XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Hồi ức - Phần 1

CHAP 1

Tôi được sinh ra trong một gia đình củng khá, tiền chỉ củng đủ ăn đủ mặt mà thôi…
Tôi là anh cả, sau tôi còn có một thằng nhóc em…

Nói về con người tôi thì ông trời có phần ưu đãi một chút thôi…
Tuy tôi không được đẹp trai cho lắm nhưng bù lại tôi lại được cái số đào hoa, cái số đào hoa ấy tôi đoán hầu hết các bác ai cũng thích…
Tôi có được cái số ấy củng may mắn lắm rồi, cộng thêm là cái tính lạnh lùng, bất cần đời và không quan tâm gì nhiều tới xung quanh. Ấy thế mà cái tính đào hoa của tôi “ phát tác “ từ nhỏ lận.

Lớp lá: Nói ra có thể các bác không tin, nhưng chỉ từng ấy tuổi đầu đã có em nói “ Mình thích bạn” , nhưng tôi củng chả để tâm gì mấy, cứ xem như bạn bè bình thường thôi. Còn con nít hỉ mũi chưa sạch bồ bịch kiểu gì chứ, biết gì là yêu với đương đâu. Sau này, một sự thật được mở ra, nhỏ chính lá em cô bác của tôi ( nhận lời là giờ éo le như cây me)

Lớp 1+2: Đi học còn sợ, yêu đương cái nổi gì

Lớp 3: Vào năm học mới, đang đứng xếp hàng vào lớp, có một con nhỏ từ cổng chạy vào. Nhìn nhỏ hai má ửng hồng , mồ hôi lấm tấm trên trán ( học trể mới vậy)
Tôi cũng không lấy gì là quan tâm con nhỏ đang thở hì hục đó nữa, đi vào lớp cho cô xếp chổ ngồi.
Cái số đen thế nào mà cô lại xếp nhỏ ngồi chung với tôi, vừa ngồi xuống nhỏ đã cất tiếng nói huyên thuyên, từ mây đến gió, trên trời song xuống đất, mặc dù tôi không nói lời nào
Rồi chuyện gì đến nó củng sẽ đến.

2 tháng sau. Nhỏ bắt đầu quan tâm và quản lí tôi. Rồi đến một ngày nhỏ củng làm tôi sock 1 mà bạn be tôi trong lớp sock 10.
Sau tiết sinh hoạt chủ nhiệm, cô vừa bước ra khỏi cánh cửa lớp, mọi người trong lớp thì ai củng chuẩn bị cất bước ra về. Thì nhỏ đột nhiên đứng dậy, nói lớn:
-T! D thích T! ( lần thứ hai từ nhỏ)
Cơ mà vẫn thờ ơ, trả lời nhỏ:
-Thích là cái gì? ( ngây thơ vô tội vạ các thím ợ, không chém gió đâu)
Rồi tôi bước ra cửa lớp và ra về, để lại sau lưng bao nhiêu lời bàn tán. Ngày mai thấy nhỏ xin cô chuyển chỗ, cắt đứt quan hệ bạn bè ( dứt khoác vậy là tốt). Cuối năm nhỏ chuyển trường.
Lớp 4: Sóng gió bắt đầu từ đây này. Chuyển vào lớp tôi có một cô bé ở Sài Gòn, ẻm nhìn củng xinh lắm. Mới chuyển vào lớp mà được mọi người chú ý và gây thiện cảm, nhất là mấy thằng dại gái kia. Ẻm thì hoạt bát nên có nhiều bạn bè, tôi thì ngược lại rất nhiều, tôi thì ít nói, không hòa nhập bạn bè nên thường bị xa lánh, bạn bè thì rất ít, củng có được vài đứa nhưng không thân cho lắm. Nhưng sau một thời gian tuyễn trọn, tôi được đưa vào đội trống củng trường và cờ đỏ của lớp. Nhỏ ( ẻm) củng vậy, chỉ mới làm cờ đỏ được 2 tuần thì bị cắt chức, lí do là không nộp sổ trực. Rồi ngày tháng dần trôi qua cho đến hết năm học và lên với cái lớp 5 khổ vì tình.

Lớp 5: Năm này là mối tình đầu của mình nên là phần chính của truyện, có nhiều chổ không nhớ với không ghi lại trong nhật ký nên chém gió một chút nha mấy thím. Quay lại với truyện. Đầu năm củng được 2 đến 3 em để ý rồi. Thôi kể cô tiểu thư Sài Thành cho các thím nghe để khỏi tò mò. Em có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn, có đôi má tròn lúm đồng tiền nhỏ, đôi môi “gần hình trái tim” hồng, em hay cười, nụ cười tỏa nắng. Đôi mắt em to tròn hai mí, do em bị cận nên đeo một cặp kính trắng ( uổng ghê) tô thêm vài nét ngây thơ, điểm thêm một chút tinh nghịch cộng với làn da trắng sữa.
Em có giọng hát nhẹ nhàng, nghe củng hơi hay, giọng nói ngọt ngào. Mình cũng thích em từ đầu năm rồi, mà không dám nói thế mới chết...( Blap : thím ví như thiên thần ấy … tởm vãi…)

Chap 2

Từ chap : này mình sẽ kể cái tình yêu đầu tiên của tôi,trong cái tuổi học trò. Có vài chi tiết không nhớ rõ nên có chém gió một chút ởmấy đoạn đối thoại, thông cảm giùm nha các thím, vì không nhớ rõ lắm…

Buổi chiều thứ tư định mệnh, ngày 18 tháng 9 năm 2008. Trong giờ thể dục, có một thằng trong lớp tôi đến nói chuyện và lấy một cành hoa giấy tặng em. Tôi đang đánh cầu lông thì thấy cái cảnh đó đập vào mắt tôi, khiến trong lòng tôi càng có cảm giác bực bội . Đánh cầu mà tôi cứ nghĩ đến cái cảnh thằng đáng ghét ấy cầm hoa đến tán em ấy ,còn tụi bạn thân chỉ biết liếc nhìn tôi mà trách thầm, chứ không nói lờinào. Và suốt buổi học chiều hôm đó , tôi không có tâm trạng gì để đánh cầu lông ngoài việc chỉ đưa ánh mặt chứa đầy lửa giận mà nhìn em ( Blap : lúc đó nhỏ ngu thật, có gì đâu phải vậy chứ) 
ánh mắt đáng sợ của nó nhìn em,như một tãng băng sắt nhọn, lạnh đến mức, khiến ai nhìn thấy cũng phải rét run ( Blap : giống ánh mắt của mấy con độc xà đó mấy thím   )…

Trong giờ học toán … Cứ 5 phút em lại nhìn xuống tôi, vô tình thấy, tôi chỉ liếc nhìn em một cái rồi quay xuống chép bài. Khi em thấy như vậy, em cảm thấy hình như tôi đang có điều gì ghét em ( sau này em kể cho tôi nghe) 

Vào giờ ra chơi, em đi xuống chổ tôi và đặt vào học bàn một bức thư( Blap : thư tình kìa…sướng nhé cha nội…) rồi đi đâu ra ngoài ( theo lời kể của mấy bà tám ). Thấy như vậy tụi con gái cứ đồn ầm lên ( Blap : Công nhận bộ máy quảng cáo của con gái bá đạo thật … )
Đợi đến lúc tôi quay thì chúng nó im lặng và chỉ chỉ chỏ chỏ vào hộc bàn của tôi, thấy lạ tôi đi lại về phía chỗ ngồi rồi lấy bức thư ra đọc.
Những nét chữ dễ thương của em cứ nhảy múa trước mắt tôi ( về nội dung thì không nhớ rõ lắm,vì đốt mất rồi, nhớ gì viết đó nha)
T à! Không biết T giận K vì điều gì, K làm gì sai vậy? Có lẽ K ngốc nên làm T giận K mà không phải làm T vui vẻ như Q hay N. Nhưng T đừng nhìn K bằng ánh mắt ấy, nó đáng sợ lắm. Nếu K làm sai điều gì thì cho K xin lỗi, đừng giận K nha!
Mình thích bạn.
An.K

Cầm tờ thư giấy ấy, đọc nó dưới cái ánh nắng nhẹ dịu của trời thu, tiếng gió thỗi qua từng qua từng cánh phượng đỏ thắm, từng cành phượng theo chiều của con gió rơi xuống sân trường.Con tim tôi đang lạnh lẽo tưỡng chừng như đóng băng với thế giới xung quanh, thế mà bây giờ lại biết ghen tức, bực bội vì một người con gái, không lẽ đây là cảm giác yêu mà mọi người thường nói với nhau hay sau. Chỉ mới lúc nãy cảm thấy ghen ghét người con gái ấy, vậy mà giờ đây những cảm giác đó như biến đi đâu mất,mà thay vào đó là trái tim rộn ràng, ngập tràn hạnh phúc, được người con gái mình yêu thương từ lâu tỏ tình ( mặt dù hơi bị nhục vì là con trai mà không tỏ tình trước )
Như một cỗ máy không cần mệnh lệnh, lập tức tôi ghi choem một mẫu thư giấy hồi âm, lời là:- T cũng thích K. K không làm gì sai cả. Rồi đem để vào học bàn của em và lẵng lặng về chỗ. 

Tùng…Tùng…Tùng…

ba hồi trống kếtthúc giờ ra chơi ngắn ngũi. Em từ từ bước vào lớp, nhìn về phía tôi và bước vàochỗ ngồi, như có ai mách bảo em, em liền nhìn xuống học bàn của mình và lấy ra tờ giấy được gấp lại làm bốn của tôi để vào.Từ từ lật từng nếp gấp ra, em đọc những dòng chữ gà bới của tôi trên tờ giấy ấy. Gương mặt có nét buồn khi nãy đã biến mất đi, khuôn mặt ấy vui hẳn lên, sau ấy trên đôi môi hồng nở nụ một nụ cườihạnh phúc. Em liền quay lại thật nhanh, đưa cặp chứa đầy niềm vui nhìn tôi,trên môi vẫn là nụ cười tươi có thể giết chết một thằng con trai nào khi nhìn thấy ( tôi nhìn nhưng không chết…Blap : mạnh zữ … bị tia lửa điện chích chúng mà không chết … thím vl thật ). Tôi lúc đó cũng nhìn em, thời gian cứ như dừnglại khi hai đứa nhìn nhau, cho đến khi cô giáo bước vào lớp thì em mới quay lênvà cho cã lớp đứng dậy chào cô. Hai tiết học cuối cùng cũng trôi qua nhanh. Cảlớp chào cô rồi ra về. Em thì chờ tôi,khi cã lớp chỉ còn lại ít người thì em di đến gần tôi nói nhỏ:

-Từ nay là một đôi phải không T?

-Ừ

-Hi. Từ nay gọi xưng là anh em khi ít người, còn nhiều người thì kêu tên nha.
- Em cười và dặn tôi.

- Cũng được.

Hai đứa nắm tay nhau tung tăng đi trên dãy hành lang trường tiểu học bé nhỏ , ngập tràn tiếng gió và nắng thu. Có những cơn gió nhẹ thoảng qua như cùng vui với tình cảm của hai đứa. Sau này khi chia tay, tôi mới nhận ra đây chỉ là sự ngộ nhận tình cảm của nhau.
Đi trên con đường quen thuộc chở về nhà, nhảy ngay lên bàn học và lôi ra cuốn nhật ký viết lại những gì hôm nay không thì quên mất,còn bứt thư thì cất vào ngăn bàn. Trong lòng hớn hở, vừa ghi vừa cười như một người điên , người điên biết yêu mới ghê.
Ăn cơm xong, leo lên giường đánh một giấc ngủ đến chiều rồi dậy đi đá banh với tụi trong xóm. Đá đúng 3 tiếng đồng hồ, từ 4 giờ đến 7 giờ mới về nhà, kết quả là bị mẹ mắng vài câu như thường lệ nhưng khùng là vẫn cười khi nghe mắng, hôm nay là ngày vui mà. Tắm rữa, ăn cơm rồi học bài cho ngày mai tới 9 giờ thì đi ngủ ( hùi đó con ngoan trò giỏi nên như vậy, giờ thì 12 giờđêm còn ngồi uống trà ). Đêm hôm ấy tôi có một giấc mơ đẹp, giấc mơ chỉ có em và tôi cùng đứng nhìn về chân trời xa xa có những dòng nước trong xanh của biển,thấp thoáng có những cơn sống nhỏ nhấp nhô.
Tình yêu trẻ con thời ấy, một ký ức khó phai.
Tôi đã tìm lại được một mảnh ghép, một mảnh ghép đầy kỷ niệm vui buồn. Và giờ đây, tuy đãkhông còn là của nhau ai cũng có một người khác ở bên cạnh, nhưng những ký ứcnày sẽ không mất, nó sẽ nằm sâu trong tôi.

Nếu ai vấp ngã ở cuộc đời

Thì hãy tìm lại một bầu trời

Vì nơi ấy sẽ có hy vọng

Để bạn bước tiếp con đường này.

Chap 3: 

5:30 AM. Buổi sáng đầu tiên khi có người yêu, dậy thật sớm, vệ sinh cá nhân xong, trong lòng có niềm vui phấn khởi. Ngoài trời, không khí giữa thu se se lạnh, những giọt sương còn đọng lại trên từng chiếc lá xanh, tiếng chim cứ hót líu lo như đang diễn tả tâm trạng của tôi. Mặt trời dần lộ ra ở đường chân trời, trời trong xanh những đám mây trắng bồng bềnh theo cơn gió, ánh nắng thu hồng của bình minh ngày mới, bắt đầu có những tia nắng đầu tiên xuống mặt đất.

Ăn sáng xong, tôi nhanh tay xách cặp đi học, trong lòng nôn nao khó tả, muốn gặp em, chỉ mới ngày hôm qua thôi mà bây giờ đã thấy nhớ rồi. Trường tôi đang học cũng khá gần nhà nên chỉ đi bộ khoảng 5 phút là tới. Đứng trước cổng trường, lòng tôi chợt háo hức, cứ đi thật nhanh vào lớp để xem em đã đến chưa. Chỗ ngồi của em vẫn trống, “ giờ vẫn còn sớm mà, mới có 6 giờ 15 phút thôi, có lẽ em đang lên, mình chờ chút nữa vậy “ Tự trấn an bản thân và đợi chờ. 10 phút sau, cái dáng nhỏ nhắn ấy đã bước vào lớp và nhìn tôi mĩm cười, hôm nay em cột đuôi gà nhìn em càng dể thương hơn.

Em nhanh chóng cất cặp rồi liền xuống chỗ tôi, và hai đứa nói chuyện với nhau được một lúc thì vào lớp. Hai đứa đành dừng cuộc nói chuyện lại. Cô giáo bước vào lớp và bắt đầu 3 tiết học, có 135 phút mà tôi thấy nó dài như một ngày vậy. Học 3 tiết mà có 2 tiết là Anh Văn rồi, từ với ngữ cả núi, tiếng việt còn chưa rành nói gì tiếng anh, tôi thấy nó thật khô khan và không có gì hấp dẫn cả. Đối với tính cách của tôi thì có hợp với môn Văn hơn, tuy có hơi buồn ngủ và học bài nhiều nhưng tôi cảm thấy như bị lôi cuốn.

Giờ ra chơi cuối cùng cũng đến, thế là được nói truyện với người con gái ấy rồi, ấy mà lại bị hai con khủng long T và X kéo đầu hai đứa đi tập trống và không quên kéo nhỏ A lớp bên cạnh. Nói thật nhỏ T với X tướng đã ù rồi, tính thì dữ, chắc sau này ế chồng ( hai má có đọc được thì đừng tìm con mà tính sổ ). Tôi cao nên ôm cái trống cái to đùng, tôi giống đực mà lại ôm trống có chữ “cái” mới đâu chứ, ai đi qua thấy tôi vậy cũng kêu tôi oai, nhưng họ đâu biết cái trống ấy nó nặng tới mức nào đâu, cái vai nhiều lúc tê, nhức. Vậy là không được tâm tình với em rồi. Hai đứa chỉ biết nhìn nhau mà cười thôi. ( nói chuyện qua thần giao cách cảm mà).

Tùng, tùng, tùng. Tiếng trống trường vang lên, báo hiệu giờ ra chơi kết thúc. Cả đám lại đem trống vào lại nhà kho, mấy đứa kia về lớp trước, em đi sau với tôi. Tranh thủ thời gian ít ỏi này vậy. Đang đi em hỏi:- Có mệt lắm không anh?

- Cũng hơi hơi. – Tôi nhăn mặt trả lời.

- Sao anh nhăn mặt giữ vậy? Có chuyện gì à?- Em nhìn tôi lo lắng.

- Tại trời nắng quá đấy! – Tôi đành lái truyện khác để em không biết vai tôi đang rất nhức.

- Ừ. Mà anh không bị sau thiệt không vậy?

- Thật. Vào lớp thôi. – Tôi kết thúc cuộc trò chuyện này, không thôi sẽ lộ ra mất.

Cả hai vừa bước vào cửa lớp thì một tiếng ồ rõ to, kèm theo là những cây chăm chọc của đám bạn “ Hai anh chị đi đâu mà giờ mới vào lớp vậy?” “Hai người định trốn học để tâm sự riêng à” Bla…Bla.Tôi vẫn bình thãn đi vào chỗ của mình coi như không nghe gì, còn em thì hai má ửng hồng cả lên, cứ cúi gầm mặt nhìn xuống dưới mà đi vội vã về chỗ ngồi, nhưng vẫn cái tụi bà tám ấy vẫn không buông tha, cứ chọc em mãi thôi, đến khi cô bước vào lớp thì chúng nó mới thôi.

Cô dạy môn sử, tôi rất thích môn này nên bắt đầu thể hiện những năm tháng diễn biến của các cuộc khởi nghĩa, các cuộc cách mạng, được tôi tóm tắt lại một cách ngắn ngọn và đầy đủ. Em nhìn tôi với ánh mắt ngưỡng mộ và vô cùng tự hào. Thấy em cứ quay xuống cười tình với tôi.Tiết cuối là tiết Văn, hôm nay cô cho một bài tập làm văn về cảnh biển. Tôi ra sức chém gió vào bài, ý cứ tuôn trào ra viết mỏi cả tay. Xong bài làm của mình sau 40 phút chém gió, ra sức viết được 3 mặt giấy, tự tin nộp bài và về chỗ.Tùng..Tùng..TùngTiếng trống vang lên, học sinh như bầy ong vỡ tổ chạy tứ tung ra về. Em vẫn chờ tôi, cả hai lại cùng ra về, đi dưới cái sân trường nhỏ đầy nắng, em cứ hát nho nhỏ xé tan đi những mệt mỏi trong tôi ngày hôm nay. Em lên xe người nhà để về, tôi lại cất bước đi trên còn đường quen thuộc về nhà. Cởi bỏ chiếc mặt nạ vui cười ra, trở về với cuộc sống nội tâm, lạnh lùng. Có thể tôi nên đeo chiếc mặt nạ đó từ nhỏ nhưng khi ấy lại quá vô tư không suy nghĩ gì nhiều như bây giờ.

Ăn cơm rồi ngủ, chiều dậy đi đá banh với xóm, hôm nay tụi trong xóm bắt kèo đá độ với tụi xóm kế là xóm Cao Thắng. Bọn này là công tử bột, tụi nó ăn uống nhiều nên to con, chả bù với bọn tôi, thằng nào cũng ốm yếu và lùn. Mỗi bên 8 người, được tổ chức ở sân đất đỏ ở xóm tôi. Bên chúng tôi được quyền giao banh trước.

Trận đấu giữa hai xóm ga xe lữa và Cao Thắng bắt đầu. 

Bên tôi bao gồm thằng Đông, thằng Nhật, Trung, thằng Hải, hai nhóc nhỏ mới 5 tuổi là thằng Quậy và thằng Ba,vì hai đứa nó nhỏ nên được đưa lên làm tiền đạo cấm, chỉ chờ bóng và ăn bàn. Tôi giữ trọng trách tuyến giữa với thằng Đông, thằng Trung với thằng Hải thì ở vị trí trung vệ, thằng Nhật là thủ môn. Đội hình tuy không chắc chắn lắm nhưng cũng đá được với bọn Cao Thắng. Đá 1 trái 5 ngàn.

Sau khi tôi giao bóng cho thằng Đông thì hai nhóc Quậy và Ba đã chạy lên hàng phòng thủ của xóm Cao Thắng mà đứng hóng bóng như hóng gạch. Tôi từ từ dẫn bóng chạy lên thì ngay lập tức có hai thằng án ngữ trước mặt, tôi nhanh chống đảo người để lừa đối phương dang rộng hai chân để thực hiện xỏ kim, nhưng động tác còn vụng về nên không cách nào lừa để thực hiện được ý đồ, đành bậc tường với thằng Đông để qua hai đứa nó. Mới qua được hai thằng thì tiếp tục có thằng tiến tới, nó chạy với tốc độ nhanh lao về phía tôi, nhìn thấy nó tôi nhẹ nhàng lách người về bên phải, thằng đó theo đà chạy luôn một quãng. Bay giờ trước cầu môn chỉ còn 3 hậu vệ với 1 thủ môn, tôi vừa dẫn bóng vừa ra hiệu cho thằng Quậy chuẩn bị dứt điểm và thằng Đông thu hút hậu vệ đối phương. Dẫn bóng gần tới khung thành, tôi căn ngan qua cho thằng Quậy, trong lúc mấy thằng hậu vệ thì lo kèm thằng Đông, thằng Quậy co chân lên và:

- Víu- hụt bóng. 

Tôi thấy cảnh đó thì nóng mặt chữi nó, công sức tôi dẫn bóng mệt đứt hơi mà nó làm ăn như vậy. Nó trả lời tôi một câu đầy xúc tích ngây thơ: 

- Banh đó sao em đở được, mạnh bà cố. – Tôi phì cười trước câu trả lời của nó, lắc đầu ngao ngán chạy về vị trí của mình. 

Hai đội giành bóng nhau ở giữa sân đến 15 phút, thằng Đông soạt bóng được bóng từ đội kia liền dẫn bóng tấn công, tụi kia thấy như vậy thì nhanh chống khống chế thằng Đông để giành lại bóng. Thằng Đông thấy khó qua được nên chuyền qua cho tôi đang chạy lên từ cánh phải, nhận được bóng tôi lập tức dẫn bóng tiến vào khu vực cầu môn, một thằng to lớn nhất đội chăn tôi, tôi liền dùng đảo người qua nó và tăng tóc dẫn bóng thì:
- Rầm! Bịch ! BịchAaaa! Tiếp theo là tiếng la thất thanh của tôi. 

Vai phải tôi không còn cảm giác gì, trời đất bắt đầu tối sầm lại trước mắt tôi, cả bọn xóm tụ lại hỏi thăm nhưng tôi không nghe thấy một lời nào và cũng không thể đáp lại. Tôi nằm bất động dưới nền cát đỏ, cánh tay phải duỗi thẳng, tay trái ôm thật chặt vai đang bị thương.

Chap 4.

Theo như tụi nó kể lại là : Tôi đang dẫn bóng thì bị một thằng đội bạn kéo lại nên tôi bị mất đà và ngã xuống, tay thuận chống xuống đất do lực quá mạnh nên vai tôi đập mạnh xuống đất và ngất đi.

Sau đó được thằng Trung dìu về nhà,tối hôm đó gia đình tôi đưa tôi vào viện để kiểm tra thử. Nhận được tin vai bị gãy nên phải bó bột một tháng, một hồi sau tôi được suất viện.Về đến nhà, vai bó bột trắng xóa, u lên một cục, đi ngủ như một cực hình chỉ được nằm ngữa và nghiêng về bên trái nhưng nhà cứ khuyên nên nghiêng về phía trái và ít nằm ngữa, từ tối đến sáng mà có một kiểu nằm, đau khổ.

Reeng!....Reeeeg! Tiếng chiếc đồng hồ báo thức vang lên,tôi mệt mỏi với cái vai và đâm ra không muốn đi học chút nào. Nhưng cũng phải cố lết lên trường vậy, đi trên đường luôn luôn bắt gặp những ánh mắt tò mò nhìn về phía tôi, vào đến trường cũng không ngoại lệ, mới bước vào sân trường thì chú bảo vệ đã hỏi thăm trước:

- Vai em bị sau vậy?

- Dạ! Bị gãy ạ !- khuôn mặt ngây thơ cất tiếng trả lời chú.

- Ừ.Thôi vào lớp đi

- Dạ!- Tôi bước đi vào sân trường, nhìn xung quanh toàn những ánh mắt nhìn tôi ngạc nhiên ( vì thứ 2 tuần nào cũng đứng giữa trường đánh trống nên khá nổi tiếng )

Bước vào đến lớp thì ai ai cũng ngỡ ngàng nhìn tôi, người miệng chữ O, người thì chữ U, chạy đến hỏi thăm:

- Ông bị gì vậy?- Nhỏ X ù cất tiếng trước.

- Mày bị sao vậy?- Tới thằng K tò mò.

- Chài ơi! Chàng của tôi bị sao vậy nè. – Nhỏ H thì lúc nào cũng giỡn được.

Theo sau những câu hỏi ấy là các tiếng bàn tán sôi nỗi, mắt thì nhìn tôi, tay thì chỉ mà miệng bô bô, bla bla các thứ trời trên đất dưới.Có đứa ác mồm ác miệng nói tôi bị đánh hội đồng, bị tai nạn giao thông….v..v và v…v

Tôi thì cứ im lặng mặc kệ mọi thứ đang diễn ra xung quanh mình, có lúc thì cười nhạt thay cho câu trả lời trước các câu hỏi. Lúc này tôi không muốn gặp người con gái ấy trong tình trạng này chút nào, chỉ mong rằng em bữa nay có việc gì bận và nghĩ ở nhà. Nhưng ông trời không chìu lòng tôi, mới nghĩ thầm là em nghĩ thế mà em đã đi đến cửa lớp. Em đưa mắt nhìn tôi, to tròn đầy ngạc nhiên và sâu trong ánh mắt ấy có một sự lo lắng.

Em bỏ cặp xuống chỗ ngồi rồi bước đến chỗ tôi đang bị vây quanh, từng bước chân nhẹ nhàng của em đang tiến dần đến tôi. Từng bước đi, từng giọt mồ hôi của tôi tuôn ra, mặt trắng bệch như không còn giọt máu nào, sắp phải đóng phim hàn xẻng rồi.

Tùng..tùng..tùng. Tiếng trống ấy đã cứu tôi một mạng,không thôi thì lớp bà tám của tôi có phim xem trực tiếp và ngay tại phim trường rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm, chưa bao giờ tôi yêu cái trồng trường đến vậy, em dừng lại nhìn tôi một hồi và nhanh chóng đi về chỗ nhưng vẫn quay lại nhìn tôi, vẫn là ánh mắt lo lắng ấy, đôi môi hồng ấy cứ mấp mấy như muốn nói ra điều gì đó.Trong 3 tiết đầu em luôn quay xuống nhìn tôi khi cô quay lên bảng, tôi thì dã vờ ghi ghi chép chép liếc nhìn em , hoàn cảnh éo le như cây me không lá..Amen!. Nếu tính trung bình cứ 5 phút em lại quay xuống nhìn, sợ tôi biến mất khỏi lớp hay sau ấy.

Thời gian cứ trôi dần đi, giờ ra chơi tôi không mong đợi đã đến, báo hiệu một phiên tòa tra khảo bắt đầu, cực kì kinh khủng đối với tôi.Cũng như thường lệ em xuống chỗ tôi, kêu tôi ra lấy trống mà tập ( thuộc như ăn cháo mà cứ bắt tập mãi ), 3 con nhỏ kia thì lấy trống từ khi nào và đi đâu mất,bỏ tôi bơ vơ trước phiên tòa mà em là chủ tòa, tôi là biện cáo. Không phải đợi lâu, em liền cất lời mà hỏi:

- Vai anh bị cái gì vậy?

- Bị…bị- Tôi gãi đầu gãi tai lấp bấp từng tiếng.

- Bị sau? – Em đưa cặp mắt ấy nhìn tôi, sát khí tăng cao.

- Thì bị gãy.

- Làm gì mà bị gãy? – Nói thiệt lúc này điên thật, trả lời thế rồi mà cứ hỏi.

- Bị té. – Trả lời đại vậy, tới đâu hay tới đó.

- Ừhm, thôi đi tập trống nào. – Em nói và cằm trống đi trước, mắt láo liên tìm cái lũ ôn dịch kia đang ở đâu.

Tôi lấy trống và xách đi, em cứ lặng lẽ đi trước không nói lời nào nữa, tôi cũng im lặng mà đi đến khu tập. Trong lòng suy nghĩ không biết em có giận mình không thì em đột ngột quay lại nhìn tôi mà nói:

- Vai vậy có đeo trống mà đánh được không?

- Cũng được, không sao.

- Vai bị vậy mà bảo không sao, hâm à. – Mặt em vừa lo lắng vừa giận dữ.

- Không sao. – Tôi vác trống bằng vai trái mà đi ngang qua em.

- Nếu đau lắm thì để em nói với tụi kia hôm nay không tập cũng được. – Em cố nói theo và chạy lên đi ngang tôi.

- Để trống lên trên mặt đất mà đánh, mất trống cái hòa nhịp sao được. – Tôi trả lời mà không nhìn em, cứ đi.

- Vâng!.– Nãy còn hổ báo mà bây giờ hiền như một con nai ấy, đúng là con gái, mưa nắng thất thường thật.

Vào đến chỗ tập thì thấy 3 con mắm kia đã đứng đó mà đánh trống um sùm một góc trường. Bọn nó bảo tôi đánh để chúng nó hòa vào, tôi bắt đầu từng hồi trống đầu tiên, từng nhịp, từng tiếng vang lên. Được một hồi thì vai tôi lúc bấy giờ không còn cảm giác chút nào cả, tay cứ run run, dường như không còn sức để đánh ( tới đây sẽ có nhiều bác tự hỏi là sao mình không đánh tay trái. Mình xin thưa, vì tay trái giữ trống sẽ chịu một lực mạnh hơn tay đánh nên mình không thể đánh bằng tay trái mà giữ trống bằng tay phải ).

Cố gắng chịu dau, để em yên tâm về tôi. Mặc dù trong đầu thì cố mà tay cứ phản lại, nó cứ run run, đánh lệch từng nhịp. Chính những nhịp sai cũng tố cáo sự bất thường này của tôi. Em liền bỏ trống xuống mà đi đến chỗ tôi hỏi:

- Có sau không T? – Em lại đưa đôi mắt ấy nhìn tôi. ( chỗ đông người không xưng anh em được)

- Khô..ng s..a.o, khôn..g sa..o đâu. – Tôi nói yếu ớt, giọng run run.

- Thôi ông vào lớp mà nghĩ đi, tôi thấy vậy không ổn chút nào đâu. – Nhỏ Th nói.

- Bà K đưa ông T về lớp đi – Nhỏ A lớp bên cạnh nói ùa theo.

- Để tôi đi một mình được rồi. – Nói rồi tôi bắt đầu đi về lớp.

- Để tôi đưa về lớp. – Em trợn mắt nhìn tôi. Gì chứ cái mặt hung dữ thấy mồ.

- ….. – Tôi chỉ im lặng mà đi.

- Đau mà cứ cố, không chịu nghe nói đâu, đáng ghét thế nào đấy? – Em đi bên tôi mà trách.

- …..

Thời gian chợt ngưng lại, cái nắng chói chang soi xuống mặt đất, từng cơn gió mang không khí oai bức cứ thổi. Trên sân trường ồn ào của giờ ra chơi, mọi người lại nhìn về tôi, trong một khoảng sân có một người con trai vai băng trắng xóa đang đi, bên cạnh là người con gái xinh xắn, khuôn mặt ửng đỏ vì cái nắng.

Cả hai bước vào lớp, tôi đi thật nhanh về chỗ, em cứ đi bên cạnh tôi mà bảo:

- T cứ nghĩ đi, đưa vỡ K chép cho. – Nghe em nói vậy tôi lấy vỡ những môn tiếp theo mà đưa cho em.

Nhận được vỡ của tôi, em nhanh chóng quay về chỗ để chờ vào tiết học. Cơn đau cứ hành hạ tôi, nằm xuống bàn mà ngủ thiếp đi từ lúc nào không hay, quên cả chào cô giáo . Thời gian 2 tiết trôi thật nhanh, mới đó đã hết 90 phút học. Em kêu tôi dậy và đưa cho chiếc khăn giấy ướt để tôi lau mặt rồi đi về. Chiếc khăn giấy ấy có một mùi hương khác lạ, không giống như các loại khăn giấy thường chút nào, chắc có lẽ đây là hương của tình yêu.

- Ngủ ngon quá ha. – Em nhìn tôi mà nói.

- Hơi mệt nên ngủ quên. – Tôi gãi đầu trả lời em.

- Ngủ mà còn ngáy nữa, lớp ai cũng nghe.

- Hả? Thật à? – Tôi đưa hai con mắt ếch mà nhìn em.

- Hihi,không có đâu, giỡn á. – Em cười vui vẻ trước sự ngây thơ của tôi.

- ….. – Tôi im lặng trước sự quê độ của mình. Mà nhìn xuống dưới sân trường, những chiếc lá khẽ rơi, cái nắng xen kẽ qua các cành cây, chiếc lá mà chiếu xuống sân.

Hai đứa cứ đi hết cái sân trường và tiến về phía cổng trường, em vẫn như thường lệ được người nhà chở về, tôi thì vẫn đi trên con đường hằng ngày, xung quanh tôi các anh chị trường Phan Bội Châu ở đối diện đang ra về đông đúc.

Đọc tiếp: Hồi ức - Phần 2
Home » Truyện » Truyện Teen » Hồi ức
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM