Insane

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Tôi gửi thơ cho tuần báo Bạn Trẻ là gửi cho vui, không mong gì được đăng. 

    Sau ba tuần đọc "cọp" báo Bạn Trẻ ở hiệu sách gần trường, chẳng thấy bài thơ của mình đâu, tôi chán nản không màng theo dõi nữạ 

    Tôi thất vọng hiểu rằng mộng ước trở thành thi sĩ của tôi thế là đã tan thành mây khóị 

    Nhưng cuộc đời không hoàn toàn tệ bạc với tôị Những ngày đó, tôi phấn khởi nhận ra tụi học sinh chuyển qua từ lycée Pascal không siêu đẳng như tôi tưởng. 

    Tụi nó nói tiếng Pháp như gió nhưng khi làm bài tập grammaire, chúng thường ít điểm hơn tôị Và khi làm rédaction, tức môn luận văn, chúng càng thua tôi rõ rệt. Thua cả thằng Hồng Hà. 

    Tụi lycée Pascal viết tiếng Pháp như viết tiếng mẹ đẻ, dùng temps dùng mode chính xác cực kỳ, nhưng ý tưởng lại đơn giản. 

    Trong khi tôi và Hồng Hà được trui rèn trong văn chương tiếng Việt từ bé, bốn năm học phân tích bình giảng văn thơ đến chóng mặt, do đó khi làm luận văn, ý tưởng của hai đứa tôi luôn luôn phong phú hơn. Đó cũng là nhận xét của thầy Xuân Thụ Bao giờ chấm bài tập rédaction của tôi, thầy cũng hào phóng phê "ý dồi dào, văn gãy gọn". 

    Hôm bài rédaction đầu tiên được phát ra, thấy bài làm của tôi cao điểm nhất, tụi Pascal ngạc nhiên lắm. Chúng không tin một tên học sinh tỉnh lẻ lù khù, lần nào bị thầy Xuân Thu kêu lên cũng đứng ngay cán cuốc lại có "tài" đến thế. 

    Chúng cứ nhìn về phía tôi, xì xào bàn tán. Thằng Đông Anh ngồi gần tôi nhất. Ngập ngừng một lát, nó chìa tay ra: 

    - Ê, Khoa! Cho tao mượn bài làm của mày coi chút nào! 

    Tôi rụt rè đưa tờ giấy cho nó, bụng thấp thỏm không biết tụi này định khiếu nại, kiện cáo gì về bài làm của tôi với thầy Xuân Thu đâỵ 

    Thằng Đông Anh coi bài của tôi lâu thật lâu, xong chuyền qua cho thằng Diên bên cạnh. Một lát, thằng Diên chuyền cho thằng Bộị Thằng Bội chuyền cho thằng Minh Khôị 

    Sau khi tụi Pascal chuyền lòng vòng một hồi, thằng Đông Anh đưa trả bài lại cho tôi, miệng xuýt xoa thán phục:

    - Đứa nào cũng khen mày viết văn hay! Tụi tao không bắt chước cách viết bay bướm của mày được. 

    Tôi thở phàọ Hóa ra tụi Pascal không nhỏ mọn như tôi nghĩ. Chúng mượn bài làm của tôi để xem cho biết, để "học hỏi", chứ không phải để "vạch lá tìm sâu" như những kẻ đố kỵ. 

    Tự nhiên tôi thấy khoảng cách giữa một học sinh tỉnh lẻ như tôi với tụi học sinh trường Tây được thu ngắn đáng kể. 

    Tôi nói với Đông Anh: 

    - Tao viết chả có gì đặc biệt. Tụi mày thừa sức viết như taọ 

    Đông Anh cười hiền lành: 

    - Mày khiêm tốn đấy hở? 

    Tôi cũng cười: 

    - Đâu có. 

    Tôi nói "đâu có" và tôi tiếp tục đạt điểm cao nhất ở môn rédaction lần thứ hai, lần thứ ba và không lần nào chịu tụt xuống hạng nhì từ đó cho đến cuối năm. 

    Nói cho đúng ra, sở dĩ tôi toàn thắng ở môn rédaction phần lớn nhờ sự giúp đỡ nhiệt tình của Hồng Hà. 

    Làm luận văn, văn phạm vững vàng, ý tưởng phong phú chưa đủ. Cần phải có vốn từ dồi dào để thể hiện những ý tưởng đó. Mà ở môn từ vựng, tôi không phải là một học sinh xuất sắc. 

    Nhưng tôi đã có Hồng Hà. Nó là một cây từ vựng. Trong giờ luận văn, mỗi khi nghĩ ra được một ý hay hay nhưng không nhớ từ tương đương bên tiếng Pháp, tôi chỉ việc quay sang Hồng Hà: 

    - "Cảm hứng" là gì hở màỷ 

    - L'enthousiasmẹ 

    - "Trong khoảng xa xăm" viết sao hở màỷ 

    - Dans le lointain. 

    - Còn "cứu rỗi" là gì? 

    - La rédemption. 

    Hồng Hà đáp như máy, không cần suy nghĩ. Khi trả lời những câu hỏi của tôi, nó vẫn tiếp tục làm bài của nó, không buồn ngẩng đầu lên. Tất nhiên là nó không nói trôi chảy được như thế. Chữ "L'enthousiasme bao giờ cũng phải là "L'en ... L'enthousi ... siasme". 

    Nhưng chính nhờ nó mà trí tưởng tượng của tôi tha hồ bay bổng. Tôi không sợ thiếu từ để diễn tả. Tôi chỉ có một nhiệm vụ đơn giản là làm sao nghĩ ra được càng nhiều ý hay càng tốt, sao cho tụi thằng Đông Anh phải luôn luôn tâm phục khẩu phục "tụi tao không bắt chước mày được". 

    Ở môn rédaction, tôi lúc nào cũng đứng nhất, Hồng Hà lúc nào cũng đứng nhì. Nhưng Hồng Hà không bao giờ ghen tị với tôị Mặc dù nó thừa hiểu, khi tôi hỏi, nếu nó không thèm đáp hoặc vờ bảo "không biết", tôi sẽ không thể nào đứng vững trên đỉnh cao chót vót của môn rédaction lâu như thế. 

    Nhưng Hồng Hà là đứa bạn tốt. Nó không thèm cạnh tranh với tôị Nó chấp nhận đứng thứ hai, miễn là trên tụi thằng Đông Anh, thằng Diên, thằng Bội ... 

    Hồng Hà là chúa "cục bộ trường Tây - trường ta". Mỗi lần thầy Xuân Thu phát bài tập rédaction, Hồng Hà bao giờ cũng sung sướng thì thầm vào tai tôi: 

    - Tụi ... tụi Pascal học không bằng tụi trường ... trường Việt mình đâu! 

    Và để bảo vệ sự hơn hẳn của "tụi trường Việt mình", Hồng Hà sẵn lòng làm cuốn từ điển sống cho tôi "tra cứu" bất kỳ lúc nàọ 

    Hồng Hà là một cuốn tự điển sống hiểu theo nghĩa đen. Vì nó thuộc lòng nguyên cả cuốn từ điển Pháp Việt dày cộm, không sót một từ. 

    Phát hiện đó làm tôi vô cùng kinh hãị 

    Thoạt đầu, mỗi khi bí từ vựng, tôi thường quay sang hỏi nó. Mặc dù tôi hỏi đâu, nó đáp đó, không bao giờ bí, cũng không bao giờ ngập ngừng, nhưng tôi chẳng chú tâm lắm. Tôi chỉ nghĩ tại tôi kém từ vựng. Tôi nghĩ vốn liếng của Hồng Hà chắc chỉ hơn tôi chút đỉnh và dĩ nhiên là không thể nào sánh bằng tụi Pascal. 

    Nhưng càng ngày tôi càng ngạc nhiên, khi nhận ra nhiều lúc tôi hỏi những từ vô cùng khó, nó vẫn chẳng thèm lúng túng mảy maỵ 

    - "Sự chiếu lệ" là gì hở màỷ 

    - La routinẹ 

    - "Chim gõ kiến" là gì? 

    - Le pic. 

    - "Vong hồn"? 

    - Les mânes. 

    Tôi trố mắt khâm phục: 

    - Sao mày biết nhiều từ quá vậỷ 

    - Ừ. 

    Hồng Hà trả lời chán phèọ 

    Tôi lại hỏi: 

    - Có từ nào mày không biết không? 

    - Chắc là có. 

    Tôi thăm dò: 

    - "Người bán thuốc Tây" gọi là gì? 

    - Le droguistẹ 

    Tôi nhíu mày cố nghĩ một từ thật hóc hiểm: 

    - "Nền quân chủ lập hiến"? 

    Hồng Hà vẫn tỉnh khô: 

    - La monarchie constitutionnellẹ 

    Đầu tôi xoay tít: 

    - "Bạch huyết cầu"? 

    - Le leucocytẹ 

    Hồng Hà đối đáp như gió làm tôi đâm nghi: 

    - Đúng không đó màỷ 

    - Đúng chứ. 

    Tôi chớp mắt: 

    - Tao nghi mày bịa ra quá. 

    Hồng Hà mỉm cười: 

    - Không tin thì mày giở từ điển ra coi lại đị 

    Không cần Hồng Hà nhắc đến lần thứ hai, tôi lật đật lôi cuốn từ điển Việt Pháp trong ngăn bàn ra, lật vần B, dò chữ "bạch huyết cầu". 

    Chữ "leucocyte" đập vào mắt khiến tôi xanh mặt. 

    - Có ... có chữ đó không? 

    Tôi xụi lơ: 

    - Có. 

    Rồi tôi huơ cuốn từ điển trên tay: 

    - Bây giờ tao nhìn vào đây để hỏi mày nghẻ 

    Tôi hỏi một câu cho có lệ rồi chúi đầu vào từ điển dò dẫm, không để Hồng Hà kịp từ chốị Tôi tin chắc lần này tôi sẽ bắt bí được thằng cà lăm nàỵ Để tự tôi nghĩ ra, có thể tôi sẽ không nghĩ được những từ hóc búa đến mức "hạ gục" được nó, chứ nếu cho tôi nhìn vào từ điển để hỏi, chắc chắn tôi sẽ khiến nó khóc thét. 

    Tôi hí hửng nghĩ bụng và hăm hở "dò bài", tất nhiên tôi cố tâm lục toàn những từ "độc chiêu", khi học tiếng Việt còn chưa chắc gặp nữa là học tiếng Pháp: 

    - "Con kỳ nhông"? 

    - La salamandrẹ 

    - "Khí tượng học"? 

    - La météorologiẹ 

    Tôi bặm môi lật tới lật lui cuốn sách trên tay: 

    - "Lạc đà một bướu"? 

    - Le dromadairẹ 

    - "Chứng liệt thần kinh"? 

    - L'anévrosẹ 

    Tôi bắt đầu thở dốc: 

    - "Vi khuẩn hình dấu phẩy"? 

    - Le vibrion. 

    Tới đây thì tôi hoàn toàn chán nản, không buồn kiểm tra vốn từ của Hồng Hà nữạ Tôi quay sang kiểm tra kiến thức y học của nó: 

    - "Vi khuẩn hình dấu phẩy" là gì, mày có biết không? 

    Hồng Hà bối rối: 

    - Tao ... tao không biết. 

    Tôi nhếch mép: 

    - Không biết sao mày còn học từ đó làm chỉ 

    Hồng Hà khụt khịt mũi: 

    - Trong ... trong từ điển có từ gì tao học từ nấỵ Tao ... tao học từ trên xuống dưới mà. 

    Tôi há hốc mồm: 

    - Học từ trên xuống dướỉ 

    - Ừ, từ ... từ trên xuống dướị 

    - Tức là học từ trước ra saủ 

    - Ừ, từ ... từ trước ra saụ 

    - Tức là mày học thuộc nguyên cả cuốn từ điển? 

    - Ừ. 

    Hồng Hà "ừ" nghe nhẹ tưng. Trong khi tôi choáng váng đầu óc. Trước đây tôi có nghe chuyện một nhà cách mạng học thuộc cả cuốn từ điển. Bị bắt vô tù, ông không mang theo gì ngoài cuốn từ điển Pháp Việt. Mỗi lần đi ị, ông xé một tờ cầm theo và học thuộc lòng ngay trên hố xí, trước khi dùng nó làm vệ sinh. Ngày này qua ngày khác, cuốn từ điển mỏng dần và vốn từ của ông cũng dày dặn dần. Đến khi ông xé tới trang cuối cùng, mấy chục ngàn từ đã vào cả bụng ông. Nghe nói, sau khi ra tù, ông trở thành một nhà dịch thuật siêu hạng. 

    Câu chuyện trên chỉ là truyền thuyết, chẳng rõ thật hư. Cũng có thể câu chuyện đó được truyền tụng nhằm đề cao cái chí của người hoạt động cách mạng hơn là nói về sự hiếu học. 

    Khi nghe chuyện, tôi thích tưởng tượng ra cảnh nhà cách mạng đang ngồi học bài để tủm tỉm cười hơn là nghĩ đến chuyện noi gương học tập. Tôi không tin con người ta có thể học thuộc nguyên cả cuốn từ điển. Vì tôi tin sức người có hạn. 

    Nhưng Hồng Hà đã phá vỡ định kiến của tôị Nó chứng minh ngược lại: sức người là vô hạn. Nó không làm cách mạng, không đi tù, không ngồi trên hố xí, nhưng vẫn thuộc lòng mấy chục ngàn từ, kể cả những từ có lẽ suốt đời nó không bao giờ dùng đến. 

    Tôi ngẩn ngơ nhìn nó: 

    - Làm sao mày có thể học thuộc cả cuốn từ điển dày cộm như vậỷ 

    Hồng Hà gãi đầu: 

    - Có ... có gì đâu! Đi ... đi đâu tao cũng cầm theo cuốn từ điển, hễ ... hễ rảnh là giở ra học! 

    Tôi thắc mắc: 

    - Nhưng cuốn từ điển dày như thế ... 

    - Thoạt đầu tao ... tao học vần A trước. Học hết vần A, tao lật sách tiếng Pháp, thấy từ nào bắt đầu bằng chữ A là tao xem thử mình có nhớ không ... 

    Tôi trố mắt nghe Hồng Hà trình bày phương pháp học tập của nó. Phương pháp của nó không có sách nào bày, chỉ do nó tự nghĩ rạ Vì vậy nghe kỳ quái vô cùng: Sau khi cắm đầu học thuộc ba mẫu tự tiếp theo, nó vỗ ngực tự hào: Ông học tiếng Pháp, bí từ nào thì bí, nhưng những từ bắt đầu bằng chữ A, chữ B, chữ C, chữ D thì dứt khoát là ông bỏ túi! 

    Cứ như thế, Hồng Hà lần lượt học hết chữ cái này đến chữ cái khác. Nó học theo kiểu "kiến tha lâu cũng đầy tổ", kiên nhẫn tha từng từ vào trí nhớ. Khi tôi gặp nó, Hồng Hà đã là cuốn từ điển sống lừng danh ở trường Trần Quý Cáp mấy năm nay, ngay cả thầy cô mỗi lần gặp từ khó đều phải "hạ mình" hỏi nó. 

    May làm sao, cái giỏi của nó chính là cái hên của tôị Không có nó ngồi cạnh, suốt đời tôi vẫn "rét" tụi Pascal. 

    Niềm vui của tôi không dừng lại ở môn rédaction. 

    Những ngày buồn bã vừa qua, tôi gửi liên tiếp ba lá thư cho "giáo sư" Bá, than vắn thở dàị 

    Sợ tôi buồn tình nhảy xuống sông Hàn, Bá nhanh chóng hồi âm. Trong thư, bằng một giọng ân cần rất mực, nó khuyên tôi cố gắng thích nghi với hoàn cảnh mới và hứa nếu có cơ hội nó sẽ ra thăm tôị 

    Rồi dường như biết chắc mình sẽ nuốt lời hứa, nó nhiệt tình giới thiệu cho tôi nhỏ Minh Hoa đang học trường Trưng Vương ở Đà Nẵng. 

    Nhỏ Minh Hoa là người Đại Lộc, quê Bá. Hồi cấp hai, Bá với Minh Hoa học cùng lớp. Bá mê con nhỏ này như điếu đổ nhưng nhát gan không dám nóị Lên cấp ba, Bá vô Tam Kỳ, Minh Hoa ra Đà Nẵng và cho đến nay hai đứa vẫn chỉ là bạn. 

    Tất nhiên Bá căm ghét cái tình bạn bất đắc dĩ này vô hạn. Nó thề sẽ có một ngày nó ra tay phá vỡ cái tình bạn đó không thương tiếc để thay thế bằng một thứ tình cảm khác, đậm đà hơn. 

    Bá bộc bạch điều đó trong thư và ghi cho tôi địa chỉ nhà trọ của Minh Hoạ 

    Phía dưới địa chỉ là một lời đe dọa mang tính chất khủng bố: "Biết mày ở ngoài đó không có bạn, tao giới thiệu Minh Hoa để mày có người trò chuyện. Và chỉ trò chuyện thôị Chớ dại dột đi xa hơn! Ký tên: Sát thủ hoa hồng". 

    "Sát thủ hoa hồng" là biệt danh mới của Bá. Nó nghĩ ra cái biệt danh chết chóc này chắc để hù tôị 

    Nhưng Bá đã quá lo xạ Bá không biết tình cảm của tôi hiện nay đang dồn hết vào ô cửa sổ nhà nàng Stéphanette và trái tim tôi đêm đêm vẫn phập phồng đập trên vỉa hè đường Nguyễn Dụ 

    Tôi nhét lá thư của Bá vào túi và mỉm cườị Bây giờ thì tôi hiểu tại sao năm ngoái Bá thờ ơ với người đẹp Gia Khanh trong khi Ngữ, Nghị, Hòa và tôi chen lấn nhau để mong chộp được đuôi sao chổi Halleỵ Hồi đó, tôi hỏi, Bá vênh vênh "Tao khác tụi màỵ Tao không thích chạy theo bọn con gái, chỉ thích làm giáo sư". Hóa ra lúc đó, trái tim Bá đã thuộc về Minh Hoạ 

    Trưa, ăn cơm xong, tôi lò dò đến chỗ ở của Minh Hoa với một gói kẹo trên taỵ Tôi làm theo lời dặn dò của Bá: Hãy mua một gói kẹo và nói với nàng đó là quà tao gửi từ Tam Kỳ ra! 

    Minh Hoa là một con nhỏ xinh xắn và cởi mở. Biết tôi là bạn thân của Bá, nó tiếp chuyện tôi rất thân tình: 

    - Khoa mới ra Đà Nẵng hở? 

    - Ừ. 

    - Sao Khoa không học tiếp ở trường Trần Cao Vân? 

    - Trần Cao Vân năm nay chưa mở lớp mười hai ban C. 

    - Thế Bá thì saỏ Bá vẫn học ở đó mà! 

    - Bá phải chuyển qua học ban B. 

    Minh Hoa ở trọ với một đứa em traị Nó sai em rót nước mời tôi rồi hỏi tiếp: 

    - Ra đây Khoa ở đâủ 

    - Ở đường Bạch Đằng, với ông bác. 

    - Từ đường Bạch Đằng lên chỗ Minh Hoa hơi xạ Khoa đến đây bằng gì? 

    - Tôi đi bộ. 

    - Đi bộ? 

    Minh Hoa tròn xoe mắt. Nó đâu có biết khoảng cách từ chỗ tôi ở với nhà nó đâu có thấm tháp gì so với quãng đường tôi lang thang hằng đêm trên phố vắng. 

    Tôi cười: 

    - Tôi đi bộ quen rồị 

    Và như để chứng minh câu nói của mình, tôi tuyên bố: 

    - Cứ vài ba ngày tôi sẽ ghé đây chơị 

    Minh Hoa vui vẻ: 

    - Ừ, khi nào buồn Khoa cứ ghé. Bá viết thư cho Minh Hoa bảo Khoa mới ra đây nên chưa có bạn. 

    Tôi giữ đúng lời hứạ Từ hôm đó, cứ khoảng vài ba ngày tôi ghé chơi với chị em Minh Hoa một lần. Tình bạn đã giúp tôi đỡ trống trảị 

    Tôi bớt thấy lẻ loị Tôi không còn cô độc, mặc dù đêm đêm tôi vẫn đắm mình trong tiếng dương cầm vọng ra từ cửa sổ nhà nàng Stéphanette để thấy hồn mình phiêu phưởng tận đâu đâụ 

    Bác Đán thấy tôi dạo này đã thôi bỏ quên chìa khóa trong phòng, không khỏi ngạc nhiên: 

    - Con đã thôi quên trước quên saủ 

    - Dạ. 

    - Bác thấy dạo này con vui hẳn? 

    - Dạ. 

    Bác Đán nhìn tôi lom lom: 

    - Hình như gần đây con thường đến nhà bạn gáỉ 

    Câu hỏi đột ngột của bác Đán khiến tôi vô cùng sửng sốt. Nhưng rồi tôi hiểu ngay: Chắc thấy tôi dạo này ăn trưa xong thường tếch ra khỏi nhà nên bác nghi ngờ. Tôi đành chép miệng: 

    - Dạ. 

    - Chuyện đó không có gì sai! - Bác Đán thở dài - Nhưng dẫu sao cũng đừng quên chuyện bài vở nghe con. ánh mắt mỹ nhân xưa nay đã đánh đắm bao nhiêu anh hùng. 

    Rồi bác cảm khái ngâm nga: 

    - Vũ vô kiềm tỏa năng lưu khách 

    Sắc bất ba đào dị nịch nhân. 

    Tôi vội vàng cải chính: 

    - Nhỏ này chỉ là bạn, bác ạ. Bạn bè bình thường thôị Nó quê ở Đại Lộc, người yêu của bạn con. 

    Bác Đán giật mình: 

    - Con bé đó là người yêu của bạn con? 

    - Dạ. 

    Mắt bác Đán trố lên: 

    - Thế sao con lại làm thơ đòi thương nhớ nó? 

    Bác Đán ôm đầu: 

    - Ôi, con làm vậy là không được nghe con! 

    Tôi đỏ mặt: 

    - Bác ơi, làm gì có chuyện đó. 

    - Con đừng chối! - Bác Đán nhún vai - Chính bác đã đọc bài thơ con làm cho con bé đó ... 

    Đến đây thì tôi chợt vỡ lẽ. 

    - Bác lầm rồi! - Tôi quýnh quíu thanh minh - Bài thơ đó con viết cho đứa khác. 

    - Đứa khác? - Bác Đán giật mình lần thứ hai - Còn đứa nào nữả Con mới ra đây chưa được một tháng sao quen nhiều con bé vậỷ 

    Câu nói hàm ý trách móc của bác Đán khiến tôi dở khóc dở cườị Cuối cùng, để bác Đán khỏi hiểu sai về mình, tôi đành rụt rè thú nhận: 

    - Con bé này cháu không quen, bác ạ. 

    - Không quen sao con lại thương nhớ nó? - Bác Đán nhìn tôi đăm đăm - Chắc con nhìn thấy nó từ xả 

    Tôi cắn môi: 

    - Con cũng chưa nhìn thấy nó. 

    Bác Đán vò đầu: 

    - Thế thì lạ thật! 

    Tôi lí nhí giải thích: 

    - Con nghe tiếng đàn của nó và con thấy ... bóng nó in trên rèm cửạ 

    - Chỉ vậy mà con đã thương, đã làm thơ cho nó? - Giọng bác Đán đượm lo lắng - Như vậy con quá lãng mạn. Người lãng mạn khi ra đời khó sống lắm con ơị Con cố quên con bé đó đi! 

    Bác Đán nói đúng. Không cần đợi đến lúc ra đời, ngay từ bây giờ tôi đã thấy khó sống. Tôi cứ nghĩ mãi về nàng Stéphanette trong khi nàng không biết tôi là aị Đầu óc tôi chứa đầy những mơ ước vẩn vơ. Tôi sung sướng với những hình ảnh do tôi nắn nót vẽ ra trong tâm trí rồi đau khổ khi sực nhớ chúng chỉ là tưởng tượng. Tôi đã thức ròng rã đêm này qua đêm khác. Chỉ để làm thơ cho nàng Stéphanettẹ Đến nay tôi đã viết được gần chục bàị

    Tôi biết bác Đán lo cho tôị Nhưng tôi không đủ dũng cảm làm theo lời bác. tôi biết mình khó lòng "quên con bé đó đi". 

    Nghe bác khuyên, tôi ngoan ngoãn "dạ, thưa bác" và hôm sau tôi lại chôn chân trên lề đường Nguyễn Du để rồi về nhà chong đèn thức khuya lắc khuya lơ. 

    Sáng dậy, thấy mắt tôi đỏ kè, bác Đán chỉ biết lắc đầụ 


Tôi làm hàng đống thơ tình. Làm rồi để đó. Sau khi gửi bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" cho tuần báo Bạn Trẻ, thấy bặt vô âm tín, tôi không màng gửi thơ đăng báo nữạ 

    Tất nhiên tôi cũng không đủ can đảm xếp những bài thơ thành tàu lượn để ném vào cửa sổ nhà nàng Stéphanettẹ Nếu muốn, tôi cũng không có cơ hộị Rèm cửa nhà nàng luôn luôn buông kín. 

    Rốt cuộc, chỉ có tôi đọc thơ tôị Tôi soi nỗi lòng mình vào những vần thơ, thấy sao mà buồn da diết. Chị em Minh Hoa giúp tôi bớt quạnh hiu nhưng không thể giúp tôi nguôi sầu muộn. 

    Tôi là chàng chăn cừu cô đơn. Và tôi cũng là chàng thi sĩ cô đơn, (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) yêu trong bóng tối, làm thơ trong nóng tối và tên tuổi cũng suốt đời chìm trong bóng tốị 

    Nhưng Hồng Hà đã chứng minh ngược lạị Nó luôn luôn phá vỡ định kiến của tôị 

    Một buổi sáng, tôi lò dò vào lớp, thấy tụi bạn dồn mắt vào tôi, reo ỏm tỏi: 

    - Ê, nhà thơ tới kìa! 

    Tôi ngơ ngác nhìn quanh, chẳng hiểu gì. 

    Thằng Bội huơ tờ báo Bạn Trẻ trên tay: 

    - Bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" hay quá! 

    Đến lúc đó tôi mới thấy tờ báo trên tay thằng Bộị Và câu nói của nó làm tôi nghe như có một luồng điện chạy dọc sống lưng: 

    - Mày nói gì? 

    - Mày đừng giả vờ! - Bội chìa tờ báo ra trước mặt tôi, toét miệng cười - Hồi nãy chính thằng Hồng Hà đem tờ báo này vô lớp, nó bảo mày in thơ trong này! 

    Tôi cầm tờ báo, nôn nóng lật từng trang, hồi hộp dò tìm. 

    Khi bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" đập vào mắt, tôi phải chớp lia chớp lịa để tin rằng mình không nhìn lầm. 

    Đến khi biết chắc đó chính là bài thơ của mình, tôi bỗng rơi vào một trạng thái kỳ lạ, một cảm giác đê mê trước đây tôi chưa từng trải quạ 

    Tôi cầm tờ báo trên tay, ngất ngây sung sướng. Và tôi sẽ còn thừ mặt ra như thế hằng giờ nếu Hồng Hà không bước lại vỗ vai tôi: 

    - Mày ... mày là thi sĩ mà giấu bạn bè hả? 

    Tôi nói như người trong mơ: 

    - Tao là thi sĩ? 

    - Còn gì nữa! - Hồng Hà cười rạng rỡ - Bài thơ của mày làm tụi Pascal lác mắt! 

    Hồng Hà không bỏ lỡ cơ hội để đề cao "tụi trường Việt mình". Nhưng lần này tôi biết nó không cố tình bốc tôi lên mâỵ Bởi vì ngay lúc đó thằng Đông Anh mon men lại gần tôi: 

    - Chiều nay mày ghé nhà tao chơi đi! 

    - Chi vậỷ 

    Đông Anh nói với vẻ trang trọng: 

    - Tao sẽ giới thiệu mày với gia đình taọ 

    - Giới thiệu taỏ - Tôi chỉ tay vào ngực, mặt ngẩn tò te - Tao có gì đâu mà giới thiệủ 

    - Sao lại không có gì! - Mặt Đông Anh nghiêm trang - Mày là nhà thơ. Mày là một thiên tài, là Rimbaud của Việt Nam. 

    Arthur Rimbaud là thiên tài thi ca vĩ đại không chỉ của nước Pháp mà của toàn thế giớị Trong giờ học văn chương Pháp, những bài thơ "Voyelles" và "Fêtes de la faim" của ông khiến tôi ngẩn ngơ thán phục. Tôi không tin ngoài Rimbaud ra, còn ai trên trái đất này có được những ý tưởng dị thường và rạng rỡ như vậỵ 

    Với tôi, Rimbaud luôn luôn là ngôi sao Bắc Đẩu trong vòm trời thi ca nhân loạị Thế mà bây giờ thằng Đông Anh đem một ngọn đèn hạt đỗ lập lòe không biết tắt lúc nào là tôi so sánh với vì sao sáng chói đó, bảo tôi không sững sờ sao được. 

    Tôi ngượng nghịu: 

    - Thôi đi! Mày nói quá! 

    Đông Anh vẫn khăng khăng: 

    - Tao nói thật đó. Trong mắt tao, mày là Rimbaud. 

    Lần này thì tôi không phản đốị Nó nói "trong mắt nó" có nghĩa trong trần gian nhung nhúc sáu tỉ người này, chỉ có nó mới khờ khạo nghĩ thế. Vậy cũng chẳng sao! Tôi nhủ bụng và vui vẻ gật đầu: 

    - Ừ, chiều nay tao sẽ ghé. 

    Đông Anh không bịp tôị Chiều tôi đến nhà nó, nó giới thiệu tôi với ba mẹ nó một cách trân trọng: 

    - Bạn Khoa học cùng lớp với con. Ba mẹ biết không, Khoa còn là một nhà thơ, thường xuyên in bài trên các báọ 

    Chỗ này thì Đông Anh bốc phét. Tôi chỉ in thơ có mỗi một lần trên tờ Bạn Trẻ, nó lại ba hoa là "thường xuyên trên các báo". Nhưng tôi không đính chính, chỉ mỉm cười bẽn lẽn. 

    Ba của Đông Anh gật gù khen: 

    - Con còn nhỏ mà đã in thơ trên báo rồị Giỏi quá! 

    Đông Anh thừa dịp ca ngợi tôi: 

    - Bạn Khoa có tài văn chương bẩm sinh đó bạ Khoa làm rédaction bao giờ cũng được thầy Xuân Thu khen nức nở. 

    Đông Anh làm tôi đỏ mặt, vì ngượng ngùng cũng có, vì sung sướng cũng có. 

    Để cám ơn nó về những lời khen nó dành cho tôi, tôi lập tức đứng dậy đi theo nó khi nó ngoắt tôi ra trước hiên.

    Tôi lại gần Đông Anh: 

    - Có chuyện gì vậỷ 

    - Có chuyện gì đâu! Ra đây ngồi chơi cho mát! 

    Hai đứa ngồi trên chiếc ghế xích đu đằng trước nhà. 

    Đông Anh lôi từ trong túi áo ra hai bịch đậu phộng da cá chia cho mỗi đứa một bịch. 

    Tôi vừa nhai đậu phộng vừa trầm trồ: 

    - Nhà mày đẹp quá há? 

    - Ừ. 

    - Ba mẹ mày hiền quá há? 

    - Ừ. 

    - Mày là con một hở? 

    - Không. Tao còn một đứa em gáị Nó học lớp mười một. 

    Đông Anh hí hửng khoe: 

    - Em tao dễ thương lắm. Người đẹp mà tên cũng đẹp. Tên nó là Đinh Lăng. 

    Tôi liếc vào trong nhà: 

    - Em mày ở đằng sau hở? 

    - Không. Nó đi mua đồ, lát về. 

    Rồi chừng như sợ tôi không có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp của em gái nó, Đông Anh vỗ vai tôi: 

    - Mày ngồi chơi thêm một lát đị Để tao giới thiệu mày với em gái taọ 

    Đông Anh làm tôi ngạc nhiên quá đỗị Xưa nay tôi ít thấy đứa nào hồn nhiên như nó. Xưa nay lũ bạn tôi đứa nào cũng sợ bạn bè chọc ghẹo em gái mình, mỗi lần dẫn bạn về nhà là mắt láo liên cảnh giác. 

    Đông Anh ngược lạị Nó sợ tôi không gặp được em gái nó. Cho nên thấy tôi sốt ruột nhìn ra đường, nó cứ nhấp nha nhấp nhổm. Xem ra nó còn sốt ruột hơn tôi gấp bộị 

    Cứ chốc chốc nó lại trấn an tôi: 

    - Em tao sắp về rồi đó. 

    - Tối đa là năm phút nữa em tao sẽ về tớị 

    Tôi dán mắt ra đường, vì tò mò hơn là vì háo hức. Trái tim tôi đã thuộc về nàng Stéphanette vô hình vô ảnh trên đường Nguyễn Dụ Nàng Đinh Lăng dẫu đẹp như tiên giáng thế vẫn chỉ là người đến saụ Người đến sau hẳn sẽ không có chỗ trong trái tim tôi, dù tôi rất yêu một loài hoa có tên là đinh lăng. 

    Cuối cùng, Đinh Lăng cũng về tới, tất nhiên không phải sau năm phút như thằng Đông Anh nói mà sau năm mươi phút ngóng chờ đằng đẵng. 

    Đinh Lăng dắt xe vào trong sân, thấy khách lạ nó cúi đầu lầm lũi bước. 

    Tôi đinh ninh Đông Anh sẽ kêu em gái lại để giới thiệu hai bên với nhaụ Nhưng nó vẫn ngồi trơ, chỉ thì thào: 

    - Em tao đó. Đẹp không? 

    Tôi không chờ đợi cái kiểu giới thiệu lén lút như thế. Lại trông có vẻ "đầu trộm đuôi cướp" nữạ Y như hai tên trộm vặt đang rình người có của: "Gã đó. Giàu không?". 

    Rimbaud của Việt Nam chẳng lẽ không đáng xuất hiện trước mặt người đẹp Đinh Lăng đường đường chính chính? Nghĩ vậy nên tôi giận dỗi: 

    - Mày không kêu lại, nó cúi gằm như thế tao có thấy gì đâu! 

    Tôi nói cho bõ tức. Chứ thật ra dù em gái thằng Đông Anh không ngẩng đầu lên, tôi vẫn thầm công nhận nó là một con nhỏ xinh đẹp. Nước da trắng hồng, dáng đi uyển chuyển, mái tóc óng ả, một người con gái đã hội tụ được ba yếu tố đó thì khuôn mặt chắc chắn phải đẹp. 

    Đông Anh xoa dịu sự hờn giận trong lòng tôi: 

    - Em tao nhút nhát lắm. Mó mới trông thấy mày lần đầu, còn mắc cỡ. 

    Rồi e giải thích như thế vẫn không khiến tôi nguôi ngoai, nó lật đật hứa hẹn: 

    - Từ từ rồi tao sẽ giới thiệu hai đứa với nhaụ 

    Chữ "hai đứa" làm tôi mát lòng mát dạ. Tôi không còn ấm ức nữạ Mà nhe răng cười: 

    - Nhớ nhé! 

    Đông Anh gật đầụ 

    Và ngày hôm sau vừa gặp tôi trên lớp, nó ngoắt tôi ra trước hành lang, long trọng thông báo: 

    - Hôm qua lúc mày về rồi, em gái tao hỏi thăm mày tíu tít. 

    - Nó hỏi saỏ 

    - Nó hỏi mày là ai, quê ở đâủ 

    - Mày nói saỏ 

    - Còn nói sao nữa! - Đông Anh cuời - Tao nói mày là thằng Khoa quê ở Thăng Bình, học chung lớp với taọ 

    Tôi tò mò: 

    - Nó còn hỏi gì nữa không? 

    - Còn. Nó hỏi mày học giỏi không? 

    Tôi nín thở: 

    - Mày trả lời saỏ 

    - Tao bảo mày làm rédaction hay nhất lớp. 

    Đông Anh làm tôi cảm động quá chừng. Tôi sợ nó khai huỵch toẹt chuyện tôi đứng trơ như phỗng trong giờ vấn đáp. Nhưng nó không đả động gì đến điểm yếu của tôị Nó đã "xấu che tốt khoe" giùm tôị 

    Như để làm tôi cảm động hơn nữa, Đông Anh nói: 

    - Tao còn khoe mày làm thơ hay tuyệt. Rồi tao đọc bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" cho nó nghẹ Nó nghe và nó trầm trồ mãị Nó bảo chưa bao giờ nó được biết một bài thơ hay như vậỵ 

    Đông Anh nói tới đâu, người tôi lâng lâng tới đó. Tôi làm thơ cho nàng Stéphanette, không ngờ lại khiến nàng Đinh Lăng xao xuyến đến thế. 

    Nàng Đinh Lăng có lẽ xao xuyến tận tâm can nên sau khi khen thơ tôi, nàng nhờ anh trai nàng năn nỉ tôi làm một bài thơ tặng nàng. Đông Anh bảo tôi như vậy nhưng tôi không tin. Tôi ngẩn ngơ hỏi lại: 

    - Mày nói thật không đấỷ 

    - Sao lại không thật! - Đông Anh hoa tay - Em gái tao sẽ vô cùng cảm động nếu một ngày nào đó tao cầm về cho nó bài thơ mày làm tặng nó. Nó bảo từ nay trở đi, nó sẽ đợi từng ngàỵ 

    Viễn ảnh Đông Anh vẽ ra khiến tôi bâng khuâng quá đỗị Trong một thoáng, tôi tin tôi là thi sĩ lớn. Tôi đích thị là Rimbaud, nếu không tại sao mới xuất hiện lần đầu đã có người nồng nàn ái mộ. 

    Tôi nhìn Đông Anh, ngất ngây đáp: 

    - Được rồị Đêm nay tao sẽ làm. 

    Tối đó, tôi gò mình trên trang giấy, tưởng tượng Đinh Lăng là nàng Stéphanette và nắn nót viết những vần thơ tình tứ và sầu muộn: 

    Tôi là hòn sỏi buồn 

    Lăn qua cuộc đời bằng những vòng hiu quạnh 

    Chiều nay chợt biết chỗ dừng chân. 

    Người con gái tóc dài che mặt 

    Em đến từ đâu và em sẽ về đâu 

    Tôi ở lại với lần đầu gặp gỡ 

    Xin chiều đừng qua maụ 

    Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới 

    Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôỉ 

    Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt 

    Chiêm bao sao chỉ một ngườỉ 

    Tôi ghé chơi nhà Minh Hoa đến lần thứ mười thì gặp một vị khách lạ. 

    Sau khi giới thiệu tôi, Minh Hoa quay sang con nhỏ ngồi cạnh: 

    - Đây là Quyên, học chung lớp với Minh Hoạ 

    Nhỏ Quyên xinh xắn lạ lùng, xinh đến mức thoạt trông thấy nó bỗng dưng tôi đâm bối rốị Tóc nó dài không thua gì tóc Đinh Lăng. Da trắng như trứng gà bóc, và đôi mắt đen láy như những hạt nhãn trong vườn nhà ông tôị

    Nghe Minh Hoa giới thiệu, hai hạt nhãn chớp chớp nhìn tôị 

    - Chào anh! - Nhỏ Quyên e lệ mỉm cườị 

    Khi nó cười, tôi nhìn thấy lúm đồng tiền trên má nó. Và tôi ấp úng: 

    - Chào Quyên. 

    Tôi chỉ nói được một câu ngắn rồi ngồi thừ ra, mặc Minh Hoa và nhỏ Quyên trò chuyện với nhaụ 

    Tôi mới quen biết Minh Hoa đây thôị Nhưng vừa gặp nó lần đầu tiên, tôi đã thấy ngay sự gần gũị Tôi chuyện trò với Minh Hoa vui vẻ và thân mật như với một người bạn cũ. 

    Với nhỏ Quyên mọi chuyện không như thế. Tôi ngạc nhiên nhận ra sự lúng túng của mình. Tôi hết đặt hai tay lên đùi lại gác lên thành ghế, thậm chí có lúc tôi nhét cả vào trong túi quần, vẫn thấy chúng như thừa rạ 

    Thỉnh thoảng nhỏ Quyên quay sang hỏi chuyện tôi, và những câu trả lời ngượng nghịu của tôi bao giờ cũng kèm theo một tiếng họ 

    Đó là những tiếng ho che giấu sự bối rối, tôi biết thế và tôi không cắt nghĩa được tâm trạng kỳ lạ của mình. Chắc chắn tôi không phải lòng nhỏ Quyên. Trái tim của tôi đã có chủ, mặc dù cho đến nay tôi vẫn chưa có diễm phúc được thấy mặt chủ nhân của nó. 

    Nhưng không hiểu sao ngồi trước nhỏ Quyên tôi trở nên rụt rè quá mức. Khi nó đưa tay vén tóc, những ngón tay trắng muốt, thuôn dài của nó khiến tim tôi bất giác đập mạnh. Phải chăng đó là cảm xúc của một tâm hồn nghệ sĩ trước cái đẹp? Rimbaud ngày xưa khi đối diện với các giai nhân cỡ nhỏ Quyên chắc cũng đầu váng mắt hoa như tôỉ 

    Tối đó, tôi ngồi trên vỉa hè đường Nguyễn Du lâu hơn thường lệ. 

    Bản sonate "Au claire de lune" vẳng ra từ ô cửa sổ trên cao dìu tôi vào cõi mộng. Tôi nhìn thấy những ánh trăng đang dát bạc lòng tôi dù trời cuối tháng tối thuị 

    Chìm đắm vào thế giới âm thanh của nàng Stéphanette, trong một thoáng tôi quên phắt nàng Đinh Lăng tóc dài che mặt, quên cả nhỏ Quyên kiều diễm. Tâm hồn tôi lúc này tràn ngập một nỗi dịu dàng phiền muộn. Tôi biết tôi không thể sống thiếu tiếng đàn của nàng Stéphanettẹ Mặc dù tiếng đàn nửa như hữu ý nửa như vô tình kia vừa an ủi trái tim lạnh lẽo của tôi lại vừa khiến tôi nhận rõ hơn bao giờ hết sự lẻ loi của mình trên phố vắng. 

    Ngồi bệt trên vỉa hè hằng giờ, tôi thôi làm Rimbaud vĩ đạị Tôi trở về thân phận nhỏ nhoi của một chàng chăn cừu, rụt đầu trong cổ áo vì lạnh, và vì thất vọng. Cho đến hôm nay bàn tay ngọc ngà của nàng Stéphanette vẫn chưa một lần vén rèm và đôi mắt chắc là rất tình tứ của nàng vẫn chưa một lần nhìn xuống. 

    Chỉ có tôi: 

    Trời đất rộng sao đường đời quá hẹp 

    Lối đi nào để đến giấc mơ xanh? 

    Tôi là chàng chăn cừu cô đơn lang thang trên đồng cỏ 

    Dẫu chết đi, tình ái lại sinh thành ... 

    Đoạn cuối của bài thơ "Giấc mơ của chàng chăn cừu" vang lên thì thầm trong đầu tôi như một lời than ngậm ngùi, thống thiết.


Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng một phần là do khoai khoái khi biết nàng ái mộ tài thơ của tôi, nhưng phần chính là do nể lời thằng Đông Anh. Một đứa đã thành khẩn mời mình về nhà, trân trọng giới thiệu mình với ba mẹ nó, toàn nói tốt về mình với em gái nó thì mình không thể từ chối khi nó nhờ mình một chuyện nhỏ nhặt như vậỵ 

    Chứ tôi hoàn toàn không có ý định tán tỉnh nàng Đinh Lăng. Tôi làm thơ cho nàng Đinh Lăng, nhưng tâm sự trong bài là tâm sự dành cho nàng Stéphanettẹ 

    Đó chỉ là bài thơ "đền ơn đáp nghĩa". Khi thằng Đông Anh đem bài thơ về nhà giúi vào tay em gái nó và em gái nó toét miệng cười hoan hỉ, tức là xem như tôi đã trả ơn xong. 

    Tôi nghĩ đơn giản như vậỵ Và tôi đinh ninh ngoài anh em thằng Đông Anh ra, sẽ không có thêm một ai biết chuyện tôi mới gặp em gái nó lần đầu mà đã vội ca cẩm "Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới" như một tên đa tình hạng bét. 

    Nào ngờ mấy hôm sau, tôi vừa đút đầu vô lớp, thằng Hồng Hà đã chạy lại bá vai tôi, gật gù: 

    - Mày ... mày đúng là thi sĩ. 

    Tôi tưởng Hồng Hà bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với một nhà thơ lớn, liền hí hửng: 

    - Thằng Đông Anh cũng bảo tao như vậỵ 

    Hồng Hà tiếp tục cảm khái: 

    - Chỉ ... chỉ thi sĩ mới đa ... đa tình thế thôi! 

    Câu nói thứ hai của thằng cà lăm này làm tôi chột dạ: 

    - Sao mày lại nói thế? 

    Hồng Hà tủm tỉm: 

    - Chứ ... chứ không phải vừa gặp mặt em gái thằng Đông Anh, mày ... mày đã thương saỏ 

    - Trời đất! - Tôi kêu lên sửng sốt - Ai nói mày vậỷ 

    - Thằng ... thằng Đông Anh nói chứ aị Nó còn bảo mày làm thơ tặng cho em gái nó nữạ 

    Lúc này sét nổ bên tai cũng không làm tôi choáng váng đến thế. Hóa ra thằng Đông Anh hại bạn kia đã tiết lộ chuyện này ra ngoàị 

    - Không ... không có chuyện ... chuyện đó đâu! - Tôi ấp úng nói, còn cà lăm hơn cả Hồng Hà. 

    - Mày đừng chối! - Tiếng thằng Bội vang lên bên tai cắt đứt lời thanh minh của tôi - Thằng Đông Anh đem bài thơ mày làm cho nhỏ Đinh Lăng vào lớp khoe nhặng, ai mà chẳng biết. 

    Rồi không để tôi kịp phản ứng, nó ra rả đọc: 

    - Tôi là kẻ ngu ngơ bị tình yêu đánh lưới 

    Những sợi tóc nào đan kín giấc mơ tôỉ 

    Cũng như Bội, thằng Minh Khôi tiến sát sau lưng tôi lúc nào không haỵ Bội mới đọc hai câu, Minh Khôi đã nhanh nhẩu tiếp: 

    - Tôi đã gặp hàng ngàn gương mặt 

    Chiêm bao sao chỉ một ngườỉ 

    Trong khi tôi ngượng đỏ mặt thì Minh Khôi giơ ngón tay cái lên, khen: 

    - Mày làm thơ hay lắm. Hôm nào mày làm tặng em gái tao một bài nhé. 

    Sợ tôi từ chối, nó lật đật quảng cáo: 

    - Em gái tao còn đẹp hơn em thằng Đông Anh gấp tỉ lần. Gặp mặt là mày mê tít liền. 

    Thằng Bội sợ mất phần, liền vọt miệng: 

    - Em gái tao nữạ Em gái tao là hoa khôi trường Sao Mai đó. Mày làm tặng nó một bài nghe Khoa! 

    Hết thằng Bội tới thằng Diên, rồi những đứa khác. Tụi nó xúm vào khoe em gáị Đứa nào cũng khẳng định em gái nó mới là người đẹp nhất trong những người đẹp và thi nhau "đặt hàng" tôị 

    Trong một thoáng, tôi không còn nhớ mình là aị Tôi tưởng tôi là trưởng ban giám khảo cuộc thi hoa hậu quốc tế. Tôi tưởng tôi là siêu sao trên vòm trời thi ca hoàn vũ, được hàng ngàn người đẹp vây quanh giành giật. Tôi là Rimbaud. Có khi còn hơn cả Rimbaud. Ừ, biết đâu! 

    Và tôi bắt đầu khệnh khạng: 

    - Tao không hứạ 

    - Hứa đi Khoa! - Bội năn nỉ - Em gái tao dễ thương lắm. 

    Tôi tiếp tục cao ngạo: 

    - Dễ thương cũng mặc. Thi ca là vương quốc của tâm hồn, không thể ban phát bừa bãi được. Muốn làm thơ phải có cảm xúc. 

    - Chiều nay mày ghé nhà tao chơi! - Bội kiên trì - Mày sẽ gặp em gái taọ Rồi mày sẽ có cảm xúc. 

    Minh Khôi hùa theo: 

    - Đúng rồi đó. Chiều nay mày ghé nhà tao đị 

    Thằng Diên không chịu thua: 

    - Nhà tao nữa ... 

    Tôi lạnh lùng cắt ngang: 

    - Tụi mày phải xếp hàng. 

    Chỉ tay vào Bội tôi phán: 

    - Chiều nay tao ghé nhà thằng Bội trước. 

    Rồi tôi xua tay, với cái cách một ông vua đuổi đám nịnh thần: 

    - Thôi, giải tán! 

    Từ nãy đến giờ, Hồng Hà đứng bên cạnh im lặng quan sát cảnh tụi Pascal quỵ lụy tôi với vẻ mặt hả hê. 

    Khi tụi kia ai về chỗ nấy, tôi quay sang Hồng Hà, ngạc nhiên: 

    - Sao mày không kêu tao làm thơ cho em gái màỷ 

    Hồng Hà liếm môi: 

    - Tao ... tao không có em gáị 

    Tôi tò mò: 

    - Nếu có, mày có kêu tao làm thơ tặng em mày không? 

    - Tao không biết. 

    Hồng Hà bối rối đáp. 

    Tôi gật gù, hào hiệp: 

    - Nếu mày có em gái, tao sẽ làm thơ tặng em mày trước tiên. 

    Hồng Hà có vẻ cảm động trước sự ưu ái của nhà thơ lớn. Nó nói mà mặt buồn xo: 

    - Ừ, tiếc ghê! 

    Chiều đó, y hẹn, tôi đến nhà Bộị Sở dĩ tôi chọn đến nhà thằng Bội trước, bởi vì tôi muốn biết hoa khôi trường Sao Mai xinh đẹp cỡ nàọ 

    Hóa ra em gái thằng Bội chả xinh đẹp tẹo nào như nó quảng cáọ 

    Khi em gái nó bước ra bẽn lẽn chào tôi, tôi tò mò dán mắt vào mặt hoa khôi trường Sao Mai, tim đập rộn. Nhưng rồi tôi thất vọng ngaỵ Hoa khôi tóc ngắn củn cỡn, lại lưa thưạ Mặt hoa khôi trổ đầy mụn. Lúc hoa khôi cười e lệ, tôi thấy hoa khôi thiếu mất một cái răng cửa trên. 

    Bội chẳng thèm đếm xỉa gì đến tâm trạng não nề của tôị Khi em gái nó quay gót, nó nhìn tôi, giọng thản nhiên: 

    - Em tao đó. 

    - Ừ. 

    Tôi "ừ" hờ hững. 

    Thằng Bội ngu như bò. Nó không nhận thấy giọng điệu chán chường của tôi, hí hửng "đặt hàng": 

    - Mày làm tặng nó một bài thơ nhé. 

    Tôi lại "ừ", gọn lỏn. Và khi tôi "ừ", tôi biết tối nay về nhà tôi sẽ làm thơ tặng em gái Bội, dù nhan sắc của nàng chỉ bằng một phần mười nàng Đinh Lăng "tóc dài che mặt", và bằng một phần hai mươi nhỏ Quyên tôi gặp ở nhà Minh Hoa hôm nọ. 

    Với tôi, làm thơ cho em thằng Đông Anh hay em thằng Bội, cho nàng Hằng Nga hay cho nàng Chung Vô Diệm cũng thế thôị Bởi tâm sự trong những bài thơ đó vốn là tâm sự tôi dành cho nàng Stéphanettẹ Các cô em gái của bạn tôi chỉ là cái cớ để tôi gửi gắm tình cảm cho người con gái khiến tôi phải bồn chồn chôn chân trên vỉa hè đường Nguyễn Du đêm này qua đêm khác. 

    Có tài thánh thằng Bội mới hiểu được điều đó. Nên ngày hôm sau, nó vô cùng cảm động khi thấy tôi chìa bài thơ ra: 

    - Tặng em gái mày nè! 

    Bội trân trọng đón lấy tờ giấy tôi đưạ Rồi lập tức khoe ầm: 

    - Thằng Khoa làm thơ cho em gái tao nè! 

    Tụi bạn lập tức xúm đen xúm đỏ quanh Bộị 

    Thằng Diên giật tờ giấy, ngâm nga: 

    - Áo trắng ai về qua ngõ xa 

    Hay làn sương mỏng sắp trôi qua 

    Trái tim em đập ngoài xa vắng 

    Sao trái tình tôi rụng trước nhà? 

    Nó giơ ngón cái lên: 

    - Tuyệt cú mèo! 

    Rồi thấy chỉ khen suông thì phí quá, nó thực tế hơn: 

    - Chiều nay mày đến nhà tao nhé Khoa! Tao sẽ nói em gái tao làm bánh xèo đãi màỵ 

    Một năm học kéo dài chín tháng. Nhưng mới tới tháng thứ ba, thầy Xuân Thu đã hết muốn dạy học trò. 

    Thầy nghiêm trang nói với chúng tôi: 

    - Thầy không còn gì để dạy các em nữạ Nếu học để làm bài trong kỳ thi tú tài, các em đã thừa sức rồị 

    Thầy Xuân Thu không nói ngoạ Đề thi tú tài môn tiếng Pháp gồm một bài tập rédaction và một bài lecture kèm theo những câu hỏị Học trò của thầy toàn dân trường Tây, các loại bài tập này tụi nó làm như máỵ Hai đứa trường Việt là tôi và Hồng Hà lại là hai đứa luôn dẫn đầu lớp môn rédaction. Xét ra, thầy Xuân Thu không lo lắng là đúng. Tôi kém nhất môn nghe nóị Nhưng kỳ thi tú tài chỉ thi viết, không thi vấn đáp. Vì vậy điểm yếu của tôi không có cơ hội để bộc lộ. 

    Tất nhiên trước khi tuyên bố hùng hồn như vậy, thầy Xuân Thu đã lôi không biết ở đâu về nguyên một xấp đề thi tú tài môn tiếng Pháp dành cho ban C mấy năm trước, bắt cả lớp ngồi làm tại chỗ. 

    Chúng tôi è cổ suốt một tuần mới làm xong xấp đề thi của thầỵ 

    Thầy đem xấp bài làm của chúng tôi về nhà, hai ngày sau đi tay không vô lớp, hào hứng phán: 

    - Tốt lắm! Không rớt một em nàọ Đỗ hết. Thậm chí có vài em đỗ caọ 

    Dù sao, bảo thầy Xuân Thu không buồn dạy học trò cũng không đúng hẳn. Thầy vẫn dạy, nhưng chỉ dạy qua loa, đại kháị Thời gian còn lại, thầy toàn kể chuyện lúc thầy sống bên Tâỵ 

    Nhưng chuyện bên Tây kể hoài cũng hết, thầy Xuân Thu bèn nghĩ đến chuyện rủ học trò trốn học đi chơị 

    Thú thật, trước đó và mãi mãi sau này, tôi chuyển rất nhiều trường, học với rất nhiều thầy cô khác nhau, vẫn không thấy ai tài tử bạt mạng như ông thầy dạy tiếng Pháp năm lớp mười hai của tôị 

    Hôm đầu tiên nghe thầy bảo: 

    - Hôm nay thầy trò mình đi chơi! 

    Tôi tưởng thầy sẽ đĩnh đạc dẫn đầu cả lớp tiến ra theo cửa chính như những thầy cô các năm trước vẫn dẫn học trò đi dã ngoạị 

    Tôi đinh ninh như thế nên sau khi xếp tập, tôi liền ôm cặp hiên ngang bước ra cửạ 

    - Khoa, em đi đâu đó? 

    Tiếng thầy Xuân Thu gọi giật khiến tôi dừng bước, quay lại: 

    - Thưa thầy ... 

    Thầy Xuân Thu khoát tay: 

    - Không đi ngả đó được. Thầy trò mình nhảy cửa sổ đi cổng saụ 

    Tôi chưa hết ngơ ngác, thầy đã quay sang thằng Bội, hạ lệnh: 

    - Bội, em nhảy ra trước, canh chừng giám thị hành lang. 

    Thầy Xuân Thu điều khiển học trò cũng oai vệ không kém một viên tướng đang chỉ huy trận đánh giữa chiến trường. 

    Được giao sứ mạng trong đại, Bội hào hứng nhét tập vào lưng quần, lồm cồm leo qua cửa sổ ra sân saụ 

    Thầy Xuân Thu ban "quân lệnh" thứ hai: 

    - Minh Khôi, Hồng Hà, hai em đóng chặt cửa chính và cửa sổ phía trước lạị 

    Minh Khôi và Hồng Hà nhanh chóng thi hành nhiệm vụ. 

    Cửa vừa đóng, cả thầy lẫn trò lập tức bu lại chỗ cửa sổ thằng Bội vừa leo qua, hồi hộp chờ nó ra hiệụ 

    Tôi đứng sau lưng thằng Diên, nhón chân nhìn ra ngoài, thấy thằng Bội đang ngồi thu lu sau gốc mẫu đơn trắng ở góc ràọ 

    Nó nấp sau bụi cây, dáo dác đảo mắt tứ phíạ Bội ngồi lâu thật lâu, có đến cả chục phút, mặt không ngừng nhăn nhó. Chắc giám thị hành lang vẫn còn lảng vảng quanh các dãy lớp gần đó nên thằng Bội mới mặt mày bí xị như thế. 

    Tôi đang nghĩ ngợi vẩn vơ thì Minh Khôi thúc mạnh vào lưng: 

    - Chuẩn bị leo ra đi! 

    Tôi giật mình ngước lên, thấy Bội đang đưa tay ngoắt ngoắt. 

    Thế là người trước kẻ sau, thầy trò tôi lục tục trèo lên bệ cửa, phóc ra ngoàị 

    Bác bảo vệ cổng sau thấy đoàn người tiến ra một cách đáng nghi liền chặn lại: 

    - Tụi mày đi đâu giờ nàỷ 

    Thầy Xuân Thu vẹt học trò, đàng hoàng tiến lên: 

    - À, bác Tám! Bữa nay tôi dẫn học trò đi thực tập mà. 

    Bác Tám nhác thấy thầy Xuân Thu, liền lễ phép cúi đầu: 

    - Chào thầy! Vậy mà tôi tưởng các em đây trốn học đi chơi! 

    Nói xong, bác móc xâu chìa khóa trong túi áo ra, loay hoay mở cổng. 

    - Cảm ơn bác! 

    Thầy Xuân Thu nói, và ung dung dẫn học trò tiến qua cánh cổng mở hé. 

    Rồi như sực nhớ ra điều gì, đi vài ba bước, thầy liền quay lại: 

    - À, bác Tám này! Sắp tới, thầy trò tôi đi thực tập thường xuyên lắm đấỵ 

    Thầy Xuân Thu nói xa xôi, nhưng bác bảo vệ hiểu ngay: 

    - Dạ tôi biết rồi, thưa thầỵ Tôi sẽ để cổng cho thầy và các em quạ 

    Bác Tám bảo "biết rồi" nhưng tôi ngờ là bác chẳng biết gì cả. Vì khi miệng bác trả lời sốt sắng như vậy, tôi vẫn thấy mặt bác nghệt ra đến tộị Chắc từ ngày giữ chân bảo vệ của nhà trường đến nay, chưa bao giờ bác thấy một ông thầy dẫn học trò chuồn ra cổng sau để đi thực tập như ông thầy dạy tiếng Pháp của tôị 

    Lần trốn học đầu tiên, thầy Xuân Thu dẫn tụi tôi đi "thực tập" ở rạp xi nê. Tất nhiên là thầy bao toàn bộ tiền vé. 

    Thầy trò chui vô rạp Trưng Vương gần ngã năm Thái Bình Dương ngồi xem phim "Love story", bộ phim đang nổi tiếng như cồn tại Mỹ, do Ryan ÓNeal và Ali Macgraw thủ vaị Phim hay tuyệt, dài ba tiếng đồng hồ nhưng xem không chán. Đến trưa trờ trưa trật, thầy trò mới bước ra khỏi rạp, miệng ai nấy đều không ngớt xuýt xoạ 

    Lần trốn học thứ hai, thầy Xuân Thu bao học trò ăn phở. 

    Lần thứ ba, thầy dẫn tụi tôi đi "thực tập" tại một quán nhậụ 

    Thầy kêu cả chục món ăn, cả chục lon Coca Cola, một chai whisky và một ly sodạ 

    Thầy bảo: 

    - Các em uống nước ngọt thôị Không nên tập tành rượu chè. 

    Tụi tôi không đứa nào phản đốị Bởi chẳng đứa nào biết uống rượụ 

    Trong khi thầy Xuân Thu ngồi nhâm nhi từng ngụm rượu thì tụi tôi thi nhau tấn công ồ ạt các đĩa thức ăn thơm phức. 

    Đến giữa bữa, xem chừng no nê, đám học trò bắt đầu quay sang thách nhaụ Xem đứa nào uống được rượụ 

    Đầu tiên là thằng Minh Khôị Nó bưng ly rượu thầy Xuân Thu vừa đặt xuống, đưa lên miệng nhắp một tợp. Rồi chùi mép, khề khà: 

    - Ngon ghê! Đố đứa nào làm được như tao! 

    Tụi tôi xanh mặt ngó nhaụ Không đứa nào mở miệng. Vì không đứa nào có gan nốc rượu như Minh Khôị 

    Thầy Xuân Thu không cản, chỉ nói: 

    - Hơn nhau chuyện học tập mới đáng kể, hơn nhau chuyện rượu chè đâu có gì hay ho! 

    Bất chấp lời bình luận sáng suốt của thầy Xuân Thu, thằng Minh Khôi đảo mắt một vòng, mặt nhơn nhơn: 

    - Tụi mày chịu thua rồi phải không? 

    Bị khiêu khích, Đông Anh nóng mặt. Nó cầm lên ly rượu: 

    - Tao uống. 

    Nó kề ly vào miệng. Nhìn bộ tịch hùng hổ của Đông Anh, tôi tưởng nó sẽ dốc trọn phần rượu trong ly vào cuống họng trong nháy mắt. 

    Nhưng hơi rượu bốc lên nồng quá, chiếc ly vừa chạm môi, thằng Đông Anh lập tức hắt xì hơi hai ba cái liền. Nó hoảng hồn đặt vội chiếc ly xuống, mặt đỏ tía: 

    - Tao chịu thôi! 

    Minh Khôi cười hô hố: 

    - Yếu mà ra gió! 

    Nó lướt mắt qua những đứa còn lại: 

    - Đứa nào thử sức? 

    Tấm gương của thằng Đông Anh khiến tụi tôi im thít. 

    Chờ cả buổi không thấy ai hó hé, Minh Khôi dán mắt vào mặt tôi: 

    - Mày đi Khoa! 

    Tôi lắc đầụ 

    Minh Khôi khích: 

    - Mày là Rimbaud, phải biết uống rượụ Xưa nay các nhà thơ đều làm bạn với men saỵ Nếu không có rượu, đã không có thiên tài Lý Bạch. Không có rượu, Nguyễn Bính đã không viết nổi câu "Người ơi, buồn lắm mà không khóc. Mà vẫn cười qua chén rượu đầy" ... 

    Minh Khôi là một con cáọ Nó đánh ngay vào lòng tự tôn của nhà thơ lớn. 

    Do dự một thoáng, tôi khẽ liếc mắt về phía thầy Xuân Thu rồi rụt rè cầm lấy ly rượụ 

    Tôi bưng ly rượu lên nhưng không uống ngaỵ Những cái hắt xì hơi vừa rồi của thằng Đông Anh khiến tôi chột dạ. 

    Đang phân vân, tôi chợt nảy ra một sáng kiến. Tôi rót rượu vào lon Cocạ Tôi nghĩ như vậy sẽ dễ uống hơn. Rượu hòa vào nước ngọt chắc chắn sẽ bớt mùi đi nhiềụ 

    Nhưng khi tôi kề lon Coca vào môi, thầy Xuân Thu vội đưa tay chặn lại: 

    - Whisky pha Coca, nặng lắm đó! 

    Thầy Xuân Thu làm tôi nhụt nhuệ khí quá xá. Thốt nhiên tôi hết ham làm Lý Bạch. Lý Bạch say rượu nhoài ra khỏi thuyền vớt trăng dưới đáy sông mà chết. Tửu lượng ông ngang cỡ Lưu Linh mà còn thế, huống gì tôị Tôi là thằng Khoa học trò tỉnh lẻ, từ bé đến lớn chưa nhúng môi vào rượu bao giờ. 

    Nhưng đúng vào lúc tôi định đặt lon Coca xuống và mở miệng nhận thua, thầy Xuân Thu bỗng nói: 

    - Nếu em chưa từng uống rượu bao giờ thì đừng uống! 

    Câu nói vô tình của thầy khiến tôi bỗng thay đổi ý định. Tự ái dồn dập, tôi không muốn đầu hàng thằng Minh Khôi nữạ 

    Tôi cầm lon Coca lên, hùng hồn: 

    - Không sao đâu, thầy! 

    Và tôi dốc ngược lon Coca vào miệng. Đúng như tôi nghĩ, whisky pha nước ngọt không đến nỗi khó uống. 

    Tôi nốc một hơi cạn queo, rồi hiên ngang dằn chiếc lon rỗng xuống bàn, dõng dạc: 

    - Có gì ghê gớm đâu! Tao uống hoài! 

    Tôi liếc mắt một vòng qua những gương mặt, hả hê khi thấy tụi bạn đứa nào đứa nấy tròn mắt thán phục. 

    Minh Khôi bật ngón tay cái: 

    - Ngon! Mày đúng là Lý Bạch của Việt Nam. 

    Hôm trước được Đông Anh tôn làm Rimbaud. Nay được Minh Khôi phong làm Lý Bạch, tôi sướng rơn, tưởng như đang ngồi trên chín tầng mâỵ 

    Nhưng Lý Bạch chỉ ngồi trên mây được khoảng mười phút. Tới phút thứ mười một, Lý Bạch dụi mắt xuống gầm bàn nôn thốc nôn tháo và qua phút thứ mười hai thì không còn biết trời trăng gì nữạ

Đọc tiếp: Những cô em gái - Phần 3
Home » Truyện » Truyện Teen » Những cô em gái
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM