Polly po-cket

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Đừng xem tôi như em trai nữa có được không? - Phần 1

Chap 1: Gặp mặt gia đình mới

Ngày hôm đó, bà Hồng cầm tay con gái Nhi 9 tuổi, ông Hùng cũng cầm tay con trai Phong 7 tuổi đi lại.

2 người lớn nhìn nhau mỉm cười, nói với 2 đứa con của họ:

-“Con yêu, đây là ba Hùng và em Phong, từ giờ họ sẽ sống chung với gia đình ta”

-“Kia là mẹ Hồng và chị Nhi, họ thành viên mới của gia đình mình”

Chấn Phong khẽ nheo mắt nhìn gia đình mới, rồi cậu không nói gì cả.

Còn Uyển Nhi thì cảm thấy rất rối bời.

“Ba mới của mình đây sao? Mình cảm thấy rất lạ, từ giờ phải gọi ông này là ba ư? Không thích đâu!”

Tiếng “ba” trước giờ là dành cho ba ruột của cô bé, đã thấm sâu trong lòng rồi. Nhưng giờ lại phải gọi người xa lạ này là ba, quả thật có chút khó khăn.

Ông Hùng tiến tới, nhẹ nhàng xoa đầu cô bé.

-“Chào con, từ giờ ba sẽ cố gắng làm 1 người cha tốt, còn con thì sao?”

Uyển Nhi chưa biết trả lời, đành ái ngại nhìn bà Hồng, bà liền chỉ chỉ tay, ý là ra hiệu cho Nhi nên trả lời lại cái gì đó kẻo ông Hùng không vui.

-“Vâng…con cũng sẽ cố gắng làm 1 người con ngoan…”

-“Giỏi lắm, vậy con đến làm quen với em trai của mình đi”

Uyển Nhi quay sang nhìn Chấn Phong, đây là 1 cậu bé có gương mặt rất đẹp, rất cuốn hút, có đôi mắt 1 mí nên nhìn cậu vừa đáng yêu vừa tinh nghịch. 1 cậu em trai với vẻ ngoài long lanh như vậy, làm Nhi cũng phải ngẩn ngơ ra 1 tý cơ.

Nhưng hình như cậu bé rất ít nói thì phải, còn có vẻ không được vui nữa.

Đoạn, Uyển Nhi đưa 1 tay trước mặt Chấn Phong, cười rất tươi:

-“Xin chào, do lớn hơn 2 tuổi , nên từ giờ chị là chị của em nha, hy vọng từ giờ chúng ta sẽ chung sống tốt với nhau, em trai!”

-“Đừng bao giờ gọi tôi là em trai, tôi không có chị gái nào hết, và cũng đừng cười kiểu đó nữa, đã xấu xí cười còn xấu xí hơn, kinh dị thật!”

Bàn tay đang đưa ra của Uyển Nhi cứng ngắt, cô bé tròn xoe mắt nhìn Chấn Phong, cậu còn lườm cho 1 cái.

-“Huhuhuhu mẹ ơi…huỷ hôn đi…hủy hôn đi…con sợ nó quá…huỷ hôn đi…”

Uyển Nhi trốn sau váy mẹ khóc thút thít.

Bà Hồng rất bất ngờ, ông Hùng cũng đơ như cây cơ ra, cứ tưởng nó đồng ý gia đình mới rồi chứ?

-“Tính tình này của con là sao đây Chấn Phong?! Sao con lại vô lễ quá vậy?! Còn không mau xin lỗi chị con đi!!!”

-“Đã bảo là con không có chị gái mà, ba nói nhiều vô ích!!”

Cậu nhóc vừa chạy vừa hét.

-“Xin lỗi con nha Nhi, thằng bé nó hơi khó chịu, để ba dạy dỗ lại nó”

Ông Hùng cười khổ, nhanh chóng đuổi theo con trai.

-“Thằng kia!! Con ăn nói đàng hoàng lại không được sao??”

Và đó là ấn tượng đầu tiên của Uyển Nhi về cậu em trai mới, quả là 1 ấn tượng khó phai.

CHAP 2: DỌN ĐẾN NHÀ MỚI

Vài ngày sau đó, bà Hồng thu gôm đồ đạc đầy đủ đi đến nhà ông Hùng. Uyển Nhi còn sợ cậu nhóc đó nên không chịu đi. Bà Hồng nói với Nhi sẽ cho cô nhiều tiền ăn quà hơn chỉ cần ngoan ngoãn dọn đến nhà mới, và nhà mới còn rất đẹp nữa, thế là cô bé cũng đồng ý.

Nhà ông Hùng, trước đây có vợ ông sống chung nhưng ly dị nên đã đi ra ngoài sống, giờ ông Hùng với con trai ở chung.

Ngôi biệt thự rất đẹp nằm ở cuối hẻm, màu nhà được sơn màu trắng rất sạch sẽ, nội thất đầy đủ.

Có 1 lầu, 4 phòng, mẹ và ba dượng ở chung 1 phòng, Nhi ở 1 phòng, Phong ở 1 phòng.

Uyển Nhi rất thích căn phòng mới của mình, được sơn màu hồng đúng màu Nhi thích, tivi máy lạnh, giường, góc học tập đều có.

“Ba mới này chuẩn bị đầy đủ mọi thứ mình ư? Vui quá, mình sẽ cố gắng hoà hợp với ông nhiều hơn nữa”

Nhưng đặc biệt là cậu em trai kia, chửi người ta ngay lần đầu tiên gặp, trong khi người ta lớn tuổi hơn nó, đúng là đáng ghét mà!

Uyển Nhi tự an ủi, mọi chuyện đã như vậy rồi, phải chấp nhận thôi.

Nhưng mà, có cần phòng tên đó ở gần phòng mình vậy không??

-“Ôi trời ơi!! Từ giờ mỗi ngày phải gặp mặt tên đáng ghét đó, làm sao bây giờ, không muốn!!”

-“Cô nghĩ tôi thích ở gần phòng cô lắm sao, việc gặp mặt cô mỗi ngày cũng khiến tôi khó chịu chết được”

Chấn Phong từ cầu thang đi lên

-“Oái sao cậu nghe được thế?? Tôi nói nhỏ lắm mà!!”

Cậu không nói gì, đi vô phòng

-“Tôi có thể hỏi tại sao cậu ghét tôi đến vậy không, là lần đầu chúng ta gặp nhau mà, tôi đâu có làm gì cậu…”

Chấn Phong đứng lại, nhìn Nhi:

-“Mẹ cô vì ly dị, muốn tìm người đàn ông khác, lại làm quen với ba tôi. Này thì gặp gỡ lén lút, uống cà phê, tâm sự, rất thân thiết. Ba tôi thì đang trong khoảnh thời gian cãi nhau với mẹ tôi, họ kết thúc, ba tôi bắt đầu với mẹ cô. Có thể nói mẹ cô cũng gián tiếp gây ra vụ ly dị này”

Cậu nói tiếp:

-“Mẹ tôi đã chuyển đi xa. Giờ 2 mẹ con cô dọn đến đây, giành hết tình thương của ba tôi, ba tôi chỉ toàn quan tâm đến 2 người, giờ tôi thiếu cả tình thương cha lẫn mẹ. Tôi có thể ghét cô được không, hả?”

Cậu nói xong, không nghe câu trả lời, đóng mạnh cửa phòng lại.

Còn cô thì đứng bần thần, ngây ngốc ra chỗ đó.

…….

Buổi chiều, ông Hùng đóng vài bộ bàn ghế, đi mua dụng cụ gia đình, bà Hồng dọn dẹp nhà cửa, trang trí phòng ốc cho đẹp mắt. Tối đến, bà Hồng nấu nồi lẩu lớn, làm rất nhiều thức ăn ngon, chào mừng ngày đầu tiên của gia đình mới.

Cả gia đình quây quần bên chiếc bàn, ăn rất nhiều.

-“Mẹ mong chúng ta sẽ trở nên thân thiết với nhau hơn Chấn Phong ạ, dù không bằng mẹ ruột của con nhưng mẹ sẽ cố gắng, con nghĩ sao?”

Bà Hồng bỏ đũa xuống, mỉm cười nhìn cậu.

-“Tôi vẫn chưa quen nên tôi sẽ gọi dì là dì” – Chấn Phong vừa ăn vừa nói.

-“Gọi là mẹ thì đâu có gì khó khăn đâu thằng nhóc này, như chị Uyển Nhi đây này ” – Ông Hùng mỉm cười.

-“Có lẽ thằng bé chưa quen, sau này chắc Phong cũng quen mà, không sao đâu anh”

Sau đó cả nhà tiếp tục ăn hết bữa tối và cùng trò chuyện vui vẻ với nhau.

CHAP 3: GIẤC MƠ ĐAU LÒNG

-“Phong ngoan, lại đây vỗ lưng mẹ vài cái đi, mẹ đi làm về mệt quá” – Bà Kim nói (mẹ ruột Phong)

-“Con lại ngay đây mẹ”

*Đấm đấm, xoa bóp cỗ*

-“Ôi thoải mái quá, mạnh mạnh qua bên phải lưng chút đi con, Phong của mẹ là dễ thương nhất”

-“Cục vàng của ba, ba cũng mỏi lưng mỏi cổ quá, qua đấm cho ba đi con, ba đi làm việc nặng hơn mẹ nhiều!”

Ông Hùng đi làm về, quăng cặp, nhõng nhẽo.

-“Vậy con qua đấm lưng cho ba nha mẹ”

-“Khoan, ai cho con đi, lưng mẹ còn nhức anh nhường con đấm lưng cho em đi!”

-“Gì chứ, anh là trụ cột gia đình, đi làm công việc khiêng vác nặng nhọc lo cho gia đình, em mới phải là người nhường anh đó em yêu”

-“Anh là đàn ông mà như vậy ư?! Anh có nghe qua câu lady first chưa, em trước rồi tới anh sau, ok?”

…2 vợ chồng tiếp tục cãi yêu, rồi quay sang cậu con trai.

-“Phong ngoan, giờ con muốn đấm lưng cho ai trước, ba/mẹ phải không?”

Ông Hùng và bà Kim đồng thanh

-“Hahaha, con bó tay ba mẹ luôn, 2 người ngồi xuống hết để con 1 tay đấm lưng ba, 1 tay đấm lưng mẹ, có được không?”

Cả gia đình, cùng nhau đi công viên, cùng nhau đi ăn ngon, đi chơi, hạnh phúc quây quần bên nhau.

Khoảng thời gian đó thật hạnh phúc biết bao, cho đến 1 ngày…

-“Nè em, tại sao em cái gì cũng cằn nhằn vậy!! Em đi đâu cũng khó chịu làm tôi mất mặt với bạn bè, cái tính này của em tôi đã kêu em sửa đi sao em vẫn cứ thế?!” – Ông Hùng thét lên

-“Anh định đi nhậu, mỗi lần nhậu, là mỗi lần say khướt về nhà quậy tùm lum, chửi bới om sòm, làm vỡ đồ đạc, tất nhiên là em phải ngăn không anh đi nhậu nữa rồi, cằn nhằn gì, mất mặt gì chứ?!” – Bà Kim trả lời

-“Lâu lâu mới có dịp hội ngộ bạn bè cũ, chỉ nhậu có 1 tý, vậy mà em không nể mặt anh, làm anh bẽ mặt với tụi bạn, em xem em có phải người vợ yêu thương chồng không??”

Và cứ thế 1 thời gian dài dài, ba mẹ của Chấn Phong cứ cãi vả, 1 khi cải là chẳng ai nhường ai, ngày nào cậu cũng nghe và cậu chui rúc trong phòng, khóc rất nhiều, muốn ra nói ba mẹ đừng cãi nữa nhưng cậu không dám.

Rồi 1 ngày kia, niềm sợ sệt lớn nhất của Phong cuối cùng cũng đến…

-“Tôi chịu hết nỗi cô rồi đó, tôi thật không hiểu sao có thể cưới cô về làm vợ nữa, tôi thật ngu ngốc mà”

-“Tôi cũng chịu hết nỗi anh rồi, tôi chán ghét cảnh tượng này lắm rồi. Nhân đây, này đồ lăng nhăng, anh không cần giấu, tôi biết hết rồi, anh thường hay ra tâm sự, đi cà phê, đùa giỡn, ôm eo con Hồng, nhỏ vừa mới ly dị chồng phải không?”

-“Thì sao chứ, sao cô biết?”

-“Hoá ra tình cảm chúng ta chỉ mới trục trặc là anh có người mới liền. Nhỏ đó xinh đẹp hiền lành không như tôi nên dụ dỗ được anh phải không, anh không nhường nhịn tôi, luôn kiếm chuyện gây gỗ vì đã có con đó, bồ nhí của anh đúng không?”

-“…”

-“Tôi thất vọng vì anh lắm rồi, chúng ta ly dị đi, tôi nhường anh quyền nuôi thằng Phong, tôi không muốn bất cứ thứ gì liên quan gì đến anh nữa”

-“Được thôi, tôi cũng muốn vậy, cứ làm vậy đi”

Sau đó, bà Kim rời khõi nhà, bỏ luôn đứa con trai lại, mặc cho nó khóc lóc kêu mẹ đừng đi

-“Đừng, mẹ ơi, đừng bỏ con mà !!!”

Chấn Phong giật mình tỉnh dậy, cậu lại nói mớ trong đêm nữa rồi, vẫn là giấc mơ ấy.

Cậu nằm xuống ngủ tiếp, bỗng…nước mắt nhẹ nhàng trào ra…

CHAP 4: CHỌC GHẸO

Sau giấc mơ đó, ngày hôm sau, Chấn Phong uể oãi đi xuống lầu đánh răng, đi ngang qua phòng khách thì thấy cảnh tượng gia đình hạnh phúc:

-“Uyển Nhi cũng đấm lưng giỏi ta, cực dể chịu luôn!! Mốt ba đi làm về đấm lưng cho ba nữa nha”

-“Vâng ạ, con cũng hay đấm lưng cho mọi người, ai cũng khen con đấm lưng rất thoải mái, hihi”

-“Hai cha con chuẩn bị ăn sáng nè, hôm nay em làm món bò kho hảo hạng đây!”

-“Anh tới liền! A, làm gì dậy trễ vậy Phong?”

Chấn Phong không trả lời, đi thẳng vô nhà vệ sinh.

-“Thằng nhóc này mắc cái chứng gì không biết, càng ngày càng hư đốn rồi, lần sau phải dạy cho nó 1 trận nhớ đời nó mới nghe lời được!!” – Ông Hùng tức tối.

“Tên này rất yêu và nhớ mẹ hắn, cũng giống mình rất nhớ ba, ngặt nỗi cậu ta không kìm chế được cảm xúc, chững chạc nhưng thực ra bên trong cũng là 1 thằng nhóc 7 tuổi thôi, nếu hắn không đáng ghét vậy, mình có thể an ủi và chơi với hắn rồi” – Uyển Nhi ngẫm nghĩ.

………

Vì đang là nghỉ hè nên Nhi và Phong không có đi học, Chấn Phong thì không có thường xuyên ở nhà, hay tụ tập đi ra ngoài đá bóng cùng bạn bè.

Hôm nay Uyển Nhi ở nhà chán chê, nên xin mẹ đi dạo ngoài đường, ngắm cây ngắm cỏ.

Thời tiết hôm nay rất đẹp, trong xanh, gió thoáng mát, Uyển Nhi tìm được băng ghế đá, vừa ngồi vừa ngắm cảnh vật xung quanh, không khí rất trong lành và dễ chịu.

1 đám con trai nhỏ tuổi đang đi, trong đó có Chấn Phong, thấy Uyển Nhi cả đám ngừng lại, chỉ chỉ trỏ trỏ.

-“Hê con bé nào xinh thế kia, xinh hơn con Mai lớp mình luôn kìa?” – 1 thằng nhóc nói.

Phong nhìn theo, hơi nheo mắt.

-“Ồ dễ thương quá, ẻm sống ở đây à, lần đầu tiên gặp ở khu này đấy!” – 1 thằng khác tiếp lời.

-“À, thằng Phong có nói nhỏ nào chuyển tới sống chung trên danh nghĩa chị gái, đây đó hả Phong?”

-“Ừ”

-“Èo, nhìn nhỏ xíu đáng yêu vậy mà lớn hơn mình luôn kìa, mày có chị gái dễ thương vậy mà không giới thiệu, tụi mình lại ghẹo chị mày đi”

-“Tao không thích gọi nhõ là chị…à khoan…”

“Nhỏ này lần đầu tiên mình gặp mình đã kím chuyện với nó, có vẻ nó rất sợ con trai hung dữ, nạt nó cái là sợ, khóc bù lu bù loa”

-“Nè, cho tụi bây khỏi bao tao bịch bánh tráng trộn, có điều, tụi bây đi lại kím chuyện với nhỏ đó, làm cho nó khóc cho tao!”

-“Á đù, chị gái mày mà mày vậy đó, nhưng vụ này vui làm sao tao từ chối được, làm liền tụi bây ơi”

Thế là kế hoạch xấu xa được tiến hành, 1 cậu bé trong đám lại bắt chuyện với Nhi.

-“Nè bạn gái ơi, bạn ngồi đây có một mình, bạn không sợ kẻ bắt cóc bắt bạn đi hả, bạn có chút xíu hà!”

-“Mình không sợ, ban ngày ban mặt mà…làm gì có bọn bắt cóc chứ!”

-“Vậy mình cảnh báo bạn nha, tên hay bắt cóc trẻ con tụi mình là 1 người cao, ốm, đeo khẩu trang màu vàng, có giấu dây trói với dao ngay túi, bạn gặp là bạn nhớ tránh nha, tên bắt cóc trẻ em đó!”

-“Ơ…ơ ban ngày ban mặt mà, với lại nghe nói khu này an ninh lắm…” – Nhi lắp bắp.

-“A a a đằng sau bạn kìa!!! Thôi mình chạy trước nha!!!”

Thằng nhóc vừa nói xong chạy đi mất.

Uyển Nhi quay mặt lại, là người cao hơn cô, đeo khẩu trang, cầm dây trói, có nhét dao trong túi áo y chang bạn hồi nãy diễn tả.

(Thật ra là 1 thằng nhóc có chiều cao ấn tượng, đóng giả tên bắt cóc, dao giả, dây trói đồ chơi, cậu nhóc này là nam phụ)

-“Bé con, đi theo ta qua Trung Quốc nha, ở bển vui lắm!”

Hắn vừa nói vừa dơ dây trói lên, giả bộ móc dao ra.

-“Tha…tha cho tôi…tôi ốm nhom à ông đem đi bán không có tiền nhiều đâu, thiệt đó, ông đi bắt cóc tụi mập mạp đầy mỡ đó, đừng bắt tôi mà…” – Uyển Nhi mếu máo.

-“Nhưng tụi nó không có ở đây, lấy tạm cô bé vậy nha” – Hắn đưa dao gần hơn nữa

-“Huhuhu mẹ ơi, huhuhu mẹ ơi cứu con!!!”

Uyển Nhi đá vô chỗ hiểm tên bắt cóc 1 cái, rồi vừa chạy vừa khóc rống.

Tên bắt cóc ngã tại chỗ luôn, tụi con trai coi kịch mà cười bể cả bụng.

Uyển Nhi chạy hết tốc lực, lặn mất tăm.

-“Hahahaha, y chang coi phim hài vậy, nhìn tướng nhỏ chạy kìa, nhõ nên đi thi chạy Maratông đó, Vui quá đi!!”

Cả đám coi trai cười ầm lên.

Đầu Chấn Phong hiện lên dòng suy nghĩ:

“Tôi nhất định phải làm cho cô khỗ sở khi sống cùng tôi đấy Uyển Nhi ạ”

Xong hắn nhoẻm miệng cười, khoác tay lũ bạn và đi chơi tiếp.

CHAP 5: CẬU NHÓC ĐÁNG GHÉT

Em là Dương Uyển Nhi 9 tuổi, em mới có thêm 2 thành viên mới trong gia đình là ba dượng và em trai (trên danh nghĩa) sống chung 1 ngôi nhà.

Em là 1 cô bé dễ thương, đáng yêu, tính cách của em cũng như ngoại hình của em vậy, không phải em tự nói mình đâu nhưng sự thật là ai cũng nhận xét em như thế.

Có thể nói trước giờ em chưa từng bị ăn hiếp hết, vì em luôn cư xử hoà nhã không để ai ghen ghét.

Cho đến khi gặp được đứa em trai này, em hiểu lý do nó ghét em, em đồng cảm, em sẽ không nói gì hết, em hiểu cảm giác của hắn.

Em tưởng tưởng hắn thuộc tuýp người im lặng, ghét ai chỉ cần im lặng là thực sự thể hiện độ khinh bỉ, khi dễ lớn nhất.

Nhưng có lẽ em đã lầm, thằng nhóc này, hắn ghét ai là nó sẽ chọc phá làm cho người khác bị điên đến chết luôn, hay là chỉ mình em bị đối xử như vậy thôi thì em không biết.

Em xin kể là tên đó đã bắt nạt em như thế nào, chuyện là trong khoảng thời gian gần đây:

-“Chào bạn, mình mới chuyển nhà đến đây, mình chưa có bạn, mình có thể chơi với 2 bạn được không?”

Uyển Nhi ra ngoài sân, bắt gặp 2 cô bạn gái, nên Nhi lại bắt chuyện.

-“Ồ, tất nhiên là được rồi” – 1 cô bạn tươi cười.

-“Mình tên là Uyển Nhi, còn 2 bạn là?”

-“Mình tên…”

-“Nè 2 bạn, mình nói chuyện với 2 bạn được không?”

Chấn Phong bất thình lình xuất hiện.

-“Ohh, là Chấn Phong đó, cậu ấy nói chuyện với tụi mình kìa”

2 cô bạn tự nhiên đỏ mặt lên, nhìn nhau cười, làm Uyển Nhi không hiểu mô tê gì.

Chấn Phong nói với 2 cô bạn đó điều gì đó, xong hắn nhìn Nhi, nhếch mép 1 cái rồi bỏ đi.

-“À, thật ngại quá, tụi mình không thể chơi chung với bạn được rồi, đừng giận tụi mình nha, Chấn Phong không thích bạn, mình cũng phãi làm vậy thôi”

-“Gì cơ?? Nhưng tại sao?? Sao các bạn lại phải nghe lời hắn dữ vậy, hắn ăn hiếp các bạn hả, các bạn nên mách ba mẹ đi!!”

-“Ngại quá, không phải vậy, cậu ấy không làm gì cả, sự thật là, Chấn Phong rất nỗi tiếng khu này đấy, chiều cao nỗi trội, chơi thể thao rất đỉnh, cậu ấy còn đánh thắng mấy anh 9 10 tuổi bự con luôn” – Mắt cô bạn sáng rực lên.

-“Còn nữa, Chấn Phong kiểu lạnh lùng, rất cuốn hút, gương mặt rất xinh trai, đặc biệt là đôi mắt hý dễ thương cực kỳ, tóm lại cực hoàn hảo, tụi này là fan ruột của bạn ấy! Hôm nay nhân vậy được nói chuyện với bạn ấy, ôi ôi ôi ôi” – Cô bé còn lại cũng tũm tĩm theo.

Xong 2 cô bạn vừa đi trên đường vừa hát, bước chân nhẹ tênh như bước lên mây vậy, cứ lâng lâng lâng…

Để lại Uyển Nhi mặt ngu đứng đó, biểu cảm của cô bé bây giờ gọi là mắt chữ O mồm chữ A luôn, phải mất mấy phút để định hình lại.

Thật là quá shock mà, quả thật, Nhi chỉ thấy Chấn Phong đẹp thiệt, nhưng chỉ vậy thôi, chứ kiểu cuồng kinh dị như thế kia thật là nỗi cả da gà da vịt lên hà.

Phòng Nhi và Phong kế bên nhau, chỉ cách có 1 bức tường, không biết hắn vô tình hay cố ý, tối nào cũng coi phim đến rạng sáng, còn mở âm lượng lớn thiệt lớn, khiến Nhi có đôi mắt gấu trúc mấy hôm.

Bữa ở nhà có kẹo dẻo Nhi yêu thích, rất hạnh phúc, đang định bay tới ăn thì hắn từ đâu xuất hiện, cho hết vào mồm rồi dửng dưng đi tiếp.

-“Nè!! Cậu phải chừa cho tôi với chứ!!”

Ngày nọ, Uyển Nhi lấy dây ra nhảy, đang nhảy tự nhiên có ai dựt sợi dây ra, làm cô bé xém ngã, rồi chạy mất.

-“Chấn Phong! Tôi thấy cậu cố ý đó nha!!”

Hôm kia Uyển Nhi chạy xe đạp vòng vòng chơi, đang chạy thì bị xịt bánh, phải xuống xe dẫn bộ mệt ơi là mệt, chợt nhớ tối qua có thấy Phong làm gì ở xe mình, lúc về nhà:

-“Chấn Phongggg, sao cậu phá xe của tôi??”

Chiều nọ, Uyển Nhi đang cắt dưa hấu, gọt tới miếng cuối cùng quay ra cất dao, quay lại thì dĩa dưa hấu bỗng nhiên bay mất tiêu.

-“Chấn Phong!! Trả dĩa dưa hấu đây!!”

Một lần, ức chế quá, lấy bàn chải đánh răng của Phong đi chà sạch các chỗ dơ trong nhà vệ sinh. Sau đó đặt bàn chải hắn về chỗ cũ, cầm bàn chải của mình lên và đánh răng trong niềm chiến thắng.

Bỗng, nhận ra bàn chải mình có màu xanh lá, màu xanh lá giống màu nước trong bồn cầu, mẹ mới bỏ thuốc tẩy màu xanh lá vô bồn cầu…

Ồ, khoan đã, nghĩa là hắn lấy bàn chải của mình đi chà bồn cầu ?!?!

-“Oẹ oẹ oẹ Trần Chấn Phong!! Tôi phải giết cậu!! Kinh quá !!”

Sau nhiều lần chịu hết nỗi vì bị ăn hiếp, Uyển Nhi quyết định phải lấy lại uy quyền của mình, Nhi tới 9 tuổi, hắn có 7 tuổi thôi, không nhận chị em thì thôi nhưng sự thật là cô vẫn lớn tuổi hơn hắn.

Đứng trước Phong, Nhi la lên:

-“Tôi có chuyện rất ức chế cần giải quyết với cậu, nói chuyện đi !!!”

Giọng dõng dạc, đầy quyết thắng của Uyển Nhi, tin rằng hắn cũng phải sợ.

-“Chuyện gì ?”

Chấn Phong trả lời với mặt không cảm xúc, giọng nhỏ nhẹ nhưng nghe kỹ lại như muốn đe doạ, cộng thêm cái lườm cực kỳ đáng sợ.

-“TÔI…NÓI CHO CẬU BIẾT…”

-“Sao?!”

Mặt Chấn Phong nhìn còn đáng sợ hơn nữa.

Các câu nói đầy uy quyền chuẩn bị nói ra tự nhiên văng đâu mất tiêu rồi, thay vào đó là…

-“Hu hu hu, tôi xin cậu, tha cho tôi đi, cho tôi cuộc sống bình yên, đừng phá tôi nữa mà, cho tôi yên đi có được không? Xin cậu luôn đấy!!”

Người thắng luôn luôn là Chấn Phong!

Đọc tiếp: Đừng xem tôi như em trai nữa có được không? - Phần 2
↑ Trên cùng
Trang chủ
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM