Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chương 21

Màn đêm đen kịt vẫn giăng bủa khắp con đường. “Đau chân quá!” , tôi lặng lẽ cởi đôi giày cao gót ra rồi đi tiếp. Đường về nhà chẳng còn xa nữa nhưng với cái tâm trạng không tốt nên bước chân của tôi cứ lê ra thật dài, nặng trình trịch. Đầu óc tôi cứ mải nghĩ đến những chuyện vừa rồi, hệt như đánh rơi cái ngôi vị Hot girl ấy là tôi không thể sống không bằng ấy. Chẳng rõ từ bao giờ tôi đã trở thành con người hiếu thắng như vậy đấy!

- Hoàng Minh Trúc!

Tôi nhíu mày: “Ai gọi mình đấy nhỉ”, xoay người lại và nhìn cái con người đang đứng trước mặt tôi đây như thể đó là một vật thể lạ.

- Không nhận ra anh sao?

Tôi lắc đầu. Qủa thật tôi chẳng biết đó là ai.

- Anh là bạn của Khắc Long này! Hôm bữa còn đi uống café với em ở Chewly mà!

Đến lúc này thì tôi mới ngờ ngợ. Đúng là tôi đã từng gặp hắn thật, hắn là đàn em của Khắc Long. Tôi vẫn cứ đứng trơ người ra. Thấy vậy, hắn ta bật cười:

- Làm gì mà em sững sờ dữ vậy? Hay là vẫn chưa nhận ra anh?

Tôi lại lắc đầu.

- Không. Em nhận ra anh rồi, chỉ không biết là mình phải nói gì thôi!

- Đi chơi với anh nhé?

- Nhưng muộn rồi mà! – Tôi từ chối khéo. Nói thật thì tôi cũng thấy sờ sợ hắn ta. Một thằng cha nhìn chẳng đàng hoàng xí nào cả. Hắn mặc quần tụt, áo ba lỗ dài quá mông. Tóc để trọc, chỉ chừa lại cái đuôi tôm ngắn ngủn. Tai hắn được bấm khuyên như con gái. Nhưng thứ gây cho tôi ác cảm lớn nhất là hơi rượu phả ra nồng nặc từ hắn.

- Em đừng-ừng-ừng… sợ! – Hắn cà lăm.- Là-à-à… Khắc Long bảo-ảo-ảo anh đi tìm em.

- Tìm em?

Hắn nấc lên một tiếng, lại cười khẩy:

- À! Bọn anh đang nhậu chỗ Melody Bar ấy mà. Em đi cùng cho vui.

Tôi vẫn tìm cách từ chối:

- Thôi, anh à! Em phải về nhà rồi.

- Anh không nghĩ em về sẽ tốt đâu. Hôm nay trông anh Long giận lắm đấy!

Tôi trố mắt lên.

- Vậy sao?

- Em lên xe đi! – Hắn ta nói rồi vọt lên chiếc motor mà tôi cũng nhận ra rằng nó là chiếc mà Khắc Long đi. Lúc này thì tôi mới yên tâm hơn một chút mà từ từ leo lên xe.

Hắn lao đi với tốc độ điên cuồng nên chẳng mấy chốc chúng tôi đã có mặt tại Melody Bar.

Tôi bước xuống xe, chỉnh lại mái tóc xù đơ vì gió của mình rồi mới đi vào trong. Đây chẳng phải là lần đầu tôi xuất hiện ở đây, nhưng mọi thứ hãy còn xa lạ với tôi lắm, tôi vẫn sợ cái tiếng nhạc xập xình, ầm ĩ ở đây.

- Không sao đâu! Em không cần bịt tai lại như vậy, từ từ rồi sẽ quen ấy mà.

Tôi ngây ngô hạ tay xuống, cố gằn mình phải thích ứng với nơi đây. Nhưng mà quả thật thì nhức đầu không thể tả.

Tôi tiến sâu hơn về phía Vũ trường – nơi mà các cặp trai gái đang nhảy nhót tưng bừng theo điệu nhạc rộn rã. Tôi len qua một cách khó khăn, thậm chí còn suýt bị vấp ngã.

Bỗng, một bàn tay nắm lấy tay tôi. Giật mình, tôi hét toáng:

- Á! Gì kì vậy?

- Nhảy với anh một ván đi, em gái!

Tôi chưa kịp lắc đầu thì hắn đã kéo tôi vào lòng một cách thật nhẹ nhàng. Hắn ôm hờ lấy bờ eo tôi rồi chuẩn bị bắt đầu thì phát hiện ra rằng tôi không biết nhảy.

- Không biết nhảy à?

Gật đầu, tôi ái ngại nhìn hắn – một chàng trai đẹp – đẹp hơn cả Khắc Long. Hắn cười nhẹ, ngoắt tay ra hiệu DJ đổi nhạc. Ngay lập tức, âm thanh chối tai ấy được thay bằng một điệu nhạc du dương, êm ái hoàn toàn trái ngược.

Hắn để cho chân tôi ướm lên chân hắn. Từng bước thật từ từ, chậm rãi sau đó nhanh dần lên theo nhạc. Tà áo dài trắng gợi cảm bay nhè nhẹ trong từng điệu nhảy. Tôi cảm thấy mình như đang bay. Tôi và hắn như hoà vào một.

Hốt nhiên, tiếng nhạc lưng chừng dừng lại. Tôi để ý thấy hắn nhíu mày tỏ vẻ không hài lòng. Dường như điều đó đã làm hắn mất hết hứng thú, hắn bỏ tay tôi ra rồi tiến về quầy rượu của quán bar.

Tôi sững sờ nhìn theo hắn, cái đầu đang nghiêng sang một bên thì bỗng bị kéo lệch về bên kia.

- Á! – Tôi kêu lên.

- To gan gớm nhỉ?

Tôi giật mình, phát hiện ra đó là giọng lạnh ngắt của Khắc Long.

- Anh…

- Tôi gọi cô đến Bar để “hú hí” với thằng khác đấy hả? Cô ăn gan hùm rồi!

- Là em bị ép đấy chứ! – Tôi chống chế.

Hắn mỉa mai:

- Bị ép mà tình tứ gớm cơ nhỉ?

Sau đó lại kéo xềnh xệch tôi đi tới đám bạn của hắn.

Tôi buột miệng:

- Anh ghen đấy à?

- Cô đừng quên tôi là bạn trai cô đấy!

- Nhưng anh làm gì có yêu tôi chứ… – Tôi lầm bầm rồi lại cúi gằm mặt xuống, tôi ghét sự soi mói của chốn này. Họ nhìn tôi như kiểu… tôi khác loài với họ ấy. Khó chịu, khó chịu vô cùng!

Đến nơi, hắn ấn tôi xuống cái ghế salon dài mấy mét, rồi cũng sà xuống ngồi sát chỗ tôi. Người hắn nặc mùi rượu, nghe mà thấy kinh lên được. Tôi né người sang một bên. Thấy thế, hắn cười nửa mép rồi hôn vào gáy tôi. Khẽ nhăn mặt, tôi bực bội đẩy hắn ra. Tôi ghét hắn cư xử như vậy, rất ghét.

- Anh kì quá!

- “Chị nhà” cứ đùa, chị là bạn gái anh Long thì phải chiều anh Long chứ! – Nói rồi cái tên con trai ấy lại quay sang phía Khắc Long. – Đại ca nhỉ?

- Ừ. Chú mày nói phải! – Khắc Long gật gù đáp rồi đỡ lấy ly rượu từ thằng đàn em, hắn uống cạn. –Ơ cái thằng này hay thật! Rót cho bạn gái tao một ly nữa chứ!

- Ấy chết! Em vô ý quá! – Hắn nói rồi lật đật đi rót tiếp một ly rượu khác cho tôi. – “Chị nhà” uống cho em vui ạ!

Tôi lầm bầm, tất nhiên chỉ đủ tôi nghe thấy:

- “Chị nhà” cái gì chứ? Làm như tôi là bà già vợ của hắn không bằng ấy. Chỉ là mang tiếng “bạn gái” tôi cơ mà!

Thấy tôi cứ im im, không nói, không rằng, cũng không tỏ ý gì. Hắn nhắc lại lần nữa:

- “Chị nhà” uống một ly đi ạ!

Tôi xua tay:

- Tôi không uống.

- Sao lại không uống? Chị phải uống.

- Tôi không uống. – Tôi gắt lên rồi nhìn hắn bằng cặp mắt toé lửa. Tôi thấy môi hắn khẽ cong lên, mắt long sòng sọc như tức giận. Tôi thấy ghê lắm nhưng cũng chẳng sợ, bên cạnh tôi là Khắc Long, hắn sẽ bảo vệ tôi.

Thật vậy, Khắc Long nhăn mặt nhìn tên đàn em hỗn xược:

- Trúc bảo không uống nghĩa là cô ấy không uống. Tao không ép thì thôi, mày có quyền ép à? Láo thật!

Hắn ta chuyển ánh mắt hung tợn ấy thành ánh mắt ngọt ngào ngay:

- À vâng ạ, em lỡ lời. Chị Trúc nói không uống mà em cứ ép là không được, em đáng bị phạt một ly, anh nhỉ?

- Ừ. Chú mày uống đi! Lần sau là liệu hồn với tao đấy!

Tôi để ý thấy hắn ta vẫn chẳng vừa ý là bao dù ngoài mặt thì hết cười hớn hở, lại đỡ lấy ly rượu. Hắn cứ co quắp, khúm núm như con cún với chủ. Còn tôi, tôi có thể nghênh mặt với chủ của nó đấy. Tôi được thể bật cười nửa miệng, vẻ thách thức. Thấy tôi có vẻ khiêu khích như vậy, hắn không biết làm gì hơn mà chỉ biết lườm tôi một cái rõ dài. Ngay sau đó, hắn lại quay đi chỗ khác, rõ ràng hắn không muốn gây chuyện mà đúng hơn là không dám gây chuyện với tôi nữa.

Đoạn, Khắc Long quay sang tôi, âu yếm:

- Thứ lỗi cho đàn em không hiểu chuyện, cưng nhé!

Tôi vờ nũng nịu:

- Vâng. Cũng chẳng sao đâu. Chỉ có điều…

- Sao nào? Cưng nói anh nghe! – Hắn thì thào vào tai tôi.

Tôi cũng quay sang, môi mỉm cười ngọt ngào:

- Đừng giận em chuyện thi thố đó nữa nhé!

Hắn “thừa nước đục thả câu”:

- Được rồi. Cho anh hôn một cái rồi anh không giận, ok?

- Mơ đi! – Tôi chu cặp môi nhỏ xinh, hồng hào tựa cánh anh đào lên. Rồi đặt ngón trỏ thanh tú của mình lên môi hắn.

- Sao lại bảo anh “mơ” chứ! Thật đây này! – Hắn nói rồi siết lấy cổ tôi, hôn lấy hôn để.

Tôi mím môi chịu đựng cho đến khi không nhịn được nữa, tôi đẩy nhẹ hắn ra:

- Người ta mời anh uống rượu kìa!

- À… ừ. – Hắn ậm ờ rồi quay sang bọn đàn em. – Nào! Nâng ly mừng Minh Trúc chính thức làm bạn gái Khắc Long nào!

- Dô!

- Dô!

- Cụng ly!

- Uống hết nhé! Không chừa một giọt nhé!

Tôi khẽ thở dài, vòng tay ôm lấy đôi bờ vai bé nhỏ của mình. Tự cảm thấy lạc lõng trước những cảnh vui thú này, tôi đưa mắt đi nhìn những ánh đèn nhấp nháy tuy nó khiến tôi đau mắt. Chợt, ánh mắt tôi dừng lại ở một chai rượu hạng nặng đã vơi gần một nửa. Bên cạnh, đó là một người con trai, hắn lại vặn nắp rượu ra và rót tiếp. Từng dòng rượu đen ngòm cứ thế chảy từ từ như thể trêu ngươi hắn, bực dọc, hắn nốc luôn cả chai rượu.

Đến tận lúc hắn đặt chai rượu cạn sạch ấy xuống, buông ánh mắt phiêu lãng về phía tôi, tôi mới nhận ra hắn chính là người ban nãy đã nhảy cùng mình.

Tôi nhíu mày: “ Anh có chuyện gì sao?”

Hắn cười nhẹ nhàng, tựa hồ đáp lại cái nhìn từ tôi: “ Qua đây đi!”

Tôi nẩy người đứng dậy, định đi qua chỗ hắn thì Khắc Long đã vội sà lại bên tôi:

- Chúng ta về thôi!

- Ơ… nhưng…

- Sao? Cưng thích đi chơi tiếp à?

- Không… Về thôi! – Tôi ngập ngừng nói sau đó đi ra khỏi quán bar mà chẳng nhìn lại người con trai đó thêm một lần nào nữa.

.

Khắc Long đưa tôi về đến chỗ khách sạn.

- Anh về cẩn thận nhé!

Hắn tỉnh bơ đáp lại:

- Ai bảo anh sẽ về?

- Anh không về thì đi đâu?

- Sao mà em biết được.

- Anh ở lại chỗ cưng đêm nay nhá?

Nghe thấy thế, tôi hoảng hồn, đầu lắc nguầy nguậy:

- Gì chứ? Không được! Không được!!!

Hắn phì cười, đưa tay xoa đầu tôi như thể một đứa con nít:

- Sao lại không được chứ? Ai thèm ngủ cùng phòng với cưng đâu mà lo! Tối nay, anh không thích về nhà, ở lại khách sạn này không được sao?

- À… Ừ… Thế mà em cứ tưởng… – Tôi ấp úng, mặt đỏ ửng lên vì ngượng.

Thì ra Khắc Long cũng là một tên… được vì ít nhất thì hắn cũng không có “ ý đồ xấu” với tôi.

Bỗng, hắn loạng choạng, chân nam đá chân chiêu. Vội vàng, tôi chạy lại đỡ lấy hắn:

- Cẩn thận!

Được thể, hắn ghì lấy tôi, nặng trịch.

- Trời đất ơi! Sao tôi khổ thế này!

Hắn cười, nhe hai hàm răng đều, trắng như hàng bắp ra rồi chạy lại phía gốc cây gần đó, nôn thốc nôn tháo. Tôi nhăn mặt: “Gớm quá đi mất!”, nhưng cũng liền chạy đến bên hắn, vuốt vuốt lưng.

- Còn cái gì thì cứ ói hết ra đi! Ai bảo uống rượu cho lắm vào!

Hắn nấc lên nấc xuống, hai mắt díp lại vào nhau nhưng vẫn cứ cố gắng bạch ra mà nhìn tôi. Tôi vừa thấy bực nhưng cũng vừa thấy buồn cười, tôi trề môi cho qua rồi kéo hắn vào trong khách sạn.

- Này! Hôm nay cậu ta ngủ lại với cháu sao? – Cô chủ khách sạn e ngại hỏi.

Tôi lắc đầu ngay:

- May là gặp cô ở đây, cô mở cho cháu một phòng nữa nhé!

- Được rồi, cháu đưa cậu ta lên phòng 201 đi, cô mở khoá ngay đây!

- Dạ vâng, cháu cảm ơn cô! – Tôi lí nhí đáp rồi lại lôi cổ Khắc Long lên tận lầu 2.

Chốc chốc, tôi lại than vãn. Than vãn đúng là không giúp ích gì, nhưng đôi khi lại khiến con người đỡ mệt mỏi hơn.

- Người gì mà nặng như heo ấy!

- Làm gì có!

Tôi ngớ người, hình như là ai vừa nói “làm gì có” thì phải? Khắc Long à? Đâu có, hắn ta bây giờ mà biết trời đất gì nữa cũng hay ấy. Nghĩ rồi, tôi lại nhún vai và kéo hắn đi tiếp.

Khắc Long cứ níu chặt lấy người tôi, đến độ tôi muốn đẩy hắn ngồi xuống để mở cửa cũng không được. Thế nên tôi phải gỡ một bên giày cao gót ra để đứng cho vững, chân kia thì đá phăng cánh cửa ra.

“Phù!”

Tôi đẩy mạnh hắn xuống giường. Định tắt điện rồi về phòng nghỉ thì tôi lại để ý đến cái bộ dạng chán chê của hắn lúc này. Tôi chép miệng, từ từ tháo đôi giày thể thao cổ cao của hắn ra, chỉnh lại gối, lấy chăn ra đắp cho hắn.

Bỗng, bàn tay hắn chộp lấy cổ tay tôi.

- Á! – Tôi khẽ kêu lên và cố gỡ tay hắn ra nhưng không được. Hình như hắn vẫn còn tỉnh thì phải? Lúc này tôi mới đâm ra hoảng mà gắt lên: – Bỏ tay tôi ra! Anh làm tôi đau đấy!

Vừa dứt lời, hắn kéo mạnh tay tôi đủ khiến tôi ngã sóng soài lên giường.

Đến lúc này, hắn mới bật cười khanh khách:

- Haha! Cưng làm như anh dễ say lắm không bằng ấy!

Tôi ngoác miệng ra, vô cùng tức giận:

- Anh dám lừa em?!

- Đùa xí thôi mà, cưng làm gì mà nóng thế?

- Kệ anh đấy! – Tôi lùng bùng, ngại ngùng quay sang chỗ khác gắn lại hột nút bị bung rồi ngồi dậy. – Em về phòng ngủ đây.

Hắn thấy thế cũng bật dậy, vòng tay ôm lấy tôi. Hắn cười nửa miệng, giọng hiện lên rõ nét đểu giả:

- Ai nói… là sẽ cho cưng về phòng?

Chương 22

Khắc Long.

Tôi cười ranh mãnh nhìn Minh Trúc. Xem ra con nhỏ vẫn chưa khỏi hoảng hồn vì những hành động của tôi, tôi đọc được điều đó qua đôi tay đang run lên vì sợ, những hàng mồ hôi chảy ra đầm đìa, làm mấy sợi tóc mái bết lại vào nhau.

- Tối nay cưng là của anh rồi!

Trúc lắc đầu nguầy nguậy:

- Không! Không! Tôi… tôi…

- “Tôi”, “tôi” cái gì? Ngoan ngoãn một chút xem nào! – Vừa nói tôi vừa đưa tay vuốt ve bờ má mịn màng của con nhỏ một cách thích thú.

- Em còn phải học bài! Em… em… – Con nhỏ lắp bắp.

- Học bài hả? Để sau. Giờ không học cưng cũng có chết đâu mà lo nhỉ?!

- Ngày mai em có bài kiểm tra.

Rõ ràng là con nhỏ đang cố tình viện cớ này nọ đây mà. Đã thế thì… tôi cho con nhỏ biết tay! Thế nào mới là Khắc Long, chẳng lẽ nhỏ không biết?

- Kiểm tra hả? – Tôi lượn lờ nơi bờ vai nhỏ bé. – Thì sao chứ?

Đến lúc này, như thể không còn đủ can đảm nữa, Minh Trúc nhắm tịt mắt lại, hai môi mím chặt vào nhau và vòng hai tay ôm lấy cơ thể. Trông cái bộ dạng ngớ ngẩn thấy kinh lên được! Nhưng… cũng đáng yêu lắm. Bất giác, tôi không thể kìm lòng trước bờ môi hồng hồng, chúm chím tựa cánh anh đào ngày xuân ấy, tôi từ từ kề môi xuống…

Minh Trúc giật mình, con nhỏ mở đôi mắt tròn xoe, đen láy ra rồi dùng đôi bàn tay yếu ớt đẩy người tôi ra:

- Anh điên rồi!

Miệng tôi vẫn chưa tắt nụ cười, một nụ cười gượng gạo xen chút hụt hẫng. Tôi sững lại trong vài giây, sau đó mới kịp để ý rằng Trúc đang cố lao về phía cửa. Bằng sải chân dài của mình, tôi nhanh chóng chặn được con nhỏ lại, ghì tay mình ép nó tựa sát vào tường.

- Chạy hả cưng?

- Ư… ư… – Con nhỏ rên lên khe khẽ.

- Đi gọi cho anh chai rượu, không thì tối nay liệu mà ngủ với anh!

- Vâng… vâng… Em đi liền! – Con nhỏ luống cuống, toan chạy đi thì bị tôi giữ lại.

- Khoan! Anh mà tha cho cưng dễ dàng thế được sao? Để anh hôn cưng nhé!

- Không! Không!

Tôi thấy buồn cười lắm lắm rồi nhưng vẫn cố tỏ ra nghiêm nghị:

- Vậy thì leo lên giường cho anh!

- Không! Không!

- Thế cưng chọn đi, ngủ hay hôn? Nhanh lên kẻo anh đổi ý.

Bỗng, con nhỏ đưa tay vòng lấy cổ tôi và nhón đôi chân ngọc ngà của mình lên. Bất giác, tôi nhắm ghiền mắt lại thì… Con nhỏ nảy mình, đẩy bật tôi ra phía sau, nhanh nhẹn mở chốt cửa và tháo chạy ra ngoài.

Suýt chút nữa là tôi đã không lấy được thăng bằng rồi, nhưng cũng may là con nhỏ vốn yếu ớt nên cũng chẳng dễ dàng “hạ” tôi như vậy.

Minh Trúc đúng là ranh ma gớm cơ! Tưởng rằng tôi đã nhận được một nụ hôn tự nguyện nồng nàn, thế mà cuối cùng, kết quả lại là bị con nhỏ cho ăn “quả lừa”. Nhưng mà dẫu sao thì quả lừa này với tôi cũng ngọt ngào lắm.

Đứng bật dậy, tôi nhấc ống điện thoại lên, gọi cho phòng lễ tân:

- Cho chai whisky!

- Vâng, phòng 201 phải không ạ?

- Chẳng biết! Đưa đến mau lên, nói nhiều nữa là đuổi việc hết cả lũ bây giờ!

- Dạ, dạ…

Đúng là cái lũ tiếp tân làm ăn chẳng ra gì thế nên lúc nào cũng chỉ biết cúp đuôi mà làm việc.

Đợi đến gần 5 phút sau, mới có người mang rượu lên cho tôi. Mà chai này trông “cùi bắp” chết đi được, uống chẳng bỏ. Nhưng rồi tôi cũng cho qua mà nốc lấy nốc để. Nỗi đau trong lòng tôi lại dâng lên. Hoàng Minh Trúc đâu biết là tôi chưa từng dám “làm gì” bất kì đứa con gái nào. Chỉ vì một lý do… một lý do khiến tôi tủi hổ biết bao nhiêu mà cũng bất lực không làm gì được. Quái ác – chỉ một chữ “H” thôi!

Ừ thì cũng đã từng yêu một người con gái. Không bao lâu nhưng phải nói là thật lòng. Nhưng rồi thì sao chứ? Biết tôi là kẻ có H, cô ta rời bỏ tôi không chút tiếc thương. Tôi đã đau, đau nhiều lắm. Đến nỗi tôi đã muốn chạm tay vào tử thần mang tên Heroin – tôi muốn hút thử cái thứ phiến trắng gây nghiện ấy. Day dứt. Dày vò. Bằng mọi quyết tâm và nỗ lực của mình… tôi đã hiểu ra rằng: mới sinh ra mà mang H là quá đủ, nếu còn hút chích cái thứ ấy nữa… thì khi tất cả mọi người xung quanh biết, họ nhất định sẽ ruồng rẫy tôi.

.

Vậy là tối hôm đó, có một người con trai thức trắng đêm, không ngủ, hắn chỉ biết hút thuốc, uống rượu, hút thuốc, uống rượu và hút thuốc, uống rượu. Điều đó có thể giúp hắn ít nhiều vượt qua nỗi dằn vặt đó chăng?

Và… người đó là tôi đấy! Mà có lẽ tôi sẽ không ngưng hút thuốc, uống rượu cho đến khi nhìn thấy đồng hồ đã điểm 3h sáng. Tôi không buồn ngủ, tôi không muốn ngủ, nói trắng ra là tôi sợ ngủ, sợ rằng ngày mai khi tôi thức dậy, tôi đã là người của địa phủ rồi!

Tôi vắt chiếc áo khoác lên vai, mang lại giày rồi bấm cửa bước ra khỏi khách sạn. Bước xuống quầy lễ tân, tôi trả phòng, trả tiền sau đó dặn dò:

- Minh Trúc – con nhỏ thuê phòng ở đây ấy! Biết chứ?

- Dạ biết.

- Nếu có tìm tôi thì bảo là… tôi mới rời khỏi đây, ok?

Nói xong, tôi rút ra từ túi gói thuốc lá chỉ còn vài điếu ngoeo ngoắt, châm lửa rồi lại phì phèo hơi khói.

Tôi đi lang thang khắp lòng đường tối mịt, vắng ngắt! Chỉ còn lại ánh đèn hiu hắt quanh tôi. Gió rít, tôi lạnh, nhưng không vì thế mà tôi mặc áo khoác vào. Hơn thế, tôi cảm thấy cái lạnh ấy nếu có thể thấu vào xương, vào tuỷ luôn thì càng tốt. Tôi thích sự khắc nghiệt đó. Nó sẽ làm tôi quên đi nỗi mặc cảm này.

Bất chợt, tôi thấy một con bé ăn xin nằm queo quắp giữa đường, đúng hơn là trên hàng ghế đá nằm dọc khắp công viên. Trên người con bé tuyệt nhiên chỉ có độc mỗi bộ quần áo cũ kĩ, mỏng te.

Nghe thấy tiếng chân tôi bước lại, con bé choàng tỉnh giấc, ánh mắt hiện lên vẻ sợ sệt nhưng xen lẫn đâu đó, là một sự cầu xin khẩn khoản.

Tôi hừ mũi:

- Nhìn cái gì mà nhìn!

Dường như cảm nhận được tôi là kẻ cộc cằn, con bé lắc đầu nguầy nguậy, hệt như muốn nói: “Dạ không, em không nhìn nữa đâu ạ!”

- Tránh ra cho tao ngồi! – Tôi hằn giọng hách dịch.

- Nhưng mà bên kia còn chỗ mà ạ… – Con bé lí nhí nói, giọng run run.

Mắt tôi trợn ngược lên:

- Nhưng tao thích ngồi chỗ này đấy, ý kiến à?

- Cháu tránh chỗ ngay đây chú.

- Chú cái gì mà chú? Trẻ, khoẻ, đẹp trai thế này mà chú à? Anh thôi!

- Anh ạ! – Con bé vội chỉnh lại rồi nhảy dọt qua ghế đá bên cạnh.

Thực ra tôi chẳng muốn ngồi nghỉ gì cả, có lẽ tôi chỉ muốn… bắt nạt con bé ăn xin rách rưới đó thôi. Mà hình như đối với tôi, như vậy còn chưa đủ. Tôi bước lại chỗ nó:

- Này… Sao lại…

Thì… tôi chợt khựng lại bởi cái níu nhẹ nơi bàn tay.

- Nó còn nhỏ mà anh!

- Hả? – Tôi vội vàng quay người lại. – Minh Trúc?!

Con nhỏ dịu dàng đáp:

- Ban nãy em tỉnh dậy, không hiểu sao lại đi qua phòng anh mà không thấy. Thế nên mới hỏi người ta thì biết rằng anh mới vừa ra ngoài.

- Vậy là em đi tìm?

- Thấy chiếc motor của anh vẫn còn ở trong nhà để xe nên em nghĩ chắc anh đi dạo đâu đó thôi. – Con nhỏ giải thích tiếp, mái tóc xoăn uốn lọn bay bay trong gió, nhỏ vừa nói vừa cười, đôi mắt ánh lên sự rạng rỡ. Trông rất giống thiên thần. Nhưng cái vẻ mặt thiên thần ấy tồn tại không bao lâu, nhỏ nhíu mày lại, tỏ vẻ không vừa lòng: – Mà này! Sao anh lại bắt nạt trẻ em thế chứ?

- Bắt nạt gì đâu… – Tôi chống chế. – Anh giỡn nó xí thôi mà!

Thấy Trúc như muốn bảo vệ con bé ăn xin ban nãy, nó liền chạy lại bên Trúc ngay. Con nhỏ được thể, xoa xoa đầu nó:

- Tội nghiệp chị em mình nhỉ? Bị gã này bắt nạt hoài ha!

- Chú ấy… – Nó buột miệng nói thì phải chạm ánh mắt bén lịm của tôi, vội vàng, nó đổi cách xưng hô ngay. – Anh ấy đẹp trai mà dữ quá!

Nghe thấy thế, Minh Trúc đắc chí lắm, con nhỏ cứ bụm miệng cười, trong khi miệng tôi thì méo xệch ra.

Hừm! Tôi lại xua tay cho qua:

- Đẹp trai là được rồi. Vì đẹp trai nên mới phải dữ dằn đó cô em. Không thì con gái thấy anh dễ dãi quá, đứng xếp hàng nhiều quá chị Trúc đây ghen lên thì chết!

Trúc nghe vậy liền bĩu môi ngay:

- Ai thèm ghen? – Rồi con nhỏ lại lầm bầm nhưng đủ cho tôi nghe thấy. – Yêu luôn được cô nào thì tôi lại càng mừng đấy!

Mà có khi là như vậy thật, cái con nhỏ Minh Trúc này vẫn chưa bị đồng tiền của tôi “cảm hoá” thực sự.

Tôi cứ mải ngẩn ngơ nhìn xung quanh mà không để ý rằng, Minh Trúc vẫn đang ân cần bên con bé ăn xin.

- Nhà em ở đâu?

- Không có nhà.

- Em đi lang thang à?

- Lang thang.

- Em lạnh không?

- Lạnh. Nhưng quen rồi!

- Em đói không?

- Đói. Nhưng quen rồi!

Đến đây, Minh Trúc lắc đầu:

- Em không được nói trổng như thế. Phải nói là… “Dạ, em không có nhà.” , “Em lạnh. Nhưng em quen rồi.”.

Lúc này, tôi mới để ý đến câu chuyện của họ hơn. Gương mặt con bé ăn xin không tươi tỉnh như ban nãy nữa, bị Trúc “giáo huấn”, nó tỏ ra khó chịu, mặt xị xuống, môi mấp máy như đang lầm bầm cái gì đó. Thấy vậy, tôi cũng thấy bực lây, tôi gắt:

- Bộ chị Trúc nói sai hay sao mà cái mặt như cơm thiu thế hả? – Đoạn, tôi lại quay sang Trúc, giằng lấy tay con nhỏ. – Đi thôi! Em mất thì giờ với cái con nhóc không biết điều này làm gì chứ?

Tưởng rằng Trúc sẽ vì thế mà cảm động, nhưng không, con nhỏ lại cáu với tôi:

- Ơ hay! Nó là trẻ em lang thang, cơ nhỡ, không được học hành đến nơi đến chốn. Chỉ dạy nó phải từ từ chứ.

- Em định nhặt nó về làm con luôn đấy à?

Trúc bỗng lặng đi, con nhỏ bước nhẹ lại chỗ tôi, xin ý kiến:

- Mình đưa nó đến trung tâm bảo trợ trẻ em?

- Tôi không có thời gian. – Tôi gằn giọng, hướng mắt đi chỗ khác.

Thấy tôi lạnh nhạt như vậy, Trúc không những không từ bỏ cái ý định đó, mà còn nắm nhẹ lấy tay tôi, lắc lắc:

- Đi mà anh! Em thấy không đành chút nào hết!

Được đà, tôi giả hỏi:

- Vậy sáng nay cưng tính nghỉ học hả?

- Ừ nhỉ? – Trúc bụm miệng. – Em quên mất chuyện này đấy!

Biết là Trúc không nỡ tâm bỏ mặc con bé ấy ở lại đây, nên tôi lại vờ nói:

- Mặc kệ con bé đó, mình đi!

- Nhưng… nhưng…

- Thế nghỉ học nhé?!

- Nhưng… nhưng…

Tôi phì cười, đưa tay choàng lấy vai con nhỏ:

- “Nhưng”, “nhưng” cái gì nữa. Anh phone cho đàn em ghi giấy phép cho. Không cần phải lo!

- Cảm ơn anh! – Minh Trúc thích chí thốt lên rồi ôm chầm lấy tôi. Tôi thấy lòng thoải mái vô cùng, tôi thích cái cảm giác này, tôi thích cái mùi tóc nhẹ nhàng của con nhỏ ấy, lạ lùng.

Tôi đang định ghì Minh Trúc vào lòng thì con nhỏ đã quay phắt sang phía con bé ăn xin đáng ghét kia.

- Chị đi tìm nhà cho em nhé!

- Em không có nhà mà…

- Nhà mới, là nhà mới của em đó! Từ nay em không phải chịu đói, chịu lạnh nữa, nghe không?

- Dạ vâng…

- Biết “dạ” rồi đấy à? – Tôi lẩm bẩm, xỏ tay vào túi quần rồi bước đi lên trước, Minh Trúc và con bé kia vẫn lẽo đẽo theo sau.


Chương 23

Minh Trúc.

Chưa bao giờ tôi thấy Khắc Long dễ thương như thế này hết. Có sự việc ngày hôm nay tôi mới thêm thấu ra được một điều, người xấu chưa hẳn đã xấu mà đôi khi lại tốt đến lạ kì. Tuy rằng Khắc Long nhận lời với tôi là sẽ cùng giúp đỡ cô bé ăn xin đến trung tâm bảo trợ trẻ em một cách hơi miễn cưỡng, nhưng mà đối với một con người như hắn thì như vậy là tốt lắm lắm rồi.

- Giờ đi lựa cho nó bộ đồ đàng hoàng cái đã. Nhìn cái bộ dạng này mà đi cùng Khắc Long này ư? Phát ngại.

Hừ! Rõ thật là… Có lòng tốt mua đồ cho con bé, thế mà chẳng nói được câu gì tử tế hơn. Khắc Long đúng là Khắc Long. Nhưng thôi, tôi cũng mặc kệ, mỉm cười và quay sang con bé:

- Được mua quần áo mới, em có thích không?

Con bé không đáp mà chỉ gật đầu. Dường như nó là đứa ít nói thì phải. Càng nghĩ tôi lại càng thấy thương những phận đời lang thang, cơ nhỡ làm sao! So với chúng, tôi còn sung sướng hơn gấp mấy chục lần.

- Đi vào thôi! – Khắc Long chợt nói, dắt tôi và con bé vào một shop quần áo trẻ em.

Tôi cứ mải lựa đồ cho con bé mà chẳng để ý rằng, hắn đã đi đâu mất tiêu. Vội vàng, tôi quay sang chị bán hàng ngay:

- Uả! Chị ơi, cái anh ban nãy đi cùng em đi đâu rồi ạ?

- Cậu ấy dặn là em cứ ở đây, cậu ấy đi lấy xe rồi quay lại ngay.

- À vâng! – Tôi gật đầu rồi cầm bộ váy màu hồng, quay sang con bé: – (Truyện bạn đang đọc được đưa lên bởi wapsite Haythe.US - Chúc bạn đọc truyện vui vẻ) Em thích không?

- Thích. – Con bé đáp rồi chợt bụm miệng chỉnh lại. – Dạ thích ạ!

Tôi đưa tay xoa đầu con bé:

- Ừ. Ngoan lắm! Em thích bộ đồ nào thì cứ lựa đi nhé, lát nữa “anh đẹp trai dữ dằn” sẽ mua cho em.

Con bé nhìn quanh rồi chợt hỏi với điệu bộ ngây thơ lắm:

- Chị là người yêu của ảnh hả?

Tôi ngơ ngác:

- Ơ! Em còn nhỏ mà cũng biết “người yêu” nữa hả?

- Biết chứ ạ!

Con bé vừa dứt lời thì tôi nghe thấy tiếng kéo cửa.

- Thế nào rồi? Lựa được đồ chưa?

Thấy hắn, tôi cười rạng rỡ:

- Đến rồi đấy hả? – Nói rồi tôi cầm bộ váy tôi đã lựa lên. – Anh xem, bộ váy này có dễ thương không?

- Ừ. – Hắn gật đầu, quay đến săm se. – Nhưng em định cho nó mặc bộ đồ diêm dúa này tới trung tâm bảo trợ trẻ em chắc?

Chẳng hiểu sao khi nghe Khắc Long nói vậy, con bé lại bước đến nắm lấy tay tôi:

- Thôi chị ạ! Em không cần mua đồ nữa đâu.

Tôi chưa kịp nói gì thì Khắc Long đã nhăn mặt:

- Ai bảo là không mua chứ?! – Hắn hạ giọng. – Lựa thêm đồ nữa đi, bộ này để dành khi khác mặc.

Nói rồi hắn bước vào trong, ngắm nghía một hồi. Sau đó đưa ra một bộ quần áo trông rất đơn giản mà dễ thương lắm.

- Thích không? – Hắn nhìn con bé, hỏi.

Con bé không dám đáp, chỉ gật đầu. Thấy nó có vẻ sợ sệt trước Khắc Long, tôi vội đưa con bé vào phòng thay đồ.

- Em thay đồ rồi mình đi nhé!

Tôi đứng ngoài đợi con bé thì Khắc Long bước lại.

- Cưng có mua đồ thì lựa luôn đi kìa! – Hắn cười khanh khách.

Đúng là đáng ghét! Biết rõ đây là shop quần áo trẻ em, làm gì có đồ cho người lớn như tôi. Thế mà còn giở giọng ra đùa cho được. Tôi không thèm nhìn hắn mà đưa mắt đi chỗ khác, khẽ trề môi:

- Đừng có chọc em!

.

Mua đồ xong, Khắc Long dẫn tôi và con bé đi ăn sáng ở một nhà hàng sang trọng.

- Em ăn gì nào? – Tôi nhẹ nhàng hỏi.

- Bánh mì thịt.

Hắn bỗng gắt lên:

- Ở đây làm gì có bánh mì lề đường cho mày ăn chứ?!

Tôi khẽ nhíu mày nhìn hắn:

- Anh phải gọi nó là “em” chứ, sao lại “mày”?

- Rắc rối! – Khắc Long lùng bùng nói rồi quay mặt đi chỗ khác. Có lẽ hắn đang hối hận lắm vì quyết định cùng tôi đưa con bé ấy tới Trung tâm bảo trợ trẻ em. Nghĩ vậy nên tôi cố gắng không làm hắn phiền lòng thêm.

Tôi dỗ dành con bé:

- Em ăn sandwich nhé?! Hay là phở?

Con bé lắc đầu. Hình như nó chỉ thích mỗi bánh mì thôi thì phải, còn những món khác, nó chẳng ưng.

- Lắm chuyện quá đấy! – Khắc Long bực bội đẩy ghế ra, đi ra ngoài như chạy.

- Anh đi đâu đấy? – Tôi nhón người lên, vọng theo.

- Còn đi đâu nữa?! Mua bánh mì.

Tôi mỉm cười. Khắc Long nóng tính thế thôi chứ coi bộ cũng biết quan tâm phết nhỉ?

- Cho hai phở bò kobe đi chị.

Gọi món xong, chốc chốc tôi lại trông ra cửa mà không để ý rằng con bé ăn xin đang rất… trầm tư.

- Em sao vậy?

- Em lo…

- Lo gì cơ?

- Em lo “anh đẹp trai dữ dằn” giận.

- Ui! – Tôi nói rồi nắm lấy tay con bé. – Không phải đâu! Anh ấy đi mua bánh mì cho bé con đấy! Không phải là giận đâu!

- Thật không ạ?

- Thật.

- Vậy thì em yên tâm rồi! – Con bé nói, đôi môi khô ráp nở một nụ cười rạng ngời nhất.

Nói chuyện với con bé lâu như vậy mà tôi vẫn chưa biết con bé tên là gì, thế nên tôi lại hỏi tiếp:

- Bé con tên gì nhỉ?

- Xíu.

Khẽ nhíu mày, tôi hừ giọng:

- “ Dạ, em tên Xíu.” chứ không phải là “Xíu”.

- Dạ vâng… – Xíu ỉu xìu nói. – Em xin lỗi, em quên ạ! – Xíu vừa dứt lời là ngay lập tức lại reo lên: – A! “Anh đẹp trai dữ dằn” về rồi kìa!

Để rồi ngay sau đó, con bé lại méo xệch mặt đi.

- Em tưởng là có bánh mì…

Khắc Long ngồi vào chỗ, thấy cái điệu bộ thất vọng của Xíu, hắn liền cốc đầu con bé:

- Chỉ chờ có bánh mì thôi phải không? – Hắn chìa bì bánh mì được giấu sau lưng ra. – Đây này! Mua mấy ổ luôn đấy, ráng mà ăn cho hết.

Xíu đón lấy ổ bánh mì, tươi hơn hớn:

- Em cảm ơn “anh đẹp trai dữ dằn”!

Thấy Khắc Long nhăn mặt, tôi vờ chỉnh lại nhưng thực chất là cố tình trêu hắn.

- Xíu này, em không được gọi anh ấy là “anh đẹp trai dữ dằn” nữa, nghe không?!

- Sao vậy ạ? – Con bé ngơ ngác. Chắc là nó thấy khó hiểu khi ban nãy tôi còn hào hứng ủng hộ cái tên gọi tuy dài dằng dặc nhưng rất chi là hay ấy, mà bây giờ đã nhăn mày, nhăn trán không đồng ý rồi.

- Gọi “anh đẹp trai dữ dằn”, nghe kì quá, anh ha!

Khắc Long gật gù:

- Chính xác! Gọi là…

- Là… “anh dữ dằn” được rồi, chị thấy ảnh đâu có đẹp trai đâu, bé Xíu ha!

- Ha, ha cái gì mà ha! Em không được nói dối con nít. Anh đẹp trai, phải bảo là đẹp trai chứ!

- Thế bé Xíu có thấy anh Long đẹp trai không?

Tưởng rằng con bé sẽ về phe tôi mà nói: “Không ạ!”, nhưng nào ngờ đâu, con bé thật thà quá.

- Đẹp ạ! – Xíu hồn nhiên. – Đẹp giống như ca sĩ ấy.

Khắc Long thắng thế, hắn cười nhe răng, xoa đầu bé Xíu khen ngoan. Trong khi tôi vẫn tìm cách chống chế:

- Nhưng ca sĩ cũng có người xấu đui à!

Con bé gật gù:

- Nhưng anh ấy là ca sĩ đẹp.

.

- Alo! Long đại ca! Lâu ngày quá nhỉ? Tự dưng hôm nay lại nổi hứng gọi điện cho em là áo?

- Tùng “Hổ” đấy hả mày? Có biết Trung tâm bảo trợ trẻ em nằm ở xó nào không?

- Ối! Đại ca tính nhận con nuôi đấy à? – Đầu dây bên kia vang lên giọng ngạc nhiên.

- Tao đạp mày sang trung tâm đó luôn bây giờ. – Khắc Long nổi quạu. – Tao có việc.

- Dạ, đại ca gọi cho thằng Hiếu “Hùm” ấy ạ! Nhà thằng đó sát đó luôn.

- Được rồi. Biết sự tao gọi cho nói trước, gọi cho mày tổ bực mình.

- Đại ca đừng nóng… Khi nào…

Cái gã Tùng “Hổ” gì đấy chứ kịp nói hết câu thì Khắc Long đã cúp máy. Hắn bực mình dò tơi số của Hiếu “Hùm”.

Cuối cùng thì cũng đã nắm được địa chỉ của trung tâm này, nó cũng không cách xa đây là bao. Nhưng mà đường đi thì hơi ngoằn ngoèo một tí, thêm với bé Xíu không quen đi ô tô, cứ ói hoài, mà mỗi lần ói thì con bé lại đòi ăn kem, nên chúng tôi cũng mất nhiều thời gian để đến đó.

- Ăn kem là hết say xe.

Tôi biết rằng ăn kem không có tác dụng chống say xe, chỉ là con bé thích ăn kem nên tôi vờ chọc:

- Ai nói cho bé Xíu là như vậy? Ăn kem mới say xe đó!

- Không có đâu ạ! Em nói thật mà.

- Ăn kem vào là bé Xíu ói nhiều nữa đó!

Thấy thế, Khắc Long dừng xe lại ngay.

- Đừng trêu nó nữa. Nó thích ăn kem thì cưng đi mua cho nó đi.

Ơ! Khắc Long hôm nay lại ga-lăng thế nhỉ? Nhưng thực chất… lại không phải như vậy.

- Nhanh lên! Kẻo nó ói ra khắp xe là anh bắt cưng đi dọn đấy!

- Xuỳ! Xuỳ! – Tôi trề môi. – Tưởng tốt bụng lắm cơ… ai dè…

.

Chiếc audi bóng loáng dừng chân tại Trung tâm bảo trợ trẻ em thành phố. Bé Xíu thấy hơi sợ nên cứ níu lấy áo tôi như không muốn rời xe, mặc dù con bé ghét cái mùi xăng của xe lắm.

Trong khi Khắc Long đi đăng kí thủ tục để gửi bé Xíu lại đây thì tôi ngồi dỗ dành con bé.

- Không sao đâu! Ở đây em sẽ được vui chơi cùng rất nhiều bạn bè đó.

- Em… Em…

- Chị nói thật đấy! Ở đây em sẽ được học hành nữa.

- Em… Em…

- Rồi em sẽ thích thôi. Em không tin chị sao?

- Không phải vậy. Em… – Giọng cái Xíu sũng nước.

Tôi cố gắng nhìn sâu vào ánh mắt ngây thơ của con bé, nơi đó chất chứa một nỗi đau thương, bất hạnh nào đó… cay đắng lắm.

- Em sẽ rất nhớ chị! – Con bé rưng rưng, mắt cũng dần đỏ hoe.

- Chị cũng vậy. – Tôi đáp, giọng chắc nịch. – Thỉnh thoảng chị sẽ đến thăm em.

Con bé nằn nì:

- Chị hứa đi! Như vậy em mới chịu!

Tôi gật đầu, truyền cho con bé một ánh mắt ấm áp đầy dũng khí:

- Ừ! Chị hứa.

- Nhanh nhanh lên! Giờ chỉ cần đưa nó vào gửi nữa là xong thôi! – Tiếng Khắc Long hối từ đằng xa.

Tôi kéo tay Xíu đi vào nhưng con bé vẫn chưa chịu đi. Tựa hồ con bé vẫn chưa tin lời hứa ban nãy của tôi, nó dứ dứ tay ra:

- Phải móc ngoéo em mới tin.

- Ừ! Thì móc ngoéo. – Tôi mỉm cười và chìa tay ra.

Những ngón tay đan chặt vào nhau, đầy tin cậy, gửi gắm vào đó là những tình cảm tuy mới chớm nở nhưng rất mực thiêng liêng.

Chương 24

Sau khi đã gửi gắm bé Xíu vào Trung tâm bảo trợ trẻ em, tôi cùng Khắc Long trở đi, lòng đầy nuối tiếc. Đúng hơn thì chỉ có riêng tôi nuối tiếc thôi, Khắc Long lại còn mừng ấy chứ. Bởi vì ngay sau đó, vẻ mặt hắn hồ hởi không thể tưởng. Đúng y như dự đoán của tôi, hắn đồng ý giúp bé Xíu là do muốn tranh thủ cơ hội đi chơi với tôi đó mà, hắn đề nghị nào là đi Bar, đi Casino, đi Vũ trường,… toàn thú vui của bọn nhà giàu.

- Sao? Cưng không thích đi mấy chỗ đó nữa à? Vui mà! Anh đi riết mà có thấy chán đâu.

Tôi thở dài:

- Vào mấy chỗ đó nhức đầu nhức óc òm. Mệt lắm!

Một tay hắn cầm lái, một tay hắn chỉ qua mấy shop quần áo bên đường:

- Nếu cưng không thích thì mình đi shopping vậy?

Tôi ôm lấy hai tai như thể không muốn nghe nữa, tôi xị mặt xuống:

- Tuần trước đi shopping đến 5,6 lần rồi! Em không có tủ mà đựng quần nào nữa!

- Vậy thì ghé Jewelry Plaza mua trang sức ha? – Hắn vẫn ga-lăng, cố gắng đề nghị một ý kiến nào đó cho hợp ý tôi nhất.

Thật sự mà nói, đứa con gái nào mà chẳng thích sắm này sắm nọ, tôi cũng thế chứ khác gì ai. Nhưng mà (cũng) thật sự, tôi đã chán ngấy rồi. Đồ đạc nhiều, tôi đụng vào chẳng hết mà chỉ thấy tiếc thương cho những đồng tiền mồ hôi xương máu của cha mẹ hắn thôi. Mà thực ra cũng chẳng phải vậy, tôi không ngán việc có đồ mới, tôi ngán cái đôi chân mỏi nhức của mình thôi.

- A! – Khắc Long bỗng reo lên. – Anh biết rồi!

Tôi tròn mắt:

- Anh biết cái gì?

- Một nơi cưng chắc chắn sẽ thích.

- Ở đâu?

- Rồi cưng sẽ biết.

Với bản tính tò mò của mình, tôi không chấp nhận cái cụm từ “rồi cưng sẽ biết” của Khắc Long, nên làm mặt giận:

- Anh không nói, em không đi.

Vừa huýt sáo hắn vừa nói, tỏ vẻ đắc chí lắm:

- Cưng đã ngồi trên xe rồi, muốn không đi mà được chắc?

- Bộ anh tính ngồi trên xe cả ngày chắc? Xuống xe rồi em sẽ đi.

Có lẽ hắn đang tự đánh giá bản thân mình quá cao:

- Cưng mà thoát được khỏi tay anh sao?

Tôi trừng mắt vẻ thách thức:

- Được chứ sao không?

“Để xem có được hay không nhá?” – tôi lầm bầm suy nghĩ. Và cái mặt cau có hệt khỉ ăn ớt lúc này của tôi lúc này chắc đã làm Khắc Long khó chịu lắm, hay sao mà ngay lập tức hắn quay sang làm hoà:

- Thôi mà! Nhìn cái mặt cưng nhăn nhó thấy sợ luôn. – Hắn nói rồi quay đầu qua, quay đầu lại chỗ tôi. – Cười một cái cho vui xem nào!

Tôi lùng bùng:

- Lo mà lái xe đi. Nhỡ có tai nạn thì anh liệu mà chết một mình đấy, em không chết chung đâu.

- Biết rồi. Biết rồi. Vô tình gớm nhỉ? – Khắc Long chép miệng rồi nói. – Lát nữa anh đẩy cưng xuống hồ cho biết tay.

- Hồ?

Hắn lấy tay ôm trán:

- Chết cha! Lộ mất rồi!

- Á à! Thì ra tính rủ em đi hồ sao?

- Ừ. Đi câu cá!

Không giấu nỗi sự thích thú trên gương mặt của mình, tôi cứ cười suốt làm hắn cũng buồn cười theo. Lâu lâu, tôi cứ để ý là lại thấy hắn cười khúc khích một mình. Mỗi lần tôi phát giác, là hắn lại chối ngay tắp lự.

- Sao lại cười?

Hắn trơ mặt ra, làm bộ nghiêm:

- Làm gì có! Anh cười khi nào chứ?!

Tôi sửng cồ:

- Mới vừa cười xong mà chối nhanh gớm!

- Có mình cưng cười chứ mấy. Ai thèm cười? – Hắn trề môi. – Vớ vẩn!

Bị cho là vớ vẩn, ngớ ngẩn, tôi chẳng thèm nói chuyện với hắn nữa mà hướng mắt ra ngoài khung kính. Tôi dọn đến thành phố này cũng được mấy tháng rồi, vậy mà đây là lần đầu tôi được đến nơi đây. Thực ra thì cũng chẳng khác khu vực tôi ở là mấy, chỉ là những căn hộ nơi đây như khang trang và đẹp hơn, chỉ là những hàng cây ven đường nơi đây như cao và xanh tươi hơn, chỉ là có một cảm giác gì đó, tươi đẹp và hạnh phúc hơn.

Bỗng, cái phanh gấp làm tôi loạng choạng, chúi đầu về phía trước.

Khắc Long cười hì:

- Tới nơi rồi!

Tôi mở tung cửa xe ô tô ra, rồi ngớ người nhìn hắn:

- Đây là nơi câu cá sao? Anh lừa em đấy à? – Tôi vừa nói, vừa chỉ tay vào biển hiệu quán café.

- Anh biết ngay là cưng sẽ nói vậy mà! – Hắn choàng vai tôi. – Thế cưng nhìn xem, tên của café này là gì?

Tôi đáp như lẽ dĩ nhiên:

- Thủy Đình.

Đến lúc này thì tôi mới vỡ lẽ, tôi nghiêng đầu:

- Ý anh là câu cá ở quán café này sao? Nó có hồ?

- Chính xác! Đây là quán “café sông nước” nổi tiếng nhất ở thành phố này đấy, thế mà em không biết sao?

- Chã biết!

- Thì giờ biết, cưng ha!

Tôi gật đầu rồi sải bước theo hắn, lâu lâu lại ngô nghê hỏi:

- Thuỷ Đình trong truyện cổ tích hả?

Hắn không mắng tôi vì cái ý nghĩ ngây ngô đó, mà chỉ tỉnh bơ:

- Cưng thích nghĩ sao cũng được.

- Vậy có Long Vương không? – Tất nhiên là tôi chỉ chọc hắn thôi, chứ làm gì mà tôi lại ngốc đến mức nghĩ ở đây là nơi thần thánh.

Hắn lắc đầu, ngán ngẩm:

- Có quái thế nào được! – Vừa dứt lời, hắn bỗng đổi thái độ ngay, hắn cười tí tửng. – Không, anh nói lộn. Có chứ! Có chứ!

- Có? – Tôi tròn mắt kinh ngạc.

- Đây nè!

- Đâu? – Tôi nói rồi quay đầu hết bên này, đến bên khác.

Hắn níu lấy bờ vai tôi, nháy mắt:

- Trước mặt cưng đấy thôi!

- Anh là Long Vương? – Tôi nhíu mày, một lát sau đó mới chợt nghĩ ra. Hắn tên Long cơ mà. Tôi phì cười. – Đúng rồi! Đúng là Long Vương.

.

Tôi và Khắc Long, mỗi người cầm một cái cần câu và mấy chai sting, vác ra ngoài bờ hồ. Xung quanh hồ là những hàng dừa, rặng tre mát rượi. Thật là hiếm thấy giữa lòng thành thị như thế này. Qủa thật là không ngờ đến.

Dường như thấy được sự hồ hởi trên gương mặt tôi, Khắc Long nói:

- Thấy chưa! Anh đã bảo là cưng sẽ thích mà!

Tôi ngúc ngắc mái tóc được cột cao, bồng bềnh của mình:

- Câu cá gì mà chán òm, có thấy con nào cắn câu đâu!

- Cái gì cũng phải từ từ.

Một kẻ lúc nào cũng chỉ biết nóng vội như hắn mà bây giờ cũng có thể dạy tôi về sự kiên nhẫn nữa cơ đấy. Nghĩ bụng, tôi lại thấy mắc cười vô cùng nhưng lại chẳng dám thể hiện ra ngoài mặt vì sợ hắn giận. Haha.

Đột nhiên, tay tôi giật giật, hình như cá cắn câu?

Tôi đập đập tay hắn:

- Ê! Hình như… hình như…

- Như… như… như cái gì?

- Có… có…có…

- Cá hả? – Hắn sáng mắt lên rồi bỗng dưng lại nổi cáu. – Giật lên đi, kẻo nó chạy mất bây giờ!

- Giật thế nào?

- Thế này nè! – Hắn nổi quạu. – Cưng ngu quá!


Chương 25

- Thế này nè! – Hắn nổi quạu. – Cưng ngu quá!

Khắc Long giằng lấy cần câu trên tay tôi nhưng vì tự ái, tôi giật lại.

- Không cần! Em tự làm được rồi!

Hắn tỉnh queo:

- Ờ! Vậy thì cứ tự làm đi!

Tôi nhắm tịt hai mắt lại, tay cầm chặt cái cần câu rồi lấy hết bình tĩnh giật mạnh lên. Đó chỉ là một con cá nhỏ, chắc chỉ bằng bàn tay tôi thôi, nhưng sao mà nặng quá chừng! Con cá cùng sợi dây cước cứ thế quay vòng vòng trên không, mặc cho tôi cố làm cho nó “hạ cánh”.

Thấy vậy, hắn thở dài, bước lại, nắm lấy đôi bàn tay lóng ngóng của tôi lúc này. Hắn giật nhẹ cái cần, con cá nhờ thế cũng lao về phía chúng tôi và yên vị trong tay Khắc Long.

Bất giác, tôi thốt lên:

- May thật đấy!

Hắn trề môi rồi tủm tỉm cười, nhái lại cái câu ban nãy tôi nói:

- Không cần! Em tự làm được rồi!

Mặt căng phồng nỗi tức giận, tôi nhìn hắn bằng ánh mắt đỏ lựng. Khắc Long cũng nhận ra ngay rằng tôi đang tức, thế nên hắn vội “đánh trống lảng” ngay.

- Ấy chết! Người ta quên đổ nước vào xô này, em đi đổ vào đi!

Tôi lừ giọng:

- Có nước rồi mà! Bộ anh không thấy sao?

- Uả, vậy hả? – Hắn cười, vẻ dịu dàng chưa từng thấy. – Thế mà ban nãy anh không thấy. – Hắn lại quay sang tôi. – Chắc anh phải đi khám mắt rồi đấy nhờ?

Tôi nhún vai, biết thừa cái trò đổ nước đó, chỉ là cái cớ để làm tôi nguôi giận thôi. Một Khắc Long chưa từng biết nhường nhịn ai thế mà bây giờ lại cư xử như thế thì có lẽ bỏ qua cũng chẳng có gì sai, huống hồ chỉ là câu đùa giỡn vu vơ ấy.

Hiểu thế nhưng tôi lại hết hứng câu cá mất rồi. Tôi ngồi thừ trên ghế, mắt lơ đãng nhìn quanh.

- Này! Giận đấy à? – Hắn nhích vai tôi, giọng thủ thỉ.

Tôi lắc đầu, nhưng mặt làm nghiêm lắm.

- Không!

- Xạo quá đi cưng ơi! – Vừa nói hắn vừa vỗ vai tôi bồm bộp. – Anh lạ gì cưng nữa, giận thì nói giận coi nào!

- Ừ! Giận đấy! Vừa lòng nhỉ?

- Thôi mà! Đừng giận nữa, anh phải làm gì để cưng hết giận đây?

Thực ra thì tôi hết giận hắn từ ban nãy rồi, ai bảo hắn cứ thích nghĩ là tôi còn giận hắn cơ? Được đà, tôi vờ nói tiếp:

- Câu được 10 con cá thì không giận nữa.

- Ok! Ok! – Hắn xua tay. – 10 con chứ 100 con anh cũng câu được cả mà!

Tôi nhăn răng:

- Chỉ giỏi bốc phét!

- Bốc phét đâu mà bốc phét, để anh cho cưng thấy thế nào là “vua sát cá” .

Tôi châm biếm:

- “Vua sát cá” nghĩa là ăn nhiều cá chứ gì?

Hắn nhún vai cho qua:

- Cưng nghĩ thế cũng được.

Tôi cũng nhún vai, bắt chước y chang cái điệu bộ của hắn. Sau đó thì chỉ biết ngúng nguẩy cái ống hút trên tay, hớp ngụm sting hay nhặt mấy viên sỏi gần đó, quăng xuống hồ chọc ngoáy lũ cá.

- Em đừng ném đá nữa! Cá sợ đó!

- Thì sao chứ?

- Còn gì nữa! – Hắn cằn nhằn. – Anh không câu được 10 con thì đừng có hỏi.

Và tôi còn nghe thấy tiếng hắn lầm bầm nói tôi chơi xấu nữa kìa. Bực dọc, tôi “chơi” luôn cả đá tảng.

“Tùm!!!”

Hòn đá rớt làm nước văng mạnh lên, văng trúng cả Khắc Long nữa. Hắn trừng mắt:

- Cái gì đấy?

Tôi nghinh mặt:

- Có gì đâu!

Biết mình mắc tội lớn, tôi lò dò dạo dạo quanh hồ như một cách… đánh trống lảng.

Dạo này nói ra thì tôi cũng cảm thấy ở Khắc Long có một sự thay đổi gì đó, lạ lùng lắm. Giống như là hắn trầm đi, mà cũng chẳng phải là trầm, tôi lại dùng từ sai rồi! Phải nói là tươi ra thì đúng hơn. Hắn ít cau có hơn, ít lớn giọng hơn, thay vào đó, là nhẹ nhàng và quan tâm hơn.

Tôi đi được gần chục vòng, cũng là lúc Khắc Long tươi cười nhìn tôi:

- Hoàn thành!!!

Tôi bèn bước lại, lúi chúi đếm đếm.

Hắn khoác lấy vai tôi:

- Đủ mà! Không thiếu đâu mà lo! – Đoạn, hắn hãnh diện nói tiếp. – Thậm chí là vượt chỉ tiêu nữa ấy chứ. 12 con.

Đến đây, tôi không cần phải đếm nữa mà cười, nét tinh ranh lộ rõ.

- Hờ… Em bảo là 10 con, chứ ai nói anh câu 12 con làm gì? Bonus chắc?

Hắn nghiến răng, cố kìm nén sự tức giận lúc này. Nhưng rồi, như thể đã quay lại bản tính thật của mình, hắn gắt lên:

- Đừng có thấy được anh yêu mà quá đáng lên!

Tôi hơi sợ, nước mắt bỗng đâu trào ra hết. Hắn chẳng nói gì sai cả. Đúng là vậy. Thấy hắn có vẻ cưng chiều tôi, đôi khi, tôi lại được đà lấn tới. Không thiếu gì những lần hắn nằn nì tôi đi chơi, năn nỉ tôi đừng giận. Thậm chí đến cả đi mua sắm cho bản thân tôi, tôi còn đợi hắn dỗ ngọt nữa cơ mà! Tôi tệ lắm chăng?

- Xin lỗi.

- Cái gì?

- Xin lỗi.

- Cái gì?

- Em xin lỗi.

- Hừ…

Hắn quay lưng bỏ đi. Bất giác, tôi cảm thấy trống rỗng. Có một điều gì đó như vụt mất trong lòng tôi, hoảng loạn, tôi lao đến ôm chầm lấy hắn. Tôi cũng chẳng hiểu mình đang làm cái quái gì nữa. Tôi thừa nhận với bản thân mình rằng: TÔI KHÔNG YÊU HẮN. Nhưng tôi cũng thừa nhận rằng: khi đã có hắn, tôi không muốn mất hắn hay là… tôi không muốn mất đi cái ngân hàng của tôi?

- Thôi! Anh xin lỗi vì đã nổi nóng với cưng. Bây giờ tạt qua trường, anh cần lấy một số thứ từ đàn em. Sau đó sẽ đưa em đi chơi, đồng ý chứ?

Tôi không đáp mà chỉ gật nhẹ đầu.

Chương 26

Khắc Long đưa tôi về khách sạn trước khi tạt qua trường. Ban sáng, trời hơi lạnh nhưng đi chơi, hoạt động nhiều nên mồ hôi mồ kê cũng đổ ra nhễ nhại, bên bết, khó chịu vô cùng. Thế nên trong lúc đợi hắn đưa ô tô về gara, tôi tranh thủ lên phòng tắm rửa, thay đồ. Mở tủ đồ, tôi lấy ra chiếc quần jean lửng rách tươm, bó gối, trông rất nghịch và “chất”. Kèm theo đó là áo quây trơn màu đỏ, nom đơn giản nhưng lại rất gợi cảm.

Đang ngâm mình trong nước thì tôi lại bị cắt ngang cái cảm giác thoải mái ấy ngay.

- Minh Trúc!!! Đang làm gì đấy? Nhanh lên nào!

- Anh đợi em lát! – Tôi vọng ra, luống cuống trườn ra khỏi bồn tắm, tôi quên mất rằng mình còn phải đi cùng Khắc Long nữa.

Vài phút sau, tôi bước ra, đã thấy sự bực dọc hiện trên mặt hắn:

- Gần đến giờ ra về rồi, anh mà tới trễ, không lấy được đồ, là cưng liệu với anh!

Tôi tặc lưỡi, xỏ vội đôi cao gót màu trắng có đính đá lóng lánh, khoá cửa phòng rồi lạch bạch chạy theo Khắc Long.

- Đợi em!

.

Ngồi thẩn thờ sau chiếc motor của hắn, không đội mũ bảo hiểm, tóc bay bay trong gió, tôi thấy lòng mình nhẹ tênh. Bỗng dưng tâm trạng tôi lại trở nên bất ổn, ít nhất cũng từ lúc Khắc Long… “Đừng có thấy được anh yêu mà quá đáng lên!”. Trên mặt tôi không biểu hiện ra bất cứ cung bậc cảm xúc nào, chỉ gục nhẹ đầu lên người hắn, tôi cảm giác có chút bình yên.

Tôi nhắm nghiền mắt lại, nhẹ nhàng quá! Cảm giác tuyệt diệu ấy vẫn sống trong tôi, cho đến khi gần tới trường, tôi mở mắt ra, chạm phải ánh mắt của một ai đó, cảm giác ấy… nó chết. Và tôi cũng chết, chết lặng. Ánh mắt ấy nồng nàn nhưng day dứt, ẩn chứa trong đó là sự trách cứ mà chỉ có người trong cuộc mới hiểu. Nó vô tình đã bóp nát chính trái tim tôi, tôi nhận ra trong mình có một khoảng lặng mà đã quá lâu nó không được đánh thức, nó ngủ quên.

Tôi nhướn đầu ngang qua vai Khắc Long, nói qua làn gió:

- Anh dừng lại đi. Cho em xuống, anh vào trường một mình ha!

- Ừ! Vậy cũng được! – Hắn gật đầu rồi phanh xe lại.

Tôi xuống xe, định ghé qua quán nước gần trường học thì… “cái ánh mắt ban nãy” lại gần chỗ tôi hơn.

- Lâu lắm rồi… không gặp em.

- Thì cũng mới vài bữa thôi mà, anh Hiếu Thiên.

- Thế à? Vậy mà anh cảm thấy… hơi lâu.

Tôi cười nhẹ, miệng lầm bầm: “ Quan hệ không còn tốt đẹp… thì vậy thôi!”

- Em… dạo này khác nhiều nhỉ? Nói thẳng ra… anh ít khi thấy em… mặc áo hở vai, mang giày cao gót hay quần jean rách loe toe thế này!

Tôi thấy rõ sự khó chịu trong từng lời nói của anh. Tôi bất mãn, trước đây, mấy cô người mẫu ăn mặc cũng tựa thế này, tôi hỏi anh, anh còn khen đẹp cơ mà. Giờ tôi như vầy, anh lại nói thế là sao.

Tôi lại cười, lần này không cười nhẹ, cảm giác như mình tự tin hơn, tôi cười khoe nét duyên dáng:

- Vâng. Qua thời gian, cái gì cũng cần phải thay đổi cả. Con người mà! Không thay đổi sẽ bị tụt hậu mất!

- Tụt hậu?

- Vâng! – Tôi nói rồi nhìn lại mình. – Chẳng phải bây giờ… em chẳng thua kém ai nữa sao?

Hiếu Thiên cười – một nụ cười chát chúa:

- Người ta thay đổi vì hoàn cảnh. Còn em… có phù hợp với hoàn cảnh của mình hay không?

- Sao lại không?

Anh lắc đầu:

- Anh xin lỗi. Anh lại quên. Giờ em là ai chứ? Có phải Minh Trúc của ngày xưa nữa đâu. – Anh lại nói, vẻ chậm rãi hơn. – Bây giờ em là bạn gái của Khắc Long.

Tôi không còn e ngại như trước đây nữa, gật đầu, ánh mắt tôi vẫn nhìn thẳng vào anh. Và anh cũng nhìn tôi như vậy, một cái nhìn trực diện, xoáy sâu vào tâm can tôi. Anh cố đọc suy nghĩ của tôi, nhưng tôi níu giữ, không cho phép anh đọc được chúng.

Rồi, tôi thấy anh… không còn nhìn nữa, mà là… ngắm, bàn tay thô ráp của anh mơn man lên mái tóc tôi, như thể nhớ nhung lắm. Có lẽ vậy, hồi tôi còn ở xóm trọ nghèo, ngày nào anh chẳng ngồi cạnh tôi, vuốt tóc tôi, trò chuyện cùng tôi cơ mà.

Mái tóc đen, chắc khoẻ và mượt của anh cứ phảng phất bay trong gió. Còn mái tóc tôi lại quấn lấy bàn tay anh, tôi nghĩ vậy vì thấy… anh đã vuốt ve nó từ ban nãy mà đến giờ vẫn chưa buông.

- Em rời bỏ Khắc Long đi! Hãy trở lại là Minh Trúc của ngày xưa…

- Anh điên sao? – Tôi bỗng nặng lời. – Hay anh mất trí rồi? Anh nghĩ em có đủ tiền để đền đáp những ân huệ của Khắc Long sao? Tiền viện phí của mẹ em đã lên đến gần 30 triệu rồi đấy, anh Thiên ạ!

- Những món đồ đắt tiền này của em. Bán ra anh nghĩ cũng đủ trả nợ cho hắn thôi!

Tôi nhướn mắt, hàng lông mi được chải cẩn thận bằng marcara làm mắt tôi thêm sắc sảo hơn. Có chăng cũng vì thế mà lời nói nghe cũng… điêu đúa hơn.

- Bán đi tất cả… để em trở lại như xưa cơ à? Một con bé quê kệch?

- Không! Trúc của ngày xưa tuyệt vời lắm cơ mà? Trúc của ngày xưa đẹp hơn bây giờ nhiều, em có biết không?

Tôi phản ứng, mắt quắc lên:

- Không! Em chẳng biết gì cả. Trúc của ngày xưa thì có gì hay chứ? Vất vả chạy vạy từng đồng để nộp học phí, đến bữa sáng muốn ăn một ổ bánh mì cũng chẳng có mà ăn. Những ngày chưa có lương phải ôm cái bụng réo mà nói rằng: “tôi không đói”… chỉ vì cái túi rỗng!

Anh xua tay:

- Em đã từng học rất giỏi, em đã từng sống tươi vui và hồn nhiên. Liệu em có hiểu những điều đó…

Môi tôi bặm chặt lại, cắt phăng lời anh đang nói:

- Anh thôi đi! Chẳng phải đã ghét tôi lắm mà? Đã hận tôi lắm mà? – Mặt tôi hếch lên như một nữ đầu gấu. – Sao giờ ra bộ khuyên nhủ tôi hay thế chứ? Hay là thấy tôi nhiều tiền rồi, cố tình lấy lòng tôi?

Anh ngừng một lát, mắt nhắm lại, tựa hồ anh không hiểu nỗi chuyện gì đang xảy ra. Có thể nói, anh shock vì những lời nói của tôi?

Giọng anh run run:

- Em… em… em có biết mình đang nói những gì không?

Tôi gầm gừ:

- Anh đừng ỷ mình học giỏi hơn tôi mà lên giọng.

Chính tôi đây cũng thấy mình thật khác. Tôi chưa bao giờ biết nổi nóng, đay nghiến ai đến như vậy… Cũng tại anh ta tự chuốc lấy thôi! Không phải do tôi mà, tôi không sai, tôi không làm điều gì sai cả!

- Em… em… em… tệ lắm!

- Đừng đau lòng và phí thời gian vì tôi! Hãy để dành chúng cho Hot girl xinh đẹp của anh kìa! Hay là… cả cô ta cũng bỏ rơi anh rồi?

- Ý em là Đan Quỳnh?

Tôi “hừ” lên một tiếng, ấn nhẹ một ngón tay vào người anh với vẻ khiêu khích:

- Không cô ta thì là ai nữa? Lũ các người… dù có thế nào cũng không thoát khỏi cảnh mọi rợ…

Chưa để tôi kịp nói hết câu, Hiếu Thiên đã quơ tay, tát một cái thật mạnh vào mặt tôi.

Làn gió thoảng qua làm những lọn tóc con của tôi cứ lướt qua chỗ má, rát bỏng. Anh làm tôi đau… lần đầu tiên người con trai đó làm tôi đau. Anh thậm chí chưa biết gõ đầu tôi là gì… Vậy mà nay… lại tát tôi?!

Tôi sững sờ đưa tay lên mặt, từng ngón tay lướt nhẹ nhàng lên má. Mắt tôi bắt đầu rơm rớm, nhưng tôi không cho phép mình khóc nên đến cả chớp mắt tôi cũng cố kìm lại. Tôi sợ nước mắt mình rơi… Tôi không muốn con người đó thấy tôi yếu lòng, tôi không muốn! Anh ta không đủ tư cách, không đủ!

Mặt tôi từ từ ngẩng lên, tôi thấy anh luống cuống với bàn tay của mình, dường như anh cũng không hiểu được cái hành động vừa rồi của mình, anh thảng thốt.

Khả dĩ, tôi định tát lại Hiếu Thiên một cái. Nhưng… tôi cảm nhận được sự hối hận trong anh nên tôi ghì tay mình lại. Không phải vì tôi xúc động hay cảm thông với điều đó. Chỉ là… tôi muốn anh ta dằn vặt bản thân mình. Tôi thích điều đó. Nó sẽ xé nát tâm can anh… làm cho anh đau khổ.

Đọc tiếp: Pha lê đen - Phần 6
Home » Truyện » Truyện Teen » Pha lê đen
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
XtGem Forum catalog