pacman, rainbows, and roller s

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chương 4: Bữa tiệc ngoài trời-picnic

Tôi đánh 1 giấc dài và tỉnh dậy lúc 6h sáng sau khi trải qua 1 cơn ác mộng. Làm vệ sinh cá nhân xong tôi lao xuống nhà như thường lệ. Vì hôm nay là chủ nhật nên tôi có thể thoải mái làm những gì mình thích mà ko bị ai làm phiền. Tôi đã lên kế hoạch cho 1 ngày chủ nhật hoàn hảo rồi. Tôi sẽ rủ con Linh và con Trang đi cafa sáng rồi chạy qua siêu thị mua chút đồ mở 1 cuộc dạo chơi picnic. Ôi! Chỉ nghĩ thôi đã thấy thích rồi mà đã thích là làm liền. Tôi cầm điện thoại và gọi cho con Linh.

"cháu lên 3 cháu đi mẫu giáo. Cô thương cháu vì cháu ko khóc nhè. Ko khóc nhè để mẹ..."

- Con điên này. Sao phá giấc ngủ của tao?

Bản nhạc phải nói là "vỡ lòng" của nó vừa kết thúc cái giọng oang oang của nó với tần xuất khá lớn đã phóng qua đầu dây bên tôi. Cũng may là tôi biết trước rồi mọi chuyện sẽ thế nên hi...hi đưa điện thoại ra xa 1 chút ko thì ảnh hưởng đến màng nhĩ thì khổ.

- Im coi! Hét to dữ vậy? Mà mày mấy tuổi rồi sao cài cái nhạc chuông dở hơi thế. Đổi đi nghe mày.

Đầu giây bên kia giọng nó ấm ức.

- Ê! Tao nhớ ko nhầm là đổi nhạc chuông của tao đó chứ.

Tôi vật lộn với dòng thời gian cố suy nghĩ lại đúng là tôi đã đổi nhạc chuông của nó hix...hix.

- Ờ thôi tao có chuyện cần nói lè!

- Nói đi cho tao còn ngủ tiếp.

- Ngủ cái gì nữa mày? Dậy rủ cái trang ra tiệm cafê rùj tụi mình đi picnic.

- Tiệc thịt nướng ngoài trời đó hả? Ờ được rồi đợi tao ở quán cafê chỗ cũ nha!

Nó nói xong tắt máy cái rụp mà chẳng để tôi kịp nói thêm gì. Bỏ con dế yêu vào túi sách tôi dong xuống nhà. Vừa xuống tới nơi đã đụng phải cái mặt đáng ghét của hắn thôi thì hỏi 1 câu lễ phép chẳng chết ai.

- Ngủ ngon ko?

- ko! Cậu thỉnh thoảng lại hét toáng lên như thế thì ai mà ngủ được.

Tôi gãi tai cười xoà.

- Hì xin lỗi ha.

- Cậu định đi đâu vậy?

- Đi chơi.

- Đơi tôi chút.

Hắn dí cốc nước vào tay tôi rồi chạy biến vào phòng. Lát sau trở ra là 1 sự lột xác hoàn toàn. Hắn vận 1 chiếc quần jeane xanh hơi bạc màu. 1 chiếc áo full màu đỏ bắt mắt trống rất ấn tượng. Nhưng oái sao trông giống tôi vậy?

- Cậu ăn mặc kiểu gì sao giống tôi vậy?

Hắn nhìn tôi rồi lại nhìn chính mình.

- Để tôi vào thay bộ khác.

Tôi kéo hắn lại.

- Mệt cậu quá! Ở nhà đi. Tui con gái chúng tôi đi tám cậu đi theo làm gì?

- Thích! Đi thôi!

Hắn kéo tôi ra sân. Hôm nay hắn ko cưỡi con xe môtô mà cưỡi xe hơi.

- Lên đi!

Tôi leo lên xe và ra lệnh cho hắn dông đến tiệm cafê.

***

Bạn đã bao giờ đi cafe sáng chư. Nếu chưa thì hãy cố gắng dậy sớm và đi thử đi nhé. Quả thật rất thú vị! Vào tầm sáng sớm quán rất thưa khách. Bạn có thể chọn 1 góc ở ngay sát của sổ yêu cầu 1 bản nhạc du dương, nhâm nhi ly cafe và ngắm dòng người qua lại của buổi sớm mai. Thật thú vị nhưng với tôi hôm nay thì ko. Hắn cứ lẽo đẽo theo tôi hỏi toàn chuyện tào lao ko à. May mà con Trang và con Linh đến kịp thời trước khi tôi tức điên lên và hét vào mặt hắn. Vừa thấy 2 con bạn ngoài cửa tôi đã vẫy tay gọi.

- Tụi mày ở đây lè.

Trang, Linh chạy tới.

- Ủa Lâm cũng ở đây sao?

Tôi cười tươi rói

- Ông đòi đi theo ý mà.

- Có mỗi Lâm là con trai hay để tao gọi thêm Thắng- Trang nói.

- Để tao gọi cả Nam.

Ôi! Trời tôi tức điên lên vì 2 con này mất. Ko dưng lại lôi mấy thằng cha đó và mất hết cả tự nhiên.

Cafe xong chúng tôi ghé qua với số lượng tăng thêm 3 thành viên mới. 3 nam, 3 nữ, 3 đôi và dĩ nhiên tất thảy mọi người trong siêu thị lẫn người đường đều nghĩ tôi với hắn là 1 đôi vì cả 2 cùng có chung 1 gu thời trang mặc dù chỉ là sự trùng hợp ko mong muốn.

Chúng tôi chọn mua 1 số vật dụng cần thiết cho chuyến đi rồi lao xe lên ngọn đồi cách xa trung tâm thành phố nhưng được cái rộng rãi thoáng mát lại có cả 1 thảm cỏ xanh mướt nữa chứ.

- Aaaaaaaaaaaaaaaaa

aaaaaaaaa...!!!

Đó là việc đầu tiên mà 3 chúng tôi sẽ làm khi lên ngọn đồi này. Tất cả cùng đưa tay lên miệng hét thật to cho mọi lo âu, phiền muộn tan biến hết.

Cuộc sống đôi khi làm cho chúng ta thật mệt mỏi.

Công việc nhiều lúc khiến ta căng thẳng.

Một vài lời nói của những người xung quanh có khi sẽ làm ta tổn thương.

Yêu! Biến bạn và tôi đánh mất bản thân> mù quáng

Vậy tại sao chúng ta ko tạm thời gạt phăng tất cả sang 1 bên và sống thật vui vẻ.

Hãy Thử làm vậy nhé! Rồi bạn sẽ nhận ra tình yêu chỉ là màu hồng chứ chưa phải là 7 màu sắc mà cuộc sống vốn dĩ có.

Tôi diện 1 chiếc mũ màu trắng tinh khôi vành rộng có thắt 1 chiếc đai bằng nơ xinh xắn (mũ nhỏ Trang hi). Mặc dù trời hôm nay rất đẹp gió nhẹ đưa mùh hương hoa dại lan toả kháp ngọn đồi, nắng nhạt nhoà, mềm mại, âm ấp vuốt ve thảm cỏ xanh non trên ngọn đồi nhưng tôi vẫn là con gái mà phải biết chăm chút cho bản thân chứ. Mỗi lần như thế tôi thường nghĩ "Làm con gái thật tuyệt". Ừ! Tuyệt thật đấy khi bây h 3 đứa con gái chúng tôi ngồi ăn hoa quả, tán phét, chạy nhảy khắp ngọn đồi còn 3 tên con trai thì mỗi người 1 việc. Hắn thì làm thay công việc nhóm bếp của tôi còn Thắng và Nam thì chờ hắn nổi lửa là bắt đầu nướng thịt. Ầy nhưng cáh quái gì đây? Thậm chí hắn còn làm công việc nhóm bếp tệ hơn tôi nữa kìa. Ngọn đồi này sắp bị hắn làm ô nhiễm vì khói rồi. Cứ tình trạng này thì đến mùa quýt năm sau cũng chẳng có thịt nướng mà ăn. Haizz...đúng là ko có Quách Kim Thư tôi thì chẳng có việc gì là ok cả. Thôi thì lại phải tự làm vậy. Tôi đẩy hắn qua 1 bên giật lấy cái quạt mo (ăn cắp của ngoại).

- Tránh ra tôi làm cho. Cậu đúng là loại công tử bột vô dụng mà.

Tôi vừa quạt bếp vừa mắng hắn bỗng Nam ở đâu sấn tới.

- Để mình làm cho. Cậu qua kia nghỉ đi!

Thấy Nam có khí chất Nam nhi hắn đâu thể chịu thua sĩ diện đàn ông mà. Hắn giật lấy chiếc quạt trong tay Nam.

- Để tôi làm.

- Ko! Để tôi.

2 người họ cứ giằng qua giằng lại. Tôi tự hỏi ko biết 2 tên này có bị điên ko nữa giành nhau cái gì k giành lại đi giành nhóm lò than. Điên thật! Điếc hết cả tai. Tức khí tôi quát.

- Để tôi! Các cậu im hết đi.

Phải công nhận Kim Thư tôi đây là người có uy lực mới chỉ thét 1 tiếng mà 2 tên đó đã rút lui. Tôi cố gắng quạt, Nam cứ đứng đó chỉ chờ tôi nhờ là giúp liền nhưng tôi đâu phải là người dễ dàng khuất phục.

- Thư có mệt lắm ko?

Hỏi câu rõ ngớ ngẩn. Dù có mệt tôi cũng ko giám kêu chỉ giám nhe bộ răng trắng ngọc ngà ra mà cười để che đi khuôn mặt đang xám xịt vì khói.

- Mình ko mệt...hi

"BÙNG"

- A! Cuối cùng cũng được.

Tôi nhảy cẫng lên hò reo sung sướng như người vừa chúng số độc đắc vậy. Vô tình tôi trông thấy hắn cũng đang nhìn tôi mỉm cười. Sao hắn lại cười nhỉ? Chắc hắn nghĩ tôi khùng. Hắn tiến về phía tôi, gần lắm đưa 1 bà tay luồn qua mái tóc dài phải nói là đẹp hơn mấy cô người mẫu quảng cáo tóc đặt bàn tay ấy ra sau gáy (đừng nói là cưỡng hôn đó nhé!) tay còn lại hắn từ từ đưa lên mặt tôi rồi chùi chùi cái gì đó.

- Lem hết rồi lè.

Tim tôi bỗng dưng lại nhẩy lambađa. Cảm giác lạ lắm mà cũng quen lắm. Đã bao lâu tôi ko có được cảm giác ấm áp thế này rồi nhỉ?

- Sạch rồi! Đừng có lợi dụng.

Nam lên tiếng kéo tôi về phía cậu ấy. Tôi vội vàng chạy lại phía Linh và Trang trước khi 2 tên này đem tôi ra làm dây thừng để kéo co như chiếc quạt hồi nãy. Tôi vừa chạy vừa nói với về phía Thắng.

- Ông Thắng quấn con Trang vừa thôi chư. Mau ra nướng thịt đi.

Thắng đưa tay lên ra hiệu ok và đứng lên.

Giới thiệu đôi chút về Thắng để các bạn rõ nhé!

Thắng là học sinh xuất sắc của ban B sau này sẽ là 1 bác sĩ đại tài. Nhà cũng gọi là khá giả đấy, đẹp trai chắc cũng như Nam (kém hắn và Quân 1 chút). Thắng học chung lớp với Thiên Vân (cô nàng dã thú) nhưng lại k thích nhỏ đó mà mê Yến Trang như điếu đổ.

Chúng tôi vừa nướng thịt vừa ăn rất vui vẻ.

- Con Thư miếng đó của tao.

Nhỏ Linh này đã tham ăn lại chỉ thích ăn lạc ko có chịu ăn mỡ thảo nào mãi chẳng lên cân.

- Ko! Là của tao.

Tôi bỏ tọt miếng thịt nóng hổi vào miệng.

- Ôi! Bỏng quá! Nước.

Hắn đưa cho tôi cốc nước nhưng ko "phìììì" nguyên ngụm bia phun thẳng vào mặt hắn.

- Sao cậu lại đưa bia cho tôi? Đui à?

Hắn vừa lau mặt, lau mũi vừa nhìn tôi quát.

- Này! Cậu thật là.

Con Linh thấy vậy ôm bụng cười ngặt nghẽo.

- Ha...ha...cho đáng đời mày đồ tham ăn.

Tôi nhìn nó bằng ánh mắt sửng cồ.

- Im ko tao đập dẹp mỏ mày bây giờ.

- Thôi các cậu ngồi xuống đi.

Nam thấy tụi tôi chiến tranh liền lên tiếng còn tùy ý gắp cho chúng tôi mỗi đứa miếng thịt to bự ăn ko khéo mắc nghẹn như chơi.

- Trang ăn miếng này đi ngon lắm lè.

4 chúng tôi quay ngoắt sang đôi gian phu dâm phụ nhân lúc đang có chiến tranh giám ăn cắp lương thảo đút cho nhau ăn tình tứ thấy mồ.

- Ọe! Mắc ói.

Tính chọc con Trang cho nó đỏ mặt như tiết canh vì nó là người hay xấu hổ mà lúc nó xấu hổ trông đáng yêu đến mắc cười nào ngờ tôi và con Linh bị nó dùng đũa kí vào đầu.

- Thì sao? Tụi tao yêu nhau mày trông phát thèm à?

Oh my god! con Trang mà tôi quên đâu rồi nhỉ? Lẽ nào tình yêu lại có sức mạnh ghê ghớm đến thế?

- Thư này!

Hắn gọi kéo tôi ra khỏi sự ngạc nhiên.

- Gì nữa?

- Ăn đi.

Thiên à! Hắn đút cho tôi ăn. Liệu hắn có bỏ thuốc sổ ko vậy?

- Há miệng ra tôi mỏi tay quá rồi.

Tôi mở cổng thành đồng ý cho hắn vận chuyển lương thảo vào. Có vẻ Nam ko vui nên cố tình bẻ gẫy phút giây lãng mạn này.

- Chúng ta chơi 1 trò chơi đi.

- Trò gì - Linh hỏi

- Trò nói thật.

Hắn nhếc mép cười.

- Được đấy! Bắt đầu từ ai đây?

Nam nhìn lại hắn bằng ánh mắt thách thức.

- Từ tôi chơi theo vòng. Mỗi người chỉ được đặt 1 câu hỏi với người trả lời.

Hắn nhún vai.

- Ok!

Trang nhanh miệng đặt câu hỏi.

- Mối tình đầu của cậu là khi nào?

Nam mỉm cười.

- Khi 5 tuổi.

- Là ai vậy? - hắn hỏi.

Nam nhìn về phía tôi khiến tôi bất giác run lên.

- Là Thư!

Tôi mở to mắt nhìn Nam chẳng thốt lên được lời nào.

- Vậy 2 người chính thức hen hò chưa?

Lần này là Thắng.

- Chưa!

Chỉ còn mỗi Linh là ko đưa ra câu hỏi vì hơn ai hết nó hiểu tôi. Vòng chơi lại tiếp tục và ngay sau đó là đến lượt tôi. Hắn là người đầu tiên khởi sướng.

- Quân là ai?

Lần này thì tôi thật sự sock trước câu hỏi của hắn nhưng đã chơi thì đâu thể nhuốt lời. Tôi nắm chặt tay lại những móng tay sắc nhọn đâm vào da thịt cố dặn ra từng chữ.

- Là người tôi yêu.

Hắn cúi đầu tôi thoáng thấy nụ cười nhạt nhẽo nở trên môi hắn. Ko khí đang vui bỗng trở nên căng thẳng đến ngột thở.

- Vậy cậu ta đâu?

Vẫn là hắn hỏi, toàn là những câu xát muối vào trái tim tôi. 1 giọt, 2 giọt nước trong suốt như thủy tinh rớt xuống vụn vỡ trên mặt bàn. Nam túm cổ áo hắn.

- Cậu đã hết lượt hỏi rồi.

Linh đứng lên.

- Dừng cái trò vớ vẩn này đi!

Hết chịu nổi rồi! Tôi đã cố chôn dấu nỗi đau trong đống đổ nát của tuổi thơ. Nhưng sao ai đó lại cứ phải cố gắng đào bới nó lên? Thật đau đớn tôi bỏ chạy. Lúc này tôi cần 1 nơi yên tĩnh.

Tôi ngồi dưới gốc cây cổ thụ lâu năm mọc ngay trên ngọn đồi. Tôi đã khóc nhiều, nhiều đến mức thiếp đi lúc nào ko biết. Lúc tỉnh dậy thì cũng đã xế chiều. Tôi thấy mình trên xe đang nằm tựa đầu lên vai hắn.

- Tỉnh rồi à?

Tôi rụi mắt cố để mình tỉnh táo 1 chút.

-Ủa? Đang chơi vui sao lại về?

- Vui cái đầu cậu ấy bỗng dưng gào khóc như con nít rồi ngất ra đấy hại mọi người lo lắng.

Tôi gãi đầu ái ngại.

- Tôi...Tôi xin lỗi!

- Tôi mới là người phải xin lỗi cậu. Đừng giận tôi nhé?

- Hì...ko sao đâu! Tôi nhanh quên lém. Ầy! Về đến nhà rồi.

Chương 5: Nụ hôn & giọt nước mắt

Tôi vội mở cửa xe chạy biến vào nhà đóng cửa phòng tự kỉ bỏ mặc hắn ngẩn ngơ trông theo. Chuyện hồi chiều làm tôi thấy xấu hổ tự dưng lại đi khóc lóc trước mặt đám bạn đó chẳng phải phong cách của Kim Thư tôi. Mà kể cũng lạ tại sao hắn lại biết Quân nhỉ? Hắn đã biết được bao nhiêu cơ chứ? Phải hỏi hắn mới được. Nghĩ là làm tôi chạy xuống tầng xông thẳng vào phòng hắn mà quên ko gõ cửa cứ thế tùy ý xông vào. Nhưng vừa bước được 1 bước vào phòng hắn tôi đã vội vàng thoái lui trong im lặng chỉ sợ hắn phát hiện ra thì cái danh tiểu thư khuê cát của tôi sẽ ko cánh mà bay mất.

- Sao lại nén nút vào phòng tôi thế? Cậu có ý đồ gì đây?

Tôi giật mình khi cánh cửa khẽ mở mang theo cả cái giọng ám chỉ của hắn nữa.

- Tôi...Tôi...có chuyện muốn nói anh mặc áo vào đi.

Hắn chẳng cần hỏi ý kiến lập tức kéo tôi vào phòng. Tôi thở phào nhẹ nhõm may mà hắn đã mặc áo. Hắn ấn tôi xuống chiếc ghế gần đó.

- Có gì nói đi!

- Tôi...!

- Sao nói thích tôi mà khó khăn vậy à.

Tôi nhẩy bắn ra khỏi ghế.

- Ai nói tôi thích cậu chứ? Tôi chỉ muốn hỏi tại sao cậu biết Quân thôi mà.

Hắn cười buồn lắc đầu ngán ngẩm.

- Cậu thích thằng đó đến nỗi đêm nào cũng gọi tên hắn thì làm sao tôi ko biết. Thằng đó đã bỏ rơi cậu sao cậu yêu nó đến vậy?

- Cậu thì hiểu cái quái gì về người ấy mà nói.

Tôi nói rồi xoay gót bỏ đi nhưng hắn vội vàng ép tôi vào lồng ngực hắn.

- Này! Tôi yêu cậu đó.

Tôi có nghe nhầm ko vậy? Hắn nói yêu tôi? Ko thể thế được. Chẳng để tôi kịp phản ứng với toàn bộ câu nói hắn vụng về đặt lên môi tôi 1 nụ hôn. Nhưng sao lại có vì mặn chát ở đây? Sao tôi lại khóc. Ko biết! Chỉ biết rằng tôi có cảm giác như đang phản bội người ấy. Tôi ko thể làm thế. Lí trí và trái tim ko cho phép tôi làm vậy. Nhưng sao tôi bất lực thế này chẳng đủ sức trống lại nụ hôn cuồng dại ấy. Hắn buông tôi ra khi cảm thấy vị mằn mặn nơi đầu môi. Đôi bàn tay hắn áp lên khuôn mặt tôi.

- Sao lại phải khóc? Cậu ko có tình cảm gì với tôi sao?

Tôi gỡ bàn tay hắn ra.

- Đúng vậy! 1 chút cũng ko. Tôi ghét cậu! Thật sự rất ghét.

Tôi bỏ đi ngay sau câu nói cũng chẳng biết sẽ làm hắn vui hay buồn nữa. Đôi khi nhẫn tâm 1 chút thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn, Trong tình yêu cũng vậy. Nếu đã ko thể trao cho người ta trái tim thì cũng đừng bao giờ cho người ta hi vọng.

Chương 6: Rắc rối của những người bạn

Tình thân là thứ tình cảm thiêng liêng nhất. Người cha, người mẹ là những người dìu dắt ta qua bao khúc cua của cuộc đời. Họ sẵn sàng cho ta tất cả mà ko mong nhận lại 1 chút gì cả.

Tình bạn lại khác đó là thứ tình cảm trong sáng cao đẹp nhất. Người bạn sẽ sẵn sàng ở bên ta trong lúc ta gục ngã. Nhưng trên mỗi bước đường chúng ta đi luôn dình dập bao điều nguy hiểm. Vẫn tồn tại những người bạn sấu xa ích kỉ sẵn sàng đẩy ta đến ngã rẽ cuộc đời.

Dù vậy bạn hãy cứ vực dậy và bước tiếp bởi vì "muốn thấy cầu vồng phải biết chấp nhận những cơn mưa"

Sáng nay tôi dậy sớm hơn thường lệ tính chuồn lẹ để đỡ đụng phải mặt hắn nhưng chỉ mới bước đến bậc cầu thang thứ 3 tôi đã ngửi thấy mùi thơm của món gà rôti, món canh hạt sen. Ôi! Thơm thật! Mới chỉ ngửi thôi mà đã thấy thèm. Trong đầu tôi hiện ra 1 nghi vấn "ai là người làm mấy món này nhỉ?" ko thể là hắn được. Chắc là chị Hương giúp việc mới ở quê lên. Ầy! Tôi mệt mỏi khi phải đoán già, đoán non lắm rồi. Tôi lao xuống phòng bếp.

- Ôi! Mami.

Tôi vui sướng khi thấy người đó là mẹ. Tôi ôm chầm lấy bà.

- Mami về hồi nào vậy? Sao ko báo con biết.

- Má mới về tối qua. Sao mấy có vài ngày mà trông con ốm vậy?

Tôi nhìn lại mình.

- Đâu có! À ba đâu má?

- Ba con trong phòng. Con lên gọi ba và anh 2 xuống ăn sáng giùm má.

- Dạ!

Tôi tính chạy vào phòng ba thì ông đã đứng cửa từ lúc nào.

- 2 mẹ con nấu món j mà thơm vậy?

- Ba! Thư nhớ ba quá à.

- Ba cũng nhớ Thư của ba lắm nè.

Hi...hi

- Thôi con vào gọi anh 2 ra ăn cơm đi Thư.

Mặc dù ko muốn tôi vẫn phải kêu hắn nhưng hắn ko có trong phòng. Hình như là ra ngoài từ sớm rồi. Liệu có vì chuyện hôm qua mà hắn giận tôi ko ta? Nghĩ vậy tôi chẳng buồn ăn sáng tạm biệt pama tôi vội đến trường chỉ mong gặp được hắn.

Hắn đúng là đã đến trường từ rất sớm. Vừa bước vào lớp tôi đã thấy hắn ngồi tán phét vs Dương Tuyền. 2 người đó quen nhau từ khi còn bên mĩ nên có vẻ thân nhau lắm. Chẳng hiểu vì sao khi thấy họ ân ái bên nhau tôi lại cảm thấy buồn. Tiến về chỗ tôi đặt cái cặp xuống bàn chưa kịp ngồi lên ghế nóng thì hắn lạnh lùng lên tiếng.

- Cậu làm ơn ngồi ra chỗ khác đk ko?

- Sao cơ? Chỗ này là của tôi mà.

- Nhưng tôi k thích ngồi chung vs cậu. Từ h Tuyền sẽ ngồi chung với tôi.

Tôi ấm ức khoanh 2 tay trước ngực.

- Này! Đừng có quá đáng nhé!

Dương Tuyền hình như cũng biết điều nhỏ kéo tay hắn.

- Thôi mà anh để em kiếm chỗ khác ngồi cũng đk mà.

Thấy nhỏ cũng k tệ vả lại tôi cũng chẳng buồn ngồi chung vs hắn chỉ tổ khiến nhau khó sử.

- Thôi khỏi cậu cứ ngồi đó đi!

Tôi quẩy cặp ngồi xuống chiếc bàn cuối lớp. 1 tiết rồi 2 tiết trôi qua cái cảnh tượng hắn cười cười, nói nói vs Dương Tuyền làm tôi phát ghét. H ra chơi may mà có con Linh hạ hỏa giùm ko thì...!

- Thư sao hôm nay ko thấy con Trang tới lớp.

Tôi nhìn qua chỗ Trang.

- Ờ ha h tao mới để ý. Nó biến đâu rồi ta? Mày thử gọi điện thoại xem.

- Tao cố liên lạc rồi nhưng ko được. Gọi về nhà thì người giúp việc nói nó đã đi học rồi. Tao e có chuyện gì ko hay sảy ra vs nó rồi.

- Bậy mày đừng nói gở để tao gọi lại coi.

Tôi nhấc máy gọi cho Trang nhưng đáp lại chỉ là những tiếng tút khô khan. Tôi và Linh lo lắng đến đứng ngồi ko yên. Tiết học thứ 3 bắt đầu tôi vẫn cố gắng liên lạc với Trang nhưng ko kết quả mãi đến lúc tiết học bắt đầu đk 20\\\\\\\' tôi mới thấy điện thoại báo rung. Là số của con Trang, tôi vội cúi xuống gầm bàn bắt máy tránh để cô giáo phát hiện.

- Alô! Trang à mày đang ở đâu vậy?

Đầu giây bên kia tôi chỉ nghe thấy tiếng khóc nức nở của nó có hỏi thế nào nó cũng ko nói.

- Trang mày làm ơn nói cho tao biết mày đang ở đâu đi!

- Hứt...hứt...hu...hu tao...tao ...hu...ở...hứt căn...nhà...hoang.. Đường X.

Nó dăn mãi mới nói được cái địa chỉ.

- Được rồi mày ở yên đó tao tới liền.

Tôi vỗ vai con Linh.

- Trang có chuyện rồi mày.

Mặt Linh tái xanh chúng tôi vội cất đồ đạc rồi chạy ra khỏi lớp mà chẳng cần có sự đồng ý.

Căn nhà hoang đường X_____

Thư và Linh đẩy cửa xông vào. Bên trong hơi tối và còn nồng nặc mùi ẩm mốc nữa. Chúng chạy tìm Trang khắp nơi rồi lại thấy nó ngồi thu lu 1 góc. Ánh mắt thoáng chút điên dại. Trông nó đáng thương lắm, đầu tóc rối bù, quần áo thì sộc sệch, khuôn mặt thì tèm nhem nước mắt còn in hằn những vết đỏ sưng tấy. Thư nhìn con bạn trong dòng lệ mang theo vị chua xót lẫn đắng cay. Cả Linh cũng vậy nhỏ cũng ko thể kìm được nước mắt. Ba chúng nó ôm nhau khóc thút thít chỉ mong sao hơi ấm tình bạn sẽ giúp Trang vực dậy sau cơn giông tố. Linh hỏi Trang trong tiếng nấc nghẹn ngào.

- Ai đã làm mày ra nông nỗi này vậy?

Trang bất giác run lên bần bật.

- Tao sợ lắm tụi mày ơi! Con Vân nó cho người đánh tao còn hăm dọa nếu tao ko bỏ Thắng nó sẽ cho người làm nhục tao....hứt...hứt tao sợ lắm xém chút hôm nay tụi nó làm vậy với tao rùj.

Thư gần như mất hết bình tĩnh, nó đứng dậy quẹt đi nước mắt

- Tao sẽ ko để yên chuyện này đâu.

Linh gắt lên.

- Mày tính làm gì?

Ánh mắt Thư nổi lên những tia vằn đỏ.

- Cho con Vân 1 bài học để nó ko đi bắt nạt những người yếu thế nữa.

Linh đứng dậy ghìm chắc vai Thư.

- Bình tĩnh đi mày.

Thư hẩy tay Linh ra.

- Để tao đi nếu càng nhân nhượng nó sẽ càng được nước lấn tới đó. Rồi ko biết nó sẽ làm j con Trang nữa.

Thư bỏ lại 2 con bạn và trở lại trường.

_________

Tại căng tin trường

"bốp" cái tát bất ngờ làm Thiên Vân ko kịp lé tránh. Nhỏ sờ má liếc xéo Thư.

- Muốn chết hả?

Thư chợn mắt.

- Phải tao đang muốn chết đây. Sao hả?

Vân dơ tay tính tát Thư nhưng nó nhanh tay ngăn lại còn được thể sô nhỏ ngã xuống đất. "Rầm" "xoảng" chiếc bàn gần đó đổ xuống kéo theo chiếc ly thủy tinh vỡ vụn. Thư tiện tay nhặt lấy 1 mảnh vỡ kề vào cổ Thiên Vân buông lời hăm dọa.

- Tao cảnh cáo mày nếu còn đụng đến con Trang thì đừng trách tao.

Thiên vân ko hề sợ nhỏ cười khẩy.

- Mày thì làm gì được tao chứ hả đứa nhà quê? Có ngon thì giết tao đi rồi ba tao sẽ cho mày ngồi tù mọt gông.

Thư dí mạnh mảnh thuỷ tinh vào cổ Vân khiến máu tứa ra.

- Đừng thách thức tao cùng lắm mạng đổi mạng.

Nhỏ Vân sợ xanh mặt, ánh mắt dã thú vụt tối sầm mà ko hề biết Thư cũng chỉ mạnh miệng thế thôi chứ nó đến con kiến còn ko giám giết nữa là...!

- Thư cậu làm gì vậy?

Hắn bỗng dưng ở đâu xuất hiện làm nhuệ khí giảm hơn nửa.

- Bỏ cậu ta ra! Sao cứ phải gây rối ở trường vậy? Cậu thích gây sự chú ý lắm à?

Thư vứt mảnh thủy tinh xuống đất lườm hắn 1 cái và bỏ đi.

Thư bắt xe chạy lên ngọn đồi cùng 2 con bạn. Chúng vẫn làm cái hành động quen thuộc ấy. Tất cả cùng đưa tay lên miệng bắc thành 1 cái loa rồi hét thật to.

- Aaaaaaaaaaaaaaaa

aaaaaa....!!! Thoải mái quá!

Sau khi dùng toàn bộ clo hét 1 hơi lớn cả 3 trống tay lên gối thở hổn hển rồi nhìn nhau phá ra cười.

- haha mệt quá!

Chúng thả mình xuống thảm cỏ xanh mướt nằm chụm đầu vào nhau ngắm hoàng hôn đang dần buông nhạt trên đỉnh đồi. Ánh hoàng hôn mang chút sắc tím yếu mềm nhưng thơ mộng. Thật đẹp! Nhưng sao lòng Thư lại buồn thế này? Nó nhớ lại những lời hắn nói hồi nãy. Cái ánh mắt ấy lạ quá! Ánh mắt như là sự coi thường nhạo báng mà hắn cố tình dành cho nó.

- Sao tụi mày im lặng vậy? - Linh hỏi kèm theo tiếng thở dài. Trang nhíu mày nhìn về phía chân trời xa.

- Tụi mình chơi với nhau được bao lâu rồi nhỉ?

Thư mỉm cười làm bộ bấm đốt tay.

- 5 năm 9 tháng 12 ngày.

- Sao mày nhớ rõ vậy?- Linh ngạc nhiên hỏi.

- Bởi vì đó là ngày đầu tiên tao bước chân vào trường cấp 2, là ngày đầu tiên tao quen được những người bạn tốt như tụi mày, là ngày đầu tiên tao được nhận nụ hôn đầu từ Quân và là ngày đầu tiên Quân nắm tay tao chạy lên trên ngọn đồi này.

Đôi mắt Thư hoen đỏ, 2 giọt nước mắt vụng về rớt xuống đọng lại trên vài phiến cỏ. Trang cũng khóc, nó nén lau đi giọt nước mắt yếu đuối

- Mày vẫn yêu Quân sao?

- Tao chưa bao giờ thôi yêu Quân cả.

Linh ngập ngừng, băn khoăn như có điều gì đó khó nói.

- Tao...Tao nghĩ đã đến lúc mày...mày quên Quân đi rồi đấy.

- Ko! Tao ko thể! Điều đó quá khó khăn.

Trang nắm lấy cánh tay sải dài trên thảm cỏ của Thư.

- Quên đi và bắt đầu lại! Mày đừng tự lừa dối bản thân nữa. Muốn khóc thì hãy khóc đi, khóc cho những giọt nước mắt mà mày đã cố kìm nén bao năm qua.

Nghe được những lời đó Thư oà khóc, tiếng khóc vỡ vụn trong cơn gió xe lạnh. Hình như Hà Nội đã bước sang mùa đông. Cái mùa của sự giá lạnh và cô đơn.

Chương 7: Mùa đông đã đến ~ Ngày ấy lại quay về

Mùa đông nào mà chẳng giá lạnh.

Hạnh phúc nào mà chẳng mong manh.

Cánh tay nào mà chẳng từng mệt mỏi rồi buông nơi.

Rồi kí ức sẽ lại quay về trong 1 buổi chiều bê bết máu thê lương.

Hơi ấm trong đêm đông đầu tiên.

Thư trở về nhà với đôi mắt sưng mọng vì khóc. Hôm nay đã có quá nhiều chuyện sảy ra với nó. Buồn thật đấy nhưng lòng nó lại cảm thấy vui vi nó biết dù cả thế giớ có quay lưng lại với nó thì Linh và Trang sẽ trống lại cả tgiới để bảo vệ nó.

Đẩy nhẹ cửa Thư bước vào, vừa thấy nó bà Ngân (mẹ nó) đã gọi nó lại.

- Thư! Sao con về trễ vậy? Qua ăn tối luôn đi con.

Thư tiến về phía bàn ăn khẽ liếc xéo hắn rồi nhìn pamá

- Thưa pama con mới về.

Ba nó mỉm cười

- Con ngồi xuống đi!

Thư kéo ghế ngồi xuống bà Ngân xới cơm rồi đặt qua chỗ nó.

- Thư! Con khóc à? Sao mắt con sưng mọng thế kia?

Ba nó lo lắng buông đũa xuống.

- Có ai bắt nạt con hả Thư?

Nó liếc nhìn hắn vẫn cái vẻ lạnh lùng vốn dĩ hắn bình thản ngồi ăn như chưa có chuyện gì sảy ra hoặc nếu có thì cũng chẳng liên quan đến hắn. Thư kéo ghế đứng dậy.

- Con ko sao! Chỉ là hơi mệt chút thôi. Con xin phép lên phòng trước.

Thư bỏ lên phòng, nó mở tung cửa sổ khiến cơn gió đầu mùa đông thốc vào phòng lạnh lẽo. Nó đứng bên cửa sổ mặc cho gió cứ vô tình ướm cái lạnh lên thân thể nó, nó đang trầm mặc suy nghĩ về tất cả mọi chuyện đã sảy ra mà chẳng hề để ý hắn đã bước vào phòng nó từ lúc nào ko biết. Chỉ khi đôi bàn tay của ai đó khoác lên đôi vai đang run lên của ai kia 1 tấm áo ấm nó mới giật mình ngoảnh lại. Hắn mỉm cười với nó.

- Lạnh vậy? Sao lại ra đó đứng?

Thư chợt cảm thấy lòng mình ấm áp. Nụ cười ấy ko biết hắn đã cười vs nó được bn lần. Nhưng lần nào cũng vậy tim nó ko nhẩy lô tô cũng phải nhẩy vũ điệu hoang dã. Nó cảm thấy có chút cảm giác ấm áp tràn vào tim vậy mà nó vẫn cố tỏ ra lạnh lùng

- Cậu qua phòng tôi có chuyện j ko?

Hắn đứng trống tay vào bậu cửa sổ hướng mắt về phía xa và hỏi lại 1 câu chẳng hề ăn khớp.

- Trời hôm nay nhiều sao nhỉ?

- Cậu qua đây ko phải chỉ để hỏi tôi điều đó thôi chứ?

Hắn quay lại dùng ánh mắt đen lạnh lùng xoáy sâu vào đồng tử của nó.

- Xin lỗi cậu về chuyện hồi sáng.

Thư vờ như ko biết.

- Chuyện nào? Thôi mệt cậu quá! Về phòng đi cho tôi còn ngủ.

- Này! Tôi thích cậu thật đó! Sao cậu cứ lạnh lùng với tôi như vậy?

Thư đơ luôn theo câu nói của hắn. Tim nó bắt đầu lại nhẩy vũ điệu hoang dã. Đôi mắt đen láy to tròn nhìn hắn ko chớp và rồi ko cần hỏi ý kiến thân chủ hắn tùy ý đặt lên trán nó 1 nụ hôn (ko giám kiss vào môi nữa sợ nó lại khóc như lần trước ý mà hì) rồi hắn bỏ đi ko quên chú nó ngủ ngon để lại nó với 1 mớ cảm xúc rối bời ko rõ nghĩa.

*****

Muốn ôm nhưng~Ko thể! Why??

Sáng hôm sau trong bữa ăn Thư được hắn tẩm bổ quá trời luôn.

- Thư ăn món này đi!

(ầy hum nay anh Lâm nhà ta lại giám gọi hẳn tên nó!! Thân mật wá)

- Thư ăn thêm đi! Trông Thư dạo này ốm quá.

Hắn cứ 1 câu Thư, 2 câu cũng Thư khiến lão gia và phu nhân nhà ta choáng váng chỉ biết đưa ánh mắt khó hiểu nhìn nhau rồi lại nhìn 2 đứa con thường ngày có dùng roi quất vào mông cũng ko nhận nhau là anh em (nhận làm ng yêu đấy hi) vậy mà...! Thật tình chẳng hiểu nổi. Hắn là người lạnh lùng rất ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài chứ đừng nói là quan tâm 1 cách thái quá như vậy.

- Này! Sao cậu gắp cho tôi nhiều thức ăn như vậy? Định biến tôi thành heo à?

Hắn nhìn nó ra lệnh.

- Ăn đi! Đừng nhiều lời.

Nó gắp thức ăn bỏ vào bát hắn thành thử 2 người cứ gắp qua lại cho nhau.

- Thư anh gắp thức ăn cho thì nhận lấy và cảm ơn đi chứ!

Mẹ nó gắt khi thấy thái độ đó của nó. Nó ấm ức chu môi cãi.

- Nhưng ai bảo câu ta....?

Chưa để nó nói hết cái li của mình mẹ nó đã nghiêm giọng.

- Thư gọi bằng anh 2 đi học thế nào mẹ ko biết nhưng ở nhà phải có phép tắc.

Vâng! Đó chính là bà mẹ ko sinh ra nó nhưng đã nuôi dậy nó theo đúng phép tắc lễ nghi. Thư chẳng thể làm gì hơn ngoài việc lườm hắn 1 cái rõ là đáng yêu.

- Thôi được rồi! Ba có chuyện cần nói đây.

Ba nó im lặng nãy giờ chỉ nói có câu cả nhà im liền. Ông tiếp tục bài diễn thuyết.

- Tuần sau là sinh nhật Lâm ba muốn tổ chức 1 buổi tiệc để giới thiệu con với các nhà đầu tư. Con thấy thế nào.

Hắn đáp gọn lỏn và sấc sược.

- Ko thích.

Nó đá chân hắn quắc mắt lườm.

- Anh 2 đừng phụ lòng tốt của ba chứ?

- Được rồi thích làm gì thì làm.

Thư mỉm cười nhìn đồng hồ đeo tay vội đứng lên.

- Xin phép pamá con đi học.

Hắn chạy đuổi theo

- Đợi tôi với.

Thư ra tới sân tính leo lên chiếc xe đạp điện rồi chuồn lẹ thì hắn kéo lại.

- Sao vội vậy? Cho tôi đi nhờ đi.

- Ko! Xe môtô, xe hơi của cậu đâu? Đi xe đạp điện cậu ko sợ mọi người nói hotboy no1 của trường lại đi con xe cọt kẹt thế này à?

- Ko!

- Cậu ko sợ nhưng tôi sợ phan cuồng của cậu lắm ớ.

Hắn mệt mỏi day day thái dương.

- Cậu có cho đi nhờ ko thì bảo đây.

- ko! Hắn nghiến răng lườm nó, nó liền đổi ý- À! Ừ được hì!

Hắn leo lên xe và đèo nó tới trường. Đang đi hắn bỗng dưng hỏi

- Thư này cậu có lạnh kô?

- Ừ! Chút chút.

- Vậy ôm tôi đi!

Câu nói của hắn vừa truyền đến tai nó lập tức hắn được nhận 1 trưởng vào lưng.

- Ăn nói tầm bậy tầm bạ ko à.

"kít" hắn cố tình phanh gấp vì ko làm chủ được cũng vì nhất quyết ko cho hắn 1 cái ôm lên theo quán tính nó đập đầu vào lưng hắn.

- Chạy xe kiểu gì vậy?

- ai bảo ko chịu bám chắc.

- Hứ! Cậu mà ko chạy cẩn thận tôi đá cậu xuống xe đó.

Hắn lại tiếp tục chạy xe và có chút thất vọng vì kế hoạch thất bại. Còn về phần Thư chẳng hiểu tại sao nó muốn ôm hắn nhưng ko thể. Cứ mỗi lần đưa tay ra nó lại rụt lại đầu óc nó lúc đó chỉ nghĩ về Quân, về những ngày 2 đứa chạy xe đạp dưới mưa. Nó sợ khi nó ôm hắn hạnh phúc mong manh vốn đã vỡ vụn ấy sẽ lại hóa thành ngàn mũi kim chích vào tim nó. Hắn thì khác, hắn yêu nó nhưng hắn biết rằng trái tim nó chưa có chỗ cho hắn nên hắn sợ nếu cứ cố ôm chọn nó vào lòng thì sẽ chỉ khiến khoảng cách giữa 2 người trở nên xa hơn mà thôi.

Buổi chiều tan học hắn lại đèo nó trên con đường xám xịt lạnh ngắt. Hắn nhất quyết ko chịu về nhà sớm mà đèo nó dong khắp thành phố.

Ban đên những ánh đèn cao áp đổ ặp xuống lòng đường, những ngọn đèn nhấp nháy từ 1 vài quán cafê phát sáng trong đêm như hàng ngàn, hàng vạn vì sao lấp lánh. Trong cái khung cảnh lãng mạn này hắn quyết định gửi lại xe đạp ở 1 ga ra và cùng nó đi bộ dạo phố. Trên con đường gió thổi lạnh buốt nó xoa xoa 2 lòng bàn tay lại với nhau cằn nhằn.

- Cậu quả là khùng. Lạnh thế này còn bắt tôi đi bộ cùng cậu.

Hắn nhìn nó nắm lấy đôi bàn tay nhỏ nhắn đang lạnh cứng của ai kia.

- Lạnh lắm sao?

Nó cố gắng rụt lại nhưng hắn nắm thật chặt.

- Yên đi nào chỉ 1 chút thôi.

Nó cũng thấy ấm, ấm lắm nên nó cứ để yên như vậy. Được 1 lúc thì nó bất chợt rụt lại chạy về phía trước được chừng vài bước nó quay lại đưa tay ra.

- Cậu có tiền lẻ ko?

Hắn cười cho sự lầm tưởng của mình, cứ nghĩ nó đưa tay ra cho hắn nắm nào ngờ là để đòi tiền lẻ.

- Cậu hỏi tiền làm gì? Hôn tôi 1 cái rồi thích gì tôi mua cho.

Nó nghiến răng nghiến lợi lườm hắn.

- Đồ keo ko cho thì thôi.

Nó lục lọi túi sách còn vẻn vẹn có 10 ngàn bạc nhưng sao nó vui thế? Tí tửng kéo hắn về phía bên kia đường nơi 1 bà lão già đang bán gánh hàng dong lúc chiều muộn. Nó ngồi xuống lễ phép dùng 2 tay đưa tờ 10 ngàn ra.

- Bà ơi bán con 2 trái bắp nướng.

Bà lão móm mém cười đưa cho nó 2 trái bắp còn khuyến mại cả 1 bọc khoai lang nóng hổi.

- Đây của cháu.

Nó ngạc nhiên.

- Sao nhiều vậy bà. Cháu ko lấy đâu.

Nó trả lại nhưng bà lão cười hiền.

- Tặng cháu đó! Dù gì cũng khuya bà cũng đang tính dọn hàng nên cháu cứ cầm đi.

- Nhưng mà....!

- Ngoại! Ngoại ơj!

Nó chưa nói hết câu thì từ đằng xa 1 đứa trẻ nhỏ khoảng 5, 6 tuổi ăn mặc phong phanh, rách rưới chạy lại đỡ lấy gánh hàng. Bỗng dưng nó khóc nước mắt chảy dài trên gồ má rớt xuống bọc khoai lang. Hình như nó trông thấy hình ảnh của mình ở trong đó. 1 con bé mồ côi cũng như đứa trẻ này đây. Đến áo cũng ko thể mặc ấm. Nó nghĩ mình thật may mắn khi được những người tốt bụng cưu mang . Hắn đứng đó và biết nó đang khóc vì thương bà lão. Hắn kéo tay đứa bé gái lại moi trong túi ra tờ 500 ngàn đưa cho đứa trẻ.

- Cho bé này.

Đứa bé ngẩn tò te, bà lão vội kéo đứa bé lại và khéo từ trối.

- Cảm ơn cậu nhưng chúng tôi ko thể nhận.

Hắn dúi tờ tiền vào tay bà lão.

- Bà làm ơn nhận đi coi như tụi con mua chỗ khoai lang này.

Bà lão mỉm cười.

- Các cháu thật tốt bụng chúa sẽ mang hạnh phúc đến cho 2 cháu.

Bà lão quay đi hắn nhìn theo bóng dáng 2 bà cháu dần lần vào bóng tôi. Nó đứng ở đó nước mắt ngắn dài chứng kiến hết mọi việc hắn làm chẳng hiểu sao nó thấy yêu hắn hơn. Hắn tiến về phía nó dùng những ngón tay mảnh dẻ gạt đi nước mắt cho nó.

- Đừng khóc! Tôi đau lắm.

Hắn dỗ tưởng nó sẽ nín nào ngờ nó khóc to hơn. 1 tay nó nhất quyết ko buông bọc khoai lang, 1 tay nó cố ôm chọn thân thể hắn mà khóc, mà để cho nước mắt rớt xuống đôi vai hắn. 1 cái ôm ko tron vẹn nhưng sao hắn thấy lòng ấm áp thế? Ước gì thời gian cứ mãi đóng băng tại thời điểm này để hắn có thể cảm nhận hơi ấm của con tim, cảm nhận được toàn bộ mùi hương trên cơ thể nó. Cuối cùng thì hắn cũng được nó ôm. Nhưng khoảnh khắc này sao nhanh quá? Nó buông hắn ra nở nụ cười tươi rói với khuôn mặt tèm nhem trông đáng yêu đến nỗi hắn phải khẽ bật cười. Nó lau sạch đi nước mắt rồi đưa cho hắn trái bắp.

- Cho cậu này.

Hắn nhận lấy, nhìn trái bắp và khẽ nhún vai.

- Sao cậu tham thế?

Nó ngoạm trái bắp.

- Bà lão cho tôi chứ đâu có cho cậu.

- Này! Ko biết đâu! chia đều đi.

Nó làm mặt qủy và bỏ chạy.

- Never!

- Cậu đứng lại cho tôi!

- hềhề ko ngu.

- Đứng lại.

Tiếng cười đùa, tiếng châm chọc nhau cùng tiếng đập hạnh phúc của con tim loãng dần trong đêm đông tuy lạnh nhưng thật ấm áp.

Đọc tiếp: Hãy nắm tay tôi! Tôi sẽ chỉ cho cậu hạnh phúc - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Hãy nắm tay tôi! Tôi sẽ chỉ cho cậu hạnh phúc
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM