi làm về muộn vật vờ như thiếu thuốc.

"Cha hàng xóm đi nhậu về bị xe "hun" chết tại chỗ rồi!", trong tôi chợt văng

vẳng giọng nói nửa đùa nửa thật của một người đàn bà trẻ xinh đẹp.

Và trong một khoảnh khắc tự kỉ đỉnh cao, tôi thấy mình dần bé lại, ngồi trong

một màn đêm tối om, chính xác là trong 1 cái tủ đựng đồ chật chội.

Người đàn bà đó vừa mở cánh cửa tủ ra, cười xòa nhìn đứa con nít là tôi, vừa kể

như vậy.

"Chết", đứa nhóc cù lần là tôi lặp lại 1 từ như cái máy, mắt mở to nhìn qua một

lượt từ trên xuống dưới của mẹ, tức người phụ nữ trẻ đó.

Mẹ bế xốc tôi ra khỏi tủ, đặt tôi ngồi xuống chiếc giường trải ga màu đen sì hơi

nhàu cạnh đó, rồi bước tới kéo rèm che cửa sổ lên.

Tôi nhìn đăm đăm xuống tấm ga, lại bắt gặp những thứ kinh dị để lại sau một

vụ quan hệ thân xác. Hồi đó tôi không biết mấy cái thể loại đấy có tên gọi là gì

nhưng vẫn biết chúng chả tốt đẹp gì sất. Yes, đó không phải là những đồ vật,

chỉ là những dấu hiệu thôi...

"Phố lên đèn rồi này! Ra đây ngắm với mẹ đi!", mẹ nhắm mắt hướng ra ngoài

cửa sổ, cảm nhận làn gió đêm mơn man trên da thịt.

"Ngày mai sẽ mưa...", tôi vừa ngắm mẹ vừa thầm nghĩ, chả hiểu tại sao.

...

"Rù rù...rù rù...", cái iphone rung lên như bị động kinh làm đứt phăng dòng kí

ức trẻ thơ của tôi. Tôi quay vào trong phòng, nhìn vào màn hình điện thoại.

"Quạ đen" is calling..

Haizzz...lại là con "quạ đen" phiền phức đó, gọi làm gì cơ chứ?

Kệ xác nó, tôi tiến tới ngồi phịch xuống giường, ngắm tấm hình đóng khung cỡ

lớn treo trên bức tường màu cam huyễn hoặc. Cô gái với đôi mắt đen láy ẩn

chứa một nỗi buồn ma mị và một sự ma mãnh đáng yêu, trên bả vai trần trắng

nõn nà là một hình xăm con rắn độc điệu nghệ nhìn tôi qua bức hình. Tôi phì

cười, thầm nghĩ "Mẹ yêu của con, không ai đẹp bằng mẹ :)"

Chap 5: "Quạ đen" - huyền thoại cua trai táo bạo :)

Không ai đẹp bằng mẹ...và con cũng đếch cần có bố :). Chỉ cần có mẹ là quá đủ rồi..

"Rù rù rù...", cái điện thoại lại rung lên một lần nữa, đứa cờ hó nào thật biết cách phá đám!

Không phải "quạ đen" mà là Zim is calling... Hình ảnh thằng nhóc ranh ma và phớt đời quen thuộc hiện lên trong tôi. Tối nay có vụ gì và nó gọi nhỉ?

"Gì vậy chú em?", tôi nhấc máy, mắt vẫn dán chặt vào bức hình mẹ trên tường.

"Anh đang ở đâu vậy?", một cái giọng con gái cực kì điệu đà vang lên làm da gà tôi nổi lên một lượt. Khốn kiếp, không phải giọng thằng nhóc đó, mà là "quạ đen"... Thằng Zim chết tiệt này dám đùa với lửa sao? Hay lâu ngày quá nên nhớ mấy chị y tá dễ thương đến cuồng rồi?

"What the hell?"

"Em biết là anh đang ở nhà, xuống đi chơi với tụi em đi! Có chỗ này hay lắm!", "quạ đen" cười tí tởn, rủ rê với cái giọng ngọt hơn mật ong.

Thật là tởm lợm! Tuy nhiên bây giờ tôi cũng đang rảnh, với lại lâu ngày chưa thấy cái mặt thằng Zim và con vợ nó, không biết mặt nó lãnh thêm sẹo hay có dấu tay nào in lên không.

"Cũng được, nhưng lần sau mà còn gọi anh bằng máy thằng Zim thì tự đào mồ cho mình đi nhé người đẹp!"

Tôi nói nhanh rồi tắt máy trước khi con bé kia phun ra một tràng giải thích rất logic này nọ này kia. (Truyện được copy tại wapsite: Haythe.us) Không dư hơi mà đi cãi nhau với kiểu "nhan sắc vô hạn, thủ đoạn bội phần" như em này.

....

Chạy xuống phòng khách tầng một, tôi thấy chị Makeshi, một người chị nuôi của tôi, là người Nhật nhưng bị câm, đang đứng nhìn ra cửa, chỗ có 3 đứa "âm hồn" đang đứng ngóng tôi. Sắc mặt chị khá là tươi, hì, xem ra hôm nay bà già kia sẽ về sớm, bà già hiện tại tôi gọi là "mẹ" ấy.

"Hù!", tôi đập nhẹ vào vai chị rồi diễn tả bằng ngôn ngữ người câm: "Mẹ gọi cho chị à?"

"Ừ, Subi lại đến rủ em đi chơi đấy!", chị cười hiền làm ánh lên sự thánh thiện trong đôi mắt, huơ tay trả lời vẻ muốn chọc tôi.

Vâng, Subi chính là biệt danh của con "quạ đen", nhưng hãy yên tâm là da con bé đó không đen tẹo nào đâu, chỉ có cái đầu óc thôi. Nó nhỏ hơn tôi một tuổi.

"Chị khoái nó hả? Hôm nào em đem nó vào đây cho chị, bảo đảm hết khoái ngay!", tôi thở hắt ra một cái, vẻ khổ tâm lắm rồi diễn tả tiếp: "thôi em đi đây, lát mẹ về bảo với mẹ là việc mẹ giao em làm xong rồi nhé, tiện thể chúc chị ngủ ngon luôn!"

"Chơi vui vẻ, chị thấy cô bé ấy dễ thương đấy chứ!"

Vâng, dễ thương lắm ạ, tới mức thấy mất dần cảm xúc với con gái luôn, nếu chị hiểu cho...

....

"Không phải lỗi tại chồng em à nha! Do con nhỏ này giựt cái điện thoại đó!", bé Lim, gấu của thằng nhóc tên Zim kia vừa thấy tôi đi ra là xông tới làm màn bênh vực, tiện thể hất mặt về phía "quạ đen" Subi thách thức. Thằng Zim thì ngồi trên con moto iu quý của nó mà hút thuốc phì phèo. Thằng này muốn thử cảm giác lủng phổi hay sao mà dạo này có vẻ khoái cái thứ đó vậy nhỉ? Đường đường là một đứa đã kinh qua món cần sa và phải cai vật vã như nó mà lại đánh bạn với thuốc lá, kì vậy?

" Thì đã sao? Mày muốn chít không con kia?", Subi nhếch mép cười như yêu quái trong phim Huyền thoại Natra, xắn hai tay-áo-trong-tưởng-tượng lên, kì thực là nó đang mặc một cái váy rất chi là xinh xắn không tay nhưng bớt khêu gợi hơn nhiều so với trước đây.

"Em khỏi cần nói, tối nay anh có một vụ chơi bời nên đi với tụi em một lúc cũng chả sao", tôi xoa đầu bé Lim, nhấn mạnh "Có 2 em anh đỡ bị "quạ đen" kia ám!"

"Thôi mà, sao anh cứ gọi em là quạ đen mãi vậy? Đừng tưởng em thích anh thì nói gì cũng được nha!", Subi lườm tôi một cái ra vẻ ta đây không thuộc dạng dại trai nhưng ngay lập tức thay đổi thái độ, chạy lại khoác tay tôi, cười tình tứ

" Nhưng mà dù sao em vẫn thích anh như thường, hì hì!!!"

Kinh dị thật, con bé này đúng là bị đứt dây thần kinh xấu hổ từ đời nảo đời nào rồi, còn cái dây thần kinh đeo-bám-xuyên-quốc-gia kia thì không biết mọc ở đâu ra. Tôi đã quá quen với chuyện này nhưng vẫn không chịu đựng được cái trò cua trai táo bạo của nó. Tôi không ghét gì nó nhưng cũng chả hứng thú gì. Không phải vì nó xấu đâu, ok, ném cái ý nghĩ rằng Subi có ngoại hình xấu và dở hơi qua một bên đi. Nó rất đẹp, đẹp đến mức ăn đứt cả nàng Madi của nhóm Ladykiller, là đứa con gái đẹp nhất mà tôi từng gặp, còn tính cách thì cũng rất tốt, có cả khối thằng bay vào xin chết. Con bé này ban đầu làm bạn bè với tôi thì cũng khá vui, chơi rất được nhưng chả hiểu cái lí do điên khùng nào mà nó lại tuyên bố là thích một thằng bệnh hoạn máu lạnh như tôi... Thật là nản, và kể từ đó tôi gọi nó là "quạ đen", không còn khoái chơi với nó nữa. Cơ bản là tôi không thích nó, chỉ vậy thôi. Có vẻ chảnh như cờ hó nhưng đó là sự thật, haha.

"Bỏ cái tay nhão nhoẹt của mày ra khỏi tay đại ca tao!", bé Lim giằng tay Subi ra, rồi cười đầy bêu rếu...

"Kệ nó đi vợ, nó bị bệnh hoang tưởng kinh niên mà!", thằng nhóc kia tắt thuốc, cười hô hố nói với Lim. Nó là bạn thân của Subi, kiểu giống tôi với con Liên ấy.

"Đi đâu quạ? Đừng ở đó mà nghĩ mấy thứ lãng mạn sến nữa!", tôi hỏi Subi rồi tra chìa khóa vào xe moto, cầm cái mũ an toàn, chuẩn bị phê tốc độ. Tốc độ, đó là một niềm đam mê nho nhỏ với những thằng bất cần đời hoặc cần xả stress gì đó.

"Anh chở em nhá!", "quạ đen" nhảy lên phía sau xe, vòng tay ôm lấy eo tôi, vùi đầu vào lưng tôi, cười ma mãnh như mọi lần.

Lại nữa rồi, con điên này về kiếm thằng bồ mà thỏa mãn đi có phải hơn không?

"Một!...", tôi bắt đầu đếm. Đếm đến ba nó mà không bỏ tay ra thì sẽ ăn sẹo, tôi thề, dù nó có đẹp hơn Thúy Kiều hay không.

"Anh chảnh vậy? Đùa chút thôi mà, hihi!", Subi liền nhảy xuống khỏi xe tôi, chun mũi cười cầu hòa.

" Đồ biến thái mặt dày như mặt lợn!", bé Lim chế giễu nó một câu hay ho vô cùng.

"Sợ còn dày hơn em à!", tôi phì cười ngó cái vẻ bình thản như không của Subi, nó đang chuẩn bị lên đường với chiếc Vespa màu trắng tinh của mình. Hôm nay nàng này muốn làm gái ngoan sao? Bình thường phóng moto ào ào như ngựa mà.

"Dày bao nhiêu cũng được, cho đến khi nào cưa được anh! Haha!", nó lại chém một câu vừa sến chảy cả nước vừa có công dụng làm người ta rùng mình.

Muốn cưa tôi? Có mà nằm mơ, tôi chỉ yêu có một người và sẽ yêu người đó trọn đời, toàn tâm toàn ý toàn lòng toàn trí, đó là... mẹ tôi, hê hê.

...

Đêm nay trời mát dữ dội, và phóng xe với một vận tốc nhanh như thế này thì sướng kinh khủng. Ánh đèn điện chớp nhoáng cứ thế vụt qua, tiếng ồn ào của thành phố về đêm hòa lẫn trong tiếng gió tạo nên một dư âm vui tai lạ. Nếu được chọn cái chết cho mình, nhất định tôi sẽ chọn cách phóng xe từ một nơi nào đó thật cao...bay vèo xuống...mang theo cả con ma tốc độ...Thật là điên!

Nhưng bạn biết đấy, có những con người mang chỉ một mơ ước nhỏ nhoi là được chết một cách nhẹ nhàng, không làm ai phải bận tâm, mà tôi thì không có cái quyền đó, nên sự lựa chọn mãi mãi không có. Cũng giống như bạn ước ao khi về già sẽ được online facebook cả ngày nhưng bạn lại bị bắt buộc phải làm khỉ để mua vui cho lũ trẻ con. Ack, mà tôi luôn tự hỏi, về già rồi liệu có thằng nào còn khoái facebook với game không nhỉ? Bệnh chết đi được...

"Quạ đen" nói là có chỗ này hay lắm, rốt cuộc lại kéo lũ chúng tôi đến một quán bar mới mở, tên là "Sunny" (note: tg chém đại ^^).

"Quán của người quen em, đến ủng hộ, hè hè", Subi quảng cáo rồi chạy lại nói gì đó với anh bảo vệ, học sinh hết mà, phải có cách để vào...

Vẫn ánh đèn múa máy liên hồi, vẫn những kẻ ăn chơi phá gia chi tử, vẫn mấy kẻ muốn đốt tiền hoạc chán đời tìm rượu công phá thành sầu gì gì đó như những bar khác nhưng ở quán này tiếng nhạc có vẻ gì đó rất máu lửa và bốc hơn. Và trong sự ồn ào náo nhiệt đó, bọn tôi nhìn thấy một anh DJ có vẻ chuyên nghiệp đang chơi nhạc hăng say, bên cạnh là một đứa con gái quen quen đang đứng tám chuyện với anh ta. Và nếu không nhầm thì đấy là Madi, tức "chú hề trẻ con" Hoàng Nguyên. Đừng có nói quán này cũng là của nhà nó đấy chứ, lắm chỗ thế?

Bọn tôi chon một cái bàn trong góc tối, Subi gọi ra mấy ly rượu ngoại.

" Hôm nay chủ quán đãi!", "quạ" cười hí hửng.

"Kia phải không?", thằng Zim hất mặt về chỗ Madi, giờ thì nàng ta đang thử chơi nhạc, có vẻ nàng mê mẩn trò này lắm.

"Sao mày biết?", Subi vừa hớp một ngụm rượu màu đỏ vừa nhướn mày hỏi.

"Con đại gia!", thằng nhóc nhún vai, "Bạn của..........ưm ưm"

Thằng bé đang nói thì quạ Subi chồm tới lấy tay bịt miệng ngăn lại, cười xuề xòa: "Không cần nói đâu!"

Hình như giữa họ có mối quan hệ mờ ám gì đó mà không muốn người ngoài biết? Kệ đi, quan tâm làm gì, mất thời gian.

Không quan tâm nhưng rồi tôi cũng biết khi mà một lát sau, khi mà thằng Zim và bé Lim đi ra nhảy nhót, chỉ còn lại tôi với quạ đen ngồi nói chuyện tầm phào thì Madi bất ngờ đi tới, vỗ vai Subi cái "bộp", hỏi bằng giọng ngạc nhiên lắm lắm:

"Hơ, em tới chơi sao không gọi chị? Mà em với tên này quen nhau hả, còn rủ nhau đi chơi nữa?"

"Rủ nhau cái con khỉ, nhìn tớ thế này mà rủ con quạ đen này đi chơi hả?", tôi cười đểu giả, cố tình chọc tức Subi bằng cái giọng siêu ngạo,"Chẳng qua hôm nay có thằng em tớ đi cùng thôi!"

Madi tròn mắt lên nhìn tôi, dường như đang shock nặng, hờ, có gì đâu chứ, hay là nó lần đầu thấy cái sự "cưa bom" ghê gớm của tôi?

"Quạ đen hả? Subi á? Đùa à?", nó thốt lên đầy ngạc nhiên. Hình như nó chưa tùng thấy ai chê nàng Subi xinh xắn hoàn hảo trong mắt nó thì phải. Ô, vậy ra tôi là người đầu tiên, hân hạnh quá...

"Hai người quen nhau à?", quạ đen có vẻ không thích sự xuất hiện của Madi nhưng vẫn cười hì hì ngoan ngoãn, cũng không có biểu hiện của sự tức giận vì bị chê là quạ đen. Haizz, cho nàng này mở lớp dạy môn "Mặt dày đại cương và những cách chịu đựng", bảo đảm đông khách.

Mà quạ hỏi thừa, tất nhiên là quen, từ hồi học cấp một kia, tôi thường hay chọc Madi một cách khả ố và "nguy hiểm", chả biết nó nghĩ tôi thế nào.

"Bạn", Madi trả lời ngắn gọn, vẫn chưa hết shock, nhìn tôi chằm chằm vẻ kì lạ. Đừng có nhìn nữa...hờ...

Subi bỗng kéo madi lại, thì thầm gì đó, chỉ thấy Madi hỏi một câu bất mãn

"Tại sao?"

Bỗng cái iphone khỉ gió lại rung, có tin nhắn của chị Makeshi, bảo tôi về một lát có việc. Lại chuyện gì thế nhỉ? bà già kia muốn gì ở tôi chăng?

"Vậy 2 chị em tâm sự đi! tớ có việc phải đi rồi!", tôi đứng dậy, bảo thế với Madi. Chậc, mới gặp chú hề dễ thương riêng thế này mà không có cơ hội chém gió, kể cũng uổng.

Nhưng tôi vừa mới định phắn thì nàng "quạ đen" kêu lên nhõng nhẽo: "Không! Anh ở lại chơi với em cơ!"

Nói rồi "quạ" bất ngò bay sang ôm tôi rất chi là thắm thiết. Mẹ kiếp! Con này bị điên hay sao vậy? Sao lúc nào cũng thích bu bám "kẻ sát nhân" chứ? Tôi đẩy nó ra ngay và luôn, trước khi thấy kinh tởm.

"Về học bài đi em! Rảnh thì ra đường mà cua trai, gái cũng được. Còn anh thì đừng mơ!"

Nói xong tôi bỏ đi, không quên chào Madi, cô nàng đang đứng nhìn với vẻ mặt còn shock hơn hồi nãy...

Chap 6: Nothing.

Bước vào trong căn phòng khách thân thuộc, tôi nhìn thấy bà già mẹ nuôi đang ngồi tiếp chuyện một ông khách người Nhật. Cha khách này nhìn có nét gì đó rất quen, hình như tôi đã gặp ở đâu rồi... Ông ta có một đôi mắt thâm hiểm, tóc muối tiêu như đa số những thằng cha trung niên khác. Và cái vẻ lịch lãm kệch cỡm đó thì tôi thấy nhiều rồi. Bọn đạo đức giả.

"Quý ông đây có chuyện muốn nói với con!", bà già mặt vô cảm ấy ngó tôi một hồi rồi nói bằng tông tiếng Anh quen thuộc, xong đi vào trong. Vâng, từ nhỏ tôi đã quen với việc xài tiếng Anh hoặc Nhật để nói chuyện với bà ta, vì bà ta là người Việt lai Nhật nhưng cực khoái xài hai thứ tiếng đó.

Tôi phun ra một tràng chào lịch sự đểu, cũng bằng tiếng Anh với ông ta rồi ngồi xuống chờ đợi. Tốt nhất là có gì cứ nói nhanh cho rồi, đừng làm mất thời gian quý báu nữa.

"Con thật sự rất giống mẹ đấy!", ông ta nhìn tôi một cách săm soi và trong khi tôi tự hỏi cha này có bị xăng pha nhớt hay không thì nhận được một lời khen có vẻ thành thật với mớ tiếng Anh lai lai Pháp. Tôi có cảm giác ông ta đã đi rất nhiều nơi để tìm một người nào đó. Và bất chợt, một hình ảnh của quá khứ quét qua đầu tôi, một hình ảnh động không được hay ho cho lắm lúc tôi ngồi trong góc tủ bị khóa kín nhìn ra.......

"Cảm ơn, nhưng mẹ tôi chết rồi! Và tôi thì chả liên quan quái gì tới ông hết!", tôi đứng dậy, buông giọng nhừa nhựa đều đều bảo ông ta, không quên mỉm cười như thể đây không phải chuyện của mình.

"Ta không tin!", ông ta thốt lên, ánh mắt lộ rõ vẻ tiếc nuối. Khốn kiếp! Tiếc cái con khọm già nhà ông ấy!

Trong tôi chợt có một sự ghê tởm xâm lấn khi vô tình nghĩ tới trường hợp mình là con của thằng cha vừa xấu vừa dở người này... Kể ra thật buồn cười! Mà chắc không đâu, tôi không thể là con lai Nhật Việt được, vì tôi tự thấy mình chả có cái gì giống người Nhật cả.

"Tùy ông thôi! Mẹ tôi chết lâu rồi, và ông không phải người duy nhất đến đây hỏi đâu! Tốt nhất là ông hãy về làm hòa với phu nhân đáng kính của ông đi! không hẹn gặp lại!", tôi cười thêm cái nữa rồi gọi chị giúp việc lên tiễn khách. Thật là mất công, tưởng có chuyện gì hay ho chứ!

...

"Không thích người đó làm bố sao?", bà già vô cảm đi vào phòng tôi, nở một nụ cười quan tâm đầy giả tạo.

Bà ta từng nói bà là bạn của mẹ tôi, vậy mà bà ta luôn tìm cách khiến tôi nhớ lại cái quá khứ nhiều sóng gió và đau đớn ấy, hòng làm bà ta vui sướng theo một kiểu điên rồ nào đó. Và một cách hay ho nhất là tìm những người từng lên giường với mẹ tôi để bảo tôi nhận làm bố, vâng, lão già vừa nãy là một ví dụ.

Nhưng bà ta không được toại nguyện đâu, cơ bản là vì tôi bị đứt luôn dây thần kinh đau đớn rồi, có thể nói như vậy cho dễ hình dung.

"Dạ không. Mẹ không tìm được ông nào đẹp hơn hay giàu hơn ạ? Lão đó có vẻ cù lần sao sao ấy.", tôi cười thật "hiền lành", để xem bà này sẽ giở tiếp trò gì.

"Mẹ rất tiếc!", bà ta nói nhẹ như gió rít rồi quay lưng bước ra, khép nhẹ cánh cửa lại.

Tôi cười khẩy, chờ đợi một màn trở lại lợi hại vô biên của bà ta.

Khi bạn yêu một người nào đó, nhất là người đã sinh ra bạn, thì dù người đó có làm gì đi chăng nữa bạn vẫn dành trọn tình yêu cho người đó, tôi cũng vậy. Dù mẹ tôi không mang lại cho tôi một tuổi thơ bình thường như những đứa trẻ khác, dù vào một ngày mưa lênh láng, mẹ- khi chưa tròn 25 tuổi- đã chọn cho mình một lối đi riêng bằng hai cổ tay đầy những vết cứa và loang lổ máu...để lại cho tôi một khoảng không màu đỏ tĩnh lặng mang tên một-nỗi-đau-mơ-hồ.

Mẹ chưa bao giờ có sự lựa chọn. (Truyện được copy tại wapsite: Haythe.us) Tôi cũng thế, phải tự học cách chấp nhận và giờ đây tôi chả còn cảm nhận được nỗi đau nữa rồi. Quá tốt!

"Rù rù rù"

Lại cái iphone đáng ghét, sao lúc nào cũng khoái chen ngang vậy? Thấy cảm động sao?

Có tin nhắn mới, từ số vừa lạ vừa quen. Quen là vì cái số này tôi biết là của ai, còn lạ là vì cái đứa đó chưa bao giờ nhắn tin cho tôi.

Vâng, đứa đó là Madi mới hay chứ! Trăm phần trăm là có liên quan tới vụ thằng Exdi.

"Madi đây, sao giờ chưa tới? Biết mấy giờ rồi không, hay là sợ thua bổn đại ca? :)", tin nhắn mang đầy tính khiêu chiến của con nít. Hề, hẹn tối nay 10 giờ tại "con đường tử thần" mà tôi lại mất hứng rồi...

"Tối nay bận đi mát-xa rồi, hẹn dịp khác", tôi nhắn bừa lại, cố tình chọc cho nó tức. Không biết giờ này thằng Exdi và cái lũ điên kia có tới chưa. Cho bọn nó leo cây một bữa, chắc vui lắm!

"Đồ bệnh hoạn! Có tới không hả? >"<", tin nhắn của "chú hề trẻ con" nhảy tới liền ngay sau đó. Có vẻ như con bé này rất khoái nhắn tin và cũng dư tiền để nói chuyện tào lao nữa. Bằng chứng là khi tôi còn chưa reply thì thêm một tin khác nhảy vào " Không tới cũng được, cho tớ biết lí do vì sao Exdi tách nhóm đi!"

Biết ngay mà, chủ nghĩa tôn thờ tình bạn mù quáng một cách quá đáng là đây! Đã vậy tôi sẽ dụ nó tham gia trò chơi lựa-chọn cho vui.

"Mai sang lớp tớ chơi rồi tớ nói cho, ok men?", tôi nhắn lại, cố ý thêm vào chữ "men" vì Madi thích làm con trai lắm, haha.

"Không được, Godi không cho tớ qua đó đâu"

Hừm, lại thằng khốn đó, hồi nãy khi ở trong bar tôi còn thấy nó ngồi cười nói lả lơi với một đám con gái kìa. Nó lấy tư cách gì để cấm đoán Madi chứ? Mà con nhóc này cũng ngu nữa, cứ đi nghe lời nó hoài.

"Cậu sợ hả?", tôi khích Madi.

Nó nhất định sẽ bị dụ thôi. Thứ nhất, nó không muốn mất cái tình bạn sến kinh dị kia, thứ hai, nó xưa nay chưa từng biết sợ là gì, mặc dù thuộc dạng con gái dễ khóc.

"Ok thôi, ai sợ chứ?", quả nhiên là nó đồng ý...

Coi như xong! Còn bây giờ thì tôi cần phải đi tìm lại bản chất bệnh hoạn thường ngày. Lướt nhẹ ngón tay trên màn hình iphone, tôi nhìn thấy một cái list dài ngoằng những cái tên "đồ chơi", hay còn gọi là người tình sơ-cua. Tôi tiến tới gần cái tủ trưng bày bộ sưu tập bài đỏ đen gần đó, lôi ra một con xúc sắc và tung nhẹ lên rồi bắt lại. Nếu được mặt chẵn thì tối nay chơi tiếp, lẻ thì chia tay :)... Xòe bàn tay đang nắm gọn viên xúc xắc ra, tôi cười đầy tiếc nuối, là mặt 5 chấm, nghĩa là tối nay phải đá 5 em, thật là uổng, nhưng mang tính giải trí cao :)

...

Sự lựa chọn (Đời học sinh của BadBoy) - Hoàn

...

Bầu trời chiều nay trong sáng lạ sau một cơn mưa đầu thu mát kinh khủng. Ngôi trường màu đỏ to lớn nổi bật lên giữa khung trời xanh đẹp đó, khoe những đường nét cổ kính rêu phong đầy sức hấp dẫn làm bọn cấp 2 phải nuốt nước bọt thèm khát. Chưa tới giờ vào lớp nhưng lũ học sinh chăm ngoan đã tụ tập khắp đủ chỗ để đi tia giai thanh gái lịch hoặc vào thư viện làm con mọt sách. Nhưng bọn này không hiểu một chân lý rằng: khi thời tiết thay đổi thì xác suất để một người bình thường hóa điên bất ngờ là rất lớn, mà cái trường này thì không thiếu bọn có tiềm năng phát bệnh, cho nên các vụ chọc phá bệnh hoạn sẽ tăng theo cấp số nhân.

Và bây giờ thì tôi và thằng Exdi đang cầm hai cái chậu nhựa đầy nước, đứng lắc lư theo điệu bài rap "Chưa bao giờ" siêu hay của DSK và có em nào đi qua dưới tầng một thì bọn tôi hồn nhiên đổ nước xuống...

"AAAAAAAAAAAA....ĐỨA NÀO CHƠI ÁC THẾ?", hai em bị lãnh đủ gào lên tức tưởi.

"Ôi tớ xin lỗi! Tớ vô ý quá! Trúng đầu hai cậu à?", tôi làm ra vẻ tội lỗi, nhoài người ra ban công tầng 2 nói rối rít.

"ừ thật là vô ý quá! Bọn tớ tưởng ở dưới kia không có ai", thằng Exdi cũng hùa theo, cái mặt biểu cảm kinh dị.

Hai nàng đó mở to mắt nhìn lên bọn tôi, định mắng một trận cho bõ tức nhưng lại bị bệnh hám trai đẹp che mờ lí trí, xua tay ra vẻ rộng lượng và thùy mị nết na: "Không sao đâu! không biết không có tội!"

"Vậy hả? cảm ơn nhiều nhé!", tôi cười ma mãnh rồi đổ cái ụp hết cả chậu nước xuống, xong bỏ đi tỉnh như không.

Tội nghiệp thằng Exdi, phải đứng lại nhận lấy một tràng c.h.ử.i ghê rợn, nó gọi với theo tôi: "Ê mày, kịch bản không phải thế này mà!!!!!!!!!!!"

Tôi ngó lui nhìn cái bản mặt nhăn nhó phát tội vì bị lãnh đạn oan của nó mà không nhịn được cười, và ham thưởng thức vẻ mặt của nó mà bị một đứa nào đó đâm sầm vào.

"AAAA...thằng khùng nào thế?", giọng lanh lảnh của một đứa con gái quen thuộc vang lên. Và tôi nhìn xuống thì thấy nàng Madi vừa lồm cồm bò dậy vừa càm ràm, có vẻ như nó tông mạnh quá nên bị dội lui.

"Ấy chết! Cậu không sao chứ?", tôi cố kìm để không phá ra cười trước cái vẻ ngố ơi là ngố đó của nó, và lợi dụng cơ hội đỡ nó đứng lên.

"Què chân rồi! Đồ bệnh hoạn! Đi đứng không chịu nhìn gì hết vậy?", nó gạt tay tôi ra, gào lên tức tối, chân cà nhắc trông có vẻ đau thật.

"Tớ bế cậu về lớp nhá! Chân đau thế kia!", tôi giả vờ có lòng tốt, dụ nó, đồng thời tiến tới như thể sẽ làm thật. Biết đâu đấy!

"Không! Ai thèm chứ?", nó nhảy lui dè chừng, từ chối thẳng thừng ngay. Và tôi nhận ra chân nó không bị què chút nào. Dám lừa tôi cơ đấy!

"Què rồi kìa! Đừng ngại!", tôi tiếp tục giả điên chọc nó, cười gian tà, tiến tới cầm lấy tay nó.

"Không cần! Hì! hết rồi...", nó cười cầu hòa, vội đánh trống lảng ngay, "Thật ra tớ sang lớp tìm cậu, chuyện tối qua ấy, tớ định nhờ cậu giúp tớ làm hòa với Exdi!"

Gì? Sao không dưng muốn làm hòa với Exdi? Chả phải cắt đứt tình bạn rồi sao? hay là có đứa nào lừa phỉnh nó?

"Bộ điên hả? Theo trí nhớ siêu phàm của tớ thì hai người đường ai nấy đi rồi mà?", tôi khoanh tay hỏi, ra vẻ ngạc nhiên lắm lắm. Mà nghe cứ như một cặp tình nhân chia tay ấy, làm tôi nhớ lại cái vụ thác loạn tối qua...

"Ừ", nó bỗng cười toe, mặt rạng rỡ, đôi mắt sexy càng hút hồn hơn, "Nhưng tối qua sau khi nhắn tin với cậu, tớ gặp Nodi, cậu ấy giải thích cho tớ biết nỗi khổ tâm đấy là gì rồi"

Quá hay! Thằng Nodi vào cuộc rồi sao? Nó đã quyết tâm dùng thằng Exdi để lôi kéo và gây thiện cảm với con bé. Mà thằng đó đã bịa ra cái thứ tởm lợm gì nhỉ? Tất nhiên không có vụ fall in love ở đây rồi.

"...cho nên tớ đến nhờ cậu giúp tớ nói với Exdi là tớ không giận nữa, cậu thân với cậu ấy như vậy mà", con bé nói tiếp, cái giọng ngọt hơn cả đường phèn và mật ong trộn lại.

"Sao không nhờ thằng Nodi?", tôi thắc mắc, chả hiểu thằng đại ca đang muốn làm cái khỉ gì.

"Ngại!", nó gãi gãi đầu, trả lời ngắn gọn. Và trong một khoảnh khắc, tôi nhận ra ý kiến của nó về thằng Nodi kia đã thay đổi, chả biết vì lí do gì, nhưng là theo chiều hướng tốt. Sẽ thú vị lắm đây! Sẽ có một cuộc tình nhiều tay xảy ra trong tương lai gần, và mức độ sát thương sẽ rất sâu sắc...

[QC]  Phiên bản Game IWIN 291 cho java

Đọc tiếp: Sự lựa chọn (Đời học sinh của BadBoy) - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Sự lựa chọn (Đời học sinh của BadBoy)
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM