Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chap 7.1: Gấu cũ

Tôi với Hương yêu nhau những kỉ niệm của hai đứa tôi vẫn nhớ như in cho dù đã 3 năm trôi qua. Nhưng tôi không muốn nhắc lại nó cho lắm vì lan man với lại nó khiến tôi buồn lắm. Tôi vẫn yêu Hương 6 tháng sau đó. Con Hạnh thì nó cũng có người yêu rồi nhá, thằng nào đó tên Long thì phải tôi cũng không biết nữa vì lúc đó không quan tâm nó cho lắm  Vào một hôm 26-3 trường tôi có tổ chức cắm trại nên tôi có rủ Hương đi xuống chơi cùng:

- Mai em xuống đi chơi 26-3 cùng anh nha. Mai trường Anh có cắm trại.

- Thôi. Mai nhà em có việc em phải đi với mẹ cả ngày rồi. Không đi với Anh được.

- Ừm. Vậy thôi.

Công cuộc làm trại đã diễn ra từ cách đấy một tháng rồi. Chọn địa điểm làm là ở nhà Hạnh vì nhà nó sân rộng với lại gần trường học. Tôi thì vốn có cậu ruột làm mộc nên học hỏi cũng được ít cộng với tính chăm làm nên tôi là thằng làm nhiều nhất chả bù cho mấy thằng cờ hó kia, chỉ ăn với đi chơi điện tử  nó làm. :ha: nên hôm nào cũng phải ở lại thu dọn đồ rồi mới về. Hôm đã 8h tối rồi tôi mới xong thì con Hạnh nó mang nước ra mời tôi uống. Uống xong thì nó rủ đi ăn chè ở một cái chợ giáp nhà nó. Tôi cũng chẳng ngại vì bản tính trây sẵn rồi với lại nhà tôi bố mẹ đi tới 9h mời về nên đi luôn  tôi ngồi vào bàn thì gọi chè thập cẩm còn con ất kia thì gọi chè Ngô. Chè mang ra thì nó lại troll :

- Dạ. Em chúc anh T ngon miệng ăn không cần phải húp ạ.

- Em ngoan. Anh cũng chúc em ngon miệng nhai Ngô mà không cần răng.

Nó nổi quạu lên nhưng mà ếu làm gì được. Ăn được một lát thì tôi thấy một bóng hình quen thuộc. Chính là Hương đang được một thằng nào đó khá đẹp trai đèo đi bằng con lead . Tôi cũng căm lắm nhìn thế kia cơ mà, lúc trước tôi có nói với em là đi chơi một mình với zai là phải báo với em nhưng lần này em cáu quá đứng dậy mặt hằm hằm mà đi về ếu thèm trả tiền luôn. Con Hạnh nó thấy như thế nên nói :

- Mày làm sao đấy ? Sao lại về ? Mày bị điên không ?

Tôi đang cáu không nói gì mà lẳng lặng đi về. Về đến nhà nằm vắt tay suy nghĩ định nhắn tin hỏi em xem thằng ấy là thằng nào nhưng nghĩ lại thì thấy cũng có thể là một người bạn của em nó thôi. Vậy là tôi quyết tâm tin em nó mà không nhắn tin hỏi. Tạo dựng niềm tin là thế nhưng cuối cùng chỉ một tháng sau nó đã bị đập nát . Trở lại với hôm 26- 3 tôi dậy từ 5h sáng đi lên nhà con Hạnh để lấy trại về dựng. Đến cổng nhà nó thì em gọi nó ra bằng cách bấm chông cửa chứ gọi mồm thì éo ai nghe thấy luôn. Sau khoảng ba hồi chuông thì thấy nó lững thững bước đi ra từ trong nhà. Và lấy chìa khóa ra mở cổng nó là con một nhé. Nhà bố mẹ thì giàu nhưng bỏ bê con cái suốt. Chắc đêm qua nó lại ở nhà một mình.

Lúc đầu tôi không để ý nhưng sau khi cổng mở thì mới thấy con này nó không mặc áo**** vcl. Chắc nãy nó vội quá quên không mặc. Giờ nhìn nó đến là man dại. Đầu tóc thì rối quần áo thì sốc sếch làm tôi liên tưởng đến mấy con trong jav. Mà công nhận là vếu nó.... không kể nữa. Không thì bị ban nick. Nó đơ đơ ngái ngủ một lúc thì thấy được xe tôi đang đứng yên không di chuyển rồi nó nhìn lên và thấy được cặp mắt hau háu của tôi nó mới nói:

- Mày... Mày nhìn cái gì vậy...

Câu nói như kéo em lại sau khi đã lên tới đỉnh Thái sơn

- Không.. Không có tao nhìn gì đâu.

Nó không nói gì nữa mà chạy vào nhà chắc đi mặc áo ấy chứ gì  tôi thấy vậy nên cũng mặc kệ mà đi chuẩn bị đồ dựng trại. Lát sau bọn lớp đến con Hạnh cũng xuống nhưng mà cả buổi nó cúi đầu không dám nói chuyện với tôi.

