XtGem Forum catalog

Các bạn truy cập vào HIM18.COM để đọc truyện MỚI nha. Mong các bạn ủng hộ website mới này!

Lấy nhầm VỢ - phần 1

Tiết tử 

Trong phòng ngủ thật thanh lịch, nữ chủ nhân lại chẳng thấy bóng dáng, một mảnh lụa trắng nằm vương trên chiếc ghế vải nhung đỏ trông thật sang trọng. 

Cô dâu sắp xuất giá của Bạc Gia chẳng thấy đâu, cả gia trang thật sự như có mây mù che phủ. 

"Đứa con này thật là vô liêm sỉ! Nó có nghĩ tới hay không? Bao nhiêu nữ nhân tha thiết ước mơ nhân duyên tốt như thế này? Lại khiến cả gia đình lo chết được!" Là người đầu tiên nghe được tin tức Bạc Vĩnh Chính, kích động, chỉ sợ không giữ được bình tĩnh là ngất xỉu luôn. 

"Ông nói đứa nhỏ này là làm sao vậy, làm sao có thể hồ đồ như vậy?" Bạc mẫu che mặt khóc rống, không thể tin được đứa con gái đầu của minh vốn ôn thuận như thế mà lại cả gan bỏ trốn khỏi đám cưới. 

Bạc Khả Di kinh sợ nói không ra lời, đầu óc ù ù, lại không thể dỗ dành được song thân...... 

Thiên, đây là thật vậy chăng? Nàng như thế nào cũng không dám tin tưởng, tỷ tỷ của nàng vốn dĩ luôn nhu thuận, chưa bao giờ biết phản nghịch vì sao tự nhiên lại bỏ trốn đám cưới mà không để lại lời nào? 

"Ông à, hiện tại làm sao bây giờ? Khả Vân không thấy, chúng ta làm như thế nào cho toàn vẹn đây?" 

"......" Bạc Vĩnh Chính không nói gì để trả lời, bởi vì ông cũng hoang mang lo sợ. 

"Ba, có nên báo với Thiệu gia hủy bỏ hôn lễ hôm nay?" Bạc Khả Di thật cẩn thận đề nghị. 

"Không, không được, ta đầu tư dự án mới còn cần vào tài chính của Thiệu gia lấy thừa bù thiếu, vạn nhất đám hỏi thất bại, tổn hại không chỉ là ân tình của hai nhà nhiều năm qua, nói không chừng còn phải bồi thường gia nghiệp cho Bạc gia, làm sao có thể nói hủy bỏ liền hủy bỏ?" 

Bạc Vĩnh Chính đời này cũng chỉ sinh được 2 song thai nữ nhi, như hoa như ngọc, mười phân vẹn mười ―― 

Con gái lớn Khả Vân từ nhỏ đã xinh đẹp, thông minh, vẫn trong nhà kiêu ngạo, mặc kệ đi chỗ nào, hắn đều đem hắn mang theo trên người, gặp người liền khoe ra, hận không thể khắp thiên hạ mọi người biết hắn Bạc Vĩnh Chính tuy rằng không con trai, nhưng có một đứa con gái nhiều tài mạo như hòn ngọc quý trên tay. 

Về phần lão nhị Khả Di...... Ai da, không đề cập tới. Cầm kỳ thư họa mọi thứ đều tàm tạm, liền ngay cả ứng đối cũng không được giỏi, từ nhỏ hắn liền đem nàng nhốt trong nhà, tốt nghiệp trung học sau lại vội vàng đưa nàng ra ngoại quốc du học, trên danh nghĩa là du học, trên thực tế là lưu đày, hắn dám nói, rất nhiều thương giới bằng hữu căn bản không biết hắn còn có một đứa con gái khác. 

Bất quá, tuy rằng nàng không như chị nhu thuận cùng tài giỏi, nhưng là dung mạo khẳng định cùng Khả Vân quá giống nhau, dù sao cũng là song bào thai...... Song bào thai?! Nhất tưởng đến này, Bạc Vĩnh Chính trong đầu đột nhiên hiện lên một cái lớn mật ý niệm trong đầu ―― 

Nếu tỷ muội đều giống nhau như đúc, sao không làm cho Khả Di thay thế Khả Vân xuất giá? 

Dù sao đều là Bạc gia nữ nhi, tương lai cho dù sự việc đã bại lộ, từ lâu gạo nấu thành cơm, thiệu người nhà trừ bỏ ngoan ngoãn nhận thức trướng mua đan, cũng không thể nói cái gì, không phải sao? 

Hắn không nói một câu nhìn Bạc Khả Di, một lần lâm vào tuyệt vọng ánh mắt, lại lần nữa dấy lên hy vọng......? 

"Ba?" Bạc Khả Di bị ánh mắt của phụ thân nhìn chằm chằm liền cảm thấy bất an. 

"Hôm nay hôn lễ này nhất định phải tiến hành mới được, nếu không ta Bạc Vĩnh Chính dù có mặt dày cũng không dám ra mặt." 

"Nhưng là không có cô dâu a!" Nàng tuy rằng không thông minh, nhưng còn nhận ra đến "có" cùng "không có". 

"Ai nói không có cô dâu? Con chính là tân nương ――" 

"Con?" Bạc Khả Di vẻ mặt kinh ngạc, không tự giác lui về phía sau, thẳng đến lưng để đến tường mặt mới dừng lại đến," Không được!" 

"Vì sao không được? Con với tỷ tỷ của con bộ dạng giống nhau như đúc, trừ con ra còn có ai thích hợp hơn để giả trang Khả Vân?" Bạc Vĩnh Chính vẻ mặt dị thường nghiêm túc còn thật sự. 

"Ba, không được, như vậy là không thể thực hiện được, con làm sao có thể thay thế tỷ tỷ gả cho tỉ phu? Nói sau, con đã sớm quyết định, chờ hôn lễ chấm dứt con sẽ y theo kế hoạch đã lập ra trước đó, gia nhập tổ chức quốc tế, đến các nơi trên thế giới để đi giúp trợ những em bé nghèo khổ, đó là giấc mộng của con, không ai có thể cản lại!" 

"Phi, giấc mộng?! Ngươi nghĩ rằng ta bỏ một đống tiền đưa ngươi xuất ngoại du học, vì cho ngươi chạy tới làm cái gì ngu xuẩn chí công sao? Ngươi mơ tưởng! Từ lúc ngươi trở về ngày đó, ta cũng đã giữ lại hộ chiếu của ngươi rồi, không có sự cho phép của ta, ngươi đừng nghĩ tới việc bỏ đi." 

"Ba, người làm sao có thể làm như vậy!" Bạc Khả Di nhất thời cảm thấy sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin được ba lại đối xử với nàng như vậy. 

"Vì sao lại không thể? Ta tốt xấu gì cũng nuôi dưỡng ngươi nhiều năm như vậy." 

"Nhưng là ngươi cũng không thể muốn ta giả mạo tỷ tỷ xuất giá nha, đó là lừa hôn! Lại nói, kết hôn là chuyện lớn cả đời , cũng không phải ngoạn phẫn gia gia rượu, ta không thể tùy tiện gả cho một nam nhân mà ta không yêu!" Bạc Khả Di khổ sở đến độ sắp khóc. 

"Chẳng lẽ ngươi muốn trơ mắt nhìn hôn lễ không thành, làm cho Bạc gia chúng ta phải đi quét rác sao? Ngươi làm như vậy để hồi báo công ơn dưỡng dục của ba ba ngươi sao?" Bạc Vĩnh Chính rít gào. 

"Ta......" Nàng cổ họng căng thẳng, không khỏi trong lòng cảm thấy bất bình, nhưng thế nào cũng vô pháp phản bác. 

Mọi người đều có nhược điểm, thiện lương mềm lòng chính là nhược điểm lớn nhất của Bạc Khả Di, điểm ấy Bạc Vĩnh đều rõ ràng, hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng áp chế sự không kiên nhẫn trong lòng, chậm rãi đi lên, hai tay ôm lấy vai nữ nhi, dùng từ nhẹ nhàng nói: " Khả Di, ba ba cũng không muốn như vậy, nếu không thật sự không có biện pháp nào khác, ta sao có thể làm việc này đối với con chứ? Coi như là ba cầu xin con, ta cũng không phải ép gả con, chỉ là hy vọng con có thể tạm thời thay thế tỷ tỷ, cho ba ba có thời gian tìm nàng trở về đây, ba ba đáp ứng ngươi, sau mặc kệ ngươi phải làm chí công chuyện tốt muốn đi đâu, ta tuyệt đối sẽ không ngăn cản, chỉ cần ngươi hiện tại giúp ba ba tranh thủ một chút thời gian là tốt rồi......" Vừa nói vừa chảy nước mắt. 

"Khả Di, ba con đều như vậy cầu con, con nhẫn tâm nhue vậy sao?" Bạc mẫu gia nhập khuyên bảo. 

"...... Kia, ba ba cho một thời gian quy định đi?" 

"Hai tháng! Ba ba cam đoan, mặc kệ có hay không tìm được ngươi tỷ tỷ, hai tháng vừa đến, liền trả lại ngươi tự do." 

Hai tháng đổi cả đời tự do...... Bạc Khả Di nội tâm ngay mặt lâm thiên nhân giao chiến giãy dụa cùng dày vò. 

Giây lát, nàng thật sâu hít một hơi ――" Ta đã biết, liền hai tháng." 

Buổi tối mười một giờ, Thiệu Chi Ung đứng tần ngần trong phòng ngủ, thâm thúy ánh mắt đang lẳng lặng dừng ở người con gái đang nằm trên giường ―― 

Người đang nằm trên giường, đúng là thê tử Bạc Khả Vân mà hắn nhiều ngày chưa gặp. 

Bởi vì sát nhập các quỹ đầu tư xuyên quốc gia, Thiệu Chi Ung có 30% cổ phần trong đó, vừa đám cưới hôm trước, hôm sau hắn phải 1 thân 1 mình bay đi New York giải quyết vấn đề. 

Vừa đi đúng một tuần, mọi chuyện đã gần như hòan thành, hắn trở lại Đài Loan, đối mặt chính là thê tử đang ngủ say. 

Nàng ngủ, im lặng ngủ. 

Ánh đèn ngủ nhè nhẹ, im lặng chiếu rọi khuôn mặt xinh đẹp trong trí nhớ của Thiệu Chi Ung.......... 

Khuôn mặt trắng nõn, nhỏ nhắn, ngũ quan hài hòa, giống như búp bê có đôi mi cong vút, lúc này nàng đang thở nhẹ, cánh môi xinh đẹp mềm mại mà nở nang. 

Ngày hôn lễ hắn hôn qua nàng, mà thần kỳ là, gần chính là chuồn chuồn lướt nước một cái thiển hôn, mềm mại xúc cảm nhưng vẫn khắc sâu trong đầu hắn. 

Nàng là người con gái mà hắn chọn lựa đối tượng, một thiên kim tiểu thư không phải động tay vào làm việc nhà, bằng cấp tốt lắm, gia thế bối cảnh cũng không sai, người lại xinh đẹp về mọi mặt. 

Đại bộ phận cảm tình đều là trước nhận thức kết giao, mới quyết định muốn hay không kết hôn,vì 2 gia đình, nên hắn và nàng mới cùng nhau gặp mặt. Tuyển chọn nếu phù hợp sẽ kết hôn sau, bọn họ mới theo trưởng bối kỳ vọng, hắn bận rộn công tác xa, miễn cưỡng bỏ ra một chút thời gian gặp mặt ăn cơm, sau đó là ước hội. 

Nàng được giáo dưỡng vô cùng tốt, dáng đi đứng đều tao nhã đoan trang, ứng đối xữ có lễ, là mười phần tiểu thư khuê các, không hổ là con dâu được chọn lựa kỹ càng, tiếc là hai người trong lúc đó không có khắc sâu tình cảm, không nói chuyện, nhưng tân hôn thê tử thật sự không có gì có thể soi mói. 

Nhìn nàng ngủ, Thiệu Chi Ung thản nhiên nở nụ cười...... 

Hôn nhân đã được sắp xếp thì như 1 nhà tù...... Bất quá là 2 người chưa hề quen biết nhau sẽ đồng giường cộng chẩm, chia xẻ nhau trong cuộc sống, cùng nhau gánh vác vì lợi ích của 2 gia tộc, hoàn thành cái gọi là nối dõi tông đường. 

Nếu là thoát khỏi không xong nhà giam, hắn chỉ cầu người "bạn tù" này có thể cùng hắn chung sống hoà bình, đối xử với nhau thật tốt. Cúi đầu khinh sẳn, Thiệu Chi Ung xoay người đi hướng phòng thay quần áo, từ từcởi quần áo, tiếp theo đi vào phòng tắm tẩy đi một thân phong trần mệt mỏi. 

Xác định tiếng bước chân rời xa, trên giường Bạc Khả Di mới dám mở mắt, mâu quang bất an ―― hắn đã trở lại, là Thiệu Chi Ung đã trở lại! 

Nàng ngửi được trong không khí tràn ngập 1 mùi nước hoa quen thuộc mà hắn dùng. 

Hôn lễ ngày đó, dài đến vài mấy giờ đồng hồ. Bọn họ đều bị dồn lại 1 chỗ, có lẽ là bởi vì chột dạ lại có lẽ sợ hãi, nàng căn bản không dám nhìn hắn, cho nên không thể xác thực hình dung hắn diện mạo, nhưng đối với hắn trên người mùi nước hoa, nàng lại khắc sâu trong đầu. 

Nàng không dám ngủ, thật cẩn thận dùng chăn bông bọc chính mình, thẳng đến rửa mặt chải đầu xong hắn ra khỏi phòng, Bạc Khả Di mới âm thầm thở dài nhẹ nhõm một hơi. 

Về nước lần này, phải giả làm chị để cùng hưởng cuộc sống hôn nhân với tân lang Thiệu Chi Ung, rốt cục cũng phải bắt đầu, Bạc Khả Di nắm chặt hai đấm, yên lặng vì chính mình đang tức giận ―― 

Hai tháng, chỉ cần sống quá này hai tháng, nàng liền tự do, không còn có người nào có thể ngăn cản nàng truy đuổi chính mình giấc mộng. 

Tắm rửa xong, Thiệu Chi Ung lui tới thư phòng, đồng thời mở ra máy tính, chuẩn bị xem xét tin tức sự, tinh chuẩn nắm giữ giá cả thị trường cố phiếu trên thế giới, dù sao chỉ cần con số có chút thay đổi, sẽ ảnh hưởng đến công ty và tình hình tài chánh, không thể nào khinh thường. 

Ngồi xuống, hắn gọi điện thoại trước cho trợ lý, mà trợ lý đi theo hắn cũng thật lâu, đều đã quen tính cách của hắn, mỗi lần đi công tác về nước buổi tối, đang ngồi chờ điện thoại của hắn. 

"Là ta, mấy ngày nay FSC bên kia có tin tức gì không?" Thiệu Chi Ung thản nhiên hỏi. 

"Gió đổi chiều thực nhanh, ai cũng không dám trước hé răng, chỉ sợ chọc không đúng người." Điện thoại kia trả lời. 

Trầm ngâm giây lát, hắn lập tức chỉ thị," Tìm một cái danh sách rồi bố trí bữa tối, ta nghĩ muốn xem xem những người muốn đổi hướng đó,, đến lúc đó mới có thể tức thời ứng đối, bởi vì thời cơ mẫn cảm, nhớ rõ bí mật 1 chút. Đừng cho ai phát hiện." Không quên cẩn thận dặn dò. 

"Là." Điện thoại kia quả nhiên trợ lý chạy nhanh đem cơm hội an sắp xếp nhét vào hàng đầu công tác hạng mục công việc. "Phó tổng, chúng ta sao không dùng chủ tịch danh nghĩa mời, làm cho này đó quan viên cùng bạn tham gia, chẳng những có thể kỹ xảo tính mềm hoá cơm hội mục đích, đến lúc đó cho dù tiếng gió để lộ, chúng ta cũng có thể nói là chủ tịch cùng lão bằng hữu tụ hội, lấy phản bác ngoại giới nghĩ kĩ trắc, có vẻ sẽ không lạc dân cư thật." 

Thiệu Chi Ung suy tư giây lát," Hảo, ngươi toàn quyền xử lý. Mặt khác, đừng quên liên tục chú ý lục nhà tư sản mặt động tĩnh, cần phải muốn ở bọn họ hành động phía trước, nắm giữ sở hữu tình thế." 

"Ta biết." 

"Trước như vậy, còn lại chờ ta ngày mai vào công ty nói sau." Treo điện thoại, Thiệu Chi Ung thế này mới bắt đầu làm công việc kế tiếp. 

Từ khi Thiệu Chi Ung nhậm chức phó tổng kiêm nhiệm Thiệu Dương tập đoàn, hắn có sách lược dài, lượng công việc nhân lên gấp đôi, mặc dù không ngủ đủ ngủ, nhưng hắn cũng không cảm thấy vất vả, ngược lại làm không biết mệt. 

Người khác đều nói hắn là cái không hơn không kém cuồng việc quá sức, nhưng hắn cảm thấy hắn chính là đối chính mình càng ôm càng nhiều công việc càng thấy nhiệt tình thôi, trong thương trường tiền tài trò chơi luôn tràn ngập luôn khiêu chiến, làm cho người ta không thể tự kềm chế thật mê muội trong đó. 

Rất nhanh tức thời xem tin tức đồng thời, ánh mắt không quên nhìn sang màn ảnh những con số biến hóa, trong óc lại không ngừng suy tư về những vấn đề tiếp theo. 

Mãi lo chăm chú làm việc, không biết lại qua vài tiếng đồng hồ, mệt mỏi rốt cục đột kích, hắn mới đẩy những con số dài dòng ra, mắt nhắm lại, xoa bóp lông mày. 

Không tự chủ được, Thiệu Chi Ung tự nhiên nhớ tới hắn cùng Bạc Khả Vân hôn tiền ước hội, nhớ tới nàng kia thật xinh đẹp mà ánh mắt thật trống rỗng

Nàng theo tiếng nhìn về phía hắn, đồng thời lòng bàn tay mơ hồ đụng đến một vật cứng...... Nàng nhất thời nghẹn họng nhìn trân trối, không biết làm sao. 

"Chính là buổi sáng chưa ra khỏi giường, phản ứng sinh lý bình thường." Thiệu Chi Ung tức giận nói. 

Nghe được hắn như vậy thuyết minh, Bạc Khả Di chỉ cảm thấy tăng vọt nỗi thẹn thùng, khuôn mặt nhỏ nhắn ửng hồng, nàng nhanh rút tay về, thất tha thất thểu rời đi, lui hơn mười bước. 

Thiệu Chi Ung thật mạnh hô một hơi mới chậm rãi đứng dậy. 

Mặt mày nàng trùng xuống, xấu hổ vô cùng, hoàn toàn không dám nhìn hướng hắn, "Vừa mới tài xế gọi điện thoại nói xe có chút vấn đề, sợ sẽ phái đến trễ, ta nghĩ ngươi nếu không đứng lên rửa mặt chải đầu, sẽ không kịp ăn bữa sáng." 

Hắn đang ngồi đứng dậy, nhìn qua đầu giường kia chiếc đồng hồ báo thức điện tử, chân mày nhíu lại thật nhanh. Hắn làm sao có thể ngủ say như vậy, tự nhiên không có nghe đến đồng hồ báo thức, việc này chưa từng bao giờ xảy ra, là đồng hồ báo thức hỏng rồi ư? 

Tựa hồ là nhìn thấu trong lòng hắn buồn bực, Bạc Khả Di vội vàng tự thú," Đồng hồ báo thức không hư, là ta ấn tắt, ta nghĩ nói ngươi ngày hôm qua đã khuya mới ngủ, cho nên......" 

Con ngươi đen như thiêu đốt thình lình quét nàng liếc mắt một cái ―― 

Bạc Khả Di tự nhiên hô hấp không được, ách, có áp lực, hắn kia quắc mắt làm cho người ta có áp lực, nếu nàng tiếp tục ở trong này, chờ một chút nhất định sẽ chết chắc, nàng vẫn là nhanh chút trốn đi tốt hơn, "Ngươi đi trước đánh răng rửa mặt, ta đi múc cháo cho ngươi ăn sáng..." 

Vừa nói, nàng xoay người muốn đi ra phòng. 

"Đợi chút ――" Hắn mở ra chăn đứng dậy xuống giường," Trước giúp ta chuẩn bị quần áo." 

"Gì?" Nàng quay đầu lại, dùng khó hiểu ngu đần bộ dáng nhìn hắn. 

"Không phải nói tốt lắm sao, về sau ta mọi việc lớn nhỏ trong lúc sống chung, ngươi đều tự mình giúp ta để ý." 

Bừng tỉnh, "Ta lập tức đi." Vừa dợm bước lập tức lại quay đầu, "Đúng rồi, ngươi muốn mặc một bộ như thế nào?" 

Hắn không ở nhà mấy ngày nay, nàng vụng trộm xem qua tủ quần áo, chậc chậc, so với nữ nhân không hề kém cỏi, tủ quần áo của hắn thường làm người ta có cảm giác tốt, ngay cả nàng khi hỏi câu này đều không thể là đứa ngốc, nhất định phải kiếm cho hắn 1 bộ thật tốt. 

"Tùy tiện, ngươi quyết định là tốt rồi." Dứt lời, hắn xoay người tiến đến phòng tắm rửa mặt chải đầu, không hề để ý nàng. 

Là, là, là, nàng hiện tại thân phận là thê tử của hắn, từ hôm nay trở đi muốn bắt đầu phụ trách chuẩn bị cuộc sống, không biết nàng cho hắn chuẩn bị một "bộ đồ mới như Quốc Vương", chồng nàng có nguyện ý hay không để mặc? 

Bạc Khả Di nhất tưởng đến kia cảm thấy thật buồn cười, nhịn không được bướng bỉnh thè lưỡi, tiến đến phòng thay quần áo, tủ quần áo của hắn đầy đủ tây trang, áo sơmi, caravat...... 

Hắc, bạn Khả Di rất lợi hại đúng không? Chính nàng cũng như vậy cảm thấy, có lẽ nàng thực thích hợp làm quản gia không chừng. 

Vài phút sau, Thiệu Chi Ung vẻ mặt nhẹ nhàng khoan khoái tiến vào, thừa dịp hắn thay quần áo, Bạc Khả Di đang muốn muốn rón ra rón rén chuồn đi, biểu tình cực kỳ giống một cái con chuột lén lút, thật buồn cười, sao biết, đột nhiên, của nàng cánh tay mạnh bị túm trụ 

"Ngươi muốn đi đâu?" 

Bạc Khả Di trừng mắt chính mình bị nguy hiểm, vẻ mặt khó hiểu. "Đi giúp ngươi đem cháo lên." Nàng cho 1 lý do hợp lý, trên thực tế là vì hắn thay quần áo, nàng ngượng ngùng lưu lại, cảm thấy thối lui sớm cho có vẻ lễ phép, có tình có nghĩa như vậy mà! 

"Lại đây giúp ta đeo caravat." Dứt lời, hắn đem caravat nhét vào trong tay nàng, sau đó trước mặt nàng cởi áo chòang ngủ, thay ra bên trong tây trang. 

Bạc Khả Di trong lúc nhất thời không biết nên nhìn về phía nơi đó, nhất thời mặt đỏ tim đập, cả người sung huyết não, trái tim như nổ tung vì thẹn. 

"Nhanh chút!" Hắn giục. 

"Nha......" Nàng hoàn hồn, vội vàng tưởng đem caravat quàng qua sau gáy hắn, nhưng là ――" Ách, ngươi có thể cúi đầu không?" Nàng phát hiện hắn so với nàng tưởng tượng còn cao lớn hơn, cho dù nàng đã muốn kiễng chân, thân dài quá hai tay, vẫn là bắt không đến cổ lão chồng. 

Thiệu Chi Ung khóe miệng chợt mỉm cười, biết nghe lời phải cúi đầu, hai người mặt nhất thời dựa vào quá gần. 

Bạc Khả Di nhịn không được ở trong lòng nói thầm, rõ ràng là cô em vợ, lại muốn dùng thê tử thân phận đứng trước mặt anh rể, thật là nói không nên lời quỷ dị, hơn nữa vì sao nàng còn phải giúp hắn đeo caravat? Như vậy thật quá thân mật, làm cho nàng cả người không được tự nhiên. 

Nàng rất nhanh mang caravat qua cổ hắn, cố gắng không nhìn tới hắn, mà hắn cố tình áp sát mặt gần, tầm mắt như thế nào trốn cũng trốn không xong...... 

Bình tĩnh mà xem xét, Thiệu Chi Ung có bộ dạng thật tốt, gương mặt tuấn tú có vài phần như công tử nhà giàu an nhàn sung sướng. May mắn thay hắn có hai con mắt khí phách, xứng thượng hai hàng long rậm mày, mũi cao thẳng, môi dày vừa phải, thật sự rất khó xem nhẹ. Vẻ bề ngoài quá xuất sắc. 

Chậm chạp không đợi đến nàng đeo caravat hòan chỉnh, Thiệu Chi Ung liếc mắt một cái, phát hiện nàng chính nhìn chằm chằm chính mình, tựa hồ như 1 cô gái nhỏ đang hoang mang. 

"Làm sao vậy? Sao không mang?" Hắn thấp giọng hỏi. 

Hắn hỏi thình lình, làm cho nàng kích động không kịp lấy lại tinh thần, vừa nhấc mắt, liền bị hắn thâm thúy nhìn thấy, cả người giống rơi vào cạm bẫy, nháy mắt không thể động đậy, tự cảm thấy tim đập nhanh...... 

Đột nhiên, hắn vương đôi bàn tay ấm áp cầm lấy trong tay nàng cái caravat, nàng kinh hãi định rút về, lại bị hắn chặt chẽ bắt lấy - 

"Ta dạy cho ngươi, nhìn cho kỹ nhé." 

Thiệu Chi Ung nắm tay nàng, chậm rãi di động, trong tay caravat lên lên xuống xuống thật dễ dàng xuyên qua, chỉ chốc lát sau, một cái nơ thật đẹp hiện ra, hắn tiếp tục lôi kéo tay nàng điều chỉnh chiều dài, đem nơ chậm rãi kéo lên đỉnh, "Nhớ kỹ không?" 

"......" Nàng căn bản không biết chính mình hay không nhớ kỹ không, chỉ cảm thấy đầu thật mơ hồ, suy nghĩ trống rỗng. 

"Không quan hệ, nhiều luyện tập vài lần sẽ biết." 

Gì, nhiều luyện tập vài lần? Ý tứ là nói, về sau nàng mỗi ngày đều giúp hắn đeo caravat? Trời ạ, một lần liền làm cho bạn Khả Di đầu óc cháng váng não lại trương to, nếu mỗi ngày buổi sáng đều như vậy, nàng sẽ phát điên mất. 

"Suy nghĩ cái gì? Ngươi mặt đều đỏ." 

Hắn đầu ngón tay lơ đãng lau qua khuôn mặt nàng, khiến cho nàng một trận tê dại, kinh hoàng vội vàng sau này lui đi nhanh - 

"Ta, ta đi giúp ngươi đem cháo múc cho nguội bớt." Nói xong, nàng liền hoang mang rối loạn chạy ra khỏi phòng thay quần áo.. 

Thiệu Chi Ung nhịn không được liền liếc nhìn thân ảnh chạy trốn của nàng, khi hắn ý thức được chính ánh mắt của mình đang truy đuổi, hắn bỗng dưng thu hồi tầm mắt, nhanh chóng chuẩn bị xong. 

Chờ Thiệu Chi Ung đi vào bàn ăn , một chén cháo hào nóng liền xuất hiện trước mặt hắn, mới vừa rồi còn hoang mang rối loạn Bạc Khả Di dĩ nhiên khôi phục trấn định, trên mặt đỏ ửng phai nhạt không ít. 

Hắn mặt không chút thay đổi nhìn món mấy trăm năm chưa ăn. 

"Cháo hào, như thế nào, ngươi không thích?" Nàng nhạy bén hỏi. 

Hắn không trả lời, nắm thìa, đưa một muỗng vào miệng. Ngay từ đầu còn không cảm thấy có cái gì đặc biệt, dù sao ấm áp thực dễ gọi, liền một ngụm tiếp một ngụm, hướng miệng đưa, chờ hắn ý thức được, đã hết sạch chén cháo, hắn lại muốn ăn thêm. 

"Còn muốn sao?" Bạc Khả Di vui vẻ hỏi. 

"Ân, thêm một chút." 

Bất tri bất giác hắn cứ như vậy liên tục ăn ba bát cháo, rồi sau đó mới thỏa mãn đứng dậy, chuẩn bị đi làm. 

Trước kia, hắn bữa sáng chính là một ly cà phê đen, không nghĩ tới hôm nay tư nhiên ngay cả ăn ba bát cháo, thật sự là thật đẹp vị, vị thỏa mãn, tâm tình cũng thật tốt đứng lên. 

——————(Chỗ này cho note 1 chút!!!! Đến lúc này thì xin phép được thay đổi cách xưng hô cho thân mật hơn! Lúc trước là tại 2 người còn xa lạ quá nên giữ ta và ngươi... J) 

"Sáng sớm, em đi đâu mua cháo?" Hắn ở cửa trước mang giầy, thuận miệng hỏi. Nói đến xấu hổ, hắn ở trong này ở lâu như vậy, còn không biết gần đây có chỗ bán cháo ngon như vậy. 

Bạc Khả Di vẻ mặt cổ quái nhìn hắn. Buồn cười, này thiếu gia chẳng lẽ không biết nói hắn ở là khu dân cư cao cấp sao? Muốn ở trong này tìm chỗ ăn sáng, quả thực so với lên trời còn khó hơn, nhiều lắm chỉ có vài món cao cấp ở nhà hàng, nhưng là không có khả năng sáng sớm liền mở cửa buôn bán, tân hôn ngày đầu tiên nàng liền đã lĩnh giáo rồi, tất nhiên hắn hoàn toàn không biết gì cả. 

May mắn nàng ở nước Mỹ du học được tôi luyện một thân một mình phải tự mình chăm sóc chính mình, làm điểm tâm đồ ăn cho còn không thành vấn đề, ở khu dân cư cao cấp này nếu không nấu phải đói chết, thật sự không phải chuyện gì quá to lớn. 

"Em tự nấu." 

Thiệu Chi Ung đang chờ nàng đưa tập hồ sơ liền nhìn nàng kinh ngạc liếc mắt một cái, "Em thật xuống bếp?" 

Di, có như vậy ngạc nhiên sao? Con người ai cũng phải ăn, xuống bếp làm món này nọ cho đầy bụng cũng không phải cái gì rất giỏi, hắn có cần tất yếu như vậy kinh ngạc nhìn chằm chằm nàng sao? Vẫn là, hắn lo lắng ăn cháo này bị tiêu chảy? 

"Anh lo lắng sao? Muốn em giúp anh chuẩn bị thuốc mang đi công ty?" Nàng thề, này tuyệt đối là trăm phần trăm thành khẩn đề nghị, không phải cố ý chơi hắn, bất đắc dĩ người ta không cảm kích......

Thiệu Chi Ung mâu quang hóa thành hình viên đạn, hung hăng nhìn hướng nàng, "Không cần." Ngữ khí lạnh lùng cực kỳ. 

Thật khó hầu hạ, như vậy cũng không cần phải quan tâm. Bạc Khả Di đột nhiên cảm thấy chính mình tựa như tiểu con dâu, mà người khó ưa ác độc mẹ chồng là Thiệu Chi Ung. 

Nàng đắm chìm ở chính mình ảo tưởng, hồn nhiên không có phát giác hắn sớm đem của nàng biểu tình thu hết đáy mắt. "Cô bị thần kinh mất cân đối hả?" Hắn nhịn không được cau mày hỏi. Nữ nhân này tâm tình thật đúng là không ít quái dị. 

"Hắc hắc...... Đúng vậy, phải đi bác sĩ đã lâu." Nàng dùng khuôn mặt tươi cười trả lời. 

Quả nhiên, Thiệu Chi Ung hoàn toàn làm lý giải của nàng bất ngờ, cười lạnh nói, tặng nàng một cái liếc mắt, bước đi khỏi nhà, trước khi đi không quên dặn," Ngày mai lại nấu một lần." 

Ngô, lại nấu một lần...... Hắn thiệt thích sao? Thật sự là cá biệt nam nhân, thích liền nói thẳng thôi, nàng tuy rằng vụng trộm cười nhạo hắn, nhưng cũng bởi vì hắn nói những lời này, không tự giác đứng ở cửa cười ngây ngô đã lâu. 

Trên đường đi tới công ty, ngồi ở sau Thiệu Chi Ung xem nhật báo sớm về phiên tài chính và kinh tế, nhưng trong đầu tưởng tất cả đều là Bạc Khả Vân, báo chí nội dung một chữ cũng không thấy đi vào. 

Kỳ quái, hắn rõ ràng nhớ rõ Bạc Khả Vân là thiên kim đại tiểu thư, không nghĩ tới nàng tư nhiên lại có thể xuống bếp, hơn nữa tay nghề còn rất tốt, hoàn toàn không thua Thiệu gia lão đầu bếp chuyên môn phụ trách ba bữa ăn. 

Sao lại thế này? Chẳng lẽ...... Là hắn lầm? 

Vào lúc ban đêm tan tầm về nhà, Thiệu Chi Ung vào phòng thay quần áo, liền nhìn đến Bạc Khả Vân nhón chân không biết ở việc cái gì, cả người thở hổn hển. "Ngươi đang làm cái gì?" 

Thình lình xảy ra câu hỏi, làm cho đứng ở ghế trên Bạc Khả Di thực tại bị bất ngờ, giơ lên cao ở giữa không trung hai tay buông lỏng, hắn ngước mắt thấy tay nàng đang giơ khăn phủ giường đang chuẩn bị đổ xuống. Nàng vội vã né tránh, nhưng không kịp, , liền cả người té xuống - 

"Cẩn thận!" Thiệu Chi Ung đi nhanh xông lên, tức thời tiếp được nàng, hắn căn bản cảm thụ sức nặng nàng, không khỏi hoài nghi này nữ nhân ăn vào trong bụng gì đó đều đi nơi nào! 

Nhắm chặt hai mắt, kinh hồn chưa phủ Bạc Khả Di gắt gao nắm chặt hắn, miệng theo bản năng nhắc đi nhắc lại,"Nam mô a di đà phật, Bồ Tát phù hộ......" 

"Niệm xong chưa? Cứu em là anh, không phải Phật tổ cũng không phải Bồ Tát, lại càng không là thượng đế!" Nhíu mày nhìn trong lòng nữ nhân, tức giận nói. 

Bạc Khả Di vừa nghe, vội vàng mở ra hai mắt, vừa thấy mặt của Thiệu Chi Ung, nàng chạy nhanh giãy dụa, muốn từ hắn trong lòng né ra, quả nhiên, hắn nhất buông tay, nàng lập tức thiểm thật xa," Cám ơn." 

Thiệu Chi Ung nhìn nàng liên tiếp biểu tình cùng động tác, có điểm bất đắc dĩ lại có điểm buồn cười, nàng làm chi một bộ nam nữ thụ thụ bất thân, giữ gìn trinh tiết bộ dáng, xem ra hắn hẳn là phải làm một khối "Trinh tiết liệt nữ" kim bài cấp nàng. 

Nàng trộm dò xét hắn liếc mắt một cái, phát hiện hắn tựa hồ còn tại chờ đợi của nàng trả lời, ngón tay ngọc duỗi ra, chỉ hướng khăn phủ giường giải thích nói: " Em sửa sang lại phía trước đưa tẩy khăn phủ giường, như vậy sẽ không chiếm không gian." 

"Muốn làm sao?" 

"Trên cùng không cách." 

Thiệu Chi Ung dùng cánh tay nhẹ nhàng kéo tấm trải giường. Khả Di ngoan ngoãn nhìn hắn, nàng quả thực nôn nóng đến chết, thật là, ngay cả khăn phủ giường cũng khi dễ nàng à! 

"Cám ơn." 

Thiệu Chi Ung không có đáp lại, thẳng cởi áo khoác, cởi bỏ trói buộc một ngày caravat, "Anh muốn tắm rửa." 

"Nha." Tắm rửa liền tắm rửa, hẳn là không cần báo cáo với nàng, Bạc Khả Di âm thầm lẩm bẩm. 

Thấy nàng chậm chạp không hề động tay, Thiệu Chi Ung lại nhẫn nại nhắc nhở, " Quần áo của anh -" 

A, nàng thiếu chút nữa lại quên, từ hôm nay trở đi, nàng phải để ý đến cuộc sống của hắn! Bạc Khả Di chạy nhanh lấy tắm rửa quần áo, cung kính hai tay dâng đến trước mặt hắn, hắn mới vừa lòng hướng đi phòng tắm. 

Hắn vừa đi, cả người đang cứng ngắc Bạc Khả Di lập tức thả lỏng thở ra một hơi," Thật sự là ăn hiếp người ta quá đáng mà.....". 

Không, có lẽ làm cho người ta có áp lực không phải Thiệu Chi Ung này nhân, mà là đối với nàng mà nói, hắn không phải trượng phu của nàng, cũng không phải của nàng bằng hữu, mà là anh rể của nàng. 

Nàng phải sống chung với anh rể vì chị, vì hắn thu xếp mọi chuyện lớn nhỏ, nhưng là mỗi làm một chuyện, nàng sẽ nhớ tới tỷ tỷ, tự cảm thấy chính mình giống như vượt qua cái gì quá lớn lao, vì rằng làm cho nàng vừa thấy đến hắn sẽ không tự chủ được chính mình. 

Ngay tại nàng còn tại cảm giác sâu sắc phiền chán hết sức, tựa như chuông tiếng nói lại truyền đến - 

"Bạc Khả Vân! Bạc Khả Vân -" 

"Nha, lập tức đến." Không biết này anh rể vừa muốn kêu nàng làm cái gì, nếu hắn dám kêu nàng hỗ trợ xoát lưng, nàng mượn chổi bàn cầu đến hầu hạ hắn, hoàn toàn rửa hắn tâm linh, xem ai lợi hại, ha ha ha! 

Chẳng qua Bạc Khả Di vừa mới đi đến cửa phòng tắm đang đóng chặt đột nhiên bị mở ra - 

Trước mắt nam nhân toàn thân trần trụi, cận ở bên hông vây quanh một cái khăn tắm, cho nên khăn đang rào trên ngực, gầy gò thắt lưng, cơ bắp rắn chắc hai chân, giờ này khắc này tất cả đều nhìn một cái không sót gì...... 

Ngô, nhìn không ra đến hắn có dáng người tốt như vậy. Nàng còn tưởng rằng sống an nhàn sung sướng với hắn mà không nghĩ tới như vậy có khi lại mất đầu như chơi. 

Thân hình tuấn tú, hắn không phải bề bộn nhiều việc sao? Việc nhiều đến nỗi muộn rồi cũng không trở về ăn, hại nàng nấu một đống đồ ăn, kết quả hết thảy bỏ thùng rác, như vậy lại có thời gian rèn luyện thân thể, chậc chậc. 

Nàng chê bai hắn, lại nhịn không được xem xét hắn trên người hoàn mỹ đường cong, đây là nàng cuộc đời lần đầu tiên thấy như thế đẹp mắt nam sắc, trong lúc nhất thời thật đúng là không biết nên làm thế nào cho phải...... 

"Có nghĩ là sờ xem thử không?" Thiệu Chi Ung mang theo cười lạnh hỏi. 

"...... Không, không cần." Rất kích thích, kích thích đến nàng cơ hồ muốn ngất xỉu đi. 

"Vậy đem nước miếng lau đi!" 

Hắn trêu chọc bén nhọn, không chút khách khí, chẳng những không có làm cho nàng buồn phiền, ngược lại vẻ mặt ửng hồng. 

"Thật có lỗi." Nàng như vậy thật thất lễ bị hắn nhìn thấu, nhất thời khẩn trương theo lời lung tung lấy tay sát miệng mình, lại không phát hiện nàng căn bản không có chảy nước miếng. 

Nàng này bộ dáng ngốc nghếch còn có thật trẻ con, Thiệu Chi Ung nhìn đến đều muốn chết vì cười, nhưng hắn nhưng không có biểu hiện ra ngoài, biểu tình ngược lại trở nên càng nghiêm túc, "Em có muốn tắm không?" 

Nghe vậy, nàng đột nhiên ngẩng đầu, không thể tin nhìn hắn — hắn nên sẽ không muốn kéo nàng cùng tắm đi? Đủ nha, này xú nam nhân! 

Đối tân hôn vợ chồng mà nói, tắm chung quả thật là một loại tình thú, nhưng đối nàng mà nói quá mức kích thích, thực thật có lỗi, nàng chừng mực không như vậy khoan, giả tân nương không tất yếu phải như vậy, nói sau, hắn không phải đáp ứng quá hai tháng cũng không chạm vào nàng sao? 

"Ách, thực thật có lỗi, em đã tắm sạch, không cần phiền toái, không cần phiền toái......" Chỉ kém không toát ra một câu "Ngưu tử bề bộn nhiều việc", vừa nói vừa sau này lui, dám cùng hắn rớt ra an toàn khoảng cách. 

"Lúc em tắm rửa có nước ấm sao?" 

Hắn là đang hỏi vô nghĩa sao?" Có a, còn hại em bị mất một mảng da vì nóng." 

"Kia vì sao hiện tại chỉ có nước lạnh?" Lão chồng khó chịu hỏi. 

Bạc Khả Di vừa nghe, suy tư giây lát, thở hốc vì kinh ngạc, tiếp theo run run khóe miệng, khuôn mặt tươi cười," Một phút đồng hồ, cho em một phút đồng hồ, em hiện tại phải đi đem chốt nuớc mở ra, đừng nóng giận, em lập tức đi." Nói xong liền xoay người phi cũng giống như chạy về phía sau ban công. 

Đều do nàng này có thói quen, tắm rửa xong xem xét cửa sổ khi, thuận tay liền đem chốt cũng đóng, nghĩ rằng hắn đi làm về trễ còn không có tắm rửa đâu! Hy vọng hắn sẽ không bởi vì này dạng mà bị cảm, bằng không, hắn hẳn là sẽ tức giận nàng. 

Thật vất vả tắm rửa xong, nàng thành kính đưa lên món bánh sủi cảo nóng hầm hập làm cho hắn ăn khuya, Thiệu Chi Ung kia gương mặt cuối cùng dịu đi không ít. 

Hắn gắp một viên bánh sủi cảo tròn tròn, chấm một chút nước tương liền hướng miệng đưa, ăn ngon! (Nghe tả mà thèm quá cha mẹ ơi! Lâu lắm rồi không được ăn hahah) Vị thật thơm ngon thật làm hắn sung suớng. 

Bình thường tăng ca, trợ lý luôn mua cho hắn ăn, đầy mỡ béo ngấy làm cho hắn càng ngày càng không dám khen tặng, nếu không bởi vì đã đói bụng, hắn ngay cả chạm vào cũng không tưởng chạm vào, nhưng là này bánh sủi cảo sẽ không giống nhau, đồ ăn thịt và da bánh tỉ lệ thật vừa, khách sạn danh tiếng cũng không thấy được có thể làm tốt như vậy. 

"Em đi đâu mua?" Hắn thật sự rất ngạc nhiên. 

"Em tự gói." Nàng vẻ mặt đắc ý. 

"Em còn có thể gói bánh sủi cảo?" Thiệu Chi Ung vẻ mặt kinh ngạc, hắn nghĩ đến nàng hội nấu cháo hào cũng đã rất lợi hại, không nghĩ tới nàng còn có thể gói bánh sủi cảo. 

Hóa ra nàng là một người phụ nữ thật tài giỏi, quả thật là hắn chưa tìm hiểu kỹ về nàng. Lúc trước nàng một người bị quăng đến một quốc gia xa lạ, tha hương lại không hợp khẩu vị đồ ăn căn bản không thể chịu nổi, bởi vì thật sự rất tưởng niệm món ăn hương vị quê hương, nàng liền tìm người học, thậm chí chạy đến nhà hàng trung quốc chạy bàn, chỉ vì muốn học cách làm đồ ăn. 

"Ta ngay cả canh bao đều đã làm qua, không tin, lần khác làm cho ngươi nếm thử" Bạc khoé môi nhợt nhạt cười khai. 

"Ngươi thật sự là làm cho ta kinh ngạc, người bây giờ với người trước lúc kết hôn, quả thực nếu không biết ta sẽ cho là hai người." 

Ách, phán nếu hai người — hắn, hắn nên sẽ không là phát hiện cái gì đi? Bọn họ vừa mới bắt đầu cuộc sống, sẽ không nhanh như vậy đã bị vạch trần đi? 

Xem ra ba lúc trước quá ngây thơ rồi! Chị như vậy vĩ đại, là Bạc gia kiêu ngạo, phàm là gặp qua nàng, đều cảm thấy thua kém. Các nàng tuy rằng là song bào thai, nhưng trừ bỏ diện mạo cơ hồ giống nhau như đúc, cái khác căn bản đều không giống, khôn khéo như Thiệu Chi Ung, làm sao có thể không nhận ra? Hiện tại làm sao bây giờ, nếu như bị lộ... 

"Em thật sự... Trước khi kết hôn em kém rất nhiều sao?" Nàng không yên bất an hỏi. 

Hắn đem của nàng khẩn trương nghĩ lầm nàng là ở lo lắng cho mình biểu hiện không tốt, ai ngờ, hắn lại cảm thấy như vậy nàng dễ thân thiết hơn, làm cho hắn cảm thấy hắn đối mặt là một cô nương trưởng thành, mà không phải một búp bê thủy tinh. 

Hắn hơi hơi tác động khóe miệng, thân thủ xoa bóp nàng chạm vào khuôn mặt nhỏ nhắn, "Đừng khẩn trương, như vậy tốt lắm." 

Khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng cũng cố một chút mỉm cười. 

Thiệu Chi Ung nhanh xem xét của nàng khuôn mặt tươi cười, nàng cười rộ lên thực ngọt, khóe miệng nhỏ nhắn thực đáng yêu, khuôn mặt giống như ánh sáng rọi, không chỉ là tầm mắt bị nàng thật sâu hấp dẫn, không thể dời, liền ngay cả hắn đầu ngón tay, cũng bị da mặt nàng mịn màng mê hoặc, trong lúc nhất thời luyến tiếc rời đi, không ngừng nhẹ nhàng rờ khuôn mặt, mâu sắc dần dần trở nên ấm áp...... 

Nàng vươn ngón tay qua lại ở trên mặt hắn vỗ về, con ngươi đen giống như sâu không thấy đáy mắt, nhìn xem nàng không khỏi có vài phần dịu dàng. 

Vì sao như vậy nhìn nàng...... 

Vì sao cười đến như vậy đẹp mắt? 

Hắn nhất định không biết, hắn muốn cười hay không cười bộ dáng thoạt nhìn thực mê hoặc, ngay cả khi đằng đằng sát khí ánh mắt cũng lộ ra ma lực mê hoặc lòng người. 


Đọc tiếp: Lấy nhầm vợ - Phần 2
Home » Truyện » Truyện Teen » Lấy nhầm vợ
↑ Trên cùng
Copyright © Thich123.net
Liên kết © Uhm123.net - HIM18.COM