Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 48
- Mẹ ơi bố con chưa về ạ , con đói quá .
- Con đợi một tí nữa nhé bố con sắp về rồi . Hay con ăn cơm trước đi không cần chờ bố đâu tí bố về mẹ ăn cùng với bố cũng được .
Người mẹ cười yêu thương xoa bàn tay xương xẩu gày gì lên má thằng bé
- Không con muốn chờ bố về nữa , con không ăn trước đâu . Thằng bé lắc đầu dù bụng nó réo ầm ĩ cả rồi
- Vậy thì cố gắng một chút con nhé . Người mẹ vui vì đứa con 7 tuổi của mình đã biết thế nào là hiếu thảo và yêu bố mẹ
- A bố về , mẹ ơi bố về rồi
Thằng bé hét lên sung sướng chạy ra tận cổng đón người bố lấm lem bùn đất vừa về
- Hai mẹ con ăn cơm chưa con trai . Người bố hiện rõ mệt mỏi trên mặt nhưng ánh mắt nụ cười lại vui vẻ khi thấy đứa con trai ra đón
- Dạ chưa , con đói lắm . Mẹ bảo con ăn trước nhưng con chờ bố cơ . Con không ăn trước đâu . Thằng bé nhe răng cười
- Đói sao con không ăn trước đi . Người bố bế con mình lên thơm vào má cười hạnh phúc
- Con muốn ăn với bố mẹ cơ con không ăn một mình đâu . Thằng bé lắc đầu nguây nguẩy làm người bố cười to vui vẻ quên đi mệt mỏi
- Bố ơi nhà mình hôm nay có cá nha , mẹ mua . Nhà mình không cần ăn rau với cà nữa
Thằng bé tíu tít khoe với bố món " đặc sản " mà nó háo hức sau bao ngày chỉ có rau rền ở vườn luộc với hũ cà muối
......................
- Minh , Minh .........
Nó tỉnh lại khi có ai gọi và lay nó . Khi đã mở được mắt ra thì nó nhận ra chị Hoa đang nhìn nó .
- Em mơ thấy gì vậy hả Minh ? Chị Hoa hỏi giọng nhẹ nhàng
- Dạ không , mà sao em ngủ vậy chị .
Nó mệt mỏi chưa ngồi dậy được , cơ thể nó như không có sức vậy
- Em khóc mệt lên ngủ quên đấy , mà ... vừa rồi em mơ thấy bố mẹ phải không ?
Nó im lặng không nói , nghĩ tới bố mẹ nó lại muốn khóc nữa nhưng chị hoa nhanh hơn cầm cả khăn mặt ướt lạnh như băng lau mặt cho nó làm nó không còn khóc nổi nữa
- Chị nghe em gọi bố ơi mẹ ơi với nói nhiều cái gì gì nữa chị đoán em mơ bố mẹ em . Thế nhớ ra được chưa em ?
- Chưa phải tất cả nhưng có lẽ em cũng nhớ được chuý về bố mẹ rồi chị ạ em ...
Một lần nữa chị hoa cắt lời nói đang xúc động của nó mà kéo nó ngồi dậy
- Thôi chuyện đó em đừng buồn nữa , em nhìn những ai đây này hihi
Chị hoa né người ra , sau lưng chị là .... cả tá người @@!!
Chị Quỳnh , Lan anh , Na , Hạnh , Hằng , Phương Anh , anh Thành và bốn người khác nữa . Nó không biết họ là ai nhưng tầm tuổi anh Thanh chị Hoa
- Sạo mọi người ở đây ? Mà bốn người kia là ai hả chị ?
Nó hỏi chị hoa
- Còn ai vào đây nữa , dám quên chị , tội này nặng này hihi . Một chị cười cười lại gần nó nhéo má nó
Sao nó không thấy lạ nhỉ hình như hành động của chị này nó quen quen
- Chị Thảo đấy em , kia là chồng chị ấy anh Kiên . Còn bên cạnh là anh Sơn chị Huệ. Chị kể rồi đấy em
Chị hoa mỉm cười giới thiệu lại
- À vâng , em chào anh chị .
Nó cố cười gượng gạo với bốn anh chị ấy . Nó tinh ý nhìn nhanh thì nó hiểu chị Huệ chị Thảo và những người con gái kia hình như vừa khóc . Mắt còn đỏ đỏ không dấu được mắt nó
Thì ra lúc nó khóc ôm chị hoa ân hận thì các anh chị kia đã đứng ngoài cửa cùng anh Thành mà ngậm ngùi nghe và khóc thương nó . Còn mấy cô nàng kia thì do chị hoa gọi tới trong lúc nó ngủ và chị cũng tiện mồm kể cho họ nghe nó ân hận thế nào lên họ cũng khóc lun cho nó .
- Sao mọi người tập trung ở đây vậy ? Nó nhìn tất cả một lượt
- Hỏi hay nhỉ , em mất tích lâu như vậy giờ về bọn chị phải chờ em dậy còn chất vấn chứ . Chị thảo cũng hài hước thật toàn trêu nó
- Em xin lỗi nhưng em không nhớ ai cả . Nó áy láy nhìn các anh chị
- Không sao từ từ từ sẽ nhớ mà chú . Anh Sơn cười với nó
Nó không biết trong lúc nó ngủ , các anh chị và những cô gái kia ngồi lại kể tất cả những gì nó trải qua lên bây giờ ai cũng hiểu nó thế nào . Mọi người nhìn nó bằng ánh mắt thương và buồn cho nó chứ không ai giận nó cả . Mọi người thật tốt quá , luôn âm thầm giúp nó mà nó đâu biết
- Thôi có gì nói sau đi , em vào rửa mặt rồi ra ngoài này . Bọn anh chị với mấy em gái chuẩn bị bữa liên hoan ra trò cho chú rồi đây . Anh Thành cười nói
Bây giờ nó mới để ý trời tối rồi , nó ngủ bao lâu không biết nữa . Mọi người còn chuẩn bị xong cả dãy thức ăn ở sân mà nó còn ngủ
Chị Hoa nhường chỗ cho Lan anh đi tập tễnh lại ngồi cạnh nó lau mặt cho nó lần nữa với ánh mắt buồn nụ cười cố gượng vui
- Anh đừng tự trách mình nữa , bố mẹ không trách không giận anh đâu . Hai bác biết anh nhận hai bác thì chắc hai bác vui lắm . Lan anh nói rồi cười
- Đó là chuyện của anh và bố mẹ , liên quan gì tới em .
Câu nói vô tình của nó khiến mấy anh chị kia sửng sốt không hiểu gì , chỉ có mấy cô gái là hiểu vì sao nó đối xử với Lan anh ( và cả họ ) lạnh nhạt vậy
- Hì vâng , đúng là không liên quan tới em . Em chỉ muốn anh đừng tự làm khổ mình nữa thôi . Anh xem này . Lan vẫn cười khẽ nâng hai bàn tay nó lên .
Thì ra ai đó ( là chị Hoa và chị Thảo ) đã băng bó cả bàn tay nó lại trắng xoá . Bây giờ nó mới biết nó rất đau ở hai tay . Vì nó đấm mạnh xuônhs sàn gạch tới nỗi hai nắm tay nó trầu da chảy máu cả ra mà . Giờ thì khổ rồi , cử động là đau không cả nắm tay lại nổi . Nhưng nó không quan tâm vì nỗi đau trong lòng nó hơn rất nhiều .
Nó không nói gì khi nghe Lan anh nói vậy , chỉ buồn trong lòng
- Thôi ra ăn không đói em , ai cũng đói hết mà chờ em dậy đấy . Chị hoa cười cầm cánh tay tôi đỡ xuống giường cùng Lan anh . Làm như tôi ốm nặng không đi nổi không bằng vậy
- Em tự đi được mà chị không cần đỡ em đâu . Nó muốn bảo chị và lan anh buông ra nhưng cả hai cứ ôm hai tay nó mà dìu đi như tù nhân
- Cứ đi đi chị muốn ôm tay em chị không được hả .
- Dạ được . Nó phì cười vì chị vênh lên doạ yêu nó
- Chân vậy đỡ làm gì . Nó nói ai người " ấy " tự hiểu
- Hì em đi được mà , em cũng thích ôm tay anh như chị Hoa hihi
- Hâm
- Kệ em
Không khí đã vui hẳn lên khi mọi người thấy nó cười . Ai cũng cố gắng pha trò nói tạo không khí thật vui vẻ nhằm cho nó tạm quên đi nỗi buồn trong lòng để ăn đã . Nó thì dù cười cũng chỉ gượng rồi im lặng vì lòng nó đang rất buồn .
Nó chủ động đòi ngồi giữa chị Hoa và anh thanh nhưng không được . Tại Na và Lan anh " nhanh chân " nháy mắt với hai anh chị ý không cho nó được như ý rồi . Nó sao không thấy ám hiệu ấy chứ nhưng thôi kệ sao cũng được đằng nào cũng không tránh được
- Anh đau tay cứ ngồi yên , em lấy đồ ăn cho muốn ăn gì bảo em nhé hì . Lan anh nói
- Cảm ơn ...
Nó biết làm sao khi hai bàn tay muốn cầm đũa cũng chả được . Phải nhờ em ấy chứ sao
- Minh uống bia chứ . Anh Kiên cười chỉ canbia to tướng
- Dạ vâng có chứ anh . Nó gật đầu
- Tay anh cầm được cốc bia không đòi uống . Lan anh cười trêu nó
- Tay em không cầm được à . Nó nhếch môi cười đểu lại làm em ấy cứ tít cả mắt cười
- Sao im ậy ? Nó nhìn sang Na
Người con gái duy nhất nó nhớ ra . Nó muốn thân mật lắm nhưng đã quyết định xa hết lên nó phải lạnh lùng
- Dạ tại nhìn anh vui em vui rùi à hì .
Na luôn như vậy , luôn nhẹ nhàng tình cảm với tất cả đặc biệt với nó . Cũng vì tính cách dịu dàng nhu mì này của em ấy mà nó yêu em . Phải , nó rất yêu em là khác . Lòng nó lại đau nhưng nó phải dấu , phải quay đi vờ không quan tâm em ấy nói gì dù nó biết nó làm thế Na sẽ buồn . Vì Na cũng rất nhạy cảm mà . Ở cùng nhau lên nó đâu còn gì không hiểu về Na .
Lan đón cốc bia của anh Kiên rót cho nó để trước nó khi nào muốn uống thì bảo Lan anh sẽ cầm cho mà uống . Như thằng tàn phế vậy hic
- Tất cả cùng uống cạn cốc đầu nhé . Anh kiên nói sau khi tất cả cùng có bia kể cả chị em phụ nữ . Hôm nay họ máu thế không ai không uống bia . Có lẽ vì nó đây mà
- 123 cạn
Cả xóm hò nhau rồi lan anh cầm cho tôi uống . Em ấy định cho tôi uống một ít nhưng tôi vừa uống vừa nhìn lên lan anh hiểu ý đành miễn cưỡng cầm cho tôi nốc một hơi cạn đáy cốc . Cũng là người uống nhanh nhất ba anh kia mới hết hai phần con gái thì cũng đang uống . Trừ một người đang chun mũi nhăn mặt chưa dám uống vì cô ấy chưa bao giờ uống một giọt bia nào mà
- Uống nước ngọt đi không uống được đừng cố .
Tôi nói rồi dùng hai lòng bàn tay băng trắng áp chặt vào cốc bia của Na rồi lôi về tôi . Một hơi nữa cạn sạch cốc trong sự ngỡ ngàng của tất cả khi thấy tôi làm vậy
- Ơ sao ai cũng nhìn em thế , cô ấy không dám uống lên em uống luôn thôi mà . Tôi chống chế khi mọi người nhìn
Tất cả cười khen tôi uống tốt hơn cả trước , ba ông anh cười khà khà khen giỏi . Suýt thì lộ hic
- Chồng . Na gọi bên cạnh
- Ừ sao vợ ...ợ.....
Tôi đang nói chuyện với anh Sơn thì Na bất chợt gọi bên cạnh tôi theo thói quen trước đây xưng hô khi ở cùng Na lên ngay lập tức quay đầu sang em ấy nói xem em ấy bảo gì
Na cũng tỏ ra bất ngờ , tôi chợt nhận ra mình nhỡ lời lên bất ngờ chả kém bốn mắt nhìn nhau ngơ ngác . Na chợt lắc đầu cười rồi đi vào phòng chúng tôi làm gì một lúc mới ra . Tôi thì đang lo không biết Na có nhận ra điều bất thường không lên cứ nhìn em ấy . Và tôi thấy đôi mắt tuyệt đẹp kia chắc chắn vừa khóc vì rửa mặt kìa . Có lẽ sẽ không ai để ý nhưng tôi ngồi cạnh lên biết hết .
- Hi anh ăn tôm nhé món này trước anh thích nhất nè . Na cười rất tươi đút cho tôi con tôm vào mồm
Na có gì đó lạ lắm mà tôi chưa giải thích được . Nhất là ánh mắt cùng nụ cười tươi không chút giả dối hay buồn như mọi lần nữa . Nụ cười tươi như ngày trước bên tôi . Và tôi vừa nhai con tôm vừa nhìn em ấy em ấy càng cười tươi hơn chứ . Sao lạ vậy nhỉ ?? Không lẽ ....
Tôi không nghĩ được nhiều khi các anh chị hỏi tôi sống bây giờ thế nào chỗ nào học đâu ..... cứ như thay nhau hỏi vậy tôi trả lời mà mệt làm ai cũng cười . Một lần nữa tôi phì cười theo thì mọi người vỗ tay cười to hơn . Bó tay thật , lớn còn bày trò dụ tôi cười nữa .
- Kể như được nghe chú M thổi sáo như trước thì hay . Anh Thanh nhìn tôi cười
- Tay em ấy thế kia thổi sao được . Chị Hoa nói
- Mà em quên thổi sáo không đấy M ? Anh Kiên cười
- Em quên hì . Nó cười chừ
- Nhưng hôm trước anh thổi sáo mà anh ? Hằng nói
- Nghe lên thổi lại thôi . Nó lắc đầu
- Trước đây anh thổi hay nhất bài mộng uyên ương hồ điệp . Bài tủ của anh đấy anh học lại đi hôm nào thổi . Hạnh cười nhí nhảnh
- Để xem sao đã nhớ gì đâu .
Tiếng điện thoại tôi vang lên trong phòng tôi ? Mà tôi ngủ phòng anh thanh mà sao nó lại ở phòng tôi ? Nó trong túi quần tôi mà .
- Em lấy cho , lúc anh ngủ Su gọi lên em tắt im lặng cho anh ngủ . Hạnh nói rồi chạy vào lấy điện thoại cho tôi
Nhắc tới Su tôi chợt giật mình và đúng là em gọi nữa . Tay không cầm được lên Na cầm hộ úp vào tai tôi cho tôi nói chuyện . Tất cả im lặng như để tôi nói vậy
- Anh đây em . Tôi nói
- Anh ở đâu vậy ạ sao em gọi từ chiều tối mà anh không nghe . Em với mẹ lo quá đi mất . Giọng Su không bình tĩnh như thường vì lo cho tôi
- À anh ngủ quên nhà bạn , tí anh về . Em với mẹ ăn cơm chưa ? Anh xin lỗi
Tôi áy láy
- Mẹ với em lo cho anh ăn gì đâu , bây giờ thì mới yên tâm hic . Tí anh về luôn nhé mẹ cũng lo cho anh lắm đấy
- Ừ lát anh về , em bảo mẹ đừng lo cho anh xin lỗi mẹ . Anh ngủ quên thôi . Em với mẹ ăn cơm đi nhé
- Dạ , anh nhớ về sớm nha . Em lo cho anh . (Bạn đang đọc truyện tại wapsite Haythe.US - Chúc bạn có những phút giây vui vẻ) Câu cuối Su nói nhỏ chắc ngại mẹ ngồi cạnh thì phải làm tôi buồn cười
- Hì ừ lát anh về thôi anh đang ăn với bạn rồi em với mẹ ăn đi nhé . Về nói sau , ok
- Dạ ok hihi
- Ngoan , bye thối
- Xí ck thối í hihi
Tôi cười tươi dù đã nói chuyện xong . Cả xóm thấy tôi cười thì nãy giờ im lặng cười theo bây giờ mấy anh chị mới hỏi .
- Ai mà em nói cười tươi thế M ? Chị hoa hỏi mồm cười tươi chả kém tôi
- Vợ của em . Tôi cố tình nói vậy và vẫn giữ nụ cười tươi trên môi
- Ơ ?? @@!!!
Ngay lập tức chị Hoa và cả mấy anh chị kia không cười nữa ai cũng đơ ra nhìn tôi bất ngờ rồi nhìn Lan anh , Na và mấy cô gái kia . Các anh chị ấy biết hết tôi sống ra sao nhưng chuyện tôi với Su thì mấy cô nàng không nói một lời lên không ai biết Su là phải .
- Thế là thế nào hả em ? Em lấy vợ rồi á ? Chị Thảo hỏi
- Chưa cưới nhưng sắp chị ạ , cưới em các anh chị phải tới nhé . Tôi cười trả lời
Biết là những người bên cạnh buồn nhưng không thể khác .
- Thế còn ....
Chị Thảo ấp úng liếc nhìn Na rồi Lan anh ý hỏi tôi
Tôi chỉ cười lắc đầu lên mặt chị ấy và các anh chị kia ngơ ra chẳng hiểu gì nhìn cũng buồn cười .
- Thôi cả nhà uống tiếp đi chứ ăn đi cứ mải nói chuyện . Anh Thành cố chuyển không khí khi thấy mấy cô gái cúi mặt xuống hoặc buồn rõ
- Ok anh , nhưng nay em không say với anh được . Để hôm khác , em uống tới là dừng nhé . Còn về không mẹ với vợ em chờ ở nhà
- Thế vợ ... à người yêu em kia ở nhà em à ? Chị hoa hỏi
- Vâng , cô ấy giờ ở cùng em . Đợi cưới thôi chị , cưới cho xong đi em muốn yên bề gia thất haha
Nói xong tôi không cần lan anh đón cốc bia anh kiên đưa mà tự áp hai lòng bàn tay vào cốc cầm uống . Dù đau cũng không nhờ nữa . Một hơi cạn luôn , xong tôi đứng lên đi sang ngồi giữa anh thành và anh kiên .
- Ngồi đây bốn anh em mình gần cho dễ uống hề . Anh rót bia đi nhìn em làm gì . Nó cười huých vai anh kiên
- Chú giỏi thật , mà cũng phải . Bây giờ chú cao lớn đẹp trai trắng trẻo khác xa trước . Thế tính bao giờ cưới đấy ? Hôm nào dẫn về đây cho bọn anh biết nhé . Anh sơn cười
- Nhất định rồi anh , bốn anh em mình uống riêng cốc này nhé . À không , can còn nhiều , thôi bốn anh em mình uống liền mỗi người ba cốc đi . Xong em xin phép về không nhà mong . Trưa mai em sang mấy anh em mình uống tiếp nói chuyện tiếp .
- Ừ cũng được mai nhớ sang đấy nhé . Anh thành cười khi anh kiên rót bia
- Em hứa mà , " chỉ mấy anh chị em mình " thôi nhé . Trưa mai em sẽ say tới cùng chỉ sợ ba anh không theo nổi em ấy chứ hehe
- Tiếp chú tới cùng luôn . Anh sơn vỗ vai nó cười thoải mái
- Mai đưa luôn vợ sang đây nhé M . Chị huệ nói
- Ok mai em đưa sang . Các anh chị mổ gà vịt nhé em khoái tiết canh vịt hehe .
- Ok chú , mai cho chú ba bát được chứ gì . Anh thành vỗ vai nó
- Vâng , thôi bốn anh em mình uống nhé . Nó giữ cái cốc đưa lên khó khăn và đau
Bốn anh em uống một mạch mỗi người ba cốc bia . Toàn trâu tửu , uống xong nó ợ suýt nôn may hãm kịp . Sốc quá liều xíu thôi
- Thôi em về đây mọi người ăn uống vui vẻ nhé . Hẹn trưa mai em sang . Nó đứng dậy cười chào mọi người
Các cô gái im lặng ko nói một lời chỉ có các anh chị thì cười tươi chào nó bắt nó hứa đi hứa lại trưa mai sang mới yên tâm .
- Chị đưa ra cổng . Chị hoa khoác tay nó cười đi cùng nó . Nó hiểu chị có ý nói chuyện rồi
Hai chị em ra tới cổng chị hoa mới nói
- Em bỏ cái Na cái Lan anh thật đấy hả M ?
- Em không bỏ chỉ là em bây giờ thuộc về Su . Em trước đây không còn nữa
- Chị chưa hiểu lắm ?
- Do em quên tất cả lên quên luôn hai cô ấy . Bây giờ em chỉ yêu Su nhà em . Chị hiểu vậy đi
- Chị hiểu rồi , nhìn hai đứa buồn chị thương chúng nó quá em . Em có tuyệt tình quá không M ?
- Phải , em cần tuyệt tình với họ . Nếu không vậy mãi mãi em không làm chồng ai được . Thôi chị vào đi có gì mai chị em mình nói chuyện tiếp giờ em về đã chị nhé không vợ em với bố mẹ ở nhà lại chờ lâu sốt ruột
- Ừ em về đi mai chị em nói chuyện nữa .
- Vâng em về đây
- Mà em về bằng gì ?
- Em ra vẫy xe taxi , chị vào đi không mọi người chờ
Khẽ cười nó chào chị Hoa rồi lặng lẽ đi chậm chậm quay đi . Phía sau là đôi mắt buồn và những suy nghĩ của chị Hoa trái ngược nó cũng không hiểu .
Tiếng xe máy phía sau lên nó đi vào rìa nhường đường do ngõ cũng nhỏ . Nhưng chiếc xe từ sau đi lại lại dừng cạnh nó
- Chồng lên xe đi vợ không thu tiền đâu hì .
Na nói cười rất tự nhiên làm nó chưa kịp hiểu vậy nghĩa là sao .
- Cảm ơn , nhưng anh ra đi taxi được rồi . Mà em đừng gọi như vậy được không .
Nó tỏ vẻ khó chịu nói rồi bước đi luôn không thèm ở lại đi nhờ gì cả
- Vợ biết chồng đã nhớ ra vợ , phải hông chồng .
Không phải câu hỏi , mà nó biết Na nói câu khẳng định . Nó sững người lại không bước tiếp được nữa . Như một luồng điện chạy trong người nó . Nó im lặng đứng đó không quay lại
- Chồng không đi nữa chứng tỏ vợ đã đoán đúng rồi hi. Chồng lên xe đi mà , nha .
Nó suy nghĩ một lúc rồi quay lại , Na cười nhẹ dịu dàng nhường nó lái xe . Em ngồi sau ôm nó dựa má vào vai nó , như những ngày trước đây . Nó không nói gì vì nó cũng rất nhớ cảm giác này , nhớ hơi ấm của Na . Nó lái xe đi mà lòng nặng trĩu tâm sự nặng nề . Nó phải làm sao đây . Na hiểu nó lên cũng không nói thêm chỉ im lặng để mặc nó lai em đi đâu thì đi . Nó chọn quán cafe ở minh khai cho gần nhà vào bàn khuất nhất và yên tĩnh nhất .
- Anh chị dùng gì ạ ?
Thằng phục vụ hỏi
- Cho mình xin một cam ép và một nâu đá nhé mình cảm ơn .
Na gọi đồ uống rồi nhìn nó cười thân thiết như chưa hề xa nhau bao giờ .
- Cho bao thuốc . Nó cất lời nặng nhọc
- Dạ anh dùng thuốc gì ạ ?
- Gì cũng được .
- Anh dùng Man hay vina hay ba số ạ ?
- Đã bảo gì cũng được . Nó lừ thằng đấy cái tội nó đang khó chịu còn lải nhải
Thằng phục vụ có lẽ thấy nó vậy lên vội lui luôn .
- Chồng nhớ ra từ bao giờ vậy ạ , sao phải dấu mọi người vậy chồng ?
Na nhẹ nhàng hỏi tôi
- Gọi anh em được không em . Nó nói nhỏ cảm giác tội lỗi như xin em
- Dạ nhưng chồng mãi là chồng của vợ . Na buồn nhìn nó
- Anh không nhớ gì cả , mà chỉ nhớ ra em . Tất cả về em , về mọi chuyện của chúng ta .
Nó nhìn em cũng bằng ánh mắt buồn
Thằng phục vụ mang nước và thuốc ba số ra cho nó và Na rồi đi vào . Nó lấy thuốc hút như muốn nhờ nó để trốn tạm . Na vẫn im lặng nhìn nó
- Em nhớ ngày anh thổi sáo ở quán không , lúc em lên là lúc anh nhớ ra tất cả về em .
- Vậy sao chồng không nói cho vợ , sao còn đối xử với vợ như vậy ...
Na bắt đầu nấc nhẹ khóc vì tủi thân
- Anh xin lỗi , nhưng anh cũng không biết vì sao chỉ nhớ ra em mà không nhớ gì nữa . Hơn nữa bây giờ anh và Su đã ở cùng nhau chỉ đợi cưới , anh không muốn làm khổ em nữa . Hãy quên anh đi , cứ cho anh là thằng chẳng ra gì cũng được .
Nó thở làn khói trắng ra rồi nói nghẹn cổ . Nếu không kìm chặt nó đã khóc theo em mất rồi . Vì vậy nó càng hút nhanh và nhiều thuốc hơn .
- Nhớ ra vợ , chồng vẫn muốn mình chia tay ạ hức .... vợ không muốn mất chồng đâu chồng là người vợ yêu rất nhiều và là chồng duy nhất của vợ ...
Na vừa rơi nước mắt vừa nói . Bình thường chất giọng miền nam của em nghe rất dịu dàng và hay nhưng giờ nó nghẹn theo nước mắt lên nghe buồn da diết .
- Em muốn anh phải làm sao ? Bỏ Su trở về với em ? Không , chúng ta dù từng là vợ chồng nhưng bây giờ đã khác rồi , anh nhớ ra em nhưng trong lòng anh Su mới là người anh yêu bây giờ . Anh chỉ cảm giác có lỗi với em , cảm giác yêu em cũng còn nhưng rất nhỏ , em hiểu không . Thời gian qua khi anh mất trí nhớ , anh và su yêu nhau và bây giờ sẽ cưới . Em muốn anh phải làm một cô gái nữa đau khổ sao , không , anh thà phụ em phụ tất cả nhưng anh không muốn phụ su . Bây giờ khác trước đây rồi , anh không còn yêu em mà tất cả tình cảm của anh là dành cho Su .
- Nhưng ...
- Đừng , để anh nói . Em hãy hiểu , bây giờ anh là Nam không phải Minh chồng em . Anh không như trước như bọn em kể . Có thể hiểu anh đã quên và hết yêu em . Mất ký ức làm anh chỉ yêu Su . Em muốn trách anh thế nào cũng được , cho anh phụ bạc cũng được nhưng anh chỉ muốn nói anh là anh và chồng em trước đây khác anh bây giờ . Ừ chồng em rất yêu em nhưng anh quên tất cả lên chỉ yêu su . Nhớ ra em anh cũng chỉ thấy áy láy và có lỗi em hiểu không chứ không phải anh còn yêu em . Thôi em hãy nghĩ và coi như chồng em chết rồi đi . Anh không còn là anh , và coi như anh xin em , hãy cho anh sống cuộc sống hiện tại . Đừng ép anh trở lại như trước vì anh cần su . Anh xin lỗi ....
Nó nói không thật lòng vì thật ra từ khi nó nhớ ra Na nó chưa bao giờ hết yêu Na . Nó phải cố nắm chặt tay nói ra những lời khiến nó đau đớn , nhưng nó phải nói . Vì cuộc đời nó đã quyết định , vợ nó là Su . Nó là thằng không ra gì cũng được nhưng nó phải chọn lựa theo cuộc sống bây giờ .
Nó đứng lên rút ví để lên bàn tờ 200 ngàn rồi bước đi thật nhanh . Phía sau là người con gục khóc vì biết đã thật sự mất nó . Nó ... cũng không kìm nén được nữa , nó chạy thật nhanh khỏi nơi đó , chạy như sợ cô gái nó yêu biết được nó đang khóc đang rất đau khổ vì cái quyết định kia . Tại sao ông trời bắt nó phải quyết định như vậy ? Không , tại nó chứ chẳng do ông trời nào cả . Tại nó trước đây , tại thằng Minh khốn kiếp trước đây làm nó bây giờ khổ như vậy . Giá như nó không mất trí nhớ , giá như nó không quen Su , giá như nó chỉ có một người con gái yêu thương , giá như .... Hàng trăm cái giá như trong đầu nó và nó một lần nữa cố nhớ làm cái đầu nó đau đớn không chịu nổi
- Aaaaaaaaaaaa
Nó hét lên thật to như muốn giải toả mọi đau khổ trong lòng nó . Nó đau khổ khi đã biết bố mẹ đẻ là ai và chính nó làm họ phải buồn khi muốn nhận nó . Rồi giờ đây lại thêm chuyện xa Na nữa . Nó là con người chứ đâu phải cỗ máy . Nó không chịu được nhiều nỗi đau lớn như vậy . Nhưng nó biết làm gì bây giờ ? Ngoài việc ngồi đây khóc như một kẻ chạy trốn quá khứ và cả hiện tại
Nó là kẻ chạy trốn thất bại , nó quá nhiều tội nỗi với những người thân yêu nhất của nó ..