Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!
Chap 9: Rối
3h sáng, dưới bóng đèn tuýt lạnh, 4 cái đầu đang ngồi bàn bạc
- Cháu cũng đừng trách gì thằng Sơn – ông hình sự người quen nhà chị Hằng mà đã nhắc tới ở mấy chap trước.- Nó không lừa gì cháu đâu, lúc mà dẫn hai thằng lên xe, nó cũng ứa nước mắt ra.
- Chú là người trong cuộc, chú nói chị xem, chuyện giờ phải làm thế nào?
- Bên công an đã thay đổi thụ lý rồi, em cũng không giúp được gì nhiều nhưng ít nhất là em sẽ dẫn chị đi gặp thằng thụ lý mới,cũng là chỗ quen biết cả. Vụ này đã có bên công an thành phố phối hợp giải quyết. Cái khó của hai cháu là hôm ấy, sự việc xảy ra ở quận này, nhưng quán bar chỗ hai đứa làm lại ở quận khác. Công an muốn khám bar khác quận phải xin ý kiến thành phố chỉ đạo và phối hợp với công an quận sở tại. Cái thứ hai là có tiếng súng nổ. Tạm thời bên cơ động cũng đã đình chỉ công tác, làm biên bản tường trình điều tra với 4 thằng kia. Hai cái đấy khiến cho việc này được xét ngang một vụ trọng án. Cái thứ 3 là quận mới cơ cấu lại nhân sự bên hình sự, nếu trước đây việc dễ làm thì giờ ai cũng mới lên, chưa chắc ghế, làm rất khó. Hơn nữa có nhiều nhân vật em không tiện nói, nhưng mà những người này, có tiền không phải là giải quyết được.
- Chị cũng nói cho chú hay, nhà chị có cậu em làm bên an ninh thành phố. Và nhà chị cũng còn một ông chú làm bên quận ủy phụ trách cả công an. Chú bảo chị giờ có nên tác động được với người nhà được chưa? Hay cứ đợi.
- Em nghĩ nếu nhà chị thật sự đã có người trong ngành như thế thì nên làm ngay, càng sớm càng tốt. Có lời từ cấp trên xuống, có thể sẽ trôi. Hiện tại quận đã kí lệnh 9 ngày, sau 9 ngày chắc chắn sẽ đi, nhưng vì quy mô vụ này hiện em cũng chưa biết thế nào nên không biết đi đâu. Nếu do quận thì sẽ đi Hỏa Lò, nhưng nếu thành phố muốn làm thì chắc chắn đi T16. 9 ngày này là cơ hội, có chạy được trọn vẹn hay không chỉ nằm trong 9 ngày này thôi.
- Chị hiểu rồi, chú vừa tham gia họp, có tin gì không?
- Nói thật với chị, em chỉ nhận chỉ thị từ cấp trên, cuộc họp đấy là có lãnh đạo và công an thành phố thôi. Tiện em cũng gửi chị, việc chị nhờ với lãnh đạo, có lẽ em không dám làm.- Nói rồi lão Long rút chiếc phong bì ban chiều đặt lại lên bàn chỗ mẹ mình.- À, nhân tiện em cũng nói với chị, bar của mình là chưa có giấy phép kinh doanh, nhất định sớm muộn gì cũng bị sờ tới. Nhân viên cũng chưa hoàn thiện hồ sơ và đóng bảo hiểm, Hơn nữa hôm kiểm tra có phát hiện số lượng nhỏ rượu ngoại. Em nghĩ là nhà mình nên lo trước.
- Chị cảm ơn.
- Còn việc này nữa, em không biết có tiện nói không, nếu chị không phiền.
In lặng một lúc rồi mẹ thở dài đánh sượt một cái
- Thôi Kiên lấy xe đưa chú về, muộn rồi, chị cảm ơn chú. Có gì mong chú báo chị một tin. Còn chuyện gì không tiện để sau khi nào tiện nói cũng được.
Mình đánh xe đưa ông kia về nhà xong, quay lại vẫn thấy chị ôm đầu gục trên ghế. Mẹ thì ngồi trầm ngâm với cốc chè đặc. Mình hỏi
- Có ổn không mẹ?
- Thằng Long vốn chưa bao giờ chê tiền, giờ nó nhả tiền ra, chắc chắm là chuyện không dễ dàng gì. Xã hội mỗi thời mỗi khác, ngày xưa tao chạy bố mày, mọi thứ nó đơn giản, chưa chuyên nghiệp như bây giờ- tiếng mẹ trầm trầm nhẹ như tiếng gió.- có lẽ phải gặp chú B. Giờ chỉ có chú ấy mới biết đường đi nước bước.
- Con thấy bảo là bên hình sự có mấy ông mới lên, làm chặt lắm. Hơn nữa sắp Cm tháng 8 với quốc khánh, sợ người ta muốn có cái báo cáo thành tích.
- Cửa chặt mấy thì cũng có khe,dù là khe hẹp hay khe lớn. Nhưng tao sợ là có đứa muốn đứng sau lưng đập vào mặt nhà mình, đập vào mặt chúng mày.
- Mẹ nói thế nghĩa là sao? Con không hiểu?- Mình kinh ngạc.
- Có nguồn tin nói là vụ này có người giật dây và có chỉ đạo từ cấp cao hơn quận rót xuống. Có thể sẽ thành lập chuyên án.
- Chẳng lẽ kể cả việc bọn con bị cơ động chặn là do có tính toán từ trước rồi?- Chị mình bật dậy.
- Không nhất thiết phải thế, nhưng giậu đổ bìm leo, đấy chỉ là một cái cớ để chúng nó bắt đầu thôi. Việc làm ăn của mình ít nhiều, sẽ bị liên lụy. Ngày mai tao phải gặp thằng thụ lý mới, thằng Long không dùng được nữa rồi.
- Con tưởng ông ấy vẫn liên quan tới vụ án?
- Nó vẫn liên quan, nhưng chắc chắn đã có cái gì bịt miệng nó. Tao dám đem đầu ra khẳng định, nó có tham gia họp, và biết là chuyên án này liên quan tới cái gì. Nhưng thôi, dù sao tao cũng có người khác rồi. Để thằng mòi tiền ấy làm tai mắt cũng tốn lắm.
- Chuyện ấy thì thôi, con nghĩ để mai gặp chú B, rồi nhà mình tính sau. Con có chuyện muốn hỏi mẹ, không biết ý mẹ về việc của nhà thế nào? Có làm không hay, hay là con cho ngừng.
- Việc trên bar thì tao không can dự. đấy là việc làm ăn riêng, tùy chúng mày. Nó nói là bar có phiền, nhưng việc chúng mày tao cũng biết, đã có người của quận mang cổ phần trong bar thì không lo, cái thằng đứng ra làm bar này cũng cứng đấy. Còn giấy tờ, thì ở HN này, có mấy bar là đủ giấy phép, toàn giấy tờ quán ăn, quán café chồng chéo lên, hơn nữa ở đấy tao thấy nhiều thằng lo được. Còn việc của nhà, từ xưa tới nay thế nào, thì giờ vẫn thế đấy. Muốn ngừng chỉ có giải thể, ngừng một ngày là mất hết. Hơn nữa có những thứ không thể ngừng được, giả như việc thu họ,muốn ngừng thì ai bù?
- Kể cả mấy sòng của nhà mình? Con sợ lúc này mà làm,công an người ta bới ra.
- Việc mấy sòng ít liên quan tới thằng Bình, công an chắc không bới ra đâu, quan hệ nhà mình cũng tốt, cứ giữ nguyên như thế đi. Giờ làm ăn khó khăn, không thể để mất khách được. Nhưng vẫn phải vừa làm vừa nghe ngóng. Thằng Bình lớn rồi, chắc không đến nỗi khai lung tung.
- Nhà con làm gì tới nỗi nào mà mẹ…
- Không thừa đâu con ạ, giậu đổ bìm leo.
- Việc ở các sòng, từ xưa tới nay vợ chồng mày và các chú thím vẫn đứng tên danh nghĩa công ty làm, tao không lo… mấy đứa ở đấy giờ sợ mày hơn sợ tao rồi. phía trên, tao và các chú vẫn lo đều. Còn nữa, sim của thằng Bình ngày mai phải lập tức đi làm lại để còn tiện việc. Việc nó đi như thế này phải tuyệt đối giấu, giấu càng kín càng tốt. Nếu chẳng may có đứa nào biết rồi thì phải nói là phạt hành chính và về rồi. Giờ là thời gian nhạy cảm. Chết là chết lúc này đây.
Mẹ mình dặn thế không thừa, nhiều con nợ chỉ chăm chăm chủ nợ có chuyện là bùng, là trốn hoặc bọn có thù oán, nợ nần giang hồ hay nghe ngóng, nhân cơ hội này là lên cơ quan điều tra tố giác. Đã xác định dấn thân vào đây, lấy gì đảm bảo là tay chưa từng nhúng máu. Nghe đâu, ông Năm Cam,idol của mẹ mình, ngày xưa cũng chỉ chết vì việc đàn em đòi nợ quá tay một con đàn bà
- Sáng sớm mai con sẽ qua bảo thằng chuyên làm giấy tờ xe nhà mình, làm tạm cho một cái chứng minh nhân dân, rồi nhờ người ra làm lại cái sim. Mẹ yên tâm, nhà con ít nhắn tin, trong máy kia cùng lắm chỉ có mấy tin nhắn lô đề vớ vẩn thôi.
- Thằng Kiên tao bảo.
- Dạ.
- Mấy năm nay, tao không để mày dính tay vào việc của nhà. Bố mày trước lúc nhắm mắt, cũng không muốn số mày vất vả như chúng tao. Nhưng giờ mày nhìn rồi đấy, nhà chỉ còn mình mày là đàn ông, hơn nữa có vẻ mày thích làm hơn là đi học. Giờ việc nhà, không cho mày cáng đáng mà đã nhờ người ngoài, sợ mày lại tủi. Toàn bộ sổ sách giấy tờ, nằm cả trong két kia. Giờ tao hỏi mày, nếu mày thật sự muốn làm, tao cũng không cấm nữa. Mày cứ nghĩ cho kĩ đi.
- Tạm thời việc của nhà, mẹ cứ để con phụ. Sau này anh Bình về rồi sẽ tính sau. Con cũng không muốn lúc rối ren thế này, mà đã phiền người ngoài trong khi con chẳng làm đc gì cả.
- Tùy chúng mày – Mẹ thở dài- Cái Linh tí vào mở két rồi, chị em mày hướng dẫn sổ sách giấy tờ cho nhau. Tao mệt rồi. Mai 7h tất cả phải dậy hết. Tao muốn qua nhà chú B trước khi chú ấy đi làm.
- Vâng.
Đợi mẹ đi khuất, chị mới khẽ hỏi mình
- Cái khóa xe anh Dũng…
- Em vất đi rồi, sáng nay chị hằng cũng hỏi như chị, chị ơi, em sợ là nhà anh Dũng có vấn đề gì giấu mọi người hoặc ít nhất giấu chị em mình.
- Em có nhớ là ném đi đâu không?
- Nhớ, chắc chắn không ai nhặt mất đâu.
- Sáng mai mang về cho chị, chị không dám nói với mẹ, Chị sợ là, bar mình dính vào..
- Thôi không phải nói nữa, em hiểu, em sẽ hết sức cẩn thận. Chị ngủ đi, mai làm lại cái CMT rồi tính tiếp, việc ở hai hàng cầm đồ, em với nhân viên sẽ cố.
- Nhà chỉ còn mỗi mình em…- Chị mình lại nấc.
- Vâng, em biết, thôi em ngủ đây ạ.
Chap 10: Nhiều chuyện
5h sáng mình đã bật dậy phóng ngay ra bar, leo lên tầng thượng bới bới móc móc. Khỉ thật, không rõ tối hôm ấy vất cái bọc ấy ở đâu nữa. Cuối cùng thì cũng tìm thấy em nó nằm gọc trong miệng cống thoát nước. Hồi hộp, mình run run mở gói ni long ra… một cái khóa càng xe và cơ man …..hồng phiến. Không phải lần đầu mình nhìn thấy nó, nhưng thật sự chỗ là quả là một gia tài.
…..
- Đó là việc làm ăn của người ta, chị biết là có người qua mặt mình, nhưng em đừng nghĩ xấu là anh em hại nhau như vậy. anh em với nhau bao năm rồi. Chị sẽ nói việc này với hội đồng cổ đông.- Chị mình day day thái dương, mắt nhắm nghiền ra chiều đau đầu lắm
- Đêm hôm đó, mẹ nói đúng, ko phải phúc tổ mả dầy nhà mình, thì chị đã cầm cái này theo người rồi. Tình ngay lí gian, tội vạ là đổ hết lên đầu chị em mình. Là thế nào đây? Chị nghĩ đi? Dừng hết lại, nhà mình ko thể dây vào cái này được. Phải gặp chị Hằng nói rõ chuyện này.
- Em đừng làm to chuyện nữa, chuyện này chưa chắc đã phải là người nhà mình không biết đâu, có thể anh Bình cũng biết việc này. Giờ làm to ra chỉ có mình thiệt thôi, chị sẽ hỏi, nhưng không phải lúc này. Công an nó đánh hơi thấy chuyện này, thì tiệt đường cả.
- Mẹ biết rất nhiều chuyện, nhưng mẹ không nói gì với chị em mình. Em muốn hỏi ý kiến mẹ. Giờ phải nghe mẹ. Cái bọc này có liên quan gì tới người đứng sau giật giây không? Hay có liên quan gì tới chuyên án không? Em không muốn nghe chị nữa.
Chị mình vơ lấy cái bọc, chạy về hướng nhà vệ sinh. Vừa mới mở cửa ra, chưa kịp làm gì thì mẹ lù lù xuất hiện ở chân cầu thang, hai chị em đúng là dở hơi, muốn giấu mẹ nhưng nói chuyện thì rõ to như mổ bò
- Mày định làm gì thế?
- Con…- chị ấp úng.
- Cái lúc nguy hiểm nhất là lúc bắt thằng Kiên mang của nợ ấy từ ngoài kia về đây, giờ về đây, trong nhà này an toàn rồi, mày còn định phi tang đi làm gì. Mang cất vào tủ, rồi khắc có lúc dùng đến. Kiên, lấy oto đèo mẹ ra chú B.Chuyện tao cũng biết rồi thì cứ bình tĩnh xem thế nào đã. Không vội được, dục tốc bất đạt.
Tới nhà chú, chú đã mặc sắc phục ngồi đợi sẵn, vừa gặp mẹ, ông ý đã hớt hải hỏi
- Sao rồi chị, đêm qua hai vợ chồng lo quá không ngủ được.
- Chuyện cũng chưa ra đâu vào đâu hết.
Rồi mẹ khéo léo thuật lại tất cả mọi chuyện cho chú, dĩ nhiên trừ chuyện gói hàng mình lượm về sáng nay. Chú B, vỗ đầu đánh đét một cái
- Thế này thì khó quá, giá kể mà ngay từ đầu gọi em thì đâu đến nỗi. Chuyện bé mà lại để xé ra to. Trên quận thì em không quen ai cả, nhưng phòng em có một người có thể nhờ cậy được. Thằng này trước học cùng với người phụ trách hình sự của quận.
- Chị chưa cần phải lo ngay, vì giờ lại vướng, thứ nhất là có hai đứa, đá lẻ rất phiền, thứ hai là bọn kia nó nhận trách nhiệm rồi, chị không muốn mang tiếng qua mặt chúng nó rồi sau lại lại ảnh hưởng tới việc làm ăn của thằng Bình. Nhưng chị có một số điều cần biết. Nếu có thể, chú hỏi cho chị, chuyên án này là chuyên án gì, chị cần xác minh lại một số việc. Tại sao lại thay thụ lý và họp bất thường như vậy.
- Em sẽ cố gắng khéo léo.
Mình và mẹ lên xe đi về, sau khi đã tận tay trao chú chút ít gọi là xe cộ đi lại.
- Vậy là phải chờ hả mẹ?
- Chờ.- Mẹ trả lời lạnh tanh.
- Bao lâu ạ?
- Cho tới khi nhà cái hằng thông báo kết quả.
- Nhưng nếu không có kết quả? Con cứ lo lo bên ấy không xuôi.
- Mày cứ yên tâm, tao sẽ làm cho nó có kết quả trước 9 ngày.
- Vâng.
…3 ngày, không có gì tiến triển
…5 ngày, vẫn là những lời hứa vô vọng nhưng chắc nịch đầy tự tin từ phía bên kia, mình cảm giác anh em có vẻ muốn ngãng ra. Bố mẹ nuôi đánh tiếng, lo được cho ai ra trước thì lo, đều là cái tốt. Có vẻ như tình hình bên đó không mấy khả quan. Đúng tối hôm ấy, có một cái xe Sh đỗ xịch trước cửa nhà mình. Một người đàn ông, đen đen gầy gầy bước xuống hỏi
- Đây là nhà Dũng phải không em?
- Không phải anh ạ.
- Thế đây là nhà chị hằng à?
- Cũng không- nói tới đây là mình thừa hiểu là ông ấy muốn gặp ai rồi nên đáp- Nhưng đây là nhà anh Bình, anh có muốn gặp ai không?
- À à thế à? Nhà anh Bình à? Cho anh gặp người nhà anh Bình với.
- Anh vào nhà đợi em, em gọi mẹ.
- Không, không cho anh gặp vợ anh Bình.
- Thế cả thôi- Mình cười khẩy- Chị em với mẹ em xuống cùng nhau thôi.
Vừa nhắc tới thì mẹ và chị đã đứng lù lù ở cầu thang, chắc nhìn thấy khách lạ qua camera trên lầu. Mẹ mình hỏi
- Cháu là ai, tìm nhà cô có việc gì.
- Cháu ở cùng phòng với Bình, mới được ra ạ.
- Anh ở, cùng phòng anh Bình ạ? Anh ơi chồng em khỏe không? Ăn được không?- Chị mình rối rít hỏi khiến mẹ phải trừng mắt sang nhìn.
- Hôm đầu thì bỏ ăn, anh em phải dỗ mãi, giờ ăn được rồi, khỏe, râu ria hơi dài thôi.
- May quá, vào đấy có bị đánh không hả anh?
- Không, có ai đánh đâu, như anh em một nhà cả, hoạn nạn thì chia sẻ thôi.
- Thế Bình nó nhắn gì ra hả cháu?
- Mấy hôm trước là có người bên viện vào làm việc với cháu, người ta nói với cháu là có thể lo được cho cháu ra. Cháu cũng phải nhắn tin ra ngoài để người nhà liên lạc với người ta lo cho. Giờ cháu là xong xuôi hết rồi. Cháu với Bình là cũng nói chuyện thân tình như anh em, cháu có kể qua cho Bình, Bình nó nhờ cháu là nhắn với cô và chị, hết sức bằng mọi cách phải lo cho nó.
- Thế cháu phạm tội gì?
- Cháu là cờ bạc.
- À, cờ bạc thì nhẹ, lo dễ,con cô tội nặng lắm cơ.
- Không, cháu là đường dây cờ bạc, chuyên làm bóng.Tội to chứ.- Ông kia giãy nảy thanh minh.
- Thế hết nhiều không cháu?
- 200tr cô ạ.
- Là tại ngoại?
- Không, là trắng án xóa hồ sơ luôn.
- 200tr thì nhà cô cũng lo được, nhưng cô sợ là sợ người ta không có ý giúp mà mình tự nhiên gọi phiền người ta.
- Không cô ạ, cháu thấy là người ta làm việc với thằng Dũng rồi đấy, chắc sẽ làm việc với thằng Bình thôi. Sẽ giúp mà.
- Thế Bình với Dũng giam chung phòng hả cháu?
- Không, cùng một tội ai lại giam chung, tách riêng chứ, nhưng mà hai phòng nhìn chênh chếch nhau.
- Cháu có thể cho cô, số điện thoại của người ta được không?
- Cháu không có ở đây cô ạ, nhưng cô cứ đợi người ta sẽ chủ động liên lạc với cô. Thôi cháu phải về đây, có gì thi thoảng cháu sẽ qua hỏi thăm, nhà cháu ngay trên kia ấy mà.
- Rồi, cô cảm ơn cháu, nhé.
Khi bóng ông kia lên xe đi khuất, mẹ mới lắc đầu cười
- Nhanh quá, thế là bắt đầu rồi đấy
- Nghĩa là sao cơ hả mẹ? bắt đầu gì?
- Cò.
Mẹ chỉ trả lời cụt ngủn thế, rồi nói
- Thôi muộn rồi, dọn cơm ra đi. Tối tao muốn đi gặp bọn cái Hằng, hôm nay là chẵn 5 hôm rồi.
- Vâng.
Chap 11 : Tách đoàn
- Hằng à, cô vừa nhận được một tin như thế này, có người vừa từ trong chỗ thằng Dũng và Bình ra…
Mẹ mình mới chỉ kịp nói đến đấy, thì bà Hằng cắt ngang lời
- Cô đừng tin bọn nó, chúng nó là lũ cò mồi tới làm tiền nhà mình đấy, giờ là phải tuyệt đối tin tưởng ở chúng cháu, không chúng nó thấy nhà mình có tiền là chúng nó quay mình ngay.
- Cô thấy người ta là người tốt đấy chứ, nói năng lễ phép, có khi là có cửa nhờ thật. Không biết các cháu thế nào, chứ cô đợi 5 ngày nay rồi mà bặt vô âm tín. Cô cũng lo lắm. Nếu mà không lo được thì cho nhà cô tự lo cho thằng Bình, cháu thông cảm.
- Thôi thế này, tối nay cô cứ qua trên này, nhà mình sẽ bàn bạc lại. Cháu cũng lo cho em cháu, nhưng các anh…
- Thôi được rồi, 10h cô với mấy đứa qua.
Rồi mẹ lại lấy máy gọi cho chú B
- Chú xem xúc tiến công việc hộ chị với, mọi việc bên này có vẻ thuận rồi đấy.
Mẹ mình cúp máy nhấp một ngụm trà, mình lại sốt sắng hỏi
- Bên bar chưa nói là dừng hay không mà, sao mẹ đã gọi chú B.
- Chúng mày cứ đi theo tao rồi sẽ biết. Tối nay cái gì cần nói thì nói, ko cần nói thì ngồi im đấy nghe tao nói. Đừng nhảy vào mà hỏng chuyện. Chuyện ngày hôm nay, nếu muốn tách ra phải làm rõ ràng và dứt khoát, nếu không nhà mình sau này cả hai đứa đều được mà mình không nói rõ với nhà nó là mình chạy, cứ mập mờ rồi lại mất tiền oan.
Mình và chị lại cúi mặt im thin thít, ko vâng cũng không cãi lời. Chị mình thì mình không biết, có vẻ bất mãn nhưng không nói ra. Nhà là thế, chị với mẹ hay khắc khẩu, còn mình, qua những gì mẹ đã làm, mình biết là bà ở trên cái lũ trẻ con chúng mình rất nhiều bậc, chứ không phải một.
10h30 tại góc tầng 4 quán bar
- Cô cứ tin ở chúng cháu, mọi việc rồi sẽ có tiến triển.
- Nhưng hôm nay là 5 ngày rồi, người nhà trên Bộ của cháu nói sao, cô cũng chưa được nghe, cháu bảo nhà cô bình tĩnh là bình tĩnh thế nào? Nhà cô không như nhà cháu, chỉ có mỗi quán bar, nhà cô còn rât nhiều mối làm ăn cần tới thằng Bình.
- Cô cứ bình tĩnh, chồng cháu cũng ở đây. Cháu cũng lo như cô vậy. Nhưng mà thật sự giờ chúng cháu chỉ biết đợi.Người ta nói phải cho người ta thời gian.- Chị xăm hình con bướm trên cổ khẽ khàng nói. Đây là vợ ông Dũng làm quản lý PR, có vẻ người trên bar phần lớn là người nhà ông ấy cài vào.
- Cô cũng nói rồi, nếu các cháu chưa đi được nước nào thì xin phép cho nhà cô tách riêng, mọi người cũng nên thông cảm cho nhà cô, lo được cho air a trước thì đều tốt cả. Anh em, con cháu nhà mình hết.
- Nhà chị nghĩ là nhà chị nhảy vào thì bao lâu sẽ xong?- Bố ông Dũng bĩu môi- Nhà này tác động lên bộ rồi còn chẳng ăn ai nữa là.
- Nhà tôi cũng không tài cán gì, nhưng nếu một mình thằng Bình, tôi chỉ xin 1 ngày.
- A, hay quá- Ông kia đặt cốc rượu lên mặt bàn cạch một tiếng, to và khô khốc- Định trên cơ nhà này à? Tôi nói cho chị biết, nhà tôi quan hệ nhiều, luật pháp nắm như lòng bàn tay, thằng Dũng mà không ra được, đừng hòng thằng Bình được ra.
Bà vợ ông dũng thấy có chuyện, bắt đầu ôm mặt khóc thút thít. Chị mình thấy thế vỗ vỗ vai, chắc là hai bà này chơi với nhau thân, hoặc giả là đồng cảnh ngộ nên cảm thông. Mẹ mình thấy thế ái ngại, nhìn vẻ mặt bà chắc là ái ngại thật chứ không phải giả bộ
- Hay là cháu đi theo nhà cô, cô sẽ dẫn cháu đi gặp cậu em cô, chắc chắn có thể giải quyết được việc này.
- Giải quyết làm sao được, nói cho nhà chị biết, anh em với nhau là phải có phúc cùng hưởng có họa cùng chịu. Nhà này nếu không lo cho con ra được cũng không để đứa ra đứa ở đâu. Quyền trong tay nhà này.
Mẹ mình đã toan đứng dậy bỏ đi, thì bà Hằng níu tay lại
- Thôi cô, bố cháu nóng giận, dù gì bây giờ cũng đã chung một con thuyền. Cô theo nhà cháu đi. Cháu hứa với cô sẽ xong, Còn có các anh ở đây nữa, chẳng lẽ thấy chết không cứu.
- Hằng ạ, cô cũng hiểu tâm trạng nhà cháu lúc này. Cô mong là nhà cháu thông cảm cho cô. Nhà cháu cứ lo cho thằng Dũng đi, cô sẽ lo thằng Bình nhà cô. Có gì sau này các cháu cứ trách thẳng cô đây này, đừng trách nó.
Mấy mẹ con bắt taxi lên thẳng nhà chú B. Mình định gàn là đi muộn thế này,thôi để mai nhưng lại thôi chắc mẹ cũng đã có dặn dò chú trước.
- Chẳng biết sau này còn dám vác mặt ra quán nhìn anh em nữa không?- Chị mình lắc đầu.
- Làm sao mà mày ko dám nhìn chúng nó.
- Con cũng biết là mẹ làm đúng, nhưng như thế này hợp lý mà không hợp tình.kể cả là mình đúng nhưng mình ở nhà, người ta ở ngoài đấy,dẫu có sai họ cũng nói chuyện, thanh minh cho nó thành đúng. Rồi lại mang tiếng xấu với mọi người ở đấy là thế nọ thế kia.
- Này con gái yêu, mẹ nói với con này, tiền chưa đưa, nhà chưa tới, việc chưa làm. Con có thể bảo taxi vòng về nhà ngay bây giờ. Và đêm nay hai mẹ con mình ngủ rất ngon, mặc kệ cho chúng nó xoay sở.
- Con không dám có ý đó ạ.- Khổ thân chị lại cúi gằm mặt.
…Tại nhà chú B…
- Chị ạ, đây là cậu Hùng làm bên phòng em, cũng là chỗ bạn học với sếp ở quận.
- Em chào chị.- Ông béo kia nhăn nhó chào mẹ mình một cách khổ sở.
- Được gặp chú em ở đây, chị mừng quá, việc nhà chị 10 phần thì nắm chắc 9 rồi còn gì.
- Em cũng không dám, chỉ dám hứa là hết khả năng thôi ạ. Hề hề.
- Chị cũng đã nhận được tin của chú rồi, tạm thời như thế coi như ổn thỏa– Mẹ quay sang chú B.
- Vâng, sáng em và cậu em đây có ngồi với ông quận suốt cả buổi sáng. Ba người chụm đầu vào, kế thì tạm thời đã nghĩ ra được rồi. Việc bước đầu cũng đã chút tiến triển. Nhưng mà em cũng có muốn số điều muốn nói với chị thế này.
- Chú cứ yên tâm, về chuyện tài chính thì chị không bao giờ tiếc, nếu đúng người đúng việc.
- Không không, bọn em biết là chị lúc nào cũng chơi đẹp rồi, Nhưng mà việc này sợ liên quan tới việc làm ăn của chị.
- Rồi, chị hiểu.
- Thành phố đang phối hợp với quận làm chuyên án tiệt trừ xã hội đen, và các tụ điểm ăn chơi không lành mạnh. Việc hôm trước nhà mình đi với nhiều dân xã hội quá gây hình ảnh rất xấu với bên công an. Em cũng phải thanh minh với người ta đấy là người nhà thằng kia chứ nhà chị làm ăn bình thường không liên quan.
- Chị cảm ơn chú.
- Chị phải thông cảm, công an chưa bao giờ tin dân xã hội cả, bọn em làm trong ngành đây. Lúc nào cũng nơm nớp sợ quay phim, chụp ảnh, ghi âm… Đôi khi ngồi uống cốc nước thôi mà bị dèm pha, đấu tố lung tung. Càng ngồi ghế cao càng dễ lung lay. Vì thế, nếu muốn làm việc tiếp tục với công an trong vụ này. Tuyệt đối, chị phải đi một mình. Không ai hết, như cái bọn nhà thằng kia, mấy hôm nay lúc nào cũng kéo chục thằng xăm trổ lên ngồi cạnh quận, bố thằng thụ lý đến phát sợ cũng không dám ra gặp. Chẳng đứa nào tuồn được đồ vào cho thằng Dũng cả, chắc đói mấy hôm nay rồi. Nhà chị em đoán là chắc khéo léo hơn.
- Hôm đầu nhà cháu cũng chỉ được tiếp tế có 50k thôi, cháu quá tay lên 51k mà nó bắt bỏ bớt ra. Về sau mới rõ luật nhờ người đưa vào. Xách 3 lạng thịt mà nửa triệu tiền công.- chị mình nói chen ngang nhưng rồi bị tẽn, vì có vẻ chẳng ai quan tâm tới chuyện của bà ấy.
- Chuyện ấy chị sẽ ý tứ, nhưng chú nhìn chị thì cũng biết rồi. Không phải lần đầu chị đi chạy án, đừng nói là dân xã hội, thằng xe ôm nhà chị tuyệt đối cũng không đi cùng. Lúc nào cũng quanh quẩn 3 mẹ con này thôi.
- Vâng, thôi chuyện ấy nói sau. Giờ em cũng nói sơ qua với chị chuyện của cháu, chúng em cũng bàn bạc và thống nhất qua. Có lẽ sẽ phải chạy từng bước. cháu có đủ tình tiết để chuyển đổi tội danh từ chống người thi hành công vụ sang gây rối trật tự công cộng. Bọn em đã tác động để làm lại hồ sơ chuyển đổi tội danh, đến chiều tối nay là bên viện kiểm soát đã kí rồi, như thế coi như là thành công bước đầu. Bóc vỏ phải bóc từng lớp.
- Chị muốn hỏi thế này này, chị muốn chạy cho thằng Dũng thì có được không?
- Cái này… không nên chị ạ, vụ này có tiếng súng nổ chắc chắn là phải có chống người thi hành công vụ rồi, muốn dập cũng không dập được. Quan trọng là đẩy nó cho ai thôi. Xét cả trên hồ sơ lẫn chứng cứ, thì bọn em thấy chỉ thằng Bình là có tí hy vọng. Còn thằng Dũng thì khó lắm. Hơn nữa em cũng trot nhận đây là đứa cháu ruột, giờ lại xin thêm tiếp thì người ta lại dị nghị là mình… không tốt.
- Tức là dù thế nào dũng nó cũng là tội chống người thi hành công vụ phải không em?
- Vâng. Nó giờ chỉ có hy vọng là chạy tòa thôi chị ạ. Mà cũng không có án treo đâu. Nhẹ nhất là 4 tháng vừa bằng thời gian tạm giam.
- Ừ, chị hỏi vậy thôi, khổ thân nhà nó.- Không biết có đúng không nhưng mình thoáng thấy mẹ cười nhếch môi.- thôi mình cứ lo cho con cháu nhà mình trước đã phải không hai chú. Giờ hai chú cứ lo làm sao cho chị để thằng Bình tại ngoại là chị yên tâm ở tòa rồi.
- Cái đấy bọn em sẽ cố, giờ chuyển được tội danh rồi, sau vài ngày nữa lại tác động tiếp tới người ta
- Giờ việc cũng tạm xong xuôi. Chú nói với chị xem là nên cảm ơn người ta như thế nào cho phải phép.
- Cái này thì- hai ông quay ra nhìn nhau một lúc rồi chú B nói- Em thì ko biết gì về cái này hết, nhưng chú Hùng đây thì chú ấy chuyên làm cái này rồi, em có hỏi qua chú ấy, theo ý kiến cá nhân em, là chị nên làm hai cái phong bì, 1 bên quận, 1 cái để quận đưa lên viện. khoảng 6,7 chục là vừa chị ạ. Vì dù gì cũng là người nhà.
- Thôi chị cứ đưa chú tròn một trăm tất cả,- Mẹ mình rút tập dày cộm trong túi xách ra- 6 chục là để các chú ngoại giao, 2 chục chị biếu hai chú bồi dưỡng. Còn thừa 2 chục này, chú có đoán được là chị định làm gì không?
- Dạ em không.
- Thế này chú B ạ, chị cũng không định làm ác đâu, nhưng có lời của chú thì dù chị làm hay không chuyện nó vẫn xảy ra như thế. Phàm đã gặp hạn thì phải có người gánh hạn, mà con chị như chú nói đấy, muốn gánh cũng không được rồi. Chỗ này là nhớ chú tác động thêm với người ta, vụ lần này nhất định THẰNG DŨNG KHÔNG ĐƯỢC THOÁT ÁN.
Mấy chữ cuối mẹ mình nhấn mạnh làm mình gai từng đốt sống trong sự sững sờ của cả con chị mình nữa.