Old school Easter eggs.

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Chạy án - phần 1

Chap1 : Biến

Cũng khoe cho anh em vui, anh chị mình có cổ phần trong một quán bar ở nội thành Hà Nội. 12h cái đêm định mệnh ấy, mẹ mình tự nhiên nóng ruột gọi điện thoại giục về liên tục, chị mình tặc lưỡi

- Thôi, nốt chén rồi mày lấy xe đưa chị về. Đang vui mà cứ càu nhà càu nhàu.

- Đêm nào cũng đi thế này, mẹ lo là phải thôi để em lấy xe đưa chị về, tí anh đi oto về sau ( chị mình không phải loại hay đi đêm, nhưng quán bar nhà mới khai trương, chủ yếu là anh em bạn bè, không ra tiếp không được với người ta,anh rể mình vừa góp vốn vừa làm quản lý trên bar nên không về trước giờ được)

- Mày xuống trước lấy xe đi. Chị ra chào mấy đứa bạn chị một câu rồi ra ngay.

Mình vừa bước chân xuống cửa mấy đồng chí bảo vệ đã lon ton chạy ra

- Anh, anh lấy xe à?

- Vâng lấy em con 16M….., không có vé đâu, để ở chỗ nhân viên ý.

- Vâng, vâng.- Đồng chí trông xe lon ton cầm chìa đi lấy, cơ bản mình mấy hôm khai trương cũng lên đây mấy lần, anh em cũng có quen mặt, dù gì là em của ông chủ, cũng khá có tí vai vế.

Khốn nạn là mọi hôm, mình hay đi con Sh của nhà, hoặc đi taxi, không thì thường là đi cùng oto với anh. Hôm nay chẳng hiểu sao lại tiện tay dắt con wave ghẻ dựng ngoài hè khách mới cầm ban chiều đi luôn. Mọi sự khốn nạn bắt đầu từ đây. Hai chị em đang đi, gần về đến nhà, thì 4 đồng chí cơ động bất ngờ áp sát xe, dồn mình vào dọc đường.

- Yêu cầu dừng xe xuất trình giấy tờ.

- Anh ơi, bọn em mũ mão xi nhan đầy đủ mà. Chị mình lên tiếng.

- Bây giờ là 12h15, chúng tôi có quyền kiểm tra hành chính với phương tiện giao thông. Hơn nữa anh chị đội mũ nhưng không cài quai.

- Thôi anh ơi, giờ muộn rồi, nhà em cũng ở ngay đây cách có mấy mét nữa thôi, anh cho em xin nộp phạt ngay, đây 1 mũ là 150k. Em gửi anh, anh cho bọn em về ạ.- Chị mình vẫn cứ khéo léo xin.

- Chúng tôi yêu cầu cho kiểm tra hành chính, xuất trình giấy tờ và cho kiểm tra xe.

Mình chột dạ, mẹ chứ, chúng nó cò quay rồi. xe mới cầm chiều nay làm quái gì có giấy tờ, hơn nữa mình cũng chẳng có bằng lái và tệ nhất hai chị em chẳng có CMT. Mình quay sang thì thầm với chị “ Chị ơi, để em gọi bác B… ( nhà làm kinh doanh nhạy cảm nên cũng có cơ số ô dù) xe không giấy tờ đâu”.

Chị mình lừ mắt “ Mày nhìn đồng hồ xem giờ mấy giờ, chuyện cỏn con thế này mày dựng bác ấy dậy làm gì.” Rồi chị quay sang nói chuyện với mấy anh cơ động

- Anh đợi em chút, em gọi cho chồng em, hai chị em đi vội quá quên mang giấy tờ rồi. - Alo, anh ạ, anh ơi, hai chị em bị cơ động bắt ở ngã tư X, anh mang cho em giấy tờ qua đây ngay với.

Độ 2 phút sau anh mình phóng con wave ra( mẹ lại wave).

- Anh ơi đây là vợ em, nhà em mở quán bar ngay gần đây nên về hơi khuya, có gì hai anh linh động cho.

- Anh chị đi xe máy đội mũ nhưng không cài quai. Không xuất trình được giấy tờ.

- Thôi đêm cũng muộn rồi, anh cho bọn em nộp phạt rồi còn về đi ngủ.

- Về đi ngủ hay là đi làm.- Một đồng chí cơ động cười khẩy.

Nghe tới đoạn này là anh chị em mình đã nóng tai rồi, nhưng vẫn kiềm chế cười.

- Ngủ thôi anh, làm lụng gì nữa. Lúc nào có dịp mời các anh qua chỗ chúng em chơi, trước lạ sau quen.- Anh mình cười cười.

- Thôi thế này nhé, anh kia đội mũ, cho về, còn chị này không đội mũ theo chúng tôi về đồn xác minh lại.

- Thôi xin các anh linh động cho.

- Linh cái gì, ông cũng có đội mũ đâu, chúng tôi không bắt ông là may lắm rồi. Nói thật tưởng bọn này không biết đấy à. Giờ này đi ngoài đường ăn mặc thế kia ( xác nhận chị mình ăn mặc hôm ấy có hơi phản cảm) là xe ôm đi dắt gái chứ gì. Cái bọn nhà quê Thái Bình (biển 16-???) chúng mày lên đây chỉ làm phò phạch với xe ôm là nhanh, bẩn đất thủ đô.

- Đ…M chúng mày nói ai nhà quê đấy, mày nhìn lại chứng minh thư nhà tao đi.- Ông anh mình vừa nói vừa rút ví ra.

- Không nói nhiều, về đồn hết. – một thằng vừa nói vừa giật tay chị mình lôi xềnh xệch ép lên xe,

Anh lao vào đẩy ra.Bọn cơ động thấy thế lập tức rút dùi cui ra phang tới tấp, ông anh mình vừa tránh vừa đỡ, chạy ra ngoài rút điện thoại gọi thêm người. Một lúc sau thì bạn anh mình, làm bảo vệ ở đấy đi con SH ra, nhìn thấy ông ấy mặt đỏ gay mình đã chán rồi. Vừa xuống xe, bố trẻ đã khệnh khạnh

- Làm sao làm sao? Ai đánh em tao?

- Bắt nốt thằng này về đồn cho đủ bộ.- Tiếng một đồng chí cơ động.

- Đ..M thằng nào dám bắt tao.- Ông bỏ mũ bảo hiểm đập tan xuống đất.Tay chỉ trỏ lung tung.

Chưa đợi ông trẻ nói hết câu, đội cơ động đã lao vào cưỡng chế, vật nhau một lúc, ông này giở đủ trò cắn xe, cào cấu ( say mà các bác thông cảm) quan trọng nhất là ông ý đã giật được cái dùi cui của mấy đồng chí cơ động và một mình chống maphia. Có lúc cao điểm ông ấy khua khoắng cái dùi cui chẳng khác gì phim chưởng nhưng sức người thì có hạn, một lúc sau đã thấy có đồng chí cơ động xách được cả cổ ông ấy lên, nhấc hẳn ra khỏi mặt đất. Ông anh mình lấy xe chạy đi gọi thêm người, còn mình và chị chỉ dám đứng nhìn không kịp ý kiến gì. Sau khi đã ăn cơ số đòn và anh hùng chống trả, nói thì lâu chứ mọi việc diễn ra rất nhanh và gấp gáp, một lúc sau khoảng gần 30 người cả nhân viên quán bar và khách đa phần trong tình trạng có hơi men khi ấy đúng lúc ông bảo vệ đang bị bóp cổ mặt đỏ gay thở hồng hộc tay chân quều quào trong không khí, mình thì đang bị một đồng chí cơ động khác quẻ quặt tay ra đằng sau vì có dấu hiệu định lao vào can ngăn. Các bác phải biết cái âm thanh của mấy chục con người toàn đầu xanh, đầu đỏ hoặc đầu trọc, có bố xăm kín tận mang tai, tiếng bô xe máy tiếng chửi rủa. “ Cơ động đánh người” “ ĐM bọn cơ động” “ quay clip lại tung lên mạng” “ Giết chết hết chúng nó đi”… Nó có một sức uy hiếp vô cùng lớn, một đồng chí cơ động rút bộ đàm ra đồng thời một đồng chí khác lắp đạn vào sung Ak 47 bắn chỉ thiên. Đèn cả khu phố bắt đầu lác đác có nhà sáng. Bốn đồng chí cơ động rú ga chạy mất mạng. Anh em qua hỏi han mọi người có làm sao không, riêng ông bảo vệ vừa bị đánh mặc anh em giữ lại vẫn giãy đạp miệng hét ầm ĩ “ thả tao ra để tao đi giết bọn cơ động, giết hết chúng nó”. Đang ầm ĩ thì anh mình hét lên tay vẫn cầm điện thoại:

- Chúng nó gọi người quay lại rút đi.

Tất cả lại ầm ầm tản đi mỗi người một phía. Mình với chị thì về nhà, nghĩ đơn giản mọi chuyện kết thúc ở đấy, xong. Mình gần sáng còn nghe anh chị cười cười nói nói với nhau, hôm qua phải 3 người mới ép được ông kia lên xe máy, về tới bar rồi mà ông ý còn lấy “hàng” rồi bắt taxi đi săn bọn cơ động kia, tới 5h sáng mới về thanh toán hết gần triệu tiền taxi.

Chap 2: Giăng bẫy
Nhiều an hem góp ý biển 16 là của hải phòng ko phải thái bình, mình cũng xin đính chính luôn mình biết nó là của hải phòng cơ mà mình tôn trọng những gì an hem cơ động nói không lại bảo là mình vu oan đặt điều, màn đánh nhau cơ bản cũng ấn tượng nhưng mục đích chính của mình không phải review vụ đanh nhau nên mình không đi sâu vào lắm chỉ đi vào những chi tiết quan trọng cấu thành tội danh. Anh em thông cảm.
Sáng hôm sau mới sáng sớm, anh mình nhận được điện thoại của ông trưởng công an Quận mời vợ chồng 12h trưa ra phường nói chuyện. Sáng hôm ấy mình lại đi học không biết rõ chuyện ở nhà. Chỉ biết trưa về thấy mặt chị buồn thối ra, mới ngứa mồm hỏi có chuyện gì. Chị mình mới bảo
- Mẹ kiếp, bị công an gọi lên quận giờ đang chán đây tự nhiên lại sắp mất tiền oan rồi.
- Làm sao mà mất tiền oan? 
- Mày hỏi ngu như chó ý, đêm qua bọn quận nó lùa ra rồi mình chạy thì kịp thật nhưng qua mắt sao chúng nó, giờ chúng nó gọi lên cò quay đây.- rồi bà ấy quay sang trừng mắt với mình- Cấm mày nói gì với mẹ đấy, biết lại chửi ầm nhà lên, lúc làm cái quán bar này đã bị chửi lắm rồi, giờ mới khai trương được có mấy ngày, đã sinh chuyện.
- Vâng em biết rồi ạ.
- Đèo tao ra ngân hàng rút tiền rồi thả tao ở chỗ bar, tí anh về đón tao đi sau, mày đừng ló mặt ra, càng ít người càng đỡ sinh chuyện.
Mình về nhà trước đợi con bé người làm dọn cơm ra, hai mẹ con ngồi mãi không thấy chị về, mẹ mới hơi làu bàu, mình đành nói đỡ
- Hai anh chị đi có công việc chút rồi, chị dặn là cứ ăn cơm trước đi, để phần cũng được ạ.
- Đêm qua chúng mày đi đâu về mà mặt mũi thâm tím thế?
- Dạ có gì đâu, con đi không cẩn thận đập đầu vào thành cửa thôi.
- Tao không hỏi mày, tao hỏi thằng Bình với con Linh cơ.
- Dạ con không biết, chắc là say quá lại ngã đâu đó thôi.
- Tao nói cho chúng mày biết, việc thằng Bình thì tao không nói, nhưng tao cấm tiệt chị em nhà mà tối ngày lên đấy, ăn bùa ăn giải ăn lương ăn lậu gì ở đấy mà suốt ngày lên đấy, mang tiếng ra. Mà đấy là chốn ăn chơi thác loạn, lắm cái thị phị, mày hở ra một tí là chúng nó đánh vỡ đầu.
Mình cứ vâng vâng dạ dạ cho qua chuyện, mẹ thì cũng còn nói nhiều lắm nhưng mà cơ bản cũng như các thím ở đây mình cho vào tai phải thì cho ra tai trái thôi.
Hai mẹ con đang tình cảm tâm sự thì anh chị mình về, mặt ông anh đỏ gay, chắc có tí bia ( ông này cứ bia vào là mặt đỏ như quan công vì thế ông ý xăm ông quan công vác đại đao trên lưng).
- Chúng mày đi đâu mà không gọi về báo cơm?
- Bọn con lên phường có chút việc, hôm qua bar có tí xô xát.- Chị mình nói.
- Bọn mày làm gì thì làm cho cẩn thận tao nói cho mày biết thằng Bình năm nay sao La Hầu, tháng 6 tháng 7 dính họa tai ương, không bị quan hành thì khóc tang thương đấy, biết chưa.
- Biết rồi, mẹ cứ nói nhiều, bọn con lớn rồi mà.- Chị mình gắt.
- Kệ cha chúng mày, tao lên đi ngủ.- Rồi mẹ mình bê cốc nước chè đi lên nhà, ra chứng không vừa ý.
Chị mình vẫn lẩm bẩm làu bàu, còn anh mình vừa xới cơm vừa cười
- Tưởng cơ động thế nào, hóa ra chẳng có vị gì, nhể.
- Giải quyết thế nào rồi hả chị?
- Giải quyết thế nào đâu, đầu tiên tưởng ra phường nhưng cuối cùng lại kéo nhau về quán bar nhà mình, có bốn thằng cơ động hôm qua, với một ông sếp nữa, nhân viên nhà mình thì đứng dọc hàng lang lên tầng 3.Nói thật cho tao đi qua lúc ấy khéo tao cũng tè mẹ ra quần.
- Rồi sao nữa ạ?
- Thì thằng sếp ấy quen ông Tùng bên mình ( Một cổ đông của bar) nó gọi điện nhờ ông ấy xin cho giải hòa. Có bố Dũng ( tên ông bảo vệ bị đánh hôm trước) thì nhất định một mực không cho, bắt chúng nó quỳ xuống thì mới tha. Ông Tùng về sau phải quát lên là chúng nó đã phải đến xin lỗi mình rồi, mày còn muốn gì nữa?Thì ông ấy mới hậm hực bỏ qua, nhưng nghe chừng không bằng lòng. Lần trước ông này gây gổ đánh nhau trên tràng thi, về sau người ta biết là đánh phải bậc đàn anh, tới xin lỗi ông ấy cười xuề xòa không nói gì, tưởng im thế mà một tuần sau thằng kia đi đâu qua đoạn Ngọc Hồi, bị đánh cho nát cả người lẫn xe. Nói chung người thế này là dạng thù dai, chắc chưa yên chuyện đâu. Đêm qua ông ấy vác đồ đi tìm, may chẳng gặp ai không thì chắc án mạng.
- Tưởng bọn cơ động thế nào, mình sợ. Mà nó cũng sợ, lúc ấy ra phường đã định đồng tiền đi trước là đồng tiền khôn rồi đấy. Cơ mà bọn này chả có cái vẹo gì, chắc sợ quá nên hôm nay phải gọi cả sếp đến xin lỗi cho.- Chị mình cười.
- Thì cái bọn đấy có gì đâu, bỏ sắc phục ra thì chúng chỉ là người thôi, đánh vẫn đi viện như thường- Mình phụ họa.
- Mẹ cái bọn dặt dẹo đấy, xong lại còn bắt tay bắt chân, thằng già già bảo mình, anh em mình giờ coi như anh em, chú đi đâu bị cơ động bắt, cứ bảo em anh, không phải ngại.
Mình cũng chỉ cười mấy thằng dặt dẹo ấy, nghĩ bụng bọn tao chưa thèm làm anh chúng mày thì thôi, ai nhận anh em với lũ mạt hạng này làm gì, có việc gì cũng chẳng đến lượt cái lũ chúng nó giúp.

4h chiều, ông anh mình vừa ngủ dậy bước xuống nhà, tay vẫn cầm con iphone, cười mỉa.
- Thằng anh quý hóa, vừa gọi điện hỏi có phải nhà em làm cầm đồ không? Cho anh xin vay một bát họ 40 chục.
- Ôi đm, an hem quý quá, mới quen đêm qua mà cứ như thể anh em từ kiếp trước ý.- Mình cười khẩy- Anh bảo sao ạ?
- Bảo là anh cứ đặt lại phù hiệu hoặc sung, đừng nói 4 chục chứ 3 lần chỗ ấy em cũng cho vay. Thằng chó im thin thít.
- Đm, cái giống cóc nhái nhảy lên làm người này, quen đè đầu cưỡi cổ người khác rồi, lần sau có gặp đánh cho trận nữa, sáng mới quen chiều đã lân la hỏi vay tiền người ta như bố đời rồi.
Thật ra nhà mình nghĩ mọi chuyện như thế đơn giản, thế là xong, nhà mình thắng, nhà mình trên cơ nhà nó, chúng nó xin lỗi là hết. Nhưng mà sự đời thường lắm tróe nghoe, nếu như lúc ấy mình biết là chúng nó xin đểu, hoặc giả như anh mình cho hẳn chúng nó 40tr đi, biếu không các bố trẻ đi, thì mọi việc có lẽ đã không phức tạp đến mức này.

Chap3: Sa lưới

Mặc dù nhà có lệnh cấm lên bar nhưng cái lệnh cấm này nó cũng giống kiểu bố mẹ ngày xưa cấm con cái “ cấm mày chơi điện tử”, “ cấm mày bị điểm kém”…… hai hôm sau vẫn như thông lệ chị em mình lên bar nhảy nhót như thường. Run rủi thế nào hôm ấy mình lại đau đầu, lên tầng 4 ngồi chơi. Tầng 4 là tầng giám sát an ninh và là kho chứa đồ + luôn phòng nghỉ nữa, đang ngồi dán mắt vào màn hình vi tính soi các em Pr rót rượu chân ngắn chân dài ở bar bất ngờ mình thấy tầng 1 nhốn nháo, người đông vô kể, mấy ông trông xe bị bẻ quặt tay dí sát vào tường, đội bảo vệ cũng bị vô hiệu hóa. Mấy em chân dài ở quán nước chè gần đấy thấy có biến chạy toán loạn. Khoảng 30 chục người mặc cả thường phục và sắc phục bủa lên cầu thang, oto mui kín thùng trần đỗ kín cửa quán bar, mình chỉ kịp rút điện thoại ra gọi cho chị hét lên “ Cảnh sát đến chị ơi” Rồi không hiểu sao như có linh cảm gì đó chẳng lành, mình nhảy từ nóc nhà sang ban công nhà hàng xóm trú. Tiếng bas bên quán bar tắt lịm chỉ còn nghe tiếng người ổn ào huyên náo. Mình ngồi bên ngoài để ý thấy có ba bốn người cũng phi thân được lên nóc nhà như mình rồi nhảy ngay sang quán bia bên cạnh, loáng thoáng trông như ông anh rể mình. Ngồi im thin thít, khoảng hơn 1 tiếng, mà cảm thấy dài như cả thế kỉ. Không hiểu sao lúc ấy mình lại chạy nhưng có cái gì mách bảo mình rằng nếu lúc ấy ở lại thì sẽ không lành. Cảm giác vừa sợ bị công an phát giác vừa sợ bị chủ nhà phát hiện như một thằng ăn trộm khiến tim đập thình thịch và run liên hồi. Bắt đầu có tiếng người lố nhố dưới sân, tiếng xe máy nổ, tiếng nói, tiếng người say rượu… Mình thở phảo, có lẽ êm, chắc chỉ là kiểm tra hành chính thôi. Điện thoại mình bất ngờ rung, chị gọi.

- Mày đang ở đâu?

- Em ở tầng 4 nhà bên cạnh, chị ở đâu?

- Tao ở trên sân thượng đây, sang đây tao bảo.

- Đợi em.

Mình leo mãi mới sang được tầng 4, rồi lại lóc cóc đi lên sân thượng. Chị mình đưa mình một bọc nhỏ rồi nói

- Mày cầm lấy cái này, tí nữa vào ngõ 101 đón tao, tao phải đi sang bên kia xuống nhờ cổng sau đây, mình bị lừa rồi em ạ, chúng nó sang đây vì vụ mấy thằng cơ động, chúng nó làm đơn khởi kiện lên quận rồi, có cả số 7 về.

- Chị ơi cái gì đây?

- Khóa càng xe của anh Dũng, mày cầm lấy, tí nữa sẽ có đứa giả làm khách mang xe của anh Dũng ra, mày đèo tao đem xe đi giấu, người bị bắt thì dễ ra nhưng xe vào khám thì mệt đấy.

- Vâng.

Rồi mình đỡ bà ấy trèo sang nhà bên cạnh, cửa ban công mở ra, rồi vội vã ập lại,. Mình tiên tay ném mẹ cái khóa vào góc, nghĩ bụng “ Đm đến nước này xe còn chả lo, lo đ’ gì cái khóa càng này, vất đấy lấy sau còn rảnh tay leo xống”.Mình leo đường ống nước ra sau ngõ.Đứng đợi phải 15 phút mới thấy bà ấy mặc bộ đồ thể dục ( chắc mới thay) tay xách cái mũ bảo hiểm đi ra, bà ấy vỗ vai mình

- Đi nhanh em ơi.

- Về đâu?

- Mang lên bãi xe trường X gửi, anh Dũng dặn thế.

- Đừng chị, mang ra bãi xe nhà mình gửi đi. Bãi trường X hay có cơ động lượn qua lắm, em sợ chó cắn áo rách.

- Ukm, đâu cũng được, ông Dũng bị tóm rồi, sợ là mai cũng chưa qua được mà lấy xe. Đi đường nào an toàn thì đi.

Mình lên gas vọt đi, lại có tiếng điện thoại dồn dập, chỉ nghe thấy “chị mình vâng vâng , em qua ngay, anh cứ ở yên đấy”.

- Quay lại chỗ 2A em ơi ( tên một cái sàn nhảy cũ của nhà có cổ phần mình nhưng giờ đã phá sản ở cách bar mới khoảng 500m)

- Chị điên à, đang chạy không được, quay lại đấy để chết cả lũ à?

- Phải quay lại, anh Bình có điều dặn dò, anh ấy phải ra đầu thú thôi, nếu không rất to chuyện bar sập mất.

- Chị quay lại thôi, đứng xuống vẫy taxi, em mang xe ra bãi, giờ ko thể đi đông được, chết hết.

- Được rồi, đỗ.

Mình thả chị xuống rồi rồ ga phóng nhanh ra bãi, gửi xe xong xuông sờ đến túi quần mới thấy mất điện thoại. Chết mẹ, lúc gọi chị trên bar xong mình quẳng cả điện thoại chạy rồi. Mình phóng vội về 2A, nhưng ở đấy không còn một bóng người. Định liều quay lại quán bar xem tình hình thế nào, nhưng lại chùn tay. Cũng có thể chị về nhà trước, nên mình lại đi ngược về nhà, cửa đóng đèn tắt, không có ai hết. Đi ngang qua mấy quán karaoke, người đứng lố nhố hết ra cả đường, xe cộ lác đác, thi thoảng ngoài đường mấy em cave chạy về xóm trọ từng đoàn trông rất tan tác, có lẽ biến to đã ảnh hưởng đến dọc cả trục đường, các bên nghĩ là có đội kiểm tra liên ngành nên đi tránh động hết. Mình vớ được một ông đi ngược chiều trông quen quen chắc mới gặp trên bar hôm trước, hỏi han sơ qua tình hình, rồi mượn vội cái điện thoại gọi cho chị, vừa thấy chị alo, mình thở phảo nói

- Chị ơi em bị mất điện thoại.

- Thằng này mày bị điên à? Tao giết mày bây giờ, mày đang ở đâu?- Bà ấy hét lên.

- Em đang ở gần nhà.

- Về nhà ngay, đợi tao.

- Vâng.

Lúc sau mình thấy bà ấy ngồi sau một ông xe ôm về nhà, hai mắt sưng húp đỏ hoe vẫn còn run lẩy bẩy. Cửa vừa mở ra, đã đóng sập vào ngay. Chị nói thầm vẫn không giấu tiếng nấc

- Lên nhà đi ngủ, chốt trái cửa phòng tao lại, tao lấy ít đồ rồi đi ngay. Mẹ hỏi thì bảo là hai anh chị đi ăn đêm về muộn biết chưa.

- Dạ.

Mình làm đúng theo những lời chị nói, may mẹ không hỏi nếu không lại phải giải trình dài dong. Xong việc không tắm rửa gì hết, thả người đến rầm một cái lên giường và ngủ.

2h đêm…Điện thoại reo ầm ĩ. Mẹ gọi

- Dạ mẹ, anh chị đi ăn đêm…- Mình vẫn ngái ngủ, chưa kịp nghe mẹ nói gì đã trả lời trước.

- Câm đi, mang hết đồ nóng ném từ ban công sang nóc nhà hàng xóm nhanh, hình sự sắp vào khám nhà.

- Vâng.

Mình cuống cuồng vẫn cởi trần mặc quần đùi, chạy vội xuống nhà lục hết gầm tủ gầm bàn, gầm ghế ra dùi cui điện, phớ, sung bắn điện, cả hai khẩu airsoft chuyên đi khè bọn trẻ trâu cũng cho hết vào xô, chợt nhớ ra còn hai bình hơi cay dán dưới ghế cũng lột ra nốt xách vội xô lên tầng tượng ném hẳn sang tận nhà hàng xóm cách đấy 1 nhà rồi vào ghế ngồi run như cầy.

5 phút….10 phút….15 phút trôi qua, không thấy có động tĩnh gì, vẫn yên yên. Mình mới khẽ ngồi dậy ra bàn thờ thắp một nén hương. Lạ thật, mẹ vẫn ngủ như không có chuyện gì, có lẽ mọi thứ vẫn ổn, hoặc có thể mẹ mình đã quá từng trải đến độ thần kinh vững hơn bàn thạch. Rồi mình thiếp đi lúc nào không hay…

Chap 4: Chúng mày chưa ngồi lên đầu mẹ được đâu
Sáng hôm sau, nhà vẫn yên ắng, không có việc gì xảy ra cả.Xuống dưới nhà đã thấy mẹ đang ngồi bật máy đọc báo rồi. Mình len lén ngồi vào mép ghế sa long, không dám nói gì, mẹ mình vẫn một tay ấn phím, tay kia vẫn cầm cốc trà mắt chăm chú nhìn vào màn hình. Im im được một lúc, mẹ hỏi
- Đêm qua mày ngủ đâu?
- Con ngủ trên gác ạ, sao mẹ hỏi thế? Không phải mẹ gọi điện cho con ạ.- Mình ngạc nhiên.
- Tao tưởng sau khi tao gọi mày ba chân bốn cẳng trốn đi đâu rồi, vẫn to gan nằm nhà ngủ tiếp à.- Mẹ chép miệng mắt vẫn không dời màn hình.
- Ở nhà là yên tâm nhất rồi, với cả con có làm gì đâu mà phải trốn. Con cứ tưởng hình sự vào khám nhà nên ngồi đợi thôi.
- Hình sự nào vào khám nhà này. Nhà tao có phải là chuồng lợn đâu mà muốn khám thì khám. Có lệnh khám cũng phải có đứa báo trước cho tao chứ đừng nói nửa đêm nửa hôm đòi vào khám nhà người ta đâu.
- Thế sao đêm qua mẹ nói…- Mình há hốc mồm mắt tròn mắt dẹt.
- Vì tao không ngủ được nên tao không muốn có đứa đêm qua được nằm ngủ như lợn trên nhà, mày hiểu chưa – rồi mẹ đóng sập cái lap xuống, làm mình giật thót tim và nhìn thẳng vào mặt mình hỏi- Thế giờ anh chị mày đâu?
- Con không biết, anh chị đêm qua bảo đi ăn đêm con về trước.- Lúc đấy mình thật sự cuống đến mức không nghĩ ra được gì, có lẽ đây là câu nói dối cực ngu trong hoàn cảnh ấy, nếu lúc ấy đầu óc bình thường thì mình phải hiểu ra là chuyện mười phần thì mẹ phải biết tới 9 rồi, có khi còn biết sâu và rõ hơn cả mình.
- Đm mày- mẹ mình cười nhạt- Đến giờ phút này mà mày vẫn còn định bịt mắt bà già này à? Để tao nói cho mày nghe nhé, khoảng từ 12h tới 1h sáng đêm qua thằng Bình bị bắt ở 2A, sau đấy thì con Linh bị bắt ở bar cùng với 4 thằng bảo vệ. khoảng 12h30 đêm qua mày và con Linh mang 1 con xe ga ra bãi của nhà gửi, yêu cầu phủ bạt lên để tránh mưa. Còn chuyện gì mày giấu mẹ nữa không hả con?
- Con xin lỗi.- mình lí nhí nói.
- Khi tao và bố mày ngược xuôi buôn bán, vào tù ra tội chị mày vẫn còn nằm nhà quấn tã, còn mày thì vẫn chưa cả lọt qua háng mụ già này đâu con ạ.Thế mà giờ cũng tới lúc chúng mày sắp nhảy lên đầu tao hết rồi. Tai mắt của tao mọc khắp từ phường tới tận thành phố, có chuyện gì liên quan tới cái nhà này mà tao không biết? Chị mày còn bảo tao già, tao lẩm cẩm, tao đáo để, tao thế này thế kia. Tao mà không thế để cái lũ phá gia chi tử chúng mày đạp đổ cả cái nhà này à?Để tao nói nốt cho mày thông, cách đây ba hôm chúng mày đánh với cơ động tại ngã tư X. Mày tưởng tao không biết à? Chúng mày chưa về tới nhà tao đã được bọn trực ban trên phường báo cho hết rồi, chúng mày về nằm chổng gọng lên ngủ, có mình con mụ già này phải trằn trọc thôi. Con mụ già này giờ ngồi một chỗ, chúng mày đủ lông đủ cánh bay đi khắp nơi, bay qua cả mặt tao rồi.
- Con không có ý đó, con nghĩ đấy là chuyện nhỏ, không dám nói sợ mẹ lo. Với cả con nghĩ anh Bình chị Linh cũng giải quyết ổn thỏa hết rồi.- Mình cúi gằm mặt không khác gì đứa trẻ bị bắt quả tang phạm lỗi.
- Từ khi tao giao lại cái nghiệp này cho vợ chồng nó, giao lại tất cả các mối quan hệ chưa một ngày nào tao yên tâm. Tao đã dặn là phải quan tâm người này, người nọ, chúng mày bỏ ngoài tai hết.Sau lưng chúng mày, tao vẫn phải đưa tiền ông này, đút quà quà kia, đám cưới đám hỏi, tết nhất hiểu hỉ tao vẫn phải tự đi, chúng mày chỉ nghĩ tới việc chăm đám đàn em lau nhau của chúng mày thôi. Mình làm 10 thì chỉ ăn 7 thôi con ạ, đã xác định dấn thân vào đây là phải có quan hệ, phải có ô dù, không thì mưa một trận thôi nát hết mái đấy con ơi. Bây giờ xảy ra cơ sự này, chúng mày gọi ai, chúng mày dựa vào ai?Chúng mày nghĩ là bà già này ngồi yên rồi,định qua mặt hết tao? Tao biết nhưng cũng mặc kệ, cho chúng mày vấp ngã vài lần rồi mới khôn ra được. Nhưng tao cảnh báo chúng mày lần này là chúng mày ngã đau đấy, đau lắm đấy con ơi. Đêm qua hôm không phải đơn giản là bọn quận xuống đâu, mà là của thành phố đấy mày hiểu chưa? Có cả số 7 hồ Thiền Quang về đấy, mà hiểu như thế nghĩa là thế nào không? Tức là ngang với một vụ trọng án rồi con ạ. Lệnh hôm qua là do chính tay phó giám đốc công an thành phố kí đấy, mày biết tại sao không?Là vì giám đốc đang bận đi công vụ, chứ nếu không anh chị mày sẽ vinh dự được chinh tay giám đốc chiếu cố đấy. Mày tưởng tao nằm một chỗ bế cháu mà mắt mù hết rồi sao.
- Con trẻ con có biết gì đâu, mọi việc lớn bé trong nhà đều do anh chị với mẹ quyết đinh, con cũng không nghĩ là chuyện lớn đến thế hơn nữa chị Linh nói là giải quyết xong rồi, con không biết… ko biết thật…
- Giải quyết xong rồi.- Mẹ mình bĩu môi, cố tình kéo dài mấy chữ ấy- Cái ngu của chúng mà, là chẳng hiểu biết gì về pháp luât mà đã đòi qua mặt luật pháp, chúng mày đánh ai? Chúng mày đánh thằng ăn xin, con ăn mày ngoài đường à?Chúng mày đánh người thi hành công vụ, tức là chúng mày vả vào mặt nhà nước rồi con ạ. Cái ngu thứ hai của chúng mày, là tin công an, công an người ta được học hành, được đào tạo bài bản, để nắm thóp cái lũ du côn chúng mày. Mày tưởng nó tới xin lỗi mày thật lòng đấy à? Đấy chỉ là kế hoãn binh, kế hoãn binh thôi con ạ, để chúng nó có đủ thời gian thu thập chứng cứ, lấy lời khai nhân chứng làm hồ sơ thôi. Ba ngày hôm nay, lúc nào tao cũng thấy có thằng hình sự ngồi ở quán trà đá bên kia đường, cả phố này nghĩ theo dõi nhà thằng Heo ( thằng này bán hàng trắng gần nhà mình) chỉ có tao, tao mới biết là nó đang nhìn vào nhà mình thôi. Nó nhìn xem nhà mày có gì, nhà mày làm gì, có đáng để sau này chúng nó hành không đấy con ạ.

Mẹ mình nhấp một ngụm nước chè, rồi nói tiếp.
- Chúng mày còn trẻ người non dạ, chúng mày tay chưa xòe đủ năm ngón đã đòi che mặt trời. Đáng lẽ khôn ra chúng mày ngay sau đêm hôm ấy phải chạy phường, chạy quận để vụ việc không báo cáo lên cấp cao hơn, lỗ bé thì dễ lấp. Tao nói cho mày biết, cái ngu thứ 3 của chúng mày là giữa ngã tư đông như thế mà dám đánh nhau to. Chúng mày có biết 1 cái ngã tư có bao nhiêu cái camera không? Bao nhiêu cơ quan chức năng quản lý mấy cái camera ấy mày biết không? Phường nó biết, Quận nó biết, Thành phố nó biết, Vov giao thông nó cũng biết. Kể cả chúng nó có lờ mắt đi cho mày, thì viên đạn kia bắn ra, ai chịu trách nhiệm? lên chợ giời mua viên khác lắp vào à? Mày có biết trong trường hợp nào thì cơ động được nổ súng không? Chúng nó nói với mày một đằng nhưng trong báo cáo với cấp trên chúng nó phải viết sao cho có lợi nhất với chúng nó và khớp với camera kia kìa. Viết thế nào thì mày cũng phải tự đoán được rồi, chúng nó sẽ không kể tốt cho mày và nói xấu chúng nó trong cái báo cáo ấy đâu. Tao cũng nói cho mày luôn, tội chống người thi hành công vụ, đã mấy năm nay có chỉ thị từ cấp trên rồi, không có án treo đâu con ạ. Chắc chắn là vào kho đấy con ơi.
- Con biết con ngu dại rồi, chị em con đúng là chưa thể ra ngoài được, mẹ ơi mẹ cứu chị em con với.- Nghe tới vào kho là mình són cả nước mắt ra rồi.
- Cứu chúng mày.- mẹ mình lại cười chua chat- Sao mày nói ngu thế hả con, cho mày ăn bát cơm mà cứ như cho mày ăn bát c*t ý.Chúng mày là con tao, tao không cứu chúng mày thì đợi bà hàng xóm cứu à? Giờ tạm thời mày cứ ở im trong nhà đã, mày ló mặt ra bây giờ, mày cũng sẽ bị bắt.Tao sẽ lo cho chị mày trước. Chị mày không tham gia đáng kể vào vụ này có thể không bị tạm giữ, nhưng tao sợ là anh rể mày khó lắm con ạ.
- Vâng …
- Đóng cửa vào lên nhà đi, để tao bắt taxi lên quận. Nhớ đấy, ai gọi cửa không được mở, nhất là thằng công an hộ khẩu. anh chị mày bị bắt như thế, tí nữa kiểu gì nó cũng tới xác minh lằng nhằng.
- Con biết rồi ạ.
Rồi mẹ mình bế thằng cháu đi ra ngoài và sập cửa cuốn, mình lại ngồi và run, còn run hơn cả đêm hôm qua khi đi trốn.

Chap 5: Sợ
12h trưa, đói, đi nấu tạm bát mỳ, gọi là nấu nhưng thực ra mà úp nước sôi. Muốn nấu bát mỳ thịt bò nhưng lại không biết phải bật bếp từ như thế nào. Trước đến giờ chỉ biết đi đâu tới giờ cơm thì về cơm nước đã sẵn sàng, nếu về muộn quá thức ăn có nguội cũng sẽ có người đặt vào tận lò vi song mang ra cho. Hay bét lắm không về thì cũng tạt vào pizza hut, hoặc kfc, bbq… chưa bao giờ mình biết giá một suất cơm bình dân bên ngoài là bao nhiêu, gần như là ngoài cơm của nhà nấu ra mình ít ăn được cơm ở đâu khác. Không có chịu đựng được cái cảm giác nuốt cơm tù quá 1 tuần không, hay sẽ sớm phát điên phát rồ vì nó mất. Lo sợ là thế, rồi lại tự an ủi mình rằng, sẽ chẳng sao đâu, mình có đánh, có chạm vào ai đâu, bét quá bị thu xe, phạt hành chính là cùng, nhưng rồi lại lo sợ tiếp chị mình cũng đứng cạnh mình, còn ngồi sau mình giờ cũng bị bắt rồi, giờ này khéo cơm tù cũng chưa chắc đã có mà nhai. Lại sợ, lại lo. Sợ đi tù, sợ bị đánh thì ít nhưng sợ phải ăn cơm sống, rau xanh chấm nước muối thì nhiều. Điên mẹ nó mất rồi hay là ngu nữa không biết.
12h ngủ, bà giúp việc đến gọi cửa bấm chuông ầm ầm ( nhà mình thuê giúp việc theo tiếng để trông cháu và dọn nhà thôi). Kệ, không thấy ai mở cửa khắc đi về. Chuông điện thoại bàn đổ dồn, dai thật đấy, mình cố trùm tai ngủ tiếp, nhưng sau 3 hồi chuông thì buộc phải vùng dậy quát vào điện thoại :
- Nhà cháu hôm nay không có ai ở nhà đâu (Nói ngu thế ai nhấc máy bàn không biết), bác về đi mai đến sau.
- Chị đây.
- Chị, chị ra rồi ạ?
- Uk, chỉ vào lấy lời khai nhân chứng thôi, chị đang ngồi với mẹ.
- Mẹ đâu, em nói chuyện với mẹ.
- Mẹ đi mua cơm gửi vào quận rồi.
- Vâng.
- Em nghe chị này, ra bãi mang xe ra quận được không, để bên công an hoàn thiện nốt hồ sơ, tối nay là mọi người được thả rồi.
- Có tin được không chị. Em sợ.
- Không sợ, chị được thả đây rồi mà, em mang xe qua rồi vào lấy lời khai, em có tên trong lệnh bắt đấy đừng trốn, nghe chị, sẽ được thả thôi chị được ra trước rồi này.
- Em phải hỏi ý kiến mẹ đã.
- Đừng nói mẹ, mẹ nói không ra gì đâu. Hơn nữa nếu em không lên thì rất phiền cho thằng Kiên, bố mẹ vợ con nó đang ngồi ăn vạ khóc bù lu bù loa lên đây này.
- Sao hả chị?- mình ngạc nhiên
- Nó bị bắt nhầm, vì người ta tưởng nó là em. Thôi em lên đi,mình là bề trên để liên lụy đến anh em, thì sau này có việc gì còn dám nhìn mặt an hem nữa không?
Chần chừ một lúc, rồi cái máu anh hùng rơm của mình lại nổi lên. Mình nói chắc nịch
- Em làm em chịu, để em lên.
Bới tung cả tủ lên tìm được con điện thoại ghẻ, lắp tạm cái sim khuyến mại vào mình nt cho chị và mẹ “ Con ( em) dùng số này, có gì gọi”, sau đó thay quần áo, dắt xe ra ngoài, không quên đeo khẩu trang. Vừa đặt mông lên xe, thì điện thoại kêu ầm ,mẹ gọi.
- Tao dặn mày không ra khỏi nhà cơ mà?
- Sao mẹ biết? Mẹ nhìn camera ạ? ( camera theo dõi nhà mình có một địa chỉ ip riêng trên mạng để khi đi xa vẫn có thể dùng laptop hoặc ip theo dõi)
- Mày không cần biết, quay lại nhà ngay. Nếu không đừng trách tao không nói trước, 30 phút nữa tao về. Rồi đi đâu thì đi.
- Nhưng…
- Muốn sống thì về nhà. Còn không tùy mày.
Mình đang định nói tiếp thì nghe tiếng cúp máy rụp một cái. Ngẩn ra một lúc mình đành gọi cho chị
- Chị ơi, mẹ nói…
- Chị biết rồi, em về nhà đi, mẹ vừa gọi cho chị.
- Chị nói với mẹ là em đi ạ.
- Không, mày từ giờ đi đâu nhớ nhìn trước nhìn sau, con mụ bán nước chè bên kia đường làm chim lợn cho mẹ đấy.
- Ôi mẹ tôi…
- Về nhà đi, đợi mẹ về rồi nói chuyện, chị ở đây.
- Vâng.
Mình lại quay xe về nhà, đứng trước cửa nhà, không quên nhìn xéo sang con mụ bán trà đá bên đường và bắt gặp mụ ấy len lén nhìn mình. Hai mắt gặp nhau ,mụ ấy cụp vội mắt xuống, tay vội vàng hí hoáy bấm điện thoại. Sợ thật, từ những chuyện nhỏ nhặt thế này mới biết, có lẽ suốt mấy năm qua những gì anh chị mình làm từ lớn tới bé, có lẽ vẫn hoàn toàn nằm trong tầm nhìn của mẹ.

Mẹ nói đợi 30 phút nhưng mình đợi mãi không thấy về, lại ngủ gục ngay trên ghế salon. Trong mơ, đ’ hiểu sao mình lại đang mặc bộ quần áo tù và ngồi bó gối trong góc cạnh nhà vệ sinh. Đám tù khác thì ngồi trên chia nhau chỗ đồ tiếp tế của mình ( đoán thế vì thấy toàn gà quay, thịt nướng… hoa quả, những cái mình thích ăn) Khi tiếng chuông đồng hồ điểm 8 tiếng, 8 h tới, thì một ông đầu trọc gé tai một đồng chí xăm trổ nói thầm gì đó, mình được gọi đến ngồi sát cạnh ban bệ, vẫn tư thế ngồi bó gối quen thuộc.
- tên gì, nhà ở đâu, sao vào đây.
Mình vừa há miệng chưa kịp trả lời thì đã ăn ngay một đá vào miệng hộc máu mồm. Có tiếng chửi rủa
- Đm mày, trưởng buồng hỏi mà dám không trả lời à?
- Em đang nói, em đang nói mà.- Mình rối rít nói, tay bịt chặt miệng.
- Nói “lày”, nói “lày”. 
Cứ mỗi tiếng “nói lày”, là một cú sút vào bụng thốn tới óc. Cho tới khi ông đầu trọc khoát tay ra lệnh dừng.Mình lồm cồm bò dậy.Nói liền một tràng.
- Cháu tên Kiên nhà ở phố X, con bố A, mẹ B con nuôi bố C mẹ D ( đấy là tên bố mẹ nuôi của mình, cũng khá khét tiếng ở đất HN), tội chống người thi hành công vụ.
- Giờ muốn chống không?
- Dạ cháu không.
- Thế chào buồng đi.
Dứt câu khoảng chục thằng lao vào đấm đá mình túi bụi, mình chỉ dám cắn răng chịu đau không dám hét một tiếng,không dám giãy, chỉ che mặt, chỗ nhạy cảm nhất dễ bị quản giáo hỏi. Đến đoạn này thì giật mình tỉnh giấc, mồ hôi lạnh ướt hết sống lưng. Run, sợ, cảm giác đau đi từ giấc mơ ra ngoài đời thực luôn, buốt buốt. Rút điện thoại, 4h chiều, không biết làm gì, tự nhiên gọi điện cho con bạn làm trên công an thành phố.
- Mày ơi, tao sợ.
- Cái gì thế? Tao nghe nhầm không đấy- Tiếng co bé nói xen lẫn âm thanh chọp chẹp, trắc lại trốn nhiệm sở đi ăn.
- Tao sơ đi tù.
- Mày đùa tao à? Sao mà đi tù? Mày hồi trước vẫn tí tởn khoe là mong đi tù lấy tí số má ra ngoài dễ làm ăn cơ mà?
- Tao đang nói nghiêm túc đấy, sợ lắm, Tao vừa mơ đi tù, mồ hôi lạnh đầm đìa rồi đây này. Mày làm ơn đừng ăn nữa, nghe tao nói được không, tao sợ lắm.
- Thôi được rồi, nói tao nghe, chưa bao giờ thấy mày thế này cả? Có chuyện gì thế? Mơ thì làm sao mà khiến mày sợ được. Tao nghe đây.
Mình kể một hơi dài dằng dặc tất cả cho nó nghe, chỉ thấy nó gật gù, ừ, vâng. Sau khi kể xong, nó mới nói
- mẹ mày nói đúng đấy, mấy năm gần đây số vụ chống người thi hành công vụ tăng, cấp trên chỉ đạo làm căng và chặt, chắc chắn không có án treo đâu.
- Tao sợ.
- Mày làm sao phải sợ, mày có làm gì đâu? Theo mày kể thì mày cũng chỉ đứng đấy thôi mà, tội của mày là không mang giấy tờ chỉ bị phạt hành chính thôi, tuy nhiên nếu mày nói dối tao, thì tao không dám chắc, chống người thi hành công vụ không phải chỉ có đánh không thôi đâu, chửi, không cho khám xe, đẩy, chạm tay vào người chúng nó, nhổ nước bọt… đại khái là bất cứ hành vi nào thể hiện thái độ quá mức đều là chống cả.
- Tao lúc ấy thật sự chỉ đứng xem, không làm gì hết, sợ són mẹ nó ra quần ý.
- Thế thì không lo, hơn nữa tao thấy nhà mày có cơ mà, mẹ mày không nỡ nhìn mày chết đâu, các chú các bác nhà mày đã về vườn hết đâu, mấy lần tao thấy mẹ với chú mày đánh xe lên đón các sếp tao đi. Có vẻ quan hệ tốt.
- Biết thế, nhưng vẫn sợ. 
Đang ngồi nói chuyện thì tiếng cửa cuốn kèn kẹt cuộn lên. Mình nói vội vào máy “ mẹ tao về” rồi cúp rụp một cái. Từng ô cửa lách cách hé ra, qua những ô thoáng nhỏ li ti đấy, mình nhìn ra: Mẹ về thật.Lại run run.


Đọc tiếp: Chạy án - Phần 2
Home » Truyện » Truyện Teen » Chạy án
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM