Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! – CHAP 16: TRĂNG ĐÊM
Như đã nói, Min đây sẽ ghi về quân- con trai của Min =))))))) ở đây cho Quân là hắn nhoa vì chap này đa phần là Quân :333
P/s : có video về bài hát á :))) hay lắm, mí nàng coi đêy
—————–
-Mẹ kiếp!
Quân phóng xe đi, xé toạt sự im ắng của buổi đêm. Quệt vệt máu đỏ thắm trên trán, Quân lại tiếp tục lái đi:
-Mày nghĩ thoát được sao?
Hồng Anh nhếch môi cười thâm độc, rượt theo con xe đen của Quân. Dưới ánh trăng sáng rọi, một đen một xám rượt nhau, lấy đi sự yên tĩnh của màn đêm
.
.
.
tại khách sạn Nomed
-Sao rồi!
-Tẩu thoát rồi, giữa chừng tao mất dấu nó! – Tiếng Hồng Anh vang lên, giọng giận dữ
-…
“Rầm”
Hồng Mai tức giận, nghiến răng ken két, hắn ta định thoát khỏi tay cô sao, để cho con ả Min biết sự thật sao ? (…mụ nói thế coi chừng…à..ừm..kcj :v) ném chiếc Iphone vào tường, Mai cầm lấy ly rượu đỏ, uống một ngụm, cười man rợ:
-tao sẽ không để yên cho mày đâu..Quân à!
Chủ nhân của khách sạn này là Mai, đúng như bản chất của Mai, Nomed-Demon.
.
.
.
.
Quân dừng chân tại căn biệt thự, mệt mỏi lê chân bước vào nhà. Hắn không ngờ 2 chị em nhà cô ta lại ra tay sớm như thế, rót rượu, hắn đưa lên môi uống. Hắn biết chứ, hắn yêu nó, vì yêu nó nên mới quên mất nhiệm vụ phải làm, vì yêu nó mà hắn bây giờ phải trốn chạy khỏi sự truy đuổi.
“When the day are cold
When the cards all fold
And the stains we see
Are all made of gold…”
(*Demons-Imagine Dragons*)
Quân liếc nhìn chiếc điện thoại, nhấc máy :
-Alo ?
-Quân hả?
Quân hơi sững người, nó gọi tới đây làm gì vào giờ này ?
-À..ờ
-May quá! Anh vẫn còn sống a~!
-Hả “? – Quân thắc mắc, câu khó hiểu thật
-Hồi nãy, tôi có nghe Ken nói gì mà cậu bị truy đuổi, nghe ghê lắm, lamm2 tôi hơi lo, mà không sao là hay gòi, tôi ngủ đây, ngủ ngon! – Nó cúp máy
Quân khẽ cười. Rồi chợt, hắn thắc mắc rằng làm sao Ken lại biết được là hắn đang bị truy đuổi. Ấn số, hắn liền lập tức gọi Ken:
-Alo ?- Ken với giọng mệt mỏi nhấc máy
-Sao mày biết tao bị truy đuổi
-Hồi nãy người của tao đang đi thì thấy mày chạy nhanh, còn có người đuổi nên tao biết, mà mày bị sao thế?
-Không..có gì..tao cúp đây! – Quân nói xong thì tắt máy
Cười cho bản thân, hắn liền tu hết chai rượu, khóc trong vô thức
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! CHAP 17 – TIM YÊU
Sáng sớm hôm sau
– A! Sáng rồi sao? Trời hôm nay đẹp ghê, hôm nay cũng vừa đúng lúc mình hết bệnh, phải đòi đi chơi mơis được, mấy hôm nay ở nhà không hà, phải khuấy động cơ thể thôi. Dậy!!!!!
Nó tung mền, bật ngồi dậy, vén màn ra cho ánh sớm chiếu vào, cả căn phòng sáng hẳn lên, nó bật cười rồi chạy vào đánh răng rửa mặt. Nó hớn hở chạy một mạch qua phòng Ken, thế nhưng, anh đâu rồi? Nó chạy từng góc ngách trong nhà tìm kiếm Ken, nó gọi to tên anh thế nhưng, tiếng vọng lại trong căn nhà xa hao rộng lớn vẫn chỉ à tiếng của nó , nó cầm điện thoại lên, bấm số và bắt đầu gọi cho anh. Tay nó run run, nos bấm số điện thoại của anh, trong lòng bất an vô cùng. Bỗng nó nghe tiếng reng chuông trên bàn. Là điện thoại của Ken, nó hốt hoảng chạy lại, cần điện thoại lên, quả nhiên là anh để điện thoại ở nhà, nó bình tĩnh, chạy lên phòng khoác cái áo khoác ngoài, cần điện thoại chạy ra ngoài, bác tài xế của nó và anh cũng ko thấy đâu, chị giúp việc nhà cũng chẳng thấy, nó mở toang cửa, chạy ra ngoài đường lớn với chiếc áo ngủ phong phanh và chiếc áo khoác hồng phấn bắt taxi.
– Két!!! Cho hỏi, cô đi đâu?
– Tôi không biết, anh cứ chạy đi, lát tôi sẽ nói địa chỉ sau.
– ok!
Nó leo lên chiếc taxi , tay bấm số gọi điện thoại cho Bun, chắc chắn Ken sẽ ở nhà của Bun.
– Alo!- Chất giọng ngái ngủ vọng lại từ bên kia đầu dây bên kia
– Bun hả, là tôi, Min đây anh..
– Min hả, có chuyện gì không?
– Anh có thấy Ken không, sáng giờ Ken có qua nhà anh không?
– Không? Bộ nó đi đâu rồi à?
– Ừm, Ken đi đâu từ sáng đến giờ, điện thoại để ở nhà, tôi tìm khắp nơi cũng không thấy, làm sao đây? – bờ môi nhỏ khẽ run run như sắp khóc
– Cái gì, Ken nó đi mà không mang điện thoại theo? Trước giờ nó đâu có như vậy, dù trời có sập nó cũng mang điến thoại theo mà! (nói nhỏ: trời có sập Ken cũng mang theo vì trong chiếc điện thoại của Ken, có thiết bị định vị bắt với điện thoại của nó, vì thế, Ken sẽ dễ dàng biết nó đi đâu)
– Tôi….tôi..tôi làm sao biết được, vậy bây giờ làm sao đây?
– Bình tĩnh, bây giờ gọi taxi qua nhà tôi, tôi sẽ gọi điện cho Gum, Quân qua để tìm Ken, chịu không, đừng khóc nữa!
– Ừm! – nó cúp máy, nói chú tài xế chở nó qua nhà Bun. Đến nới, nó mở cửa ra, mới chợt nhớ, đi vội quá nên không đem theo tiền, nó gọi điện cho Bun xuống trả tiền giúp nó. Chiếc taxi vừa lăn bánh, Gum và Quân cũng vừa tới, hai người bước xuống xe, Gum lo lắng chạy lại ôm nó vào lòng như an ủi, còn Quân, anh nhìn nó vừa xót xa, vừa đau lòng. Xót xa ở chỗ, người anh yêu lại đi khóc vì một người khác trước mặt anh, đau lòng ở chỗ, nó đã rơi nước mắt, nó đã buồn, anh không muốn nó buồn cũng không muốn nó khóc, anh muốn nó lúc nào cũng cười, cười vì anh chứ không phải vì Ken, khóc vì anh chứ không phải Ken.
Có lẽ như thế là quá ích kỷ, nhưng anh muốn như thế, thời gian còn rất dài, rồi anh cũng sẽ làm cho nó đến cạnh anh mà thôi, dù cho ông trời có trớ trêu gán ghép nó và Ken, nhưng anh cũng sẽ giành lại được tình yêu của anh, bất chấp tất cả vì ANH YÊU NÓ.
Bun dẫn mọi người vào phòng khách, mọi người bắt đầu gọi đến những nơi Ken có thể đến để tìm Ken. Bun cho biết, Ken có hai số điện thoại, một số ai cũng biết để tiện liên lạc, một số, chỉ để cho tổ chức liên lạc với nhau hoặc khi có chuyện gấp thì liên lạc với anh bằng số đó. Nó thấy Bun bấm máy gọi, nó thoáng nghe được cuộc nói chuyện gì mà “chủ tịch” rồi ” tổ chức đang có chuyện ” gì đó, tổ chức gì, chủ tịch nào. Nó nhìn quanh, cả Quân, Gum đều đang bận bịu gọi điện thoại. Sao ai cũng có nhiều tin tức thế, sao ai cũng bận rộn thế, sao chỉ có nó là không biết gì, chỉ có nó là không làm gì cả, chỉ có nó là ngồi yên một chỗ thôi. Thế giới của Ken thật kỳ lạ, nó không biết gì về Ken cả, nó khhong biết anh là ai, chỉ biết anh xuất thân từ một gia đình giàu có, tập đoàn của anh đứng nhất nhì thế giới. Nó không biết anh yêu ai cả, nó thậm chí cũng không biết những gì anh làm với nó mấy tháng nay, là do yêu nó hay chỉ đang đóng kịch. Rối quá, mọi thứ xung quanh thật rối. Anh giống như một cuộn len rối, chứa đựng bao nhiêu bí mật, còn nó là con mèo nhỉ ngu ngốc, muốn biết bí mật bên trong nhưng không thể nào tháo được nút rối của sợi len, kể cả những nút dễ tháo nhất nó cũng không tháo được. Thật ngu ngốc. Nó thậm chí còn không xác định được tình cảm của mình, lúc thì cảm thấy rất ghét, rất khó chịu khi Mai ở cạnh Ken, lúc thì rất ấm áp khi anh bên nó, Gum bảo thế là yêu nhưng chưa phải, đó không phải là yêu mà chỉ là vượt trên mức tình bạn nhưng không đến mức tình yêu, đúng không, hay đó là yêu thật rồi. Rối quá, rối quá, bây giờ cả căn phòng, người lo lắng cho Ken nhất là nó, thế mà người vô dụng nhất, không làm gì được cho Ken lại chính là nó. Nó thật vô dụng, một đứa vô dụng ngốc nghếch.
Bỗng Quân tiến lại gần nó, đưa cho nó miếng khăn giấy rồi an ủi nó, anh ôm nó vào lòng, nó khóc sướt mướt, anh vỗ vai nó, nó nất từng tiếng, nói với anh
– Tôi vô dụng quá, tôi không biết phải làm sao nữa, chỉ biết ngồi đây khóc như một con ngốc vậy. Toi vô dụng quá đúng không?
– Không phải đâu, thật ra, con người của mình ai cũng có một điểm tốt của mình, nhưng chỉ là do chưa đến lúc, chưa bộc xuất ra được, không có ai là vô dụng cả đâu, chỉ là bây giờ cô hoang mang quá thôi, cô cứ bình tĩnh lại là sẽ không sao.
– Tôi…tôi..hức..tôi luôn làm mọi người phải lo lắng, tôi luôn làm gánh nặng cho mọi người, thế mà khi mọi người gặp chuyện, tôi lại không giúp được gì. Tôi thật không biết phải lm sao nữa.
Quân không nói gì nữa, cứ để yên cho nó khóc, rồi vỗ vai an ủi nó, lúc này, con mèo không biết cách gỡ rối len, lại vô tình nhờ sự trợ giúp của con mèo khác.
30′ sau, vẫn không có tin tức gì của Ken, Quân có chút ngờ vực, anh cầm điện thoại gọi cho Mai, quả nhiên Mai không bắt máy, anh lại gọi cho quản gia của Mai, nhận được tin Mai sáng nay đã đi ra nước ngoài, nhưng do trên đường ra sân bay gặp tai nạn giao thông lúc 6h25′ nên đã phải huỷ chuyến bay lại và hiện giờ cô đang hôn mê ở phòng cấp cứu. Có vẻ như, mọi việc đã rõ rồi, Ken không phải mất tích mà là….
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! CHAP 18 : TỔN THƯƠNG
Lưu ý, Jen có 1 số điều cần cảnh báo trước khi các bạn đọc chap nay.
1. Chuẩn bị sẵn tinh thần
2. Có nhiều chi tiết trong truyện sẽ khiến các bạn tức nghẹn cổ họng
3. Chuẩn bị sẵn thuốc chống sốc và thuốc trợ tim.
Thế thôi, các bạn nhớ thực hiện kỹ không là có gì, Jen sẽ không chịu trách nhiệm đâu nghen. Chap này, tặng cho ParkJaeEun-Tojika! Yuukio_chan. Lecoi96284. Nghen
————————
17h chiều, tại bệnh viện X
Ánh sáng yếu đuối khẽ chiếu vào căn phòng trắng xoá xộc mùi thuốc, ngoài vườn, nhưng bông hoa sắp tàn nụ cố vươn mình để đón nhận được một chút ánh sáng cuối ngày mập mờ sắp tắt. Trong căn phòng, một cô gái với mái tóc xoã ngang vai đang nằm trên chiếc giường trắng, bàn tay cô đầy những mũi kim chích truyền nước biển, người cô đầy những miếng băng, gương mặt nhợt nhạt, cả người cô chi chít những vết thương, nặng nhất là phần đầu, nó được quấn ngang bằng một mảnh băng dày cộm. Theo kết quả của bác sĩ, não bộ của cô bị chấn thương khá mạnh, lúc tai nạn xảy ra, chiếc xe hấc mạnh nên cô bị té ra ngoài lề đường, não bộ và xương sườn bị chấn thương khá mạnh. Xương thì không có vấn đề gì đáng để lo ngại, chỉ cần bó bột thôi, thế nhưng phần não của cô, do va đập mạnh nên khối u khá lớn, phải làm phẫu thuật gấp, tuần sau sẽ tiến hành phẫu thuật, nhưng khả năng tỉnh lại của cô là 50- 50, còn không, có lẽ cô sẽ mãi mãi sống với hình dạng như thế, trở thành người thưc vật mãi mãi không tỉnh dậy, chỉ có thể dựa vào niềm tin của cô thôi. Có lẽ, lời nói đó đã khiến cho một người khá là đau lòng, anh ngồi tựa trên chiếc ghế cạnh giường Mai, cuối mặt xuống đất, hai tay anh bóp trán mình, nhăn mặt rất đau khổ. Khi nghe tin Mai bị tai nạn giao thông, anh cố tỏ vẻ không quan tâm cho lắm, thế nhưng, con tim không bao giờ nghe theo lí trí của anh, anh vẫn vội vã chạy vào bệnh viện. Đôi lúc anh không hiểu được, trong lòng anh bây giờ chỉ có hình ảnh của nó, anh đã xác định chính nó là người anh yêu. Thế nhưng, tại sao trong trái tim anh, vẫn có một nơi to lớn để cho duy nhất một người con gái ngự trị ở đó, là Mai, tại sao cố cất giấu nó vào một nơi, bỏ nó ra sau, không muốn ngoái đầu nhìn lại, không muốn nhớ đến nó nữa, vậy mà tại sao anh lại cứ nhớ đến hoài. Hai cảm xúc lẫn lộn nhau, nó người con gái cho anh hạnh phúc, Mai người làm anh đau khổ, tại sao ở bên nó thì ấm áp, nhưng biết Mai gặp chuyện tim lại đau nhói thế kia. Tình yêu là chông gai, nó mang đến cho ta niềm vui, hạnh phúc, nhưng phải có cái giá của nó, có niềm vui nhưng kế đó sẽ là nỗi đau. Anh đá trái tim, chôn giấu kỉ niệm của Mai, nó làm tim anh tan chảy, cứ tưởng được hạnh phúc bên nó, nhưng Mai vẫn luôn trong tâm trí anh, thật rối rắm. Bây giờ, điều quan trọng nhất với anh chính là bằng mọi giá, phải làm cho Mai tỉnh dậy, nhìn cô như thế, thật đau. Mai giờ đây yếu ớt, không còn vẻ mặt kênh kiệu nữa, không còn cái ác nữa, thay vào đó là nét hiền lành, nhân hậu, nhút nhát của một đứa con gái mới lớn như ngày xưa, cái ngày mà cô còn là người con gái trong sáng, ngây thơ và làm lung động trái tim hắn. Mai phải tỉnh dậy, nhất định phải tỉnh dậy. Anh nắm chặt tay cô, nắm thật chặt, đặt hết cả niềm tin vào cô
– Mai à! Em nhất định phải tỉnh dậy em có biết không, anh…không muốn nhìn thấy em như vậy nữa. Làm ơn đi, làm ơn đi mà!
——————–
– Sao rồi Bun, có tin tức của Ken chưa?
– Chưa có, cô cứ bình tĩnh đi! Không sao đâu!
– Tôi có cảm giác bất an lắm!
– Không sao đâu mà, tôi hứa, bằng mọi giá Ken cũng không sao đâu
– ừm!
Quân bật tivi lên, bỗng tin thời sự đưa tin
– Vào lúc 6h sáng hôm nay, trên đường ra sân bay, có một vụ tai nạn giao thông khá nghiêm trọng, hai chiếc xe khách đâm vào nhau, một chiếc xe do có tốc độ chạy rất nhanh nên khi ở tuyến đường giao nhau không kịp phanh lại, vì thế nên đâm sầm vào chiếc xe khách khác, hiện không có ai tử vong, chỉ có 1 người bị thương nhẹ và 3 người bị thương khá nghiêm trọng.
– Hả cái gì? Chẳng phải 6h cũng chính là lúc…..Ken ra khỏi nhà sao?
Nó hốt hoảng hỏi, mồ hôi chảy đầm đìa, chẳng phải, Ken mất tích cũng vào gần thời điểm này sao?
– Phải ha, nếu tính lại thời gian thì trùng khớp, nhưng Ken đâu có chuyện phải ra sân bay làm gì đâu chứ.
– Tôi nghĩ có lẽ……Ken đã ra sân bay lúc đó, hoặc có lẽ, Ken không vào sân bay mà vào bệnh viện
– Sao anh chắc chứ
– Lúc bãy tôi gọi điện cho tổ chức, họ nói, sáng sớm có nhận được tin của Ken, nói rằng Ken có việc gấp phải ra ngoài, nhờ họ bảo vệ Min mà.
– Vậy, không lẽ…..
– Chúng ta vào bệnh viện đi, bệnh viện tư của Ken.
– Không, tai nạn giao thông thì không thể nào đưa vào bệnh viện tư kịp thời được, chỉ có thể là…..
– Vậy thì mau đi đi. – ừm
Cả bốn người cùng lên xe vào bệnh viện, ai cũng mang trong mình một nỗi lo lắng, nhưng có lẽ, người lo lắng nhiều nhất vẫn là nó. Hiểu rõ rồi, nó đã yêu anh rồi.
——————-
Đến bệnh viện, cả bốn người hấp tấp chạy vào trong, hỏi tên bệnh nhân, nhưng không có, không có tên Ken trong danh sách.
Nó hốt hoảng lắm, nó hỏi cô y tá tên của những nạn nhân được đưa vào phòng cấp cứu trong tai nạn sáng nay, thì ……có tên của Mai.
– Người gặp tai nạn là Mai sao?
– Hả, gì, Mai hả? Thế còn Ken đâu
– Không biết, bây giờ trước hết là phải thăm Mai đã
– Thăm nó làm gì, Gum ta đây không thèm, mặt nó nhìn thấy ghét!
– Gum à, dù gì lỡ đến đây rồi thì cũng phải thăm chứ
– Xí, t nể mặt m thôi nghe chưa
– Ừm!^_^
Nói thế thôi, chứ nó cũng không muốn lên thăm Mai, nó không ghét Mai, nhưng nó sợ rằng, khi vào phòng, sẽ có Ken ở đó cùng với Mai. Nếu đó là sự thật, thì nó không muốn vào đâu, thà để nó lo lắng vì Ken mất tích còn hơn để nó nhìn cảnh tượng đó.
——————–
Ken nắm chặt tay Mai, anh khẽ đặt tay lên trán cô, vuốt ve tóc cô, nghịch ngợm tóc cô như lúc xưa. Anh khẽ chòm người dậy, cuối mặt xuống và……đặt lên môi Mai một nụ hôn. Vẫn cảm giác ấm áp đó, vẫn bờ môi mỏng này, anh làm sao quên được chứ.
Bỗng, cái cửa được kéo ra, và….nó trơ mắt như không thể tin vào mắt mình được nữa. Ken đã hôn Mai ngay trước mặt nó.
– Ken, mày đang làm cái quái gì vậy? – Bun kinh ngạc la to lên
Ken từ từ để môi kình rời khỏi môi Mai, anh tưởng rằng, chỉ có mình Bun đứng đó thôi, anh không hề ngước mặt lên nhìn, anh không hề biết, nó đang nhìn anh với ánh mắt thất vọng lẫn đau thương.
– Tao sai rồi Bun, hoá ra, T vẫn còn rất….
– Mày đừng nói là mày còn yêu Mai nha, thế còn Min thì sao?
– Tao không biết, cảm xúc t bây giờ lẫn lộn lắm
– Thằng điên này, mày ngước mặt lên mà nhìn đi, Min đang ở đây đó
– Cái gì chứ?! – Ken ngước mặt lên nhìn, nó đang nhìn anh, nó đang nhìn anh sao??? Nó đứng ngay trước cửa, nhìn chằm chằm vào mắt anh. (Truyện bạn đang đọc được up bởi wapsite: Haythe.US - Ghé thăm để đọc nhiều truyện mới và hay hơn nhé! ) Hai đôi mắt nhìn nhau, hai trái tim chạm nhau, hai nỗi buồn làm đau nhau. Nó nắm chặt tay, móng tay đâm vào thịt khiến cho bàn tay nhỏ nhắn bị trầy xước, gương mặt vui tươi ngày nào, giờ đây nhìn anh như đặt ra nhiều câu hỏi làm rối trí anh, nụ cười đáng yêu ngày nào, giờ tắt ngấm trên gương mặt. Anh xót xa nhìn nó, nó giận hờn nhìn anh, hai tâm hồn đối nhau, nó sẽ khóc, chắc chắn nó sẽ khóc. Không, anh không muốn nhìn nó khóc, đừng khóc, đây chỉ là hiểu lầm thôi, đừng khóc, những lời đó anh muốn nói , nhưng sao anh không nói được, chỉ biết im lặng nhìn nó. Nhưng anh đã sai, nó không khóc, không có một giọt nước mắt nào rơi ra từ khoé mắt đỏ hoe đó. Mắt nó khô rang, nó cạn nước mắt rồi sao? Một người muốn giải thích nhưng không thể nói được, một người muốn khóc nhưng sao nước mắt chẳng rơi, là do họ không có cảm tình với nhau hay là do con tim quá đau khổ nên không khóc được nữa rồi.
– Min à, đi thôi, ở đây chướng mắt quá! – Gum kéo tay nó lôi đi, cô sợ nếu nó đứng đó nữa, nó sẽ không chịu được mất thôi.
– Đi Min à, t không muốn ở đây nữa, khó chịu quá rồi, Min, m có nghe t nói gì không hả, đi thôi.
Nó đứng như trời trồng mặt cho Gum lôi nó đi, nó không muốn đi, nó muốn nghe lời giải thích, lúc nãy là hiểu lầm hay do anh tự nguyện, nó muốn biết. Nhưng nó lại không muốn nhìn thấy anh nữa, anh làm đau nó rồi, anh làm nó tổn thương rồi, nó bước đi theo Gum.
—————–
Ken à, e muốn nghe anh nói, e muốn anh giải thích với e. E không muốn có bất cứ ai xen vào tình yêu của em, anh có nghe e nói không, e làm thế là ích kỉ, nhưng e không chịu được khi thấy anh hôn cô ấy. Cô ấy mới là người anh yêu, cô ấy là đứa con gái đẹp đẽ, xinh xắn, e làm sao so sánh được đúng không, e mơ ước mình có một tình yêu, mơ ước anh sẽ là hoàng tử của em, mơ ước anh dẫn e đi trên cánh rừng hoa hồng, mơ ước một cuộc sống hạnh phúc bình yên. Nhưng anh đâu phải là của em, e đâu có cái quyền sở hữu anh, thế nên, e sẽ cất ước mơ đó lại, cho nó vào ngăn bàn có tên anh. E sẽ không lấy nó ra, vì lấy nó ra khiến tim e đau nhói, nhưng sao, đã cất rồi mà vẫn còn nhớ nhung vậy. E yêu anh quá nhiều rồi. Đồ đáng ghét, ai cho anh nhân lúc em sơ hở, vào cướp trái tim e rồi không đóng lại, khiến e phải thao thức đi tìm tình yêu thế hả, trả lại tình yêu cho e ngay đi, đồ đáng ghét, e khóc nhiều vì anh lắm rồi đó, e đau nhiều vì anh lắm rồi, e không muốn nữa, trả lại ngay để e còn đóng cửa trái tim. Không được, e mãi yêu anh rồi
——————
Trong căn phòng hiện giờ chỉ có ba người, anh, Mai và Bun, căn phòng ấm áp lúc nãy giờ trở nên lạnh vắng, khô khan
– M….t hết nói nổi m rồi, m có biết m mới vừa làm cho Min đau khổ không hả, t mà là Min, t sẽ tát cho m mấy cái để m tỉnh ra đó thằng ngu! M chỉ biết đứng đây thôi sao, làm cái vẻ mặt hối tiếc thì được cái gì, chi bằng vậy thì chạy theo mà xin lỗi Min đi!
Ken vẫn đứng yên đó, đôi mắt hướng về phía nó đứng, ánh mắt anh buồn tha thiết, ông trời đúng là đang đùa nghịch với anh mà! Muốn kéo nó lại, ôm nó vào lòng rồi nói anh xin lỗi, nhưng mà Mai không muốn anh đi, cô trong trái tim anh đã chiến thắng nó rồi. Bây giờ anh chỉ luyến tuyết thôi, tại sao anh lại làm đau nó, giá như thời gian quay ngược lại, để anh và nó không gặp nhau, để cuộc hôn nhân không xảy ra, để tình cảm hai người không được phép yêu nhau, để cho nó đừng làm anh xót xa, để anh không làm tổn thương nó. Trái tim anh đã quá tải rồi, phải tạm để nó hoặc là Mai vào USB mà thôi. Ai sẽ là người phải cất trong USB của trái tim anh đây. Nó hay là Mai?????
——————
Trên ban công sân thượng
– Min à, t xin lỗi, lẽ ra t nên ngăn cản m, không cho m vào bệnh viện để….
– Không sao, t cx chỉ là đến thăm Mai thôi mà
– Thật chứ, t thấy, m nhìn hắn ta, có vẻ buồn lắm cơ mà?
– Làm gì có! M điên rồi!
– T không điên, t hiểu m quá mà, m là bạn t mà, sao giấu được t! Nói đi, m…yêu Ken đúng chứ?
– T không biết, chắc vậy
– Cái con này, kể cả có yêu hay không mà m cũng không biết nữa hả? Có ai như m không
– Haizzzzz, t cũng không xác định được, có lẽ, t đã yêu rồi
– Nè, ở bên Ken m có thấy hạnh phúc không?
– Có
– Lúc nhìn thấy Ken cười thì m có vui không?
– Có
– Xa Ken m có sợ ko? Có cảm giác bất an và muốn ở gần Ken không?
– Có
– Con ngốc này, đó là yêu rồi đó!
– Vậy sao?
– Lúc nãy, cảnh tượng đó, m buồn lắm đúng không, nói thật cho t nghe đi
– Hơ, buồn gì chứ, lúc đó, chỉ là do Ken an ủi tinh thần Mai thôi. M cũng biết, một bệnh nhân muốn tỉnh lại nhanh chóng, thì cũng cần phải có sự động viên nào đó chứ!
– Động viên bằng cách hôn à, m không cảm thấy tức sao?
– T…
– M muốn khóc thì cứ nói ra, đừng cứ suốt ngày cười để che giấu nỗi đau nữa, như con ngốc vậy !
– T…t…sao t lại không buồn chứ, đôi môi đã từng hôn t, giờ lại đi hôn người con gái khác, sao t lại không buồn chứ! Nó oà khóc to lên, Gum ôm nó vào lòng, để cho nó khóc ướt đẫm vai cô, nhìn con bạn thân của mình bị như thế, cô cũng buồn lây.
– Khổ cho m rồi, m cứ khóc đi, xả hết ra đi!
Ánh nắng chiều tàn cũng đã tắt hẳn, mặt trời dần xuống núi, một mặt trăng ấm áp lại nhô lên, ngự trị một màn đêm u tối. Tám giờ, tám giờ rồi mà nước mắt nó vẫn chưa ngừng rơi, đôi lúc nó nghĩ, có phải như thế là nó sai không, anh vẫn chưa ngỏ lời với nó mà, chắc gì anh yêu nó, nó chỉ là yêu đơn phương thôi, không có quyền ghen tức về việc đó, đúng không?
– Thôi, ở bệnh viện cũng lâu rồi, t với m về đi Min!
– Khoan đã, trời đã tối rồi, chắc Mai cũng……
– M im đi, đừng hiền như vậy nữa, đừng nghĩ đến cái con nhỏ chanh chua như vậy nữa, nó là con láo toét, nó bị như vậy là đáng đời nó lắm rồi, như thế là còn nhẹ, t mà tên tài xế lúc đó, t tông thật mạnh cho nó tử vong tại chỗ luôn! Haha
– M im đi, nhỏ tiếng lại xíu, đang ở hành lang bệnh viện đó, dù gì thì…
– Haizzzz, thôi đi, cứ để nó bị vậy, dù gì thì cũng có Ken chăm sóc nó rồi, m lo gì nữa chứ, chỉ tổ rước hoạ vào thân. Nó gây bao nhiêu tội lỗi, giờ bị vậy cũng đáng, may cho nó là chỉ bị thương ở đầu, còn chưa chịu chết!
– Thôi mà, cùng lắm là về mà, m đừng nói nữa, tội nghiệp Mai lắm!
– Cô vừa mới nói gì?! – Bỗng Ken từ đâu tiến lại phía nó và Gum, hằn giọng lên tiếng
– Tôi nói có sai sao, nó không chết là may rồi, thứ chảnh choẹ như nó, sống ở đời như vậy, chật đất! Thà anh đi mà lo cho Min này, vừa hiền, vừa dễ thương, lại không đòi hỏi nhiều, không phải rất tốt sao? Còn….
– Chát! – Kên tức giận, tát vào má của Gum, vẻ mặt của anh bây giờ nhìn không khác nào một con ác quỷ cả, ác quỷ đã hiện hình rồi, và Gum đã chọc điên cơn tức giận của ác quỷ.
– Ai cho cô nói Mai như vậy chứ, cô nên sửa lại thói ăn nói của mình đi, còn Min, tôi và cô ta không hề có quan hệ gì hết, chỉ là một cuộc hôn nhân giả tạo mà thôi, nhanh chóng sẽ kết thúc thôi!
Cái gì chứ, anh vừa mới nói gì vậy, anh không còn tin vào mình được nữa rồi, chính anh đã nói ra những lời đó, lỡ làm cho nó tổn thương nữa rồi. Tại sao anh lại nói những lời như thế chứ, chết rồi, nó…nó lại tổn thương nữa rồi!
– Ơ, Min…tôi…tôi…xin….
– Hm, không sao, tôi cũng hiểu mà, cuộc hôn nhân này, trước giờ chỉ là do tôi đơn phương thôi, đối với anh, nó chẳng quan trọng gì cả, anh thật ra chỉ cần nói với ba mẹ anh, cuộc hôn nhân sẽ lập tức bị huỷ bỏ liền mà. Nếu anh thấy tôi có vẻ chướng mắt, tôi sẽ lập tức dọn đi, tôi không muốn làm vật cản đường anh đâu. Nếu anh không thích, anh cứ nói đi, không sao đâu, trước giờ tôi luôn là kẻ vô dụng, ai nhìn cũng ghét, anh không thích tôi là đương nhiên.
– Min m đang nói cái gì thế, gì mà không thích m chứ, t thích m mà, ai cũng bên m mà, còn có t, Bun, Quân nữa cơ mà, m quên tụi t rồi sao?
– Min..,tôi…tôi không có í đó mà! Tôi chỉ lỡ miệng thôi
– Hửm, không phải lỡ miệng à nha, tôi biết mà, thường thì đó là lời nói từ trái tim bộc xuất, tiếc cho tôi, từ trái tim không phải là lời yêu thương.
– Cô…đừng như thế nữa, tôi…
– Anh im đi, cái tát hôm nay, tôi sẽ nhớ rõ, còn nhớ rõ hơn về chuyện anh làm tổn thương Min của tôi, nhớ đó, anh đã đánh mất Min rồi!
Nó và Gum cùng nhau rời khỏi bệnh viện đó, nước mắt nó rơi từng giọt, từng giọt ướt đẫm cả gương mặt bé xinh, còn Gum, cô tức giận lắm, khôgn tức vì cái tát của anh, mà tức vì anh làm nó tổn thương, trên chiếc xe Ferrari, hai người con gái, hai tâm trạng buồn bực khác nhau, màn đêm hôm nay, ngập tràn trong nước mắt của tình yêu.
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! – CHAP 19 : QUYẾT ĐỊNH QUÊN!
– 23h , sân sau của bệnh viện –
Ánh trăng tròn sáng rọi khắp sân, bóng dáng của một người con trai mệt mỏi in hình xuống mặt đất, in xuống bụi hoa Tulip thơm ngát :
-Làm như vậy…là đúng hay sai ?
Hắn tự hỏi chính bản thân mình, lâu lâu liền hơi nhăn mày:
-Ai làm ơn nói đi…tôi…nên chọn ai đây HẢ ?!!!! – Hắn gào lên, đôi mắt hướng nhìn bầu trời đầy sao
[Min : Ta làm sao biết được hở con -_- con tự quyết định đi :3 rồi ta sẽ giúp]
*******
Mai hướng đôi mắt ra cửa sổ, nhìn bóng dáng hắn ngồi ghế đá, bờ vai khẽ run..hắn…khóc sao ? Cô chưa từng thấy hắn khóc…từ khi quen cô cho đến khi chia tay cô…[-_- là do cô không thấy thôi]..khóc sao ? vì nó ư? . Nhìn những vết thương trên người đang dần bị mờ đi vì màu vẽ, chiếc kim truyền nước chỉ dán vào và nghĩ lại số tiền mua chuộc bác sĩ, đôi mắt cô thoáng buồn. Cô có nên dừng lại hay không ? Tất cả là vì hiện giờ cô chưa muốn chết..cô rất cần tiền..
“Cạch”
Đang suy nghĩ mông lung, bống tiếng cửa mở làm cô giật mình quay lại:
-Sao rồi, cô em yêu dấu của chị?
-Chị..
Hồng Anh bước vào, mái tóc highlight đỏ xỏa ngang lưng uốn xoăn, trên tay cầm bó hoa hồng đỏ:
-Hồng Anh..chị…em..
-Sao nào?
Hồng Anh nhìn những bông hoa hồng đang nở rộ, khóe môi khẽ nhếch lên. Hồng Mai khẽ run người:
-Sao vậy, em lạnh sao ?
Bước tới gần đứa em của mình, đôi mắt Hồng Anh dần dần lạnh hơn, Hồng Mai sợ hãi lùi sát tường. Hồng Anh lấy từ trong bó hồng ra một khẩu súng lục khiến cho cô mặt trở nên trắng bệch. Chĩa họng súng vào giữa trán đứa em gái, Hồng Anh nhếch môi:
-Hôm nay ngày mấy?
-D..dạ 15/12…
-Được rồi…ngày này tháng này năm sau sẽ là ngày dỗ của mày
-Chị…chị…ngày mai em sẽ đưa chị tiền mà…em hứa..!
-Hửm…được thôi…nể tình chị em..tao sẽ cho mày ngày mai…nếu như không thì…mày hiểu rồi đấy!
Nói rồi, Hồng Anh bỏ đi, để lại Hồng Mai ngồi co ro trên chiếc giường bệnh.
********
Biệt thự họ Trần
Màn hình laptop sáng chói rọi khắp cả căn phòng màu xanh lam xinh xắn, nó ngồi trên giường, gõ chữ :
*Min : Stemp
*Gum : Frinky
-www.abcdyfg.com.vn-
“Stemp : tao không ngủ được”
“Frinky : thôi nào, cô gắng lên, hán ta chỉ là một tên…một tên..không xứng đáng dành cho mày”
“Stemp : nhưng tao…”
“Frinky : nhưng nhị cái môn…tao là tao nhịn lắm ấy, chứ không tao tát hắn xéo hàm (‘Д´)o”
“Stemp : =)))) cảm mơn’s mày nha Gum”
“Frinky : Ờ :))) bạn mày nên tao biết mà…”
“Stemp : Ờ :)))
“Franky : buồn ngủ chưa ? 1 trận Gunny với tao :3”
“Stemp : Ô tê, mà tao không ngờ mày con chơi đấy =))”
Gạt đi nước mắt đang lăn dài trên má, nó cười hạnh phúc, được rồi…quên hắn…nó vẫn còn Gum, Bun và Quân mà :))
VỢ À! MÌNH YÊU NHAU NHÉ! – CHAP 20 : ĐI CHƠI ĐẦU NĂM
Do hôm 1.1 bận nên Min không ghi được nha, mong mí bạn thông cảm :3 thôi thì coi đầy là quà đầu năm đi ha :* :* – bạn Jen gửi lời xin lỗi vì không ghi được nên Min viết thay
————
Vùi mình vào trong chăn bông ấm áp, nó cau mà cố gắng ngủ để quên đi hắn, cho dù giờ đã là 5h sáng, nó vẫn phải ngủ..ngủ..để quên đi.
1′
2′
5′
-A…
Nó ngồi dậy, vò đầu, không ngủ được nha. Bước ra ngoài ban công, nó nhắm mắt xua đi mệt mỏi, gió lạnh quốc vào người nó từng đợt nhưng…liệu cơn gió ấy..có lạnh như tim nó không?
“Tell me something…I need to know..”
(Love me harder – Ariana Grade)
Tiếng chuông điện thoại vang lên, nó đi tới cầm lên nghe:
-Alo..
-Min hả? Ngủ chưa?
-Gum? Tao không ngủ được
-…Nè…ngày mai là năm mới rồi đây…hay…hôm nay mình đi qua Nhật chơi đi, ngắm pháo hoa ở đó
-Đi 2 đứa sao?
-Không..tao rủ thêm Bun và Quân
Nó khẽ cười phì…thấy trai đẹp là tươm tướp. Gum đầu dây bên kia nghe tiếng cười của nó liền nhăn mặt:
-Cười gì hả?
-Không có gì..phì..
-Nói mau!
-Thì…mày thấy trai là tươm tướp…à thôi tao đi đặt vé đây…pái pái..!
Nó vội vàng cúp máy trước khi nghe trận lôi đình của Gum.
————
7h30
“Mời hành khác có chuyến bay…từ Tp.HCM đến Nhật Bản..bla..bla”
-Đi thôi…
-Yay~!
2 chàng trai nhà ta : 1 chàng tay cầm chiếc balo hồng phấn, vai đeo chiếc balo xám, tay kia thì cầm cổ tay nàng mặc chiếc váy hai dây màu hồng nhẹ, chiếc giày búp bê hồng đính nơ trắng. Chàng kia thì lại đeo chiếc tai nghe đen, vai đeo balo xanh phấn, tay cầm balo đen, tay còn lại thì nắm tay nàng mặc chiếc áo khoác trắng, váy ngắn chưa tới đầu gối đen, giày bốt trắng:
-Quân…
Nó siết lấy tay anh. Anh luôn bảo vệ nó, ở bên nó khi nó cần..nó rất cảm kích anh nha :
-Sao?
-Tôi…à không…không có gì…
Anh chớp mắt nhìn nó, nó…thật khiến người khác muốn bảo vệ. Sau khi lên máy bay, Bun và Quân liền nhõng nhẽo không ngồi kế nhau với một lý do hết sức…chuối lý : do 2 chàng rất đẹp trai..ngồi kế nhau…bị bu ai cứu? rồi bị nghĩ là gay nữa >< *t/g không cố ý xúc phạm gay đâu (vì đây cũng là một fan yaoi :3 *
(Min : ng ta gọi là lợi dụng -.- máy bay đâu có cho ra khỏi chỗ đâu mà bu)
Nó ngồi sát cửa sổ, nhìn mây. Quân ngồi kế bên, đeo chiếc tai nghe. Bun – Gum ngồi phía trên, Gum cầm chiếc Iphone chơi game, Bun ngồi PSP -.-|||. Nói vậy chứ 2 chàng làm sao mà tập trung đựoc khi hơn 15 con mắt của các nàng trên máy bay nhìn mình.
————
-Ohayo Tokyo!!!!
Gum vừa bước xuống máy bay là hét lên làm Bun tức muốn hộc máu…cậu phải xách đồ thế này mà…không quan tâm tí nào mà lại quan tâm cái Já Pàn =))) . Ngay cả 2 balo của Quân và nó đều giao cho Bun. Quân bước xuống máy bay, bế nó trên tay. Nó ngủ ngon lành trong tay Quân, tối qua nó đâu có ngủ gì.
Bắt taxi về khách sạn Harstay *chế*, 4 đứa đi về phòng…khách sạn này là của nhà Quân nên anh liền được ưu tiên phòng 4 người. Cất đồ xong, cả bọn liền rủ nhau đi dạo. Vào các quán ăn, khu điện tử, anime-manga shop, v.v:
-Này…hình như Min lạ lạ đúng không?
-Ye..tao cũng nghĩ vậy..
Bun ghé tai Quân hỏi nhỏ, cả hai đều nhìn Min. Gum liếc ra sau nhìn 2 tên kia, rồi quay qua nhìn Min đang nghe nhạc:
-Min..
-…
-MIN~!!
-Gì?
Gum thật muốn đánh chết người con gái này nha, cho dù có là bạn thân cô đi chăng nữa…thật ngốc mà..Nó khó hiểu nhìn Gum đang nghiến răng giận dữ. Rồi bỗng nhiên, nó cau mày dịnh vai Gum, đầu đau như búa bổ:
-Min…!!
Quân chạy tới, lo lắng nhìn nó, sắc mặt nó giờ bỗng nhiên tái mét, trán lấm tấm mồ hôi. Nó cau mày, sáng giờ nó bắt đầu mệt nhưng…bây giờ thì..rồi nó ngất liệm, Quân vội vàng đỡ nó, bế nó ôm chặt trong lồng ngực:
-Đi tới bệnh viện mau lên!!!
Bun vội vàng hỏi người đi đường:
-Doko no byōin ni irai suru ni wa? (Cho hỏi bệnh viện ở đâu)
-Kōsaten ni chokushin shi, sasetsu (Đi thẳng rồi đến ngã tư quẹo trái)
-Arigatou!! (Cảm ơn)
[Min : chả biết đúng hay không nữa =))) ]
————-
Bệnh viện – *Bác sỹ đối thoại đều tiếng Nhật*
-Đến trễ một chút là coi như tiêu, các cô cậu thật là, bạn mình sốt mà cũng không biết, bla..bla
Ông bác sĩ mặc áo blu trắng cau mày giáo huấn cho Gum,Bun,Quân một trận làm 3 người cực kì khó xử. Sau hơn 10′, cuối cùng ông mới cho họ về:
-Nhớ đấy, trong vòng 3 ngày không được đi ra nắng, có biến chứng gì phải tới nghe rõ chưa!!
-Vâng Boss! cảm ơn!
Cả 3 cúi chào đầy nghiêm trang -.-. Sau khi rời phòng bác sĩ thì lại đi tới phòng nó đang nằm. Mở cửa bước vào nhìn nó đã tỉnh và đang ngồi dậy, Quân liền đến gần:
-Ổn chưa?
-À..rồi..
-…-Quân tối mặt rồi hét- cô thật ngốc hết chỗ nói, sốt cũng không nói một tiếng, cô thật làm tụi này lo muốn chết, cô…
Nghe Quân nói, mắt nó ngấn nước. Quân liền giật mình, nghĩ rằng mình nói hơi lớn tiếng liền áy náy xin lỗi:
-Tôi…xin lỗi..
-Oa…
Nó khóc, khóc cho những người lo cho nó, khóc vì tình bạn và…khóc vì sự quan tâm đặc biết ấy. Gum đứng kế đó cũng bật khóc, ôm chầm lấy nó. Quân tròn mắt nhìn rồi ánh mắt anh đầy sự dịu dàng.
————
7h30′ tối
Xuất viện rồi đi coi phim, ăn xong, Gum liền nói ra ý kiến khi đang đi ngang qua tiệm bán Kimono:
-Nè..tí nữa có pháo hoa..mặc kimono đi
-HẢ ?!!!
-Hả gì..?
Gum liếc mắt nhìn BUn đang há hốc mồm. Bun liền ngậm miệng:
-À..cũng được..hay..:clap clap:
————-
11h59′
2 chàng trai từ khi 2 nàng mua kimono mặc tới giờ 5 tiếng vẫn say mê nhìn. Nó trong bộ kimono xanh nhạt, tóc búi cao. Gum trong bộ kimono hồng, tóc xỏa lệch. Thật ra…có hơn 50 chàng trai đều say mê:
“Bùm”
-Oa…
Nó và Gum đều cười tươi rói nhìn pháo hoa, thật đẹp. Quân và Bun khẽ cười, Quân ngồi xuống kế nó:
-Min…
Nó quay qua nhìn:
-Sao
“Chụt”
QUân hôn nhẹ má nó rồi cười. Nó tròn mắt rồi đỏ bừng mặt quay đi. Anh nhìn rồi quay qua ngắm pháo hoa sáng rọi bầu trời đêm :Thiệt là…vui quá đi mất