Tôi và bọn bạn mất gần 2 tiếng mới dựng xong được trại, ăn uống no say thì kéo nhau đi chơi điện tử. Tôi chơi Aoe mà bọn nó đánh gà bỏ mẹ lùa hươu cũng đéo xong nhưng may mà có em chơi roman bơm rất khỏe cho bọn nó nên thắng đậm 3 kèo nước. Chiều về chấm trại thì lớp tôi được giải ba nên cũng chả ăn mừng ếu gì. Tối đó xin ông bà ngủ lại đó rồi lại kéo nhau đi điện tử  Tối đó tôi đi ra khu chợ đó thì lại gặp Hương đi cùng thằng hôm nọ. Lúc này tôi lại cáu điên lên chỉ thiếu nước bay vào xẻo d...ái thằng hãm kia. Ngồi được một lúc thì thấy hai chúng nó đang chuẩn bị chích. Con Hương mặt lơ đãng cũng đưa mặt ra nhắm mắt lại để nó hôn. Tôi quạu lên mới lấy ly nước trắng để trước mặt canh cho vừa chạm mõm vào nhau thì tạt... Con Hương thì kêu Ah.. Còn thằng kia thì quay sang chửi " đm con chó nào " rồi nó quay qua nhìn tôi ánh mắt đỏ lòn hằn lên những tia máu nhưng tôi đâu có sợ lúc này tôi còn điên hơn cả nó ỳ chứ. Hương nó thấy mặt tôi thì mặt xanh lét. Không nói câu gì. Thằng kia định nhao vào ăn thua với tôi thì mấy thằng bạn đứng dậy định ăn thua với nó. Thằng cu thấy vậy thì nói : " Mày cứ đợi đấy " Nói xong nó dẫn tay con Hương bỏ đi. Tôi với đám bạn vẫn ngồi đấy mấy thằng bạn tôi cũng biết mặt Hương nên không dám hỏi gì nhiều. Mấy thằng ngồi đó gọi rượu ra ngồi uống. Được một lúc tôi phê pha sẵn sàng phang phập bất kì đứa nào thì có tiếng chửi :

- Đm mày ra đây bố nói chuyện với mày con chó ạ. Là thằng ml lúc nãy. Tôi định lao ra thì mấy thằng bạn kéo tôi lại, tôi tửu lượng kém nên say cmnr. Còn bọn kia tỉnh như sáo. Thằng Nam bảo :

- Muốn chơi thì phải chơi có bài bản tí. Nói xong nó ngó ra ngoài nhìn rồi lấy đt gọi cho Anh nó kêu thêm quân và hàng. Một lúc sau tầm 9h30 thì anh nó đến cùng với tầm 15 thanh niên nữa mặt rất bặm trợn. Tôi được phát cho một con tấu dài chừng nửa mét. Ra ngoài không nòi nhiều bọn kia xông vào. Hai bên đánh nhau ác liệt tôi nhớ là tôi chèm được vào tay một thằng đầu đinh thì bị thằng ml lúc nãy cầm katana chém cho một phát vào lưng. Tôi đau quá khụy luôn tại chỗ người lịm đi, hình ảnh cũng mờ dần đi. Âm thanh cuối cùng mà tôi nghe được chính là tiếng gọi "T... T ơi... Mau tỉnh lại đi mà. Giọng này chính là của con....


Chap 7.2 : Liên hoan và cái kết của một thằng trẩu.

Tôi mê man ngủ rồi đến một lúc chẳng biết mấy ngày sau thì tôi tỉnh lại. Cảm giác đầu tiên ùa về là đau nhói khắp toàn thân. Đầu thì đau như búa bổ. Sờ lên đầu thì thấy đang được băng lại, lưng thì đau ở chỗ vết chém hôm nọ. Đau quá mà chẳng biết làm sao được. Trong phòng lúc này thì chẳng có ai nên cũng thấy buồn. Một lúc sau thì cạchh.... cửa mở. Là mẹ, thấy tôi tỉnh bà vào hỏi còn đau không v.v... Rồi gọi bác sĩ vào kiểm tra. Ông bàc sĩ vừa đi ra thì ông bà, cậu mợ, họ hàng đi vào hỏi thăm. Đợi họ hàng đi hết rồi thì bố mới nói chuyện riêng với tôi, bố hỏi là :

- Sao lại đánh nhau hả ?

- Dạ... Dạ. Không có gì ạ. Chỉ.. là mâu thuẫn một chút thôi ạ.

-Lớn rồi. Không phải trẻ con nữa đâu. Lần sau đừng có hành động thiếu suy nghĩ như vậy nữa !

- Vâng. Nói xong tôi cúi gầm mặt xuống.

- Thế có cần bố giải quyết vụ này không ?

- Dạ. Thôi không cần đâu ạ.

- Mà bố ơi, con ngất được bao lâu rồi.

- Hôm nay là ngày thứ 2 rồi.

- Bọn bạn con đâu hết rồi. Có thằng nào ở trong đây cùng con không  . Trù ẻo chúng nó tí

- Có thằng nào tên Nam nằm phòng bên cạnh kìa. Nó được đưa vào cùng.

- Vầng. Bạn con.

- Chiều đi CT não đấy nhé!

- Vâng.

Bố ra ngoài rồi. Chỉ còn tôi nằm suy nghĩ vẩn vơ. Suy nghĩ vì sao cô ấy lại bỏ tôi. Phải chăng tôi đã quá nâng niu trên trọng cô ấy mà giờ có kết cục này. Nhưng dù sao thì đánh nhau vì một đứa con gái chả ra cái đ' gì cho nên tôi tự hứa sau này sẽ không đánh nhau hay tranh giành đàn bà với bất kì một thằng nào khác. Còn với Hương tuy rằng sau vụ này thì tôi sẽ dứt khoát nhưng tôi chắc sẽ còn một thời gian dài buồn vì những nỗi buồn không tên. Cạch... mama mở cửa cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi. Vào mama hỏi han chuyện một lúc thì mới nói :

- Đêm ấy mày làm cái gì mà có con bé nó khóc mãi từ lúc tao vào cho đến lúc bác sĩ cấp cứu xong thế ?

- Ai thế hả mẹ ?

- Không phải con Hương. Con bé này tên là...là Hạnh thì phải. Thôi đúng cmnr. Lúc nào đó tôi cũng nghe thấy một giọng nói rất quen đang gọi T ơi.. T ơi... Mà tôi cũng chẳng biết là ai. Chỉ thấy giọng đó choe choé rất quen thôi. Nhưng tại sao nó lại khóc vì mình chứ nhỉ ? Nhưng tôi cũng không muốn biết nên chỉ suy luận là vì tình cảm bạn bè, 3 năm ngồi cạnh nhau thôi.

Chiều đó CT não thì bình cmn thường không bị mất trí nhớ giống phim được  . Sáng hôm sau thì tụi bạn đến thăm, thằng Nam thì nó bị nhẹ hơn tôi nên được suốt viện rồi . Bọn lớp vào thì lại cái màn hỏi thăm quen thuộc. Sau đó đến màn chém gió siêu kinh điển của thằng zin về vụ tối Hôm đó. Nó kể là : Tôi là thằng máu nhất vì say rượu nên cầm đầu lao thẳng vào mà cầm tuýp với tấu xiên bọn nó. Anh thằng Nam thì bem cho tụi kia chạy mất dép. Riêng tôi thì do mở đầu combat nên ăn không ít gậy. Còn chuyện đầu tôi bị băng là do thằng ml kia nó chém tôi gục khâu gần 10 mũi ở lưng thì nó sơ được cục gạch nên choảng vào đầu tôi. Bọn bạn tôi thấy thế nên mới nhào vào hội đồng nó. Kết quả là thằng cu bị gãy tay cộng với một cái sương sườn  hôm đó tôi say nên cũng chả nhớ một cái gì trừ cảnh cặp đôi bán rau dền kia đang hôn nhau cả. Cũng được một lúc thì chúng nó cũng về hết lại còn mình tôi. Nhưng giờ mới để ý thấy rằng là sao nay không có con Hạnh đi cùng nhỉ ? Nhưng mà tôi cũng kệ. Một lát sau lại cạch cửa lần này là Hương. Tôi không thèm nhìn mà quay mặt vào tường. Hương nó không nói gì chỉ sụt sùi khóc rồi nó nói một câu :

- Em xin lỗi. Tất cả là tại em. Tại em đã phản bội anh.

Tôi không nói gì.

- Anh hãy cho em cơ hội nha ! Cho em được yêu anh thêm lần nữa.

- Tao với mày giờ chẳng là gì của nhau cả Hương ạ. Tao giờ là một con người khác kể từ tối đó rồi. Mày đi về đi.

Nó khóc nhưng không nói gì nữa. Tôi thì vẫn quay mặt vào tường. Lát sau chắc cũng chán nên nó đi về.

Tôi nghỉ học khoảng hai tuần thì đi học lại. Lên lớp thì chúng nó hoan hô như là thần tượng biết là chúng nó trêu nhưng ếu làm gì được vì người còn đau. Ra khỏi lớp đi đái thôi mà mấy thằng lớp bên cạnh nhìn tôi cứ như sinh vật lạ ý. Lên lớp thì lại buồn cả buồn ngủ lẫn buồn đời. Hạnh nó ngồi cạnh tôi biết tôi buồn nên hay trêu tôi cho tôi vui lắm. Nó hay trêu tôi bêđê nên nó hay hàt thế này mày : " Bay cao nào, nhảy cao nào, nào nhảy cùng 3D, bà đế. Làm tôi cũng bật cười về độ nhí nhảnh của nó. Có cơ hội sẽ có video nó hát bài này cho các bác. Nhưng nỗi nhớ, nỗi buồn không tên vẫn ùa đến làm tôi buồn. Từ đó tôi trở thành một thằng Nát chuyên uống rượu rồi đi lên lớp gây chuyện đánh nhau cho tới hết học kì bố mẹ thì bảo ban tôi không nghe vẫn uống rượu tiếp. Hết kì đến mồng 1-5 mấy thằng rủ nhau đi uống rượu, liên hoan cùng cả lớp trước khi thi tồt nghiệp. Lúc này do vẫn còn buồn lại ham rượu chè nên tôi đi luôn. Hôm sau, sáng sớm 2-5 tôi đã lên nhà thằng Hùng rồi, đợi cả lớp đến thì cả lũ nấu ăn nhẹ đơn giản thôi. Chiều mới ăn bữa chính, tôi được cái là chặt thịt gà đẹp nên được phân công chặt thịt gà. Cái này là học lỏm lúc bố chặt, truyền từ đời Cụ nội rồi  . Chiều đó ăn từ lúc 4h chiều. Nhập mâm tôi làm phát 3 chén cmnr. Không để ý nhưng bọn con gái cũng ham hố uống lắm. Được một lúc thì tôi càng say càng lèm bèm nói linh tinh. Nhà thằng Hùng thì có đèn chớp các kiểu nên bịn nó bay khỏe, tôi cũng bay sung hơn cả chơi kẹo. Một lúc sau thì tôi cũng thấm mệt cộng với say nên bò ra khỏi phòng trèo lên tầng ngủ. Nói thật lúc đó chả biết cái đéo gì, cứ thể mà vào đại một phòng nào đấy trên tầng 4 mà ngủ. Vì nãy quẩy ở tầng 3. Tôi ngủ không biết một cái gì. Lúc sau thì có đứa lay tôi dậy. Ở xung quanh cái giường tôi ngủ rất nhiều đứa đang đứng. Tôi lờ mờ mở mắt ra. Thằng vừa nãy vỗ mặt lay tôi dậy là thằng Nam. Tôi ngồi dậy thì thấy mình ếu mặc cái gì cmnr. Tôi thấy thế tưởng chúng nó trêu nên chửi :

- Cái đcm chúng mày sao lại cởi quần áo của bố. Nói xong câu thì chúng nó éo đáp lại mà nhìn vào bên cạnh tôi. Tôi quay sang nhìn thì thấ con Hạnh đang nằm ngủ bên cạnh tôi  . Lúc này tôi lờ mờ đoán được cái gì khỉ gì đang xảy ra. Mặt tôi lúc đó run run nhìn chúng nó kiểu như là cầu khẩn chúng nó nói là chúng nó đang đùa ý. Nhưng không, đáp lại tôi chúng nó nhìn tôi với ánh mắt rất nghiêm nghị. Rồi con H bạn thân con Hạnh nói :

- Mày lo mà giải quyết ổn thỏa với con Hạnh đi. Đéo phải bọn tao đùa đâu. Mày làm cái đéo gì thì mày tự biết. Bây giờ bọn tao ra ngoài cho mày tự giải quyết. Nó tuôn một tràng xong thì cùng với cả lũ đi ra ngoài.

Trước lúc đi tụi con trai còn troll : " sao anh nỡ bỏ em để mình em lỡ bước " còn riêng thằng Hùng thì trước khi đi nó nói : " về mua ga giường mới đền tao đi con chó ... Haha " nó cười lớn rồi bước ra khỏi phòng đóng cửa đến ruỳnh cái. Bỏ lại mình tôi với con Hạnh....


Chap 8 :

Lúc đó tôi thật sự là rất dối không biết phải làm thế nào. Tinh thần lúc đó cực kì hoảng loạn, những lúc như thế này thì tôi thường hút thuốc. Tôi vội chạy ra vơ mặc vội được cái quần. Còn cái áo thì đóng cúc cũng bị nhầm đến lúc về mới biết. Tôi châm một điếu thuốc, kéo một hơi dài rồi ngả lưng vào tường mà suy nghĩ về những việc mình đã gây ra. Thật tai hại. Bên cạnh con Hạnh thì vẫn nằm ngủ ngon lành. Tôi vẫn chưa giám gọi nó dậy. Giờ có muốn chối bỏ trách nhiệm cũng không được vì cả lớp chúng nó đang ở ngoài kia. Quả thật tôi là một thằng đáng xấu hổ và khốn nạn. Hại đời con gái nhà người ta xong rồi muốn phũ.... nhưng nào tôi đâu muốn việc này xảy ra đâu. Nghĩ như vậy nên tôi lấy hết can đảm gọi nó dậy. Lay lay vào vai nó mà thế nào cái chăn bung mẹ ra lộ cmn bộ ngực trần đang phập phồng  nhưng tôi lại kéo chăn lên cho nó và gọi nó dậy. Lần này thì nó mở mắt bật ngồi dậy thật, lại bung chăn làm đau con mắt lần 2  nó ngồi dậy xong cái mặt cũng ngơ ngác như lúc tôi vừa mới dậy. Mệt lúc sau thì nó cũng nhận ra tình trạng của mình nên nó vội cúi xuống đắp chăn vào. Cái mặt nó ngây thơ vô số tội  làm tôi mủi lòng. Lúc đó nó quay qua nhìn tôi rồi nhìn tình trạng quần áo không được tươm tất lại còn ngồi bên cạnh nó nên mắt nó ướt dần rồi đỏ hoe. Không kịp để tôi phản ứng gì thêm nó kẹp chăn ở người mà lao vào cắn xé tôi vừa khóc nó vừa gào hỏi " tại sao tôi lại làm những việc đồi bại như thế với nó ". Rồi tôi nói với cái giọng cầu xin :

- Tớ xin cậu. Tất cả là do cả hai ta cùng say thôi chứ tớ đâu có muốn vậy đâu. Giờ sự việc nó đã thành ra như vậy rồi thì chúng ta coi như chưa từng xảy ra việc này nhé. Tớ xin cậu đấy...

- Thằng khốn nạn. Mày cútt ra ngoài kia đi. Đời này tao hận mày.

Chửi i sì phim  . Tôi cũng biết thế giờ có giải thich gì thêm nó cũng ếu nghe nên đành vác cái mặt như tây giẫm cứt chó ra ngoài. ( Truyện được đăng miễn phí tại Haythe.US - truy cập ngay để đọc nhiều truyện khác nhé. ) Ở bên ngoài bọn bạn đã đứng sẵn ở đây từ bao giờ rồi. Chắc là đang đứng nghe ngóng. Tôi đi ra mặt buồn thối, nhìn lũ bạn te te cười mà lòng buồn thối. Con H thì vô phòng rồi đóng cửa lại rồi thì thầm to nhỏ gì đó với con Hạnh. Tôi đi xuống tầng 1 ngồi phòng khách mấy thằng bạn cũng biết thế nên an ủi tôi. Lát sau thằng zin nói :

- Không phải tao nói điêu chứ Hạnh nó thích mày từ lâu rồi.

Cái mặt tôi nghệt ra luôn. Không từ nào miêu tả. Xong tôi lắp bắp hỏi

- Sao...sao mày biết ?

- Có hôm tao nghe được con H nói chuyện với con Hạnh như vậy. Nó bảo là nó thích mày từ năm lớp 11 cơ.( Con H là bồ nó) lát sau thì con Hạnh nó cũng đi xuống. Không nói câu gì nó lên xe con H đi về bỏ lại tôi lần 2 . Chưa kịp nói chuyện với nó. Mà nhìn nó đi chân khập khiễng phải nhờ con H dìu nhìn thương lắm ý. Đợi nó về tôi cũng về luôn. Say xong tỉnh dậy mà mệt kinh khủng. Về nhà mà nằm chằn chịc mãi không ngủ được, nghĩ đến lời thằng zin vừa nói. Quả thật Hạnh nó hay trêu tôi thật đấy nhưng mà nó tốt với tôi lắm. Có những hôm tôi mệt thì nó hỏi thăm rồi chép bài hộ tôi, những hôm không học bài mà bị gọi lên bảng thì nó ở dưới nhắc tôi cho dù có bị chia đôi điểm. Điển hình nhất là trong lúc tôi đang đắm chìm trong men rượu sau khi chia tay với Hương thì nó luôn là người chăm sóc tôi làm cho tôi vui. Nhưng mà tôi không hề nhớ đến sự tồn tại của nó trong cuộc sống của tôi vậy. Nhưng thôi bây giờ tôi sợ yêu lắm rồi, một Hương là quá đủ rồi. Biết là nó thích tôi nhưng mà tôi không thể đáp lại được. Hôm sau đến lớp, tôi đến lớp hơi muộn mà ngồi vào chỗ rồi cũng chưa thấy cặp con Hạnh. Chắc là hôm nay nó nghỉ cmnr Haiz... Đợi lát nữa đánh trống vào lớp rồi thì con H mới dìu con Hạnh đi vào, cả lớp đều biết chuyện nên không ai dám hó hé trêu gì. Mà cũng sắp bế giảng đến nơi rồi, đâu đâu chúng nó cũng truyền tay nhau viết lưu bút. Chúng nó truyền tay theo kiểu hàng ngang từ trên xuống dưới ấy, hết con Hạnh đến lượt tôi. Nó cả giờ cũng chẳng thèm nhìn tôi cơ đến lúc đưa cuốn sổ sang bên cạnh mà cũng chẳng thèm nhìn tôi. Tôi cũng viết qua loa xong truyền đi tiếp. Cuối giờ cái con Hạnh nó đứng tót dậy ngay. Con H hình như cũng cáu tôi nên cả giờ tôi hỏi gì cũng không nói ý chỉ ậm ờ cho qua. Thôi tí về nhờ thẳng zin hỏi hộ vậy. Những ngày học còn lại gần như cả lớp con gái chúng nó bơ tôi luôn, hỏi không thèm bảo gì vãi thật. Mãi cho đến hôm bế giảng bọn vịt trong lớp mới nói chuyện với tôi vài câu. Rồi gọi ra chụp ảnh. Con Hạnh thì dạo này mặt mày cái kiểu ếu gì mà xanh xao đéo tả được. Lúc đó tôi cũng không hề nghĩ là Hạnh nó cò thai đâu nha. Đợi mồng 4- 6 xong thi tốt nghiệp xong thì tối đó về nhà có một cuộc điện thoại.... Là con H, nó nói với cái giọng sụt sùi hình như là mới khóc xong thì phải :

-Alo, T hả.

-Ừm, tao nè. Có việc gì không ?

- T này, tao hỏi mày cái này nhé ! Mày nhớ phải trả lời thật nếu như mày không muốn mất... Nó bỏ lửng câu nói.

- Ừm. Mày cứ hỏi đi.

- Trong mấy năm qua, thực sự mày có tí tình cảm nào dù là NHỎ với Hạnh không ?

- Thực sự thì tao.. Tao cũng coi nó là bạn thôi. Mà không phải, bạn bè trên mức thân một tí.

- Tao nói cho mày biết. Mày vô tâm bỏ bố ra. Hạnh nó thích mày lắm. Cái gì nó cũng lo lắng chăm sóc cho mày tuy ở ngoài mặt nó như thế. Nhưng mà mày có bao giờ quan tâm đến nó đâu. Thôi bây giờ vào chuyện chính. Cách đây chục hôm thì Hạnh nó biết là nó có thai... Bịch. Điện thoại tôi rơi xuống đất. Không thể tin vào những lời vừa nghe được. Tôi vội nhặt đt lên rồi nói :

- Mày.. Mày nói cái gì. Sao lại có thai... Giọng tôi run run

- Nó hay bị nôn với say dẩm mặt mày nên tao nghi là có vấn đề thế là tao đi mua que thử về cho nó check. 2 vạch... Nó thấy 2 vạch đâm khóc nhiều lắm. Tao đem nó đi khám thì đúng là có thật. Nó bảo là đợi cho thi tốt nghiệp xong sẽ đi phá đấy.

- Mày không đùa tao chứ ?

- Đmm. Nước này rồi tao còn đùa mày làm gì. Hay mày muốn chối bỏ trách nhiệm ?

- Không, khêng phải. Để tao gọi thử nó xem.

- Mày đừng gọi. Nó tắt máy rồi. Tao ngăn cản mãi mà nó không nghe nhất quyết đòi phá. Tao sợ nó không chịu được nên mới gọi nói với mày để mày đến mà khuyên nó. Mà nó không cho tao nói với mày đâu. Tao vừa ở nhà nó về xong nên lén gọi cho mày luôn nè.

- Mà bao... bao giờ Hạnh nó đi phá thai ? Tôi vẫn còn giữ được bình tĩnh lắm.

- Sáng ngày mai. Nếu mày muốn giữ lại con mày thì sáng mai lên bviện yyy nhé. Nhớ đấy.

Nói xong nó cúp máy luôn. Tôi lại buồn thiu ngồi làm bạn với điếu thuốc. Làn khói thuốc trắng ảo mờ mịt như tương lai của tôi vậy. Không biết rồi ngày mai sẽ ra sao? Cuộc đời sẽ như thế nào nhất lại là khi tôi sắp có một đứa Con.


Chap 9:

Sáng sau tôi dậy thật sớm, cái cảm giác không muốn mất một thứ gì đó đang tràn ngập trong trí óc tôi khiến tôi tối qua ngủ muộn nhưng hôm nay lại dậy rất sớm. Lấy liberty phóng xe đến bệnh viện tư nhân. Đến nơi thì bệnh viện vắng ngoe nên đành ra ngồi húp bát bún. Mà ăn cũng chẳng ngon cảm giác vừa hồi hộp lại sợ nữa liệu rằng nếu Hạnh nhất quyết bỏ con thì tôi phải làm thế nào. Quả thật là đau đầu....

Lát sau thấy một chiếc taxi 4 chỗ dừng trước cửa bệnh viện. Người bước suống là nhỏ.... Không ai khác được. Dù cho nhỏ đang mặc quần áo chống nắng kín mít, đeo khẩu trang nhưng tôi không thể không nhận ra cái dáng đi này ( sau con gái giống mẹ cũng đi kiểu y hệt vậy  ). Tôi vội thanh toán tiền rồi lẳng lặng mà bám theo nhỏ. Nhỏ vào làm thủ tục gì đó rồi bước đi tiếp. Lên đến tầng 3 của bệnh viện tôi đã thấy cái bảng to tướng đề chữ Khoa Sản cmnr. Fập... Tôi đi cách nhỏ tầm 5m thôi nên thấy rõ nhỏ làm gì và nói gì. Đầu tiên nhỏ ra và gặp bà cô y tá nói, hỏi tôi cũng nghe được :

- Chị cho em nộp sổ với.

- Em làm gì ? Khám thai à ?

Nhỏ yên lặng, bà cô y tá nói tiếp

- Bác sĩ tí 7h30 mới làm việc nha em. Em đợi xíu.

Đợi bà y tá đi khỏi. Tôi tiến gần đến chỗ nhỏ đang ngồi thật nhẹ nhàng. Tôi đến gần thật gần nhỏ rồi đưa tay kéo cái mũ của áo chống nắng xuống. Nhỏ quay qua nhìn hỏi tôi với cái mặt ngơ cmn ngác cộng với một chút run run có vẻ như là xúc động mạnh:

- Ơ, T sao cậu lại ở đây.

Em lặng yên nhìn nó tiếp rồi đưa tay kéo khẩu trang của nhỏ xuống. Rồi nhỏ khẽ nhíu mày rồi vùng vằng đứng dậy. Chắc là bỏ đi đây mà. Nhưng đâu có dễ tôi đã kéo tay nhỏ rồi ôm vào lòng. Nhỏ vùng vẫy, hét bảo tôi bỏ ra nhưng tôi không bỏ. Thế rồi nhỏ cắn tôi một phát đau bỏ mẹ muốn khóc luôn  nên tôi đành buôbg tay bỏ nhỏ ra. Tôi thì ngồi xoa tay tỏ vẻ đau đớn còn nhỏ thì ngồi đó mắt ngấn lệ. Lát sau nhỏ lấy giấy lau nước mắt rồi cả 2 lại ngồi lặng ơ Không biết phải mở lới nói như thế nào thì nhỏ đã nói :

- Ai nói cho cậu biết việc tôi đến đây ?

- H nói biết tớ tất cả rồi. Tại sao cậu lại không nói cho tớ biết mọi chuyện để cùng giải quyết chứ ?

- Cậu không có quyền. Nói xong không kịp để tôi cãi nhỏ rút điện thoại ra chửi bới gì con H. Cúp máy xong Tôi lại nói tiếp :

- Cậu ích kỉ quá. Hãy nghĩ cho người khác một chút đi.

- Ích kỉ ư ? Vậy mà ngày xưa tôi tỏ rõ thái độ là tôi thích cậu nhiều lần và quan tâm cậu như vậy mà cậu đã lần nào quan tâm đến tôi chưa. Hay đến cả khi tôi ốm vài ngày không đi học mà cậu cũng không nhắn lấy một tin hỏi han ...

Tôi như rơi vào trạng thái câm lặng của garen, không nói được một câu nào nữa. Những điều nhỏ nói hoàn toàn đúng, chửi bới tôi có nhưng ít đa số là trách móc. Có lẽ tôi quá vô tâm thật để giờ này nhỏ mới bộc lộ được cảm xúc thật trong con người mình. Lát sau tầm 7h15là nhỏ ngừng nói vì bệnh nhân của bệnh viện bắt đầu đến. Chớp lấy thời cơ này tôi mới nhỏ nhẹ khuyên bảo nhỏ là không đưộc phá thai. Nào là phá thai thì sẽ nguy hiểm cho nhỏ, nào là sẽ gây nên tội tình....v.v tôi khuyên hết lời toàn dùng những từ, lời lẽ sướt mướt cảm động mà nhỏ không nghe nhất quyết đòi bảo phải phá cho dù có như thế nào đi nữa... Cuối cùng tôi chốt một câu : " Hay là tớ với cậu cưới nhau đi vì con chúng ta nhé " công nhận là tôi nói ngu bome  nhỏ mặt vẫn đanh như thép nhếch mép cười một cái rồi nói một câu như chốt hạ ván bài: " Mày không có tư cách làm bố đứa con trong bụng tao " Câu nói này làm tôi cứng người. Không nói được gì nữa. Đúng lúc này tôi nhận ra ông bác sĩ đã đến và nhỏ đang đứng dậy chuẩn bị vào phòng để phá thai. Tôi cố cầm tay nhỏ lôi kéo không cho nhỏ vào trong đó. Nhỏ quay lại vừa cào, cắn tôi như mất kiểm soát...(Cảnh này chỉ mới diễn ra tầm 20s chứ lâu hơn thì có mà thương tích đầy mình ) Lúc này đôi mắt nhỏ cũng lại ngấn lệ rồi may sao lại có một giọng nữ vang lên : " Vậy tôi xứng đáng để làm bà nó chứ ..."


Chap 10 :

Mặt tôi quả thật lúc đó đơ như cây cơ. Không diễn tả được. Ngưừi phụ nữ đứng trước mặt tôi là một người phụ nữ trung tuổi tầm 44, 45 tuổi nhưng ăn mặc rất sang trọng. Tôi thì mặy như thế này  hỏi một câu thật ngớ ngẩn  " cô là ai " không một ai trả lời, Hạnh cũng im lặng. Tôi bất giác quay sang nhìn Hạnh thấy Hạnh mặt xanh lét như tàu lá chuối nhấp, nhấp môi hé miệng gọi một tiếng M....Mẹ. Ôi vcl, cảm xúc lúc này thật là phê pha như vừa cắn thuốc  quay qua nhìn người phụ nữ mà sau này tôi phải gọi là Mẹ  bà toát lên vẻ gì đó rất sắc sảo và CỨNG. Bà mỉm cười với tôi một nụ cười sắc như dao rồi bà nói " chào cháu, bác là mẹ của Hạnh " nói rồi bác ấy đưa tay ra bắt tay, tôi cũng run run mà đưa tay ra bắt lại. Vẻ mặt bà không hề có chút gì đó thay đổi nào mà mặt tôi thì xanh lét cmnr  thả tay ra xong bà quay lại về phía Hạnh, Hạnh nó cúi gằm mặt xuống rồi. Khuôn mặt của nhỏ lúc này đúng là khuôn mặt đáng thương luôn rồi, kiểu như mặt cắt không còn giọt máu ấy. Bà lên tiến " Hạnh ra đây, muốn làm gì thì đi về nhà bàn trước đã. Nhỏ lí nhí trả lời Vâng. Bà lại quay sang tôi nói : " Chuyện này còn liên quan đến cả cháu nên cháu cùng đi với bác được chứ ? "

tôi nói vâng luôn. Rồi bà quay gót đi trước, tôi đi sau cùng với nhỏ Hạnh mà cả hai đứa không nói gì. Xuống dưới tầng một chỗ bãi gửi xe nhỏ Hạnh chạy lại nói gì đó với bà xong lại chạy ra chỗ tôi nói :

- Cậu ra lấy xe đi rồi đi về cùng tớ.

- Hả ?

- Ra lấy xe đi rồi đi theo xe bố tớ nhé. Nhỏ chỉ tay vào chiếc chevrolet trước mắt.

- Ừ.

Nói xong cái nhỏ chạy biến đi ra xe luôn. Tôi cũng nhanh chân ra trả vé rồi lấy xe. Đi trên đường bám theo chiếc xe trên mà đầu óc trống dỗng toàn nghĩ đến chuyện tí gặp bố mẹ nhỏ không biết sẽ phải nói như thế nào, ra sao, .... Mà suy cho cùng thì vẫn còn may vì nếu như bác gái nãy không đến kịp thì có lẽ với cái tính cố chấp và trẻ con của nhỏ Hạnh thì nhỏ sẽ nhất quyết phá thai cho bằng được. Tôi về đến căn nhà thân thương của nhỏ. Đến cổng nhỏ tót xuống chạy ra mở cổng luôn, bố nhỏ đánh xe vào trong sân. Mà nãy giờ không biết bố nhỏ như thế nào chứ đô con tí thì có mà ông bà bô không nhận ra mặt con. Tôi xuống xe dắt xe vô trong sân, người đàn ông bước xuống từ trên xe là một bác cao khoảng mét 7 người cũng khá to, mỗi tội là bụng bia. Cả hai người bước vào trong tôi cũng bước theo. Vào trong phòng khách, hai bác ngồi xuống trước rồi cũng mời bảo tôi ngồi xuống, tôi cũng ngồi xuống ở ghế đối diện. Bố nhỏ Hạnh thì từ đầu đến giờ im lặng làm tôi rợn cảm giác người như là đang bước vào phiên tòa xét xử tội phạm vậy. Cùng lúc nhỏ Hạnh cũng mang bộ ấm chén ra rồi rót nước mời bố mẹ nhỏ và tôi. Rót xong thì bác gái bảo nhỏ ngồi xuống rồi chỉ tay vào chỗ vạnh tôi. Nhỏ cũng nghe lời mà ngồi cạnh tôi, nhỏ còn không dám ngẩng mặt lên cơ.

Bác gái lại lên tiếng tiếp :

- Thế cháu tên gì nhỉ ? Từ đầu đến giờ bác chưa biết tên cháu.

- Dạ. Cháu tên T ạ.

- Thế nhà cháu ở đâu ?

- Cháu ở bên NH ạ.

- À, ừm. Bác biết rồi.

Ngồi nói chuyện một lúc đa số là bác ý hỏi han về hoàn cảnh nhà tôi với chuyện học hành làm tôi quên mất việc chính của buổi nói chuyện, còn bác trai thì vẫn y nguyên không nói câu gì lâu lâu thì nhấp ngụm chè. Nói một lúc thì bác quay sang hỏi nhỏ Hạnh :

- Hạnh, mẹ hỏi. Thế cái thai được bao nhiêu tháng rồi ?

Đệt, phập.  không đỡ được. Nhỏ Hạnh cũng nhi nhí đáp :

- Một ... Một tháng rồi ạ.

- Thế mày kể mẹ nghe về mọi chuyện xem nó như thế nào. Rồi nhỏ tường thuật y nguyên lại vụ ăn liên hoan. Nói xong cái bố nhỏ đứng bật dậy lao vào đấm vào mặt tôi không kịp phàn ứng gì hết thì đã ăn ngay một quả vào giữa xương mặt rồi. Vừa đấm ông vừa chửi : " đmm ko yêu con gái tao mà làm vậy à.... Tao giết mày " tôi thì chỉ biết ôm mặt thôi. Đấm đưộc mấy cái nữa thì ông bị bác gái kéo ra. Nhỏ Hạnh thì lại khóc, bác gái cũng khóc rồi. Mặt ổng thì đỏ gay, mắt cũng đỏ cảm tưởng như là ổng hoàn toàn có thể xiên chết tôi bất cứ lúc nào. Ổng ngồi xuống lại ghế xong thì nhỏ Hạnh quay sang tôi không nói gì nhưng biểu thị như là hỏi có làm sao ko ý. Fặc. Bác gái lại nói tiếp :

- Bác chỉ có một đứa con gái này thôi. Ngày xưa bác sức khỏe yếu nên đẻ chỉ có được mỗi con này còn mang thai bao nhiêu lần đều xảy thai hết nên cưng nó lắm. Nâng niu chiều chuộng hết mực mà giờ nó thành ra như vậy thì cũng chẳng trách riêng mình con được. Lúc ở bệnh viện thì bác cũng nghe được con nói chuyện với Hạnh bác biết là con không phải là thằng chối bỏ trách nhiệm nên.... Bác ý bỏ lửng câu nói rồi quay sang nhìn nhỏ Hạnh đang khóc một cái rồi nói tiếp. Con có thể chăm sóc cho nó cả đời được chứ ?

Tôi đần mặt ra một lúc mới nghĩ ra được là bác ý đang có ngụ ý là đồng ý cho tôi cưới con gái bả. Tôi hiểu một cái rồi quay sang nhìn nhỏ Hạnh, nhỏ cũng đang nhìn tôi đôi mắt ngấn lệ cả ngày nay rồi. Lúc đó bốn con mắt nhìn nhau tôi cảm thấy mình là một thằng tồi nên đã hại nhỏ thành ra như vậy hại nhỏ khóc mãi thôi. Nghĩ vậy nên tôi dùng một hành động tôi lấy tay đưa lên lau những giọt nước mắt đang lăn trên má nhỏ coi như để chứng minh thành ý luôn  Rồi tôi quay sang nói với bác gái :

- Dạ. Con làm khổ Hạnh nhiều rồi nên giờ con sẽ nguyện chăm sóc cho Hạnh cả đời. Nói xong câu thì nhỏ ôm tôi luôn mới ghê, như chốn không người  nhưng cũng nhờ cái ôm này mà cảm giác của tôi với nhỏ thay đổi. Nó đã nhen nhóm một chút gì đó tình cảm trong tôi. Cái ô siết chặt lấy eo tôi làm tôi cảm nhận được tình yêu nồng nàn của nhỏ dành cho tôi nhưng cái ôm chưa được lâu để tôi cảm nhận độ phê thì nhỏ buông tôi ra chắc đã biết bị hớ  Bác gái thì nhìn chúng tôi nở một nụ cười kiểu mãn nguyện ý. Còn bác trai thì cũng nở một nụ cười rồi nói :

- Thế gđ cậu biết chưa ?

- Dạ. Chưa ạ.

- Thế bao giờ cậu định nói để bên đây còn biết mà liệu

- Dạ. Hai bác và Hạnh giờ đi sang nhà cháu được không ạ để cháu còn thưa chuyện.

- Rồi. Chúng ta đi.

Tiếp theo đó, tôi lại ra lấy xe và đi nhưng lần này là tôi đi trước dẫn đường. Đi đường mà có một niềm vui khó tả kiểu như biết mình sắp có vợ đẹp con ngoan ý. Ai chả háo hức  nhưng cũng vì thế mà suýt đâm vào bà bán cam đang qua đường ở ngã ba. Tôi cũng không lo nghĩ gì nhiều vì bố mẹ tôi kiểu gì cũng đồng ý cho cưới, lí do chap sau sẽ rõ.

Lúc về đến nhà, ôtô nhà Hương cũng đến đầu ngõ. Đang định nhảy xuống xe mở cổng thì đã có người mở hộ tôi sau đó có giọng nói " Anh đi đâu mà lâu về vậy ? Để cả nhà đợi cơm ". Tôi chết lặng, người này là....

Đọc tiếp: Duyên trời - Phần 4
Home » Truyện » Truyện Teen » Duyên trời
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM
Old school Swatch Watches